“Đúng vậy.” Nick nhẹ nhàng hôn lên hõm vai Isabel trong
khi anh bận tháo hàng cúc dài trên váy nàng, buông rơi chiếc váy
xuống chân nàng khi bàn tay anh bao bọc lấy nàng và ghì nàng sát vào
anh, một tay trồi lên trên cơ thể nàng để chạm vào một bầu ngực. “Tuy
nhiên không đẹp bằng em.”
Isabel bật cười, dựa vào anh thở hổn hển, để anh tự
do khám phá nàng. “Dĩ nhiên là thế. Lara rất rực rỡ. Và Rock… em chưa
từng nhìn thấy anh ấy hạnh phúc như vậy.”
Nick dừng lại, cân nhắc lời nói trước khi anh đặt môi
hôn lên cổ nàng một lần nữa. “Mmmm…” Anh ngậm lấy vành tai nàng, nhằn
nhằn nó đến khi nàng run lên trong tay anh, quằn quại rồi mỉm cười.
Anh giữ chặt nàng, hôn nàng thật dài và no nê trước khi anh ngẩng lên,
sự quan tâm xuất hiện trong mắt anh. “Có phải anh muốn xin lỗi vì
chúng ta đã không có một đám cưới theo đúng nghĩa không?”
Đã là hai tháng kể từ khi Isabel đi đến London để
tìm Nick và họ đã cố gắng kết hôn lần hai. Và đó là niềm hạnh
phúc nhất. Họ sống ở Townsend Park, mặc dù Nick đã đề xuất họ nên
đến điền trang của anh vào mùa thu - gần Eton và Isabel sẽ có cơ hội
ở gần James hơn trong học kỳ đầu tiên của cậu nhóc ở trường học.
Trước khi họ rời London, Nick đã thừa nhận trách
nhiệm pháp lý của anh với Townsend Park - giải phóng tử tước Densmore
- vì vậy ngôi nhà Minerva đã được chăm sóc và bảo vệ tốt như nó có
thể. Những cô gái trong ngôi nhà cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng sự
an toàn của họ nằm trong vòng tay Nick, Rock và đội bảo vệ, đã trở
thành một phần được chào đón của ngôi nhà. Thậm chí Georgiana cũng
cảm thấy thoải mái đôi chút trong những tháng tiếp theo sau sự ra đi
đầy giận dữ của anh trai cô. Ngài công tước vẫn giữ bí mật của họ -
ít nhất cho đến tận bây giờ.
Sự không chắc chắn về tương lai không làm Isabel khó
chịu, nàng biết mà không hề nghi ngờ rằng, dù tương lai có như thế
nào, Nick cũng tận tâm với chiến thắng của ngôi nhà Minerva như nàng.
Hài lòng, nàng vòng tay quanh cổ anh và hôn anh một
cách da diết. “Em không hối tiếc khi đám cưới của chúng ta diễn ra
một cách đơn giản nhất. Miễn là anh hứa với em rằng chúng ta sẽ có
một cuộc hôn nhân trọn vẹn.”
“Một cuộc hôn nhân trọn vẹn”, anh nói, bế nàng trong
vòng tay và đặt nàng lên giường. Ngay sau đó, anh lướt một ngón tay
bên trong chân nàng, kéo theo chiếc áo lót lụa. “Đến bây giờ em cho
rằng sẽ như thế nào?”
Nàng giả vờ nghĩ về câu hỏi đó và anh cắn nhẹ lên
vai nàng như một trừng phạt. Nàng bật cười khi bàn tay anh vuốt ve đùi
nàng, đùa giỡn lớp da mềm mại ở đó đến khi tiếng cười nhạt chuyển
dần thành tiếng thở hổn hển. Ánh mắt anh dõi nhìn cơ thể nàng và
chiếc áo lót thắt chặt lấy đường cong của nàng, anh nhận thấy sự
thiếu vắng của chiếc áo ngực. “Vì một điều, anh nghĩ điều đó rất
tốt”, anh nói, “Anh đặc biệt rất thích khi cuối cùng em đã quyết
định làm theo ý kiến của anh và tháo bỏ áo ngực.”
Nàng khẽ cười. “Không hoàn toàn chỉ vì ý kiến của
anh đâu, Nick. Em sẽ phải bỏ chúng đi trong một thời gian, ít nhất là
vài tháng.”
Anh dừng lại như lờ mờ hiểu được. “Ý em là…”.
Nàng gật đầu.
Bàn tay anh lướt lên cao hơn, chạm vào phần bụng
phẳng của nàng. “Một đứa trẻ”, anh nói và sự tôn kính trong giọng
nói anh là không thể phủ nhận được.