Trong phòng khách của Sự Vụ Sở rộng rãi lại sáng ngời, lúc này không ngừng truyền đến tiếng khóc lóc và tố cáo buồn bã bi thảm của người sơn nữ họ Lư--

"Hu hu. . . . . . Sao ông ấy lại đối xử với bà như vậy. . . . . ."

"Bà không nên kích động như vậy, bà khóc lóc cũng vô dụng, trừ khi bà muốn kiện ông." Ôn Đại lạnh nhạt trả lời.

"Hu hu. . . . . . Tại sao ông phải làm tổn thương trái tim tôi như vậy . . . . . ." Người phụ nữ khóc càng thêm cuồng loạn.

"Ông là người có quyền có thế tiếng tăm lừng lẫy, cho nên có thể chỉ là góp vui lấy lệ, lại bị báo chí đăng tin, cũng có thể bà hiểu lầm."

Giọng Ôn Đại vẫn lạnh nhạt như cũ, không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ bởi vì làm nghề này đã lâu, mười vụ thì có đến chín vụ là ngoại tình, từ lâu anh đã không còn kinh ngạc nữa.

"Hu hu. . . . . . Con biết rõ ta không hiểu lầm. . . . . . Ông ấy rõ ràng đã đồng ý với ta . . . . . . Ông ấy sẽ không làm như vậy nữa. . . . . ."

Người phụ nữ vẫn khóc lóc đau khổ như cũ, không thể nào tin nổi người đàn ông mình yêu lại lừa gạt mình. Trán Ôn Đại bỗng xuất hiện ba vạch đen, nhẫn nại cũng đã đến điểm giới hạn. Hết lần này tới lần khác đối với người phụ nữ lắm nước mắt này, anh đã chửi không được, cũng không rống lên được, thậm chí đuổi đi càng không được, như vậy việc anh có thể làm, chính là --

Trấn an bà ấy.

Anh thầm than, bất đắc dĩ làm kẻ xấu số, đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ lắm nước mắt, sau đó cung cấp bờ vai to lớn của anh, vỗ vỗ bà -- "Ngoan, đừng khóc, bà khóc lóc thành thế này, ông cũng không nghe thấy."

"Hu hu. . . . . ."

"Ngoan, đừng khóc."

Đúng lúc đó Đại Ngưu đi ngang qua phòng, bị lời nói đó chui thẳng vào tai, trong nháy mắt chấn động kinh hãi đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt lập tức nhìn vào bên trong phòng từ chỗ cửa hé mở -----

Tròng mắt trợn trắng thiếu chút nữa lồi ra, cả người càng thêm cứng đờ đứng tại chỗ.

Mọi thứ trước mặt đều là ảo giác đúng không?

Ôn Đại,người vô tình lạnh lùng, người lãnh đạo cấp cao có tính khí như bầu trời u ám trong lúc trời đang quang đãng, mà lại có thể có vẻ mặt dịu dàng như thế? Thậm chí có thể nói ra những câu nói tình cảm dịu dàng như thế--

"Đại Ngưu, anh dám nghe lén Ôn Đại tiếp khách --" Đại Hổ đi ngang qua phòng tiếp khách. Nhìn thấy Đại Ngưu thể hiện rõ hành động tìm đến cái chết, tốt bụng muốn nhắc nhở anh ta. Nhưng giây tiếp theo, anh liền ngây người, bởi vì anh nghe thấy --

"Ngoan. Đừng khóc, bà khóc nữa con sẽ đau lòng." (vì xưng hô với người đối diện luôn là “nì” nên người thứ ba nghe thấy rất dễ hiểu lầm- Đại Ngưu nghe ra thế này: Ngoan. Đừng khóc, em khóc nữa tôi sẽ đau lòng)

Sao có thể!

Trong ngành này, Ôn Đại cấp trên ma quỷ có danh xưng là "Ôn Dịch", người đàn ông máu lạnh vốn không có máu không có tim. Nhưng bây giờ lại nói ra những lời buồn nôn như thế này? Trời ơi, có phải gần đây anh phải đi theo dõi một vụ án, hai ngày không hề chợp mắt quá mệt mỏi, đến mức cả tai và mắt đều nghe nhầm và nhìn thấy ảo giác.

Hai người đàn ông nhìn lẫn nhau, nghĩ thầm, người đàn ông ở bên trong hẳn không phải là người lãnh đạo cấp cao của họ.

"Ngoan. Đừng khóc nữa, bà khóc nữa sẽ trông rất xấu . . . . . ."

Không -- Ôn Đại của bọn họ không thể nào biết đối xử với phụ nữ dịu dàng như thế!

"Đại Ngưu, Đại Hổ, hai người thật lớn mật. . . . . ." Giọng nói trong trẻo của Tiểu Hoa vang lên ngay sau lưng họ.

"Tiểu Hoa, xuỵt. . . . . ." Đại Ngưu, Đại Hổ vội quay đầu dùng ngón tay chặn môi mình, sợ bị Ôn Đại phát hiện bọn họ đang rình mò ở ngoài cửa nhìn lén kiêm nghe lén.

"Xuỵt cái --" Tiểu Hoa không hiểu ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, cô liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh không thể nói tiếp. Giây kế tiếp cô càng bị những lời nói lọt vào tai dọa cho ngây người.

"Ngoan. Đừng khóc. Bà như vậy con sẽ không bỏ được."

Bỏ, không bỏ được. . . . . . Cái gì , là lời nói của Ôn Đại tên cấp trên ma quỷ của cô sao, Tiểu Hoa khiếp sợ lại khiếp sợ!

"Chúng tôi cũng không dám tin." Đại Ngưu và Đại Hổ vừa nói vừa lắc đầu.

Cô đâu chỉ không thể tin, căn bản là hoàn toàn không thể tiếp nhận.

"Tôi cần thuốc nhỏ mắt, thuốc đau bao tử."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Đại Ngưu và Đại Hổ sửng sốt. Thuốc nhỏ mắt và thuốc đau bao tử? Có khoa trương lắm không?

"Đàn ông các người không hiểu à." Bọn họ sao có thể hiểu rõ trái tim của người phụ nữ, Tiểu Hoa bắt đầu muốn khóc.

Vẫn còn nhớ lúc trước, sở dĩ cô đến Sự Vụ Sở trinh thám của Ôn Đại làm thư ký, tất cả đều là vì bị gương mặt anh tuấn đẹp đẽ và tinh thần khí chất tốt đẹp hoàn mỹ của Ôn Đại đánh lừa. Nhưng sau khi bắt đầu làm việc, cô mới biết, nội dung công việc của thư ký căn bản là----

Tiểu muội.

Nhưng gắng gượng làm công việc của thư ký được ba tháng, cô liền tuyên bố không làm thư ký chuyển sang làm thám viên.

Nguyên nhân thứ nhất là tiền lương cao, thứ nhì là giờ làm việc có thể thay đổi, thứ ba là để có cơ hội tiếp xúc với Ôn Đại. Xa cách hơn so với thư ký của anh nhiều, cho nên sau mấy lần cân nhắc, cô quyết định chuyển công việc, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống khổ sở dọn vệ sinh, phục vụ, sao chụp tư liệu, sắp xếp giấy tờ kiêm người mua cơm hộp.

Sau đó, Ôn Đại lại lục tục tuyển thư ký mới, nhưng kết quả không phải từ chức thì là nghỉ việc, cũng giống như cô, chuyển sang làm thám viên. Mãi cho đến khi Chân Hài Lòng xuất hiện, Sự Vụ Sở cuối cùng mới không cần tuyển thư ký nữa.

Dĩ nhiên Hài Lòng làm được lâu như vậy, đó chính là vì cô ấy thật sự rất yêu Ôn Đại, cho nên mới không oán không hận nhẫn nhục chịu đựng khó nhọc lại mặc cho bị mắng! Nhưng Ôn Đại cái người không tim không gan, biết được tấm lòng của cô ấy. Không những không có một chút cảm động nào ngược lại còn sai bảo cô ấy triệt để hơn, bởi vì ----

Cô ấy là người thư ký được việc đến mức không ai có thể sánh được, cô ấy không chỉ hầu hạ Ôn Đại giống là hầu hạ vua chúa, mà ngay cả đến bọn họ cũng chăm sóc rất cẩn thận tỉ mỉ chu đáo.

"Đúng là không hiểu nên mới hỏi cô đó." Đại Ngưu ai oán trả lời.

Tiểu Hoa gật đầu một cái, "Như thế đó, người Bò, Đại Hổ, thế hai người cảm thấy Hài Lòng như thế nào?"

"Hài Lòng, thật sự rất tốt." Đại Ngưu, Đại Hổ lập tức gật đầu, nếu không phải cô ấy dành hết trái tim để yêu Ôn Đại, bọn họ sớm đã theo đuổi cô ấy.

"Cho nên chúng ta nhất định phải giúp Hài Lòng đoạt lấy Ôn Đại." Tiểu Hoa gật đầu một cái, thật đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, nếu để cho con hồ ly tinh ngoài kia đoạt được Ôn Đại, cô thà tác thành cho Hài Lòng.

Đoạt lấy Ôn Đại đi chứ!

"Cái gì!" Đại Ngưu, Đại Hổ kinh sợ kêu lên một tiếng, hoàn toàn quên đè thấp âm lượng.

"Đại Ngưu, Đại Hổ!" Giọng nói lạnh lẽo lập tức truyền đến, đóng băng Đại Ngưu, Đại Hổ đứng nguyên tại chỗ. Còn Tiểu Hoa không bị điểm tên, vội vàng nhanh chân chạy vào nhà bếp.

Nguy hiểm thật, Ôn Đại không nghe thấy giọng nói của cô, cô coi như là tránh được một kiếp nạn. Nhưng nếu phải giúp Hài Lòng, bây giờ cô hiển nhiên phải đi mật báo.

Chân Hài Lòng lẳng lặng đứng trước kệ bếp, lưỡng lự nhào nặn bột mì, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười.

Kể từ tám tháng trước, sau khi người đàn ông mà cô yêu say đắm muốn cô kiêm nhiệm đầu bếp của công ty, cô phát hiện ra, so với việc làm thư ký, cô lại thích công việc này hơn.

"Hài Lòng, việc lớn không tốt rồi, Hài Lòng. . . . . ."

Chân Hài Lòng sợ hết hồn, vội bỏ bột mì đang làm xuống, ngẩng đầu lên. Lo lắng nhìn Tiểu Hoa đang vụt chạy về phía cô, "Tiểu Hoa, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đương nhiên là việc hệ trọng!" Việc lớn!

"Không thể nào. Ai trong Sự Vụ Sở xảy ra chuyện? Ôn Đại có xảy ra chuyện gì không?" Cô kinh ngạc hỏi.

Tiểu Hoa liếc mắt xem thường.

Ôn Đại Ôn Đại, người đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới, mãi mãi chỉ có Ôn Đại, chỉ tiếc giờ phút này Ôn Đại lại đang tiếp đãi ôm một con hồ ly tinh trong phòng, hơn nữa miệng còn đầy lời ngon tiếng ngọt.

"Ôn Đại không sao, là cậu xảy ra chuyện."

"Mình? Mình không sao mà." Chân Hài Lòng sửng sốt một chút, không hiểu hỏi.

"Sao cậu biết mình sẽ không sao, tình địch đã xuất hiện, cậu còn vùi mình phòng bếp nhào nhào nặn nặn bột mì, còn không mau lên bưng trà vào, cho tình địch biết tay."

"A!" Chân Hài Lòng kinh ngạc thở gấp, không phải bởi vì tình địch xuất hiện, mà là Tiểu Hoa lại muốn cô đi cho tình địch biết tay. Nói cách khác, cô ấy chẳng phải đã biết cô yêu thầm Ôn Đại, nghĩ đến đây, cô không kìm được xấu hổ lúng túng đỏ mặt.

"Ôi trời ơi!!, Hài Lòng, cậu là tức đến đỏ mặt, hay là thẹn thùng đỏ mặt?" Tiểu Hoa giương mắt nhìn bộ mặt Quan Công* của cô, chưa có xem qua có người có thể đỏ mặt phải thần tốc như vậy. (*: mặt Quan Công ý chỉ mặt đỏ)

"Mình. . . . . ." Cô đương nhiên là đỏ mặt, cô rõ ràng không bày tỏ tình yêu với Ôn Đại, chỉ lén lút chôn ở đáy lòng, kết quả Tiểu Hoa lại biết cô thích Ôn Đại.

"Cậu sao vậy hả, tình địch đang ở trong phòng, cậu còn có tâm tình ở đây nhào nhào nặn nặn, còn không mau bưng trà lên, thật đúng là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng." Tiểu Hoa vô cùng tức giận cổ vũ mãnh liệt.

Bởi vì cô không giống Hài Lòng, nổi tiếng là người mượn cớ chính đáng để nói. Nếu không cô đã sớm tiến vào phòng khách đấu tranh, quan sát tình địch, nhìn kỹ con hồ ly tinh đó xem nó có dáng dấp như thế nào mà có thể khiến kẻ máu lạnh vô tình như Ôn Đại trở thành một kẻ miệng đầy lời ngon tiếng ngọt.

"Nhưng Ôn Đại không muốn tớ bưng trà, hơn nữa. . . . . . Tớ, là lén lút thầm mến Ôn Đại, hơn nữa. . . . . . Ôn Đại cũng sẽ không bao giờ thích tớ. . . . . ." Chân Hài Lòng càng nói càng cúi thấp đầu. Đôi tay cũng không tự chủ bắt đầu vuốt ve đống bột nhão lạnh lẽo.

Diện mạo của cô rất bình thường, gia thế cũng rất bình thường, không giống với Ôn Đại, là một người đẹp trai hiếm có. Ngay cả gia thế đều là danh môn vọng tộc. Nếu không phải anh không thích tiếp quản công việc đó, hơn nữa được người lớn trong dòng họ cưng chiều, anh đã sớm bị ép buộc đón nhận chức Tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Ôn Thị.

"Cậu ở đây nói nhăng nói cuội gì đó? Cậu lại còn nói Ôn Đại cũng sẽ không bao giờ thích cậu, chính miệng Ôn Đại nói với cậu sao?’’ Tiểu Hoa giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói.

Chưa thử đã muốn bỏ cuộc, như vậy tuyệt đối sẽ không thể nào đuổi kịp Ôn Đại.

"Không, không có. . . . . ." Hài Lòng bị hù dọa đến mức thiếu chút nữa lắc đến hư đầu.

Cô với Ôn Đại cũng chỉ làm việc chung. Không thì chính là chuyện cơm nước, cho nên Ôn Đại đâu thể nào nói với cô những lời đó, mà cô dĩ nhiên cũng sẽ không tự rước lấy nhục nhã. Trên thực tế, cô chỉ cần ở bên cạnh lén lút nhìn anh, yêu anh say đắm, cũng đã rất thỏa mãn.

"Vậy thì đúng rồi, Ôn Đại không chính miệng nói với cậu thì sao cậu lại biết anh ta sẽ không bao giờ thích cậu? Hài Lòng, cậu nên có lòng tin với chính bản thân mình, đừng tự coi thường mình. Không phải có câu nói, trước khi nắm được trái tim của một người đàn ông thì nhất định phải nắm bắt được dạ dày của anh ta sao, điểm này cậu đã thành công.

Mặc dù dáng dấp của cậu không phải là rất đẹp, nhưng thoạt nhìn đâu ra đấy, dịu dàng vui vẻ, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Hơn nữa cậu còn có một ưu điểm rất lớn, đó là vóc dáng của cậu. Cậu cũng không biết người nhà Ôn Đại, thích nhất là loại con gái như cậu ngực lớn, mông lớn. Vừa nhìn đã cho rằng rất dễ sinh con."

"Sao cậu biết ngực tớ lớn, mông lớn?" Hài Lòng khiếp sợ lại khiếp sợ. Cô rõ ràng đã che giấu rất kỹ, ngay cả bộ đồ công sở màu xám tro đang mặc trên người. Size cũng lớn hơn hai số.

" Phụ nữ rất nhạy cảm đối với dáng người. Nhưng mà cậu thật quái lạ, vóc dáng rõ ràng nóng bỏng như vậy, nhưng không muốn trưng ra, ngược lại mặc đồ giống như bao bố. Cậu không biết đàn ông đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ sao? Kể cả cậu lén lút thầm mến, Ôn Đại cũng phải thích người phụ nữ có vóc dáng đẹp."

"Nhưng tớ là thư ký, thư ký thì phải ăn mặc đoan trang, dung mạo chỉnh tề ---"

"Thư ký cái quái gì. Tạm thời cậu đang lừa dối người khác, căn bản là tiểu muội có được hay không?" Tiểu Hoa khịt mũi kinh bỉ ngắt lời cô. Cô cũng từng làm thư ký của Ôn Đại, nên cô hiểu sự chua xót trong đó.

"Tớ. . . . . ."

"Thích Ôn Đại hãy thổ lộ với anh ta, lén lút yêu thầm chắc chắn sẽ không có kết quả ." Giống như cô vậy, nhưng cô cũng chỉ tốn khoảng thời gian 3 tháng để thấy rõ sự thật, dáng vẻ này của Hài Lòng cũng đã hơn một năm. Lại vẫn khăng khăng một mực, thật làm cho người khác không kìm được mà tức giận vì sự ngu ngốc của cô ấy. Bởi vì yêu một kẻ máu lạnh vô tình, chỉ làm cho vết thương thêm chồng chất mà thôi.

"Tiểu Hoa, cám ơn cậu, tớ hiểu cậu là vì muốn tốt cho tớ. Nhưng nếu tớ thật sự thổ lộ với Ôn Đại, cậu cho rằng như vậy thì tình yêu của tớ sẽ có kết quả sao?"

Cô biết điều đó là không có khả năng. Cho nên mới quyết định đem tình yêu này chôn sâu vào trong lòng.

"Sẽ không." Tình địch đã xuất hiện, hơn nữa hành vi cư chỉ mà Ôn Đại đối với người phụ nữ đó, tình yêu của Hài Lòng nhất định là không có kết quả.

"Cho nên tớ chỉ muốn lén lút yêu thầm Ôn Đại là được rồi. . . . . ." Đúng vậy, cô và Ôn Đại căn bản sẽ không có bất kỳ kết quả gì, cho nên dù là tỏ tình thì như thế nào, chỉ làm tăng thêm sự lúng túng. Vậy thì hà cớ gì phải làm thế chứ?

Hai người nghe thấy nhìn nhau một cái rồi Hài Lòng đưa tay ấn phím nghe điện thoại nội bộ.

"Hài Lòng." Một tiếng khàn khàn nam tính lẫn tạp âm xuyên qua hệ thống khuếch đại âm thanh. Vang vọng bên phòng bếp nhỏ, như loại rượu nồng làm say lòng người, khiến tim của hai người phụ nữ nghe được đập loạn nhịp mãi không thôi.

Ôn Đại, dáng người đẹp thì thôi, ngay cả giọng nói cũng hấp dẫn đến chí mạng.

"Hu hu. . . . . ." Đồng thời, một giọng nữ nghẹn ngào cũng xuyên qua hệ thống khuếch đại âm thanh của điện thoại, đau lòng thống thiết vang lên ở đầu dây bên kia.

Hai người phụ nữ sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng thì bên tai lại vang lên giọng nói gợi cảm lay động lòng người của Ôn Đại, "Hài Lòng, có rảnh không?"

Một câu thức tỉnh người trong mộng, Hài Lòng liên tục không ngừng trả lời: "Có có. . . . . . Ôn Đại. Tôi rảnh."

"Hài Lòng, đầu tiên cô ép . . ly nước trái cây rồi mang tới phòng khách."

"Vâng, Ôn Đại."

"Đúng rồi, Hài Lòng, hôm nay cô có làm bánh bích quy hay bánh ngọt ... Điểm tâm không?"

"Xin lỗi, Ôn Đại, hôm nay tôi không làm điểm tâm kiểu phương Tây, chỉ có kiểu Trung Quốc ." Hài Lòng áy náy trả lời.

Cô sắp xếp như vậy phần lớn là ưu tiên khẩu vị yêu thích của Ôn Đại. Về phần bánh bích quy bánh ngọt, thỉnh thoảng cô muốn ăn hoặc các nữ đồng nghiệp đề nghị, cô mới làm.

"Ngoan, đừng khóc. . . . . . Hài Lòng, vậy có gì ngon không?"

"Trước mắt chỉ có bánh xốp mứt táo." Tâm tư Hài Lòng căng thẳng. Ánh mắt nhanh chóng liếc qua lò nướng. Ôn Đại rất kén ăn, may là từ nhỏ cô đã có hứng thú với việc nấu nướng. Nếu không thì không thể làm hài lòng dạ dày của anh.

"Tôi thích ăn bánh xốp nhân táo à?" Giọng Ôn Đại cao lên, không hề trầm thấp nữa.

"Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng mỉm cười trả lời. Người đàn ông cô yêu vui vẻ. Thì cô cũng vui vẻ.

Đứng ở một bên Tiểu Hoa không ngừng chảy nước miếng. Đáng tiếc cô không dám mở miệng yêu cầu chia một miếng bánh, sợ bị Ôn Đại nghe thấy sự có mặt của cô. Chỉ bởi vì phòng bếp nhỏ được sửa chữa lại, sau khi sửa xong, liền bị quy định là khu vực cấm, ai muốn ăn cơm thì đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên, trừ phi có lý do quan trọng. Nếu không giết không tha.

"Vậy đem tới cho tôi một phần, còn có trà đặc mà tôi thích nhất."

"Vâng, Ôn Đại. Tôi sẽ mang đến." Hài Lòng mỉm cười cúp điện thoại, bắt đầu bận rộn chuẩn bị tất cả mọi thứ theo yêu cầu của Ôn Đại. Hoàn toàn quên mất Tiểu Hoa vẫn còn đang đứng bên cạnh.

"Hài Lòng, tớ cũng muốn ăn." Rốt cuộc đợi đến khi cô treo điện thoại lên, Tiểu Hoa lúc này mới dám mở miệng yêu cầu.

"Đang nướng trên lò, cậu tự gắp đi, tớ đi đưa cho Ôn Đại trước." Hài Lòng nhanh chóng ép một ly nước trái cây.

Người phụ nữ kia khóc lóc thảm thương như vậy, ngay cả cô cũng không đành lòng. Huống chi là đàn ông.

"Đợi chút." Tiểu Hoa vừa gắp bánh xốp mứt táo vừa gọi cô lại, là tình địch hà cớ gì phải khiêm nhường với cô ta.

"Sao vậy?" Hài Lòng cẩn thận đem bánh xốp mứt táo sắp xếp ngay ngắn, sau đó vội đi pha tách trà đặc Phổ Nhị ngon nhất mà người đàn ông cô thầm mến thích uống nhất.

"Cậu không cho thêm một chút hương liệu vào ly nước trái cây đó sao?" Tiểu Hoa cười hì hì he he nói, khó có được cơ hội tốt, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

"A! Sao có thể?" Hài Lòng giật mình sợ hãi kêu lên.

"Tại sao không thể. Cô ta sẽ không uống được." Tiểu Hoa vừa ăn bánh xốp mứt táo, vừa giải thích rõ. Loại mánh khóe này nhìn quen lắm rồi, đối phó với tình địch nên có chút “lòng thành”.

"Chúng ta không thể làm chuyện thất đức như vậy. Tiểu Hoa, tớ rất cám ơn cậu đã nói cho tớ biết, cho nên ở đây từ từ ăn, tớ đem thức ăn lên trước." Hài Lòng lắc đầu một cái, sau khi cởi tạp dề xuống, lúc này mới bưng khay lên đi về phía phòng khách.

Thất đức cái quái gì, đối phương là tình địch đó! Tiểu Hoa sững sờ ngây ngốc tại chỗ.

Đột nhiên, ‘‘Tít’’ một tiếng, chiếc điện thoại nhỏ treo trong phòng bếp đột nhiên vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play