Khi cánh tay hắn hạ xuống gần sát mọi người thì……..
Một quả cầu màu tím bắn vào cánh tay hắn làm trệt hướng ma trảo,
trong bóng tối một bóng dáng nhỏ nhắn dần hiện rõ, người xuất hiện làm
mọi người sững người, không phải Anh ngất rồi sao? Sao nhanh như vậy đã
tỉnh?
_Biết ngay là không làm cho nó ngất lâu mà- Thiên Minh lắc đầu cười
khổ, cậu đã biết với sức mạnh của Anh , cô sẽ sớm tỉnh lại nhưng không
ngờ lại nhanh như vậy
_Lại một đứa đến nạp mạng, hừ- Ma Ảnh hừ lạnh, hắn cảm nhận được con
nhóc mới xuất hiện chỉ có tí sức mạnh, không bằng cả một hộ pháp. Nhưng
có một điều hắn không biết, pháp sư có sức mạnh vô cùng cường đại sẽ
biết cách thu hồi sức mạnh của mình
_Ngươi nghĩ vậy sao? Ta thì lại nghĩ ngươi sẽ không dễ dàng thoát khỏi đây đâu, Ma Ảnh- Anh khinh thường nhếch mép
_Gừ, đừng nói nhiều, lên đi sẽ biết- Ma Ảnh nói rồi vung ma trảo ” Vù” như một cơn gió bay về phía Anh
Khi ma trảo sắp đến gần Anh nghiêng người tránh né và đánh một đòn về phía Ma Ảnh nhưng hắn đỡ được. Hai người ngươi một chiêu ta một chiêu
không phân thắng bại….
_Không ngờ ngươi cũng có một chút bản lĩnh, nhưng ngươi rất nhanh sẽ như chúng- Ma Ảnh vừa tránh một đòn của Anh vừa nói
_Cứ đợi thử xem- Anh lạnh lẽo cười
Thời gian chầm chậm trôi nhưng trận đấu ngày càng kịch liệt khi mà
Anh có vẻ hơi đuối sức, bị Ma Ảnh bức lùi về sau liên tiếp ba bước,
nhưng rồi Anh lấy lại tinh thần tung một quả cầu màu tím vào tim hắn, Ma Ảnh bị đánh bay ra một khoảng nhưng hình như đòn tấn công không hề gì
với hắn, hắn nhanh chóng đứng lên và lao vào trận đấu.
_”Đánh như vậy không phải cách mình sắp hết sức rồi, nhưng hắn quá
mạnh”- Anh nghĩ, trong lúc cô phân tâm chỉ khoảng một , hai giây Ma Ảnh
nhân cơ hội lao tới. Đến khi Anh nhận ra thì ma trảo của ma Ảnh đã đến
gần sát người cô, cô biết dù lúc này có đỡ cũng không còn kịp nữa, nhưng đôi mắt tím duy chỉ có sự khinh thường cùng lạnh lẽo ngoài ra không có gì hết, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi nhưng hắn không có đủ bản
lĩnh đó vì hắn chỉ mới hồi sinh mà cho dù có khôi phục lại hoàn toàn hắn cũng không dễ dàng đánh bại cô vậy đâu, cô hiểu rõ sức mạnh của mình và cả của Ma Ảnh. Khi ma trảo của Anh còn cách người Anh một khoảng và cô
thấy khoảng cách của cô và Ma Ảnh đủ gần, cô cười lạnh lẽo
_Hỏa Phượng Hoàng, thiêu hắn- Anh nói vừa xong cũng là lúc ngực trái
cô sáng trực lên, thiêu đốt, một con phượng hoàng tuyết bay ra, thân
mình nó đang cháy rực ngọn lửa màu trắng, lửa đó người ta gọi là lửa của tuyết, con phượng hoàng vòng chặt lấy Ma Ảnh , thiêu đốt cơ thể và linh hồn hắn. Nhưng cũng cùng lúc này ma trảo của hắn ” bịch” một cái vào
ngực Anh.Cả hai đều bị thương, Ma Ảnh bị thương vì lửa của Hỏa phượng
hoàng, Anh bị thương vì trúng ma trảo nhưng cô chắc rằng vết thương của
Ma Ảnh không nhẹ, ngắn nhất phải 1 tháng mới có thể hồi phục
Con phượng hoàng đó chính là nguyên thần của Anh, phàm ai có phép
thuật đều sẽ có nguyên thần,nếu linh lực quá yếu nguyên thần sẽ không
hiện ra chỉ khi có linh lực cao mới có thể thấy được nguyên thần của
mình một cách rõ ràng, trên ngực trái cô có một hình xâm phượng hoàng
màu bạc nhưng bình thường nó sẽ ẩn đi đến khi cô cần sử dụng mới hiện
ra. Bình thường pháp sư rất ít và hầu như không sử dụng nguyên thần vì
sử dụng nó cần phải có một lượng sức mạnh nhất định để khống chế nó, nếu không đủ sức chẳng những không làm gì được kẻ địch mà còn làm chính
mình bị thương
Ma Ảnh phá vòng vây của hỏa phượng hoàng, tung đôi cánh dơi bay vút
lên trời, nếu không phải vì hắn mới hồi sinh sức mạnh không đủ thì làm
sao nguyên thần của con nhóc đó lại đả thương hắn nặng như vậy nhưng nếu hỏa phượng hoàng của nó không có hỏa long thì chẳng là gì cả, chỉ khi
hỏa phượng hoàng và hỏa long hợp lại với nhau thì sức công phá mới là
lớn nhất. Nếu lần sau gặp lại hắn sẽ dễ dàng hạ gục bọn nhóc này và nếu
không phải cơn khát máu lại đến thì hắn sau có thể bỏ chạy , bóng hắn
khuất dần, mang theo cả giọng nói vút lên tận nền trời đen kịch:
_Bao lâu rồi Phiêu Linh nhỉ……100 năm…200 năm…..300 năm…..hay 1000
năm…… ta bị phong ấn bao lâu rồi? Dù có bao lâu thì nàng vẫn mãi mãi là
của ta, nàng đừng mong có thể gặp lại hắn….ha……ha……..ha………..
_Wao ,Anh giỏi thiệt- Lan cảm thán nhưng chưa được bao lâu thì tình huống trước mắt làm mọi người phải thót tim
Khi Ma Ảnh bay đi, hỏa phượng hoàng trở về bay vòng quanh đỉnh đầu
Anh vài vòng, kêu vài tiếng ” chi …chi…..” yếu ớt rồi vỡ tung như sương
khói chứng tỏ Anh bị thương không hề nhẹ nên nguyên thần cô không thể
giữ được hình thể quá lâu
“Phụt” một tiếng, máu từ miệng Anh phun ra, đỏ tươi, lấm chấm trên
nền tuyết trắng muốt như những đóa tường vi trong tuyết đang nở rộ. Thân thể Anh mềm đi. Lảo đảo.Một lớp ánh sáng tím mỏng nhẹ bao lấy cơ thể
cô, nó nâng lấy cô tránh cho cô không bị ngã
_Đau thật…..- Anh yếu ớt nói, giọng nói cô rất nhỏ như muỗi kêu
_ANH……..- Mọi người hét một tiếng rồi bổ nhào đến chỗ Anh. Bây giờ họ mới hiểu thật ra Anh chỉ diễn cho Ma Ảnh xem, để hắn không gây hại cho
mọi người mà quên đi linh lực của cô chỉ hồi phục một nửa
_Anh….anh ơi, cậu đừng làm mình sợ- Lan rưng rưng
_Tỉnh lại Anh ơi- Mai cũng rơm rớm nước mắt
_Ngọc mau gọi cho mẹ anh đến đây ngay kẻo không kịp, Kiên giúp anh
điều một chiếc phi cơ chuyên dụng đón mẹ anh, chúng ta phải đưa Anh đến
hồ chữa trị ngay- Thiên Minh gầm lên, chết tiệt sao mọi chuyện lại như
thế này
_Để tôi cõng cô ấy,mọi người đều đuối sức rồi- Quân nắm chặt tay, giọng nói vì xót xa mà có hơi run rẩy
_Được, nhanh lên- Thiên Minh nói rồi mọi người đỡ Anh lên vai Quân lên đường đến hồ chữa trị
—————————————————
Khi mọi người đặt Anh xuống hồ chữa trị, thì gương mặt Anh làm họ
ngẩn người còn Thiên Minh chỉ biết thở dài lo lắng. Gương mặt Anh vẫn
như cũ, nhưng bây giờ giữa mi tâm lại hiện lên thêm một hoa anh đào màu
tím nhạt lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện càng tạo thêm cho cô khí chất cao quý và một vẻ đẹp như thiên tiên
_Không ngờ, thật không ngờ vết thương lần này nặng đến vậy, đến nỗi
không giữ được dịch dung thuật- Thiên Minh ão não, lần trước dù cho linh lực suy yếu đến cỡ nào Anh vẫn có thể duy trì dịch dung thuật, vậy mà
….
_Anh Minh, Anh…Anh như vậy…..- Lan không biết phải mở miệng như thế nào
_Mấy đứa có chuyện gì cứ hỏi đi- Thiên Minh cúi đầu ngán ngẩm
_Gương mặt Anh như vậy là sao?- Huy hỏi
_Thật ra đây mới chính là dung mạo thật của một pháp sư, lúc trước
Anh dùng dịch dung thuật nên mấy đứa mới không nhận ra. Anh làm vậy
không hải muốn giấu diếm mấy đứa điều gì mà là tộc ASAKI có quy định,
pháp sư trong tộc phải giữ được dịch dung thuật và không cho người ngoài biết được mặt thật của mình. Lại nói nếu ngày ngày các em đều phải đối
mặt với một người mà không giống người các em sẽ thế nào, chưa nói đến
nếu sử dụng gương mặt đó ra đường thì người ta sẽ cảm thấy Anh là người
sao, chính vì vậy sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết. Với lại
không chỉ riêng Anh có dấu hiệu ở mi tâm mà anh và cả các em đều có-
Thiên Minh giải thích, cậu không muốn Anh bị bạn bè mình hiểu lầm
Mọi người nghe Thiên Minh nói thì cũng thông cảm cho hoàn cảnh của
Anh nhưng khi nghe đến câu cuối cùng mọi người đồng loại trố mắt:
_Anh nói cái gì?
_Anh nói thật, không tin mấy đứa chỉ cần nhìn vào mặt nước nói “dịch
dung thuật, giải”_Thiên Minh đi qua đi lại chờ mẹ cậu đến, cậu gấp đến
phát sốt rồi
_Chuyện đó để sau đi, hiện giờ Anh sao rồi, cô ấy bị thương như vậy
giúp cô ấy bằng cách nào để cô ấy mau hồi phục- Quân gấp gáp, cậu không
muốn thấy Anh bị thương, cậu cố gắng luyện tập để bảo vệ Anh, lúc cậu
nghĩ mình đã thực sự đủ tự tin cũng như dũng cảm để đối mặt với tình cảm của cậu và Anh, đủ sức mạnh để che chở, bảo vệ Anh thì chuyện này xảy
đến làm cậu có cảm giác như mình rơi vào vực thẳm, đủ sức mạnh? Đủ tự
tin, dũng cảm? đó chỉ là do cậu nghĩ thôi, sự thật không phải vậy, sự
thật là cậu không đủ sức mạnh để bảo vệ Anh – người con gái cậu yêu mà
Anh vì bảo vệ cho cậu và mọi người nên mới bị thương nặng, bây giờ cậu
mới nhận ra những thứ trước nay cậu tưởng như ở trong tầm tay lại dễ
dàng vụt mất, tất cả …tất cả những thứ đó chỉ là do cậu tự huyễn hoặc
mình, cậu thấy bất lực, từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ có cảm giác
khó chịu thế này, cậu không thể làm gì để giúp Anh thử hỏi cậu phải
làm sao bây giờ ngoài việc lo lắng cho Anh
_Bây giờ có thể tạm giữ được mạng nhưng nếu mẹ anh không đến kịp thì
không biết chuyện tồi tệ nào sẽ đến- Thiên Minh run rẩy môi, cậu chỉ có
một mình Anh là em gái, nếu Anh xảy ra chuyện cậu phải làm sao chưa kể
đến chuyện cha mẹ cậu phải làm sau chấp nhận sự thật này
——————————–
Lúc bà Quỳnh đến nơi, nhìn thấy đứa con gái yêu quý đang suy liệt,
mặt không huyết sắc, môi tái nhợt, đến dịch dung thuật cũng không giữ
được thì chân bà như nhũn ra kém chút té xỉu, lòng bà đau như cắt, con
gái bà, bà nâng trên tay, đến mắng bà cũng không nỡ mắng nó vậy mà bây
giờ nó…..nó…..
Sau phút giây yếu lòng bà Quỳnh định thần trở lại, bà là người kiên
cường đã trãi qua bao trái đắng của cuộc đời nếu bây giờ mà bà suy sụp
thì Anh phải làm sao? Bà phải bình tĩnh để còn cứu con gái bé bỏng của
bà ( Tg: trong mắt cha mẹ con cái lúc nào cũng còn nhỏ bé! Cảm động!)
_Thiên Minh lại phụ mẹ, đóng băng con bé đi
_Vâng- Thiên Minh nói rồi gấp gút cầm cây sáo lên định thổi tuy mặt
không biến sắc hay thay đổi bất cứ sắc thái biểu cảm nào thì lời nói của bà Quỳnh văng vẳng bên tai
_Không được hoảng, con muốn hại chết em gái con hay sao?- giọng nói
của bà nghiêm nghị pha thêm một chút dạy dỗ, đứa con này của bà vẫn chưa trầm ổn như bà nghĩ.Tuy mặt nó không biểu hiện gì nhưng người làm mẹ
như bà hiểu tâm nó đang hoảng sợ, sợ không kịp cứu em gái mình.Nhưng nếu người điều khiển sáo thổi sáo lúc tâm tình đang hoảng loạn thì quá
trình đóng băng sẽ có sơ hở, điều đó chỉ có hại chứ không có lợi, người
thổi sáo sẽ bị trọng thương còn người được đóng băng cũng bị thương nặng vì sức mạnh bên ngoài tràn vào không khống chế
_Con xin lỗi- sau khi được bà Quỳnh nhắc nhở Thiên Minh cũng dần bình tĩnh lại, sao cậu lại sơ xuất như vậy chứ
_Biết thì được rồi , làm đi- giọng bà Quỳnh kiên quyết, nghiêm nghị
nưng cũng pha chút bất ngờ, anh em nó lại giống hệt nhau, rất cứng đầu
nhưng Anh biết nói xin lỗi khi cảm thấy mình làm sai còn Thiên Minh
trước giờ nó chưa bao giờ mở miệng nói xin lỗi ai, làm sai thì chịu
phạt, dạy dỗ cỡ nào cũng không hé răng nói một lời, vậy mà hôm nay nó mở miệng nói xin lỗi với bà
Mọi người khi nghe xong đoạn đối thoại ngắn của bà Quỳnh và Thiên
Minh thì vô cùng kinh ngạc, Thiên Minh là người thế nào? Nếu ai hỏi câu
đó thì câu trả lời nhất định là lạnh lùng, kiêu ngạo, từ trước đến giờ
chưa nghe anh ta nói một câu xin lỗi với bất cứ ai. Vậy mà hôm nay lại
mở miệng nói xin lỗi, đúng thật là kì tích nhưng điều đó cũng chứng tỏ
Thiên Minh rất thương yêu đứa em gái là Anh, có đôi khi tình yêu thương
không cần những lời nói hoa mĩ mà chỉ cần một hành động hay lời nói rất
nhỏ cũng bộc lộ tình yêu thương dành cho nhau một cách sâu sắc nhất.
Nhưng chuyện này cũng không tồn tại trong đầu họ lâu, vì chuyện của Anh đã lấy đi của họ tất cả sự chú ý
Bên này, Thiên Minh đã hoàn thành xong việc đóng băng Anh, bà Quỳnh
cầm một cây quạt tròn chỉ về phía cái cây cao nhất trong rừng, rồi lẩm
nhẩm đọc cái gì đó, chỉ thấy từ cái cây cao đó và cả những cái cây xung
quanh bay ra một luồng khí màu xanh , những cái cây héo dần rồi tàn lụi
như bị hút đi hết nhựa sống. Mà quả thật đó chính là nhựa sống của cả
khu rừng. Luồng khí màu xanh bay đến chỗ Anh, bao người cô lại thành một cái nhộng màu xanh biếc
_Tạm ổn, một lát nữa con bé sẽ tỉnh- bà Quỳnh mệt mỏi ngồi phịch
xuống một cái ghế gần đó, có trời mới biết việc lấy đi mạch sống của khu rừng để cứu con gái bà phải mất bao nhiêu linh lực, bà kệt sức rồi. Mọi người thở phào…
_Nhưng bác ơi, khu rừng này chết thật rồi ạ- Mai nói, vẻ vô cùng tiếc núi
Mọi người theo lời nói của Mai cũng nhìn về phía khu rừng, một mảng xác xơ, tàn lụi….Bà Quỳnh không nói gì, chỉ cười hiền hậu:
_Các con hãy nhìn phía xa xa kia, vẫn còn một cây con sống sót, chỉ
còn một cây con cũng có thể tái tạo lại khu rừng, chỉ còn một hi vọng
cũng đừng từ bỏ- tuy bà trả lời câu hỏi của Mai nhưng lại nhìn Quân ý
tứ, không hiểu sao bà rất có cảm tình với cậu nhóc này
Cảm nhận được ánh mắt của bà Quỳnh, Quân nhìn lại bà, trong đôi mắt
hổ phách tràn đầy kiên định. Cậu quyết định, dù thế nào đi nữa cậu cũng
sẽ không từ bỏ Anh. Cuộc đời này ngắn ngủi lắm , liệu duyên sẽ đến mấy
lần trong đời, có khi chỉ cần một lần bỏ qua là đánh mất mãi mãi, mãi
mãi hối tiếc, mãi mãi bỏ lỡ. Cậu dám chắc đó cũng là điêu bà Quỳnh muốn
nhắn nhủ với cậu qua ánh mắt
Lúc mọi người trò chuyện không để ý cái nhộng bao quanh Anh nhạt dần
rồi biến mắt, đôi mắt tím mở ra , vẫn lạnh lùng, tĩnh lặng nhưng có cái
gì đó đan xen là áy náy
_Con tỉnh rồi à- bà Quỳnh xoay người nhìn Anh cười hiền
_Mẹ!- Anh gọi một tiếng rồi nhẹ đứng lên, cô cảm thấy cả người tràn
đầy sức sống, lượng linh lực lúc trước mất đi giờ lại tràn đầy trong cơ
thể cô
_Cậu không sao là tốt rồi, làm mình và mọi người lo quá- Lan thở phào
_Đã làm mọi người lo lắng, thực xin lỗi- Anh cười áy náy nhưng trong
ánh mắt cô có một sự áy náy sâu hơn, đó không phải là sự áy náy vì làm
mọi người lo lắng
_Lỗi phải gì, không sao là tốt rồi- Mai cười vui vẻ
_Đúng, đúng…không sao là tốt rồi- Huy phụ họa
_Sao lúc nào anh cũn thích nói theo em vậy- Mai lườm Huy, tuy đã là
một đôi nhưng không lúc nào họ yên ổn. Nhưng không vì vậy mà tình cảm
của họ xảy ra vấn đề ngược lại nó còn sâu sắc hơn
_Hai người này lại tới nữa- Kiên bất giác lắc đầu
_Ngày nào cũng cãi nhau, không chán sao?- Lan cũng hết nói nổi cặp này
_Vậy cậu với anh Kiên ngày nào cũng anh anh em em, ngọt ngọt ngào
ngào, tình tình cảm cảm, lãng lãng mạn mạn cậu có chán không- Mai gân cổ cãi lại
_Cậu….cậu….- Lan cứng miệng, ai bảo đang yên đang lành chọc vào Mai làm gì, gieo nhân nào gặt quả nấy mà, huhu
_Sao? Không nói được gì hả đúng quá mà- Mai trêu tức Lan
_Thì có sao, chúng tôi bồi dưỡng tình cảm đấy- Kiên cười gian xảo
_Không nói với hai người nữa, hai người bây giờ đang ở trong thế giới ngọt ngào của mình mà còn nhớ tới ai- Huy đáp lại Kiên, cậu tất nhiên
phải về phe Mai rồi
Chờ mọi người yên ắng một chút , bà Quỳnh nhìn Anh , nhẹ nói:
_Tuy khu rừng này có thể tái tạo lại, tuy nó được tạo ra là để cứu
người nhưng con nên nhớ cỏ cây cũng có sự sống, chúng đã hi sinh sự sống của mình để cứu con, con hãy quý trọng sinh mạng của mình. Khu rừng này có thể cứu con được bao nhiêu lần, 1 lần , 2 lần…..mẹ tin là con hiểu
những gì mẹ nói. Con khỏi rồi mẹ cũng về đây, ba con đang sốt ruột chờ
tin tức của con- nói rồi bà nhẹ quay người đi, bóng bà ngày một xa dần
Anh nhìn ra khu rừng xa xa, cảm giác áy náy càng sâu hơn, đôi mắt tím đượm buồn…..Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, nó rất ấm làm cô cảm thấy thật bình yên, và làm cô an tĩnh trở lại
_Đừng buồn, sống chết có sô, phú quý do trời. Em cũng đâu muốn vậy-
Quân an ủi nói, cậu cảm thấy xót xa thay Anh, tất cả mọi chuyện không
hoàn toàn là do cô, sao cô cứ phải tự trách. Nếu ngày hôm nay cô không
ngăn cản Ma Ảnh thì liệu Thế Giới này có được bình yên, con người có
được sống trong an nhàn, hạnh phúc hay không? Huống chi là cây cỏ
_Đi thôi, hãy để họ một mình- Mai nói rồi mọi người rút đi, bên hồ
giờ đây chỉ còn lại hai bóng hình, nhìn có vẻ xa cách nhưng thật ra lại
vô cùng hòa hợp
_Cảm ơn anh- Anh không nhìn Quân, vẻ mặt phức tạp, mi nhíu chặt. Sao
cô lại cảm thấy vui và an ủi khi nghe những lời đó của Quân, và sao cô
lại cảm thấy hình như nơi này- trái tim cô ngập tràn ấm áp
_Em hãy cười nhiều hơn, vì khi cười nhìn em bớt cô đơn- Quân nhìn bóng lưng Anh, chỉ đơn giản là khắc sâu hình ảnh đẹp này
_Có lẽ sẽ rất khó- Anh mơ hồ nói
Họ không nói gì nữa, chỉ là đứng nhìn về xa xa nhưng không khí xung quanh họ vô cùng ấm áp, hòa hợp
Ánh bình minh dần lên ……hai chiếc bóng dần xích lại gần nhau và gần như hợp thành một…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT