--- -------Cung Phượng Dương---- ------

Đám người Đông đế, Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đang uống rượu mừng, kẻ nào kẻ nấy vô cùng đắc ý.

“Đông đế, ông nhìn đi, nhìn thần khí này xem!”

“Đừng đắc ý, ông nhìn cái này của tôi... cũng khá đó chứ?”

“Của tôi cũng không kém đâu, nếu không tin thì chúng ta cứ đọ thử xem?”

Đông đế nhìn bọn họ với ánh mắt coi thường: “Các ngươi thật đáng chán, như thế này đã là gì chứ? chờ khi giết được Diệp Khuynh Thành rồi thì toàn bộ thần khí của nó sẽ thuộc về chúng ta, những thứ vặt này sao có thể so được với bảo bối trong tay nó chứ?”

“Đúng thế! Giết Diệp Khuynh Thành rồi thì bảo bối... chà! Tôi thật không dám tưởng tượng nữa!”

“Thôi nào, các ngươi đừng ảo tưởng nữa! Cuộc chiến vẫn còn chưa kết thúc, ngày nào Diệp Khuynh Thành chưa chết thì chúng ta chưa thể yên tâm được. Phải giết nó rồi hãy tính tới chuyện bảo bối sau!”

“Đúng thế, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng, phải bố trí thật nhiều thiên la địa võng, dù Diệp Khuynh Thành có lợi hại đến đâu thì nó có mọc cánh cũng chạy không thoát! Đợi chúng ta có bảo bối trong tay rồi thì chẳng sợ gì mấy cao thủ bên cạnh nó!”

“Phải! Nam đế nói đúng lắm!”

Long Dương gật đầu tỏ ý tán thành nói: “Bây giờ tôi quay về Long cung để lấy bảo bối trấn cung của Long tộc!”

“Được! Tôi cũng sẽ về thành Nam đế mang bảo bối tới!”

Mấy người nhất trí gật đầu rồi quay sang Đông đế nói: “Đông đế, phiền ông coi chừng đám người tu chân ấy!”

“Các vị yên tâm, chỉ là mấy kẻ tu chân quèn thôi mà. Bọn chúng vừa mới đi xuyên không gian, thân thể bị tổn thương chỉ còn lại chút hơi tàn, không có gì đáng lo!”

“Chúng tôi không lo bọn họ mà là e ngại Diệp Khuynh Thành, chỉ sợ nó...”

“Các vị yên tâm, cứ cho Diệp Khuynh Thành có mười lá gan cũng không dám liều mạng chạy đến đây. Tôi từng nghe Khương Tịch Nguyệt cùng Thanh Hư đạo trưởng nói con bé ấy nó coi người nhà còn quan trọng hơn cả tính mạng của nó kìa!”

Điều này thì đám người nhất trí tán thành, bọn họ đã điều tra rất kỹ về lai lịch cũng như tính cách của Diệp Khuynh Thành trước đó.

“Tôi đã sai người đi mời Thanh Hư đạo trưởng của Thanh Hư đạo quán cùng với Khương Tịch Nguyệt rồi, có sự giúp đỡ của bọn họ thì cho dù Diệp Khuynh Thành đến đánh lén cũng chẳng nên cơm cháo gì! Hơn nữa, theo những gì tôi nghe được thì Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi không có mặt ở điện Kim Hoa.”

Cả đám nghe tới Hoa Mãn Nguyệt không có ở thành Bắc đế mới thở phào nhẹ nhõm. Lần hành động này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, nếu mọi chuyện đổ bể thì người chết chỉ có thể là bọn họ.

“Như thế này đi, chúng ta sẽ đi nhanh về nhanh, lấy được báu vật rồi thì nhanh chóng quay trở này tránh nảy sinh chuyện gì rắc rối!”

“Được!”

Ba làn lưu quang nhanh chóng chớp lên, Tây đế, Nam đế cùng Long Dương biến mất khỏi thành Đông đế.

Đợi khi làn khí lưu của ba người bọn họ biến mất hoàn toàn, Đông đế nhếch mép cười nham hiểm. Chờ khi ông ta tiêu diệt được Diệp Khuynh Thành lấy được báu vật rồi thì cả tiên giới, ma giới cùng yêu giới, cả Long tộc cũng sẽ là của ông ta thôi!

“Định chia chắc bảo vậy với ta sao? Mơ tưởng hão huyền. Đầm Thiên Trì là của ai cơ chứ? Đồ vật của thành Đông đế chúng ta sao có thể để cho các ngươi đụng tới chứ?” Đông đế nắm chặt tay, ánh mắt lóe hàn quang, ông ta dường như có thể thấy được ngày mình thống nhất tam giới!

Trên đỉnh cung Phương Dương, một thân hình màu đỏ lửa không ngừng nhảy nhót trong màn đêm. Diệp Khuynh Thành lúc này đã là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ. Hoa Mãn Nguyệt mà Đông đế, Nam đế, Tây đế vừa nghe đã mất mật cũng chỉ mới đạt được Kiếm thần trung cấp mà thôi. Diệp Khuynh Thành tuy vẫn còn kém Hoa Mãn Nguyệt vài bậc nhưng cô có niềm tin tuyệt đối sẽ giết được đám tiên đế bỉ ổi này. Những kẻ dám đụng tới người thân của cô nhất định không thể toàn mạng được.

Khuynh Thành vận thần thức quan sát một lượt để xác định vị trí của Diệp Chấn Thiên cùng mọi người rồi phi thân vào trong màn đêm.

“Cha!” Khuynh Thành trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Chấn Thiên.

“Khuynh Thành... là con thật sao? Khuynh Thành, ta chắc không phải đang nằm mơ chứ?”

“Là con, cha!” nhìn Diệp Chấn Thiên cùng đám Diệp Bái, Diệp Thành, Hồng Y trọng thương nằm trên nền đất, nắm tay Khuynh Thành bất giác cuộn chặt. Bọn khốn kiếp vô liêm sỉ ấy lại dám bắt cóc người phàm trần để uy hiếp cô sao?

“Khuynh Thành đừng khóc, cha không sao. Được nhìn thấy con thì coi như chuyến lên tiên giới này của chúng ta cũng không phí hoài.”

“Cha...” Khuynh Thành ôm chầm lấy Diệp Chấn Thiên, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Vô số hình ảnh từ lúc Khuynh Thành mới sinh ra đến lúc trưởng thành hiện lên trong đầu Diệp Chấn Thiên, dù thế nào thì Khuynh Thành vẫn là con gái ông, ông tuyệt đối không cho phép có người tổn hại tới cô!

“Cha, Khuynh Thành nay đã mạnh lên rất nhiều rồi, lần này hãy để con bảo vệ mọi người!” Khuynh Thành nói rồi mở lọ lấy ra ba viên kim đan cuối cùng đưa cho Diệp Chấn Thiên.

“Khuynh Thành, con hãy để Hồng Y cùng hai anh của con dùng đi, cha vẫn trụ được.” Diệp Chấn Thiên đẩy viên kim đan Khuynh Thành đưa ra.

Khuynh Thành thấy sống mũi cay cay, cô im lặng quay người đưa kim đan cho Hồng Y cùng Diệp Thành, Diệp Diệp Diệp Bái. Ánh mắt cô dừng lại ở thân hình bé nhỏ thoi thóp trên nền đất gần Y.

Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Vân nở nụ cười rạng rỡ nhìn Khuynh Thành: “Chị Khuynh Thành, chị là chị Khuynh Thành phải không? Chị thật xinh đẹp...” Vậy là cuối cùng nó cũng nhìn thấy chị Khuynh Thành trong truyền thuyết rồi, Diệp Vân cảm thấy chị gái nó hoàn mỹ như tiên giáng trần, xinh đẹp không ai sánh bằng.

“Khuynh Thành, đó là Vân nhi, em gái con. Là cha...” Diệp Chấn Thiên ngập ngừng nói, ánh mắt liếc nhìn Hồng Y.

Diệp Khuynh Thành mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu hiền ấm áp, cô đưa tay chạm tới Diệp Vân đang nằm trên đất.

“Vân nhi, em gái của chị...”

Diệp Vân miệng cười tươi rói, hoàn toàn không có chút mệt mỏi hay đau đớn của người bị trọng thương sắp chết.

“Chị Khuynh Thành, thế là cuối cùng em cũng gặp được chị rồi!” Diệp Vân ngước nhìn Khuynh Thành ngây thơ nói: “Cha ơi, sau này Vân nhi lớn có thể lợi hại được như chị Khuynh Thành không?”

“Đương nhiên được rồi! Sau này Vân nhi lớn khôn nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả chị Khuynh Thành!” Diệp Chấn Thiên trìu mến nói.

Diệp Vân hồn nhiên nhìn Khuynh Thành nói tiếp: “Chị Khuynh Thành, liệu Vân nhi có thể không?”

“Có thể! Đương nhiên có thể!”

Diệp Vân nghe vậy rất vui mừng, thân thể bé nhỏ bắt đầu thở gấp, cô bé có thể gắng gượng được đến lúc này là đã giỏi lắm rồi. Nó cuối cùng cũng có thể gặp được người nó mong đợi rồi. Diệp Vân từ từ chìm vào giấc ngủ, mi mắt nặng trĩu khiến cô bé không tài nào kháng cự được.

“Chị Khuynh Thành... Vân nhi rất.... buồn ngủ...”

Hồng Y ở bên cạnh nấc lên nghẹn ngào, nỗi đau tinh thần đè nặng nỗi đau thể xác.

“Vân nhi... Vân nhi, em đừng ngủ... không được ngủ...” Khuynh Thành lay gọi cô bé. Kim Bằng đã hết. Mà cho dù kim đan không hết thì Khuynh Thành cũng không có cách nào cứu được cô bé, nó bị thương quá nặng rồi.

Khuynh Thành đặt tay lên cổ cô bé, lục phủ ngũ tạng của nó đều đã bị đảo lộn cả, kinh mạch hoàn toàn đứt vụn, muốn cứu cô bé thì cô phải hi sinh ít nhất một nửa nội lực của mình để bảo vệ tâm mạch cho cô bé trước rồi mới chờ n Ly tới xem được.

“Vân nhi, chị Khuynh Thành không cho phép em ngủ bây giờ, nếu em không nghe lời chị Khuynh Thành thì...” Khuynh Thành cứng rắn nói.

“Chị Khuynh Thành...”

“Em có nghe lời chị Khuynh Thành không?”

“Vân nhi nghe... Vân nhi nghe lời chị Khuynh Thành...”

Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức ngồi xếp bằng, khi đến đây cô đã phong tỏa khí lưu của mình để tránh bị Đông đế phát hiện. Bây giờ thi triển công lực cứu người e là sẽ kinh động đến Đông đế cùng đám người kia rồi. Nhưng cô không thể làm khác được, nếu không kịp thời vận khí bảo vệ kinh mạch cho Vân nhi thì cô bé sẽ chết mất.

Khuynh Thành bất chấp tất cả truyền khí cho Diệp Vân, một cánh tay cô ôm chặt cô bé vào trong lòng để đảm bảo không bị gián đoạn giữa chừng.

Đông đế đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ phát ra từ phía phòng giam, ông ta ngồi bật dậy nói lớn: “Không hay! Có kẻ đột nhập vào nhà giam!”, tàn ảnh Đông đế rất nhanh chóng nháng lên.

“Kẻ nào lớn gan dám xông vào cung Phượng Dương của Đông đế ta?” Đông đế lớn tiếng hỏi, vì bây giờ công lực của Khuynh Thành đã mạnh lên rất nhiều rồi nên ông ta không nhận ra được làn khí lưu của cô.

Đám người Diệp Chấn Thiên bị thương, tuy đã nuốt kim đan nhưng nhất thời vẫn chưa thể nào khôi phục lại được công lực cho nên lúc này bọn họ chẳng khác gì cá nằm trên thớt cả.

“Là nhà ngươi!” Đông đế cau mày nhìn Khuynh Thành, con bé này trở nên lợi hại như thế từ bao giờ? Đông đế nắm chặt tay, vẻ khôn ngoan nói: “Lẽ ra ta nên sớm nghĩ ra những kẻ bên cạnh ngươi lợi hại như thế thì làm gì có chuyện công lực của ngươi kém bọn họ chứ? Thì ra bấy lâu nay ngươi vẫn giấu nhẹm thực lực của mình!”

Ánh mắt Đông đế tỏa ra sát khí, ông ta nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành nói: “Có điều hôm nay chính là ngày chết của ngươi rồi. Hoa Mãn Nguyệt cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi không có ở đây, nếu ngươi bỏ mặc con bé kia thì may ra ngươi có thể giết được ta mà đưa bọn họ rời đi. Nhưng nếu ngươi cố chấp cứu nó thì ta cũng chẳng ngại để ngươi tiêu hao một nửa công lực đâu... con bé đó sớm muộn cũng chết thôi, nó cố được tới bây giờ ta đã thấy thần kỳ lắm rồi!”

Diệp Vân vừa nãy còn ngoan ngoãn nghe lời lúc này đã bắt đầu giãy giụa. Cô không muốn chị Khuynh Thành vì cô mà chết, cô không thể để Khuynh Thành tiêu hao quá nhiều nội lực cho cô được. Ý niệm mạnh mẽ của cô bé không ngừng cưỡng lại luồng khí lưu Khuynh Thành truyền vào.

“Vân nhi, không được phản kháng!” Khuynh Thành linh thức truyền âm cho Diệp Vân nghiêm khắc nói.

“Chị Khuynh Thành, tuyệt đối không thể làm như thế được, Vân nhi chết chỉ là chuyện nhỏ nhưng chị Khuynh Thành không thể chết được. Cả cha, mẹ và các anh nữa...” Vân nhi nước mắt đầm đìa nói. Cô bé đương nhiên cũng không muốn chết, nó còn chưa kịp nhìn thế giới tươi đẹp bên ngoài, còn rất nhiều chuyện nó muốn làm mà. Nhưng làm gì còn cách khác? Nếu hôm nay Khuynh Thành vì nó mà tổn hại bản thân mình thì tất cả mọi người sẽ cùng nguy hiểm.

“Chị Khuynh Thành! Nếu có kiếp sau Vân nhi nhất định vẫn sẽ là em gái của chị!”

“Không cho phép em nói bừa! Nếu em dám phản kháng thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết!”

Diệp Vân sững người rồi ngoan ngoãn nằm im trong lòng Khuynh Thành, đôi mắt to ướt nhìn cô đầy phức tạp. Diệp Vân đương nhiên không muốn người nhà của cô bé bị thương tổn rồi. Cô bé muốn cả nhà mình sống vui, được theo chị gái Khuynh Thành của nó học võ rồi sau này lớn lên sẽ là hiệp nữ khuynh đảo thế gian.

“Vân nhi rất ngoan đúng không? Vân nhi cũng không muốn chị Khuynh Thành phí nội lực một cách vô nghĩa có đúng không?”

Diệp Vân nhìn Khuynh Thành khẽ gật đầu.

“Vậy thì em hãy nhắm mắt lại, chừng nào chị chưa cho phép thì không được mở mắt ra, em có làm được không?”

“Vân nhi làm được!”

“Vậy mới xứng là em gái của chị, là con cháu nhà họ Diệp chứ!” Khuynh Thành lúc này chợt nhớ tới ông nội Diệp Tông, nếu lúc này ông còn sống chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Đông đế trầm mặc đứng bên, ông ta đang chờ khoảnh khắc lúc nội lực Khuynh Thành tiêu hao lớn nhất để ra chiêu quyết định.

Nội lực của Khuynh Thành không ngừng truyền vào cơ thể nhỏ bé của Diệp Vân, kinh mạch bị đứt từng cái một nối liền lại, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn cũng chậm rãi chuyển dịch. Khuynh Thành vận ra nội lực tối đa truyền vào cơ thể Diệp Vân để đẩy nhanh quá trình sắp xếp lại lục phủ ngũ tạng.

Đây chính là thời cơ của Đông đế! Ánh mắt tàn độc của ông ta như thể đóng đinh trên người Khuynh Thành, nội lực dần tập trung vào bàn tay phải.

Diệp Chấn Thiên cùng những người khác cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt Đông đế những bọn họ thật sự bất lực, ngoài những cử động nhỏ thì bọn họ căn bản không thể nhúc nhích được thân người.

“Không cho phép ngươi làm hại con gái ta!” Diệp Chấn Thiên dồn sức nhảy thẳng vào Đông đế với tốc độ nhanh nhất có thể ghì chặt hai chân ông ta.

“Cút ra!” Đông đế hất mạnh nhưng là Diệp Chấn Thiên vẫn như cũ bám chặt hai chân ông ta. Đông đế cau mày, chẳng lẽ bọn người nhà họ Diệp người nào cũng có ý niệm mạnh vậy sao? Đông đế tức giận giáng xuống Diệp Chấn Thiên một chưởng mạnh, ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được.

Những người còn lại lớn tiếng kêu lên. Diệp Vân nghe thấy tiếng kêu bi thương của mẹ mình rất muốn mở mắt ra nhưng lại không thể làm trái lời chị nó được. Nó thấp thỏm không yên, cha nó nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Một chưởng này của Đông đế thì ngay cả cao thủ cấp Kiếm tôn cũng phải trọng thương chứ đừng nói là một người phàm trần tu tiên. Diệp Chấn Thiên bị một chưởng này của ông ta đánh tan cả lục phủ ngũ tạng, máu tươi bắn ra bốn phía.

Diệp Vân lúc này cảm thấy một sức mạnh ghê gớm tràn vào cơ thể nhỏ bé của cô bé khiến nó cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Trán Khuynh Thành đẫm mồ hôi, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại vằn lên những tia máu, bàn tay bị nắm chặt đến độ các khớp xương bắt đầu kêu lên răng rắc. Một làn sát khí nhanh chóng lan ra bao trùm toàn bộ cung Phượng Dương.

Đông đế bất giác rùng mình, ông ta không thể ngờ Khuynh Thành đã tiêu hao hơn nửa nội lực rồi mà vẫn có thể phát ra luồng khí lưu mạnh đến vậy.

“Ta sẽ cho toàn bộ cung Phượng Dương của ngươi bồi táng theo cha ta!”

Tàn ảnh nháng lên, Khuynh Thành đã xuất hiện ngay trước mặt Đông đế, trong khi ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khuynh Thành xé tan thành hai mảnh. Khuynh Thành như hóa điên, cô cầm xác Đông đế quăng lên không trung rồi giáng luôn một quyền khiến thân xác Đông đế tan thành từng mảnh nhỏ.

Khuynh Thành vẫn không cảm thấy khá hơn, người bị giết chính là cha cô, người cha đã dạy cho cô biết thế nào là tình thương gia đình, người đã cho cô mạng sống này để cô có được tất cả như ngày hôm nay. Chính ông là người cảm hóa được cô, chính ông đã dạy cho cô biết quan tâm, biết yêu thương những người xunh quanh mình... nhưng bây giờ ông đã không còn nữa rồi...

Hồng Loan, Kim Bằng cùng với n Ly vừa chạy đến đều trợn tròn mắt nhìn một màn trước mặt. Lần đầu tiên họ nhìn thấy Khuynh Thành đáng sợ như thế này.

Khuynh Thành gào lên tan thương khiến cung Phượng Dương rung lắc mãnh liệt, những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, trong khoảnh khắc cả tòa cung điện xa hoa biến thành bình địa, máu tươi bắn tung tóe.

Thanh Hư đạo trưởng đến nơi thấy cảnh này cũng không khỏi cau mày, ông ta còn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào thì một đốm sáng yếu ớt bay đến.

“Mau cứu ta với!” Đông đế lúc này chỉ còn lại chút phần hồn yếu ớt, may mà ông ta đã nhanh chân chạy được chứ không thì nhất định nguyên anh cũng tan theo rồi.

Thanh Hư đạo trưởng lập tức thu ông ta vào trong vòng xuyến không gian của mình.

Khuynh Thành lúc này do đã hao tổn quá nhiều nội lực cùng với lại bị hỏa khí công tâm nên đã bị nội thương nghiêm trọng, miệng phun ra máu tươi.

n Ly phi thân đến đỡ Khuynh Thành đang ngất đi.

“Chúng ta về điện Kim Hoa!”

Kim Bằng cùng Hồng Loan thấy vậy cũng vội vàng cõng những người khác bay đi.

Lúc điện hạ Long Dương, Nam đế cùng Tây đế quay lại thành Đông đế, nhìn bình địa trước mắt không khỏi tái mặt nhìn nhau.

“Chuyện này... sao có thể?”

Một vị thượng tiên đi ngang qua thấy biểu cảm của bọn họ dừng lại nói: “Các vị từ nơi xa đến nên không biết, đêm qua thành Đông đế gặp thảm cảnh! Chỉ trong một đêm mà hơn một nửa nhân số trong cung Phượng Dương toàn bộ chết cả, chỉ có một số cao thủ là chạy kịp thôi!”

“Có biết là ai gây ra không?” Long Dương cau mày hỏi.

“Chúng tôi làm sao biết được, tuy nhiên thì sáng nay đã có người của thành Bắc đế đến đưa cáo thị!”

“Cáo thị nói những gì?” vừa nghe đến thành Bắc đế, sắc mặt ba gã lại càng tái hơn.

“Cáo thị nói, Đông đế bất tuân thiên quy câu kết với Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc xuống phàm trần bắt người tu chân uy hiếp thành Bắc đế nên thành Đông đế bị hủy là chuyện không bàn cãi. Cáo thị đồng thời cũng ra lệnh cho mọi người ở thành Đông đế nội tronng ba ngày phải đầu hàng nếu không thì giết không chừa một ai! Và còn nói...” vị thượng tiên nọ ngập ngừng.

“Còn nói gì nữa?” Tây đế hỏi gấp.

“Cáo thị còn nói là thành Bắc đế tuyệt đối sẽ không tha cho Tây đế, Nam đế cùng Long tộc!”

Đám người Tây đế, Nam đế cùng Long Dương không chờ người kia nói xong đã phi thân biến mất. Chỉ trong một đêm mà thành Đông đế bị san thành bình địa, xem ra lần này thật sự đã chọc con bé kia nổi giận rồi.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tây đế sợ hãi hỏi, ông ta mới vừa lên ngôi chưa được bao lâu, ông ta chưa muốn chết.

“Còn có thể làm gì được nữa!”

“Chẳng lẽ cứ chờ chết như vậy?” Nam đế nhịn không được nói.

Đôi mắt Long Dương lóe lên tia ngoan độc.

“Dù có chết thì cũng không thể chết một cách hèn hạ như vậy được. Con bé ấy đã không tha cho chúng ta thì chi bằng bây giờ chúng ta liên kết lại đánh tới điện Kim Hoa luôn!”

Nam đế nhanh chóng lấy linh châu truyền tin ra liên lạc mới kẻ nằm vùng trong thành Bắc đế. Bọn họ rất nhanh đã nhận được tin phản hồi nói Diệp bị thương nặng, hiện tại còn hôn mê bất tỉnh!

Ba gã biết được tin này không khỏi mừng thầm.

“Không nên chậm trễ, tất cả chúng ta lập tức đem quân vây đánh điện Kim Hoa.” Ánh mắt Nam đế lấp lóe tinh quang.

“Được! Đến lúc đó, Ma tộc cùng yêu giới thấy chúng ta bao vây thành Bắc đế nhất định sẽ đưa quân can thiệp.” Long Dương trầm ngâm nói.

“Đúng lắm, bọn họ sợ chúng ta lấy được bảo bối nên nhất định sẽ dẫn quân tới! Đến lúc ngũ phương bao vây, Diệp Khuynh Thành có tỉnh lại hay không thì cũng không thể nào đảo ngược thế cờ được nữa rồi!” Tây đế phân tích nói, nỗi sợ hãi đã được thay thế bằng sự hưng phấn.

“Được! Chúng ta chia nhau chuẩn bị quân lực, hai ngày nữa cùng nhau vây thành!”

Cả ba nhất trí ngày giờ vây đánh thành Bắc đế rồi vội vã rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play