*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Trạch Khôn bị thương rất nặng, phát súng kia bắn trúng vào phổi, cách tim chỉ kém mấy cm. Hắn phải thở ống thở mấy ngày. Sau lần trước Lý Trí Khải chưa từng trở lại, chỉ có thư ký mỗi ngày đều đến chờ một lúc như đưa tin, hết thảy tình huống tiến lùi đều vô cùng đúng lúc.

Mỗi ngày Trình Hạ đều bảo vệ hắn không rời một tấc, nếu như mệt thì nằm nhoài bên mép giường chợp mắt một lúc. Cậu dùng ngón út cẩn thận từng li từng tí đặt sát bên mu bàn tay Lý Trạch Khôn, chính một chút độ ấm mong manh này là dũng khí lớn nhất của cậu.

Trình Hạ không có khẩu vị, hai ngày nay ngoại trừ uống một ngụm nước thì cậu không ăn gì vào miệng. Chỉ là hôm đó cậu nhớ phải uống một chút nước thì mắt tối sầm lại ngã thẳng ra sau, trán va vào cạnh tủ sắc, khiến rách da chảy máu.

Tự cậu ôm trán ra ngoài tìm y tá để xử lý, nam bác sĩ thực tập không dám xuống tay quá, thành ra lại càng đau thêm. Mặt Trình Hạ không hề có cảm xúc, chỉ rũ mắt xuống, mà ngay cả lông mày cũng không nhíu lại. Y tá trưởng gần đây đã quen Trình Hạ, nhìn là biết trạng thái của đứa nhỏ này thật sự không tốt, bèn hiếm hoi bày tỏ lòng tốt khuyên vài câu.

“Đừng chờ đến khi người tỉnh lại thì cậu lại ngã xuống…”

Phần trước Trình Hạ không chịu nghe, chỉ có câu này vẫn quẩn quanh đầu cậu. Cậu còn phải chờ Lý Trạch Khôn tỉnh lại, không thể tùy hứng được.

Lúc Trình Hạ xử lý trán xong thì xuống dưới lầu mua một cái bánh mì. Cậu ngồi bên cạnh Lý Trạch Khôn há miệng thật to cắn từng miếng, cổ họng đã lâu không ăn gì rất đau. Trình Hạ dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, hít mũi hai lần, cuối cùng không khóc nữa.

Lúc cậu nhìn thấy ngón tay Lý Trạch Khôn động hầu như nhảy bắn lên từ trên ghế, ném chiếc bánh mì mới ăn được một nửa vào thùng rác. Trình Hạ chạy tới nhấn chuông. Thật ra cậu có chút chuyện bé xé ra to, vì bác sĩ đã nói thoát khỏi nguy kịch sẽ không có chuyện gì lớn, tỉnh lại cũng chỉ trong vòng hai ngày thôi.

Lý Trạch Khôn tỉnh lại vào buổi chiều, khí sắc đã tốt hơn nhiều so với khi trước. Trình Hạ cách một khoảng cẩn thật dè dặt nhìn hắn, vừa thấp kém vừa yếu đuối, tay cũng không biết đặt ở đâu. Một lúc sau cậu mới lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau nhiều không anh?”

Cậu đang hỏi thừa, sao có khả năng không đau chứ. Một viên đạn mà Lý Trạch Khôn phải chịu này, gần như đã đặt hắn vào con đường chết.

Nhưng Lý Trạch Khôn nhìn vào mắt Trình Hạ, lắc lắc đầu, ý đang động viên. Trình Hạ cúi người nhẹ nhàng ôm hắn một cái, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Sau khi Trình Hạ hỏi qua bác sĩ liền lập tức chạy đi mua một vài thứ Lý Trạch Khôn có thể ăn, dược thiện và cháo ngô hầm nhừ. Cậu phải phí sức mới tìm được cửa hàng ngon hơn một chút, chính cậu mấy ngày này vẫn không được nghỉ ngơi tốt, lúc miễn cưỡng trở lại bệnh viện phía sau lưng đã mướt một tầng mồ hôi.

Khi cậu đẩy cửa phòng bệnh ra thì đã có hộ lý giúp Lý Trạch Khôn ăn gì đó. Những an bài của thư ký Lý Trí Khải cũng đúng lúc đúng chỗ.

Trình Hạ, người vốn lúc trước ngã rách trán phải khử trùng cũng không phản ứng gì, lúc này đột nhiên lại cảm thấy lòng mình đau nhói.

Lý Trạch Khôn liếc mắt liền nhìn thấy cậu, bèn vội vàng vẫy tay bảo Trình Hạ lại đây: “Vừa mới khỏe, sao còn chạy nữa?”

Trình Hạ như một chú chó nhỏ vui vẻ chạy tới, giành lấy bát và thìa từ tay hộ lý, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lý Trạch Khôn.

“Trán em?” Lý Trạch Khôn muốn giơ tay chạm vào lại khiến vết thương vừa khâu bị kéo, hít một hơi lạnh.

“Anh đừng cử động!” Trình Hạ như một con mèo bị đạp phải chân, tựa như chính mình bị đau. Cậu lại gần tỉ mỉ nhìn Lý Trạch Khôn một lúc, khi xác định không chảy máu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Em không sao… Không cẩn thận nên va phải tủ thôi.” Trình Hạ nhỏ giọng giải thích, thổi thổi một thìa canh cho Lý Trạch Khôn rồi đưa đến bên môi hắn.

“Em gầy rồi…” Câu thở than nhẹ nhàng này của Lý Trạch Khôn khiến mắt Trình Hạ nóng bừng, gần như không nhịn được nước mắt.

Cậu cố nén lại để vững tay giúp Lý Trạch Khôn ăn xong bữa này. Rốt cuộc đến khi cậu quay lưng về phía hắn thu dọn bát đũa mới không nhịn được khàn giọng nói: “Sau này… Anh đừng che trước người em nữa.” Trình Hạ hít một hơi thật sâu: “Anh mà có chuyện gì, còn không bằng để em bị đau còn dễ chịu hơn.”

Sau một hồi lâu trầm mặc Lý Trạch Khôn mới thở dài nói: “Thật ra cũng không hoàn toàn vì em.” Đây là thật lòng nói.

Khoảng thời gian này, Lý Trạch Khôn có rất nhiều chuyện không nghĩ ra được.

Lúc hắn bị điều tra trong lòng rất nhớ mong Đào Nhiên, nhưng cảm thấy đã có Tống Vũ chăm sóc thì hẳn sẽ không có chuyện lớn. Những người đó không dám động đến mình, nhưng sẽ ì không nương tay với Đào Nhiên. Mặc kệ có thể hỏi được gì từ trong miệng Đào Nhiên không, e rằng cậu cũng chẳng có cách nào hoàn hảo đi ra.

Cho nên lúc hắn ra ngoài, Tống Vũ nói rằng người đã đi rồi, hắn rất tức giận.

Đào Nhiên tự mình đi, không có cách nào oán trách bạn mình.

Sau đó điều tra thì quả nhiên không thoát khỏi quan hệ với Kiều Dã. Mấy ngày đó đầu Lý Trạch Khôn đau nhức, hắn trải qua mấy hôm ngày đêm điên đảo. Đến một tối mất ngủ, hắn cầm điện thoại lên. Quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lướt qua danh sách bạn tốt trên wechat, nhìn thấy wechat của Trình Hạ – tài khoản mà mình không nỡ xóa lại không đành lòng nhìn, chỉ có thể đặt ở dưới cùng.

Trong nháy mắt huyết dịch hắn lạnh lẽo, đại não trống rỗng. Hắn không nhìn lầm, avatar wechat của Trình Hạ đã thay đổi.

Một chú chuột nho nhỏ chống cằm ngồi trên đường ray*, ghép với ava của mình, tạo thành một cảnh phim hoạt hình hoàn chỉnh. Lý Trạch Khôn run rẩy ngón tay mở tấm ảnh kia ra, không biết nên có phản ứng gì.

*Là tấm này nè

photo-1-1518164069879956353388

Hắn ngồi xuống, ôm ngực mình, ngữ khí dịu dàng trong đêm đen lại có mấy phần rợn người. Hắn hỏi: “Em về rồi ư? Tiểu Hạ?”

Không có câu trả lời, giống như bốn năm trước. Lý Trạch Khôn chán nản ngã xuống giường, đột nhiên, trong đầu hắn lại ùa đến rất nhiều chi tiết nhỏ bị lãng quên mà hắn từng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Những chi tiết này đều bắt nguồn từ Đào Nhiên. Giống như Đào Nhiên là do trời cao đột nhiên ban xuống cho hắn.

Nửa đêm Lý Trạch Khôn gọi điện ra ngoài, tra xét lại Đào Nhiên một lần nữa.

Ban đầu hết thảy đều rất bình thường, một cậu thiếu niên đáng thương bất lực chỉ có thể chìm vào con đường sa đọa, còn chưa học trường trung cấp nghề xong đã bắt đầu bán mình, theo Kiều Minh hơn nửa năm, sau đó là đến chỗ Đàm Sĩ Kiệt.

Không có gì bất thường hết.

Lý Trạch Khôn lật những tài liệu kia, chợt nhớ đến cái gì, ấn đường giật giật.

Học trung cấp nghề, cũng chưa tốt nghiệp? Cái này không thể nào.

Hắn nhớ rất rõ, Đào Nhiên mới đi học chưa được nửa tháng thì có một lần thi tháng, lọt thẳng vào top 10. Cậu dịu dàng vùi vào trong ngực mình, nhỏ nhẹ nói muốn đến Đại học Sư phạm Bắc Kinh học.

Lúc trở về đã xảy ra chuyện gì?

Cậu không giải thích được việc thân thể mình không còn một vết sẹo, ánh mắt mê man không giống giả vờ, cậu vốn không biết rõ trên người mình đã xảy ra chuyện gì.

Cậu giống Trình Hạ như đúc, trên mặt viết đầy chữ ghét bỏ mà gắp rau thơm ra, thích ăn ngọt, mắt dễ dàng đỏ bừng lên, ngủ thì nằm úp sấp, chăn cuộn lấy hơn nửa.

Giống như đúc. Thậm chí cho dù cậu nói với Lý Trạch Khôn rằng mình là Trình Hạ, rằng mình đã trở về, Lý Trạch Khôn cũng tin tưởng không chút do dự.

Nhưng mà không có. Nếu như Trình Hạ đã trở về, sao có thể cam lòng thấy mình chịu dày vò khổ sở? Bé trai mà hắn tự tay cưng chiều thật ra cũng đau lòng cho hắn mà. Sao có thể chẳng hề nói gì được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play