Tuấn Anh vừa quay đi được một lát, thì Mimi sực nhớ ra ca giúp việc
tối nay của mình. Cô cuống cuồng bước xuống giường, lao ra khỏi bệnh
viện trong làn gió lạnh khi đôi chân còn chưa thật sự vững mà quên mất
có người đang đi mua đồ ăn về cho mình. Mimi leo lên chiếc xe bus và mất hút trong lòng phố mùa đông buốt giá.
20 phút sau, Tuấn Anh quay lại. Anh hý hửng xách chiếc cặp lồng đựng
đầy cháo đẩy cửa bước vào phòng. Nụ cười trên môi Tuấn Anh tắt ngấm khi
trước mặt anh là chiếc giường trống trơn, còn Mimi không một lời nhắn
nhủ để lại. Tuấn Anh tìm kiếm một lúc thì thất vọng quay về. Trong lòng
anh đầy rẫy những hoài nghi về Mimi mà không sao tìm được đáp án có lý
nhất: “Mimi, thật ra cô ấy là ai? Tại sao cô lại không có gia đình,
không người thân thích. Tại sao bác sĩ lại nói cô đã trải qua một thảm
họa nào đó thật khủng khiếp? Tại sao cô lại hoảng loạn khi tỉnh dậy chỉ
có một mình? Và tại sao cô lại rời đi lạ lùng khỏi bệnh viện mà không
một lời nhắn nhủ như vậy Mimi?”*****
Tối đó, Mimi vừa kịp tới nơi giúp việc. Cô vội vã bấm chuông vào nhà
rồi nhanh chóng giặt giũ, lau dọn. Hôm nay, cô không có việc gì liên
quan đến chiếc ban công cả, nhưng chẳng hiểu vì điều gì mà cô cứ muốn
bước ra. Và thế là dù đã khá muộn, cô vẫn cố tình nán lại, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến ra ngoài cái không gian bé nhỏ ấy. Bầu trời mùa đông đặc
quánh, đen và bí ẩn như một chiếc biển hồ. Xa xa, thành phố lấp lánh
những ánh đèn vàng buồn bã rủ bóng xuống lòng đường hiu hắt. Vài chiếc
giỏ hoa mười giờ đang im lìm trong giấc ngủ. Từng bông đỏ chói đã chúm
lại chờ sớm mai phai tàn. Mimi ngắm nhìn và thấy buồn cho cái sắc đẹp
ấy, ngắn ngủi và vội vàng. Bừng lên trong phút giờ rồi vội lụi vào úa
rũa. Nên người ta thường nói, nhan sắc của đời người chỉ có độ có thì.
Tuổi thanh xuân đâu thể là mãi mãi. Cuộc sống thì ngắn ngủi mà bóng tối
thì muôn vàn, nên cô cứ còn mãi chới với, còn mãi sợ không được sống hết những năm đẹp nhất của cuộc đời.
Mimi thở dài trong tiếc nuối. Cô quay ra bám lấy lan can và phóng tầm nhìn sang khu nhà đối diện. Một khoảng không hoang lạnh đến vô cùng.
Dường như ở đây, chỉ còn lại Mimi, những giỏ mười giờ đã ngủ, từng ánh
đèn vàng vọt lưa thưa bên dưới và những làn gió tháng mười giá buốt phủ
qua. Mimi thu mình lại, hai tay ôm lấy cơ thể tự sưởi ấm. Cô đang mơ
màng tưởng tượng ra thời ấu thơ ngọt ngào bên gia đình thì bên kia thấp
thoáng bóng người tiến lại ban công tối lạnh.
Đoán là anh chàng đêm qua nên Mimi thích thú, dường như nỗi buồn tan
biến trong tức thì. Mimi hồn nhiên nở nụ cười tươi rói, giơ hai tay lên
cao vẫy như reo hò: “Aaaa. Xin chào! Xin chào”.
Không giống như những gì Mimi tưởng tượng, người con trai đêm qua
không đáp lại một lời, không đưa tay vẫy gọi. Anh ta thờ ơ rít thuốc,
nhả khói một hồi rồi vội vã quay về. Mimi thấy hụt hẫng, một cảm giác
thất vọng vô cớ dậy lên trong lòng. Không hiểu điều gì khiến cô rơi lệ,
từng giọt ướt đắng phủ lên trên đôi má đã lạnh toát vì sương đêm. Mimi
lui vào bên trong, cô cắm tai nghe và radio bát đầu ngân lên bản nhạc
buồn bã….
Trong giấc mơ chợp chờn, Mimi lại thấy thấp thoáng hình bóng người
con trai mờ ảo dưới nắng chiều vàng nhẹ. Có lúc, người con trai đó gọi
lên một cái tên nhưng Mimi không thể nghe rõ cái tên ấy. Có lúc Mimi
thấy anh cười đùa vui vẻ, có lúc cô lại thấy người con trai ấy cúi đầu
lặng lẽ, dáng vẻ anh thật buồn bên làn khói thuốc mờ trắng. Mimi đã muốn chạm vào anh thật gần, thật gần... Mimi muốn nhìn rõ gương mặt anh,
muốn nói với anh điều gì đó, muốn nằm lấy bàn tay anh để tìm chút cảm
giác ấm áp chở che... Không biết vì lý gì, không hiểu bằng cách nào mà
hình bóng người con trai đó cứ len lỏi vào trong mỗi giấc mơ của cô. Và
cũng không hiểu vì điều gì lại khiến Mimi cảm thấy muốn chạm vào người
anh đến vậy. Để rồi mỗi khi tỉnh giấc, xung quanh Mimi chỉ là căn phòng
trống lạnh càng khiến cô hụt hẫng và cô đơn đến tê người. Mimi cảm thấy
ấm áp mỗi khi được nhìn thấy bóng hình ấy, và dường như đó là điều thân
thuộc duy nhất là chỗ dựa tinh thần cho cô gái đơn độc như Mimi lúc này. Đã nhiều lần Mimi tự hỏi, người con trai đó là ai, phải chăng trong
cuộc đời này cô còn có một người anh trai, một người em trai, hay đó
chính là người mà cô đã từng thương mến. Dù là ai đi nữa thì Mimi cũng
từng luôn ao ước, giá mà, người con trai trong mơ đó có thể bước tới đời cô, có thể ôm lấy cô và nói cho cô biết cô là ai trong cuộc đời này, để cô biết mình không lẻ loi, không cô độc, để cô biết ở đâu đó vẫn có
người ngóng chờ, thương yêu và luôn sẵn một vòng tay đón cô trở về...
***
Sau khi rời khỏi bệnh viện mà không biết Mimi đã đi về đâu, Tuấn Anh
cảm thấy buồn bực trong lòng, nó giống như cảm giác yêu ai đó rồi bị
người ta cho leo cây vậy. Mà với Tuấn Anh, thì có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái bỏ đi không một lời nhắn nhủ. Tuấn Anh lao
lên xe phóng như bay về phía bờ hồ. Lòng vòng một lúc cho tới khi sương
gió đủ lạnh để mang tới cho anh cảm giác thấm mệt và giá buốt thì mới
chịu ra về. Tuấn Anh đã định ghé qua chỗ Minh Lê để xả nỗi bực tức của
mình lên người con gái vô can ấy, nhưng rồi anh nhận thấy có lẽ nên trút lên đầu thằng bạn thân thì sẽ tốt hơn. Thế là Tuấn Anh đánh xe một mạch tới nhà An Khánh. Lúc này An Khánh cũng vừa tàn cuộc gặp gỡ khách hàng
trở về.
Nhìn vẻ mặt bực bội của Tuấn Anh, An Khánh pha trò ngay tức thì:
Này ông tướng, hôm nay bị em nào chọc giận hay sao mà trông bộ mặt có vẻ căng thẳng dữ vậy?
Tuấn Anh gắt gỏng:
Ông im đi hộ tôi cái!
An Khánh tròn mắt trước thái độ cáu bẳn của người bạn. Anh nhún vai tỏ ý không hiểu:
Xì! Thôi được rồi, tôi sẽ để ông yên cho tới khi ông chịu tự thú với tôi được chứ?
Tuấn Anh im lặng, anh tiến lại gần An Khánh khoác lên vai gã bạn thân tỏ ý làm lành. Cả hai cùng bước vào tháng máy trở về căn hộ. Vừa đến
cửa Tuấn Anh liền mở lời:
Đêm nay tôi sẽ over night với ông nhá? Không sao chứ?
An Khánh cúi xuống mở khóa, tủm tỉm cười châm trọc:
Tùy ông thôi. Làm thế nào thì làm nhưng đừng để hàng xóm xì xào về giới tính của tôi là được
Tuấn Anh phá lên cười lao đến ôm lấy cổ An Khánh diễn trò BD. Anh hôn chụt chụt lên má An Khánh rồi buông lời tán tỉnh:
Yêu anh nha em, chia tay anh không đòi quà!
An Khánh vừa mở xong cửa anh vội đẩy Tuấn Anh ra khỏi người mình vờ tháo chạy:
Thằng quỷ, ông làm tôi nổi hết da gà lên rồi đây này. Ông mà còn làm
tới là tôi mách em Minh Lê để em ấy cho ông đi test giới tính đó nha.
Tuấn Anh càng phá lên cười như nắc nẻ:
Ông dọa tôi hả, lại thích thách nhà giàu húp tương hả? Trước khi mách được Minh Lê thì tôi đã cho ông xong đời zai rồi nha.
Tuấn Anh đưa hai tay hù dọa rồi lao đến ôm An Khánh. Cả hai giỡn nhau vật lộn cười sặc sụa. Một hồi An Khánh vớ lấy cái khăn trải bàn màu
trắng giơ lên vẫy vẫy đầu hàng:
- Tôi thua ông rồi đồ quỷ. Tha cho tôi đi.
Tuấn Anh thở hổn hển cười không ra tiếng vì mệt:
- Thôi được, cháu ngoan thì bác tạm tha. Nhưng coi chừng đêm nay bác cho biết tay đó nha… haha
Khi trò chơi kết thúc. An Khánh lao vào phòng tắm táp, còn Tuấn Anh
chợt nhớ đến Mimi. Lòng anh thổn thức, một cảm giác vừa lo lắng, vừa bực bội bứt rứt dậy lên trong lòng. Tuấn Anh với lấy điếu thuốc châm lửa
rít một hơi rồi lao ra ban công đứng trầm ngâm.
Bên kia tòa nhà đối diện, ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Tuấn Anh thấy thấp thoáng bóng phụ nữ ra vào qua lớp kính mờ. Tuấn Anh đang mải miết suy nghĩ về Mimi nên anh chẳng bận tâm tới những gì diễn ra trước mắt. Ngay cả khi người phụ nữ
ấy bước ra ban công đưa tay vẫy gọi ai đó giữa lúc khuya khoắt anh cũng
chẳng muốn tò mò. Từ lâu lắm rồi cái tên Đan Phương đã không còn mặc
định là thứ gì đó rất riêng ở trong tim anh nữa. Nhưng không hiểu sao từ lúc gặp Mimi, cái thứ tình yêu đơn phương ngày nào lại ùa về, âm ỉ và dai dẳng đầy ám ảnh. Anh đã
không muốn nghĩ tới Đan Phương nữa để trái tim anh có thể trọn vẹn với
Minh Lê nhưng dường như sức mạnh của sự rung động đầu đời lớn hơn ý chí
của anh rất nhiều. Nên bây giờ đây trái tim anh cồn cào khôn xiết. Nhưng chính anh cũng không hiểu vì tình yêu đơn phương đầu đời trỗi dậy hay
do anh đã bị trúng tiếng sét ái tình của người con gái xa lạ, bí ẩn
Mimi. Anh không rõ, thật sự không rõ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT