Chân Hài Lòng bưng khay đi tới phòng khách. Đầu không tự chủ nhớ tới lời Tiểu Hoa nói, và tiếng khóc từ trong điện thoại truyền lại, cùng với lời nói vỗ về của người đàn ông cô yêu say đắm---

Ngoan, đừng khóc.

Trái tim cô bị quặn xoắn, tình địch của cô, không, cô căn bản không có tư cách dùng hai chữ tình địch này. Đi theo Ôn Đại đã một năm ba tháng, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh trấn an vỗ về một người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến nói những lời thân mật dịu dàng kia.

Trái tim cô giống như đang có cây kim đâm chọc vào đau nhói. Cứ tưởng rằng nếu cô có thể nhìn thấy anh thì sẽ vô cùng thỏa mãn. Nhưng trên thực tế, cô chỉ nghe thấy câu nói kia thôi thì tim cô đã không thể chịu đựng nổi. Thì ra trong tưởng tượng của bản thân, cô cũng không nghĩ mình sẽ rơi vào cục diện như hiện nay. Như vậy cô, còn có thể tự cho là mình có thể phóng khoáng ở lại bên cạnh Ôn Đại sao?

Cốc cốc.

Cô đưa tay gõ nhẹ cánh cửa, chờ giọng nói của Ôn Đại vang lên, cô mới mở cửa đi vào.

Ai ngờ lúc này hẳn là nghe thấy một tiếng "Cách", cô sửng sốt một chút, vội lấy lại tinh thần, giây tiếp theo... Đập vào mắt là khuôn mặt của người đàn ông làm cho cô ái mộ lưu luyến si mê.

Lông mày xéo lên đến tóc mai, con ngươi đen thẳm sâu sắc, giống như có thể nhìn vào chỗ sâu kín nhất trong tâm hồn. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng vừa phải, mím chặt, đường cong hấp dẫn làm cho người khác thật muốn nhào lên phía trước hôn một lần. . . . . .

"Hài Lòng, hoàn hồn lại." Ôn Đại có chút dở khóc dở cười hướng về phía cô phất tay một cái. Rõ ràng cô lại nhìn anh mà mất hồn, thật là hao tâm tổn trí, nhưng không khỏi có chút hư vinh của người đàn ông. Anh lại bị lấy lòng nữa rồi.

Anh biết cô thầm mến mình, từ cái ngày cô vào đây phỏng vấn, anh liền biết rõ. Đáng tiếc cô không phải là mẫu người phụ nữ anh thích. Cô cũng không xấu xí, nhưng cũng không tính là đẹp, nhiều lắm là chỉ có thể dùng từ thanh tú điềm tĩnh để hình dung. Duy chỉ có điều ở bên cạnh cô, sẽ khiến cho người ta không khỏi muốn thả lỏng cảm giác.

Đúng, chính là việc thả lỏng cảm giác mới khiến cho anh phá lệ mà tuyển chọn cô. Nếu không một người cấp dưới thầm mến mình, bình thường cũng chỉ sẽ làm cho anh cảm thấy phiền toái.

Nhưng việc ngoài ý muốn là, trải qua mấy ngày nay, mặc dù anh cảm thấy rất rõ việc cô yêu thầm mình. Nhưng cô lại chưa từng thổ lộ với anh, thậm chí lại vô cùng an phận.

"À! Ôn... Ôn Đại!" Hài Lòng đã hoàn hồn, nhưng cũng lập tức đỏ bừng mặt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, giả vờ như không có chuyện gì .

Có trời mới biết cô đang nghĩ đến việc đào cái hố rồi tự chôn sống mình, như vậy tốt hơn là phải đối mặt với kết cục sẽ bị anh nhạo báng. Nếu vậy cô nhất định sẽ nhảy lầu tự sát.

"Vào đi, bà ấy vẫn khóc không ngừng, có thể sẽ không muốn ăn." Ôn Đại bất đắc dĩ than nhẹ.

( Hài Lòng hiểu lầm là: Vào đi, cô ấy vẫn khóc không ngừng, có thể sẽ không muốn ăn.—vì nhân xưng bên đó phái nữ hay cái gì nữ đều là “ta”)

Dù anh đã nói thẳng, cũng không có cách nào khiến cho người phụ nữ đó đóng cái vòi nước lại. Thật là làm cho anh đau đầu nhức óc, mới vừa nghe thấy tiếng gõ cửa của cô, liền vội vã chạy ra mở cửa.

Có sự cưng chiều trong giọng nói của anh, chẳng những làm cho trái tim của Hài Lòng cảm thấy đau nhói, mà còn cảm thấy ghen tỵ không thôi, mà một lần nữa cô lại cảm thấy được. Cô căn bản không thể làm được việc chỉ chờ đợi, ở bên cạnh anh là có thể thỏa mãn.

"Ôn Đại, tôi tới xem thử." Cô cố nặn ra vẻ tươi cười. Sau đó nâng cái khay trong tay, chuẩn bị đi vào phòng tiếp khách.

"Ừ." Ôn Đại gật đầu một cái, nghiêng người để cho cô vào.

Hài Lòng vừa đi vào phòng tiếp khách, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha ôm mặt khóc. Cô vội bưng khay đi tới, vừa đi vừa dịu dàng nói: "Vị tiểu thư này --"

Người phụ nữ đang khóc lóc, nghe thấy vậy đột nhiên ngừng khóc, thình lình ngẩng đầu lên.

Ôn Đại trố mắt ngây ngốc tại chỗ.

Thiệt hay giả? Ngừng khóc rồi? Cái người phụ nữ được làm bằng nước này, anh ở bên cạnh cố gắng nói những lời hữu ích, tốn bao nhiêu miệng lưỡi. Bà ấy hoàn toàn không để ý tới, cứ khóc khóc khóc, khóc khóc khóc. Kết quả Hài Lòng chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng, bà ấy lại ngừng khóc. Thật sự rất quá đáng!

Chân Hài Lòng đang đi tới đột nhiên dừng bước, cả người càng thêm trố mắt ngây ngốc tại chỗ.

Ông...Ông trời ơi!

Cái... Cái cô tiểu thư này, người phụ nữ che mặt khóc lóc, trên căn bản đã không thể gọi là phụ nữ, mà nên tôn làm---

Bà cố nội,

"A ha ha ha. . . . . . Lâu lắm rồi không có ai gọi ta là "Tiểu thư", a ha ha ha. . . . . ." Bà cụ phát ra tiếng cười y hệt như ma nữ Reiko.

Hài Lòng bị tiếng cười ré thình lình phát ra đó làm cho kinh sợ, không tự chủ quay lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh cửa.

Bây giờ đang là tình huống gì? Không phải Tiểu Hoa nói tình địch của cô đang ở trong phòng khách, nhưng người phụ nữ trước mặt rõ ràng là. . . Một bà lão, nói cách khác, trừ phi người đàn ông cô thầm mến yêu một bà lão. . . . . .

Ách, không phải, là tình yêu "Bà-cháu" mới đúng.

Trên mặt Ôn Đại đã hiện đầy vạch đen, thì ra là vì hai chữ "Tiểu thư" kia chọc cho bà nội Phượng cực kỳ vui vẻ.

Haizz, xem ra dù người phụ nữ đã bao nhiêu tuổi, thì vẫn rất để ý đến cách xưng hô có trẻ tuổi hay là không.

Chỉ dùng rốn nghĩ thôi cũng biết, Hài Lòng nhất định không nhìn rõ mặt của bà. Nếu không thì đâu thể nào gọi một bộ mặt già dặn đầy sương gió theo năm tháng: Bà nội ---- Tiểu thư?

"Đừng đứng nữa, đến đây đến đây, trong khay của con có đồ gì muốn đưa cho ta ăn sao?" Bà cụ vui vẻ hướng cô ngoắc ngoắc mãnh liệt.

"Dạ, vâng." Hài Lòng đè nén sự kinh hãi trong lòng mình, bước nhanh về phía trước.

"Woa, màu sắc của bánh xốp mứt táo này thật là xinh đẹp, vẫn còn tỏa ra hơi nóng, nhất định là mới ra lò." Bà cụ nhìn thấy đồ ăn ở bên trong chiếc đĩa thủy tinh được mang đến trước mặt, bánh xốp mứt táo sắp thành hình bông hoa đủ cả sắc lẫn hương. Trông rất ngon miệng, không kìm được cầm đũa gắp lên, tao nhã bỏ vào trong miệng cắn khẽ ---

Bà trợn tròn hai mắt, ngọt mà không ngấy, cảm giác xốp giòn rất có vị, phấn khởi trực tiếp khen ngợi: "Woa! Thật là ngon, đây là bánh xốp mứt táo của cửa hàng nào? Thật sự rất ngon, cực kỳ ngon."

"Đây là bánh con làm, lão phu nhân, nếu bà thích ăn, phòng bếp còn rất nhiều, chỉ là ăn nhiều bánh xốp mứt táo sẽ khô miệng, bà cần phải uống chút nước trái cây để làm dịu cổ họng." Hài Lòng mỉm cười trả lời. Nhìn bà ấy ăn một cái rồi một cái khiến cho cô không thể không lo lắng.

"Đây là bánh con nướng, thật sự rất có tay nghề. Khó trách A Đại của chúng ta vừa rồi muốn ta đừng khóc, muốn ta ăn ít đồ, hóa ra là nó giấu một đầu bếp giỏi ở công ty. Ta ăn không nhiều, khay này là đủ cho ta rồi." Bà cụ không ngừng lắc đầu, ánh mắt khâm phục bắt đầu nghiêm túc quan sát đứa con gái đang đứng trước mặt.

Mặc quần áo được cắt xén đơn giản nhưng lại có vẻ khá hợp với màu xám tro của đồ công sở, khiến cho bà không kìm được nhíu mày. Bởi vì dáng người như vậy, nhan sắc như thế----

Má ơi! Ngay cả bà lão nhìn mà cũng không vừa ý.

Cô gái này còn trẻ như vậy, lại ăn mặc như mấy bà cụ già cỗi, thậm chí tóc của con bé, cũng rất quy củ chỉ quấn thành một búi. Thật sự đáng tiếc, cô gái này có khuôn mặt thanh tú sạch sẽ gọn gàng như vậy.

Nhưng mà làm cho lòng cô nhộn nhạo vẫn là con ngươi nhã nhặn trầm tĩnh của bà ấy, khiến cho người ta nhìn mà thấy an ủi vỗ về trong lòng. A Đại của chúng ta? Hài Lòng sửng sốt một chút, người phụ nữ này sao lại gọi Ôn Đại thân mật như thế, bà ấy sẽ không phải là ---

"Bà nội. Khay này con cũng có phần. Nếu bà muốn ăn nữa, con sẽ nhờ Hài Lòng đem thêm một chút bánh tới đây cho bà." Ôn Đại không thể không đi tới. Bà nội lại hiểu lầm tất cả bánh xốp mứt táo đều dành cho mình, vậy sẽ không được.

"Cái gì, khay bánh xốp mứt táo này còn có phần của con!" Ôn nội cực kỳ hoảng sợ. Mắt thấy cháu nội đích tôn sắp đi đến bên cạnh, bà vội bưng khay lên, giấu vào sau lưng.

Ôn Đại trợn to mắt, không thể tin được bà nội mà lại dùng đến chiêu này, "Bà nội, đây là khay thức ăn mà con yêu cầu Hài Lòng đem tới, với lại rõ ràng hồi nãy bà mới nói bà không muốn ăn." Không biết là đúng, mới vừa nãy vẫn còn ở trong ngực anh khóc đến cả suối nước mũi, cả một biển nước mắt.

"Hồi nãy là hồi nãy, bây giờ là bây giờ. Dù sao vẫn còn trong bếp, con nhờ Hài Lòng đi lấy cho con ăn đi. Ta mới vừa khóc lâu như vậy, đứa tiểu tử chết tiệt như con cũng không an ủi ta. Bây giờ lại còn định giành bánh xốp nhân mứt táo với bà nội, Ôn Đại, con có thấy xấu hổ hay không?" Ôn nội nói ra suy nghĩ của mình.

"Con không có an ủi nội? Rõ ràng là nội khóc đến mức lãng tai. . . . . ." Oan uổng, vừa rồi anh đã nói đến mức cổ họng muốn toét ra. Thế mới đầu hàng gọi điện thoại nội bộ cho Hài Lòng, chỉ là không ngờ hiệu quả đáng kinh ngạc.

"Ái chà, con được lắm, tiểu tử thối A Đại, dám nói bà nội lảng tai, không ngờ con lại nói những lời phản nghịch như vậy. Đều là từ miệng con nói ra, nếu nói ta lãng tai, vậy Hài Lòng gọi ta, sao ta lại nghe thấy?" Ôn nội nghe được hai mắt muốn lồi ra, thiếu chút nữa là bắn ra máu.

"Bởi vì Hài Lòng gọi nội là "Tiểu thư" ." Nói đến đây, anh liền thấy vô cùng khó chịu.

Anh dùng cả buổi sáng để an ủi bà, kết quả bà vốn không hề cảm kích, thậm chí còn vu oan cho anh nói anh không cố gắng an ủi bà.

"Trời ơi! Đứa tiểu tử thối này lại dám dùng cái loại giọng điệu này để nói chuyện với bà nội, ta không thể không nói với ông nội của ngươi." Ôn nội tức giận đến mức dựng râu trợn mắt.

"Ông nội cũng bắt cá hai tay rồi, nội khẳng định nói với ông ấy sẽ có ích lợi sao?" Ôn Đại lành lạnh nhắc nhở bà. Mới vừa khóc lóc đau lòng đến muốn chết, bây giờ rõ ràng đã quên sạch hết toàn bộ.

Chân Hài Lòng hoàn toàn ngơ ngác, cũng ngây ngốc đứng kế bên.

Bây giờ là cái tình huống gì? Bà cháu vì một khay bánh xốp nhân mứt táo mà tranh chấp giành giật với nhau. Mà Ôn Đại nói chuyện với bà nội hết sức đụng chạm, cảm giác giống như một đứa con nít chưa trưởng thành. Là mặt khác của anh, theo như cô được thấy, lại càng thu hút cô hơn . . . . . .

"Ờ đúng, ta đã quên mất ông nội con, cái lão hư đốn đó, tuổi cũng đã cao rồi, lại có thể ôm bừa một cô em. . . . . ." Một câu thức tỉnh người trong mộng, Ôn nội giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Đại thừa dịp bà nội tiếp tục mắng, định đoạt lấy cái khay sau lưng bà. Ai ngờ --

"Định làm cái gì!" Ôn nội tinh mắt cầm cao khay sứ.

"Bà nội, con còn chưa ăn sáng mà!" Ôn Đại kháng nghị một cách ai oán .

"Ta cũng chưa ăn sáng nhá, chữ nghĩa con đã học chạy đi đâu mất rồi. Có biết cái gì gọi là kính lão đắc thọ, Khổng Dung nhường lê không, lại dám giành bánh xốp mứt táo với bà nội. Con có thấy xấu hổ hay không hả?" Ôn nội càng nói càng tức, không cầm thèm cầm đũa, trực tiếp duỗi tay cầm bánh xốp mứt táo lên nhét vào trong miệng.

Không thể nào!

"Lão phu nhân, bà đừng ăn vội như thế, nếu không sẽ bị nghẹn." Hài Lòng khẩn trương vội vàng nói.

"Tiểu tử thối, con có nghe thấy không, thư ký của con thậm chí còn có lương tâm hơn con. Đúng rồi, tên con là Hài Lòng, vậy họ của con là gì đấy?" Ôn nội nghe gật đầu mạnh, dĩ nhiên vẫn không quên bảo vệ bánh xốp mứt táo của bà, cháu nội của bà đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

"Lão phu nhân. Con họ Chân."

"Chân Hài Lòng, ừ, không tệ, ta thấy con thật ngoan ngoãn, ta thật sự vừa lòng. Thời đại này, con gái chịu xuống bếp nấu ăn không nhiều." Ôn nội hài lòng gật đầu liên tục.

Ôn Đại thầm kêu than, vội cuống quýt mở miệng: "Thư ký Chân, nơi này không cần cô quan tâm nữa, cô đi làm việc của mình đi."

"Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng cung kính gật đầu, ngay sau đó không đành lòng mở miệng hỏi: "Ôn Đại, sếp và lão phu nhân đều chưa ăn sáng, có muốn tôi xuống bếp ---"

"Cô không cần nhiều chuyện, chỉ cần cô làm tốt bổn phận công việc của mình là đủ rồi." Ôn Đại lạnh lùng ngắt lời cô. Nếu để cho cô làm thật tốt bữa sáng, bà nội nhất định sẽ làm thay đổi suy nghĩ của cô, mà anh cũng không muốn lại tiếp tục tuyển thư ký mới.

Cơ thể Chân Hài Lòng cứng đờ, trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười như cũ, "Vâng, Ôn Đại, vậy tôi ra ngoài trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play