Hoa Mãn Nguyệt cùng
Lưu Hương Nguyệt Nhi bị thần giới triệu tập nên đã quay trở lại thần
giới. Hồng Loan, n Ly và những người còn lại không cảm nhận được những
mối đe dọa đang hình thành. Thế lực ngũ phương đang họp kín để bàn bạc
kế hoạch vây đánh điện Kim Hoa. Đông đế ngồi trên ghế gỗ mun vẻ nghiêm
túc.
“Không ngờ con bé Diệp Khuynh Thành đáng ghét kia lại dám đùa bỡn chúng ta như vậy.”
Nam đế hừ lạnh nói: “Chớ quên bên cạnh nó còn có Hoa Mãn Nguyệt!”
“Gã Hoa Mãn Nguyệt đó khiến ông khiếp sợ đến thế sao?” Mã tôn Hắc Diệm hận
không để đâu cho hết, chuyến đi vừa rồi không những không lấy được báu
vật mà còn uổng mạng thuộc hạ vô ích. Lúc đầu ông ta còn cho rằng là
Đông đế ra tay nhưng bây giờ...hừ, chẳng qua chỉ là một chiêu vu oan giá hoại để ngũ phương tàn sát lẫn nhau mà thôi. Cũng may mà lúc đó ông ta
nhịn chứ không thì...
“Long Dương, ta hỏi ngươi có phải là Nhật Long Thanh bị chết vô cớ đúng không?”
Đã đến lúc này thì Long Dương thấy cũng không cần phải giấu diếm gì nữa
nên gật đầu, có điều chẳng ai trong bọn chúng để ý tới sắc mặt Đông đế
đang biến đổi không ngừng.
“Chắc chắn là do nó làm, Diệp Khuynh Thành!”
Đông đế thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy, chắc chắn là nó muốn chúng ta tự tàn sát lẫn nhau để một mình ôm trọn báu vật.”
Long Dương tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lóe tinh quang nói: “Tôi có một cách rất hay, chỉ cần làm theo cách của tôi thì chúng ta chẳng sợ Diệp
Khuynh Thành không ngoan ngoãn giao nộp báu vật.”
“Là cách gì?” mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh ta.
“Nếu trực diện đối đầu thì cả năm chúng ta chưa chắc đánh lại bọn họ nhưng là...”
“Long Dương, đừng vòng vo nữa, mau nói cách của ngươi đi!”
Long Dương nhếch mép nói: “Diệp Khuynh Thành dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là
kẻ phàm trần tu tiên, chúng ta sẽ điều tra lai lịch nó rồi bắt giam cả
nhà nó lại, ta xem xem nó còn dám cứng đầu cứng cổ nữa không? Nếu nó
giao nộp thì chúng ta sẽ...” Long Dương cười gian nói.
Đông đế trước giờ vẫn cho rằng mình là người rất bỉ ổi, hôm nay ông ta không ngờ điện hạ Long tộc thậm chí còn bỉ ổi, độc ác hơn cả ông ta. Đông đế
cười lớn nói: “Long tộc quả nhiên không tầm thường, dù Diệp Khuynh Thành có giao báu vật ra hay không thì cũng phải chết cả họ. Độc thật!”
Tây đế cùng Nam đế cũng lóe lên những tia dị dạng, xem ra lần này bọn họ có thể có được báu vật như ý rồi.
Ma tôn Hắc Diệm sắc mặt vô cảm, ông tuy tàn ác nhưng không phải loại người bỉ ổi như vậy, ông ta rất ghét bọn tiểu nhân kiểu này.
Hắc Diệm cười khẩy nói: “Đường đường là ba vị tiên đế cai trị tiên giới,
cai trị Long tộc mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, các ngươi không sợ thiên hạ biết sẽ mất mặt hay sao?”
Đông đế, Tây đế, Nam
đế cùng Long Dương mặt biến sắc phẫn nộ nhìn Hắc Diệm: “Ông nói thế là
có ý gì? Chính ông là người bảo bọn tôi vây đánh điện Kim Hoa, nay ông
nói vậy là sao?”
“Vây đánh điện Kim Hoa là vì chúng ta
muốn lấy lại những thứ thuộc về chúng ta đồng thời trả đũa lại Diệp
Khuynh Thành, các ngươi bắt nạt người trần gian yếu ớt trục lợi thì có
gì hay ho chứ? những việc bỉ ổi như vậy Ma tôn ta không làm. Diệp Khuynh Thành tuy khốn kiếp nhưng ta không phải là kẻ tiểu nhân như các người,
cũng không khốn kiếp như con bé ấy!”
Long Dương nghe vậy không khỏi cười lớn, vẻ mặt như muốn nói, “Ma tôn, ngươi không cần giả vờ thanh cao!”
“Hắc Diệm, ngươi muốn chết thì ta cũng không ngăn cản nhưng tốt nhất ngươi
cũng đừng nghĩ tới việc cản trở bọn ta. Đối phó với bọn tiểu nhân thì
phải dùng thủ đoạn tiểu nhân. Đợi khi bọn ta lấy được báu vật từ Diệp
Khuynh Thành thì có thể bọn ta sẽ suy nghĩ lại mà cho ngươi một món!”
“Đã không đồng đạo tất nhiên không hợp tác, ta sẽ không cản trở các người,
ta sẽ dùng bản lĩnh của ta để đòi lại những thứ thuộc về ma giới!”
Đầm Thiên Trì vốn là vật của tiên giới chẳng hề liên quan tới ma giới nhưng sống trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, dựa vào bản lĩnh của mình để giành lấy một vật gì đó thì cũng là chuyện bình thường. Ma giới không
thể bị diệt vong cho nên Ma tôn chỉ có thẻ dùng sức mình để giành lấy
một báu vật để duy trì sự cân bằng với tiên giới và yêu giới! Kể cũng
lạ, lần hành động này bọn họ lại không hề thấy người của yêu giới, có ẩn khúc gì chăng? Hắc Diệm nghĩ vậy liền phi thân về phía yêu giới.
--- --------Phàm trần---- -------
Diệp Chấn Thiên cùng Hồng Y sớm hôm gần nhau đã dần nảy sinh tình cảm và nên duyên vợ chồng. Diệp Chấn Thiên lúc này đang bế một bé giá, vui vẻ nói: “Nếu Khuynh Thành biết chắc chắn nó sẽ rất vui!”
“Vâng!
Cũng không biết giờ Khuynh Thành thế nào rồi, ngày đó nó lẳng lặng ra đi mà không nói tiếng nào.” Hồng Y thở dài nói, tính tình của Khuynh Thành sao cô không hiểu chứ, Khuynh Thành đã quyết ý là chuyện gì thì có ai
có thể ngăn cản được đâu?
“Mẹ ơi, chị Khuynh Thành có đúng là lợi hại như mẹ nói không?” bé gái trên tay Diệp Chấn Thiên ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy sau này con lớn lên rồi sẽ lợi hại như chị Khuynh Thành để bảo vệ cha mẹ!” đôi mắt to đen láy cảu cô bé chớp chớp nói.
Diệp Chấn Thiên đang chơi với con bỗng nhiên biến sắc, ông quay qua nói với Hồng Y: “Nàng bế con vào trong đi!”
“Chấn Thiên, chốn phàm trần mấy trăm năm qua không có chuyện gì, tại sao...” Hồng Y biến sắc.
“Mau bế con vào đi!”
Hồng Y nhìn vẻ căng thẳng của Diệp Chấn Thiên mà không khỏi giật mình vội bế con vào nhà.
“Mẹ ơi, cha mẹ sao thế?”
“Con đừng hỏi gì lúc này!”
Bé gái nghe Hồng Y nói vậy cũng ngoan ngoan lặng thinh, nó cũng nhận ra vẻ sợ hãi trên mặt Hồng Y và biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện không
hay rồi.
Hồng Y vừa bế đứa bé rời đi thig bốn người với vẻ ngoài khôi ngô xuất hiện trong tầm mắt Diệp Chấn Thiên.
Diệp Chấn Thiên cùng Diệp Bái, Diệp Thành đứng cạnh nhau, mấy trăm năm qua
chưa từng có ai đến hoàng cung này làm loạn cả, những gã này thực lực
lại không hề tầm thường chút nào, chỉ e người tới không có ý tốt.
