Không có ai cản trở nhóm sáu người Tường đi xuống đáy hố Lưỡi bò. Cái thang máy đơn sơ mà Tường đã dùng để leo lên khỏi hố đã được chỉnh sửa, gia cố, giờ trông hiện đại và bóng loáng hơn. Mà thật ra thì, Tường cũng không chắc liệu có phải cùng là cái thang máy cũ hay không nữa.

Dây cáp chuyển động quanh ròng rọc êm ru, quãng đường 30m lướt xuống tăm tối được soi sáng bởi hai hàng bóng điện dọc hai bên thân buồng thang máy, khiến Tường liên tưởng tới việc thả một cái bóng đèn xuống một miệng giếng. Thang máy hoàn toàn tự động, bảng điều khiển nằm trong khoang. Từ lúc Tường nhấn nút xuống cho tới khi thang máy dừng lại không đầy 30s. Khi cánh cửa thang máy mở ra, hành lang dẫn tới đầu sâu hơn của hố được những bóng đèn chìm trong vách đất soi tỏ tương đối sáng sủa.

Nền hố được lót ván gỗ, trên mặt ván là vô số dấu chân bụi bặm đất cát chồng chất lên nhau, che lấp lớp sơn gỗ vốn có màu vàng cánh gián. Bước chân của Tường và những người đồng hành gõ lên mặt ván lộp cộp, càng xuống sâu tiếng vọng cũng to dần. Ngoài ra thì không còn tiếng động nào khác, không ai nói chuyện, cũng không tiếng côn trùng.

Quãng đường 500m không dài không ngắn, rồi cũng đến cuối. Cái lỗ thông nơi đáy hố với đường hầm ngọc bích xem ra cũng đã được sửa sang chút ít, chỗ chênh lệch giữa nền hố và nền hầm được dựng một cái bậc thang bằng xi măng, thô kệch nhưng hữu dụng. Bước xuống năm bậc, một lần nữa Tường lại đứng giữa đường hầm rộng lớn màu xanh ngọc bích. Lớp đá ngọc vẫn như lần đầu Tường thấy, tự sáng lên màu xanh nhàn nhạt.

Tường thở dài. Chỉ mới tuần lễ mà cảm giác như đã từ lâu lắm.

Giữa đường hầm, một hệ thống đường ray với một toa xe siêu đơn giản, tức là chỉ có phần động cơ ở giữa và sàn xe bằng kim loại, ngoài ra không còn gì cả. À, có một lang cang chính giữa toa xe, có lẽ để làm điểm tựa cho người đứng ở trên.

Tường nhìn quanh, nơi này cũng vắng tanh không một bóng người.

"Này, không ai muốn nói gì cả à?" Haibara lên tiếng phá tan sự im lặng.

Không ai lên tiếng, câu nói của Haibara trở thành sóng âm thanh duy nhất ngân trong không khí.

"Thôi nào, ai đó nói gì đi chứ, ví dụ như tại sao dưới này vắng vẻ như vậy chẳng hạn?"

"..."

"Thôi được rồi." Haibara thở dài. Dầu sao, cũng không phải cô không biết lí do của sự vắng vẻ. Vito xâm lấn Đà nẵng chỉ mang theo ba loại người, đội cận vệ áo đen của Hart, đội lính đánh thuê của Rick, và vài tay "chuyên gia" các kiểu. Đám áo đen rõ là đã mạnh ai nấy bỏ đi, người của Rick thì chưa bao giờ xuống dưới này. Và mấy tay "chuyên gia" nếu còn ở lại nơi đây sau khi sực tỉnh khỏi phép "thôi miên" của Vito thì sẽ khá là lạ đấy.

"Thứ này có nhanh không?" Tường bỗng hỏi, tiến lại gần "toa xe" đầu đường ray.

"Cũng được, 60 đến 80 kmh." Hart trả lời.

"Có an toàn không?" Tường hỏi, một câu khá là nhảm. Nhưng sự thô sơ của món phương tiện khiến cậu buột miệng.

"Chỉ cần giữ chặt tay thì tuyệt đối an toàn."

...

Một tiếng đồng hồ trôi qua. Cảm giác ngồi "xe" thật ra cũng không khác mấy khi đi xe buýt, ai đã từng quen với những cú phanh gấp hoặc đảo cua đột ngột của tài xế thì cũng sẽ đi "xe" được. Điều duy nhất đáng nói là quang cảnh trong đường hầm, khi màu xanh trên trần và trên tường lao vùn vụt vào mắt bạn. Một cảnh tương đối dễ hoa mắt.

Cuối đường là cánh cổng đã mở.

Chỉ có Hart là từng nhìn thấy khối không gian nhộn nhạo xoáy tròn giữa cánh cổng, nhưng người khác đều là lần đầu. Trong khi họ ngạc nhiên quan sát cổng không gian thì Hart nhíu mày nhìn những mẩu băng vỡ màu xanh thẫm rải rác gần rìa cổng. Đã vài tiếng tính từ lúc Hart nhận được cuộc gọi về tai nạn xảy ra trong căn phòng đỏ, và mấy khối băng mà nếu ghép lại sẽ thành hình một người kia chỉ mới tan đi rất ít.

Nhìn Tường một mình tiến lại cánh cổng, Hart chần chừ. Điều gì đó rất nguy hiểm đã xảy ra đằng sau đó, và nếu Hart không cảnh báo gì, có thể Tường sẽ cứ thế bước qua cổng vào căn phòng đỏ, và sẽ chung kết cục với những tay thuộc hạ xấu số của Hart. Hoặc một khả năng lớn hơn, dị năng của cậu ta sẽ khởi động do cảm nhận được nguy hiểm, và cậu ta sẽ thấy được cái gì đang ở đằng sau cánh cổng.

Năng lực của những kẻ tiếp nhận tinh thể X có thể kích hoạt theo hai cách, chủ động hoặc bị động. Chủ động thì đã quá rõ ràng, còn bị động là khi người sử dụng năng lực sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ví dụ như, nếu Hart bất ngờ bị một tay xạ thủ bắn, năng lực của ông sẽ tự động kích hoạt dị cầu, cản viên đạn lại trước khi nó xuyên vào người ông. Dĩ nhiên, với điều kiện nó có thể cản lại được viên đạn. Nếu viên đạn mạnh hơn năng lực của Hart thì ông sẽ vẫn bị bắn thủng sọ như mọi người.

Hart có tính toán của mình, nhưng tất cả đều trật lất hết cả. Tường chẳng bước qua cổng, mà cũng chẳng thấy được cái gì chờ đợi mình đằng sau nó. Đôi cánh bạc nhỏ giống như mặt dây chuyền mà Tường đang đeo trên cổ một lần nữa tỏa sáng. Ánh sáng rất rực rỡ mà cũng rất dịu dàng.

Không gian giữa cánh cổng vặn vẹo, vỡ ra rồi tụ lại. Một đốm sáng nhỏ xíu xuất hiện ở chính giữa, cường độ ánh sáng và màu sắc giống hệt như ánh sáng từ đôi cánh bạc. Nó không ngừng lớn dần, lớn dần, và lớn hơn nữa, cho đến khi ánh sáng tràn ngập khoảng giữa hai cánh cổng đen. Một cái cổng ánh sáng cứ như thế hiện ra trước mặt Tường.

Một bàn tay nhỏ bé bỗng dưng nắm lấy tay Tường. Là Riko, cô bé bị ánh sáng từ cánh cổng hút hồn, mắt tròn mở to.

"Ấm quá." Riko nói khẽ.

Tường cũng cảm thấy thế. Được thứ ánh sáng trắng kia phủ ngập, Tường có cảm giác như toàn thân chìm trong một biển sữa nóng ấm áp.

"Đi nào, xem xem bên kia là cái gì." Tường nói, bước tới. Riko sóng bước bên cạnh cậu.

Thân ảnh Tường và Riko bị ánh sáng chói lòa nuốt chửng. Ánh sáng dịu dần đi cho tới khi tắt hẳn, trả đường hầm lại với dáng vẻ trước đó của nó. Khối không gian giữa cánh cổng đen vẫn đang nhộn nhạo xoay chuyển.

-0-

Hết phần 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play