Không khí bên ngoài lại khác……

_Huy sao rồi, không uống nữa?- Lan và Ngọc vừa ngồi xuống ghế Kiên đã hỏi

_Ừ, đúng òi, không uống nữa- Ngọc nói, cái đầu hơi lắc lắc tỏ vẻ hết chỗ nói

_Vậy là yên tâm rồi- Quân trầm giọng

_Chị chưa nói hết, Huy không uống nữa mà ngất luôn rồi còn đâu- Ngọc nói thêm một câu

_Không biết có chuyện gì mà Huy uống dữ vậy , thằng nhóc này suốt ngày tươi cười vậy mà hôm nay uống tới không biết gì- Thiên Minh hơi nhíu mày, nhạt giọng nói, người không hiểu cậu sẽ cảm thấy giọng cậu không có một chút quan tâm nào nhưng mọi người đều biết Thiên Minh cũng rất lo lắng cho Huy, bình thường Thiên Minh rất kiệm lời, hôm nay nói nhiêu đó xem ra cũng là phá lệ rồi

_Không lẽ thất tình, nhìn cái mặt đưa đám của anh ấy rất giống thất tình á- Lan chen vào

_Thất tình? Làm sao có thể? Thất tình với ai? Mai à? Không thể nào- Ngọc nhăn nhó, tuy Mai có vẻ không thích Huy nhưng cũng đâu có thích ai thì lấy gì Huy thất tình

_Lúc nảy em nghe loáng thoáng cái gì mà ” cô thích hắn” gì gì đó, cửa cách âm quá tốt em nghe không rõ- Lan bất đắc dĩ chống cằm

_Ở đây đoán mò cũng không phải là cách, chờ Huy tỉnh lại rồi nói sau- Quân trầm giọng, nhíu nhíu mày nhưng rất khẽ, gương mặt vẫn bảo trì thái độ lạnh lùng

——————————–

2 ngày sau……

Hồ chữa trị….Đôi mắt tím lạnh lùng dần mở ra, thân thể dần cử động và đứng lên…..

Cùng lúc này…phòng Huy….

_Ưm….- Huy dần mở mắt, cậu cảm thấy cổ họng khô rát , đầu cực kì đau nhứt. Đưa tay xoa xoa đầu, hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, từng dòng kí ức hiện về làm tim cậu như có cái gì đó cứa vào, đau đớn. Nặng nề nhắm mắt….

_Này, anh tỉnh rồi hả?- Mai gọi

_Sao em lại ở đây?- Huy giật mình bật dậy, cậu nhớ lúc say cậu mắng cô rất nặng lời, theo tính cách của cô nhất định là rất giận cậu, sao bây giờ cô có thể ở đây

_Sao lại không thể ở đây, cháo nè, anh ăn một chút đi- Mai đưa đến trước mặt Huy một tô cháo còn nghi ngút khói

_Cám ơn,em cứ để đó đi, anh chưa đói- Huy nhíu mày nghi hoặc, không phải cô thích Bạch Điệp sao? Sao lại ở đây chăm sóc cậu như vậy, không phải giờ này cô phải ở bên Bạch Điệp anh anh em em sao?. Giọng nói Huy đau đớn, nhưng có phần xa cách

_Anh sao vậy, ba ngày rồi anh có ăn gì đâu? Sao lại không đói? Ăn một chút thôi cũng được- Mai cảm thấy Huy là lạ, hình như cậu rất xa cách cô, cả trong giọng nói cũng không thân thiện như lúc trước

_Anh nói em cứ để đó, em ra ngoài đi, anh mệt rồi- Huy có hơi lớn tiếng

_Anh..anh lớn tiếng thế làm gì? Người ta chỉ muốn tốt cho anh thôi mà, không cần thì thôi- Mai tức giận hét, nước đã đảo quanh hốc mắt hồng hồng, cứ như là chỉ cần một cái chớp nhẹ mắt là nước mắt sẽ rơi xuống vậy, rồi bỏ ra ngoài

_Không phải anh không cần mà đó không phải là quan tâm, đó chỉ là thương hại. Anh không cần em thương hại anh- Huy cười khổ, tự lẩm bẩm một mình rồi rũ mắt

Ra khỏi phòng Huy, Mai uất ức về thẳng phòng mình, trút giận vào cái gối

_Đáng ghét, thái độ vậy là sao, mấy ngày trước còn nói thích mình bây giờ lại xa cách vậy, đáng ghét, Hoàng Trí Huy em ghét anh…………

———————————————

Anh vừa vào đến phòng khách thì đã thấy mọi người tập hợp lại chỉ là không thấy bóng dáng Mai và Huy, không khí có vẻ rất nặng nề

_Chào mọi người- Anh nhạt nhẽo gọi một tiếng

_Cuối cùng cậu cũng về rồi, sức khỏe đã tốt chưa- Lan thở phào một cái, nhẹ giọng hỏi

_Mình khỏe rồi, linh lực đã hồi phục năm phần. Chỉ cần vài ngày nữa là có thể hoàn toàn hồi phục- Anh trả lời câu hỏi của Lan cũng là nói cho mọi người biết

_Vậy là tốt rồi- Ngọc cười tươi

Quân không nói gì, chỉ đơn giản là thoáng nhìn Anh, sắc mặt cô đã tốt lên một chút nhưng vẫn còn chút tái nhợt, dù vậy cậu cũng yên tâm ít nhiều vì Anh đã khá hơn ba ngày trước

_Có chuyện gì sao?- Anh nghi ngờ khi thấy thái độ mọi người không được tự nhiên

_Thì cũng là chuyện của Mai với Huy đó. Ba ngày trước không biết có chuyện gì mà Huy uống rượu quá trời rồi ngất luôn, hôm nay mới tỉnh lại không biết lại chuyện gì xảy ra mà Mai thì tức giận bỏ về phòng ( Tg: và hành hạ cái gối) còn anh Huy thì nằm ì trong phòng từ nãy tới giờ- Lan nhăn mặt kể lại

_ Thôi em xin phép về phòng, em hơi mệt- Anh nhíu mày lạnh lùng nói, rồi đứng lên hướng phòng mình nhưng thật ra cô không về phòng mà đến phòng Mai

“Cốc…cốc…cốc….”

_Vào đi, cửa không khóa- Mai nói vọng ra, giọng nói vẫn còn vương một chút bực dọc

_Là mình- Anh vào phòng , nhàn nhạt nói

_A, cậu về rồi hả, xin lỗi không đến đón cậu được- Mai cười hối lỗi

Anh hơi mỉm cười đôi mắt tím hơi lóa một thứ ánh sáng kì lạ nhưng rất nhanh vụt tắt, cô thấy được trong ánh mắt của Mai có một loại tình cảm mới, nhưng cũng có một cái gì đó còn vướng mắc, không lẽ Huy và Mai có chuyện?

_Cậu và anh Huy có chuyện gì à?

_Làm gì có chuyện gì, mình thì có thể có chuyện gì với anh ta chứ, cái đồ đáng ghét- Mai phùng má, mặt hơi hồng hồng và mắt cô tránh ánh mắt dò xét của Anh, chỉ cần một ánh mắt Anh sẽ biết cô nghĩ gì mà Mai không biết rằng chính thái độ đó của mình đã làm Anh hiểu tất cả suy đoán của cô là sự thật

_Mình là người ngoài cuộc không thể xen vào chuyện của cậu và anh Huy nhưng mình khuyên cậu hãy suy nghĩ và hành động theo trái tim chứ đừng theo lí trí- trong mắt Anh ý cười rất đậm, cô nhớ lúc trước, lúc đó mẹ cô đã nói câu này nhưng đáng tiếc cô không thể hành động theo trái tim vì cô cho rằng trái tim cũng giống như một viên pha lê dễ vỡ,nó rất dễ tổn thương mà trái tim cô đã chịu rất nhiều tổn thương rồi cô không muốn nó bị tổn thương nữa, trái tim cô chỉ có chỗ cho tình bạn và tình thân, cô xây cho nó một bức tường băng giá để không ai có thể chạm tới nó không ai có thể làm nó tổn thương nữa. Con người ta cần nhất là tình cảm, vinh hoa phú quý có gì chỉ là bèo bọt thoáng qua, nếu có một điều ước cô sẽ ước cô có một gia đình hoàn chỉnh để nhận được tình cảm yêu thương của cha và mẹ, tất cả những hư vinh hiện có cô tình nguyện không để trái tim cô có thể rộng mở, bình yên hơn với người khác nhưng mọi chuyện đã qua sao có thể quay lại, dù cho mẹ cô đã dùng tất cả tình yêu thương mà bà có cho anh em cô nhưng đâu đó trong tâm hồn cô vẫn thấy tiếc núi tuổi thơ đã qua, vẫn thấy một khoảng trống vắng không thể lấp đầy . Cô khuyên Mai như vậy vì Mai khác cô và cô cũng tin có một tình cảm thật sự chân thành đang chờ Mai nếu bỏ qua Mai rất có thể sẽ hối hận. Cô không mong Mai hối hận , đau khổ vì đã vô tình bỏ qua cảm xúc của trái tim, bỏ qua tình cảm của chính mình. Lại nói nhìn Huy đau khổ vậy cô cũng không nỡ, thôi thì có chuyện gì cứ nói ra một lần cho thõa giấu mãi trong lòng cũng không tốt

Nhưng có lẽ cả chính Anh cũng không biết từ khi một người bước vào cuộc sống của cô, bức tường băng giá đó đã dần tan chảy, dần sụp đổ. Trái tim sợ tổn thương cũng dần mở ra và dần chấp nhận người đó, chấp nhận phần tình cảm người đó dành cho cô

_Thôi mình về phòng đây- Mai chưa kịp ừ hử gì thì Anh đã đứng lên đi mất

_Hành động theo trái tim sao?- Mai đặt tay nơi ngực trái, cảm nhân được tiếng tim đập của mình, hình như cô nghe thấy trái tim mình đang mong chờ cái gì đó

——————————

Giờ đã là giữa trưa nhưng không khí vẫn mát mẻ và có phần hơi lạnh lẽo, mọi người ngồi giữa bàn ăn, không khí là lạ, không vui vẻ lắm

_Anh Kiên à, nhìn hai người đó chiến tranh lạnh kìa định biến bàn ăn thành bắc cực hay sao vậy?- Lan nhăn mi, nghiêng người thì thầm với Kiên

_Anh cũng không biết nữa, không biết hai người họ ai sẽ đầu hàng trước đây- Kiên cũng phối hợp nghiêng người

_Thôi nào mấy đứa, ăn đi, thức ăn chị và Lan nấu cực khổ lắm đó- Ngọc kéo dãn không khí một chút nhưng không khí vẫn còn rất nặng nề. Bình thường Thiên Minh, Quân và Anh kiệm lời không thích nói chuyện thì cũng chẳng nói làm gì nhưng còn Mai và Huy lúc nào cũng cãi nhau chí chóe, đi đến đâu là nơi đó náo nhiệt hẳn lên vậy mà hôm nay không ai nói với nhau một câu nào

Không khí nặng nề vẫn tiếp tục cho đến khi Huy đứng lên

_Tôi no rồi- rồi rời khỏi bàn ăn

_Em cũng no rồi- Mai vội đứng lên, theo hướng Huy mới đi

_Làm ơn có ai nói cho tôi chuyện gì? Vậy là sao? Hai đứa nó giận nhau hay thức ăn tôi và Lan nấu không ngon mà không ai ăn hết vậy?- Ngọc bực dọc nói

_Không có chuyện gì đâu, mọi người ăn đi- Anh nhìn theo bóng Mai nhếch nhếch môi thành một đường cong hoàn hảo mà không biết nụ cười lúc vô tình đó của cô lại làm một người ngẩn ngơ, trái tim treo lơ lửng như thiếu niên mới lớn, mới biết yêu lần đầu……..

Huy đi thẳng về phòng cậu cảm giác thật khó chịu, cậu không thể hiểu mình nữa, lúc nãy cậu rất muốn nói chuyện với Mai nhưng lời nói vừa ra đến miệng thì lại như có cái gì đó chặn lại không thể nói được, cậu cảm thấy buồn và rất đau mỗi khi nhìn Mai những cố gắng của cậu từ trước đến giờ đều tan thành mây khói, Mai không yêu cậu, giờ cậu biết phải làm sao để đối diện với Mai một cách bình thường đây, có ai nói cho cậu bây giờ cậu phải làm sao đây a, hazz…..

_Hoàng Trí Huy anh nói rõ cho em thật ra là có chuyện gì? Thái độ anh vậy là sao, còn chuyện uống rượu mấy ngày trước nữa- Mai tức giận xông thẳng vào phòng Huy, rồi đóng cửa một cái “rầm” cứ như là có động đất

_Không sao cả- Huy ngước mặt lên nhìn Mai, đôi mắt tràn ngập buồn bã nhưng giọng nói lại lạnh băng. Ánh nắng nhạt nhòa ngày đông hắt vào phòng như tô thêm vẻ tiêu tàn, buồn bã và nhạt ưu thương

_Này, rốt cuộc là anh bị sao vậy hả,nói cho em biết đi- Mai bước tới gần Huy, giọng nói mềm hơn khi nhìn thấy gương mặt Huy, đó không phải là gương mặt hay chọc cô cười, hay gương mặt hay làm cô tức giận mà đó là gương mặt u buồn, tuyệt vọng và có một chút né tránh, gương mặt này của Huy cô chưa bao giờ thấy và không biết tại sao lòng cô lại có một cảm giác ê ẩm đau, như ai đó đánh vào tim, một loại cảm giác cô chưa từng có trước đây và cô cũng không thích nó một chút nào

_Anh đã nói là không sao, em ra ngoài đi, anh muốn một mình- Huy buồn bã nói, lúc này cậu không muốn gặp Mai, chỉ cần gặp Mai là tim cậu lại thấy đau,có lẽ tránh mặt cô một thời gian trái tim này của cậu sẽ yên bình trở lại và vết thương của nó cũng sẽ lành

_Em không ra ngoài, em có chuyện còn chưa nói với anh…… . Anh nghe cho kĩ đây….Hoàng Trí Huy …em thích anh- Mai vừa nói xong câu này mặt cô ” bừng” một cái thiêu đốt. Nhưng rất nhiều năm về sau cô đã hối hận khi tỏ tình với Huy trước nhưng bất quá đó là chuyện của sau này

_Em nói cái gì? Em thích anh, có thật không? Không phải em thích Bạch Điệp sao?- Huy ngẩn ra, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra..Mai nói…Mai nói..cô thích cậu, cậu có nghe lầm không. Cảm giác vui sướng phút chốc dâng tràn trong trái tim mới vừa tổn thương , có lẽ tình cảm là một loại thuốc tốt nhất để chữa trị những tổn thương. Bây giờ trong cậu chỉ còn cảm giác ngọt ngào , hạnh phúc, trái tim vẫn không tự chủ đập nhanh, nhưng đâu đó trong một góc tối cậu vẫn sợ đây chỉ là một giấc mơ để rồi khi tỉnh lại mọi thứ chưa từng xảy ra, cậu vẫn sợ Mai thích cậu không phải là sự thật (Tg: Lúc nảy còn đau khổ giờ lại vui mừng, yêu đương kiểu này chắc có ngày bệnh tim chết sớm!)

_Anh bị ngốc à, em nói thích Bạch Điệp bao giờ- Mai ngượng ngùng nói, mặt cúi ngày càng thấp

“Bùm” một cái toàn thân Huy cứng đờ, trí óc trống rỗng chỉ hành động theo những gì trái tim mách bảo

_Thật sao? Cảm ơn em…cảm ơn em vì đã thích anh…..anh rất yêu em…rất rất yêu em- Huy ôm chặt Mai, kích động đến nói năng lộn xộn nhưng vẫn nói ra hết nhưng gì cần nói. Mai cũng phối hợp vòng tay ra phía sau ôm lấy cậu, Huy cuối đầu hôn lên đôi môi căng mọng nước của cô…..

Phản ứng đầu tiên của Mai là đơ ra chẳng biết làm gì, mắt mở thật to. Huy cảm nhận được sự ngỡ ngàng của cô thì khó hiểu “không phải cô và Bạch Điệp đã hôn qua rồi sao? Sao lại ngỡ ngàng thế này? Không lẽ đây là nụ hôn đầu của cô”. Suy nghĩ trong đầu làm Huy không tự chủ nhếch miệng cười đến chán ghét. Huy hôn Mai đến khi cô không thở được nữa mới buông cô ra, đắc chí cười cười làm Mai đỏ mặt không dám ngẩng đầu nhìn cậu một cái, mặt chôn luôn trong ngực Huy

Qua một lúc lâu sau Mai mới hỏi:

_Tại sao lúc nãy anh bảo là em thích Bạch Điệp- ánh mắt nhìn cậu chằm chằm cứ như cậu nói dối sẽ bị cô phát hiện ngay

_Thì …thì….ba ngày trước, lúc em đi gặp Bạch Điệp, em bảo anh về nhưng thật ra anh không về mà anh đứng ở xa xa nhìn hai người nói chuyện, anh thấy hai người nói chuyện vui vẻ anh rất khó chịu, rồi còn thấy hai người hôn nhau nữa cho nên …cho nên….- Huy ngượng ngùng lắp bắp

_Cho nên anh nghĩ em thích Bạch Điệp, cho nên anh uống rượu không cần biết sống chết, cho nên anh lờ em đi. Tại sao anh không hỏi rõ em rồi đau khổ một mình, uống rượu hành hạ bản thân chứ- Mai nói tiếp vẻ mặt vô cùng tức giận

_Thật xin lỗi, anh…- Huy không biết phải nói gì, đối mặt với Mai đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì

_Anh không cần xin lỗi, anh không có lỗi.Ngày hôm đó em và Bạch Điệp đâu có chuyện gì xảy ra, chắc anh nhìn chệch hướng nên thấy em và anh ấy hôn nhau đó. Với lại cũng nhờ Bạch Điệp mà em mới biết được tình cảm mà em dành cho anh đó. Lúc đó Bạch Điệp đã nói với em một điều em không biết đó là em thích anh. Từ nay về sau có chuyện gì cũng thẳng thắng nói chuyện với nhau được chứ, em không muốn chúng ta có những hiểu lầm không đáng có- Mai nghiêm mặt nói

_Được, nhưng theo em nói vậy đây là nụ hôn đầu của em- Huy cười cười nhìn Mai làm cô đỏ mặt

_Thì…thì sao?- Mai ấp úng nói, sao cô có cảm giác mình mới bị mắc lừa vậy

_Không có sao, hèn chi lúc nãy em bỡ ngỡ như vậy, để anh giúp em tập luyện cho thành thạo hơn- Huy cười gian xảo, mặt một lần nữa kề sát mặt Mai ( Tg: một con thỏ đã rơi vào miệng sói xám, chậc..chậc…đáng thương)

_Anh..anh làm gì- Mai đỏ mặt lắp bắp

_Hôn em- Huy nói rồi cúi xuống không để cho Mai kịp nói thêm lời nào, một lúc lâu sau, cậu buông Mai ra, môi cô đã sưng đỏ

_Đồ đáng ghét…- Mai hét nhỏ một tiếng rồi chạy biến để lại một người cười như một tên điên, cười vì hạnh phúc….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play