Long Dương nhìn Diệp Chấn Thiên có chút dữ dằn rồi mỉm cười nói: “Ngươi là Diệp Chấn Thiên?”
Diệp Chấn Thiên kinh ngạc nhìn người trước mặt, khí lưu của anh ta mạnh như
vậy chắc chắn không phải người phàm trần tu tiên rồi!
“Phải! Tôi chính là Diệp Chấn Thiên!” ông bình tĩnh nói.
“Các vị đừng hiểu lầm, chuyện là Khuynh Thành ở trên tiên giới nói rất nhớ
các vị nên bảo chúng ta xuống đây đón các vị lên tiên giới gặp mặt.”
Long Dương thân thiện nói.
Diệp Chấn Thiên sắc mặt khẽ
biến, có thể tâm lý người ngoài ông không hiểu được nhưng chẳng lẽ ông
không hiểu rõ con gái mình sao? Những người tu tiên như ông sao có thể
chịu được nỗi đau đi xuyên không gian chứ? Khuynh Thành sẽ không đời nào để ông và người nhà họ Diệp làm những chuyện nguy hiểm như vậy được.
“Nếu Khuynh Thành nhà chúng tôi có ý đó sao nó không trở lại trần gian một chuyến chẳng phải là sẽ thuận tiện hơn hay sao?”
Long Dương thấy trò bịp của mình bị vạch trần liền lúng túng không biết nói sao.
“Sao phải phí lời chứ? Cứ bắt hết bọn chúng đi!” Nam đế nhịn không được lên tiếng nói.
Diệp Chấn Thiên tái mặt, xem ra ông đoán không sai, Khuynh Thành ở trên tiên giới nhất định đã gặp phải chuyện gì rồi. Diệp Bái cùng Diệp Thành đứng cạnh cũng không khỏi lo lắng.
“Nhị bá, chúng ta phải liều với chúng, tuyệt đối không thể để chúng bắt chúng ta uy hiếp Khuynh Thành được.”
“Đúng thế nhị thúc, tuyệt đối không thể được!”
Hồng Y nấp trong nhà đều nghe rõ tất cả mọi chuyện, đôi mắt cô rớm lệ ôm
chặt đứa con gái nhỏ nói: “Vân nhi, con có sợ chết không?”
Diệp Vân đưa bàn tay nhỏ lau nước mắt cho Hồng Y kiên định nói: “Mẹ, con
không sợ!” nói rồi nó cầm tay Hồng Y từng bước nhỏ dẫn bà ra ngoài.
“Mẹ đừng sợ, Diệp Vân sẽ bảo vệ mẹ và chị Khuynh Thành. Nếu bọn họ dám hà
hiếp chúng ta thì chị Khuynh Thành nhất định sẽ không tha cho bọn họ.”
Bọn Đông đế rất hận Khuynh Thành, chúng không ngờ một đứa bé năm tuổi cũng
không hề sợ sệt mà còn nói rất rõ ràng rằng Diệp Khuynh Thành sẽ không
tha cho bọn họ.
Mắt Đông đế trừng lớn nhìn Diệp Vân bằng đôi mắt kẻ cả như nhìn kẻ ăn mày bên đường.
“Khá lắm! E rằng con bé này lớn lên cũng sẽ trở thành một Diệp Khuynh Thành thứ hai!”
“Nhà ngươi không xứng nhắc đến chị gái ta!” Diệp Vân sắc bén gườm gườm ông
ta, trong suy nghĩ của nó không ai có thể xúc phạm tới Khuynh Thành
được.
“Đưa tất cả bọn chúng đi! Không biết Diệp Khuynh Thành nhìn thấy con em gái yêu quí này sẽ có thái độ thế nào nhỉ?”
Diệp Vân tuy mới chỉ năm tuổi nhưng lai có khả năng trời phú, mới năm tuổi
đã là Kiếm sĩ sơ cấp nhưng người nhà họ Diệp có giỏi đến mấy thì cũng
không thể nào là đối thủ của ba vị tiên đế cùng điện hạ Long tộc được.
“Chấn Thiên, phải liều với bọn chúng!” Hồng Y lên tiếng nói.
Trong chớp mắt bốn người nhà họ Diệp đều đã nắm chắc thần khí trong tay sẵn sàng nghênh chiến.
