Việt Nam – dinh Trần Gia, bây giờ là 22:00pm

* hình như mình bị nhầm với quản lí của Gia Huy là Kyo với Hải Đăng thì phải á hihi *

Phòng 82

- cậu chủ à, cậu chủ, cậu chủ ơi ? _ Kyo miệng mồm mép dẻo như kẹo kéo. Gia Huy từ ngoài cửa sổ leo vào.

- cậu làm gì ngoài đó vậy, đây là lầu 3 mà ? _ Kyo ngạc nhiên hết sức. Gia Huy chỉ đứng phủi phủi cơ thể và áo.

- thưa cậu chủ, chủ tịch muốn gặp cậu ! _ Kyo nói, nghe vậy hắn cũng đi luôn ra khỏi phòng

“cạch” – tiếng mở cửa gay sự chú ý của ông Trần.

- con đến rồi sao, ngồi đi. Ta có chuyện cần nói rõ ràng với con ! _ Mặt ông vẫn giữ nét khiêm nghị bao năm không thay đổi, đôi chút lại tỏ vẻ lạnh lùng và cứng nhắc giống hệt hắn hiện tại.

- đúng như con đang suy nghĩ là ta chỉ có một và một vấn đề với con hiện tại thôi. Là gì thì con cũng đã biết, con chính là người đại diện T.K kí kết hợp đồng với Venus, hơn nửa Venus lại là một Tập đoàn lớn mạnh ở khu vực Bắc Á và bắc châu Âu, hiện tại Tập đoàn của chúng ta đã có thể nói là phủ sóng toàn châu Á và lấn sang khu vực của Châu Âu, nhưng vì không khí ở vùng cận cực quá khắc nghiệt nên ta vẫn không đủ điều kiện phát triển thị trường, con hiểu chứ ? _ Dù đã gần 60 nhưng đôi mắt ông vẫn tinh anh và nhận rõ ra ý nghĩ mà hắn đang nghĩ trong đầu.

- ta biết con là người kiệm lời và không thích nói nhiều, ta chỉ cần con phải nhớ ngày 27.11 lễ kí kết sẽ diễn ra, và hôm nay là ngày 15.11. Con nghĩ thời gian từ đây tới đó sẽ đủ cho con chuẩn bị một buổi lễ quan trọng sao ? Hãy tiến hành chuẩn bị mọi việc từ ngày mai, ta trông cậy vào con ! _ Ông vừa dứt lời, hắn chuyển hướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ông và nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Hắn đăng trăn trở với cái suy nghĩ : “ tại sao người chuẩn bị phục vụ buổi lễ lại là hắn, từ trước đến giờ việc đó do Đăng và Gia Bảo đảm nhiệm sao ? ”

- với năng lực của con, ta không ý kiến nhưng ta nghĩ con đã quá kém trong việc xã giao hoặc tổ chức một buổi lễ. Với một CEO như con vậy còn quá kém cỏi, làm sao sau nay con quản lí tập đoàn tốt được ? _ Ông hơi cau mày khó chịu với ánh mắt của hắn.

Huy kép cửa lại, đầu óc của anh vẫn đang chạy xung quanh những câu nói của Hoàng Triệu khi nãy.

- ông nhầm rồi…tôi, chưa bao giờ có ý định sẽ trở thành đại cổ đông và quản lí tập đoàn đó…_ hắn lầm bầm, đôi mắt xám giăng đầy xương mù nhìn về phía khoảng không trước mắt.

- cậu hai, ông chủ nói gì vậy ? _ Kyo nhanh nhảu đón hắn từ cửa. Hắn không nói gì chỉ đi thẳng vào phòng trong. Kyo cũng bước theo, miệng gã vẫn nói tía lia..

- ngươi lui đi, nhức đầu quá ! _ cuối cùng thì hắn cũng lên tiếng, vẻ mặt dửng dưng mâu thuẫn với câu nói.

Sau khi Kyo rời đi, hắn bước đến tủ làm việc, một góc tủ bị bám bụi, ở đó có một bức hình. Hắn phủi phủi rồi lau lau tấm kính, hình ảnh hiện ra. Người phụ nữ tay bế một cậu bé, cậu bé đang ôm một món quà, đôi mắt ấy, đôi xám nhỏ bé kia đang nhìn vào món quà và dường như chẳng để ý đến người chụp hình và ống kính.

“ chúc mừng sinh nhật con, Gia Huy ” – tiếng nói vọng lên trong đầu hắn, ký ức đó, xin người đừng làm đau khổ một con ngươi đáng thương như vậy nửa …

***

“ ting ” – tiếng chuông cửa mở reo lên, Ren vội chạy ra cửa. Trông dáng vẻ của anh lo lắng và đang trông chờ điều gì đó. Cửa mở, nó bước vào, đầu tóc nó xù lên, và lấm lem cát, nước mắt đã khô nhưng đôi mắt lại sưng húp. Trẻ ba tuổi cũng nhận ra rằng nó vừa trải qua việc gì đáng sợ đến phát khóc.

- Cậu đi đâu vậy hả ? Cậu luôn làm mọi người lo lắng, cậu có biết không Hạ Băng ? _ Ren quát nó, lúc nó biến mất, anh như ngồi trên đống lửa, điện thoại không liên lạc được, anh càng điên tiếc hơn. Nó không nói gì, chỉ lấy chiếc điện thoại ra và dặt vào lòng bàn tay Ren rồi nó đi luôn về phòng, không nói gì thêm. Nhanh tay Ren bật nguồn điện thoại nhưng…nó đã cạn hết pin. Thì ra đấy chính là lý do anh không tài nào liên lạc được với nó. Anh bước đến bàn phòng khách rồi ngồi xuống gọi pizza hoặc thứ gì ăn được, tiện thể anh cũng muốn biết nó đã làm gì trong thời gian vừa rồi.

Nó vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng, nó đến và ngồi đối diện với Ren, thong thả cầm chiếc sandwich mà ăn. Nó không nhìn Ren vì nó biết Ren đang giận lắm, nhưng nó không quan tâm. Nó không muốn ai phải thương hại nó, nhất là Ren. Cả không gian yên tĩnh bao trùm lên 2 người, Ren nhìn nó bằng ánh mắt chờ đợi xen lẫn khó chịu, nó lại nhìn miếng sandwich như kẻ thù của mình và….rất có khả năng sẽ “ nghiền” chúng ra từng mảnh ( =.= )

- Ren ! _ nó cất giọng sau khi đúng 1 tiếng 28 phút im lặng. Đôi mắt anh dãn ra, không cau có như khi nảy nửa.

- sao ? _ câu trả lời của anh có phần hơi bất cần và hờn, điều đó khiến nó cảm thấy anh vẫn còn rất con nít.

- khi nào kế hoạch mới có thể bắt đầu ? _ nó nói.

- … _ Ren im lặng, anh không nghĩ nó lại thay đổi ý định nhanh chóng như vậy.

- hãy tìm và mua lại hết tất cả cổ phần của T.K. hoặc phá hủy nó từ bên trong. Trong lịch sử nhân loại, những cuộc chiến nội bộ còn nguy cấp hơn là giặc ngoại xâm lược ! _ Nó nhếch mép, mắt đanh lại.

- cậu …

- cậu biết không, vào mỗi ngày trước khi đi ngủ, tôi đều suy nghĩ cách để hạ bệ được Hoàng Triệu.

- tôi cũng không muốn chần chừ chuyện này, nhưng trước khi tính tới chuyện phá hủy T.K ta phải châm ngòi cho cuộc chiến bùng nổ. và việc đó sẽ xảy ra vào ngày 27.11 _ Ren cười, dáng thong thả. Nó cũng cười, nụ cười thật thâm hiểm. Và tôi thấy, bóng của nó, mọc ra đôi cánh to. Một đôi cánh của thiên thần. Và nó có màu đen, màu đen của sự kì bí…

************IIII**************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play