Vito đúng như đã nói, đợi Sương ngay bên ngoài chiếc T1000. Anh chàng Richard vừa thấy cô ra là lẳng lặng quay lại vào trong xe, thực hiện bổn phận mà Sương nghĩ là người giám hộ của Riko.
"Con bé thích cô chứ?" Vito hỏi mà không nhìn Sương, lưng tựa vào thành cánh cửa cầu thang của xe. Sương tiếp tục bước xuống cho tới khi chân rời khỏi bậc thang cuối cùng mới trả lời:
"Tôi không biết nữa... Cô bé thật dễ thương...," Sương ngập ngừng, rồi chợt thắc mắc: "Nhưng tên của hai người hình như không giống nhau lắm thì phải? Ý tôi là, Riko dường như là một cái tên Nhật bản, trong khi cả ông lẫn cô bé đều nói một thứ tiếng khác với tiếng Nhật?"
"Mẹ con bé là người Nhật." Vito trả lời ngắn gọn, rồi như nghĩ tới điều gì, lão thêm. "Bà ấy chết khi vừa hạ sinh Riko."
"Ồ, tôi xin lỗi." Sương vội vã nói.
"Không sao, chuyện đã lâu lắm rồi. Trong việc gia đình tôi không được may mắn như trong công việc." Vito mỉm cười. "Đi nào, tôi sẽ kể cho cô về những cái xui xẻo ấy, nếu cô không từ chối."
"Không đâu. Tôi rất vinh dự được ông chia sẻ những bất hạnh của mình." Sương trả lời, cảm thấy ông trùm khủng bố dường như ngạc nhiên không nhỏ với lời nói của mình. Sương có lí do để nói như thế, vì cô tin rằng, muốn biết rõ một người, không gì tốt hơn là biết về những đau khổ người đó đã trải qua. Và trên đời dường như chẳng có mấy ai là chưa từng đau khổ.
Nắng đã tắt. Vành đai ngoài của cứ điểm trung tâm được đánh dấu bởi những đốm vàng nhạt cách đều nhau. Chính giữa cứ điểm, chiếc T1000 sáng trắng nổi bật bên cạnh trụ EST màu đỏ pha tím. Khu cứ điểm tương đối yên bình, bất chấp những gì mà kẻ đang ở bên trong đã gây ra. Sương nhớ tới hình ảnh đồ sộ của chiếc hạm thuyền dạng đảo vẫn còn đậu ngoài bờ biển Đà Nẵng. Khi ấy, cô lao chiếc Jeep lên trên một ngọn đồi gạch đá mà trước đây có lẽ từng là một khách sạn hàng chục tầng. Chỉ để xác định đường đi thôi, dĩ nhiên, nhưng Sương đã phải dừng lại vài phút để ngắm chiếc chiến hạm, thoáng rùng mình trước con quái vật đã trực tiếp phá hủy cả thành phố.
'Có lẽ việc chiến chiến hạm, dẫu xơ xác, vẫn còn đậu ở nơi mà nó lần đầu nhả đạn là lí do khiến người ta chưa dám tấn công vào đây', Sương nghĩ. Vẫn im lặng đi bên cạnh Sương, Vito lên tiếng:
"Tôi dám cá là cô chưa từng thấy một bầu trời nhiều sao như đêm nay."
"Ừm, không hẳn đâu ạ. Tôi đã nhìn lên trời được hai hôm rồi." Sương trả lời. Quả thực, dải ngân hà với vô số điểm sáng lấp lánh hợp lại nằm vắt ngang bầu trời đêm là cảnh tượng lũ trẻ thành thị như Sương hiếm khi được thấy.
"Nhưng cái giá phải trả quá lớn. Ông thực sự nghĩ mình có một lí do hợp lí để làm tất cả những gì mình đã làm?" Sương hỏi, rồi cô nói thêm: "Đặc biệt là khi ông đã bác bỏ tham vọng bá chủ thế giới?"
Vito lặng im không trả lời ngay. Sau một lúc, lão bắt đầu kể một câu chuyện:
"Tôi sinh ra trong nghèo đói. Hừm, tôi sẽ không đi vào chi tiết, nhưng tôi sẽ nói là, quãng đời vất vả tuổi thiếu niên sớm biến tôi thành một kẻ tham vọng. Và một kẻ tham vọng sẽ chộp lấy mọi cơ hội mà hắn có thể chạm tới." Giọng Vito tuy vẫn bình thản nhưng có gì đó khiến Sương bỗng thấy ớn lạnh.
"Và tôi đã chộp được một cơ hội thực sự, ấy là mẹ của Riko. Một tiểu thư đúng nghĩa. Tôi sẽ nói thẳng rằng tôi lấy cô ta chỉ vì tiền, và cả quyền lực của bố cô ta nữa. Hôn nhân của tôi do đó không hanh phục lắm." Vito lên giọng tự giễu. "Và giữa chúng tôi, chẳng có gì xảy ra cả, cho đến một ngày cách đây 14 năm."
Giọng Vito khi nói những lời cuối cùng bỗng nhiên buồn bã tới nỗi Sương bất giác nảy ra ý định mở lời an ủi ông ta.
"Chà, vợ tôi và tôi cuối cùng cũng có một đứa con. Nhưng tôi không có cơ hội cho cô ấy xem mặt con gái mình..." Vito dừng lại một chút, như thể chính lão cũng đang kiềm nén những xung động của cảm xúc. "Nhưng vậy có khi là một việc tốt. Cô đã biết rồi đấy. Riko từ khi sinh ra đã không hề bình thường như những đứa trẻ khác. Con bé suýt thì tự hóa thành một khối băng, và chỉ suýt soát thoát khỏi tử thần có vài giây thôi. Mấy gã bác sĩ thậm chí không biết Riko bị bệnh gì, và cả đám nhất trí gọi căn bệnh của nó là "băng nữ". Thề có chúa, tôi gần như đã bắn bỏ hết cả đám ấy tại chỗ ngay lúc đó."
"Ồ, xin lỗi, tôi luôn khó mà kiểm soát được tức giận mỗi khi nhớ lại cái vẻ hớn hở như vừa phát hiện ra châu báu của mấy gã bác sĩ đó." Vito mỉm cười trấn an Sương. "Mà tôi nói đến đâu rồi nhỉ, à, bệnh băng nữ. Cơ thể Riko vì lí do nào đó mà không ngừng lạnh đi. Và khi nhiệt độ xuống dưới ngưỡng chịu đựng của con bé, nó sẽ bị chính cơ thể mình giết chết." Vito ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp. "Sau mỗi năm, bệnh lại càng thêm tồi tệ. Tôi nhớ lúc mới sinh phải mất đến hàng phút đồng hồ nó mới có thể làm đông một giọt nước. Ngay cả với các thiết bị giữ ấm tiên tiến nhất mà tiền có thể mua được, tôi ngờ là cái ngày mà con gái tôi hóa thành một bức tượng lạnh lẽo đã không còn xa..."
Sương im lặng, ngẫm nghĩ những lời nói của Vito.
"Những viên tinh thạch đen..."
"Phải, tinh thạch đen hay tinh thể X. Tôi tin là nguồn gốc của chúng ở phía sau cánh cổng đen. Và tôi cần chìa khóa để mở nó." Vito nói, và nếu Tường có mặt ở đây, cậu hẳn sẽ thấy vô số vòng sóng tỏa ra từ người của Vito, gần như quấn kín cả người Sương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT