Ma tôn Hắc Diệm đến
yêu giới thăm dò tình hình mới biết yêu hoàng nhiệm kỳ mới là bạn thân
của Kim Bằng nên tránh không đi gặp. Hắc Diệm lại từ chỗ Kim Xán biết
được nhiều chuyện về Diệp Khuynh Thành cùng Hồng Loan, gã thầm nghĩ thật may mà mình tinh ý thận trọng nếu không thì hậu quả thật khó lường.
Vừa ngăn chặn được vết thương trên người Hồng Loan xong, kim lập tức bước
lên nói: “Còn bọn Long tộc thì sao? Chúng ta cứ thể bỏ qua cho bọn chúng đi như vậy sao?”
Trọng Lâu nghe vậy thở dài nói: “Mọi
ngày Long tộc vốn không có nhiều vướng mắc tranh chấp với tiên giới, lần này vì bị xúi giục mà mới tham chiến, chúng ta cũng không nên đuổi tận
giết tuyệt làm gì!”
Diệp Khuynh Thành nhìn Trọng Lâu, hít sâu một hơi nói: “Trọng Lâu đã nói thế rồi thì chúng ta cũng không nên
nói tới chuyện này nữa!” Khuynh Thành thật sự đã rất mệt rồi, cô không
muốn tiếp tục đánh nhau nữa.
Tiên giới từ sau cuộc chiến này từ bốn vùng riêng biệt thống nhất thành một vùng duy nhất do Trọng Lâu cai quản.
Khuynh Thành trở về phòng thay quần áo rồi lập tức sang phòng Hồng Y. Cha cô
đã mất, cô đương nhiên có trách nhiệm phải chăm sóc những khác thay ông.
“Vú em! Vân nhi!”
Diệp Vân vừa nghe thấy tiếng Khuynh Thành liền từ chỗ ngồi vội vàng chạy
lại. Khuynh Thành thấy cô bé vẫn nhắm chặt hai mắt thì không khỏi lo
lắng hỏi: “Vân nhi, mắt em sao thế?”
Diệp Vân cười cười
nói: “Mắt Vân nhi rất tốt nhưng Vân nhi đã hứa với chị Khuynh Thành nên
khi chị Khuynh Thành chưa cho phép, Vân nhi sẽ không mở mắt!”
“Vân nhi ngốc, mau mở mắt ra đi!”
Diệp Vân được Khuynh Thành cho phép vội mở to mắt cười nói: “Chị Khuynh Thành, Vân nhi rất ngoan đúng không?”
Khuynh Thành xoa đầu con bé yêu thương trìu mến.
n Ly bước tới cạnh Khuynh Thành, nhìn cô với vẻ rất bí hiểm, tủm tỉm nói: “Khuynh Thành, tôi có món quà muốn tặng cho cô!”
Khuynh Thành không khỏi cảm thấy kỳ quái, n Ly thì có gì có thể tặng cho cô chứ?
“Khuynh Thành, cô nhắm mắt lại đi!” n Ly bí hiểm nói.
“Là thứ gì thế?”
“Cô cứ nhắm mắt lại rồi sẽ biết thôi!”
Khuynh Thành biết không thể moi được gì từ n Ly đành nhắm mắt lại.
“Khuynh Thành...” một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Khuynh Thành, cô lập tức mở mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“Cha?”
“Khuynh Thành...”
“Cha!” Khuynh Thành không kìm được lao vào Diệp Chấn Thiên ôm chầm lấy ông.
“Cha, con tưởng rằng không bao giờ được nhìn thấy cha nữa. Cha...”
“Cha cũng tưởng mình chết rõ rồi, may mà nhờ có n Ly cô nương ra tay cứu giúp...”
Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn n Ly thì thấy n Ly đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng kiên định.
“Khuynh Thành, tôi không ngần ngại lấy kim đan cứu mạng của mình để cứu cha cô, tôi hy vọng cô sẽ trở lại là Khuynh Thành trước đây, mạnh mẽ và kiên
định hơn bất kỳ ai!”
Khuynh Thành đương nhiên hiểu ý của n Ly nhưng là hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với Lam Tố.
“n Ly, cô hãy cho tôi chút thời gian!”
n Ly mỉm cười nhìn Khuynh Thành nói: “Trước khi cô suy nghĩ thấu đáo thì tôi sẽ ở đây chờ cô!”
Khuynh Thành nghe vậy cũng không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, cô quay sang
Diệp Chấn Thiên nói: “Cha, hôm đó con thấy rõ ràng cha...”
Diệp Chấn Thiên hiền từ xoa đầu Khuynh Thành như khi cô còn nhỏ rồi nói:
“Hôm đó đúng là nguyên anh của cha đã bị Đông đế đánh tan nhưng may mà n Ly cô nương đã kịp thời thu lại vào trong bình ngọc. Cha nghĩ n Ly cô
nương đã phải tốn rất nhiều khí lực mới có thể cứu được cha từ quỉ môn
quan trở về!”
“Thực Nhân cốc ra tôi cũng không chắc mình
có thể cứu được cha cô hay không nên tôi không dám nói chuyện này, sợ sẽ khiến cô hi vọng rồi lại thêm thất vọng.”
Để cứu được
Diệp Chấn Thiên, n Ly đã phải bỏ ra cả kim đan tổ truyền cứu mạng của
mình mới có thể duy trì được nguyên anh đang tan ra của ông, ngoài ra cô cũng phải bỏ ra rất nhiều loại kim đan thượng hạng của thần giới để hồi phục nguyên khí cho ông.
Diệp Khuynh Thành đương nhiên
hiểu việc cứu một đã bị đánh tan hồn phách vô cùng khó khăn và không ai
có thể biết trước được kết quả cuối cùng cả. n Ly sở dĩ không cho cô
biết cũng chỉ là nghĩ cho cô, tránh cho cô thêm một lần đả kích nữa.
Phải có tấm lòng độ lượng cỡ nào mới có thể làm được như n Ly chứ?
n Ly nhìn thấy ánh mắt suy tư của Khuynh Thành liền tinh tế nói: “Đó gọi
là yêu nhau yêu cả đường đi lối về. Chỉ cần là liên quan tới vương gia
thì tôi sẵn sàng gìn giữ giúp ngài ấy.”
“Liệu có đáng để n Ly làm như vậy không?” Khuynh Thành có chút đau lòng hỏi.
“Tình yêu vốn dĩ là từ hai phía nào có chuyện gì gọi là đáng hay không đáng?
Tôi đối với vương gia là tự nguyện. Khuynh Thành, vương gia là trang nam nhi đáng để cô giao phó suốt đời cho nên cô nhất định không được bỏ
cuộc giữa chừng!”
Khuynh Thành tuy rất không muốn thừa
nhận nhưng đáy lòng cô lại không ngăn được cảm xúc của bản thân, cô
chính là tự nguyện yêu anh, tự nguyện cùng ánh kề vai sai cánh suốt cuộc đời này.
“Được! Nửa tháng nữa chúng sẽ lên thần giới tìm Lam Tố!” Khuynh Thành nhìn n Ly mỉm cười nói.
n Ly như trút được gánh nặng, cô nhìn Khuynh Thành mỉm cười gật đầu. Hồng Loan cùng Kim Bằng đứng gần đó phụ họa reo lên hưởng ứng.
“Đi thần giới! Sẽ đi thần giới!”
Hồng Loan đạp vào đầu Kim Bằng: “Con chim phao câu thối nhà ngươi phấn khích cái gì chứ? Ngươi không thể đi!”
Kim Bằng xị mặt, đúng thế, nó chưa đến kỳ phi thăng tiếp theo.
“Ta có thể đi xuyên không gian!” Kim Bằng sáng rỡ nói.
Hồng Loan lại đập thêm một cái vào đầu nó nói: “Cái đầu nhà ngươi có bị trục trặc không vậy?”
“Ta vốn không sao cả, chính ngươi đánh nó trục trặc!” Kim Bằng gào lên.
Một chim một thằng nhóc lại đuổi đánh nhau chạy loại.
Khuynh Thành nhìn hai đứa nó lắc đầu ngao ngán nói: “Thôi nào, các ngươi đừng có quậy nữa!”
“Không! Con chim phải gió này dám khinh thường tôi, nó không cho tôi lên tiên giới, tôi không thể không lột da nó!”
“Hừ! Con chim phao câu thối nhà ngươi mà cũng dám đi xuyên không gian? Ta
phải đánh cho ngươi ngu đi không phân biệt nổi đông tây nam bắc mới
thôi!”
Đi xuyên không gian lên thần giới đâu phải là
chuyện giỡn chơi, nói gì thì nói nó cũng nhất quyết không để cho Kim
Bằng đi xuyên không gian. Mà giữa cánh đàn ông với nhau thì chỉ có sử
dụng quyền cước là nhanh nhất. Kim Bằng cuối cùng cũng không thắng nổi
Hồng Loan nên cho dù không phục cũng bị Hồng Loan ép hứa không được đi
xuyên không gian, nó đành phải ở lại tiên giới tu luyện thêm vậy.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua. Khuynh Thành giao cho Kim Bằng trọng trách
bảo vệ an toàn cho Diệp Chấn Thiên cùng những người khác rồi chuẩn bị
lên đường.
“Chị Khuynh Thành, Vân nhi không muốn xa chị đâu!”
Khuynh Thành ôm Diệp Vân vào long, thương yêu nói: “Vân nhi ngoan, nếu em muốn sớm được gặp lại chị thì phải chăm chỉ tu luyện, chờ khi em có thể phi
thăng rồi thì thì có thể lên thần giới tìm chị!”
Đôi môi
nhỏ xinh của Diệp Vân dẩu ra, “Thế thì phải lâu lắm! Vân nhi khó khăn
lắm mới gặp được chị, Vân nhi không muốn xa chị Khuynh Thành!”
“Nhưng chị phải đi tìm hạnh phúc của mình, Vân nhi cũng mong thấy chị được hạnh phúc, đúng không?”
Diệp Vân hồn nhiên gật đầu, ra vẻ trưởng thành nói: “Chị Khuynh Thành nhất
định sẽ có được hạnh phúc, chị sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời!”
“Cho nên Vân nhi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng để chị Khuynh Thành phải lo lắng, được không?”
“Vân nhi hiểu rồi, Vân nhi sẽ cố gắng luyện tập rồi sau này sẽ lên thần giới gặp chị Khuynh Thành!”
Diệp Vân như nhớ ra điều gì đó, cô bé hiếu kỳ nhìn Khuynh Thành: “Chị Khuynh Thành, thần giới trông như thế nào? Người trên đó có lợi hại không?”
Khuynh Thành nhìn đôi mắt đen của Diệp Vân không ngừng đảo tròn mà không khỏi bật cười: “Vân nhi đang nghĩ gì thế?”
“Vân nhi đang nghĩ nếu người ở đó đều rất lợi hại thì không phải chị Khuynh
Thành lên đó sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao? Vân nhi nhất định sẽ cố gắng
luyện công rồi lên đó bảo vệ chị Khuynh Thành! Nhưng là Vân nhi phải
luyện bao lâu mới có thể lên thần giới được?” Diệp Vân ngẫm nghĩ rồi lao ra khỏi lòng Khuynh Thành chạy đi.
Khuynh Thành nhìn theo bóng nó chạy về phía xa không khỏi cười, trẻ con vẫn cứ là trẻ con.
“Vân nhi đi đâu vậy?”
“Vân nhi đi tìm chị n Ly!”
“Em tìm chị n Ly làm gì?”
“Vân nhi muốn hỏi chị n Ly có cách nào để tu luyện cấp tốc hay không, Vân nhi muốn nhanh chóng lên được thần giới!”
Khuynh Thành cười buồn, nếu có cách nào nhanh hơn thì cô và Lam Tố đã không
phải chia cách lâu như vậy rồi. Không biết bây giờ anh ở trên đó thế nào rồi? Hoa Mãn Nguyệt cũng đã đi lâu lắm rồi mà không có chút tin tức nào cả, chẳng lẽ ở trên đó có chuyện gì rồi?
Sáng sớm hôm
sau tất cả mọi người đã có mặt đông đủ ở điện Kim Hoa. Hôm nay Khuynh
Thành cùng n Ly, Hồng Loan sẽ lên đường tới thần giới, tuy thời gian mọi người ở bên nhau không dài nhưng lại trải qua nhiều trận chiến sinh tử
có nhau nên tình cảm cũng khá sâu đậm.
“Khuynh Thành, lên thần giới rồi thì nhớ phải cẩn trọng mọi việc!” Tịch Vân nắm tay Khuynh Thành nhắc nhở.
“Mong sao khi tôi và Trọng Lâu lên thần giới sẽ có được cơ hội đến dự đám cưới của cô cùng Lam Tố.”
Hai má Khuynh Thành ửng hồng, “Tịch Vân nói gì vậy?”
“Mới như vậy đã thẹn thùng rồi sao? Ngày trước... là ai trơ trẽn hét ầm lên
là thích Lam Tố rồi muốn đi tìm anh ta nhỉ?” Tịch Vân trêu.
“Đó là chuyện ngày trước, xin đừng nhắc lại nữa!”
Khuynh Thành cố ý làm vẻ tức giận nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy rất ngọt
ngào. Đúng vậy, Lạc Nhi đã là chuyện của quá khứ rồi hoặc là cô đã sớm
chấp nhận Lạc Nhi và mình tuy hai mà một rồi. Cô chỉ cần biết người cô
yêu chính là Lam Tố, kể cả khi lên đó rồi mà Lam Tố có nói người anh yêu là Lạc Nhi đi nữa thì cô cũng không thể nào bỏ cuộc được.
“Tịch Vân cứ yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!” Khuynh Thành kiên định nói rồi quay qua trêu lại: “Mong sao lúc hai vị phi thăng thì tôi sẽ
được nghe tin tốt lành của Tịch Vân!”
“Khuynh Thành, cô thật là ngày càng tệ rồi!” Tịch Vân thẹn thùng nói.
“Là ai lúc nãy trêu đùa tôi cả thẹn? Bây giờ ai đang thẹn đỏ mặt đây?” Khuynh Thành cười lớn nói.
Trọng Lâu thấy vậy vội vàng đi đến giải vây, “Thôi nào, Khuynh Thành đừng trêu Tịch Vân nữa, cô ấy rất hay xấu hổ.”
“Mới chỉ có thế thôi mà đã xót ruột rồi sao, tôi thật là ghen tị đó nha!”
Hồng Y bước đến kéo tay Khuynh Thành gọi: “Khuynh Thành!”
Khuynh Thành nhìn Hồng Y mà không khỏi xúc động, giữa bà và cha cô có thể có
được mối lương duyên này thì cô cũng được an ủi phần nào.
“Vú em!”
“Khuynh Thành không trách vú em này chứ?” bấy lâu nay Hồng Y luôn cảm thấy mình có lỗi với Khuynh Thành, chính mình cũng không ngờ có một ngày lại trở
thành vợ của Diệp Chấn Thiên.
“Vú em nói gì thế? Cháu làm sao trách cô được? Cô giúp cháu chăm sóc cho cha bấy lâu nay, cháu thật sự rất cảm kích. Mặt khác, cha cháu có thể lần nữa tìm được hạnh phúc
cho mình, cháu rất mừng cho cha. Vú em không cần phải lo nghĩ nhiều,
cháu thật sự mong hai người có thể thương yêu nhau mãi như lúc này!”
“Khuynh Thành...”
“Vú em, thế này thật không giống cô ngày trước chút nào!”
Khuynh Thành tạm biệt mọi người rồi đi tìm Diệp Chấn Thiên. Nếu không có người cha này thì Diệp Khuynh Thành cô cũng đã không thể sống được đến ngày
hôm nay, cũng không thể có được tình yêu mình hằng khao khát.
“Cha!”
“Khuynh Thành, con cứ yên tâm đi tìm hạnh phúc của mình, cha luôn ủng hộ con!”
“Con cảm ơn cha!”
Kim Bằng cùng Diệp Vân tranh nhau chạy đến.
“Chị Khuynh Thành!”
“Tránh ra, để ta nói trước!” Kim Bằng gạt Diệp Vân sang bên.
Diệp Vân do đã được Khuynh Thành truyền cho một nửa công lực nên hiện tại cô bé cũng rất mạnh, cô bé nắm lấy bộ lông vũ của Kim Bằng dọa dẫm: “Nếu
không tránh ra thì ta sẽ vặt sạch lông nhà ngươi, nhà ngươi có tin không hả?”
“Ngươi dám?”
“Với gã xấu xa dám đe dọa trẻ con như ngươi, lẽ nào ta lại không dám?” Diệp Vân ngẩng cao đầu nói.
Mọi người trong đại điện không nhịn được bật cười. Kim Bằng cũng thật tệ, ngay cả đứa trẻ như Diệp Vân mà nó cũng không tha.
“Thôi nào, hau đứa đừng to tiếng nữa, cả hai lần lượt nói, ai cũng có phần!”
“Đúng thế! Tranh cái gì mà tranh chứ?” Kim Bằng nhơn nhơn lý sự rồi gặt phăng Diệp Vân sang một bên.
“Khuynh Thành, tôi...tôi...”
Kim Bằng chưa kịp nói thì đã bị Diệp Vân kéo mạnh một cái, cô bé hậm hực
nhìn nó nói: “Tôi cái gì mà tôi chứ, không nói được thì tránh ra cho ta
nói, đừng ở đó lãng phí thời gian!”
“Chị Khuynh Thành...em...em...” Diệp Vân xúc động nói không nên lời.
“Biến đi! Ngươi cũng chẳng ra sao cả!” Kim Bằng lại gạt Diệp Vân sang một bên rồi nói: “Vừa nãy là do tôi quá xúc động cho nên...”
Diệp Vân không chịu lép vế chen ngang: “Ta cũng là do quá xúc động, hồi hộp!”
“Nhóc con như ngươi biết cái gì gọi là xúc động với hồi hộp chứ?”
“Còn con chim phải gió nhà ngươi thì hiểu chắc?”
“Ngươi dám nói ta là con chim phải gió? Ta đây chính là thần thú đại danh đỉnh đỉnh!”
“Thần thú thì có gì ghê gớm chứ?”
Diệp Vân cùng Kim Bằng càng cãi càng hăng khiến mọi người được phen ù tai
hoa mắt. Kim Bằng cũng ngạc nhiên không kém, nó dụi mắt để nhìn kỹ xem
trước mặt nó có phải là một con nhóc mới lên năm hay không. Mãi đến khi
Khuynh Thành thật sự phải đi chúng mới bừng tỉnh.
“Chị Khuynh Thành nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Đúng thế! Khuynh Thành nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình!”
“Hai đứa yên tâm, ta còn phải ở thần giới chờ hai đứa mà, cho nên ta nhất định sẽ sống thật tốt!”
“Chị Khuynh Thành, Vân nhi sẽ rất nhớ chị!”
“Tôi cũng thế! Tôi cũng sẽ rất nhớ cô!” Kim Bằng xen vào nói, vừa nói vừa
gật đầu như gà mổ thóc. Nó thật sự không muốn rời xa Khuynh Thành.
“Chị Khuynh Thành! Vân nhi sẽ cố gắng luyện tập!”
“Tôi cũng vậy!”
“Vân nhi phải ngoan, phải nghe lời mọi người biết không?” Khuynh Thành trìu
mến nói, “Ngoài ra, không được cãi nhau với Kim Bằng nữa!”
Diệp Vân nghe vậy không khỏi đưa mắt lườm Kim Bằng, tuy ấm ức nhưng vẫn nói: “Vân nhi đã hiểu!”
Diệp Bái cùng Diệp Thành lúc này mới đi tới, cả hai im lặng nhìn Khuynh
Thành hồi lâu cũng không dài dòng văn tự mà chỉ giơ ngón tay cái lên
nói: “Khuynh Thành! Bọn anh tin tưởng em nhất định sẽ thành công!”
“Được rồi! Đâu phải sinh ly tử biệt? Con chim phao câu thối, ông đây ở thần
giới đợi ngươi. Nếu sau một trăm triệu năm nữa mà người không lên thì
cũng đừng lên đó tìm ta nữa. Dù có lên ông đây cũng nhất định đá chết
ngươi!”
Kim Bằng cau mày gào lên: “Con chim phải gió nhà
ngươi quá coi thường ông rồi! Một trăm triệu năm thì ông đây lên thần
giới lâu rồi. Đợi đến lúc ông oai oai hùng hùng xuất hiện thì ngươi đừng có mà không nhận ra ông! Nhất định ông đây sẽ khiến người phải ghen tị
vì dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của ông!”
“Ta ghen tị? Ta mà thèm ghen tị với con chim phao câu thối nhà ngươi sao? Buồn nôn à!”
Tình nghĩa huynh đệ giữa Kim Bằng cùng Hồng Loan đã ngấm sâu vào trong máu
thịt nhưng là cả hai đều không thích nghe những lời sáo rỗng mà chỉ
thích nói những lời bỗ bã.
Diệp Khuynh Thành, n Ly cùng
Hồng Loan sắp phải đi xa, mọi người đều thầm cầu phúc cho chuyến đi của
ba người, mong ba người lên thần giới sẽ có thể tìm được hạnh phúc của
riêng mình. Chỉ hiềm là những người ở đây không hề biết rằng cái chờ đợi Khuynh Thành cùng Hồng Loan, n Ly là một cuộc chiến còn ghê gớm hơn rất nhiều trận chiến vừa rồi.
Giữa ba thế lực trên thần giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngày trước Lạc Nhi lại phong ấn
Lam Tố? Liệu cô có thể giúp anh giải trừ phong ấn không? Có phải Lưu
Hương Nguyệt Nhi cùng Hoa Mãn Nguyệt đã gặt chuyện gì bất trắc hay là từ đầu đến cuối họ chỉ toàn là diễn kịch cho cô xem? Có rất nhiều chuyện
đang chờ Khuynh Thành đi tìm lời giải.
“Khuynh Thành! Cô đừng nghĩ ngợi nhiều quá, lên thần giới rồi thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!” n Ly dịu dàng nói.
Khuynh Thành mỉm cười, “Không hiểu tại sao bỗng dưng tôi lại cảm thấy có chút hồi hộp!”
n Ly nghe vậy không khỏi trêu chọc: “Sắp gặp được người cô mong nhớ nên hồi hộp là chuyện đương nhiên rồi!”
Khuynh Thành cười, có lẽ là thế thật cũng nên. Gặp lại anh rồi thì cô nên nói
gì với anh đây? Đã rất lâu rồi mới gặp anh? Hay là anh vẫn khỏe chứ?
Trong khi Khuynh Thành còn đang suy nghĩ nên nói gì thì cả ba người đã đi đến địa bàn của Lam Tố: Hoàng thành!
“Khuynh Thành! Đến nơi rồi!” Hồng Loan phấn khích kêu lên, tàn ảnh của nó loáng lên rồi chạy vụt vào gọi lớn: “Vương gia, vương gia nhìn xem ai đến
này?”
Lam Tố tái mặt bước ra. Tuy công lực của Khuynh
Thành đã tăng tiến rất nhiều nhưng Lam Tố vẫn nhận ra làn khí lưu quen
thuộc của cô. Hồng Loan cùng n Ly đáng chết! Chẳng phải anh đã bảo bọn
họ đừng để Khuynh Thành lên đây rồi sao? Hai đứa đã không nghe lời lại
còn tỏ ra phấn chấn như vậy, có gì mà phấn chấn chứ?
Hồng Loan thấy Lam Tố sa sầm nét mặt thì giọng yếu ớt hẳn, nó tiu nghỉu đi sau Lam Tố ra ngoài.
“Chắc... vương gia sẽ không lột da thuộc hạ chứ?”
“Không!” Lam Tố đáp gọn.
Hồng Loan thở phào nhẹ nhõm, nhưng là không đúng lắm...thái độ này của vương gia không đúng lắm. Hồng Loan hít sâu một hơi rồi lại hỏi: “Chắc vương
gia cũng sẽ không giết thuộc hạ chứ?”
Lam Tố chẳng buồn để ý đến Hồng Loan mà lẳng lặng đi ra cửa.
Không nói gì? Nghĩa là vương gia sẽ giết nó sao? Sao vương gia có thể nhẫn
tâm như vậy chứ? Nó chỉ là lo lắng cho ngài thôi mà! Nhưng không sao...
đã có Khuynh Thành nói đỡ rồi, chắc vương gia sẽ không nỡ giết chết nó
đâu. Hồng Loan nghĩ đến đây tâm trạng mới phấn chấn lại được đôi chút.
“Ngươi cho rằng cầu cứu Khuynh Thành thì ta sẽ không làm gì ngươi sao?” Lam Tố lạnh lùng dội cho Hồng Loan một gáo nước lạnh khiến nó ngã vật ra, bất
động toàn thân.
Khuynh Thành vốn đã chuẩn bị rất nhiều
kịch bản khi gặp lại Lam Tố nhưng nhìn thấy Hồng Loan ngã vật ra thì
không khỏi sửng sốt hỏi: “Nó làm sao thế?”
“Gỉa chết!” Lam Tố thản nhiên nhìn cô nói.
“Gỉa chết? Con chim phải gió này, đang yên đang lành ngươi giả chết làm gì
hả?” Khuynh Thành bước tới lay người Hồng Loan. Hồng Loan làm điệu bộ
như muốn nói: “Tôi thà chết như vậy cũng không muốn đứng dậy.” Vẻ mặt
đưa đám nói: “Đằng nào thì tôi cũng sắp chết đến nơi rồi, tôi đang chuẩn bị sẵn tâm lý trước!”
Lam Tố hờ hững nhìn nó nói: “Ai bắt ngươi phải chết?”
Hồng Loan đang nằm chềnh ềnh ra đất nghe vậy lập tức đứng phắt dậy: “Vương gia sẽ không giết thuộc hạ?”
“Ta nói sẽ giết ngươi khi nào?”
“Hì hì...thật là sợ quá mà! Để tự trấn an, thuộc hạ phải đi uống chút rượu đây!”
Hồng Loan vừa xoay người đi được mấy bước thì giọng nói lạnh lùng của Lam Tố lại vang lên.
“Đứng lại!!!”
...
“Vương gia có điều gì dặn dò ạ?” tim Hồng Loan đập thình thịch.
“Tội chết có thể tha nhưng không thể không trừng phạt!”
“Phạt? Phạt gì ạ?”
“Phạt ngươi mười năm bổng lộc!”
Hồng Loan lăn đùng ra, hai mắt nó trợn ngược lên: “Thế thì vương gia cứ giết thuộc hạ đi!”
Mười năm bổng lộc! Nó vốn nghèo rồi, vương gia phạt như thế thì nó chỉ có
thể uống nước cầm hơi thôi, chi bằng vương gia cứ một kiếm giết nó cho
rồi.
n Ly tái mặt đứng im, chắc vương gia không định phạt cô mười năm bổng lộc chứ? n Ly thật sự rất nghèo a, bao nhiêu linh
thạch cô dành dụm được đều dùng để điều trị cho Diệp Chấn Thiên rồi. Cô
khóc mất!
Lam Tố chỉ nhìn thoáng qua n Ly rồi lại quay
đi, n Ly mừng thầm, chắc vương gia sẽ không phạt cô rồi? n Ly nghĩ vậy
liền nhìn qua Hồng Loan bằng ánh mắt thông cảm. Đúng lúc n Ly đang
thương cảm cho mười năm bổng lộc của Hồng Loan thì giọng nói lạnh nhạt
của Lam Tố lần nữa vang lên.
“n Ly làm việc không chu toàn, phạt một trăm năm bổng lộc!”
n Ly hoa mắt chóng mặt, cô không nghe lầm chứ? Một trăm năm?
Hồng Loan đang nằm vật ra nghe vậy lập tức bật dậy, vẻ mặt đầy đắc ý: “Thật may mà mình chỉ bị có mười năm... hi hi...”
Lần trước ở tiên giới nó khoắng được không ít linh thạch, có bị phạt một
nghìn năm thì vẫn dư sức xông xênh. Lần này tới lượt nó nhìn n Ly bằng
ánh mặt thông cảm. Chịu khó một trăm năm đi cô em!
n Ly
tức giận véo vào mông Hồng Loan một cái khiến nó trợn tròn mắt, dù nó có đẹp trai đến mấy thì cũng không thể lạm dụng sờ soạng trẻ em như vậy
chứ?
“Vương gia...” n Ly vẻ mặt đau khổ, dù thế nào thì cũng không nên phạt cô tới một trăm năm chứ?
“Còn nói nữa thì sẽ tăng thêm một trăm năm nữa!” Lam Tố như cũ lạnh lùng nói.
n Ly thấy chủ nhân không có chút thông cảm liền dời ánh mắt ái ngại sang
Khuynh Thành. Nếu cô thật sự bị phạt thì nhất định phải bắt đền Khuynh
Thành! Khuynh Thành phải nuôi cô một trăm năm.
“n Ly...
nhìn tôi làm gì chứ?” Khuynh Thành tuy có rất nhiều linh thạch nhưng cô
đã có kế hoạch chi tiêu hết cả rồi, mặt khác cô chưa quen với mức sinh
hoạt trên thần giới nên phải phòng thủ khá nhiều.
“Tôi
chữa bệnh cho cha cô, cô vẫn chưa thanh toán cho tôi đâu!” n Ly biết nếu lý do không chính đáng nhất định sẽ bị Lam Tố bác bỏ nên đành phải lôi
chuyện Diệp Chấn Thiên ra. Cô nhất định phải thu lại cả vốn lẫn lời để
sống qua một trăm năm này chứ.
Khuynh Thành nhìn la.
“Lam Tố, em không có tiền, anh trả giúp em đi!”
Khuynh Thành thầm nghĩ, đằng nào cũng là tại anh làm cô không thoải mái. Mặc
kệ! Dù sao cô cũng đang bực mình, để anh chi một chút tiền cho hả dạ thì có sao chứ?
“Được!” Lam Tố rất nhanh chóng đáp rồi khẽ mỉm cười nhìn n Ly.
“n Ly, cô muốn tình nợ với bản vương phải không?”
n Ly giật thót, cô có thể tìm ai đòi tiền chứ sao dám tìm vương gia đòi tiền được.
“Dạ... thuộc hạ không dám!”
“Đã thế thì từ nay đừng nhắc đến chuyện này nữa! Tất cả lui ra đi!”
n Ly khóe môi khẽ giựt, lần này coi như xui xẻo đi. Hồng Loan đi phía sau n Ly miệng không ngừng ư ư một điệu nhạc, vẻ mặt vô cùng khoái trá
trước tổn thất của người khác.
Hai người vừa bước ra khỏi đại điện, n Ly túm lấy cổ Hồng Loan đè xuống hét lên: “Nhà ngươi rất
vui sướng khi thấy ta gặp nạn chứ gì?”
...
“Hừ! Ai cho phép ngươi vui vẻ chứ? Ta không có cơm ăn thì ngươi cũng đừng
hòng nghĩ tới chuyện ăn mảnh một mình. Nếu không phải tại người chểnh
màng thì ta đâu có bị vạ lây. Ta không biết, ngươi phải nuôi ta một trăm năm tới!”
...
“Dám cười trên nỗi đau của người khác! Ta cho ngươi cười nè!”
Hồng Loan bị n Ly mắng như tát nước vào mặt, không thể làm gì khác hơn việc
đứng ngẩn ra. Kim Bằng nói đúng, thà trêu chọc tiểu nhân chứ nhất quyết
không thể đụng tới đàn bà.
“Nhưng tôi nuôi cuô kiểu gì đây? Chính tôi còn lo không nổi bản thân mình huống chi lại thêm cả cô nữa?”
“Người đừng có giả ngây thơ mà lừa ta. Nếu ngươi không có tiền nuôi ta thì
phải làm cu li cho ta một trăm năm. Ai bảo ngươi làm liên lụy tới ta
chứ?”
Hồng Loan thật muốn chết ngất, là ai liên lụy ai
chứ? Nếu lúc đầu n Ly không rủ nó xuống trần gian bảo vệ Khuynh Thành
thì nó đâu có dính vào đống rắc rối này? Làm gì có chuyện nó bị phạt
mười năm bổng lộc chứ?
“Sao? Ngươi không bằng lòng?” n Ly trì chiết hỏi.
“Được! Cô nói gì cũng được hết!” Hồng Loan đường đường là đấng nam nhi, nó không chấp đàn bà con gái.
n Ly nghe được đáp án mới thả Hồng Loan ra, hài lòng nói: “Nói thế còn nghe được!”
Hồng Loan lắc đầu, hết cách rồi! Đàn bà thật đáng sợ! Đời nó sau này nhất định phải tránh xa đàn bà!
“Đi!”
“Đi đâu?” Hồng Loan khó hiểu nhìn n Ly.
“Lên núi hái thuốc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT