Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn bình yên nhưng ai biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra khi mà sau cơn giông bầu trời thường quang đãng, sấm chớp thường đến bất ngờ và liệu sức mạnh con người có đủ để chống chọi lại số phận đã định trước……

_Chào mọi người, ủa Anh đâu?- Lan vừa bước ra phòng khách đã hỏi

_Cậu ấy còn chưa ra, cậu xem cậu kìa, yêu đời quá há lại có chuyện gì với anh Kiên đây- Mai cười cười

_Mình thì làm gì có chuyện gì, mà nói mới nhớ nha, mình phải hỏi cậu với anh Huy có chuyện gì mới phải á nha, hôm qua còn chiến tranh lạnh vậy mà hôm nay…..- Lan vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mai rồi lại nhìn Huy cứ như là hai người có chuyện gì mờ ám vậy làm Mai ngượng đỏ cả mặt

_Cậu….cậu…mình thì có chuyện gì, cậu chỉ giỏi nói bậy thôi

_Ha….ha..ha….ngượng rồi kìa , ngượng rồi kìa, mặt đỏ ghê chưa- Lan cười không ngừng, lúc trước Mai hay trêu cô với Kiên bây giờ cô đã có cơ hội trả thù rồi, bởi vậy người ta nói không sai : “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Mặc dù cô thừa nhận cô không phải quân tử, nhưng dù sao trêu Mai cũng rất vui, hắc…hắc…..

_Đừng trêu cô ấy nữa, có gì vui đâu- Huy nói nhưng ánh mắt chứa ngập ý cười hạnh phúc

_Không cho động vào người yêu của anh thì thôi, bảo vệ nhau ghê chưa- Lan bĩu môi

_Em đừng trêu họ nữa, dù sao bây giờ cũng đỡ hơn lúc trước, có người thất tình uống rượu tới không biết gì rồi còn nhốt mình trong phòng nữa chứ- Kiên cười cười nhưng sao cái nụ cười này có mùi vị gian xảo

_Cái thằng này mày được lắm, ông đây sẽ tính sổ với mày sau- Huy lườm Kiên một cái rõ dài nhưng hình như không tác dụng mà bằng chứng là Kiên vẫn cười cười nhìn Huy

_Thôi được rồi đừng trêu chọc lẫn nhau nữa, chúng ta còn việc phải làm- Quân can

_Ấy, anh nhắc em mới nhớ, chúng ta còn phải bàn chuyện làm sinh nhật bù cho Anh nữa- Lan nói

_Mình nghĩ thế này, bây giờ Lan sẽ làm bánh vì Lan nấu ăn ngon, còn mình sẽ chuẩn bị vật dụng cần thiết, còn các anh chỉ cần chuẩn bị quà cho Anh là được rồi- Mai nói

_Mình và cậu cũng phải có quà cho Anh nữa chứ- Lan lém lỉnh

_Thì tất nhiên rồi- Mai cũng cười theo

_Như vậy cũng được nhưng bọn anh biết tặng gì cho Anh- Kiên nhăn mặt, bình thường Anh ít nói lại trầm mặc rất ít biểu lộ vẻ mặt thật ra ngoài, có chăng chỉ là thoáng qua nên làm sao cậu biết được Anh thích gì

_Chuyện này các anh không cần phải bận tâm đâu, Anh không cần các anh tặng thứ gì đó đắt tiền hay bắt buộc phải là thứ cậu ấy thích mà cậu ấy chỉ nhận tấm lòng của các anh thôi, chỉ cần món quà các anh thật lòng chuẩn bị thì dù là gì cậu ấy cũng sẽ vui- Lan nói, nói đến đây làm cô nhớ lại ngày xưa, cái thuở…mà cô Anh và Mai vẫn còn du học ở Mỹ. Mùa đông năm đó đến sớm, tuyết lại rơi rất nhiều phủ kín cả đường đi, lúc sinh nhật Anh cô và Mai không đi mua quà được chỉ có thể tặng Anh những món quà đơn sơ tự làm. Nhưng khi Anh nhận quà cô đã thấy trong đôi mắt Anh – đôi mắt tĩnh lặng lại hiện lên sự vui mừng và cả niềm hạnh phúc và hình như là cả một nụ cười mỉm thoáng qua. Lúc đó Anh nói một câu mà chắc cả cuộc đời cô cũng chẳng thể quên: ” Mình thấy ấm áp vì các cậu đã tặng mình tất cả sự quan tâm và tấm lòng của các cậu. Có đôi khi thứ người ta cần lúc cô đơn không phải là tiền bạc hay vật chất vì những thứ đó quá lạnh, nó không thể sưởi ấm trái tim đang cô độc. Mà đơn giản người ta chỉ cần một tấm lòng biết quan tâm, biết sẽ chia để thấy họ không phải một mình, thế thôi”. Tự nhiên thấy nhớ ngày xưa quá nhưng dẫu sao thời gian gian vẫn trôi và cuộc sống vẫn tiếp tục mà

_Tấm lòng? Cô ấy sẽ vui sao?- Quân lẩm bẩm một mình, khi nghe những câu nói của Lan cậu bỗng có cảm giác đau lòng cho Anh, người con gái đó hình như vô cùng cô đơn. Cậu lại thấy yêu Anh nhiều hơn, muốn bù đắp cho Anh nhiều hơn. Cô khác những người con gái cậu từng gặp, họ chỉ biết mưu cầu danh lợi, sự hư vinh không thật nhưng cô đơn giản, cô tĩnh lặng, cô phải chịu nhiều tổn thương khi mà cô vô tội, cô chỉ cần một cái gì đó dù là rất nhỏ…rất nhỏ. Nhưng cô càng như vậy cậu lại càng có cảm giác muốn che chở cho cô, gánh lấy hết tất cả những đau thương mà cô phải chịu, muốn cô có thể nở nụ cười tươi, muốn cô vui vẻ, muốn cô sống hạnh phúc hơn một chút. Cậu không biết lúc bé Anh đã phải trải qua những gì nhưng cậu mong Anh đừng giữ mãi trong lòng những đau thương trong quá khứ, đừng mãi sống trong tuổi thơ buồn bã mà hãy mở rộng trái tim với Thế Giới này , đừng nhìn nó bằng một màu đen mà hãy nhìn nó bằng nhiều màu sắc khác, có lẽ như vậy sẽ giúp cô xóa dần những buồn tủi trong lòng đã hằn sâu theo năm tháng

_Quyết định như vậy đi, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, tối nay mọi thứ phải xong- Mai nói

_OK, giản tán nào mọi người- Lan cười cười đứng lên

——————————————-

Tối……bầu trời mù mịt và có cái gì đó như là chuyện gì sắp xảy ra nhưng có lẽ những con người trong ngôi nhà không nhận thấy được điều đó

_ Xong chưa, xong chưa…mình đi gọi Anh nha- Mai nói khi nhìn thấy cái bánh kem của Lan

_Ừ cậu đi gọi cậu ấy đi mình sẽ đi gọi mọi người- Lan nói rồi bê cái bánh to đùng ra phòng khách

Khi Anh ra đến phòng khách mọi người đã đầy đủ, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là ….

_Hôm nay là sinh nhật ai vậy, sinh nhật của các anh?- Anh hướng Quân, Huy và Kiên nói. Cô nhớ hôm nay không phải là sinh nhật của Mai hay Lan , vậy thì chắc chắn là sinh nhật của một trong ba chàng này

_Không phải như cậu nghĩ đâu Anh, tụi mình làm sinh nhật bù cho cậu đó- Mai cúi đầu buồn bã

_Sinh nhật bù?- Anh khó hiểu, sinh nhật của cô qua rồi sao? Cô chẳng có tí ấn tượng nào

_Phải đó, thật xin lỗi vì đã quên sinh nhật cậu- Lan cũng buồn buồn

_Thôi nào, không sao, đến cả mình còn quên mất sinh nhật của mình thì sao mà các cậu nhớ được- Anh an ủi

_Anh….xin lỗi cậu…..- Mai chưa nói hết câu thì Anh đã ngắt lời:

_Không phải mừng sinh nhật của mình sao, sao lại xin lỗi, không định tặng quà cho mình à- Anh cười nhẹ làm mọi người đơ mất mấy giây.Nụ cười của cô, nó rất đẹp nó buồn và hình như ẩn chứa cái gì đó cô đơn, nó làm người ta cảm thấy cái gì đó rất xa, rất mù mịch không thể nắm bắt, hình như nó còn chứa cả bóng tối nhưng nhìn vào đôi mắt cô người ta có cảm giác mình lạc vào ánh sáng và sự kiên quyết

_Đâu có, đây…tặng cậu- Mai và Lan tặng Anh một hộp giấy nhỏ màu hồng nhạt được gói rất cẩn thận

_Tặng em…- Kiên, Huy và Quân cũng lần lượt tặng quà cho Anh, gói quà của Kiên màu xanh nhạt, của Huy màu cam còn của Quân là một màu tím nhạt như màu mắt của Anh, gói quà của Quân to hơn hẳn làm mọi người tò mò không biết trong đó đựng gì

_Cắt bánh đi Anh – Lan giục

Anh vừa cầm dao định hạ xuống thì…….

———————————————-

Lúc này, tại lăng mộ của Ma Ảnh ( bạn nào không nhớ cái tên này có thể xem lại chương 16 nha), những tiếng ” răng rắc” do đá bị nứt không ngừng truyền đến, lăng mộ gần như nổ tung, tử khí cuồng cuộn xung quanh, lũ dơi không biết từ đâu tụ hội lại, bay phía trên ngôi mộ làm bóng tối phút chốc che lấp và gần như nuốt chửng cả lăng mộ. Phía dưới lăng mộ hình như có cái gì đó chuyển động rất khẽ báo hiệu cho một sự hồi sinh đầy chết chóc

_Không xong…..không xong rồi….ngươi mau đi báo cho Song Điệp đại nhân ( chỉ Hắc Điệp và Bạch Điệp) rằng….rằng hắn đã tỉnh lại…hắn đã hồi sinh rồi…mau đi- một lính canh giữ lăng mộ run rẩy nói, y cũng là một ma cà rồng thì sao lại không hiểu rằng hắn – chúa tể của loài hút máu, kẻ thù truyền kiếp của loài uống máu sắp hồi sinh, hắn làm y cảm thấy ghê tởm và kinh sợ đến tận xương tủy

_Ta đi ngay, ngươi cẩn thận- một lính canh khác gấp gáp nói rồi tung đôi cánh xám bay đi, y có thể cảm nhận được tử khí dày đặc của hắn, nó thật bức người, nó làm cho người ta vô cùng khó thở

Cái bóng của lính canh xa dần rồi biến mất thì bỗng trên bầu trời lũ dơi náo loạn chúng phát ra tiếng ” chít, chít” vô cùng gai tai, tiếng ” quác ….quác…” của lũ quạ trên những cái cây gần đó càng tạo cho bầu không khí trở nên quỷ dị và hình như nó còn báo hiệu cả một trận cuồng phong sẽ quét đi tất cả

_Xem ra hắn sắp tỉnh lại rồi, mong là Song Điệp đại nhân, Nữ Hoàng ( chỉ Anh, trong loài uống máu, ma cà rồng thường gọi Anh là Nữ Hoàng vì cô có một khí chất làm người khác tự động khuất phục) và năm vị hộ pháp đến kịp, mong là chủ mẫu ( chỉ Sita) sẽ không sao, hazzzzz- lính canh lúc nãy thở dài. Y và cả những người khác đã cảm nhận thấy sức mạnh kinh hồn của hắn nhưng thân là lính canh họ không thể rời khỏi vị trí, họ đã được huấn luyện một cách khắc nghiệt để có thể canh gác ở đây, dù họ có chết họ vẫn cảm thấy là chuyện rất bình thường vì thật ra trước giờ họ đâu sống như một con người, họ sống vì sinh mệnh kéo dài không chấm dứt và chính họ cũng đâu thể chấm dứt sinh mạng của mình

Khi tên lính canh được giao nhiệm vụ báo tin đến nơi chưa kịp nói gì thì:

_Hắn đã hồi sinh rồi có phải hay không, có phải hay không- Bạch Điệp kích động nói

_Dạ…dạ vâng- tên lính canh lắp bắp, y chưa bao giờ thấy Bạch đại nhân kích động như vậy nhưng cũng phải hắn đã hồi sinh rồi thử hỏi ai có thể bình tĩnh

_Hắc Điệp ngươi đi nói với chủ nhân rồi đên lăng mộ hắn trước, ta đi gọi Thiên Minh và mọi người- Bạch Điệp nói rồi ” xoạt” một tiếng tung cánh bay đi

——————————–

Anh vừa cầm dao định hạ xuống thì…….

“Hự…..” Anh buông dao xuống ôm ngực thở dốc, cô có cảm nhận chẳng lành, trái tim của cô nó đau nhói, cô cảm thấy vô cùng khó thở

_Anh…cậu sao vậy, vết thương chưa khỏi- Mai nói, mọi người nhìn Anh bằng ánh mắt lo lắng

_Không phải….mình …..mình không sao…..chỉ một lúc sẽ khỏi- Anh nói ngắt quãng, cô có cảm giác như là hắn đã hồi sinh….chẳng lẽ…..không, không thể nào …cô đã lấy máu của mẹ tưới lên lăng mộ nhanh như vậy hắn sao có thể thoát ra, nhưng nếu hắn thoát ra được thì sức mạnh của hắn cũng không phải tầm thường như cô nghĩ, càng ngày cô càng cảm thấy bất an

_Như vậy sao được, anh đi tìm Thiên Minh- Quân nói, cậu rất đau lòng, sao cô cứ cậy mạnh như vậy chứ, sức khỏe cô dù có tốt thế nào đi chăng nữa nhưng cứ ỷ lại thế này có một ngày cô cũng sẽ ngã quỵ. Cậu không muốn như vậy, cậu không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào dù là thể xác hay tâm hồn

_Không cần, em không sao rồi- Anh đứng lên cản Quân lại khi cô cảm thấy cơn đau dần lắng xuống và hết hẳn.Nhưng cô bất an hơn khi cảm thấy một sức mạnh to lớn và đen tối bao trùm cả bầu trời. Cô chắc rằng mọi người cũng cảm nhận được nhưng mọi người lo lắng cho cô nên không màn tới cảm giác đó

_Không được, sắc mặt của em thế này mà bảo không sao à,anh….- Quân chưa nói hết câu thì sự xuất hiện của Thiên Minh và Ngọc làm không khí một lần nữa rơi vào căng thẳng

_Mấy đứa ở đây thì tốt quá, Ma Ảnh đã hồi sinh rồi- Thiên Minh gấp gáp nói

_Vậy là suy đoán của em không sai, từ nãy đến giời em đã có phản ứng- Anh lạnh lùng nói, khi nhắc đến hai chữ Ma Ảnh mắt cô như phủ thêm một tầng băng giá

_Vậy giờ chúng ta phải làm sao?- Kiên lo lắng hỏi, lúc trước nghe Anh kể rồi lại được biết thêm nhiều điều về Ma Ảnh từ Bạch Điệp cậu cảm thấy tên Ma Ảnh này vô cùng khó đối phó

_Thì đi đến lăng mộ của hắn để ngăn hắn hồi sinh chứ sao, mong là còn kịp mà lỡ như không kịp thì nhân lúc hắn còn yếu đánh hắn trọng thương, có lẽ một thời gian hắn sẽ không thể gây họa- Ngọc còn gấp hơn cả Thiên Minh

_Vậy đi thôi, mà khoan, Anh ở đây đi đừng đến đó,em đang bị thương- Thiên Minh cản Anh không cho cô đi, linh lực của Anh chỉ mới hồi phục năm sáu phần nếu để cô đi chẳng phải tạo điều kiện cho hắn đả thương Anh hay sao, cậu chỉ có mình cô là em gái, cậu không thể nhìn cô hết lần này đến lần khác bị thương, lần trước thì suy yếu linh lực nặng đến nỗi ngất đi, còn lần này sẽ thế nào đây

_Không sao, em sợ mọi người sẽ không đấu lại hắn- Anh nói rồi bước đi nhưng không ngờ

_Em ngủ một lát đi, tha lỗi cho anh- Thiên Minh nói khẽ rồi đánh vào ngáy Anh làm cô lịm đi. Thiên Minh đỡ anh xuống ghế rồi cùng mọi người rời đi nhanh chóng nhưng liệu một người có võ công và linh lực vô cùng cường đại như Anh sẽ ngất bao lâu, thời gian dài chăng? Điều đó là không thể! Cô sẽ sớm tỉnh lại thôi……

————————————–

Lăng mộ của Ma Ảnh những vết nức ngày càng lớn……gió mang theo khí của tử thần thổi ngày càng mạnh làm những cây cổ thụ tưởng chừng đứng vững lại ngả nghiêng và gần như bị đốn ngã, tuyết bay tán loạn như sắp có bão tuyết

_Sao rồi? Còn kịp để ngăn chặn hắn không?- Thiên Minh hỏi

_Không kịp nữa rồi, vết nức đã quá lớn và hắn đã cử động- Hắc Điệp nói sắc mặt vô cùng khó coi

_Không ngăn được thì chỉ còn cách đối mặt thôi, chuẩn bị vũ khí nào mọi người- Quân nhếch mép cầm chặt trường kiếm trong tay, ngữ khí như hàn băng ngàn năm, cũng chỉ tại vì hắn mà Anh mới bán mạng để tìm cách tiêu diệt, cũng vì hắn mà nhiều người vô tội phải lao vào vòng xoay sinh tử trong đó có cả Anh

_Chúng ta lập quang minh trận ( trận pháp chuyên đối phó với ma cà rồng, người lập trận linh lực càng mạnh thì khả năng giam giữ của trận càng lớn và sức sát thương gây ra càng nhiều) trước đi, dù không giết được hắn nhưng nếu hắn muốn thoát ra cũng phải cần không ít sức, chúng ta sẽ lợi dụng điểm này để đả thương hắn- Bạch Điệp nói, y đã bình tĩnh hơn lúc nãy và suy nghĩ thấu đáo hơn

_Được- mọi người nói rồi tập hợp xung quanh ngôi mộ của Ma Ảnh, tay phải để trước ngực, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại với nhau, ngón cái, ngón danh và ngón út nắm lại, tay trái đặt dưới tay phải. Miệng niệm cái gì đó, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng nhạt bao quanh mọi người và một tiếng ” Quanh minh trận, thiết lập” đã bắn thứ ánh sáng đó vào trong ngôi mộ, phút chốc ngôi mộ sáng bừng lên giữa nền tuyết trắng, ánh sáng vàng đó lập tức tạo thành một bức màn hình cầu bao bọc lấy ngôi mộ, một con muỗi cũng không thể thoát ra

Vết nức ngày một lớn hơn nữa và ” Bùm” một tiếng nổ khinh hồn, khói và tro bụi mù mịch trong không khí, lập tức mọi người cảm nhận được khí thế bức người, sự ghê tởm và nhơ nhuốt lởn vởn dày đặc xung quanh, nó còn hơn cả lúc họ mới đến đây, có lẽ nguyên nhân là vì hắn đã…hồi sinh hoàn toàn, đàn dơi bay tán loạn, lũ quạ bay đầy trời. Nhưng quang minh trận vẫn trụ vững vì hơn ai hết mọi người biết đây một cơ hội tốt để đả thương hắn, hắn vẫn còn yếu nên việc này có thể sẽ dễ dàng hơn. Nếu bỏ qua cơ hội lần này có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa vì khi sức mạnh của hắn hồi phục sẽ vô cũng khó đối phó, nhớ lại lịch sử, tuy trưởng tộc ASAKI lúc đó phong ấn được hắn nhưng cũng chết đi vì mất hết linh lực, với lại lần trước tập kích bất ngờ làm hắn không kịp chuẩn bị nhưng bây giờ hắn đã phòng bị hơn, đâu thể nào sử dụng phương thức cũ với hắn, lịch sử sẽ một lần nữa tái diễn sao? Sẽ dễ dàng phong ấn hắn sao khi sức mạnh của hắn hình như tăng lên gấp bội?Hắn sẽ dễ dàng một lần nữa mắc lừa sao? Tất nhiên, câu trả lời là không thể…….

Khi tro bụi tan dần, một bóng hình nhếch nhác hiện tra, hay nói đúng hơn là một bộ xương khô hiện tra trước mắt mọi người. Cơ thể toàn da bọc xương, đôi mắt đỏ ngầu lồi ra thể hiện hắn đang khát máu, cái cổ không ngừng nuốt cái gì đó xuống cứ như hắn đang thèm thuồng những dòng máu tươi ngon đang chảy trong huyết quản của con người, dáng người hắn cao nhưng phần thân lại lộ cả xương sườn như hắn là một cái xác khô, và một giọng cười ghê gợn mang theo nồng đậm thù hận phát ra

_Ha….ha…ha……. cuối cũng cũng đến ngày này……cũng đến ngày này, ta đã chờ rất lâu rồi……. Phiêu Linh…….Phiêu Linh……ta chờ nàng rất lâu rồi

Sắc mặt mọi người lúc này vô cùng khó coi hay nói đúng hơn là vô cùng tệ, sức mạnh của hắn đã vượt qua sức kiểm soát của họ

_Tất cả các lính canh mau đi khỏi đây- Hắc Điệp gầm lên

” Loạt xoạt” vài tiếng, các lính canh đã bay đi mất dạng, họ sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra, một khi hắn thức tỉnh sau một thời gian dài sẽ vô cùng khát máu hắn sẽ hút máu của bọn họ để phục hồi sức mạnh cho dù bọn họ là ma cà rồng, dù bọn họ không phải con người, dù bọn họ với hắn có một nửa là đồng loại. Bản chất của loài hút máu hèn kém như vậy đó, khi cơn khát đến chúng có thể không từ bất cứ một thủ đoạn nào kể cả giết chết đồng loại của mình. Nhưng một điều đáng hận hơn là những ma cà rồng chỉ có thể bị pháp sư hoặc ma cà rồng cấp cao hơn giết và vua ma cà rồng như hắn không dễ dàng chết đi mà chỉ khi chủ mẫu chết đi thì mới tiêu diệt được hắn. Lúc trước họ không dám rời khỏi vì chưa có lệnh, vì họ hiểu mỗi một ví trí đều có nghĩa vụ riêng nếu tự động rời khỏi vị trí của mình thì hậu quả không lường được

_Chết tiệt, các ngươi chịu chết đi- Ma Ảnh gầm lên, bọn chúng rõ là biết hắn vô cùng khát máu nên mới cho bọn ma cà rồng kia rút lui, bọn chúng rõ là biết hắn không thể hút máu pháp sư nên mới đuổi bọn nhãi nhép kia đi. Bọn chúng sẽ phải nhận lấy cơn thịnh nộ của hắn

Ma Ảnh tung một chưởng đỏ rực như màu máu vào mọi người nhưng bị quang minh trận cản lại và vỡ tung

_Khá khen cho quang minh trận nhưng liệu nó có thể giữ ta bao lâu, ha…..ha….ha…….chỉ là một lũ nhóc miệng còn hôi sữa (Tg: Rõ vô duyên, các anh chị có còn uống sữa đâu mà hôi sữa)- Ma Ảnh cười, bàn tay giơ lên, những móng vuốt đen thui , sắc nhọn dài ra và bổ nhào vào bức màn của quang minh thuật. “Xèo…xèo”.vài tiếng mùi khét lẹt của thịt cháy hòa vào không khí, ” rắc…rắc…” bức màn màu vàng kiên cố của quang minh thuật vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rồi tan biến trước mắt mọi người

_Các ngươi tưởng với một quang minh trận nhỏ bé có thể làm ta bị thương nặng hay sao? Các ngươi quá xem thường Ma Ảnh này rồi….ha…..ha…..ha…………- Ma Ảnh cười ghê rợn, quang minh trận chỉ có thể làm hắn bị thương nhẹ ở cánh tay

_Lên đi, đừng nói nhiều với hắn- Huy nói rồi mọi người lao vào, người trái, người phải, kẻ trên, kẻ dưới nhưng vẫn không tài nào đánh trúng hắn, những đòn tấn công của mọi người hắn dễ dàng tránh né và đánh trả.Khi Lan định dùng kiếm đâm vào tim hắn thì hắn đột nhiên nghiêng người và đánh một chưởng vào vai cô làm cô bay đi vài mét, Kiên bị phân tâm nên lãnh một cú đá vào bụng, lực đá không hề nhẹ. Mai thì đánh hụt bị hắn chưởng một chưởng vào lưng, Huy bị chưởng một cái vào ngực vì không tránh kịp đòn tấn công của hắn, họ cảm thấy đau đớn đánh úp tới một cách bất ngờ, đau đến nỗi họ chỉ có thể há mồm thở dốc. Mọi người bị đánh đến nỗi không thể gượng dậy, phải nói lực của Ma Ảnh vô cùng lớn, gấp 10 lần thậm chí là 20 lần một lực sĩ thì là sao mọi người có thể trụ được lâu. Giờ phút này chỉ còn Quân, Thiên Minh, Ngọc, Bạch Điệp và Hắc Điệp miễn cưỡng giao đấu với hắn nhưng họ có thể trụ được bao lâu khi sức lực ngày càng cạn kiệt

———————————-

Lúc này, tại ngôi nhà…..đôi mắt tím lạnh lùng mở ra, cả người tản mát một sức mạnh không ai có thể tưởng tượng nổi. Nhưng rồi nhanh chóng thu lại sức mạnh, Anh cười băng lãnh, nhón nhẹ người bay lên….và ….đến lăng mộ…

———————————–

Trận chiến không cân sức vẫn diễn ra cho đến khi…

“Hự …” một tiếng năm người còn sót lại cũng trúng đòn và văng ra xa vài mét, họ nhìn Ma Ảnh bằng ánh mắt căm hận nhưng dù cố gắng thể nào cũng chẳng thể đứng lên,gương mặt bị xướt máu, cả người tím bầm, nhưng trong mắt mọi người không có vẻ gì là sợ sệt chỉ có kiên cường bất khuất cùng điềm tĩnh, Ma Ảnh đến ngày càng gần mọi người, giơ bàn tay sắc nhọn của mình lên, cười độc ác:

_Để ta kết liễu các ngươi, mặc dù máu của các ngươi không thể uống được làm ta vô cùng tiếc nhưng các ngươi đừng lo ta sẽ không vội giết Bạch Điệp và Hắc Điệp ngay vì máu của chúng, ta có thể sử dụng được…ha…..ha……ha……. – lũ dơi, bầy quạ cũng phối hợp kêu inh trời như muốn làm tăng thêm sự độc ác của hắn

Khi cánh tay hắn hạ xuống gần sát mọi người thì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play