Tiếng nhạc du dương đột nhiên ngừng hẳn khi ca khúc rộn ràng được
thay thế tức thì. Mimi sực tỉnh, cô thoáng nghe thấy tiếng đàn ông huyên náo phía sau : “Ngày mới thì phải rộn ràng lên chứ các nàng tiên
xinh đẹp. Rầu rĩ Phú Quang kiểu này thì tụi anh chỉ muốn rúc vào mền đi
ngủ ngay thôi. Cho anh ly cà phê nóng, và …”.
Câu nói ngắt quáng khi Mimi quay lại nhìn anh ta, rồi lại một lần nữa cô bối rối vì vị khách của lần trước cứ sững sờ trân trân nhìn cô không chớp mắt. Mimi thẹn thùng khẽ cúi xuống liếc qua trang phục của mình
một lượt. Hẳn nó không được hợp mốt cho lắm nhưng đâu đến nỗi quái dị
như kẻ trên trời rơi xuống mà anh ta nhìn mình như vậy. Mimi thoáng nghĩ trong đầu rồi nhanh chóng cất lời.
- Xin lỗi anh! Tôi có gì đó không bình thường hay sao?
Tuấn Anh hít một hơi thật sâu, phùng má, tru môi, nhếch vai tỏ ý
thanh minh. Anh cũng không dấu nổi vẻ ngượng ngùng vì đã khiến Mimi phải bận lòng như vậy.
- Ồ… tôi… cô tại cô
Mimi tròn mắt chờ đợi câu trả lời. Tuấn Anh không tìm được lý do cho
cách nhìn của mình nên anh vội vã nghĩ kế lẩn trốn. Đột nhiên Tuấn Anh
tiến lại gần Mimi, anh đưa tay lên vuốt một lọn tóc còn buộc sót đang
buông lơi trên má cô vén sang một bên.
- "Tôi nghĩ nếu cô buộc nốt cái lọn tóc này lên trông sẽ gọn gàng hơn. Cô có gương mặt xinh đẹp đấy và một đôi mắt hút hồn nữa. Nhưng tôi muốn cô biết rằng, cô rất giống một người quen của tôi"
Dứt lời Tuấn Anh bước nhanh vào chiếc bàn quen thuộc, mặc Mimi đứng
lặng sửng sốt trước hành động quá táo bạo của người khách lạ. Vài cô bồi bàn chạy ra tíu tít châm chọc:
Chết nhá, Mimi đã lọt vào tầm ngắm của gã lãng tử kia rồi. Cần thẩn
kẻo sập bẫy của anh ta đấy. Ôi cái bài giống một người quen nhàm chán ấy sao mà nhiều chàng thích diễn đến vậy nhỉ? Nhưng sao anh ấy không diễn
với chúng mình chứ?
Giọng cô gái pha chế vọng ra đầy vẻ bực tức:
- Các nàng không biết đàn ông thường có mới nới cũ, dù ủ rũ mà lạ cũng khát thèm à. Nên đừng hy vọng vào những lời đường mật của họ. Rồi
một ngày ta cũ, dù chưa đến mức ủ rũ thì họ cũng sẽ phụ quay đi thôi.
- Phải rồi, chị Hải Như nói đúng lắm. Mimi cô phải cảnh giác đấy, đừng để sập bẫy nghe chưa?
Mimi gật gù tỏ ý đồng tình nhưng trong lòng cô thì đang cười lặng lẽ. Bởi với cô cuộc sống đâu chỉ là vô vàn những cám dỗ phải dè chừng và
nếu còn được có mặt phút giờ nào trên cuộc đời này thì hãy cứ hết mình
mà sống. Vấp ngã thì sẽ đứng lên, khổ đau hãy dùng tiếng cười mà xoa
dịu. Cuộc sống muôn vàn màu sắc nhưng cũng chỉ nên đơn giản thế, để mà
bước đi.
Tuấn Anh ngồi say sưa lướt web bên chiếc Ipad. Chốc chốc lại xuýt xoa khi có tin nào đó hot: “Thêm một chiếc máy bay nữa mất tích, chà chà”.
Mimi đang lau ở chiếc bàn phía trước Tuấn Anh, bỗng cô dừng lại hốt
hoảng, toàn thân cô lạnh toát, bủn rủn không thể nhích nổi chân nữa, vài giây sau thì ngã quỵ. Tuấn Anh vội vã chạy tới đỡ lấy Mimi: “Này Mimi,
chuyện gì xảy ra với cô thế…”
*****
Bệnh viện 7h tối, Mimi vừa hồi tỉnh sau một cơn mê kéo dài. Mimi hé
mắt, ngồi bật dậy trong sự hoảng loạn. Toàn thân cô ướt lạnh vì những ký ức đáng sợ hiện về trong lúc mê man. Mimi co ro ôm lấy cơ thể mình run
lẩy bẩy: “Đây là đâu, đây là bóng tối… là hố nước sâu, là miền hoang vu hay ở tận nơi lòng đất… Có ai ở đây không, có ai nghe thấy tiếng của tôi không”.
Tuấn Anh vừa trở về từ phòng của bác sĩ, thấy Mimi ngồi co ro sợ hãi anh vội vã chạy lại bên cô:
- Mimi, cô đã tỉnh rồi sao? Cô thấy trong người thế nào? Cô làm tôi lo lắng quá!
Mimi thấy Tuấn Anh xuất hiện, cô cảm thấy an lòng và không còn cảm giác sợ hãi khi nãy nữa.
- Có chuyện gì xảy ra với tôi sao?
- Cô đã ngất tại bàn cà phê sáng nay. Bất tỉnh cho đến tận bây giờ.
- À ra thế! Bây giờ tôi thấy khỏe rồi, tôi đi được rồi chứ?
Mimi thả chân xuống khỏi giường toan đứng dậy thì đầu óc choáng váng
đến không thể ngồi vững được nữa. Tuấn Anh vội ngăn Mimi lại.
Không! Làm sao mà cô rời khỏi đây được lúc này. Bác sĩ nói có lẽ cô
sẽ phải nằm đây thêm một ngày nữa để sức khỏe hồi phục. Nên cô cứ bình
tĩnh. Mà bác sĩ nói, hình như cô đã trải qua thảm kịch nào đó khủng
khiếp lắm nên bây giờ mới rơi vào tình trạng bất tỉnh lâu như vậy? Hy
vọng đó chỉ là một sự phán đoán.
Mimi bỗng co người lại run rẩy. Cô nói qua từng tiếng đứt quãng lí nhí.
- Tôi… tôi không nhớ gì hết, tôi không biết gì cả.
Tuấn Anh sốt ruột hỏi Mimi.
- Sao cô lại không nhớ gì hết, không biết gì hết là sao?
Mimi cố tình lảng tránh:
- Ý tôi là chưa từng có chuyện như thế xảy ra với tôi
Tuấn Anh thở phào khẽ nở nụ cười:
- Ra thế, vậy mà tôi lại cứ tưởng… lạy Chúa, thế là mọi chuyện ổn rồi. Cô ăn gì nhé, có lẽ bây giờ cô cũng đói bụng rồi.
Mimi cười dịu dàng đáp lời:
- Cảm ơn anh! Anh làm ơn cho tôi một hộp sữa và một chiếc bánh mì nhé! Tôi ăn tối như thế quen rồi!
Tuấn Anh chau mày.
- Ơ, cô ăn thế sao được. Làm gì có bệnh nhân nào mà bồi bổ toàn
thứ đồ lạnh toát như cô chứ? Để tôi mua cho cô bát cháo gà nóng, ăn như
thế mới nhanh lại người.
Mimi định từ chối nhưng Tuấn Anh đã gạt phắt đi.
- Ngoan nào, cô cứ nằm xuống nghỉ đi. Tôi chạy ù đi một tý là quay lại ngay thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT