Tuy Văn Mân cảm thấy từ khi cô và Tiếu Đồng gặp lại nhau, cô vẫn luôn bị hắn nắm mũi kéo đi, điều này có vẻ thực uất ức nhưng chỉ bằng việc hắn chủ động tạo thêm cơ hội ở chung giữa hai người, cô vẫn cảm thấy may mắn.

Trước khi về nhà cô nhờ bác tài dừng xe ở trước cửa một siêu thị lớn. Vốn cô định sáng sớm hôm sau sẽ đến chợ mua nguyên liệu tươi về chuẩn bị bữa sáng cho Tiếu Đồng nhưng vì lo xe của mình vẫn còn ở chỗ Tiếu Đồng mà chỗ ở của cô không tiện gọi taxi nên phòng ngừa ngày mai lúc đi mua lại không thể mua được nguyên liệu theo ý muốn, Văn Mân quyết định cứ đến tạm siêu thị chọn một ít nguyên liệu nấu ăn, mua về nhà rồi để vào hộp giữ đồ tươi hẳn vẫn có thể cam đoan độ tươi mới của thực phẩm.

Văn Mân lang thang trong các gian hàng ở siêu thị, cứ do dự không biết thứ nào mới tốt, sau khi trải qua một buổi sáng với thực phẩm ướp muối công nghiệp, cô cũng không dám…mua nữa, chỉ sợ Tiếu Đồng đến lúc đó lại thao thao bất tuyệt thêm một tràng.

Về phần các loại rau dưa, cô cũng không lo lắng lắm chuyện Tiếu Đồng sẽ sợ thuốc sâu lưu lại, sau khi về nhà ngâm với muối là được rồi, nhưng vấn đề là cô không biết hắn thích ăn gì, không thích ăn gì, quan trọng nhất là, hắn dị ứng với cái gì, cô hoàn toàn không biết.

Văn Mân cố gắng nhớ lại, khoảng thời gian ở cùng nhau kiếp trước, thói quen ăn uống của hắn là gì? Nhưng bất kể cô có nghĩ thế nào cũng không cho ra một chút nào. Cuối cùng Văn Mân đành dựa theo phán đoán của mình mà chuẩn bị, một đời này, xem ra cô nên từ đầu tới cuối không rời khỏi hắn.

Sau khi về nhà, Văn ba ba và Văn mẹ mới sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị ra ngoài. Khi hai người nhìn thấy Văn Mân mang theo túi to túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn trở về không khỏi kinh ngạc.

“Nhóc, con mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Không phải thím Lâm mỗi ngày đều mua đồ ăn mới về sao? Đến, đến, đến, đặt ở đây trước đã, sao con lại mang nhiều vậy.” Văn mẹ thấy Văn Mân mang đồ thực vất vả, bà bèn buông hành lý trong tay tiến lên đặt túi lớn túi nhỏ của Văn Mân xuống nền nhà.

Văn Mân buông những chiếc túi đầy thực phẩm của mình xuống, xoa bóp tay mình. Vừa rồi cố gắng mang hết đồ từ trên xe đi vào trong tiểu khu này, tay cô đều đã tê rần. Sau khi bỏ đồ xuống, mở lòng bàn tay mình ra, vết hằn của chiếc túi còn in rõ trên ngón tay.

“Mẹ, con cũng không thể nhờ vả thím Lâm giúp cả đời được, con mua đồ về là để cho mình tự luyện tập, ít nhất sau này cũng không lo chết đói.”

Văn Mân không dám biểu lộ tài nấu nướng của mình trước mặt cha mẹ. Bởi vì hai người đều biết cô là một người không biết nấu ăn, nếu trong vòng một đêm cô chợt biến thành một người có tay nghề giỏi, này chẳng phải sẽ khiến hai người kinh sợ sao.

“Học thì học nhưng con nhất định phải chú ý an toàn, biết chưa? Mẹ và ba con thật sự không đi không được, chuyện mẹ đã đồng ý với con thì nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, sau khi chuyến công tác này kết thúc, mẹ sẽ nói cho con quyết định của mẹ và ba con được không?” Văn mẹ thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của con gái, biết cô muốn hỏi đến chuyện không tiếp nhận công việc nữa của hai người nên bà liền mở miệng trước để tránh cô nghĩ nhiều.

Lấy được hứa hẹn như vậy, Văn Mân đã vô cùng thỏa mãn rồi. Hơn nữa cô cũng không tiếp tục yêu cầu cái gì cho nên một nhà ba người bọn họ lưu luyến không rời nói lời ly biệt rồi tách ra.

Sau khi ba mẹ cất bước, Văn Mân để thím Lâm chuyên phụ trách việc quét tước vệ sinh, nấu cơm giặt quấn áo cho mình về nhà, một mình mình thì chui vào phòng bếp, hôm nay cô chia nguyên liệu nấu ăn làm hai phần, một là cho bữa sáng ngày mai, hôm nay làm trước một lần, như vậy mới có thể chắc chắn hương vị món ăn ngày mai làm là ngon nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play