Từ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống.
“Sinh rồi, sinh rồi!”
Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm. Người ấy toàn thân vã mồ hôi, rất mệt mỏi nhìn sang bà
đỡ, hỏi: “Là trai hay gái?”
“Thưa phu nhân, cháu gái ạ!” Bà đỡ rất băn khoăn, cố hết sức nén mình.
Người phụ nữ lại nói: “Bế lại đây để ta ngắm nó.”
“Dạ…”
“Đưa nó cho ta.”
Bà đỡ đang do dự nhưng cũng bế đứa bé lại. Lúc đón lấy đứa con, sắc mặt vốn nhợt nhạt của bà mẹ càng nhợt nhạt thêm.
“Mặt nó…”
“Dạ…”
“Mùi gì mà hôi thế?”
“Thưa bà, hình như là mùi tỏa ra từ tiểu thư.”
Bà mẹ cau mày, rồi đưa lại đứa bé cho bà đỡ, hết sức đau khổ nói: “Nhân lúc chưa ai biết, ngươi hãy bóp chết nó đi!”
“Cháu bé là con của phu nhân, nó tuy xấu xí, người lại có mùi lạ, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh…”
“Nhưng ngươi nghĩ mà xem, mai kia lớn lên, nó lấy chồng sao được? Có công tử
nhà nào lại chịu lấy một cô vợ vừa xấu vừa hôi? Ta sẽ chứng kiến nó bị
người ta chế nhạo và sống trong mặc cảm tự ti, chi bằng kết liễu nó ngay bây giờ cho đỡ khổ.”
Diệp Khuynh Thành mở to cặp mắt bé
nhỏ non nớt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nó khóc váng lên. Sao
mình lại đen đủi thế này? Ừ thì xuyên không chuyển thế, nhưng cớ gì lại
bắt mình làm một đứa bé sơ sinh? Cũng đành vậy, nhưng tại sao, tại sao
lại là một con bé vừa xấu xí vừa hôi hám? Nó chỉ muốn phát điên.
“Ngươi mau ra tay đi. Lát nữa Nhị thiếu gia hỏi, ngươi cứ nói là vì khó đẻ, nó chết rồi.”
Bé gái nằm trong tay bà đỡ càng khóc dữ hơn. Nó rất buồn! Vừa xấu vừa hôi
có thể chấp nhận nhưng tại sao ngay cả mẹ đẻ ra nó lại cũng ghét bỏ nó
đến thế? Nó vừa mới chào đời mà mẹ nó đã muốn bóp chết nó. Nó vừa đi qua quỷ môn quan, nó không muốn lại đi lần nữa. Nhưng nó không thể nói nửa
câu, biết làm gì được, nó chỉ còn cách gào khóc thật to.
“Mau làm đi!”
Bà đỡ nhìn phu nhân Liễu Oanh, rồi đặt bàn tay run run vào cổ đứa bé. Cả
đời hành nghề, bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải bóp chết một đứa
bé mà mình vừa đón nó chào đời.
Diệp Chấn Thiên đang sốt
ruột đứng ngoài cửa đợi, nghe thấy đứa bé cứ khóc mãi không thôi, lại
càng sốt ruột. Không nén được nữa, ông đẩy cửa chạy ào vào.
“Ngươi đang làm gì thế?” Diệp Chấn Thiên giằng lấy đứa bé, ánh mắt dữ dội nhìn xoáy vào bà đỡ ngã dúi dụi trước mặt.
“Lão gia, tôi bảo mụ ta làm, nếu muốn trách xin cứ trách tôi.” Liễu Oanh ra
khỏi giường, quỳ sụp trước mặt Diệp Chấn Thiên, khóc không thành tiếng.
Diệp Chấn Thiên đỡ vợ đứng dậy, nói: “Oanh Nhi, sao nàng phải thế này?”
“Lão gia nhìn đứa con của chúng ta xem, nó quá xấu xí, người lại bốc mùi khó chịu, sau này nó sẽ sống ra sao? Mặt khác, lão gia là tướng quân, tôi
không muốn ông bị thiên hạ chê cười rằng ông sinh ra một đứa con vừa xấu lại vừa hôi.”
Diệp Chấn Thiên sa sầm nét mặt, gay gắt
nói: “Phu nhân nói thế là sao? Nó là con của chúng ta, dù xấu xí đến mấy nó vẫn là con mình, sao phu nhân lại định giết nó?”
“Nhưng, nếu nó không chết, thì ông và tôi sau này có dám nhìn mặt ai nữa không?”
“Lẽ nào chỉ vì nó không xinh đẹp, người bốc mùi khó chịu, mà bà muốn giết
nó? Oanh Nhi, hãy nhìn nhận cho rõ, nó là cốt nhục của chúng ta kia mà?” Chấn Thiên giận dữ bế đứa con đi ra.
Diệp Khuynh Thành
chớp chớp đôi mắt bé xíu nhìn ông, nó rất cảm động. Người cha này thật
tốt bụng! Nó “hé hé” cười với Diệp Chấn Thiên.
Thấy con bé cười với mình. Chấn Thiên thấy hứng khởi lạ thường, ông búng ngón tay đùa với con, rồi lại khẽ thơm lên đôi môi nó.
“Con yên tâm, cha sẽ che chở cho con, tuyệt đối không để bất cứ ai làm tổn thương con.”
Diệp Khuynh Thành dẩu môi tỏ ra không hài lòng nhìn ông ta. Ôi chao! Nụ hôn
đầu tiên của người ta! Thế là hết rồi! Thảo nào thiên hạ vẫn nói, cha là người yêu đầu tiên của con gái! Vừa mới chào đời đã bị ông ta tranh
mất! Đúng là bi kịch!
Kể từ khi vương triều Đại Cương tạo dựng, phủ Thái uý đã có một vị trí tối cao. Họ Diệp trải qua mấy chục
triều đại mà vẫn vững vàng, tất có cái lý của nó. Ngay hoàng đế, ít
nhiều cũng phải kính nể nhà họ Diệp.
Họ Diệp là nhà thế
gia về võ học, cháu con dù nam hay nữ, sinh ra đã mang định mệnh phải
chịu đựng gian khổ mà người thường không kham nổi, không chỉ có võ công
phi thường mà còn phải có văn tài hơn đời nữa.
Tiếng
chuông lúc sớm tinh mơ vang lên, ngân nga bất tận. Tiếng chuông ngân
cũng là lúc toàn thể người nhà họ Diệp, rất quy củ trật tự, bắt đầu đi
về phía Đan Thanh Viện, nơi ở của Diệp Tông.
--- ----Bên trong đại đường---- ---
Hai nàng thiếp của Diệp Chấn Thiên cũng dẫn các con của mình đến, đang cung kính đứng chờ ở đó; lát sau, hai huynh đệ của Diệp Chấn Thiên là Diệp
Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam cũng lần lượt dẫn vợ con của mình bước vào.
“Ta chúc mừng Nhị đệ!”
Diệp Chấn Thiên chỉ hơi mỉm cười nhìn huynh trưởng.
“Sao chưa thấy cháu đâu? Nhị đệ mau cho bế ra để chúng ta được ngắm nó!”
“Để lát nữa!”
Diệp Chấn Bắc nhìn sang Liễu Oanh, cười nói: “Thím là đệ nhất mỹ nhân của
vương triều Đại Cương, sinh ra con gái chắc chắn sẽ là nghiêng nước
nghiêng thành, mai kia lớn lên chỉ hoàng đế mới xứng lấy nó chứ không
thể là ai khác!”
Nghe Diệp Chấn Bắc nói thế, Liễu Oanh
hơi tái mặt, định đứng dậy bước đi nhưng bị Diệp Chấn Thiên không nói
không rằng ấn nàng ngồi im.
Diệp Tông từ nhà trong chậm rãi bước ra, nhìn khắp lượt mọi người, rồi nói: “Đã đến đủ cả chưa?”
“Bẩm lão gia, đến đủ cả rồi ạ!”
Người đáp lời là Triệu quản gia của phủ Thái uý, tuổi ngoài năm mươi; nghe
nói ông ta từ khi 5 tuổi đã vào phủ này, đến nay đã hơn bốn chục năm.
“Chấn Thiên, bế cháu lại đây để ta xem!”
“Vâng, thưa cha.” Lúc này Diệp Chấn Thiên mới đi vào gian bên bế con ra. Vừa
bước ra đại sảnh đã nhìn thấy mọi người ai ai cũng cau mày, nín thở
nhưng vì phải tôn trọng gia quy nên họ đều cố nén không dám lên tiếng.
“Đây ạ, thưa cha!”
Diệp Chấn Thiên bế con bước đến, a hoàn đứng bên Diệp Tông vội đưa tay đón
lấy đứa bé. Vừa bế đến tay, a hoàn đã thất thanh kêu lên: “Ôi! Sao nó
xấu thế? Thì ra, mùi hôi bốc ra từ người nó!” Cùng lúc a hoàn kêu lên,
thì đứa bé trong tay ả cũng rơi tuột xuống.
Diệp Chấn
Thiên biến sắc, nhanh như cắt đưa tay đỡ ngay được đứa con đang rơi.
Nhìn con bé không hề tỏ ra có chút sợ hãi, ông mới yên tâm thở phào.
“Đồ khốn nhà ngươi dám tùy tiện nhận xét bừa tiểu thư hay sao?” Diệp Chấn Thiên giận dữ lừ mắt nhìn nó.
A hoàn Ngân là đứa hầu gái lâu năm trong phủ Thái uý, tháo vát thạo việc, lại tinh ý biết chiều lòng chủ nhân, nên xưa nay nó rất được Diệp Tông
tin dùng và hài lòng. Trong phủ Thái uý, với những người bình thường, nó chẳng coi là gì; ngay trước mặt hai tiểu thiếp của Diệp Chấn Thiên, nó
cũng dám nhơn nhơn kênh kiệu.
“Lão gia!” Nó nhìn Diệp Tông với ánh mắt cầu cứu.
Diệp Tông chỉ thoáng nhìn nó, không bảo sao, rồi lão gọi Chấn Thiên: “Bế cháu lại đây!”
Diệp Chấn Thiên bế con đến trước mặt Diệp Tông, thấy Diệp Tông bỗng nhíu
mày, còn đứa bé thì toét miệng cười với ông nội. Diệp Chấn Thiên thấy
vui hẳn lên. Diệp Tông trả đứa bé cho Diệp Chấn Thiên, nói: “Đã đặt tên
nó chưa?"
“Chưa ạ.”
Diệp Tông thở mạnh một hơi, nói rất hiền hòa: “Con bé này xấu xí, người lại có mùi lạ; nếu sau này nó không thể ngạo thị quần hùng, thì e sẽ…”
Lão ngắm nghía đứa bé. Nó lại mỉm cười rất tươi với lão.
“Con bé này bẩm sinh đã khác thường thì sau này ắt sẽ có chỗ hơn đời. Ta
thấy mặt mũi nó cũng thanh tú, nếu không bị cái vết bớt đỏ trên mặt thì
có thể coi nó là tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đấy! Chi bằng,
sẽ ban tên cho nó là Khuynh Thành! Tuy nó không thể khuynh thiên hạ bằng nhan sắc, nhưng mong sao nó sẽ có chỗ hơn đời, sau này sẽ khuynh thiên
hạ bằng quyền uy!”
“Thay mặt cháu Khuynh Thành, con xin tạ ơn cha đã ban tên.”
Diệp Chấn Thiên nhận ra đám người nhà tuy không tỏ rõ sự chế nhạo giễu cợt
trên nét mặt nhưng ông biết trong lòng họ đang không ngớt cười thầm. Cho nên, vì Khuynh Thành, ông nhất định phải để cho họ thấy, dù Khuynh
Thành xấu xí hôi hám ra sao vẫn là con gái của Diệp Chấn Thiên này.
Không cho phép ai hà hiếp con gái của Diệp Chấn Thiên! Ông ngoảnh sang
bên, đôi mắt lim dim nhìn xoáy vào a hoàn Ngân.
Ánh mắt ông khiến nó gai lạnh, nó lắp bắp nói: “Sao… Nhị công tử… lại nhìn nô tỳ như thế này?"
“Ta không nhìn ngươi như thế này, chắc ngươi đã quên hẳn mình là một con hầu?”
“Dạ… nô tì đương nhiên tự biết ạ.”
Diệp Chấn Thiên bỗng gắt lên: “Tự biết, mà ngươi dám nói năng quá trớn làm
tổn thương tiểu thư? Ngươi được phép tùy tiện bình phẩm tiểu thư hay
sao?”
Ông đưa bé gái cho vú em chuyên hầu hạ Diệp Khuynh
Thành đang đứng phía sau, rồi quay lại, hai bàn tay ôm làm một, nói:
“Thưa cha, a hoàn Ngân là con hầu của cha, hôm nay suýt nữa đánh rơi
Khuynh Thành, cha tính sao đây?”
Diệp Tông hiểu tâm trạng con trai mình: nếu hôm nay không giáo huấn con hầu Ngân thì sau này
Khuynh Thành tất bị người trong phủ kỳ thị, coi thường; con bé vừa xấu
vừa hôi, lo nhất là mai kia nó không đủ lòng tự tôn tối thiểu để sống
nữa.
Diệp Tông lim dim mắt nhìn người con trai thứ mà lão tâm đắc - Diệp Chấn Thiên đang thở ra một hơi rất dài. Lão nói: “Cháu
bé… là con của con, tùy con liệu mà làm.” Rồi Diệp Tông đứng lên, quay
người bước đi. Có điều, đôi mày của lão từ nãy cau lại, đến giờ vẫn chưa dãn ra. Lão cũng rất buồn phiền. Con trai ta khôi ngô đường bệ, sáng
sủa tài ba, vợ nó là mỹ nhân đứng đầu kinh đô, sao lại sinh ra một đứa
bé như vậy?
Diệp Khuynh Thành tuy chỉ là đứa trẻ sơ sinh
nhưng nó rất hiểu sắc mặt của Diệp Tông là gì. Nó lừ mắt nhìn lão, rủa
thầm: “Ông già dám đánh giá ta qua vẻ bề ngoài, sau này ta lớn lên nhất
định sẽ cho ông biết tay!”
Sắc mặt Diệp Chấn Thiên càng khó đăm đăm, thì con a hoàn càng tỏ ra đắc ý.
Diệp Tông đi rồi, mọi người đều không nén được nữa, đua nhau bàn tán kêu ca: “Mùi thối quá, khó chịu quá!”
Bộ dạng ai cũng muốn tránh cho xa, tốt nhất là lập tức ra khỏi đại sảnh này.
Nhưng nhìn người vú em đang bế đứa bé trên tay, họ lại nổi tính hiếu kỳ, ai
cũng muốn nhìn xem người con trai được Diệp Tông yêu nhất đã sinh ra đứa con gái xấu xí đến đâu. Họ vừa muốn nhìn lại vừa muốn lủi ra cho nhanh, bộ dạng họ trông thật tức cười.
Nhà họ Diệp có một quy
tắc: hễ trong nhà có thêm con cháu, Diệp Tông sẽ triệu tập tất cả đến
đại sảnh, rồi lão ban thưởng cho nó. Phần thưởng lớn hay nhỏ, là dấu
hiệu xác định vị trí của nó trong phủ Thái uý và trong lòng Diệp Tông.
Nhưng hôm nay lão lại không ban thưởng gì cả, đủ thấy đứa bé này chẳng
có vị trí gì trong lòng lão. Nó chẳng là gì trong lòng lão gia, thì nó
càng không là gì trong mắt mọi người.
Diệp Chấn Thiên
đương nhiên rất hiểu, nhưng ông cũng không oán hận Diệp Tông. Con gái
mình vừa xấu xí lại vừa bốc mùi, đúng thế còn gì! Có lẽ đây là một nỗi
nhục đối với nhà họ Diệp. Hoặc là, có người sẽ nói đây chỉ là nỗi nhục
của một mình Diệp Chấn Thiên mà thôi. Nhưng không sao, Diệp Chấn Thiên
chỉ biết rằng đây là con của mình, mình là cha, cha có trách nhiệm che
chở bảo vệ cho con.
“Con Ngân đâu?”
Diệp Chấn Thiên gọi, lừ mắt nhìn nó, nói: “Sao không mau quỳ xuống trước tiểu chủ nhân?”
A hoàn Ngân chưa từng thấy ông ta nổi nóng như thế này. Nó sợ run bắn,
vội quỳ mọp xuống đất. Vị trí của Diệp Chấn Thiên trong lòng Diệp Tông
cao hơn hẳn ông anh cả Diệp Chấn Bắc và chú em - tam đệ Diệp Chấn Nam.
Điều này a hoàn Ngân biết rất rõ.
“Bay đâu, lôi nó ra ngoài phạt vả miệng 20 cái. Ngươi hãy nhớ bài học hôm nay, mai kia chớ ăn nói bừa bãi nữa!
A hoàn Ngân cũng biết rõ hình phạt của nhà họ Diệp là gì. Mặt nó bỗng xám xịt như tro, nó vội bò đến gần Diệp Chấn Thiên: “Công tử, nô tỳ đã biết lỗi, xin ngài tha cho nô tỳ! Con van xin ngài tha thứ cho con!”
“Lôi nó ra!”
“Đại lão gia cứu con với!” Tiếng kêu xé phổi của a hoàn Ngân vang vọng khắp đại sảnh hồi lâu.
Đám người xem con Ngân bị trừng phạt, ban nãy ai nấy còn hả hê khoái trá
trước nỗi buồn của kẻ khác, lúc này bỗng trở nên nghiêm túc nhìn Diệp
Chấn Thiên, không ai dám ho he.
“Tất cả giải tán!”
Diệp Chấn Thiên vừa hô giải tán thì Triệu quản gia từ nhà trong bước ra, nói:
“Khoan đã!”
“Triệu quản gia có việc gì khác à?”
“Lão gia nói vừa nãy quên chưa thưởng cho Khuynh Thành, lão gia sai tôi mang tới.”
Mọi người đều nhìn Triệu quản gia. Đây là lần đầu tiên Triệu quản gia tự mình đưa phần thưởng đến.
Chi tiết này khiến ai nấy đều hít vào một làn khí lạnh, may mà lúc nãy không ai dại dột nói năng bừa bãi.
Triệu quản gia mở hộp lấy ra thanh Huyền Thiết trường kiếm, mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Thanh kiếm này năm xưa đã theo lão gia nam chinh bắc
chiến, nó đã cùng lão gia vượt qua vô số cơn sinh tử. Lão gia bảo tôi
vào kho binh khí mang nó ra ban thưởng cho cháu gái. Khuynh Thành tuy
không nhan sắc nhưng lão gia hy vọng sau này cháu cũng góp phần sức lực
cho nhà họ Diệp, trở thành một nữ hào kiệt ngạo thị quần hùng! Và sẽ
xứng với mỹ danh của cháu.”
Ngưỡng mộ, ghen ghét, hậm hực đều thể hiện rất đầy đủ trong đại sảnh vào lúc này.
Diệp Chấn Thiên đỡ lấy thanh kiếm từ tay Triệu tổng quản, xúc động nói: “Con và Khuynh Thành xin cảm ơn cha.”
“Xong rồi, mọi người ra về đi!”
Ra khỏi Đan Thanh Viện, Dương thị phẫn nộ, bất bình nói: “Sao lại thế? Tại sao một con ranh xấu như ma lại được cưng như vậy? Ngày trước tôi sinh
Huyền Diệu, chỉ được thưởng một thanh kiếm bình thường.”
“Cô đừng oán trách làm gì. Phần thưởng cho Mỵ Nhi của tôi năm xưa, còn
chẳng bằng của Huyền Diệu con cô, chỉ là cuốn sách vớ vẩn gì đó, hễ nhớ
đến lại thấy tức.” Vợ Diệp Chấn Bắc là u Dương Thu Bình uốn éo lưng ong, léo nhéo nói.
“Chẳng rõ cha nghĩ thế nào mà lại ban cho nó cái tên Khuynh Thành?”
“Phải! Xấu như ma đã đành, người lại bốc mùi thum thủm!”
Dương thị bỗng cười khanh khách, bước đến khoác tay u Dương Thu Bình, nói:
“Thu Bình nói xem, tại sao cô ta lại sinh ra con bé như thế chứ?”
Liễu Oanh đang bước phía sau, cách họ không xa, bỗng dừng bước, sắc mặt tỏ ra rất khó chịu.
“Chẳng hiểu sao cô ta lại sinh ra đứa con vừa xấu vừa hôi. Cha làm thế chẳng
qua là tỏ ý thông cảm; nếu không, mẹ con cô ta sẽ bị cả phủ này coi
thường. Đúng là làm bẽ mặt cả họ Diệp! Nếu tôi cũng sinh ra đứa con như
thế, tôi thà treo cổ tự vẫn cho xong.”
“Chứ lại không à?”
Một làn gió nhẹ đưa qua, hai phụ nữ đều đưa tay bưng mũi, ngao ngán khó
chịu, ngoảnh lại nhìn thấy Liễu Oanh phía sau cả hai cười đon đả miễn
cưỡng bỏ tay xuống, gọi: “Chị!”
Liễu Oanh mắt đỏ hoe. Vú
em lạnh lùng “hừ” một tiếng, bế đứa bé bước đến trước mặt cả hai, mỉm
cười nói: “Rất hôi phải không? Tôi phải bế nó đến tận nơi cho hai người
đây này!”
Vú em lại bước lên, ghé sát tai sát Thu Bình, nói: “Đừng quên con a hoàn lúc nãy!”
Rồi chị ta bước đến bên Liễu Oanh, cung kính nói: “Chúng ta đi thôi, phu nhân.”
Liễu Oanh cảm kích nhìn vú em, chờ hai người kia đi xa rồi, mới chậm rãi
nói: “Hồng Y, cô đâu cần phải thế? Làm phật ý họ, mai kia cô sẽ khó sống trong cái phủ này.”
“Tôi rất ngứa mắt cái lối chua ngoa
hống hách của họ. Mọi ngày hay bắt nạt người khác đã đành, ngay một đứa
bé sơ sinh cũng không tha! Thật quá đáng! Xấu thì sao, hôi thì sao?
Không phải là người chắc?”
Bé gái đang được bế, nhìn bộ
dạng tức tối bất bình của vú em, nó chớp chớp mắt. Đúng! Bà này nói rất
đúng! Bọn người khốn kiếp kia châm biếm ta, chế nhạo ta? Được lắm. Diệp
Khuynh Thành ta sẽ nhớ món nợ này của các người. Mai kia ta trưởng
thành, ta sẽ cho các người biết thế nào là lợi hại.
Thời
gian trôi nhanh như tên bắn, chớp mắt năm năm đã qua. Diệp Khuynh Thành
đã lên 5, cái vết bớt màu đỏ cũng lớn thêm theo năm tháng nhưng Khuynh
Thành không hề bận tâm, cô đã quen làm bạn với nó. Mùi hôi trên người
vẫn còn, nhưng đã bớt nặng mùi nếu không, Khuynh Thành chẳng cần tu
luyện võ công cái thế cũng thừa sức địch nổi trăm người. Mặc kệ, nó bốc
mùi cho chúng nó chết ngạt luôn!
“Khuynh Thành, Khuynh
Thành!” Diệp Huyền Diệu dẫn theo con của Diệp Chấn Bắc là Diệp Mỵ Nhi,
và Diệp Thành Đức con trai của Diệp Chấn Nam đến trước mặt Khuynh Thành.
“Huyền Diệu bảo nó cùng chơi thả diều với chúng ta à?” Diệp Mỵ Nhi hỏi, khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành.
“Đúng!”
“Tớ không thả diều với con ranh xấu xí này đâu. Mẹ tớ dặn đừng chơi với con bé thối um này.” Nói rồi nó kéo tay Diệp Thành Đức: “Em Đức, chúng ta
đi thôi.”
“Không! Em không đi. Em muốn cùng anh Huyền Diệu thả diều. Chị ơi, em thích thả diều.” Thành Đức kêu khóc, nhất định không đi.
Mỵ Nhi bí quá, nhìn nó, rồi lại nhìn Huyền Diệu, nói: “Không được, dẫn nó đi!”
Huyền Diệu bèn kéo Mỵ Nhi lại, ghé tai thì thầm mấy câu, nó mới nhoẻn cười
rồi bước đến trước mặt Khuynh Thành, gườm gườm nhìn, nói: “May cho mày
đấy! Đi nào!”
Khuynh Thành nguýt nó, thầm nghĩ: “Ai thiết thả diều với mấy đứa quỷ sứ các ngươi?” Mặc dù nghĩ vậy nhưng Khuynh
Thành vẫn đi theo chúng nó, Mỵ Nhi ngang ngược hống hách như thế này,
rất nên trừng trị nó!
Cả bốn đứa đi lên dốc núi. Huyền
Diệu lúng túng hồi lâu vẫn không thể thả cho diều bay lên. Mỵ Nhi và
Thành Đức tiu nghỉu nhìn cánh diều rớt trên mặt đất. Khuynh Thành thấy
vậy liền bước đến cầm cánh diều, cũng chẳng thèm nhìn ba đứa, rất nhanh
nhẹn thả diều từ từ bay lên trời cao.
Chúng mừng rỡ chạy lại, vây quanh Khuynh Thành.
“Khuynh Thành lợi hại thật!”
“Khuynh Thành mau thả thêm dây đi!”
“Khuynh Thành lùi lại, mau lùi lại!”
Giọng Huyền Diệu và Mỵ Nhi lanh lảnh bên tai Khuynh Thành, Thành Đức thì vừa
ngắm cánh diều đang bay lượn vừa nhảy nhót. Trẻ con vẫn là trẻ con.
Khuynh Thành vẫn nhớ hồi mình còn rất nhỏ cũng từng chơi thả diều, đó là hơn hai chục năm về trước. Nay nó bỗng nổi hứng nên mới cùng chơi với
ba đứa.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi luôn miệng bảo Khuynh Thành
lùi lại nữa, Khuynh Thành không hề để ý phía sau nó là vách núi dựng
đứng, dưới kia là vực sâu. Huyền Diệu và Mỵ Nhi đưa mắt cho nhau, cả hai đứa cười đùa chạy quanh Khuynh Thành; Mỵ Nhi bỗng ngã ngửa và kêu lên.
Khuynh Thành đã lùi sát vách đá, bị Mỵ Nhi xô phải liền mất thăng bằng,
người bị hất lên rồi chấp chới bay xuống dưới kia.
Mỵ Nhi vốn chỉ định dọa cho Khuynh Thành sợ một phen, nào ngờ nó xô quá mạnh,
khiến Khuynh Thành bị ngã xuống vực. Nhìn Khuynh Thành rơi xuống, Mỵ Nhi sợ tái mặt, ngây người bò sạp bên vách đá nhìn xuống.
“Huyền Diệu, phải làm gì bây giờ? Khuynh Thành có còn sống không?”
“Không biết. Sao Mỵ Nhi lại xô nó xuống? Đã nói là chỉ dọa nó kia mà?”
“Tớ… nào ngờ chỉ hích nhẹ một cái mà nó đã ngã xuống?”
“Dưới đó là Thực Nhân Cốc! Nghe nói bất cứ ai đi vào đó đều không thể trở về.”
Khuynh Thành rơi xuống, liền sau đó cánh diều cũng rớt xuống. Thành Đức khóc
nhè, chạy lại: “Chị Mỵ Nhi! Sao diều lại rơi xuống? Mau bảo Khuynh Thành thả diều nữa đi, mau lên!”
Mỵ Nhi nhìn nó, nói: “Khuynh Thành bị cánh diều đưa đi mất rồi!”
Thành Đức mới 3 tuổi, miệng há hốc hồi lâu không sao hiểu nổi, rõ ràng là
diều đã rớt xuống, sao có thể đưa Khuynh Thành đi đâu được?
Trẻ con vẫn là trẻ con, đúng thế. Mỵ Nhi và Huyền Diệu dỗ dành, nói dối nó một hồi, nó cũng tin là thật.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi bàn bạc một lúc, hai đứa cho rằng ngày mai mới cho mọi
người biết tin Khuynh Thành bị ngã xuống vực. Chỉ cần Khuynh Thành đã
chết, dù họ tìm thấy xác nó, thì cũng không thể đối chứng căn vặn gì,
chúng cũng sẽ không bị trách phạt. Huống chi, con bé quái dị đó ở phủ
Thái úy vốn chẳng được ai ưa.
“Mỵ Nhi tuyệt đối không
được nói ra, nếu cha tớ biết, ông sẽ lột da tớ mất! Tớ không hiểu tại
sao ông ấy lại thích con ranh quái dị này đến thế?”
“Được! Thực ra nó chết cũng tốt thôi. Người như nó sống ở phủ Thái úy chỉ làm cho chúng ta bẽ mặt”
“Nói đúng. Nhưng, cha tớ...” Huyễn Diệu hễ nghĩ tới cha mình là toàn thân
lại bủn rủn. Nó còn nhớ hồi Khuynh Thành mới một tuổi bị nó bắt nạt,
chuyện bị lộ, Diệp Chấn Thiên đã đánh nó một trận nên thân, lại bắt phải ngồi úp mặt vào tường ăn năn suốt một tháng trời.
“Huyền Diệu sợ gì chứ? Nhị Thúc dù dữ đến đâu vẫn thua ông nội. Nếu Nhị thúc
đụng đến cậu, cậu cứ giả vờ sắp chết, giả vờ đáng thương, rồi đi gặp ông nội. Diệp Khuynh Thành dù sống thì cũng coi như đã chết, ông nội sẽ che chở cho cậu.” Diệp Mỵ Nhi nói rất tự tin, nhìn cậu ta.
Thực Nhân cốc, là sơn cốc đáng sợ nhất trong vương triều Đại Cương. Nghe nói ở đó mọc các loài kỳ hoa dị thảo, lại có vô số quái thú.
Lúc này Diệp Khuynh Thành đang nằm bất động trên khoảnh đất trong sơn cốc.
Một cây cổ thụ cao chọc trời, nở đầy những đóa hoa loa kèn đỏ như lửa, lại
như những giọt máu thắm sắp rơi xuống. Khuynh Thành nằm dưới tán cây,
một giọt sương đỏ hồng từ nhụy hoa rơi xuống, thật kỳ lạ, nó rơi trúng
miệng Khuynh Thành. Ngón tay bỗng động đậy, rồi nó có cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, nó mở to mắt, rồi nắn vào đùi vào mông đoạn nhổm
dậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến nó há hốc mồm kinh ngạc.
Nó chấm đầu ngón tay vào vết màu đỏ tươi nơi khóe miệng, rồi lại nhìn cái
cây cổ thụ cao chọc trời. Nó cung kính rập đầu với cái cây: “Ngươi đã
cứu ta phải không? Chẳng biết ngươi có nghe hiểu ta không nhưng ta vẫn
xin cảm ơn ngươi.”
Cái cây hình như có linh hồn, nó rung lắc một hồi, trong chốc lát biến thành một cụ già.
Khuynh Thành đờ ra nhìn ông cụ rồi lại nhìn sang cái cây đã biến mất, nói: “Ông... ông...”
“Phải! Ta chính là cây cổ thụ, gọi là Huyết Sâm, đã tu luyện trăm triệu năm mới có được đạo hạnh như ngày hôm nay.”
“Yêu quái?”
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Khuynh Thành. Nhưng nó nhìn Huyết Sâm tiên phong đạo cốt nhường này, nó lập tức nghĩ đến một từ khác: “Thần tiên?”
Huyết Sâm nhìn nó cười ha hả, nói: “Ta là yêu tinh, đúng thế, nhưng là yêu
tinh đã tu đắc đạo. Ở Thực Nhân cốc có rất nhiều yêu tinh tu đạo như
ta.”
Huyết Sâm lại nhìn Khuynh Thành nói: “Ngươi là người nhà họ Diệp đúng không?”
Khuynh Thành gật đầu.
“Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Thực Nhân cốc. Nên biết, mấy trăm năm qua chưa từng có ai vào đây rồi vẫn sống mà ra về.”
Khuynh Thành nghiêng cái đầu bé nhỏ, nhìn Huyết Sâm nói: “Tại sao ông lại cứu cháu, rồi lại còn đưa cháu về?”
Ông già lại cười ha hả, nói: “Không ngờ cái đầu nhà người bé tẹo nhưng lại
không đơn giản. Đúng thế! Lúc nãy ta định ăn thịt người. Nhưng Thấy
ngươi là người nhà họ Diệp, cho nên...”
“Cho nên ông sợ chứ gì?”
“Không sợ, nhưng ta cũng không muốn đối đầu với nhà họ Diệp. Nên biết, nhà họ Diêp 800 năm trước...”
“800 năm trước làm sao? ”
“Nhà họ Diệp có thể hưng thịnh lâu dài, cũng vì 800 năm trước họ có một
người tu tiên. Nay đã là hậu kỳ của Nguyên anh rồi, cho nên đến giờ
không ai dám chạm đến nhà họ Diệp. Đây là một nguyên nhân trong số đó,
không ai muốn đắc tội với một cao thủ để chính mình mất mạng.”
“Vì thế ông cứu cháu?”
Huyết Sâm cười vang, nói: “Tiểu nhi à, đây chỉ là một trong các nguyên nhân.”
“Còn có nguyên nhân gì khác khiến ông không ăn thịt cháu?”
“Vì ngươi dị dạng. Lão phu đã tu đạo trăm triệu năm qua chưa từng nhìn thấy kẻ nào quái dị như ngươi. Thân xác ngươi... cực kỳ quái dị!”
Khuynh Thành thầm cảm thấy đắc ý. Những kẻ tu yêu tu ma hoặc tu tiên, đều sống rất thọ, nhưng có lẽ khái niệm xuyên không vẫn còn rất mới lạ với họ
cũng nên?
“Hôm nay ta cứu ngươi, đưa ngươi trở ra không
phải vì ta sợ nhà họ Diệp, mà ta không muốn thấy một nhân tài trong
tương lai bị chính ta hủy diệt. Tiểu nhi trở về hãy chịu khó tu luyện,
khi nào ngươi có đủ công lực lại đến Thực Nhân cốc này, lão phu sẽ giúp
ngươi trừ bỏ mùi lạ trên thân xác. Nếu lão Sâm có chẳng may không còn
nữa, thì ngươi cứ đi về phía Tây, sẽ gặp một hồ nước có tên là Hồ U U;
nước hồ ấy có thể trị bách bệnh, chữa bách tật. Hồ U U do con cửu yêu xà khát máu cai quản; ai muốn xuống hồ, thì phải trao đổi bằng bảo bối
khiến chúng xiêu lòng, hoặc phải có võ công mạnh hơn chúng, nếu
không...”
Khi nói đến đây Huyết Sâm đã đưa Khuynh Thành
ra đến cửa chính của Thực Nhân cốc, đúng lúc này thì trận cuồng phong ập đến, đất đá cuồn cuộn tung bay.
Huyết Sâm nhìn Khuynh
Thành nói, “Tiểu nhi mau đi đi, kẻo không kịp mất! Chỉ cần ra khỏi Thực
Nhân cốc này, ngươi sẽ được bình an.”
Yêu ma có thể giới
riêng của mình, nhất là kẻ tu yêu, họ không dễ gì xuất hiện trước mặt
loài người. Nhưng nếu con người bước vào địa phận của họ thì khó tránh
khỏi thập tử nhất sinh.
Đôi chân nhỏ bé của Khuynh Thành
chạy nhanh thoăn thoắt trong khu rừng, chợt thấy một nửa bầu trời bỗng
tối sầm, trên không trung có một con chim khổng lồ đang vẫy cánh. Nó
khiến Khuynh Thành liên tưởng đến phim Avatar, nhưng có lẽ con cự điểu
của Avatar cũng không to bằng con này.
Huyết Sâm khẽ giậm chân, rồi phi thân lên chắn trước con cự điểu, nói: “Cốt điểu, cấm người ăn thịt đứa bé này.”
“Huyết Sâm, nếu lão biết điều thì tránh ra, nếu không ta sẽ ăn thịt cả lão
luôn thể.” Cốt Điểu hình thù tựa chim ưng nhưng đầu nó mọc một cái sừng
cứng mạnh khác thường.
“Ngươi nhìn đi, nó là người nhà họ Diệp.”
“Thì sao? Chẳng qua nhà ấy có một người tu tiên, ta cứ ăn thịt nó, lão già nhà họ Diệp làm gì được ta?”
Huyết Sâm đưa mắt nhìn Khuynh Thành, lão cũng thấy rất bí; nếu lão quyết
chiến sinh tử với Cốt Điểu, chỉ e là cả hai bên đều tổn thất nặng. Tuy
thượng tiên đã dặn dò lão bảo vệ Diệp Khuynh Thành nhưng lão cũng không
muốn mình bị hủy cả nghiệp tu hành vì con bé này. Lão đành tránh sang
bên. Con bé có sống nổi hay không, đành phó mặc cho ông trời định đoạt
vậy.
Cốt Điểu bổ nhào về phía Khuynh Thành, Khuynh Thành
nhắm tịt mắt chờ đợi khoảnh khắc tử vong. Cốt điểu sắp nhào tới trước
mặt KhuynhThành thì bỗng khựng lại, ngã gục.
Nhanh như
tia chớp, bé gái rút trong ống tay áo ra một lưỡi dao mà nó cất giấu từ
lâu, nó chờ để ra một đồn chí mạng. Nó cũng từng đọc truyện thời hiện
đại nói về những kẻ tu tiên có tham vọng muốn giết một kẻ tu tiên, chỉ
là chuyện hoang tưởng huống chi nó chỉ là đứa trẻ lên 5, nó định giết kẻ tu yêu ư? Nhưng vì đối phương quá ngông nghênh không hề cảnh giác với
nó nên nó mới có cơ hội hành động. Nó rất biết, muốn hạ sát kẻ địch cần
phải một nhát thọc trúng tim, đoạt được kim đan của kẻ ấy. Cho nên, thọc lưỡi dao vào ngực Cốt Điểu rồi Khuynh Thành rút dao cực nhanh, thò bàn
tay bé nhỏ vào lồng ngực bóp nát quả tim của con quái điểu.
Một viên kim đan từ trong mình con Cốt Điểu chầm chập bay ra, dâng cao.
Khuynh Thành tung mình đưa tay đón lấy kim đan, rồi đến trước mặt Huyết
Sâm, nói: “Khuynh Thành xin cảm ơn Huyết Sâm thượng nhân đã cứu mạng,
thứ này, xin biếu ngài.”
Nó nhoẻn miệng cười với Huyết
Sâm, nhưng lão không sao cảm nhận được đó là nụ cười của một đứa trẻ lên 5. Nó ra tay tàn sát cực nhanh, cực điêu luyện, rất tàn độc, chỉ một
chiêu là chí mạng. Nếu không nhìn xác con quái điểu vẫn đang nằm đây,
thì lão sẽ ngỡ mình đang ngủ mê. Lão không nén nổi xúc động nhìn kim đan đang trong lòng bàn tay mình. Lão còn chưa kịp định thần thì Diệp
Khuynh Thành đã bước ra khỏi Thực Nhân cốc.
Nó tự cười
mình: “Không ngờ, đường đường là đệ nhất sát thủ ở giới đánh thuê là ta, lại bị một đứa trẻ con ám toán. Chuyện này lan truyền thì thật là bẽ
mặt.”
--- ---------
Diệp Khuynh Thành, đứa trẻ mồ côi.
Năm lên 10 nó được một nhân vật bí hiểm đưa ra khỏi cô nhi viện đem về nuôi nấng, kể từ đó nó được huấn luyện chẳng khác gì ác quỉ. Mười ba tuổi,
nó bắt đầu cầm vũ khí đi giết người.
Trước khi xuyên
không, suốt bảy năm trời nó chưa từng không hoàn thành nhiệm vụ được
giao, danh tiếng của nó vang dội khắp giới đánh thuê. Cái tên Diệp
Khuynh Thành đồng nghĩa với chết chóc.
Nhưng, trời mưa
nắng thất thường, người họa phúc khó lường. Hôm đó là ngày xui xẻo của
Khuynh Thành. Sao lại nói là xui xẻo? Đúng thế, là chẳng may, chứ không
liên quan gì tới kỹ thuật cả.
Hôm đó cô nhận nhiệm vụ quan trọng: giết Lý Tử Minh, một Hoa kiều từ hải ngoại về tham dự diễn đàn kinh tế.
Đã làm xong nhiệm vụ nhưng cô cũng vui chơi xả láng cho xong.
Cô đứng dậy lau mồ hôi trán, tươi cười nói: “Tôi cứ tưởng nhiệm vụ lần này rất khó, không ngờ đã hoàn thành quá dễ dàng, nào đi uống rượu ăn
mừng!”
Khuynh Thành nhắc khẩu súng bắn tỉa đặt lên vai, các đồng đội quan sát cũng hào hứng chạy lại tán chuyện.
“Không ngờ nhiệm vụ lần này dễ ợt, lát nữa chúng ta sẽ đi uống! Trời hôm nay nóng khiếp!” Khuynh Thành nói.
“Phải đấy!”
Khuynh Thành lại lau mồ hôi trán, nói: “Đi thôi!”
Mấy chiến hữu vui vẻ bá vai nhau bá cổ nhau bước đi, nhưng Khuynh Thành bỗng “Ối” một tiếng ngã lăn rồi trượt đi.
“Khuynh Thành” Họ muốn đưa tay ra cứu cô nhưng họ đã đi hơi nhanh nên cách cô quá xa, không kịp cứu.
“Đứa chó đẻ nào vứt vỏ dưa hấu ra đây thế này?” Khuynh Thành tiếp tục bị
trượt đi rồi cô rớt xuống phía dưới kia. Tiếng thét phẫn nộ của cô vang
lên trong không trung.
Các đồng đội nhìn đống vỏ dưa hấu trên sàn, gọi với theo Khuynh Thành đang rơi nhanh: “Chính sếp đã vứt vỏ dưa còn gì?”
Được thôi! Chính mình vứt rác thì mình phải gánh hậu quả. Cho nên, hỡi các
bạn trẻ! Chớ vứt rác bữa bãi kẻo có ngày chính các bạn sẽ phải tự ăn quả đắng như chị Khuynh Thành này.
Kiêu hùng một thời. Sát thủ hàng đầu trong đội quân đánh thuê đã vĩnh biệt thế gian.
Bạn nói xem, tôi rất xui xẻo phải không? Rất bi kịch, đúng không?
Nhưng hình như mới chỉ là màn bắt đầu của tấn bi kịch. Chết đã đành, lại còn để cho thiên hạ thỏa sức chê cười.
--- -------
Không! Khuynh Thành đã lại xuyên không! Và hiện thân vào một đứa trẻ đã rất
xấu xí lại còn bốc mùi hôi kinh khủng, vừa chào đời nó đã suýt bị chính
mẹ đẻ của mình bóp chết. Nó nhìn thân hình gầy còm của mình lúc này, hai bàn tay nó nắm chặt lại.
“Mấy năm nay vận số chẳng ra
sao, nếu không, ta đâu đến nỗi xúi quẩy như thế này. Bị đứa nhãi ranh
chơi khăm, rồi suýt nữa mất mạng. Ta đã một lần chết, ta không muốn lại
chết một lần nữa! Lần trước chết, rồi chuyển thế vào một đứa tiểu quỉ
ngày nay, nếu lại chết một lần nữa thì trời mới biết ta sẽ chuyển thế
vào con mèo hay con chó đây?” Nó phủi bụi đất ở mông, rồi bước về phủ
Thái úy.
Nếu không xuất thân từ đội quân đâm đánh thuê,
thì cú ngã hôm nay Khuynh Thành dù không chết cũng bị con cự điểu lúc
nãy ăn thịt rồi.
“Đây là cái thế giới gì vậy? Sao lại mọc ra những kẻ tu tiên, tu yêu? Nếu lúc này gặp phải kẻ tu yêu sừng sỏ,
thì chắc ta đã chết không kịp ngáp. May sao nó mới chỉ là kẻ tu yêu sơ
đẳng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT