Nếu đổi thành người khác hết nói mình là heo là cún, Văn Mân đã sớm mắng cho một trận nhưng hiện tại thì không giống, bởi vì người nói lại là
Tiếu Đồng.
Văn Mân biết Tiếu Đồng nói những lời này tuyệt đối không có ý tứ gì
khác, chỉ đơn giản là hắn cảm thấy bộ dáng cô vừa rồi thật sự rất giống
mấy con vật đó. Hắn chẳng qua chỉ đang tìm hình tượng so sánh giống nhất để cô dễ hiểu mà thôi.
Nhưng, vấn đề là, cô cũng không kịp suy nghĩ xem mông mình vừa rồi nhìn giống cái gì a.
Tựa như trước đó ở thư phòng, lời hắn nói tỏ rõ hắn dù bị dính bọt trắng nhưng cũng không hề chê cô. Lời đó là để thể hiện thiện ý của hắn.
Nhưng phương thức biểu đạt của hắn, khi người khác nghe vào trong tai,
lại như đang “nói mỉa”vậy.
Nhớ lại kiếp trước, sau khi kết hôn hai người thường xuyên cãi nhau
chính bởi nguyên nhân này. Bởi vì hắn không thể nói một câu dễ nghe nào
cho nên cô không muốn nghe hắn nói.
Kết quả, số lần cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều, tươi cười của hắn ở
trước mặt cô cũng càng ngày càng ít, chủ yếu đều im lặng không nói.
Nhớ lại, vẻ mặt Văn Mân lại ảm đạm. Đã qua rồi quãng thời gian cô không
thể gặp hắn, thật là tốt. Bây giờ cô không biết có còn cơ hội để quý
trọng hắn nữa không.
Chẳng ai là hoàn hảo, Tiếu Đồng cũng như vậy. Chỉ số thông minh của hắn
rất cao, chính điều này khiến cho thời thơ ấu, thiếu niên thậm chí cả
thời thanh niên của hắn đều bề bộn nhiều việc. Bởi vì lượng tri thức mà
đầu hắn tiếp nhận lớn hơn người bình thường rất nhiều cho nên nó gây ra
tình trạng thiếu hụt về phương diện giao tiếp cho hắn.
ở trong phòng thí nghiệm hắn có thói quen nói năng một cách chính xác,
hiệu quả cao. Mà thời gian hắn ở phòng thí nghiệm hầu như chiếm toàn bộ
thời gian sống của hắn cho nên khi hắn đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cách nói chuyện đó cũng bị hắn đưa vào cuộc sống thường ngày.
Văn Mân nhìn thấy Tiếu Đồng trẻ tuổi của 11 năm trước, trong lòng rối
bời. Bởi vì tâm tình phức tạp cho nên Văn Mân có điểm thất thần, cô tựa
như hy vọng sẽ nhìn thấy trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của Tiếu Đồng
cảm giác hạnh phúc.
Cho đến khi Văn Mân phát hiện ra khuôn mặt của Tiếu Đồng ngày càng trở
nên to hơn, lúc này cô mới giật mình nhận ra không biết từ khi nào Tiếu
Đồng đã bước gần tới trước mặt cô rồi.
Cô ngơ ngác nhìn Tiếu Đồng cúi xuống, chìa ngón tay thon dài nhẹ nhàng
lau lau khóe miệng cô, sau đó tầm mắt hắn lướt qua đầu vai cô rơi xuống
chiếc chăn ở phía sau cô.
“Em làm dây bọt kem đánh răng ra chăn rồi.”
Sau khi Tiếu Đồng thản nhiên nói những lời này, Văn Mân chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô theo bản năng đưa tay kéo chiếc chăn ở phía sau mình, giống như muốn giấu nó đi, cũng giống như muốn mang theo khóe miệng còn dính bọt kem đánh răng chui vào trong chăn trốn đi.
“Không giấu được đâu. Chăn của em là màu hồng, bọt kem đánh răng nhất định sẽ để lại vết bẩn màu trắng, nhìn thấy rất rõ ràng.”
“…Tiếu Đồng, anh có thể cái gì cũng đừng nói ra được không? Có những thứ nói ra sẽ làm cho người ta cảm thấy…rất thẹn thùng.” Văn Mân cắn môi
tính nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu nhỏ giọng
kháng nghị.
“Nói ví dụ như?” Tiếu Đồng nhìn Văn Mân, trong mắt xuất hiện tia nghi vấn.
“Nói ví như…nói ví như…” Văn Mân không đoán được Tiếu Đồng sẽ hỏi cô câu này, trong khoảng thời gian ngắn, cô căn bản không thể nào đưa ra một
ví dụ thỏa đáng.
“Nói ví như em lén lút lên mạng tra tư liệu về anh, điều này sẽ làm em thẹn thùng sao?”
“…”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT