"Này, Hài Lòng chờ chút. A Đại xấu xa, nhiều chuyện cái gì, bà nội của ngươi
đói bụng đến mức bụng kêu ùng ục, thế mà con lại không cho Hài Lòng làm
điểm tâm cho ta. Con muốn bỏ đói bà nội này đúng không?" Ôn nội bùng nổ, mắt thấy món ăn sáng ngon miệng bay đi mất, bà không thể không tự cứu
tế mình. Hơn nữa--
Bà mới vừa phát hiện ra việc Hài Lòng rất thích cháu nội bà.
"Bà nội, ý con muốn nói, một khay bánh xốp mứt táo đủ để bà ăn no rồi, cho
nên con mới yêu cầu Hài Lòng không cần nhiều chuyện, cô ấy còn có rất
nhiều việc phải làm." Ôn Đại chột dạ giải thích. Chính xác là anh không
muốn Hài Lòng tiếp tục ở lại đây, nếu không anh rất có thể sẽ mất đi một người thư ký tốt.
"Không phải con mới nói khay thức ăn này con
cũng có phần. Nếu như vậy, bà nội đâu thể no bụng?" Ôn nội không vui
lườm anh một cái.
Muốn ép bà, cũng không suy nghĩ kỹ một chút bà
đã chăm sóc nó từ nhỏ cho tới lớn, ý nghĩ kia của nó, sao bà lại có thể
nhìn không ra chứ.
"Được rồi, Hài Lòng, có thể phiền cô lấy thêm hai phần ăn sáng rồi mang tới phòng tiếp khách không?" Ôn Đại đầu hàng.
"Ôn Đại, bây giờ sắp đến trưa rồi, hay là hai người ăn trưa luôn?" Một
người là người đàn ông cô thầm mến, người còn lại là bà nội của người
đàn ông cô thầm mến, dĩ nhiên cô không hề cảm thấy phiền toái.
"Trưa nay ăn món gì?" Ôn Đại chăm chú nhìn mặt đồng hồ kim cương trên cổ tay. À ha, cũng đã sắp mười một giờ. Chẳng trách anh cũng đói bụng đến sắp
chết.
"Mì lạnh kiểu nhật, phối hợp với canh rong biển. Còn có một chút thức ăn còn lại từ buổi sáng là rau trộn, tôm tempura, món điểm
tâm ngọt là đậu hũ hạnh nhân." Hài Lòng vội vàng báo cáo không ngừng.
Tất cả đều là các món dinh dưỡng và giải nhiệt, vừa đúng cho hai người
họ hạ hỏa.
"Được rất tốt, quá ngon." Ôn nội vừa nghe, nước bọt
đã mau chảy xuống. Không nghĩ tới hôm nay đến Sự Vụ Sở đánh giết cháu
trai, mà lại có thể hưởng lộc ăn lớn như thế.
"Hài Lòng, vậy cô mau đi xuống dưới làm đi." Ôn Đại cũng đói bụng đến mức phải gật đầu mạnh.
Tay nghề của cô đã sớm bắt được thành công dạ dày anh. Cho nên ban đầu anh
mới phá phòng uống nước, sửa lại thành một phòng bếp nhỏ đầy tiện nghi.
Cô vừa đi, bên trong phòng tiếp khách lại chỉ còn lại hai người bọn họ.
"A Đại, Hài Lòng nấu ăn cũng không tệ, nhưng mà không phải con bé là thư
ký sao? Tại sao phải làm bữa trưa? Bà nhớ không phải lúc trước bọn con
đều ăn cơm ở ngoài sao?" Ôn nội lúc này mới phát hiện chỗ kỳ lạ.
"Đúng ạ." Trước đó đúng là như vậy.
"Vậy tại sao con bé phải làm bữa trưa?" Ôn nội không hiểu hỏi.
"Con xin cô ấy làm." Ôn Đại giật mình, nhưng mặt không biến sắc.
"Con?" Ôn nội khá kinh ngạc.
"Dạ, có một lần con ăn được cơm hộp do cô ấy tự làm, cảm thấy ăn ngon hơn ở
ngoài, cho nên con liền hỏi cô ấy có đồng ý kiêm làm nữ đầu bếp hay
không. Cô ấy đồng ý." Anh nói mấy câu đơn giản qua loa, không muốn nhiều lời.
"Thì ra là như vậy, có điều chỉ nhìn bánh xốp mứt táo mà
con bé làm, ăn lại ngon như vậy, tay nghề của con bé chắc chắn không
kém." Ôn nội gật đầu một cái.
"Dạ." Ôn Đại gật đầu một cái, vừa
nghĩ tới việc chờ một lát là có thể nếm thử thức ăn Hài Lòng làm, trên
môi anh không kìm được nâng lên một chút.
"A Đại, ngộ nhỡ Hài
Lòng nói từ chức, vậy sau này không phải con lại phải bắt đầu ngày ngày
ăn ở ngoài?" Ôn nội nheo mắt lại, đứa cháu kín kẽ lạnh lùng, nói chuyện
của người khác cũng không hề hứng thú, không cảm xúc, duy chỉ có người
nhà là ngoại lệ. Mà con bé Hài Lòng này . . . . .
Ôn Đại rùng mình, sau đó cười cười, "Đúng ạ, chỉ là cô ấy sẽ không từ chức!"
Bởi vì cô ấy yêu anh say đắm. Thành thật mấy người thư ký trước cũng như
vậy, chỉ là sau khi họ phát hiện anh không yêu mình, rất nhanh sẽ không
phải từ chức thì chuyển sang làm thám viên. Duy chỉ có Hài Lòng ---
Haizz, anh xem như đá trúng tấm sắt. (ý là gặp khó khăn) "Tại sao con bé sẽ
không từ chức? Chính là vì con bé thích con sao?" Ôn nội cũng không chấp nhận.
Trong lòng Ôn Đại chấn động, "Bà nội, sao bà lại phát hiện nhanh thế." Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
"Không phải là bà phát hiện, mà là biểu hiện của con bé quá rõ ràng. Chỉ là bà cảm thấy rất kỳ lạ, con mà lại không xào cô mực này, thậm chí còn thay
đổi tác phong xin cô ấy làm bữa trưa. Con có chút khác lạ đó."
"Cô ấy rất tuân thủ chức vụ của mình, hơn nữa làm việc nghiêm túc lại chịu
khó, đó là lý do căn bản con không xào cô mực ấy." Chính là quá an phận, quá nghiêm túc lại rất chịu khó. Căn bản là một nhân viên tốt trong mắt ông chủ, đừng nói xào cô, anh thậm chí cũng không muốn cô chuyển sang
làm thám viên.
Bởi vì tính cách của cô quá dịu dàng, chất phác,
thanh nhã lịch sự, lại cực kỳ tinh tế nhạy cảm. Giống như tính tình của
người con gái chỉ thích hợp ở trong phòng ấm, mưa gió bên ngoài sẽ chỉ
làm tổn hại sự đẹp đẽ của cô ấy . . . . .
"An phận thủ thường?
Sao, con nói là con bé chưa từng tỏ tình với con dù chỉ "Một lần" sao?"
Nghe được trọng điểm, Ôn nội kinh ngạc vừa uống nước trái cây vừa hỏi.
"Dạ đúng." Ôn Đại hơi nhíu mày. Cầm tách trà đặc pha rất vừa ý. Thoải mái uống.
"Không thể nào, bà thấy con bé rất thích dáng vẻ của con vừa rồi, con nói con
bé nhiều chuyện, cả người nó đều cứng lại. Chắc chắn là bị câu nói kia
của con đâm đến bị thương. Ái dào, thật là đứa trẻ đáng thương. Sao lại
thích một người đàn ông sắp đính hôn." Ôn nội không ngừng lắc đầu đau
lòng.
"Bà nội. . . . . ." Anh cũng nhìn thấy bóng dáng cứng đờ của cô.
"A Đại, bà nội nói thật, con không thích Lâm Uyển Nhi, tại sao lại đồng ý đính hôn với cô bé ấy vào tháng sau chứ?"
Đây là chỗ Ôn nội nghĩ mãi cũng không hiểu.
"Bà nội, người không cảm thấy cô ấy rất thích hợp làm cháu dâu của Ôn gia
sao? Bất luận ở phương diện nào đi chăng nữa, một mặt Lâm gia và Ôn gia
là hai gia đình rất thân thiết. Bàn về tình nghĩa, bàn về gia thế, thậm
chí bàn về dáng vẻ học thức bề ngoài, Lâm Uyển Nhi đều có thể đáp ứng,
là cô gái đủ điều kiện xứng đôi nhất với con. Cho nên---
Anh lựa chọn cô ấy.
"Đúng vậy a, nếu xét về điều kiện bên ngoài, Uyển Nhi đúng là lựa chọn tốt
nhất. Nhưng bà nội biết con không yêu cô bé ấy. . . . . . Không, phải
nói, cho tới bây giờ con, cũng chưa thật lòng yêu bất kỳ một người con
gái nào, " Ôn nội thầm thở dài.
"Bà nội, trên đời này thật sự có tình yêu đích thực sao? Nếu có, vậy tại sao ông nội cứ ba ngày hai bữa
là bắt cá hai tay một lần?" Nghĩ đến ông nội phong lưu nhà anh, quả thật đã khiến cho nước mắt của bà nội chảy còn nhiều hơn 100 con sông Mịch
La cộng lại. Anh đã không thể không chất vấn sự tồn tại của tình yêu
đích thực.
"Bà quyết định ly hôn với ông nội của con!" Sắc mặt
Ôn nội trầm xuống. Ông ấy đã làm tổn thương trái tim bà đủ rồi, bây giờ
bà sẽ không thỏa hiệp nữa.
"Cái gì?" Ôn Đại giật mình.
Bà nội muốn ly hôn? Đây cũng không phải là chuyện đùa.
"A Đại, con nên tin vào tình yêu đích thực, bà nghĩ con đã bị ảnh hưởng
bởi sự phong lưu của ông nội mình, đây là lỗi của nội. Nhưng bà nội nhất định phải nói cho con biết, trên đời này thật sự có tình yêu đích thực. Bà tin Hài Lòng chính là người thật lòng yêu con." Ôn nội bùi ngùi lắc
nhẹ đầu.
Ánh mắt mà cô bé kia nhìn cháu trai của bà, tràn đầy
tình cảm dạt dào. Đó là ánh mắt mà một người con gái dùng để nhìn người
đàn ông mình yêu sâu sắc. Chỉ tiếc người đàn ông con bé yêu chính là một người không tin vào tình yêu đích thực.
Trong lòng Ôn Đại chấn
động, ngoài miệng thì phớt lời nói: "Vậy sao? Đáng tiếc con hoàn toàn
không có cảm giác gì với cô ấy, căn bản con cũng không thích cô ấy."
"Được yêu là hạnh phúc, chỉ tiếc bị người mình yêu xem thường cái hạnh phúc
đó, giống như bà với ông của con. Bà yêu ông ấy, thế nhưng ông ấy lại
không yêu bà, mà bà lại tự cho là mình đúng, một ngày nào đó ông ấy sẽ
bị tình yêu của bà làm cho cảm động. Sự thật chứng minh, bà đã sai. Cho
nên nếu con không thật lòng thích con bé, thì xin con đồng ý với bà nội, tuyệt đối không cho con bé bất kỳ một tia cơ hội và hi vọng nào. Nếu
không con bé nhất định sẽ bị tổn thương."
"Yên tâm đi, bà nội, con sẽ không cho cô ấy bất cứ cơ hội hay hy vọng nào."
Chân Hài Lòng lẳng lặng lấy bức tranh trong ngăn kéo của bàn làm việc trải ra, sau đó ngồi tại chỗ ngẩn người.
Ngày trước, vừa đến lúc tan làm, liền vội vàng chạy đi học một khóa nấu ăn,
chính là vì phải học tập nhiều hơn để có thể làm thỏa mãn dạ dày của
người đàn ông cô thầm yêu. Ai ngờ ngày đó----
Tại sao cô lại đến đúng lúc để vô tình nghe trộm được những lời nói đó? Tháng sau anh sẽ phải đính hôn. . . . . .
Mà sự chấn động và đả kích của tin tức đó, vẫn còn kém xa câu nói kia----
Con căn bản cũng không thích cô ấy!
Cô cúi đầu đau khổ, cảm thấy từ ngày đó trở đi, trong lòng vẫn đau nhói đến tận bây giờ.
Cứ tưởng rằng đau một chút rồi sẽ thôi, nhưng lại không nghĩ đến đã ba
ngày trôi qua, cô vẫn cảm thấy rất đau, thật sự rất đau. Đau đến mức lúc cô đi làm thì không thể nào ngắm nhìn bóng dáng của anh nữa, thậm chí
là thỉnh thoảng trốn tránh ánh mắt của anh đang nhìn mình. Bởi vì như
vậy sẽ khiến cho cô rất đau lòng, thật sự rất đau . . . . . .
Mỉa mai là, anh sẽ không thích cô, là sự thật mà cô đã sớm đoán được. Kết
quả khi chính tai cô nghe thấy, tim cô lại đau đến mức không thể chịu
đựng được, thậm chí oán hận chính mình tại sao lúc ấy phải đi trở lại
cầm khay.
Giá như cô đừng đi trở về, thì sẽ không nghe thấy những lời thật lòng của anh, như vậy cô có thể tiếp tục sống trong thế giới
giả tưởng của mình. Nghĩ đến mà cảm thấy buồn cười. Cô tin sẽ có một
ngày, anh sẽ bị tình cảm tha thiết của cô làm cho cảm động. Nhưng, trên
thực tế, cô ngay cả tỏ tình với anh cũng không có dũng khí, sao anh có
thể bị tấm chân tình của cô làm cho cảm động.
"Hài Lòng, sao cô
còn chưa tan làm?" Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến, giây tiếp theo,
vai Hài Lòng đã bị người ta đánh mạnh một cái.
"A!" Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ đau khổ của mình, từ chỗ ngồi của mình nhảy dựng lên thiếu chút nữa là bị hù chết.
Vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Hoa, cùng một cô gái ăn mặc khêu gợi, cô sợ
run lên. Đã làm việc ở Sự Vụ Sở một năm ba tháng, cô vô cùng hiểu đây là tiêu chuẩn trang phục của nữ thám viên cuối cùng sắp bị bắt gian.
"Thì sao, bị hù đến sợ?" Tiểu Hoa cười vui vẻ, hoàn toàn không phải bởi vì
hù được cô nên thấy ngượng ngùng, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
"Đúng vậy, thiếu chút nữa cậu dọa chết tớ rồi." Cô cười khổ thừa nhận, ánh
mắt nhìn về phía váy áo khêu gợi của cô nàng, nhịn không được mở miệng
hỏi: "Tiểu Hoa, vụ án đặc biệt của hai người sắp kết thúc?"
"Đúng rồi a, nếu như thuận lợi, ngày mai có thể nhận một khoản tiền thưởng
rất lớn ." Tiểu Hoa vui vẻ gật đầu liên tục. Thám viên tốt nhất chính là Tiền Đa Đa, đặc biệt là điều tra các vụ án của đại gia, tiền thưởng của mấy vụ đó lại càng khiến cho người ta mặt mày hớn hở.
"Ra là thế."
"Đúng vậy, nếu không tớ cần gì phải đổi từ thư ký sang thám viên? Chẳng những lương cao, lại được nhận tiền thưởng, mặc dù tiền lương của thư ký
không tồi, nhưng không có tiền thưởng, thời gian lại bị trói chặt, một
chút tự do cũng không có." Tiểu Hoa nghĩ tới sự đãi ngộ khác biệt của
hai người, cô liền cực kỳ vui vẻ vì mình đã may mắn nhanh chóng rút lui.
"Không đúng đâu, Ôn Đại chỉ cần chúng ta làm xong công việc
thuộc bổn phận của mình, thời gian còn lại tùy chúng ta." Về điểm này,
cô không thể không nói giúp Ôn Đại. Ai nói nhân viên văn phòng không tự
do, cô cũng rất tự do đó chứ.
"Đúng, nhưng tự do này giới hạn trong chỗ này." Tiểu Hoa tức giận liếc cô một cái,
"Đây là dĩ nhiên, công việc của chúng ta chính là ở chỗ này." Hài Lòng không hiểu thanh minh.
"Hài Lòng, nếu nói tự do, chính là giờ làm việc có thể nằm bất cứ nơi nào,
cho dù thỉnh thoảng lén lút chuồn đi, chỉ cần không quá trớn, Ôn Đại
cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt, cậu hiểu không?"
"Không thể nào?" Đối với công việc Ôn Đại yêu cầu rất nghiêm khắc, vậy mà đối
với việc bọn họ thỉnh thoảng chuồn đi mở một con mắt, nhắm một con mắt?
Hài Lòng quả thật không thể nào tin nổi.
"Thật đó, khi là thám
viên chuyện đó có thể được, chỉ là với tính cách của cậu. Tớ thấy có lẽ
cũng không thể chuyên trách làm thám viên được. Nhưng cũng có thể kiêm
chức, cậu cũng biết Sự Vụ Sở rất thiếu thám viên nữ, tiền thưởng mặc dù
không nhiều hơn tiền lương, nhưng cũng không ít, hơn nữa, giống nhau đều là tiền được lãnh. Cậu xem, Tiểu Tuyết phụ tá hành chánh mới tới, lúc
trước cô ấy cũng bắt đầu kiêm chức. Vả lại tớ nghe nói, hôm kia cô ấy
chạy đi thổ lộ tấm lòng với Ôn Đại, dĩ nhiên cũng bị Ôn Đại cự tuyệt."
"Không thể nào!" Hài Lòng bị kinh sợ. Thứ nhất cô rất muốn làm nhưng không dám hành động, Tiểu Tuyết phụ tá hành chánh mới tới thế nhưng lại --- đương nhiên sẽ bị cự tuyệt, bởi vì Ôn Đại đã có đối tượng đính hôn.
"Là thật. Tớ lừa cậu làm cái gì?"
"Tiểu Hoa, mau lên." Đột nhiên, Đại Hổ chạy vội tới, còn la lên một cách lo lắng.
"Mau mau cái gì? Đại Hổ thối, anh không nhìn thấy tôi đang nói chuyện à?"
"Không phải, tôi mới vừa nghe trộm được người đàn ông đó định đi mướn phòng
với đối tượng. Tôi phải nhanh chóng tìm người phụ nữ đi cùng, dù sao thì cô cũng đã thay xong quần áo, trước hết đi cùng với tôi đi." Đại Hổ
khẩn trương giải thích.
"Không được rồi, tôi và Đại Ngưu phải lập tức lên đường. Nếu tôi đi theo anh, vậy Đại Ngưu phải làm sao bây giờ?" Tiểu Hoa nhíu mày, Sự Vụ Sở làm ăn càng lúc càng phát đạt, hết lần này
đến lần khác nhân viên toàn là dương thịnh âm suy.
"Không thể được, bây giờ tôi phải đi đâu tìm phụ nữ đây?" Người Hổ lên tiếng kêu rên.
Đi theo ba tuần lễ rốt cuộc cũng có kết quả. Không ngờ lại bị kẹt ở thế
không có bạn gái đi cùng, mắt thấy vô số tờ nhân dân tệ sẽ phải biến
mất ngay trước mắt. . . . .
Không--Không---Tôi không muốn, tôi không muốn như vậy!
"Anh ở nhà hàng hay khách sạn nào, nếu cách chỗ chúng tôi không xa, tôi sẽ
đi vào cùng Đại Ngưu trước, sau đó sẽ đi qua giúp anh." Nếu khoảng cách
OK, vậy cô cũng vui vẻ kiếm được hai khoảng tiền thưởng.
"Tôi ở khách sạn Ôn Lam, hai người thì sao?" Người Hổ vội cuống quít nói ra từng chữ.
"Ôn Lam? Woa, đó là khách sạn sáu sao, bên trong trang trí cực kỳ sang
trọng, tiền thuê cũng cực kỳ đắt. Hơn nữa không phải là nhân vật nổi
tiếng thì căn bản sẽ không đến đó, ra vào kiểm soát nghiêm ngặt. Người
đàn ông đó chắc chắn rất có lai lịch." Tiểu Hoa kinh ngạc vừa nói vừa
phun một tràng, đây chính là khách sạn cao cấp dành cho giới thượng lưu.
"Đương nhiên là có lai lịch, XX tập đoàn Nhị Thế Tổ. Nếu lúc này bị tôi thuận lợi bắt được, tiền thưởng chắc chắn rất nhiều."
"Thật là tuyệt, tôi rất muốn đi, khách sạn Ôn Lam. Nghe nói mỗi phòng của nó
đều rất đặc sắc. Từ lâu mọi người đã muốn đến để mở rộng tầm mắt. . . . . ." Tiểu Hoa bắt đầu do dự. Có nên vứt bỏ Đại Ngưu hay không đây?
"Khai thông đầu óc của cô, đừng quên hôm nay cô phải đi với tôi." Nghe thấy, Đại Ngưu vội cuống quít xông lại cướp người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT