Những cơn mưa mùa hè ở Yorkshire thường không đến một cách
nhẹ nhàng - trái lại nó thật dữ dội mạnh mẽ, như thể cả vùng quê đã làm điều gì
đó đáng bị trừng trị. Tuy nhiên vào buổi chiều đặc biệt này, Nick chính xác ai
là người mang sự phẫn nộ của Chúa đến cho họ.
Chính anh đã làm điều đó.
Giống như một kẻ đáng khinh, anh nghiêm túc nghĩ tới việc
hôn quý cô Isabel Townsend, ở trên mái nhà, khi nàng thú nhận một cách khá chân
thực về hoàn cảnh nghèo khó của nàng.
Nàng nhìn anh bằng đôi mắt nâu sâu thẳm và anh biết nàng sẽ
để anh hôn nàng. Nhưng, chỉ là vì lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của anh.
Và lòng biết ơn đó không phải là lý do có thể chấp nhận được
cho mối quan hệ mập mờ, đặc biệt là trên mái nhà.
Vì vậy, khi thời tiết bủa vây lấy họ, anh muốn hét to nỗi
thất vọng của mình để Chúa trời nghe thấy, tuy nhiên công bằng mà nói Nick vẫn
phải cảm ơn Ngài vì hành động can thiệp này.
Đến tận khi tia chớp đột nhiên lóe sáng, đáng sợ và nguy
hiểm, Nick mới nhận ra nếu họ vẫn tiếp tục ở trên mái nhà, thì họ không chỉ bị
ướt mà còn có thể bị giết.
Ý nghĩ đó đã thúc giục Nick hành động, anh vòng tay ôm lấy
hai vai Isabel, dẫn nàng bước đi và xuyên qua cơn mưa, tiến về phía cánh cửa sổ
gác mái. Ngay khi đến lối vào, nàng vội vàng quay lại, nhanh chóng cúi đầu
thoát khỏi cánh tay anh và lao qua mái nhà, quay lại nơi nàng đã làm việc ban
đầu.
“Ôi keo dính của chúng tôi!”
Mái nhà ẩm ướt và cơn mưa xối xả cùng sự nguy hiểm của những
cơn sét chớp nhoáng, đã khiến lòng kiên nhẫn còn sót lại của Nick bốc hơi.
“Isabel!” Tên nàng vang khắp mái nhà, trong khi tiếng sấm khủng khiếp kêu ầm ầm
xung quanh họ và nàng cứng đờ người, quay lưng lại, mắt mở lớn và do dự.
“Hãy bỏ nó lại!”
“Tôi không thể!” Isabel lắc đầu và quay đi, nhìn xuống độ
dốc mái nhà, qua cơn gió câu nói vang đến tai anh, làm anh thấy nhức nhối.
“Chúng tôi đã mất nhiều giờ để làm nó!”
“Nàng có thể và nàng sẽ làm!” Nick nói.
Nàng nhìn qua vai, ánh mắt kiên định. “Ngài không phải là
ông chủ của tôi, thưa ngài.”
Nàng không kiểm tra sự an toàn của đôi chân trong khi nàng
tiếp tục đi.
Đó là một sai lầm.
Đôi dép của nàng đã làm bật một tấm ngói bị lỏng trượt xuống
và văng khỏi mép mái nhà, Isabel mất thăng bằng. Anh cảm nhận được sự sợ hãi
trong mắt nàng khi nàng bắt đầu ngã và anh vội vàng tiến về phía nàng.
Isabel đưa tay ra tóm bất cứ thứ gì có thể giữ nàng lại, nỗ
lực đó đã khiến nhiều miếng ngói khác văng ra rơi xuống đất. Nàng bò trườn lên
chúng, nỗi sợ hãi làm nàng cảm thấy tuyệt vọng, hành động đó chỉ càng làm nàng
rối loạn.
Anh đã ở đó, nắm chặt lấy tay nàng, ngăn nàng cử động. Anh
không nói gì khi mắt họ nhìn nhau, cơn giận dữ trong mắt Nick đã xua tan sự
tuyệt vọng trong nàng.
Anh không nói gì cả khi nàng đã đứng vững và hai chân giữ
lại được thăng bằng, cho phép anh giúp nàng đứng lên từ từ và giữ lấy nàng, khi
nàng thở sâu lấy lại bình tĩnh.
Chỉ đưa nàng đến lối vào, anh mới lên tiếng. “Ta không phải
ông chủ của nàng, Isabel, nhưng nếu nàng không thể chịu trách nhiệm an toàn cho
bản thân mình, thì ai đó phải làm điều đó cho nàng.” Nick chỉ vào cửa sổ gác
mái. “Vào trong. Ngay.”
Dù vì giọng điệu của anh hay do mưa hay do cảm giác tự vệ
bẩm sinh, nên nàng đã làm như vừa được bảo. Thật kỳ diệu.
Nick nhìn nàng trèo vào gác mái, đảm bảo rằng nàng đã an
toàn bên trong và quay lại nhặt thứ keo dính chết tiệt nhưng lại rất có giá trị
đối với nàng.
Xách chiếc xô trong tay, Nick nhìn sang phía chuồng ngựa nơi
mà anh đã gặp cậu bé coi ngựa sáng nay đang cố gắng hết sức để đóng lại chuồng
ngựa. Cậu ta chạy nhanh vào dinh thự, gió và mưa trút xuống gương mặt non trẻ
cậu ta. Cậu ta cúi đầu xuống, bảo vệ khuôn mặt mình trước những cơn gió dữ dội
và hành động đó làm chiếc mũ lưỡi trai rơi khỏi đầu, mái tóc của cậu ta xổ tung
ra.
Mái tóc của cậu ta rất dài.
Nick sững người, dán mắt nhìn cậu ta quay lại nhặt chiếc mũ
đang lăn trên mặt đất, quay tròn theo những ngón tay vô hình của cơn gió ở
Yorkshire. Mái tóc của cậu ta bay ra sau như một dải ruy băng đỏ, ngay lập tức
bị sũng ướt nước mưa. Và khi cậu ta quay lại, lại cố gắng tiến vào nhà, với
Nick lúc này không còn có câu hỏi bí mật nào về Townsend Park nữa.
Nick hình dung lại tất cả người hầu trong đầu mình: Cậu bé
giữ ngựa, người quản gia giống ẻo lả, một mớ pha tạp những người hầu kỳ lạ và
bé nhỏ.
Trong nhà nàng toàn là đàn bà.
Đó là lý do tại sao nàng ở trên mái nhà, gần như có thể giết
chết chính mình.
Bởi vì, không có ai khác làm giúp cho nàng.
Anh thầm chửi thề, nhưng từ ngữ đã biến mất trong tiếng gió
rít, quất vào các cạnh của mái nhà. Ngôi nhà toàn đàn bà hay không, đó không
phải lời bào chữa cho sự bất cẩn và cố chấp của nàng. Nàng nên bị nhốt trong
một căn phòng vì sự an toàn của anh. Vì sự tỉnh táo của anh.
Tiếng sấm kêu gầm trên đầu anh, buộc anh phải quay vào gác
mái, nơi nàng vẫn đang nhìn anh chằm chằm, những dòng nước nhỏ chảy dọc trên
khuôn mặt nàng. Anh ấn mạnh cái thùng nhớp nháp về phía nàng. Nàng cầm lấy nó
và lùi lại, khi anh bước vào bên trong.
Mãi một lúc sau anh mới đóng được cánh cửa sổ, gài chặt then
cửa để chặn lại những hạt mưa đang rơi trên tấm kính trước khi quay sang nàng,
cả người ướt nhèm và hoàn toàn không vui vẻ.
Đặt cái xô xuống cẩn thận, nàng ngần ngừ, bối rối thì thầm,
“Tôi sẽ hoàn toàn ổn...”.
Nick dùng hai tay vuốt mạnh mái tóc ướt nhèm của mình và
hành động đó đã làm gián đoạn câu nói của nàng. Ơn Chúa. Bởi vì anh có thể sẽ
bóp cổ nàng nếu nàng tiếp tục nói.
Nàng chỉ là một cô gái giỏi làm người khác tức điên nhất mà
Nick đã gặp. Nàng là một mối nguy hiểm cho chính nàng và những người khác. Nàng
có thể làm cho cả hai cùng chết, ôi Chúa ơi.
Anh đã có đủ phiền phức rồi.
“Nàng sẽ không lên mái nhà nữa.” Anh nói nhẹ nhàng nhưng
chất giọng cũng đủ khiến một kẻ giết người phải dừng lại.
Và dường như điều làm Isabel bực mình. “Xin lỗi, ngài có thể
nhắc lại không?”
“Rõ ràng, nhiều năm ở Yorkshire để quản lý điền trang này đã
không dạy cho nàng được bất kỳ điều gì. Nàng nên bị nhốt vào phòng ngay bây
giờ.”
“Thật ngạo mạn, hống hách, trịch thượng...”
“Nàng gọi gì cũng được. Ta gọi nó là đảm bảo an toàn của
nàng. Và an toàn cho những người xung quanh nàng.” Anh dừng lại, kiềm chế nỗi
thôi thúc lắc cho nàng tỉnh ra. “Thậm chí có bao giờ nàng nghĩ ta có thể bị
giết chết cùng với nàng không?”
“Tôi không yêu cầu ngài cứu, thưa Quý ngài Nicholas.” Nàng
gân cao giọng.
“Đúng vậy, xem ta đã cứu sống nàng hai lần trong vài ngày ta
gặp nàng, ta có thể cho rằng vào lần tới nàng sẽ yêu cầu.”
Nàng dần dần đứng thẳng và thả lỏng, không quan tâm đến một
điều là bất kỳ ai ở gần gác mái đều có thể nghe họ nói. “Tôi hoàn toàn an toàn
trên mái nhà đến khi ngài đến! Và thậm chí có phải ngài nghĩ rằng
tôi ở trên mái nhà bởi vì tôi đang lẩn trốn ngài không?”
Sự thú tội đã bị tiết lộ trước khi Isabel có thể ngăn chặn,
điều đó làm họ ngạc nhiên.
“Lẩn trốn ta?”
Isabel không trả lời, quay mặt đi tức giận.
“Nàng mời ta đến đây!”
“Đúng thế, tôi chỉ có thể nói rằng tôi đang bắt đầu hối tiếc
vì điều đó”, nàng thì thầm.
“Tại sao nàng lại trốn ta?”
“Tôi nghĩ điều đó khá rõ ràng chứ.” Khi thấy anh không đáp,
Isabel tiếp tục nói, mong phá vỡ sự im lặng bao trùm. “Tôi rất ngạc nhiên trước
khoảnh khắc... trong phòng chứa tượng. Tôi không mong đợi được...”
Anh cảm thấy nàng đang lo lắng khi nàng vuốt thẳng chiếc
quần dài rồi khoanh tay trước ngực và lớp vải lanh trắng của áo sơ mi dính chặt
vào ngực nàng, đang tra tấn anh bởi trọng lượng - bởi những điểm đầu đáng yêu
đã bị che khuất. Nicholas đột nhiên nhận thức được vị trí của họ. Đó là tầng
gác mái tối tăm, một không gian nhỏ bé ấm áp ngăn cách với mọi âm thanh xung
quanh, nhất là khi ngoài kia mưa đang rơi. Quả là một nơi lý tưởng để hẹn hò bí
mật.
Nàng cố gắng hít thở sâu, nhìn lên trần nhà một lúc. Một
giọt nước mưa chầm chậm rơi xuống cổ nàng, anh dõi theo nó trượt xuống ngực
nàng rồi biến mất vào trong cổ áo sơ mi.
Anh đang cảm thấy ghen tỵ với giọt nước vừa rơi kia. Rõ ràng
là, Yorkshire đang gây hại đến sự tỉnh táo của anh.
“Tôi chưa từng mong đợi quá...” Nàng cố gắng nhắc lại, đáp
lại ánh mắt anh trước khi giọng nhỏ dần.
Anh bước tới gần. Họ chỉ cách nhau vài phân. “Quá...?” Anh
biết mình không nên thúc ép nàng, nhưng anh không thể ngăn bản thân mình.
Isabel thở dài. “Quá... bị ngài cuốn hút.”
Thêm một bước nữa. “Nàng bị ta cuốn hút?”
Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào thừa nhận một điều như thế.
Có gì đó áp đảo trong lời thú nhận chân thành của nàng.
Nàng quay đi và anh nhận thấy màu đỏ bối rối lan tỏa trên
hai má nàng. Nàng nói nhanh. “Tôi chắc chắn đây chỉ là ngẫu nhiên. Tốt nhất
ngài nên rời đi. Tôi sẽ tìm cách khác để...”
Khi lo lắng trông nàng thật quyến rũ.
Anh tiến đến, chạm nhẹ ngón tay lên làn da mềm mại của nàng,
ngăn lời nói của nàng thoát ra khỏi miệng. Anh vén một sợi tóc dài ẩm ướt của
nàng ra sau vành tai rồi nhẹ nhàng chạm nhẹ vào má nàng, mơn man làn da nóng
bừng ấy bằng khớp ngón tay cái.
Isabel mở to mắt trước sự động chạm của anh và Nick khẽ mỉm
cười vì sự ngạc nhiên của nàng. Bàn tay còn lại đưa lên và cả hai tay anh nâng
niu khuôn mặt nàng, hướng lên phía trước để anh có thể nhìn nàng rõ hơn trong
không gian yên tĩnh và ánh sáng mờ ảo này.
Anh không nên hôn nàng. Anh biết điều đó.
Nhưng cô gái này không giống người phụ nữ nào anh từng biết
và anh muốn khám phá các bí mật của nàng. Hơn tất thảy, anh muốn nàng.
Rồi anh chiếm lấy môi nàng và nàng là của anh.
Lúc này, không có điều gì có thể ngăn cản nụ hôn của
Nicholas St. John. Trong giây lát, Isabel đấu tranh với hàng loạt cảm xúc lạ
lẫm và đáng lo ngại về người đàn ông kiêu ngạo này và rồi anh đã hôn nàng, một
nụ hôn nóng bỏng cướp đi hơi thở và ý nghĩ và sự tỉnh táo của nàng.
Isabel đông cứng trong chốc lát, tận hưởng cảm giác môi anh
chiếm lấy môi nàng tay anh ôm lấy khuôn mặt nàng, những ngón tay lần xuống cổ
nàng trong khi ngón tay cái vuốt ve má nàng, càng làm nàng nóng như thiêu đốt.
Anh ôm nàng thật chặt, môi anh đùa giỡn môi nàng, làm nàng cảm thấy xúc động
mạnh mẽ. Những mơn trớn dịu dàng. Anh nhẹ bứt khỏi nụ hôn, chỉ để miệng anh
chạm nhẹ lên miệng nàng và chiếc lưỡi ấm áp khô ráp của anh lướt lên làn da mềm
mại của bờ môi dưới của nàng và nàng thở hổn hển vì cảm giác đó, quá lạ lẫm và
quá nguy hiểm.
Quá tuyệt diệu.
Anh chiếm lấy nàng lần nữa, vuốt ve nàng đến khi mở miệng ra
chào đón anh, tần ngần. Nàng không dám chắc về chuyện này, nàng sợ chạm vào
anh, di chuyển, làm bất kỳ điều gì có thể kết thúc cảm giác âu yếm và vui thích
của nụ hôn.
Dường như Nick đọc được suy nghĩ của nàng và lướt môi anh
qua má đến tai nàng, nơi anh ngậm lấy vành tai của nàng giữa hai hàm răng, làm
nàng rùng mình vì thích thú. “Hãy chạm vào ta, Isabel.”
Đây là lý do tại sao phụ nữ luôn trở nên ngớ ngẩn trước đàn
ông. Sự kết hợp nặng nề của sức mạnh... và bất lực.
Nàng không nên chạm vào anh. Nàng biết điều đó. Nhưng những
từ ngữ cùng với sự vuốt ve đã mở khóa cho nàng và nàng đặt tay lên ngực anh, di
chuyển chúng lên trên vào ôm lấy vai Nick. Hành động đó đã khuyến khích anh và
anh dùng cả hai tay mình bao bọc nàng, ôm nàng chặt hơn. Anh lùi lại nhìn thấy
đôi mắt nhắm nghiền của nàng như thể khẳng định rằng nàng muốn nó như anh và
anh hôn nàng lần nữa.
Isabel choáng ngợp bởi cảm xúc bởi những mơn man từ lưỡi
anh, bởi cái ôm của cơ thể và mùi hương của anh. Nàng vuốt ve anh, đáp lại nụ
hôn đó bằng tất cả niềm say mê ngây thơ chỉ càng khuyến khích anh thêm. Nàng
luồn các ngón tay qua mái tóc ẩm ướt ở cổ anh và kiễng chân để tiếp xúc với môi
anh tốt hơn. Anh bắt đầu khám phá nàng, tăng tốc độ, sau đó chậm lại để cho
phép nàng chủ đạo. Nàng dùng đầu lưỡi mình lướt trên môi anh, thăm dò môi dưới
dầy dặn của anh và anh rên lên làm nàng cảm thấy hài lòng không giống với bất
kỳ điều gì nàng đã từng cảm nhận.
Rồi anh phá vỡ nụ hôn đó, giành thế chủ động, lướt môi xuống
cổ họng của nàng và mút lấy tại nơi cổ và tai nàng giao nhau trước khi anh cắn
nhẹ ở đó, làm nàng rên lên thích thú. Nàng thở hổn hển trước cảm xúc đó và cảm
thấy đường cong của đôi môi đang áp vào da mình như đang mỉm cười. Dù không
nhìn thấy thì nàng cũng biết được nụ cười đó chứa đựng sự hứa hẹn nguy hiểm.
Nick ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc của anh sẫm lại vì say
đắm. Môi anh hé mở và nàng chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
“Isabel?”
Tên nàng vang đến và trong chốc lát, nàng không biết chắc nó
đến từ đâu. Nàng đã quá tập trung vào việc Nick đã buông nàng ra và lùi lại,
tránh xa nàng, giữ một khoảng cách tốt nhất mà anh có thể. Nàng đột nhiên thấy
lạnh, thiếu mất hơi ấm của anh như một sự mất mát lớn. Tay nàng chạm vào môi
như thể khẳng định rằng họ đã ôm nhau vào vài giây trước.
Tiếng gọi thứ hai của James vang lên, nàng đã nhận biết được
xung quanh. Nàng biết được chính xác vị trí của họ, tình huống của họ, hành
động của họ và nàng mong muốn mãnh liệt thoát ra ngoài cánh cửa sổ để
lên mái nhà. Và sống ở đó. Trong một thời gian.
Ít nhất là cho đến khi Quý ngài Nicholas rời đi.
Thay vào đó, nàng nhìn anh, đôi mắt mở to và thầm thì, “Đó
là em trai của em!”.
“Ta biết”, anh cộc lốc nói. “Nàng không nghĩ là nàng nên trả
lời sao?”
“Em...” Anh nói đúng. “James!”, nàng khẩn trương gọi, vội vã
bước về phía đầu cầu thang. “Chị ở trên này!”
“Izzy! Kate đang tìm chị!”
Tên của người giữ ngựa - có giới tính hoàn toàn khác so với
người ban đầu mà Nick biết - làm Isabel bực mình. Nàng quay sang Nick, nhớ ra
điều gì đó vừa xảy ra giữa họ và những bí mật mà nàng không có lựa chọn nào
khác ngoại trừ giấu kín anh.
Mọi việc vừa trở nên phức tạp hơn.
Không biết nên nói gì, làm thế nào có thể chấm dứt cuộc hẹn
hò bí mật này, nàng nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu... một việc duy nhất
sẽ làm tình huống của họ dễ dàng hơn. “Ngài phải rời khỏi đây.”
“Vậy nàng nghĩ ta làm chuyện đó như thế nào chứ? Qua mép mái
nhà sao?”
Nàng hít thở sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà nàng luôn tự
hào. “Dĩ nhiên không. Ngài có thể sử dụng cửa trước.”
“Thật hào hiệp.” Anh nói và nàng lờ đi sự trêu chọc của anh,
bước xuống cầu thang. Thậm chí chưa kịp bước xuống bậc thứ hai thì anh đã ngăn
nàng lại. “Nàng không thể đi xuống đó khi trông như thế này.”
Nàng vẫy tay xua đi lời anh nói. “Tất cả họ đều quen nhìn
thấy em trong trang phục đàn ông. Điều đó ổn thôi.”
“Điều ta nói đến không phải quần áo của nàng, Isabel.”
Nàng cân nhắc, đáp lại ánh mắt màu xanh lấp lánh nói lên quá
nhiều điều. Quá nhiều. “Vậy cái gì?”
“Đó là vẻ mặt của nàng.”
Nàng lo lắng giơ tay lên chạm vào tóc của mình. “Ý của ngài
là gì? Trông em như thế nào?”
“Giống như người vừa được hôn một cách mãnh liệt.”
Ngay sau đó nàng đỏ mặt, cảm giác nóng bừng nhanh hơn và dữ
dội hơn. Nàng ấn một tay vào mặt mình, gạt bỏ điều đó sang một bên trước khi
nàng đứng thẳng và lạnh lùng nói, “Ngài phải rời đi. Ngay lập tức”.
Và nàng khẩn trương đi xuống cầu thang để giải quyết bất kỳ
thách thức mới nào xuất hiện trong hướng đi của nàng.
“Ý cô là gì, ‘Họ không thể rời đi sao’?!”
Kate vắt mái tóc dài cho ráo nước và dựa vào cánh cửa còn
lại của chuồng ngựa điền trang. “Thì tôi vừa nói. Họ không thể đi. Cơn mưa đã
làm ngập con đường. Không còn đường nào để vào thị trấn cả.”
“Họ không có sự lựa chọn nào! Họ phải rời đi!”
Kate nhăn trán khi nghe thấy âm thanh cao vút của Isabel.
“Isabel. Tôi không chắc cô muốn tôi làm gì với việc đó. Tôi không thể điều
khiển thời tiết.”
“Chúng ta chỉ phải giấu các cô gái đi”, Jane nói vọng ra từ
bên trong chuồng ngựa. “Chúng ta đã làm như thế trước kia.”
Isabel thất vọng quay đi, đặt hai tay lên trán và hít thở
sâu liên tục.
Quay lại, Isabel nghiêm khắc nhìn Jane. “Quý ngài Nicholas
không phải là kẻ ngu. Anh ta sẽ nhanh chóng biết được điều gì bất thường ở
Townsend Park. Bạn anh ta cũng thế. Họ sẽ nhận thấy việc thiếu vắng đàn ông
trong nhà chúng ta.”
“Sẽ không nếu họ quá bận rộn, họ không thể nhận ra việc
thiếu những người hầu”, Gwen nói, một bàn tay vuốt dọc yên ngựa đang treo trên
cánh cửa chuồng ngựa không dùng đến. “Họ không nhìn thấy nhiều người trong
chúng ta... chúng ta chỉ có thể giấu những cô gái đó và... tốt thôi, hy vọng
mọi chuyện sẽ ổn!” Gwen nhấn mạnh kèm theo một nụ cười chẳng có vẻ gì là an ủi
Isabel.
“Bảy năm cô bảo vệ các cô gái và sự tồn tại của ngôi nhà
Minerva, vậy mà giờ đây giải pháp của cô là hy vọng mọi chuyện sẽ ổn sao?” Gwen
vui vẻ gật đầu và Isabel nheo mắt nghi ngờ. “Điều gì làm cô vui vậy?”
Gwen mở miệng định nói, nhưng tiếng ho của Kate vang lên -
rõ ràng là một tiếng ho - không đúng lúc và Gwen ngậm miệng lại. Cô lắc đầu
quay đi. Jane vuốt ve mõm của con ngựa đứng gần, Lara dường như chết đứng bởi
viền của đôi găng tay làm bằng da dê. Kate nhìn lên trần nhà chuồng ngựa.
Có gì đó không ổn.
Isabel nhìn từng người một. “Chuyện gì thế?”
Khi không ai trả lời, nàng thử hỏi lại. “Cả bốn người chưa
từng giấu giếm tôi bất kỳ điều gì trong đời mà. Chuyện gì?”
Gwen không thể nhịn thêm được nữa. “Chỉ là trời đất dường
như ủng hộ kế hoạch của chúng tôi.”
“Gwen...” Giọng của Jane vang lên cảnh cáo.
“Kế hoạch của các cô?”
“Được rồi. Cô biết đấy”, người đầu bếp nói, nhìn Lara tìm sự
ủng hộ, “Tạp chí Pearls & Pelisses...”.
“Tất nhiên”, Isabel nói, “Tôi biết ngay mà điều này có gì đó
liên quan đến tờ tạp chí lố bịch đó”.
“Tạp chí Pearls & Pelisses”, Gwen nhắc lại một
cách rõ ràng, “cho chúng tôi biết rằng cách tốt nhất để hấp dẫn một quý ngài là
giữ anh ấy ở gần! Và cách nào giữ anh ấy ở gần tốt hơn một cơn bão khó tan
trong một thời gian ngắn? Tại sao nào, thậm chí chúng ta không cần phải bịa ra
lý do nào để cô lưu lại trong đầu anh ta! Thời tiết đã làm điều đó cho chúng
ta!”.
Isabel nhướng cao mày. “Cô cho rằng tôi muốn quyến rũ người
đàn ông đó! Điều duy nhất mà tôi muốn là anh ta tập trung vào những bức tượng!”
Nàng quay sang nhìn Kate và nói. “Thật không có cách nào để họ quay trở lại
Dunscroft sao?”
Kate lắc đầu. “Không có cách nào cả. Tôi mong là con đường
sẽ thông vào sáng sớm, nếu trời dừng mưa trong đêm nay, tuy nhiên tôi sẽ không
để ngựa đi vào thời tiết này - dù không xa lạ gì với khu vực.”
“Tôi nghĩ cô đang nói sự thật và không bịa đặt ra bất kỳ lý
do nào để giúp đỡ ý nghĩ điên rồ của Gwen đúng không?”
Kate nhìn chằm chằm Isabel như thể nàng mọc thêm một cái đầu
thứ hai. “Có phải cô thực sự nghĩ tôi sẽ trợ giúp bất kỳ điều gì liên quan đến
bài báo kia không?”
Isabel phất tay và nhìn Lara. “Chị phải làm gì?”
“Chúng ta sẽ tiếp tục làm việc và coi như là trong cái rủi
có cái may.” Lara dừng lại.
“Không có may mắn nào trong sự rủi ro này đâu, Lara à. Chỉ
có một con đường bị ngập và một người đàn ông mà bản thân anh ta quá thông minh
thôi.”
“Vô lý!” Lara nói, “Điều đó nghĩa là anh ta sẽ có thêm thời
gian để làm việc trong phòng chứa tượng! Có lẽ sự thay đổi này sẽ giúp anh ta
nhanh chóng hoàn thành công việc”.
Isabel nghi ngờ điều đó.
“Và, cô đã quên mất điều quan trọng nhất”, Jane bổ sung.
“Điều gì?”
“Chừng nào đường còn ngập thì chúng ta sẽ không cần phải lo
lắng về ngài tử tước Densmore.”
Isabel cân nhắc lời Jane nói. Quả là không sai. Không nhiều
điều tồi tệ hơn việc ngài Nicholas bị kẹt ở Townsend Park... nhưng sự xuất hiện
của Densmore là một trong số đó.
“Có lẽ ngài Nicholas có thể cung cấp cho chúng ta một vài
thông tin về tử tước?” Tiếng thì thầm Gwen vang vọng khắp khu chuồng ngựa.
“Tôi không muốn ngài Nicholas biết thêm điều gì về các vấn
đề của chúng ta”, Isabel nói. “Chúng ta bị mắc kẹt với anh ta vào tối nay đã là
quá đủ rồi.”
Đặc biệt không tốt đối với nàng.
“Dường như họ là những người đàn ông tốt”, Lara nói, thu hút
sự chú ý của mọi người.
Gwen nói, “Họ sao?”.
“Mặc dù, em không có tiếp xúc với ngài Nicholas...” Lara nói
lấp lửng, “nhưng anh Durukhan... dường như rất quyến rũ”.
“Quyến rũ.” Kate nhắc lại.
“Phải. Quyến rũ. Đúng vậy, tốt bụng. Ít nhất là tốt bụng.”
Tất cả họ đều nhìn Lara một lúc sau, làm cô lúng túng quay
sang một trong những con ngựa đi cùng với các đối tượng trong cuộc nói chuyện
của họ. Hành động đó đã tố cáo cô và từng người nhìn nhau, mỗi người đều khẳng
định sự nghi ngờ của họ.
“Lara”, Isabel trêu, vui vẻ thoát ra khỏi những vấn đề của
chính mình. “Có phải người đàn ông khổng lồ đó đã thu hút em không?”
Lara quay tròn mắt. “Em không nói như thế!”
“Cô không nói thế mà”, Kate nói, “Nhưng rõ ràng là hai má cô
đang đỏ lên kìa”.
Đúng thật. Isabel thấy Lara định nói gì đó nhưng lại thôi và
ngay lập tức nàng hiểu sự đấu tranh của cô em họ. Nàng biết chính xác chuyện gì
xuất hiện với người đàn ông mà nàng chỉ mới quen một ngày trước đó.
“Tôi nghe ngài Nicholas gọi anh ấy là Rock vào ngày hôm
qua”, Kate nói. “Đó là một cái tên thích hợp cho ngoại hình to lớn như vậy.”
Lara nghĩ một lúc rồi nói đơn giản, “Anh ấy có đôi mắt tử
tế”.
Isabel mỉm cười trước sự miêu tả về người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ
to lớn đó, tự hỏi sẽ mất bao lâu trước khi những vị khách của nàng làm say đắm
mọi cô gái trong nhà. Họ không phải kiểu đàn ông mà mọi người trong ngôi nhà
Minerva từng biết - họ quá quyến rũ và đẹp trai và thông minh...
Và rất giỏi hôn.
Không. Nàng sẽ không chú ý đến các khía cạnh tích cực của
người đàn ông đó. Để cố gắng tỉnh táo khi anh còn ở trong nhà nàng, mang đến
nguy hiểm cho mọi thứ nàng đã làm, nàng phải nhớ đến thái độ kiêu căng của anh,
sự thách thức khiếm nhã của anh và hành vi hoàn toàn không thể chấp nhận của
anh trên gác mái.
Dĩ nhiên, lúc đó nàng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Nàng có thừa kinh nghiệm đối với đàn ông, ngoại trừ những
ông chủ cửa hàng trong thị trấn hay các mục sư, vì vậy không có lý do gì nàng
lại bị tác động bởi một người khác giới - đặc biệt những người đến từ London
vẫn độc thân có đôi vai rộng, cánh tay cứng như thép và đôi mắt xanh biếc hơn
bất kỳ thứ gì.
Không.
Nàng luôn tránh xa những người đàn ông giàu có quyến rũ và
thu hut ánh mắt của nhiều cô gái xung quanh bằng chiếc cà vạt được thắt một
cách hoàn hảo và nụ cười dễ dãi và chớp nhoáng. Những người đàn ông hứng thú
với việc sử dụng người khác làm niềm vui của họ.
Những người đàn ông giống cha nàng.
Những người đã nhạo báng hôn nhân, những người đẩy người phụ
nữ mơ mộng từng yêu họ vào hố sâu tuyệt vọng, để rồi khiến những người phụ nữ
ấy thấy ghét bỏ bản thân và sẽ tìm ra bất kỳ lý do gì để đổ lỗi cho việc mất
chồng.
Và, Quý ngài Nicholas St. John xuất hiện, khuôn mặt đẹp trai
và kiêu ngạo lạnh lùng, nàng đã nghĩ anh là một trong số họ. Nhưng anh lại đồng
ý giúp đỡ nàng, đặt bản thân anh vào nguy hiểm để đảm bảo an toàn cho nàng và
quả quyết rằng những vấn đề của nàng có thể giải quyết - tất cả điều đó chỉ
diễn ra trong một vài giờ.
Không thắc mắc tại sao anh làm nàng bối rối. Không có điều gì ở người đàn ông này là bình thường. Thậm chí không giống với nhiều điều mà Isabel cho là bình thường.
Giờ đây anh đang bị kẹt trong nhà nàng. Một vị khách. Giữa hai tá các cô gái, đang lẩn trốn vô số những tên quỷ dữ có thể xuất hiện xung
quanh họ bất kỳ lúc nào.
Và, để làm mọi chuyện tồi tệ hơn, anh đã hôn nàng.
Không phải nàng đã ngăn anh hôn nàng. Hoặc thậm chí cân nhắc đến việc đó.
Nhiều năm qua, nàng đã mơ về nụ hôn đầu tiên của mình. Nàng suy nghĩ
về nụ hôn đó diễn ra tại rất nhiều nơi, với những người đàn ông không
tên, không rõ mặt, mỗi một người đều là một anh hùng, thề nguyền trong
tình yêu, lời cầu hôn và những ý nghĩ kỳ quặc có thể làm hại các cô gái
trẻ vô tội.
Và cuối cùng, nàng nhận ra rằng những giấc mơ đó chẳng có ích gì. Bởi vì những người hùng không bao giờ tồn tại. Và ý tưởng tình yêu làm phụ
nữ trở nên trọn vẹn hơn là không chính xác. Dựa vào những gì nàng biết,
tình yêu chỉ làm phụ nữ yếu mềm hơn - làm cho họ bị tổn thương, cô đơn
và yếu đuối.
Isabel không muốn thế.
Tuy nhiên, trong vòng tay của Quý ngài Nicholas, Isabel mơ hồ nhận ra lời hứa phù du đó - sự quyến rũ đó - lại xuất hiện qua ánh mắt đầy sức
hút của anh. Và trong giây phút ấy, nàng lại là cô gái trẻ mộng mơ, mơ
về nụ hôn đầu tiên.
Tuy nhiên Isabel chưa bao giờ hình dung ra nụ hôn đầu của nàng với
một người lại sẽ diễn ra tại gác mái trong ngôi nhà của tổ tiên nàng,
sau khi suýt ngã khỏi mái nhà.
Công bằng mà nói thì nàng cũng không nghĩ nụ hôn đầu tiên của mình lại tuyệt vời đến vậy.
Và Isabel chắc chắn rằng trong tất cả những mơ tưởng bí mật của mình, nàng chưa bao giờ tưởng tượng nụ hôn đầu tiên của nàng được thực hiện
với một người rất... đàn ông như vậy.
Nàng khẽ thở dài, thu hút sự chú ý của các cô gái khác. Mắt Jane nheo lại khi nhìn nàng. “Isabel? Có điều gì cô nên chia sẻ với chúng tôi
phải không?”
Isabel nhìn xuống, chỉnh lại ống quần túm đã bị ướt trong mưa. “Không, tại sao lại thế?”
“Chuyện gì xảy ra sau khi tôi để cô ở lại cùng với ngài Nicholas trên mái nhà?”
“Cô đã ở một mình với anh ta sao? Thật tuyệt vời! Tờ tạp chí Pearls & Pelisses nói rằng cô cần để lại ấn tượng trong tâm trí của anh ta... và trong mắt của anh ta!” Gwen run lên vì xúc động.
Một bên khóe môi của Isabel nhướng lên. “Phải, tốt lắm, vì chúng ta
giữ người đàn ông khốn khổ đó ở đây, tôi nghĩ trong tâm trí và mắt anh
ta sẽ biết nhiều hơn về tôi. Bất kỳ điều gì được cho là có ý nghĩa.”
“Tốt quá, dù thế nào thì để họ một mình trên mái là một ý tưởng tuyệt vời, Jane à! Làm tốt lắm!”
Jane đảo mắt. “Đó không hoàn toàn là ý kiến của tôi. Nếu tôi ở đó,
tôi nghĩ anh ta có thể nhận ra tôi không phải là đàn ông. Thực tế là tôi đã được cứu, vì anh ta không thể rời mắt khỏi Isabel.”
Đầu Isabel đột nhiên ngẩng lên đáp lại ánh mắt của Jane. “Đó không phải là sự thật!”
Không phải sao?
“Thật ư?” Kate nói, “Điều đó sẽ giải thích cho những phản ứng kỳ lạ
của anh ta đối với cô khi cô đang ở trên mái nhà vào hôm qua”.
“Đó không phải là phản ứng kỳ lạ!” Isabel phản đối. “Không phải ngày nào một quý cô cũng ở trên mái nhà đâu, Kate.”
“Em cũng thấy điều đó”, Lara thêm vào, vượt qua cảm giác ngượng ngùng đối với một loạt câu hỏi ban đầu của mọi người. “Trong phòng chứa tượng vào hôm qua. Anh ấy đã bị hấp dẫn bởi chị ấy.”
“Anh ta không thể!”
Nàng đã không hoàn toàn bị hấp dẫn. Phải không?
“Đã có chuyện gì xảy ra sau khi tôi rời khỏi mái nhà?” Jane hỏi lại, giọng giả vờ hờ hững.
“Chẳng có chuyện gì cả. Trời bắt đầu mưa và chúng tôi vào trong.”
Isabel nói chuyện bằng giọng mũi. Có lẽ những người khác không nhận ra
sự lo lắng trong giọng nàng vì nó diễn ra quá nhanh.
Họ đều nhận thấy. Bốn cặp mắt chĩa thẳng nàng, chăm chú đến nỗi nàng
phải nhìn lại chính mình để xem liệu nụ hôn đó có để lại dấu vết gì
không. “Chúng tôi bị ướt.”
Kate nheo mắt. “Hai người sao?”
“Và sau đó chuyện gì?” Gwen hào hứng chờ đợi.
Ánh mắt chăm chú của họ đang mất bình tĩnh. Nàng ngước lên nói chuyện với cái trần, tức đến nỗi âm điệu vượt qua quãng tám bình thường. “Và
sau đó không có gì cả! James gọi và nói Kate cần gặp tôi và tôi nhanh
chóng rời căn phòng gác mái bởi vì tôi sợ anh ta sẽ hỏi thêm về các bức
tượng hoặc việc gì đó và có thể phát giác ra sự thật là cả ngôi nhà này
đều là một nhóm người chỉ xuất hiện như nam giới!”
Một bầu không khí nặng nề bao trùm, Isabel nhìn từng người một, nhận
thấy ánh mắt mở to giống hệt nhau tập trung vào phía sau bên vai trái
nàng. Một cảm giác sợ hãi xuất hiện khi nàng xoay theo hướng nhìn của
họ.
Dĩ nhiên.
Đứng ở lối ra vào chuồng ngựa là anh Durukhan, miệng hơi hé mở, nhìn
từ Jane, chuyển sang Kate, trong trang phục nam giới, Kate đội chiếc mũ
lưỡi trai vừa khít che đi mái tóc cắt ngang không hợp thời trang mà Jane thích. Ánh mắt anh ta ít nhiều nói lên rằng họ không thể che giấu được
nữa: Cằm không râu, đôi lông mày cao mảnh của Kate và chiếc cổ dài,
xương gò má hấp dẫn và khuôn miệng rộng của Jane.
Họ đã bị bắt gặp.
Rock hắng giọng và vờ cúi chào bọn họ. “Quý cô Isabel, cô Lara”, anh
ta nói, không để ý đến cái quần ống túm của Isabel. “Tôi đến để nói
chuyện với... người giữ ngựa của nàng về chuyến đi của chúng tôi.”
Mọi người đều im lặng, ngoại trừ con ngựa của Rock hí lên, chân nện
xuống đất trong chuồng ngựa khi nghe thấy âm thanh của chủ nhân. Tất cả
các cô gái đều im lặng. Nếu không quá khiếp sợ, thì Isabel sẽ cảm thấy
điều này rất thú vị.
Không ai trong số họ muốn là người đầu tiên lên tiếng, để thừa nhận Rock đã tình cờ nghe được câu chuyện.
Isabel lo lắng nuốt bọt. Nàng là chủ ngôi nhà này. Nàng có trách
nhiệm phải lên tiếng. Để giải quyết chuyện này. Để làm những việc có thể bảo vệ bí mật của họ... những người mà nàng không vô tình tiết lộ. “Anh Durukhan...”
“Hãy làm ơn”, Rock ngắt lời, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên làn da rám nắng của anh ta, “Hãy gọi tôi là Rock”.
“Ồ... tôi... chúng tôi không thể.”
Ngay sau đó là một nụ cười tươi tắn. “Trong giây phút đặc biệt này,
thưa quý cô, tôi sẽ đồng ý. Có lẽ chúng ta đã có một mối quan hệ... mật
thiết... hơn, đúng không nào?”
Gwen khúc khích cười và nhận được một cú hích vào mạn sườn từ khuỷu
tay Kate. Isabel phớt lờ tiếng kêu đau đớn của Gwen và tiếng thầm thì
giận dữ phát ra từ phía họ, thay vào đó nàng cảm thấy hoảng sợ mơ hồ khi ánh mắt đen thấu hiểu của người đàn ông khổng lồ này đang lướt qua Kate và Jane, nhìn từ người này sang người kia, từ mũ đến đôi bốt - như để
khẳng định lại thông tin mà anh ta đã nghe được.
Ôi, Isabel. Nàng nhắm mắt lại. Sao mày có thể ngu xuẩn đến mức như thế?
Nàng rối trí và hoang mang, tất cả đều tại Quý ngài Nicholas. Nếu anh ta không khăng khăng gây ra sự biến động hoàn toàn như thế này...
Ồ, không. Quý ngài Nicholas. Thế nào Rock cũng sẽ kể lại cho anh mọi chuyện. Điều đó có nghĩa chỉ là vấn đề thời gian trước khi mọi
người ở London biết về ngôi nhà Minerva...
Dạ dày Isabel nhộn nhào vì sợ hãi. Nếu anh phát hiện ra, mọi thứ sẽ bị phá hủy.
Có lẽ, có một cách để giấu anh. Có lẽ người đàn ông trước mắt họ sẽ...
“Tôi cho rằng nàng có một lý do hay ho cho buổi hóa trang như thế này chăng?”
Isabel chớp mắt ngỡ ngàng. “Sao cơ?”
Rock đánh mắt sang nàng. “Người giữ ngựa của nàng, thưa quý cô. Và
người quản gia của nàng. Tôi cho rằng đồng phục... của họ... họ làm vậy
có mục đích gì sao?”
Isabel nheo mắt. Anh ta đang nghĩ điều gì vậy? “Chúng tôi... đúng vậy.”
Rock gật đầu khẳng định. “Tôi không nghi ngờ điều đó.”
“Tôi...”, nàng bắt đầu nói, nhưng không biết nói gì. “Chúng tôi...”,
nàng nhìn sang những người khác để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng không ai
trong số các cô gái có can đảm tham gia cuộc trò chuyện này. “Đó là...” Ôi, Lạy Chúa, cứ nói đi. “Tôi hy vọng anh sẽ giữ bí mật giúp chúng tôi.”
Anh ta cân nhắc nhìn nàng một lúc, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi
đều đều trên nóc chuồng ngựa. Isabel khó có thể đứng yên một chỗ trước
cái nhìn chằm chằm của Rock. “Nàng muốn tôi giữ bí mật với St. John.”
Chính nó. Khoảnh khắc của sự thật. “Đó chính xác là điều tôi muốn.”
Rock im lặng và Isabel phát ốm vì nghĩ rằng anh ta có thể từ chối yêu cầu của nàng. Tâm trí nàng bắt đầu diễn ra một cuộc đua, nàng lên danh
sách các vị trí và những người mà nàng có thể nhanh chóng gửi các cô gái đến đó - giải tán những người có mặt trong ngôi nhà Minerva trước khi
bất kỳ ai ở London khám phá về họ. Nàng sẽ không để sự ngu xuẩn của mình gây ra bất kỳ nguy hiểm nào thêm cho họ.
“Điều đó được chấp nhận.”
Nàng bị quấn trong sự sợ hãi, vì thế gần như không nghe hết được câu
nói mà Rock đã nói. “Tôi... Xin lỗi ngài có thể nhắc lại được không?”
“Chúng ta đều có những bí mật riêng.”
“Chúng ta?”
Một bên mép nhướng lên thành một nụ cười ranh mãnh. “Tôi chắc chắn.
Và tôi không nghĩ rằng nàng sẽ gửi chúng đi khi nàng khám phá ra.”
“Chắc chắn rồi.” Nàng lắc đầu dữ dội.
“Tuy nhiên tôi không hiểu, tôi nghĩ rằng nàng phải có một lý do gì đó rất quan trọng...” anh ta quan sát những cô gái khác, “một sự sắp xếp
kỳ dị”.
Nàng gật đầu. “Tôi biết.”
Dường như nàng vẫn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi việc khi Rock gật
đầu đồng ý với điều nàng đưa ra. Có lẽ Lara đúng. Có lẽ Rock là một
người đàn ông tốt bụng. “Tuy nhiên, nàng biết đấy cậu ấy sẽ tự khám phá
ra điều đó.”
Đôi lông mày của Isabel cau lại. Không, Lara đã sai. Anh ta không tốt một chút nào. “Tôi không thấy có lý do nào để nghĩ anh ấy sẽ biết. Nhiều người đàn ông -
gồm có cả anh - đã ở Townsend Park và chưa phát hiện ra điều này.”
“Isabel...” giọng Lara đầy thận trọng.
Rock lờ đi. “St. John không giống những người đàn ông khác. Cậu ấy
luôn nhận thức sâu sắc môi trường xung quanh mình. Tôi mạo muội nói rằng nếu cậu ấy không bị phân tâm bởi những chuyện khác... đặc biệt của ngôi nhà, thì cậu ấy đã khám phá ra nàng đang cố gắng che giấu gì rồi.”
“Không có điều gì đặc biệt về Townsend Park cả!” Isabel phản đối.
Ánh mắt Rock lấp lánh chuyển từ Isabel sang Kate rồi Jane - quan sát
trang phục nam giới ba người mặc. “Dĩ nhiên không.” Rồi anh ta quay sang Isabel và nói. “Cậu ấy không thích là người cuối cùng được biết
chuyện.”
“Anh ấy sẽ không phải là người cuối cùng biết chuyện này”, nàng nói, cảm thấy hơi tức giận. “Anh ấy sẽ không bao giờ biết.”
Rock phát ra một âm thanh mập mờ trong cổ họng trước khi nói: “Vâng.
Tốt thôi. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi đều ở trong phòng chứa tượng cả
ngày, vì vậy, do vậy nàng có ít nhất cả buổi tối để quyết định nàng sẽ
tiếp tục giả vờ như thế nào vào ngày mai”. Rock quay sang Kate, như thể
toàn bộ tình huống này là hoàn toàn bình thường, anh ta nói, “Các con
ngựa của chúng tôi đã được chuẩn bị rồi chứ?”.
Một tiếng sấm chói tai vang lên, to và đáng sợ, làm cho các cô gái
giật mình. “Dĩ nhiên”, Kate nói, bước vài bước về phía chuồng ngựa của
Rock, trước khi đột nhiên dừng lại. Cô quay lại, mắt mở rộng và đáp lại
ánh mắt của Isabel. “Ôi.”
“Có vấn đề gì sao?” Rock hỏi.
“Không!” Lara, Kate, Gwen và Jane tất cả cùng nói, rồi quay sang nhìn nhau ngượng ngùng.
“Đơn giản là...” Jane nói, rồi dừng lại.
“Thưa ngài, như tôi biết thì...” Gwen đã cố gắng nhưng không thành công.
“Con đường đã bị ngập”, Kate buột miệng.
“Điều đó không có gì xấu cả... rất bình thường trong thời tiết mưa
bão mùa hè... nó sẽ được thông sớm...” Lara nói chen vào để cải thiện
tình hình.
Tất nhiên, tình hình cũng không khá hơn.
“Nhưng, bây giờ thì sao?” Rock nhìn sang Isabel. Có phải đôi mắt anh ta lóe lên một tia thích thú hay không?
Isabel bất lực đáp. “Các anh không thể rời đi.”
Tim nàng đập nhẹ một tiếng khi Rock xác nhận thông tin này. “Tôi hiểu rồi. Điều đó thú vị hơn là tôi nghĩ lúc đầu.” Có một tiếng đập tiếp
theo vang lên. “Tôi có thể tháp tùng các quý cô quay vào nhà được
không?” Anh ta đưa một cánh tay ra mời Lara.
Lara vẫn đứng yên, không biết chắc phải cư xử như thế nào, đến khi
Gwen hích nhẹ vào người cô và cô nhảy dựng lên, “Cám ơn, anh Durukhan”.
Anh ta luồn bàn tay cô khoác vào cánh tay mình và nói. “Rock. Xin vui lòng gọi thế.”
Lara đỏ mặt và khúc khích cười.
Isabel nhướng mày. Quả thật là cô ấy đã cười khúc khích!
Trong vô số những lý do tại sao họ giữ những người đàn ông tránh Townsend Park, thì cười khúc khích là lý do đầu tiên.
Cả nhóm bắt đầu vào nhà, bỏ lại Isabel phía sau, để nàng cân nhắc
những sự lựa chọn. Những người đàn ông này phải ở lại đây đêm nay và
ngài Nicholas sẽ sớm biết tất cả bí mật của họ - cho dù bạn anh có kể
lại hay không. Các cô gái không có các kỹ năng vui đùa với các quý ông.
Vị trí của họ, quần áo, mọi thứ được thiết kế như trò bịp bợm trong một
khoảng thời gian ngắn - không phải là lâu dài. Đó chỉ là vấn đề thời
gian trước khi một người trong số họ để lộ ngụy trang của mình.
Và họ sẽ chịu ơn của Quý ngài Nicholas.
Và sẽ không đơn giản trong các buổi tối. Nếu anh ở đây, kết thân với họ trong hai tuần... họ sẽ không thể giữ bí mật.
Nàng thở dài. Sẽ không như thế.
Nỗi tuyệt vọng trào dâng. Không có gì thay đổi. Nàng không thể giải
quyết bất kỳ vấn đề gì. Thay vào đó, nàng đẩy họ rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn. Nàng đã mời một ngài quý tộc đến nhà của họ. Người có thể hủy hoại tất cả họ chỉ bằng một lời nói.
Dường như anh không phải loại người làm như thế, nhưng anh có thể. Và điều đó đủ để đẩy nàng đến mép vực thẳm.
Nàng phải nghĩ cách để lôi kéo anh về phía họ. Vì vậy khi anh biết được sự thật về họ, anh cũng không từ bỏ bọn họ.
Nhưng bằng cách nào?
“Isabel?”
Tiếng gọi đó cắt ngang các suy nghĩ của nàng. Nàng đáp lại ánh mắt tò mò của Gwen. “Có chuyện gì sao?”
Không. “À vâng. Mọi chuyện đều ổn.”
Gwen nhìn nàng không tin. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Isabel.”
Isabel không thể ngăn mình nở nụ cười khó khăn. “Anh ta sẽ phát hiện ra.”
Người đầu bếp gật đầu đồng tình. “Đúng vậy.”
Sự đồng tình của cô đã mở cánh xả lũ trong con người Isabel, nàng nói nhanh xen lẫn sự tức giận. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta. Ít
nhất nếu có cha tôi thì sẽ an toàn. Không ai quan tâm đến Townsend Park
và không ai quan tâm đến ngôi nhà Minerva. Không ai đến gần chúng ta.
Không, chúng ta không có tiền. Chúng ta không được bảo vệ. Nhưng dù sao
chúng ta sẽ an toàn.” Isabel đi qua đi lại sàn chuồng ngựa, không thể
giữ bản thân mình im lặng hơn. “Và, như thể những việc cha tôi làm vẫn
chưa đủ, rời bỏ tất cả chúng ta và làm cho chúng ta cảm thấy thất bại và rồi ông ấy chết. Ông ấy cũng không để lại bất kỳ thứ gì cho
chúng ta. Không tiền, không an toàn, thậm chí không có ai mà chúng ta có thể tin tưởng được.”
Gwen tiến về phía nàng. “Isabel - mọi chuyện sẽ ổn.”
Những lời nói của Gwen càng làm Isabel tức giận. Hai tay ôm lấy khuôn mặt thất vọng nói. “Đừng nói như thế.”
Gwen dừng lại và giữa họ không khí trở nên nặng nề.
“Đừng nói như thế”, Isabel nhắc lại. “Cô không hiểu đâu.”
“Tôi biết cô sẽ tìm ra cách...”
“Tôi đang cố gắng, Gwen. Tôi đang cố nghĩ ra cách để làm cho mọi
chuyện yên ổn.” Nàng lắc đầu. “Nhưng không có điều gì tốt đẹp cả: Ngôi
nhà đang sụp đổ; James chưa thể sẵn sàng trở thành một bá tước; chúng ta không có đủ tiền để thanh toán các hóa đơn; và tôi đã mang một con cáo
vào chuồng gà.” Nàng bật cười chua chát. “Ôi. Đó đúng là một phép ẩn dụ phù hợp.”
Mệt mỏi thất vọng ngồi trên kiện cỏ khô, nàng cảm thấy vô vọng. “Chỉ
có thể nói rằng, tôi không nghĩ ra điều gì. Dường như, cơn mưa xuất hiện cho thấy thời gian của chúng ta đã hết.”
Nàng không thể giữ an toàn cho họ.
Nàng không thể giữ lại ngôi nhà.
Nàng luôn biết ngày này sẽ đến. Rằng đó chỉ là một sai lầm ngớ ngẩn,
một sự biến đổi không may mắn. Nàng chưa bao giờ có đủ mạnh mẽ để bảo vệ tất cả.
Đã đến lúc nàng phải chấp nhận điều đó.
Nước mắt Isabel bắt đầu rơi. “Tôi không thể nào cứu họ, Gwen.”
Có điều gì đó thoải mái hơn trong lời thầm thì đó - những câu nói mà
nàng đã nghĩ hàng chục, hàng trăm lần trước đây, nhưng không bao giờ nói ra. Nói ra được điều này đã giúp ích cho nàng.
Khoảng thời gian im lặng kéo dài khi Gwen suy nghĩ về những điều nàng nói. Rồi Gwen cất giọng. “Có lẽ anh ta không phải là một người nguy
hiểm đối với chúng ta. Tôi chưa gặp ngài Nicholas, nhưng dường như bạn
của anh ta là một người tốt”.
“Cô không thể biết được điều đó.”
“Cô đã quên, tôi quá hiểu về những đàn ông tồi tệ, vì thế có thể được coi là chuyên gia về họ.”
Đó là sự thật, Gwen là con gái của một mục sư, Isabel phỏng đoán, có
sở thích hành hạ và ngược đãi. Gwen thường không nói thời thơ ấu của
mình, nhưng trong thời gian sống ở ngôi nhà Minerva cô đã kể rằng cha cô luôn tin rằng cô mang nhiều tội lỗi hơn các anh trai cô - những người
cùng thuộc giống đực. Gwen đã trốn thoát khỏi nhà ngay khi có cơ hội đầu tiên - cô phải cưới một người nông dân địa phương, người còn tồi tệ hơn cả cha và các anh trai của cô. Cô đã phải chịu đựng những trận đòn của
anh ta trong vòng gần một năm trước khi bất chấp luật pháp và tìm cách
đến với Isabel.
Vào ngày thứ ba ở trang viên Manor, Gwen đã thức dậy và tìm đường đến nhà bếp, những vết thâm tím đã bắt đầu nhạt dần. Nụ cười tươi tắn là
đặc điểm nổi bật để nhận ra Gwen, cô tuyên bố với các dân cư trong ngôi
nhà này rằng họ là “một tiểu đoàn của Minerva... đều là các nữ thần của
chiến tranh và trí tuệ”.
Ngôi nhà Minerva được đặt tên như thế.
Và Isabel sẽ không để mất nó.
“Anh ta là một người lạ. Chúng ta không thể tin tưởng anh ta.”
“Tôi là người đầu tiên đặt câu hỏi về bản chất của đàn ông, Isabel.
Nhưng tôi không tin rằng tất cả họ là người xấu. Và tôi nghĩ cô cũng
thế.” Cô dừng lại rồi tiếp tục. “Có lẽ điều đó sẽ không xảy ra với chúng ta.”
Ôi, nàng ước điều đó là sự thật biết bao.
“Anh ta rất hấp dẫn”, Isabel nói.
“Những người đàn ông đẹp trai thường như thế”, Gwen đáp lời. “Tôi biết đôi mắt của anh ta không hoàn toàn xanh...”