“Tiếu tiên sinh, xin hỏi một chút, lời bình này của cậu là có ý gì?” Chung Phàm chỉ vào một câu trong sách bị gạch chân bằng mực đỏ đến hai lần, hỏi Tiếu Đồng.

Tiếu Đồng nhìn thoáng qua, tuy bởi vì khoảng cách không gần nên hắn cũng không thể thấy rõ từng chữ nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, đặc biệt là ở dưới câu này còn có hai dấu gạch chân, cũng có lời phê bình chú giải cảm nghĩ sau khi thực hiện.

Hắn nhớ rõ cả câu này đó là: Khoe sở trường của mình một cách thích hợp, đối phương càng không hiểu lại càng thể hiện học thức uyên bác của mình.

Mà lời bình của hắn là: Sau khi mô tả vụ án cho nhóc nghe, nhóc dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, hiệu quả rất tốt, về sau tiếp tục thực hiện.

“Ý nghĩa của lời bình thể hiện ngay trên mặt chữ, cậu xem mà không hiểu sao?”

Nhận thấy ý nghĩ không cho là đúng trong lời nói của Tiếu Đồng, còn có vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn, Chung Phàm cố gắng nhắm mắt lại, cố gắng nén nhịn xúc động tiến lên cốc đầu tên kia.

Hắn thật sự không hiểu, chỉ số thông minh của người này cao như vậy mà vì sao cách đối nhân xử thế của hắn lại không thể mở mang ra được chút nào. Chẳng lẽ hắn không biết, trên đời này chẳng có bao nhiêu người con gái thích nghe mấy chuyện máu me tàn nhẫn sao? Lại còn có thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn nữa, đó là bởi vì con gái người ta bị những miêu tả của hắn dọa đến mở to hai mắt đăm đăm chứ còn gì nữa.

“Tiếu Đồng, cậu đừng nói với tớ, lúc cô gái kia vào văn phòng cậu, bộ hài cốt ở bên ngoài, cậu ngay cả che cũng không thèm che?”

“Có cần phải thế không? Công việc của mình chính là làm bạn với hài cốt, nếu cô ấy không mau chóng thích ứng thì sau này làm sao có thể nói chuyện với mình được?”

Chúng Phàm vươn tay xoa xoa mặt mình, cố gắng hết sức đứng trên lập trường của Tiếu Đồng để lý giải tư duy của hắn, nhưng, thật đáng chết, hắn vẫn không hiểu nổi.

“Tiếu Đồng, cậu còn muốn nói chuyện với cô ấy về hài cốt sao, cậu không sợ dọa cô ấy chạy trối chết sao?”

“Dọa chạy?! Không đâu, lá gan của nhóc rất lớn, cho dù lúc mới đầu còn cảm thấy sợ nhưng sau khi quen rồi, cô ấy sẽ nhanh chóng tiếp nhận được. Đây là cơ chế tự nhiên của con người. Sở dĩ con người sinh ra sợ hãi, vui vẻ, lo lắng đó là khi hoàn cảnh đột nhiên thay đổi, kích thích cơ thể khiến cơ thể mất cân bằng, đến khi quen thuộc với hoàn cảnh rồi, loại kích thích này sẽ tự biến mất.”

“…”

Chung Phàm bất đắc dĩ phát hiên, ở phương diện này mình không hề có cách nào thuyết phục Tiếu Đồng cho nên hắn chỉ còn cách thử tác động vào tình cảm trước, tuy hắn rất hoài nghi xác suất thành công của phương pháp này. Nhưng là một người bạn, hắn vẫn phải vì hạnh phúc của Tiếu Đồng mà cố gắng một lần.

“Tiếu Đồng, người muốn ở chung với người đều tiến hành theo một trình tự nhất định, thời gian cậu quen biết cô gái nhà người ta cũng không dài, ngay từ đầu chọn dùng phương pháp dè dặt đúng mực một chút vẫn tốt hơn, nếu ngay từ đầu khiến cô ấy sinh ra lòng kháng cự, về sau muốn ở chung sẽ rất khó khăn.”

“Mình vẫn luôn tiến hành theo trình tự mà, ít nhất mình vẫn còn chưa mang cô ấy tới hiện trường

phạm tội, cũng không mời cô ấy đến sờ thử hài cốt, chẳng qua mới chỉ để cô ấy cảm nhận một chút về tính chất công việc của mình sau đó nhìn xem bộ hài cốt đã rửa sạch từ đằng xa xem có cảm nhận gì không thôi.”

Sau khi nói xong lời này, Tiếu Đồng dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn lại Chung Phàm, trong mắt để lộ một điều, cậu tốt xấu gì cũng là cao thủ đã qua n lần yêu đương vậy mà cũng không thể nhìn rõ sắp xếp và chuẩn bị của tớ sao.

Nhìn thấy Tiếu Đồng như vậy, rốt cuộc Chung Phàm cũng nhận ra một sự thực: Hắn chẳng thể nào thuyết phục Tiếu Đồng. Hắn đành bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng vì cô gái đáng thương kia mà tặng một cây thánh giá, hy vọng cô ấy có thể kiên trì đến cùng để cùng với tên quái dị này tiếp vào lễ đường vào một ngày nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play