Bọn Đông đế nhìn chằm chằm thần khí trên tay Diệp Chấn Thiên, Hồng Hồng Y,
Diệp Bái cùng Diệp Thành, sao lại có nhiều thần khí đến thế?
Bọn chúng linh thức truyền âm cho nhau: “Xem ra đúng là con bé Diệp Khuynh Thành đã lấy được rất nhiều thần khí rồi!”
“Đúng, nhất định phải giết nó giành lấy bảo vật!”
“Phải! Nhìn xem bọn phàm trần có thể dễ dàng đưa ra thần khí như vậy thì chắc
chắn con bé Diệp Khuynh Thành phải có nhiều bảo bối lợi hại hơn rồi!”
“Trước hết cứ khống chế bọn chúng đoạt thần khí đã!”
Tốc độ của bọn Diệp Chấn Thiên dù nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tiên đế, cặp lông mày của Long Dương khẽ giật.
“Các ngươi cho rằng mình có thể là đối thủ của bọn ta hay sao?” gã nói rồi
nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở đạo điện phía sau lưng đám người Diệp Chấn Thiên. Long Dương khẽ giậm chân, cả thân người bật xa
hơn trăm thước, mặt đất phút chốc rung động dữ dội rốt nứt ra vô số
đường dài, trong khoảnh khắc cả tòa đại điện hùng vĩ sụp đổ.
Những người phàm trần không kịp tránh đi đều bị vùi trong đống đổ nát. Diệp
Chấn Thiên thần kinh căng thẳng nhưng là người nhà họ Diệp chưa bao giờ
tham sống sợ chết càng không phải là hạng người dễ đầu hàng chấp nhận
thất bại cả. Thần khí trong tay Diệp Chấn Thiên vung lên lao thẳng vào
Long Dương.
Long Dương chỉ khẽ vung tay phất áo thụng,
mọi vật trong phạm vi hai trăm thước đều bị hủy diệt trong nháy mắt,
những người phàm trần căn bản không thể biết chuyện gì đang diễn ra thì
đã máu chảy đầu rơi.
“Dừng lại!” Diệp Chấn Thiên hét lớn, nếu hắn tiếp tục ra tay nữa thì e rằng cả vương triều Đại Cương này
cũng sẽ bị xóa sổ mất. Những người dân vô tội kia đâu có đáng bị như
vậy?
“Vậy là các ngươi chịu đi theo bọn ta?” Long Dương nhướn mày hỏi.
Diệp Chấn Thiên từng bước tiến đến gần Long Dương, nội tâm thầm nghĩ nếu bây giờ ông cho nổ nguyên anh thì nếu không giết được hắn ít nhất cũng
khiến hắn trọng thương.
“Ác ma... ác ma! Ta phải giết ngươi!” Diệp Vân chưa từng nhìn thấy cảnh tàn sát dã man như vậy bao giờ nên kích động lạ thường.
Diệp Bái, Hồng Y cùng Diệp Thành thấy vậy cũng lập tức xông đến, dù hôm nay
nhà họ Diệp có diệt vong thì cũng không thể để bọn người kia làm càn
được. Nhưng cả bốn người còn chưa kịp xuất thủ thì toàn thân người đã
truyền đến một trận tê dại.
Đông đế tiến tới véo má Diệp Vân một cách thân mật nói: “Bé con, ta sẽ đưa ngươi đi gặp chị gái ngươi!”
Trong chớp mắt hàng loạt tàn ảnh nháng lên, cả đoàn người biến mất khỏi vương triều Đại Cương, chỉ có Diệp Khuynh Thành lúc này vẫn chưa hay biết gì.
Hôm sau, Đông đế sai người đem miếng ngọc bội đến tặng Khuynh Thành. Lúc sứ giả của Đông đế đến, Kim Bằng cùng Hồng Loan đang luyện võ trong đại
điện.
“Bẩm báo! Bên ngoài có người của thành Đông đế nói có món quà muốn chuyển đến tay Khuynh Thành cô nương!”
“Ta ra xem sao!” Hồng Loan cùng Kim Bằng nhìn nhau rồi bước đi.
“Là quà gì thế? Mau cầm lại đây!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan nhận lấy quà từ tên sứ giả, Hồng Loan chậm rãi mở
hộp, đôi mắt nó trừng lớn nhìn miếng ngọc bội bên trong. Kim Bằng đứng
bên cạnh cũng không khỏi sững sờ, đây chẳng phải là ngọc bội của nhà họ
Diệp sao?
“Chúng ta đi tìm Khuynh Thành!” Hồng Loan, Kim Bằng vội vã chạy vào phòng tìm Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, có chuyện lớn rồi! Cô mau xem vật này!” Kim Bằng cùng Hồng Loan vừa la hét vừa chạy vào.
Khi miếng ngọc bội xuất hiện trước mặt Khuynh Thành, vẻ đau khổ mấy ngày
nay của Khuynh Thành phút chốc tan biến. Bàn tay nắm chặt miếng ngọc
bội, ánh mắt cô lóe lên tia sát khí.
“Ở đâu các ngươi có thứ này?”
“Là Đông đế cho người đưa đến!”
“Tên đó có nói gì nữa không?”
“Tôi không có hỏi.”
“Tên đó đang ở đâu?”
“Vẫn ở ngoài đại điện!”
Khuynh Thành không chờ Kim Bằng cùng Hồng Loan phản ứng đã phi thân tới đại điện.
“Đông đế còn nhắn gì cho ta nữa?” Khuynh Thành lạnh lùng nhìn gã sứ giả, trong lòng không khỏi tức giận.
“Đông đế nói sau ba ngày nữa mời cô nương đến cung Phượng Dương gặp người.
Mong cô nương Khuynh Thành đừng từ chối nếu không ông ấy không thể đảm
bảo những người tu chân đó sẽ bình yên đâu.”
Tay Khuynh
Thành nắm thành quyền, cô kìm nén không cho gã đưa tin một quyền. Thật
không ngờ bọn họ có thể bỉ ổi đến vậy, đường đường là Đông đế cai quản
tiên giới lại giở trò bắt người tu chân ra uy hiếp cô. Nếu mọi người đi
xuyên không lên đây, thân thể họ e là... Không! Không kẻ nào được phép
làm hại người thân của cô, dù là Tiên đế cũng không thể!
“Ngươi trở về nói với Đông đế, tốt nhất ông ta hãy chăm sóc người nhà của ta
cho chu đáo, nếu không...ta sẽ đạp bằng thành Đông đế của hắn, ta bắt
hắn phải thịt nát xương ta!” nghĩ đến người thân của mình đang bị hành
hạ khổ sợ, lòng Khuynh Thành không khỏi phẫn nộ cùng đau xót. Ngày trước đi xuyên không gian lên đây nếu không phải có Hồng Loan cùng Kim Bằng
thì cô đã chết mất xác rồi, cha cô cùng mọi người sao có thể chịu nổi sự trừng phạt đó chứ?
Gã sứ giả vẻ khinh khỉnh nói: “Diệp Khuynh Thành, chỉ cần cô đến đó một mình thì người nhà của cô sẽ không sao hết!”
Lòng Khuynh Thành như nổi bão nhưng cô vẫn cố nén nhịn nói: “Được! Ta sẽ đến đúng hẹn!”
Chúng muốn lấy người nhà cô uy hiếp cô sao? Ba ngày, cô không thể đợi nổi, kể nào dám hại người nhà của cô, cô sẽ bắt chúng lấy mạng của mình đền
lại. Tàn ảnh nháng lên đã không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu nữa.
Kim Bằng cùng Hồng Loan chạy tới đại điện nhưng không thấy bóng dáng Khuynh Thành thì vội hỏi thị vệ cạnh cửa: “Có nhìn thấy cô nương Khuynh Thành
đâu không?”
“Cô ấy vừa nói chuyện vài câu với tên sứ giả thì cũng đi luôn rồi!”
“Gay rồi! Chắc cô ấy đến thành Đông đế đòi người rồi!” Kim Bằng hốt hoảng kêu lên.
“Còn chần chờ gì nữa, chúng ta mau đuổi theo!” Hồng Loan nói vội.
Hai làn lưu quang chớp lên, hai con chim phi thẳng về phía thành Đông đế.
Kim Bằng không lạ gì tính Khuynh Thành, chỉ cần là việc liên quan đến
những người cô quan tâm thì cho dù cả hai bên cùng chết cô cũng quyết
không lùi bước nên nó càng lo lắng mà tăng tốc bay nhanh hơn cả.
Đám người Diệp Chấn Thiên bị ép đi xuyên không gian, bốn người lớn thì
không sao nhưng Diệp Vân do còn quá nhỏ, công lực lại kém nhất nên lục
phủ ngũ tạng bị đảo lộn, kinh mạch toàn thân đứt hết, hiện tại cô bé chỉ duy trì mạng sống bằng ý niệm mạnh mẽ của bản thân mình.
“Vân nhi...” Hồng Y cũng bị trọng thương nằm bất động dưới nền đất, cô bất lực nhìn Diệp Vân đang thoi thóp gần đó.
“Mẹ, Vân nhi không sao, mẹ nói xem liệu con có thể gặp được chị Khuynh Thành không?” Diệp Vân lúc này chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể nhìn
thấy người chị lừng danh của mình.
“Vân nhi đừng sợ... chị Khuynh Thành nhất định sẽ đến cứu chúng ta!”
Diệp Bái lúc này cũng gắng gượng tới gần Diệp Vân. Diệp Chấn Thiên thấy vậy
lập tức bò tới ngăn cản Diệp Bái, ông không muốn anh tùy tiện cử động mà làm tổn thương tới kinh mạch.
Diệp Chấn Thiên bò tới gần Diệp Vân, bàn tay to lớn của ông nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé nói:
“Vân nhi, con nhất định sẽ gặp được chị Khuynh Thành, con phải tin tưởng rằng tất cả chúng ta sẽ vượt qua khó khăn này, cả nhà chúng ta sẽ sớm
đoàn tụ.”
“Vân nhi hiểu! Con sẽ không buông xuôi, con sẽ
mạnh mẽ giống như chị Khuynh Thành năm xưa!” Diệp Vân thầm nghĩ, nó nhất định sẽ không bỏ cuộc, dù tử thần có đứng trước mặt thì cô cũng sẽ
không chấp nhận cúi đầu. Cô muốn tạo nên kỳ tích của riêng mình như chị
gái Khuynh Thành của cô.
“Đúng vậy, chúng ta không thể
buông xuôi, nhà họ Diệp chúng ta không phải kẻ hèn nhát!” thấy được sự
mạnh mẽ của đứa con gái nhỏ, Diệp Chấn Thiên phấn chấn hơn hẳn.
“Mọi người vận khí điều dưỡng hơi thở, tuy chúng ta bị thương nặng nhưng
linh khí trên tiên giới mạnh hơn ở phàm trần rất nhiều, chúng ta sẽ
nhanh chóng bình phục thôi!” Diệp Chấn Thiên tuy nói thế nhưng ông cũng
hiểu, bọn họ chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, điều chờ bọn họ phía trước không gì ngoài cái chết nhưng người nhà họ Diệp tuyệt đối không thể
chết như vậy.
Giọng nói yếu ớt của Hồng Y vọng đến: “Chấn Thiên, đây là...” một viên kim đan từ người Hồng Y lăn ra.
“Mau cho...Vân nhi nuốt đi!”
Diệp Chấn Thiên đương nhiên biết công dụng của kim đan, ngày trước Khuynh
Thành ra đi có để lại cho ông một lọ nhưng là hiện tại có tới năm người
mà kim đan lại chỉ còn có ba viên, ông sao có thể ích kỷ được?
Diệp Chấn Thiên vận khí cầm viên kim đan chuẩn bị cho Diệp Vân nuốt vào.
Diệp Vân biết bây giờ nó còn sống chẳng qua là nhờ ý niệm mạnh mẽ của
bản thân, cho dù có nuốt bao nhiêu kim đan cũng cô ích nên cất giọng yếu ớt nói: “Cha, cha hãy cho mẹ con uống đi! Vân nhi sẽ không sao cả!”
Hồng Y cùng Diệp Chấn Thiên sống mũi cay cay, con bé này tuy nhỏ nhưng lại
giống y như Khuynh Thành ngày trước. Diệp Chấn Thiên không nói gì, ông
vận khí ép Diệp Vân nuốt kim đan xuống. Có tác dụng hay không thì cứ
phải nuốt vào mới biết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT