Đăng đi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Cậu mở cửa sang phòng kế bên. Bây giờ, Đăng đang có 1 nỗi tò mò rất lớn. Căn phòng này, màu chủ đạo là màu trắng ngà, tinh khôi…giống nó vậy. Phòng được chia làm 2 gian, 1 gian được làm phòng ngủ, gian thứ 2 trong như 1 cái phòng khách thu nhỏ và hẳn là theo lối cổ điển của người phương Tây. Căn phòng này chắc chắn là phòng của nó. Trên tường treo 2 tấm ảnh khổ vừa đối diện với giường ngủ của nó. Là hình của 1 người đàn ông tầm trên 36 tuổi và người phụ nữ cỡ 32 hoặc hơn, họ rất đẹp. Nhất là người phụ nữ, bà có đôi mắt màu ngọc lam trong veo như đôi mắt của nó. Gương mặt của nó hiện giờ cứ như là bản sao của người phụ nữ này. Nhìn 2 tấm ảnh, bỗng dưng Đăng thấy quen thuộc quá, nhưng cũng có gì đó buồn buồn trong lòng. Cảm xúc này không thể diễn tả được…

Nó quăng cuốn tạp chí sang bên, mắt nhìn đồng hồ. Cũng hơn 5 giờ rồi mà sao chưa thấy Ren về, còn Đăng làm gì ở trên lầu mãi thế ? Không thể ngồi yên đây mà suy đoán nửa, nó đứng dậy, vừa mới bước chân đến cửa phòng thì Đăng đi tới.

- woa ~ nhà em sạch sẽ quá nhỉ ? đúng là có bàn tay con gái nên mới thế ? _ Đăng vừa đi vừa cười, mắt híp lại. Nó ngoảnh mặt đi tặc lưỡi, nào tới giờ nó có đụng tới cây chổi quét nhà đâu. Từ mọi việc như dọn dẹp hay nấu ăn Ren đều làm tất. Nó như viên ngọc quí giá được trưng trên cao vậy. Bỗng tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Nó hơi nhĩu mày, nhưng vẫn bình thản đi ra cửa. Đăng cũng vậy mà đi theo. Có người đậu xe lấp ló bên ngoài cổng. Sau khi cổng mở, người đó phóng chiếc Honda CBR đỏ đen thẳng vào sân. Tháo mũ bảo hiểm ra, Ren vuốt lại mái tóc lãng tử của anh. Dám cá là có cả ối cô đổ rạp vì vẻ phong lưu lãng tử của Ren, nhưng đối với nó…Vì từ nhỏ nó đã được miễn dịch với trai đẹp nên Ren cũng chỉ là một người con trai bình thường…ít nhất là đối với nó. Đăng nhìn Ren 1 cách dò xét. Có cái gì đó đang lóe lên trong suy nghĩ của Đăng. Ren cũng nhìn thấy cậu, nở nụ cười xả giao.

- cậu đây là ….? _ Ren hỏi, nhìn sang nó chờ câu trả lời. Nó thì chỉ im lặng, nhướn lông mày lên, vòng tay lại nhìn Ren. Kiểu cách giống như nó đang thách thức anh vậy !

- tôi là Đăng, học trên Băng một lớp. Chào anh ! _ Về cái khoảng xã giao thì Đăng không ngần ngại gì cả, cậu cũng cười.

- đứng ngoài đây nói chuyện thì thật là không tiện lắm, mời cậu vào nhà.

- cảm ơn anh ! _ Ren bước vào, sau đó là Đăng, cuối cùng là nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play