Tiếu Đồng vừa nghe thấy tiếng động, nét mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, trong đầu quanh quẩn những hình ảnh không tốt đẹp. Đang lúc sinh lại có người từ trong phòng bước ra chẳng lẽ là vì bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mới nghĩ tới đây, sắc mặt của anh đã trắng càng thêm trắng.

“Xin chúc mừng giáo sư Tiếu! Vợ ngài đã sinh hạ một cậu con trai, mẹ tròn con vuông. Hiện tại y tá đang giúp đưa bé kiểm tra cân nặng, sẽ lập tức bế ra cho các vị nhìn thử. Chờ các vị ngắm xong rồi, hai mẹ con còn phải ở lại phòng sinh quan sát thêm vài giờ nữa, nếu xác nhận cả hai đều không có vấn đề gì là có thể chuyển ra phòng bệnh nghỉ ngơi rồi.”

“Sinh…sinh rồi…?” Tiếu Đồng trừng lớn mắt vẻ mặt không dám tin nhìn bác sĩ, lại nhìn đồng hồ trên tay mình để kiểm tra thời gian.

“Đúng vậy, Tiếu phu nhân sinh con cực kỳ thuận lợi, chắc hẳn thời kỳ mang thai kiên trì vận động thích hợp. Xin giáo sư Tiếu yên tâm, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, sau hai giờ quan sát là mọi người có thể gặp mặt.”

Nghe thấy lời nói của bác sĩ, ba mẹ Văn cũng có chút choáng váng, không nghĩ tới con gái mình lại tự sinh con nhanh như vậy. Bình thường bọn họ nghe nói chuyện sinh con cực kỳ vất vả, còn tưởng rằng dù có thuận lợi đến mấy cũng phải mất vài ba tiếng, không nghĩ tới mới nửa giờ đứa bé đã được sinh ra.

Lúc đứa trẻ được y tá quấn tã ôm tới, Văn mẹ là người đầu tiên bước lại ôm lấy cháu mình. Nhìn thấy khuôn mặt đứa bé hồng hào, nhỏ nhắn, bà cảm động đến mức nước mắt cũng tự động rớt xuống.

“Tiếu Đồng, mau đến xem, dáng dấp đứa nhỏ này thật xinh đẹp, là đứa bé đáng yêu nhất mà mẹ từng nhìn thấy, mau đến xem, mau đến xem.”

Tiếu Đồng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được quấn trong tã mãi vẫn không thể hoàn hồn, may mà ba vợ nhẹ nhàng đẩy anh một cái mới kịp hồi phục lại. Anh vươn tay muốn bế lấy đứa bé nhưng lại sợ mình tay chân vụng về làm tổn thương đến làn da non nớt của bé.

Văn mẹ thấy vậy lập tức đem đứa bé trong ngực mình đặt vào tay Tiếu Đồng, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, đây con trai của con, con sẽ không làm tổn thương đến đứa bé.”

Mặc dù có Văn mẹ an ủi nhưng Tiếu Đồng vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ, cũng không dám động, chỉ sợ vừa mới cử động một chút là có thể thức tỉnh bảo bối nhỏ đang ngủ say.

Nhìn thấy bộ dạng ngay ngốc của Tiếu Đồng, Văn mẹ che miệng cười khẽ, lặng lẽ thúc tay chồng mình, nói khẽ vào tai ông: “Ông xem, Tiếu Đồng như vậy có ngốc không chứ. Ha ha ha, Có phải trước đây lúc ông nhìn thấy con gái của mình cũng là cái bộ dáng này.”

Ánh mắt ba Văn vẫn chăm chú dán vào đứa trẻ trong ngực Tiếu Đồng, vẻ mặt cũng ửng hồng không kém. Ông cố gắng khụ khụ vài tiếng để che dấu sự bối rối của mình mới lên tiếng phản bác: “Sao có thể, tôi so với thằng bé còn trấn định hơn nhiều.”

Tiếu Đồng ôm không được bao lâu, đứa bé đã bị y tá bế trở lại phòng sinh, sau thời gian quan sát ban đầu mới cùng Văn Mân trở về phòng bênh.

Mặc dù sinh nở rất thuận lợi, thời gian sinh nở cũng rất nhanh nhưng sau khi đứa bé được sinh ra, Văn Mân chỉ kịp liếc mắt nhìn con một cái rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi, cho đến hơn tám giờ sáng mới từ từ tỉnh lại.

Mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là hình ảnh Tiếu Đồng ngồi dưới ánh ban mai. Lúc này anh đang ngồi giữa chiếc giường của cô và đứa trẻ, cúi đầu nhìn đứa trẻ vẫn ngủ say trong cũi, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn cô. Xem ra là trong khoảng thời gian này anh vẫn cứ ngồi như vậy, nhìn người này một lát rồi quay lại ngắm nghía người kia.

Khi ánh mắt Tiếu Đồng bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Văn Mân, ý cười trên khóe miệng lại nồng đậm thêm mấy phần.

Bàn tay nắm chặt tay của Văn Mân bất giác siết chặt lại, dịu dàng nói: “Nhóc, cảm ơn em.”

Vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Văn Mân chỉ cảm thấy ngọt ngào đến khó tả, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Đứa ngốc.”

-----------------***HOÀN CHÍNH VĂN***-----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play