Mấy ngày nay Lý Trạch Khôn không thích nói chuyện, có thể vì thực sự không thoải mái, cũng có thể là vì trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, chỉ sợ hơi hơi thả lỏng một chỗ hổng sẽ triệt để nổ tung. Lần Trình Hạ nghe thấy hắn nói nhiều nhất là lần mẹ Lý Trạch Khôn gọi điện tới.
Mấy năm qua thân thể mẹ Lý Trạch Khôn không tốt lắm, việc kinh doanh châu báu ở Thâm Quyến bà không quản nhiều nữa, vẫn ở trong viện điều dưỡng Hải Nam. Lý Trạch Khôn xảy ra chuyện, Lý Trí Khải che giấu suốt một đêm không nói cho vợ mình biết ngay lập tức, sau khi thoát khỏi nguy hiểm càng không đề cập đến.
Phụ nữ đã đến tuổi, ham muốn có con cháu trở nên mạnh mẽ hơn, điểm này ở bất cứ tầng lớp địa vị nào cũng không thể thay đổi. Khi Trình Hạ còn sống tư tưởng không chịu kết hôn sinh con của Lý Trạch Khôn quá kiên định, bây giờ đã lâu như vậy, dường như đã khiến cho bà thấy được hi vọng mơ hồ. Nhưng nhất định Lý Trí Khải đã nói với bà không ít chuyện, có điều dù là thế Lý Trạch Khôn cũng muốn đối xử dịu dàng với mẹ mình hơn một chút.
Lúc hắn nhận điện thoại liền liếc mắt ra hiệu cho Trình Hạ để cậu đi ra ngoài. Trình Hạ nghe được ý của người ở đầu dây bên kia muốn an bài cho Lý Trạch Khôn, bước chân nặng trình trịch không chịu đi. Trong nháy mắt ánh mắt Lý Trạch Khôn trở nên lạnh lẽo, sự mất kiên nhẫn và trách cứ trong đôi mắt không thể áp chế dường như khiến cho Trình Hạ không đứng thẳng được.
Đây không phải là ánh mắt Lý Trạch Khôn nhìn mình, dù là lúc nhìn Đào Nhiên, ánh mắt của hắn cũng là ba phần hoài niệm bảy phần dung túng.
Thân thể Trình Hạ cứng đờ bước ra ngoài, lúc ở ngoài cửa nghe được Lý Trạch Khôn đáp ứng trước năm mới sẽ về nhà gặp con gái của bộ trưởng Tài chính nào đó, tim cậu co giật xoắn vặn đau đớn.
Trình Hạ cảm thấy hoảng sợ rồi.
Kỳ thực những ngày qua Trình Hạ đều muốn nói thẳng chân tướng với Lý Trạch Khôn, những lúc do dự tìm cớ là vì sợ vết thương của Lý Trạch Khôn khôi phục không tốt, chỉ e kích động quá sẽ ảnh hưởng đến hồi phục. Nhưng Trình Hạ hiểu rõ hơn ai hết, rằng sự che giấu và không tín nhiệm của mình thật sự đã làm tổn thương đến trái tim của Lý Trạch Khôn quá mức. Những hành động của cậu đã giẫm phăng lên ranh giới của Lý Trạch Khôn rồi.
Mọi người đều là sinh vật gần lợi tránh hại, đối với người chịu bao dung mình, trong lòng tự nhiên có tính toán hoàn chỉnh, sẽ thăm dò trong phạm vi an toàn, sẽ yếu ớt tùy hứng làm nũng. Tất cả những điều này hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng chính vì Trình Hạ lo được lo mất mà làm tổn thương người ta quá mức, như vậy có hơi xấu xa quá mức, hơn nữa người mà Trình Hạ làm tổn thương chính là một người hoàn toàn không biết gì, là một người đã tan nát cõi lòng.
Áp lực trong lòng Trình Hạ rất lớn, thêm nữa vì quá mức vất vả, cuối cùng cậu cũng bị bệnh. Nhưng chính cậu lại ngơ ngác không cảm nhận được, ngày ngày nằm nhoài bên giường Lý Trạch Khôn. Cậu muốn làm thêm điều gì đó vì Lý Trạch Khôn, nhưng hộ lý lại chuyên nghiệp hơn nhiều, Lý Trạch Khôn cũng không đồng ý để Trình Hạ làm việc. Ánh mắt của Trình Hạ lại càng thêm thảm đạm.
“Nếu không thì em cứ về trước đi.” Rốt cuộc Lý Trạch Khôn không chịu nổi dáng vẻ mất mát kia của cậu, ánh mắt rưng rưng tủi thân thật sự khiến trái tim hắn dao động từng giây từng phút.
Mặt Trình Hạ trắng bệch, cậu chỉ nhìn hắn, đôi mắt hơi ươn ướt, nhưng vẫn kiên định chăm chú nhìn Lý Trạch Khôn không chớp mắt.
“Bạn của Dương Ngạn Học có một trường cấp ba tư nhân, chất lượng không tệ lắm, vừa vặn để em đến học, cách xa những chuyện rối loạn này một chút. Trẻ con trước hết vẫn nên chăm chỉ học hành.” Ngữ khí của Lý Trạch Khôn rất dịu dàng, nghĩ cũng chu đáo, nhìn thế nào cũng đều là vì Trình Hạ mà suy nghĩ.
Lý Trạch Khôn đang trốn tránh, Trình Hạ có thể nhận ra được. Nhưng hắn đang trốn tránh cái gì?
“Em không đi.” Trình Hạ cố gắng để giọng mình không quá run rẩy, cậu nghiến chặt răng lắc đầu, lặp lại lần nữa: “Em không đi.”
Đôi mắt Lý Trạch Khôn liếc nhìn xuống dưới, lòng Trình Hạ nguội lạnh, cậu hiểu Lý Trạch Khôn rất rõ. Mỗi lần làm chuyện gì khó dễ nhưng vẫn phải kiên trì, đây là động tác vô thức của hắn.
Trình Hạ đứng lên ôm lấy Lý Trạch Khôn, cậu bướng bỉnh dán môi mình vào môi hắn. Động tác thân mật nhường này lại không có cảm giác kiều diễm ám muội gì, trái lại càng giống như sự trốn tránh và từ chối không có cảm giác an toàn.
Môi Trình Hạ rất lạnh và khô, lúc nó ve vuốt trên da cũng không mềm mại, nhưng như thế cũng đủ khiến tim Lý Trạch Khôn đau nhói.
“Đừng như vậy.” Hắn giơ tay muốn đẩy Trình Hạ ra, lại bị người phía trên ôm chặt hơn. Trình Hạ vùi đầu trên vai Lý Trạch Khôn, bật khóc nức nở không kìm chế được.
“Anh không thể không cần em được… Lý Trạch Khôn… Không cho phép anh không cần em….”
Lý Trạch Khôn hơi dùng sức vết thương sẽ đau đớn, hắn tùy ý để Trình Hạ ôm: “Anh chưa nói cái khác mà.”
Tay Trình Hạ luồn xuống hạ thân, cởi cúc áo bệnh nhân của Lý Trạch Khôn. Ngón tay cậu cũng hơi lạnh, chạm lên da cứ tê tê dại dại. Thế nhưng da Lý Trạch Khôn lại như được đốt từng đốm lửa, nhanh chóng nóng lên.
Thế nhưng người gây ra chuyện này lại không hề có dáng vẻ ve vãn, cậu nhỏ giọng khóc lóc bên tai Lý Trạch Khôn, nhiệt độ tăng cao trái lại càng thêm mấy phần thúc tình.
Trình Hạ luôn như vậy, cậu không yếu ớt kiều quý, lần đầu tiên với Lý Trạch Khôn có bừa bãi phóng túng đến đâu cũng không khóc không kêu đau. Thế nhưng cậu cũng yếu ớt kiều quý chứ, một câu nói nặng thốt ra trong lòng đã thủng trăm nghìn lỗ.
Tính cách hết sức mâu thuẫn mà khuyết thiếu cảm giác an toàn như cậu, nếu như không gặp được Lý Trạch Khôn, có lẽ sống sẽ càng cực khổ hơn.
Động tác của Trình Hạ càng thêm lớn mật, cậu thăm dò rê dọc nụ hôn từ cổ xuống hầu kết Lý Trạch Khôn, bàn tay vừa mở cúc áo xong đã luồn xuống dưới quần.
Lý Trạch Khôn hít sâu một hơi, nhắm chắt mắt lại. Hắn không để ý đến vết thương nứt ra đầy nguy hiểm và nỗi đau đớn mà nắm lấy cổ tay Trình Hạ kéo cậu xuống khỏi người mình.
“Em đừng thật sự coi mình là kỹ nam.” Giọng Lý Trạch Khôn rất lạnh, nháy mắt đã khiến tiếng khóc nửa thật nửa giả của Trình Hạ dừng lại.
Lời này quá nặng, lạnh đến mức Trình Hạ mất hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần.
“Sau này đừng giả vờ diễn kịch với anh. Không phải em nói muốn thi đại học Sư phạm Bắc Kinh à? Sao, đổi thành Học viện Điện ảnh rồi hả?”
Trình Hạ đột nhiên đứng phắt dậy, cậu nhìn đôi mắt không hề gợn sóng của Lý Trạch Khôn, lùi từng bước từng bước về sau, mãi đến khi lưng chạm vào cửa cậu mới như chạy trốn mà mở cửa đi ra ngoài. Trình Hạ đã cảm nhận được sự hoảng sợ chân thật trên thân thể này.
Nếu như cậu không phải là Trình Hạ chân thật hoàn chỉnh thì cậu chẳng là gì với Lý Trạch Khôn, dù là yêu thươg và đau lòng trước đây cậu nhận được.
Trong đầu Trình Hạ lại quay về cảnh tượng đêm hôm ấy Lý Trạch Khôn nhào đến chặn phát súng kia cho mình đã gọi một tiếng Trình Hạ, cũng nhớ lúc Lý Trạch Khôn quay về khuôn mặt của Đào Nhiên mà than một câu “Không ngừng vì em”. Cậu càng cảm giác hết thảy xoắn xuýt trước đây của mình rất mất trí.
Từ lúc mới bắt đầu, Lý Trạch Khôn chịu cứu giúp Trình Hạ cũng bởi vì hắn liếc mắt là thấy được linh hồn người hắn yêu dưới túi da Đào Nhiên. Từ trước khi Trình Hạ nhớ ra được mình, Lý Trạch Khôn đã yêu cậu trước, đã yêu chính bản thân cậu trước.
Ký ức của Trình Hạ chầm chậm rõ dần, cậu nhớ lại Lý Trạch Khôn nâng mặt mình lên dè dặt cẩn thận hỏi: “Tiểu Hạ, là em đã về đấy ư?”, cũng nhớ đến lần mê loạn sau khi say rượu kia của Lý Trạch Khôn, nhớ đến thống khổ và xoắn xuýt của hắn, nhớ hắn từng lần từng lần gọi tên mình.
Trình Hạ đứng chờ ngoài cửa một đêm, cậu cảm thấy mình không thể buông tha, bất kể Lý Trạch Khôn có tin hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT