Lý Trạch Khôn theo phản xạ đứng lên ngăn lại: “Mẹ, có gì thì nói ở đây đi, con ra ngoài hút thuốc là được.”
Hình Quân cầm chiếc túi xách tay nhỏ nhắn tinh xảo lên, sửa sang lại thắt lưng áo khoác: “Đợi lát nữa bố con đến, con nhất định muốn để mẹ với Tiểu Đào nói chuyện ở đây à?”
“Không sao đâu Lý Trạch Khôn, em đi với dì.”
Lý Trạch Khôn không nói gì nữa, hắn đưa hai người ra khỏi nhà hàng.
Trình Hạ ngồi bên cạnh Hình Quân, xe từ từ khởi động. Một lúc lâu sau Hình Quân mới lẩm bẩm: “Dì ghét Trình Hạ.”
Tại không gian kín nhỏ hẹp thế này, bà tháo dỡ hết vẻ lạnh lùng cao quý vô cùng kín kẽ kia xuống, trên vầng trán nhuốm chút mệt mỏi, giống như một người mẹ bình thường nhất trên thế giới này: “Nếu như năm 21 tuổi ấy Lý Trạch Khôn không gặp phải Trình Hạ, có lẽ bây giờ nó đã kết hôn với con gái của một bộ trưởng nào đó, có lẽ đã làm đến cục trưởng rồi.” Lời này bà nói rất nhẹ nhàng, trong đó lại chất chứa đau thương và tiếc hận: “Lúc dì biết cậu ta đã hận không thể khiến cậu ta chết đi, cách xa con trai dì càng xa càng tốt. Thế nhưng cậu ta chết thật, rồi khi nhìn thấy dáng vẻ của Khôn Tử dì lại mâu thuẫn.”
Hình Quân nhìn Trình Hạ thật sâu: “Con rất giống Trình Hạ, vì thế dì cũng rất ghét con. Nhưng dì lại hi vọng con có thể ở bên cạnh Lý Trạch Khôn.”
Trình Hạ thật lòng thật dạ muốn cảm tạ người mẹ này, cậu hắng giọng một cái, gằn từng chữ một: “Con sẽ vĩnh viễn ở bên anh ấy, trở thành ủi an của Lý Trạch Khôn.”
Trở thành bầu bạn của hắn, trở thành uy hiếp của hắn, trở thành trái tim vĩnh viễn không bao giờ ngừng đập của hắn.
…..
Trình Hạ theo Hình Quân đi làm làm đẹp một buổi trưa, còn Lý Trạch Khôn sau khi nói chuyện với Lý Trí Khải xong liền đến đón cậu.
Buổi tối Hình Quân muốn đến chỗ Lý Trí Khải, có lẽ hai vợ chồng cũng phải thương lượng xoắn xuýt một lúc lâu.
“Mẹ, bọn con đi đây, qua mấy ngày nữa chúng con sẽ về.”
“Năm nay cùng ăn Tết đi,” Hình Quân dừng một lúc: “Đưa Tiểu Đào cùng đến luôn.”
Trình Hạ nói câu hẹn gặp lại với bà, lúc ra ngoài đi thật xa rồi cậu mới khẩn trương ép hỏi Lý Trạch Khôn: “Anh không bị răn dạy chứ?”
“Bố anh từ trước đến giờ vẫn là người thà mình chịu thiệt chứ không để cho người nhà phải chịu, ông ấy biết anh cản một phát đạn cho em, còn mua nhà nữa, liền cảm thấy nếu như em không ở cùng anh thì anh quá thiệt thòi.” Lý Trạch Khôn ôm lấy eo Trình Hạ, sau đó hôn lên mặt cậu một cái: “Anh và ông ấy đã đạt được đồng thuận, đời này em đã là vợ yêu bé nhỏ của anh rồi.”
Trình Hạ vừa thẹn vừa quẫn, cậu đang nôn nóng sốt ruột, thế mà hắn còn không đứng đắn: “Đêm nay anh ngủ đất đi đồ cờ hó.”
Lý Trạch Khôn cười nói: “Không được, em mà thế là đang ép anh phải giở trò cưỡng hiếp trong hôn nhân đó.”
Tuy rằng chung quanh không có ai, nhưng dù sao vẫn đang trên đường lớn, mặt Trình Hạ đỏ bừng: “Anh mau câm miệng đi.”
Lý Trạch Khôn thật sự ngậm miệng, hắn nắm chặt tay Trình Hạ, ngón trỏ dùng lực viết trong lòng bàn tay Trình Hạ.
L.O.V.E.“Bố anh mời em đến Tết cùng anh về nhà.” Thần kinh khắp châu thân Trình Hạ dường như đều tập trung vào lòng bàn tay, cậu được tán tỉnh đến ngất ngây, nghe xong câu nói của Lý Trạch Khôn vẫn chưa hồi thần. Đến khi phản ứng lại, nước mắt cậu đột nhiên òa tuôn xuống.
“Đời trước em không đợi được, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay.” Trình Hạ nghĩ, cậu đã tu phúc bao nhiêu kiếp mới chờ được hôm nay vậy.
Lý Trạch Khôn dắt tay cậu đến chỗ đỗ xe, trầm giọng nói: “Em không có được, đã trễ rồi, vậy quãng đời còn lại anh chỉ để bồi thường cho em mà thôi.”
“Không biết những lời ngon tiếng ngọt này anh học từ ai thế nhỉ.” Trình Hạ lườm hắn một cái, giơ tay mở cửa xe.
Lý Trạch Khôn đứng đó lặng yên một lúc, hồi lâu sau hắn mới từ bỏ mà thở dài. Những câu này nào phải lời ngon tiếng ngọt chi? Đây là những lời nói thật lòng mà bốn năm nay hắn đã vô số lần nuối tiếc vì đã không nói sớm cho Trình Hạ nghe.
Khi về nhà gặp đúng giờ cao điểm tan tầm, đường Nhị Hoàn kẹt đến mức nước chảy không lọt, Trình Hạ mở danh sách bài hát ra lướt lên xuống, ấy vậy mà tất cả đều là những ca khúc cậu thường hay nghe, không hề thay đổi.
Trình Hạ mở “Chinh phục thiên đường” của Vangelis*, cậu có tình cảm đặc biệt với bài hát này.
*Chinh phục thiên đường” là kiệt tác được lưu hành rộng rãi nhất của nhà soạn nhạc điện tử Hy Lạp Vangelis. Với bản nhạc này, ông tái hiện hoàn hảo câu chuyện bi thảm về những cuộc phiêu lưu của những nhà thám hiểm như Columbus đi đến Tân thế giới vào 500 năm trước. Chinh phục thiên đường là một trong những bản nhạc phim thành công nhất của thập niên 1990. Nghe ở đâyHồi cậu lên trung học, sau tiếng chuông reo báo giờ cơm tối thì bài hát này sẽ được bật lên. Trình Hạ vì để tiết kiệm tiền một bữa tối sẽ thường ở lại trong phòng học trống rỗng, vừa nghe bài hát hùng hồn dữ dội này vừa soàn soạt viết bài tập Tống văn. Khi đó Trình Hạ muốn thi vào trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, cậu cảm thấy người sống trên đời này có thứ quan trọng hơn ăn cơm no.
Sau khi lên đại học, rốt cuộc cậu cũng có thời gian xem “Binh lính đột kích”*, khi BGM là bài hát Chinh phục thiên đường vừa vang lên cậu sẽ thất thần, trong bộ phim đó cậu thấy được rất nhiều thứ thân bất do kỷ, rất nhiều người gặp khổ cực nhưng vẫn chưa từng từ bỏ.
*Binh lính đột kích là một bộ phim truyền hình quân sự dài 30 tập được quay ở Trung Quốc vào năm 2006. Kịch bản được viết bởi Lan Hiểu Long, đạo diễn Khang Hồng Lôi, có sự tham gia của Vương Bảo Cường, Trần Tư Thành,… Nội dung phim là câu chuyện về sự trưởng thành của Hứa Tam Đa – một người người lính bình thường.Trình Hạ đã từng kiên cường, đã từng dũng cảm, đã từng muốn thay đổi. Thế nhưng cuối cùng cậu phát hiện nhân sinh mười phần, hết tám chín phần là không như ý, chúng sinh đều khổ, không ai cảm thông được cho ai.
Vì thế sau đó mỗi khi mệt mỏi Trình Hạ sẽ không miễn cưỡng nhường chỗ ngồi cho người khác, cũng học được cách đối mặt lạnh lùng thờ ơ với những chuyện bất công, thậm chí cậu còn hy sinh thời gian học tập để đi bán rượu tiếp khách, cuối cùng vì tình cảm ích kỷ của mình mà muốn ép Lý Trạch Khôn không dây dưa với Kiều Minh nữa.
Nhưng Trình Hạ cũng không muốn thay đổi, cậu đã chịu khổ quá nhiều nên mới có thể nắm chặt không chịu buông một vài thứ đang hiện hữu. Thật ra nói cho cùng thì cậu vẫn là một lý tưởng khách trong lúc làm bài lại thoáng ngây người, mộng tưởng có một ngày nào đó sẽ dùng giáo dục để trừ sạch hết thảy bất công trên thế gian.
“Lý Trạch Khôn.” Trình Hạ nhẹ giọng hô tên hắn: “Anh nhất định muốn kéo Kiều Minh xuống, không chỉ vì em đúng không?”
Lý Trạch Khôn không có phản ứng gì quá lớn, xe vẫn chạy với tốc độ rùa bò, hắn chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Cảm ơn anh.” Bỗng nhiên Trình Hạ thốt ra một câu như vậy.
Hàm nghĩa bên trong ba chữ này rất phức tạp, cậu cảm ơn vì lúc trước Lý Trạch Khôn đã đổi lấy cậu bất kể giá nào, cảm ơn vì Lý Trạch Khôn đã liều lĩnh chịu hiểm nguy to lớn để bù đắp một chút sai lầm, để lòng Trình Hạ có thể dễ chịu một chút.
Nếu như có thể triệt để xóa sạch giao dịch đen của Kiều Minh, thì cũng có một tia an ủi với những người nằm vùng phải vùng vẫy đấu tranh để thu thập chứng cứ.
Lý Trạch Khôn duỗi một tay ra xoa xoa đầu Trình Hạ, lại nhẹ nhàng lướt nhẹ tay dọc từ má xuống cổ cậu, cọ cọ mấy lần: “Vết thương còn đau không?”
Vành tai Trình Hạ rất mẫn cảm, khe khẽ ửng hồng, cậu nhẹ nhàng né tránh: “Không đau, giờ nó kết vảy hơi ngứa. Có lẽ sẽ để lại sẹo.”
Lý Trạch Khôn thu tay về, Trình Hạ có thể nhìn thấy chút đau lòng từ nét mặt của hắn: “Thật sự không sao rồi, nếu như anh không thích thì em có thể đi chỉnh hình để xóa sẹo.”
“Em thế nào anh cũng thích.” Lý Trạch Khôn nói: “Sau này phải bảo vệ mình thật tốt, nếu như còn để mình chịu tí tẹo thương tổn anh sẽ nhốt em trong nhà, ngoại trừ việc chờ anh về thì không làm được gì hết.”
Trình Hạ dùng sức vỗ đùi Lý Trạch Khôn một cái, sau đó lấy ngón tay cọ xát giữa hai chân hắn: “Đại thiếu gia biết luật mà còn cố tình vi phạm, nói chuyện cứ để lộ dâm dê.”
Lý Trạch Khôn vỗ bỏ tay cậu như phủi ruồi, ngữ khí chắc nịch: “Anh không đùa em.”
Trình Hạ cũng chẳng để ý, cười nói: “Anh không đùa em, thế anh có bản lĩnh thì đừng có cứng đi.”
Mặt Lý Trạch Khôn đỏ bừng lên một cách hiếm hoi: “Anh không thèm để ý đến em nữa, tối em chờ đấy.”
Trình Hạ không thèm sợ hắn, nhưng vẫn chuyển đề tài nghiêm túc, cậu thử thăm dò hỏi: “Trước năm mới có thể xử lý xong chuyện của Kiều Minh không.” Trình Hạ biết Lý Trạch Khôn tuyệt đối không thể thu tay lại, nhưng cậu thật sự lo lắng, muốn có quyền được biết rõ mọi chuyện.
“Kiều Minh đi nhầm một bước, hắn ta dám uy hiếp người không nên uy hiếp. Bên trên đã có lãnh đạo to điểm danh hắn ta muốn xử lý, anh chỉ thêm mồi lửa, trừ phi Kiều Minh không quay về đại lục nữa, nếu không sớm muộn gì hắn cũng bị người ta lặng lẽ bắt đi.” Lý Trạch Khôn không nói quá rõ với Trình Hạ, chỉ ngắn gọn nói đại khái mà thôi.
“Kiều Dã xuất ngoại đi du học, những chuyện của Kiều Minh khiến mẹ hắn ta sợ đến phát bệnh, thêm nữa hai đứa con trai đều cực kỳ căm ghét bà ta, nửa tháng trước bà ta đã qua đời. Thái gia Kiều gia vì sĩ diện nên buộc tất cả con cháu phải tham gia tang lễ, nhưng hai người họ chỉ đến chụp một bức ảnh, thậm chí tối đó Kiều Dã còn bị truyền thông Hồng Kông chụp được đang ra biển chơi đùa với một đám người mẫu mạng. Kiều gia càng mất mặt hơn.” Lý Trạch Khôn nói xong còn thở dài tiếc hận: “Người phụ nữ kia cũng thật đáng thương.”
Trong lòng Trình Hạ có chút không thoải mái: “Kiều Dã tự chìm đắm trong trụy lạc.”
Lý Trạch Khôn liếc nhìn cậu, trong giọng nói nhuốm mùi chua như có như không: “Đau lòng à?”
Trình Hạ nói: “Kỳ thật cậu ta không xấu xa lắm.”
“Ở trong trường hãm hiếp bạn học nam, nhân phẩm của cậu ta đúng thật là rất xuất sắc.”
Trình Hạ nhíu mày: “Nhất định phải nói thế à?”
Lý Trạch Khôn đột nhiên vỗ còi xe một cái, xe phía trước thò đầu ra định mắng, khi nhìn thấy nhãn hiệu xe lại nhịn trở về.
Lúc này Lý Trạch Khôn mới quay đầu lại nhìn Trình Hạ, ngữ khí dịu dàng: “Anh nói sai rồi, bình thường giáo viên đều rất khoan dung với những học sinh có vấn đề. Nếu không sang năm em học lại một năm 12 nữa, sau đó đi học Sư phạm đi.”
Trong lòng Trình Hạ có ý nghĩ này, nhưng Lý Trạch Khôn khiến cậu không quá vui vẻ, lúc này cũng không muốn nói chuyện nhiều nữa.
“Được rồi được rồi, anh sai thật rồi. Em không biết đàn ông càng dễ ghen chứng tỏ càng yêu em sao?” Lý Trạch Khôn bóp bóp bàn tay Trình Hạ: “Em hỏi tiếp đi, anh sẽ nói cho em biết.”
“Sở Giang Viễn thế nào rồi?”
“Cụ thể thì anh không biết, nhưng người này còn sống. Nghe nói là đã bị giấu đến Khắc Khâm bang, Kiều gia ở Hồng Kông bên kia và Bắc Kinh bên này đều đang tìm. Kiều Minh chịu áp lực của hai bên vẫn không chịu giao người, không ngờ gã lại thật sự có chút tình cảm.”
Lý Trạch Khôn xoa xoa huyệt Thái dương: “Lúc trước khi giao tài liệu kỳ thật không phải anh không làm gì. Anh đã liên lạc với mấy người bạn hợp tác chặt chẽ vô cùng đáng tin của bố anh rồi truyền tin tức ra ngoài. Tuy rằng tài liệu là thật, nhưng một nhóm đã kịp thời thoát thân rời đi, hiện giờ Kiều Minh cũng không có thời gian đi tìm họ. Còn một nhóm thì ẩn nấp cực kỳ sâu, trên tài liệu không có tên họ, có lẽ ảnh hưởng đến họ cũng không lớn lắm.”
Một sợi dây trong lòng Trình Hạ được buông lỏng. Con người luôn ích kỷ như vậy, nếu mình là nguyên nhân khiến người khác bị liên lụy thì sẽ cực kỳ hi vọng người đó không quá thảm, dù chỉ nghe chứ không cách nào nghiệm chứng thật giả, vẫn có thể thở phào một hơi.
“Anh sẽ vẫn bám sát Kiều Minh, hiện giờ nhà hắn ta đã vứt bỏ Kiều Dã, có điều cậu ta cũng chẳng có gì để tra xét. Nếu như em không để bụng thì anh có thể không động vào Kiều Dã.” Hiếm lắm Lý Trạch Khôn mới săn sóc rộng lượng thế này, hắn không muốn khiến Trình Hạ không vui.
“Chỉ cần anh đảm bảo an toàn, còn lại muốn làm gì em cũng ủng hộ anh. Em biết anh đang vì hai chúng ta mà bù đắp sai lầm.”
Lý Trạch Khôn cười cười: “Được. Đúng rồi, ngày mai anh sẽ dẫn em đến một nơi.”