"Được rồi. Đây là bản đồ nơi tôi đã giấu chiếc chìa khóa." Sương nói. Lần này, cô chỉ nói là chiếc chìa khóa, mà không phải là những chiếc chìa khóa nữa. Không nhận ra sự thay đổi nhỏ này, Vito xòe tay nhận mảnh giấy lớn cỡ A2 được gấp làm tư từ tay Sương.
"Cô để bản đồ ở trong người? Không thể tin được. Cô không sợ tôi sẽ cho lục soát người cô và tìm ra nó sao?" Vito hỏi trong lúc mở tấm bản đồ ra. Không thể nói một tia hối tiếc đã không lóe lên trong đầu lão. Mọi thứ có lẽ đã đơn giản hơn, Vito nghĩ, rồi lập tức gạt phăng nó đi bởi những thứ đang nhìn thấy.
"Đây là?" Giọng Vito ngờ vực.
"Bản đồ thành phố Đà Nẵng." Sương trả lời, xác nhận mối nghi ngờ của Vito. "Tôi đã mượn nó từ một người bạn, để dễ xác định phương hướng hơn."
"Tôi có thể hiểu sự khó khăn của việc tìm đường khi thành phố ở trong tình trạng như hiện nay, nhưng tôi không thấy có ghi chú nào về nơi cô giấu chiếc chìa khóa cả."
"Dĩ nhiên là không rồi." Sương cười. "Tôi sắp sửa viết ghi chú ngay thôi, và sẽ giải thích cho ông nếu cần thiết. Nhưng tôi vẫn phải hỏi một việc."
"Về anh bạn Tường phải không?" Vito hỏi lại. "Nếu như cô tin tôi, và tôi thề là mình chẳng hề nói dối. Anh bạn trẻ Tường của chúng ta đã trốn thoát khỏi tay tôi được một giờ trước khi chúng ta gặp nhau."
Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc T1000 không đủ để soi rõ khuôn mặt Sương, hay biểu cảm lúc này của cô. Nhưng Vito có thể cảm giác được nụ cười nhẹ trên môi của cô gái.
"Tôi cũng nghĩ thế." Sương nói. "Chúng ta lại chỗ nào sáng sủa một chút đi, rồi tôi sẽ đánh dấu lên bản đồ nơi tôi đã chôn chiếc chìa khóa."
"Hãy quay lại lều của tôi. Mà cô có sẵn bút rồi chứ?"
"Tôi có rồi. Cảm ơn ông!"
Trên bàn làm việc của Vito, Sương khoanh vòng tròn một tòa nhà, ghi thêm dòng chữ gốc cây thứ bảy, bên phải.
"Đây là nơi tôi đang theo học, đại học kinh tế Đà nẵng. Nếu người của ông tìm thấy được cửa vào, sau đó đi men theo bức tường bên phải sân trường, lấy cổng làm mốc, sẽ có nhiều cái cây trồng dọc theo bờ tường. Tôi đã chôn chiếc chìa khóa ngay dưới gốc cây thứ bảy."
Nói xong, Sương nhìn Vito. Nếu là trước đây, cô có thể đã lo ngại việc Vito có thể nổi sùng khi Sương tiết lộ nơi đã giấu chiếc chìa tròn. Giờ cô không sợ, và Vito cũng chẳng có vẻ gì khó chịu.
"Ông nghĩ có khi nào một quả bom đã rơi trúng chỗ tôi chôn chiếc chìa không?"
"Không, tôi không nghĩ thế. Cho tới lúc này, mọi thứ vẫn khá suôn sẻ. Tôi tin là số phận đã sắp đặt để chiếc chìa khóa cuối cùng phải rơi vào tay tôi." Vito cười nói, sau đó nhấn tay lên cổ. "Hart, tìm cho khách của tôi một chỗ nghỉ chân tối nay. À, và mang theo vài người nữa tới gặp tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT