“…” Văn Mân thấy Tiếu Đồng lại tiếp tục hỏi thêm một câu về vấn đề này
nữa, cô chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, đầu cũng càng ngày
càng cúi thấp xuống, tâm trạng cô lúc này giống y như trẻ con làm sai
chuyện mà bố mẹ lại cố tình vặn hỏi.
“Này…thực ra, em chỉ tò mò là ai đã giúp em? Còn có…còn có anh rốt cuộc
có năng lực gì mà giúp được em?” Văn Mân cúi đầu cố gắng suy nghĩ xem
làm thế nào để trả lời vấn đề này một cách có lí nhất. Cũng may, cuối
cùng cô cũng tìm được một lý do đúng lý hợp tình.
“Ồ ~~~~ Vậy em đối với tin tức mình tra được có cảm thấy vừa lòng
không?” Không đợi Văn Mân kịp trả lời, Tiếu Đồng lại trực tiếp nói tiếp: “Anh nghĩ em nhất định là vừa lòng. Bất kể là về tri thức anh nắm giữ,
kỹ năng của bản thân hay uy tín đối với giới cảnh sát trong nước, em
tuyệt đối sẽ không thể tìm thấy người thứ hai có thể so với anh.”
“…” Văn Mân nghe Tiếu Đồng không những không biết khiêm tốn là gì mà còn tự mình mèo khen mèo dài đuôi, không khỏi ngẩng đầu lên trừng hắn một
cái. Nhưng chỉ vì cái trừng mắt này mà lại khiến Tiếu Đồng hiểu lầm.
“Em không cần cảm ơn anh. Thứ nhất, bởi vì anh và ba mẹ em có quan hệ
thân thiết, thứ hai là bởi vì anh cũng có ý định của riêng mình. Anh chỉ muốn em nghĩ kỹ nên dùng cái gì để báo đáp lại ân cứu mạng này của anh
thôi.”
“Ách…” Không phải người giúp đỡ bình thường đều có câu Thi ân không cần
báo đáp sao? Văn Mân âm thầm ở trong lòng oán thầm một câu, đồng thời
đối với bộ dáng đương nhiên là thế của Tiếu Đồng mà cảm thấy dở khóc dở
cười. Người này sao có thể không biết khách khí đến như vậy.
“Ba mẹ em đâu? Còn nữa, anh tới tìm em là có chuyện gì?” Văn Mân không
muốn tiếp tục đề tài này, cho nên cô làm bộ như không chút để ý chuyển
sang đề tài khác. Cô biết hỏi thế này, sẽ khiến lực chú ý của Tiếu Đồng
tạm thời dời đi.
Quả nhiên sau khi Tiếu Đồng nghe thấy câu hỏi của cô liền đứng lên xoay người đi ra ngoài ban công phòng cô.
Văn Mân nhìn theo Tiếu Đồng. Ở ngoài ban công phòng cô có trồng mấy bồn
bạc hà, đã có thể hái được lá rồi, sau đó dưới ánh mặt trời hắn giơ mấy
lá bạc hà xanh biếc trong tay, quay về phía cô mỉm cười.
Ngoài cửa sổ có một cơn gió nhẹ thổi qua, mũi Văn Mân liền ngửi thấy một mùi hương bạc hà dễ ngửi, đó là từ trên người hắn phát ra. Qua nhiều
năm như vậy nhưng cô vẫn nhớ rõ điều này.
Bởi vì hương thơm quen thuộc này bởi vì nụ cười của hắn dưới ánh mặt
trời khiến cho Văn Mân trong nháy mắt liền thất thần, giống như khoảnh
khắc này tất cả đều là một giấc mơ đẹp mà thôi. Chờ đến khi tỉnh lại, cô sẽ phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên giường bệnh một mình giãy dụa.
“Vì sao em lại nhìn anh mà ngẩn người? Là bị anh mê hoặc sao?” Tiếu Đồng đến gần Văn Mân, nhìn hai mắt cô mê mang hướng về phía mình, khóe miệng hắn lặng lẽ cong lên.
“Ách…” Văn Mân phát hiện, từ sau khi sống lại, khi cô nhìn Tiếu Đồng
luôn có loại cảm giác không thể hiểu nhau. Bởi vì mỗi lần nói chuyện cô
đều không thể nào đáp lại câu hỏi của Tiếu Đồng. Điều này hoàn toàn
không giống cô ở kiếp trước. Ở kiếp trước, khi Tiếu Đồng nói như vậy, cô nhất định sẽ bùng nổ mắng hắn khiến hắn xấu hổ vô cùng, ách, hình như
là không, Tiếu Đồng hắn ư, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng
đâu biết cái gì là xấu hổ.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT