“Có thể. Nhưng chú sẽ không làm thế. Đó là lỗi của chú vì đã
quay lại London. Nếu ta là chú, ta sẽ tránh xa London trong suốt khoảng thời
gian còn lại của mùa hè.”
“Làm sao em biết rằng Callie đang tổ chức vũ hội chứ?” Nick
uống một ngụm rượu lớn từ chiếc cốc anh đang cầm, dừng lại quắc mắt nhìn anh
trai. Hai anh em sinh đôi vẫn ngồi trong phòng làm việc của Ralston khi dàn
nhạc bên ngoài vườn đã bắt đầu điều chỉnh nhạc cụ. Độ một tiếng nữa, một nửa
quý tộc London - nửa còn lại đang nghỉ hè tại thành phố sẽ có mặt trong khu
vườn này. Nick lo lắng sốt ruột trong bộ lễ phục. “Ai lại có thể nghĩ ra vũ hội
hè này chứ?”
“Callie nghĩ đó là một cách tốt để Juliana ra mắt công
chúng”, Ralston trả lời, phản ứng không như mong đợi của Nick. “Tôi phải nhắc
chú rằng em gái của chúng ta phải chịu đựng không ít từ cái vụ tai bay vạ gió
vừa qua.”
Nick lẩm bẩm trong ly rượu. “Còn lý do nào khác ngoài việc
mẹ của chúng ta là một...”
“Đúng vậy. Thế đấy, xã hội dường như không quan tâm nhiều
đến việc như thế nào và tại sao.” Ralston rướn người về phía trước để rót thêm
rượu vào cốc của Nick. “Callie rất vui khi chú ở đây, Nick. Cả Juliana cũng
thế. Hãy cố gắng tận hưởng vào tối nay”
Tận hưởng.
Như thể chỉ cần nói là làm được ngay vậy.
Đã năm ngày trôi qua từ khi anh rời Isabel, đó là khoảng
thời gian chẳng thú vị gì. Anh ngờ rằng liệu dành thời gian cho buổi tối nay
trong một khu vườn mờ ảo với những quý cô London điệu đà và những bà mẹ ầm ĩ có
thể cải thiện được tình hình chăng.
Quả thật, anh khá chắc rằng ở một nơi mờ ảo cả tối sẽ làm
anh nghĩ đến Isabel. Và khi thấy mình khiêu vũ với những người phụ nữ không
phải nàng chắc chắn sẽ làm anh phát điên.
“Có vài điều chú cần phải biết.”
Mắt Nick nheo lại thành kẽ hở. “Đó là gì?”
“Chú vẫn được coi là một mẻ cá rất có giá trị. Tôi cho rằng
nhiều phụ nữ có mặt ở đây tối nay là vì chú.”
“Em đã kết hôn.”
“Như chú biết đây, thông tin đó không được công bố. Thật khó
để khiến người ta hiểu rằng chú không hề nói gì về tình trạng hôn nhân của bản
thân với anh em trong dòng tộc trước lúc quay lại London, họ sẽ rất tức giận
đấy.”
Nick đã nói với anh trai mình sự thật.
Ralston tựa lưng vào ghế. “Tôi sẽ tuyên bố rằng bất kỳ ai đã
từng để ý đến chú, người em trai ruột của tôi, sẽ có một ngạc nhiên trong tối
nay.”
Nick bật dậy, sự tức giận bùng lên, “Có lẽ em sẽ rời đi để
giúp anh có thể thoát khỏi tất cả những rắc rối từ vợ em”.
“Ngồi xuống, đồ con lừa ngu ngốc.”
Nick nhổm bật dậy về phía anh trai. “Thử gọi em như thế lần
nữa xem.”
Ralston bình tĩnh xoay tròn cốc rượu. “Tôi sẽ không đánh
nhau với chú trong phòng làm việc và nhất là khi đang vận bộ lễ phục này.
Callie sẽ lấy đầu tôi mất.”
Sự thản nhiên của Ralston làm Nick dần bình tĩnh.
Anh ngồi xuống, rướn người về phía trước và tựa đầu lên hai
tay, cọ cọ mặt mình như thể hành động đấy sẽ xua tan sự tức giận. Khi anh nhìn
lên, Ralston đang quan sát anh với vẻ mặt đầy thấu hiểu. “Cô ấy đã làm tổn
thương chú, em trai.”
Đây là lần đầu tiên Ralston đề cập đến Isabel ngoại trừ cuộc
nói chuyện nhanh gọn và rõ ràng khi Nick thông báo cuộc hôn nhân của mình, Nick
biết, người anh trai song sinh có thể lờ đi và để mặc anh một mình nơi này.
Nhưng Ralston đã không làm thế.
Anh muốn nói chuyện về cô ấy... như thể chuyện trò có thể
mang cô ấy lại gần hơn.
Như thể chúng có thể làm nàng yêu anh.
Cố gạt nỗi đau, anh ngập ngừng thốt ra. “Cô ấy... rất
tuyệt.”
Ralston không đáp. Chỉ đơn giản im lặng và lắng nghe.
Nick bắt đầu nói, nói cho chính bản thân anh hơn là đang đối
thoại cùng anh trai. “Cô ấy có một sức mạnh tiềm ẩn, không giống bất kỳ ai em
từng biết. Khi tin vào điều gì, hoặc tranh đấu cho điều thuộc về mình - cô ấy
là một nữ hoàng. Cô ấy không như những người phụ nữ chúng ta đã quen. Nếu có
việc gì cần làm, cô ấy sẽ làm.” Anh ngước lên nhìn anh trai. “Lần đầu tiên em
hôn cô ấy, cô ấy đang mặc quần ống túm.”
Khóe miệng Ralston nhếch lên thành một nụ cười. “Có vài điều
thú vị về họ trong chiếc quần ống túm.”
“Nhưng cô ấy cũng rất nữ tính. Một sự mâu thuẫn nội tại,
điều đó làm em muốn bảo vệ cô ấy bằng mọi thứ em có.” Nick ray ray quai hàm
bằng một tay khi anh nghĩ về nàng. “Và cô ấy cũng rất đẹp. Với đôi mắt nâu...
đôi mắt có thể làm anh đánh mất chính mình...”, anh hồi tưởng về nàng, nghĩ về
nàng. Và rất nhớ nàng.
“Em yêu cô ấy.”
Anh nhìn thẳng vào ánh mắt thấu hiểu của anh trai. “Nhiều
hơn những gì em từng nghĩ.”
Ralston dựa lưng vào ghế. “Vậy tại sao chú ở đây, uống rượu
trong phòng làm việc của tôi?”
“Bởi vì cô ấy không yêu em.”
“Vớ vẩn.” Lời nói vang lên nhanh chóng và thẳng thắn.
Nick lắc đầu. “Em rất cảm kích nỗ lực an ủi của anh,
Gabriel, nhưng em đảm bảo với anh. Isabel không yêu em.”
“Dĩ nhiên cô ấy yêu chú.” Anh ta nói, một cách độc đoán, như
thế đấy là điều hết sức tự nhiên sau khi trở thành hầu tước Ralston.
“Cô ấy thì không.”
“Họ luôn luôn yêu chúng ta.”
Nick bật cười vì lời tuyên bố đó. “Vậy, tốt thôi, có lẽ họ
luôn luôn yêu anh. Tuy nhiên, người phụ nữ này không yêu em.”
“Vậy chú phải làm cho cô ấy yêu chú.”
Nick lại lắc đầu. “Không. Em sẽ không cố gắng làm cho ai đó
yêu mình thêm nữa. Em đã dành cả cuộc đời mình theo đuổi người phụ nữ không yêu
em. Em đã học được bài học của mình rồi.”
Ralston nhìn Nick bằng ánh mắt thẳng thắn. “Đây không phải
là ai đó. Cô ấy là vợ của chú. Người mà chú rất mực yêu thương.”
Chúa ơi, anh đã yêu nàng.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bất kỳ điều gì giống như thế hôm
ấy, một nỗi đau tan nát trong anh trước lời thú nhận của nàng rằng nàng cưới
anh chỉ vì nghĩa vụ chứ không phải vì tình yêu, nhưng dù vậy nó vẫn không làm
thuyên giảm cảm xúc anh dành cho nàng.
Anh vò đầu. “Cô ấy không cần em.”
Ralston mỉm cười. “Chú vẫn đang bị giày vò bởi cảm giác sai
lầm rằng họ phải cần chúng ta. Theo kinh nghiệm của anh, hầu hết không như
thế.” Anh ta kiểm tra đồng hồ của mình. “Một gã khôn ngoan hơn anh đã từng nói
rằng, nếu gã yêu si ngốc và cuồng say một phụ nữ, người duy nhất gã muốn chiếm
hữu cho riêng mình, gã sẽ chẳng chần chừ mà khênh nàng ta đến một cha xứ gần
nhất và lập tức làm nàng có thai.”
Nick cau mày trước câu nói đó, chúng nhắc anh về ký ức họ đã
bên nhau. “Em đã cưới cô ấy rồi.”
“Vậy nửa cuộc đời chú nằm ở đó.”
Một viễn cảnh về Isabel thoáng hiện ra mơ màng trong tâm
tưởng anh, nàng đứng đó, tại ngôi thành cổ dưới ánh mặt trời, vây quanh là những
đứa trẻ. Những đứa trẻ của anh và nàng.
Khát vọng nguyên thủy bỗng trỗi dậy, Nick cau mày. “Thật
đáng ghét khi thừa nhận rằng anh đã đúng.”
Ralston cười toe toét. “Vì anh hiếm khi sai, anh nghĩ vấn đề
phụ thuộc vào chú.”
Nick nghiêm túc suy xét. Họ đã cưới nhau, Chúa ơi. Anh không
thể tránh mặt nàng mãi được. Đúng vậy, anh không muốn xa nàng. Phải lên ngựa và
khẩn trương quay lại Yorkshire, ôm lấy đôi vai mà lắc mạnh nàng. Rồi anh sẽ
cuỗm nàng chạy đến khu pháo đài cổ, giữ nàng và yêu nàng đến khi nàng thuộc về
anh. Anh sẽ dành cả khoảng thời gian còn lại của đời mình để làm nàng hạnh
phúc.
Nếu bây giờ nàng không thể yêu anh, có lẽ, một ngày nào đó,
nàng sẽ thay đổi. Và những điều đó chẳng thể xảy ra nếu anh cứ mãi ở London.
Anh cần nàng.
Anh ngước lên, quyết định. “Em sẽ quay lại, về Yorkshire.”
Ralston đét một phát rõ to vào đùi, “Tuyệt vời!”, anh ta nói
và nhỏm dậy. “Nhưng đầu tiên, chú phải tham gia buổi vũ hội chết tiệt này, hoặc
vợ tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
Nick đứng lên, cảm thấy hăng hái vì quyết định của mình.
Anh sẽ khiêu vũ. Rồi sau đó sẽ đi gặp vợ anh.
“Nick!”
Nick quay ra từ chiếc bàn đựng đồ ăn, nơi anh đang rót cho
mình một ly chanh vắt và ước rằng đó là rượu, nhìn thấy chị dâu đang bước vội
đến phía mình.
Anh cúi chào cung kính. “Phu nhân Ralston”, cố kéo dài âm
điệu, “Nhìn đám đông mà xem! Buổi tiệc thật sự rất thành công! Không còn nghi
ngờ gì nữa, chị đúng là nữ hoàng tiệc tùng tuyệt nhất trong giới thượng lưu”.
Callie cười và hạ thấp giọng. “Đừng để quý cô Jersey nghe
thấy. Nếu không cô ấy sẽ không bao giờ mời chúng ta đến nhà Almack.”
Anh nhếch một bên mày. “Ôi, điều đó mới khủng khiếp làm
sao.”
Nàng cười tươi. “Chị rất vui khi gặp chú. Ralston bảo chú ở
thị trấn và chẳng nói gì nữa.” Nụ cười của nàng biến mất. “Chú đã sống thế
nào?”
Nick cân nhắc trước giọng điệu nghiêm túc của Callie trong
một khắc trước khi trả lời. “Dường như anh trai em đã kể mọi chuyện với chị.”
Má Callie đỏ dần, anh mỉm cười. “Em cảm thấy khá hơn rất nhiều so với vài giờ
trước.”
Đôi lông mày của Callie nhướng lên. “Không phải buổi dạ vũ
đã làm chú thay đổi chứ?”
Nick bật cười vì sự hài hước trong câu nói. “Không, thưa phu
nhân.”
Callie cũng bật cười khi em gái của anh tới, một nụ cười
hạnh phúc xuất hiện trên mặt cô. Khi anh cúi xuống để hôn lên mặt sau bàn tay
cô, Juliana nói, “Ôi, thật khó tin, em không biết anh đã quay lại! Anh trai
kiểu gì mà lại không đi tìm em gái mình ngay lập tức chứ?”.
Khóe miệng của Nick nhếch lên trước vốn từ tiếng Ý của
Juliana. “Đúng là, một người rất tốt.”
“Anh phải đến thăm chúng em vào ngày mai đấy, được chứ?”
Anh lắc đầu. “Anh không thể, anh e là thế. Anh lại phải rời
thành phố ngay khi có tia nắng đầu tiên.”
Miệng Juliana chu lên. “Để làm gì? Anh còn không chào em!”
Nick tránh trả lời, anh không muốn chia sẻ thông tin về cuộc
hôn nhân với cô em gái ngờ nghệch trong một khung cảnh kém riêng tư thế này.
“Anh có vài vụ làm ăn đặc biệt cần phải tham gia”, anh nói, “Nhưng anh đảm bảo
em sẽ rất, rất thích kết quả của nó khi chuyến hành trình kết thúc”.
“Tốt thôi. Em hy vọng đó là một món quà hậu hĩnh”, Juliana
đùa cợt, đột nhiên sự chú ý của cô hướng đến một điểm qua vai Nick. “Callie, đó
là ai?”
“Ai?” Callie kiễng chân, nhìn theo hướng Juliana.
“Suỵt!” Juliana vẫy một tay. “Em muốn được biết về cô ấy.”
Nick đảo mắt với tay lấy một chiếc bánh trứng, vừa kịp nhận
thấy hai người này đang cười toe toét giống như những cô ngốc.
“Phu nhân Nicholas St. John.”
Đám đông đột ngột im lặng, trong tích tắc Nick gần như hóa
đá. Chắc chắn anh đã nghe lầm. Anh chậm rãi quay lại phía cầu thang dẫn xuống
khu vườn, nơi các vị khách đang tham gia khiêu vũ.
Đứng đó, lộng lẫy trong bộ váy đỏ tuyệt vời nhất mà anh từng
thấy. Isabel hiển hiện ngay trước anh.
Nàng đang làm gì ở đây?
Anh không thể rời mắt khỏi nàng, đâu đó trong tâm trí anh
nghĩ có lẽ do bản thân tưởng tượng ra mà thôi. Nàng thực sự không ở đây. Ở
London. Trong vườn nhà của anh trai anh.
Juliana hích một ngón tay dài xương xẩu vào anh. “Nick. Đừng
ngẩn ra thế chứ. Anh không thấy cô ấy đang rất sợ hãi à? Đến chỗ cô ấy mau
lên.”
Câu nói đó không tác động được anh, anh tiến về phía nàng,
đầu tiên là đi bộ, rồi chợt nhận ra với tốc độ này quá chậm chạp. Vì vậy anh
bắt đầu chạy. Hành động đó gần như chắc chắn sẽ tạo ra một vụ bê bối, nhưng nó
chẳng đáng bận tâm. Anh sẽ xin lỗi Callie sau.
Bởi điều duy nhất anh muốn làm ngay bây giờ là đến bên
Isabel.
Chạm vào nàng.
Để biết rằng anh không hề điên. Nàng thực sự ở đó. Vì anh.
Có một lợi ích khi chạy xuyên qua một buổi vũ hội, một đám
đông hỗn loạn sẽ ngừng di chuyển và trong vài phút anh đã đặt chân mình lên cầu
thang, nhảy lên vài bậc cấp để gặp nàng. Nàng chăm chú nhìn anh, đôi mắt nâu
chứa đầy lo âu, ngạc nhiên và thích thú. Điều mà anh không dám gọi tên.
Khi chỉ còn cách nàng vài tấc, anh dừng lại.
Anh quan sát nàng hít thở sâu, ngực nàng dâng lên tuyệt đẹp
bên dưới làn vải lụa mềm mại mà nàng đang mặc. “Thưa ngài”, nàng khẽ nhún gối
chào và thì thầm, “Em nhớ ngài”.
Khi nàng nhìn vào mắt anh, anh cảm nhận được sự thật trong
câu nói. “Ta cũng nhớ nàng.” Anh tiến về phía nàng, nhưng trước khi anh có thể
chạm vào nàng, một cái hắng giọng dứt khoát dã ngăn hành động đó “Nicholas”,
tiếng Gabriel phát ra gần đó, lời nói nhớ nhung rõ ràng, “Có lẽ chú nên hộ tống
vợ mình vào bên trong chăng?”.
Isabel đỏ mặt và nhìn xuống, từ xa đám đông nhìn họ với ánh
mắt hiếu kỳ không che giấu. Anh siết chặt nắm tay để ngăn mình không chạm vào
nàng và nói, “Vâng, tất nhiên rồi. Phu nhân?”.
Họ bước vào nhà, không nói gì, đi qua một hàng khách tò mò
đang chờ lời thông báo, đám người tỏ vẻ thất vọng vì cho rằng họ đã bỏ lỡ điều
gì đó thú vị nhất tối nay.
Đẩy nàng vào căn phòng đầu tiên họ tiến đến, anh đóng cửa
lại và khóa chặt để đám bảo sự riêng tư của họ. Họ đang trong thư viện, một đế
đèn bạch lạp nhiều ngọn đang cháy bừng lên từ góc lò sưởi.
Anh đưa nàng vào một vùng không gian ánh sáng mờ ảo rồi hôn
nàng, da diết và khát khao mùi vị của nàng - cảm giác của nàng - điều mà anh đã
vắng quá lâu. Anh cướp lấy môi nàng, cướp đi hơi thở của nàng. Nàng đáp trả,
từng cái vuốt ve, từng cái âu yếm, khi nàng thở hổn hển vì thích thú, anh rên
rỉ. Sau khoảnh khắc mãnh liệt kéo dài, môi anh dịu lại và anh nhẹ nhàng hôn môi
nàng, âu yếm bờ môi dưới bằng lưỡi của anh, kết thúc khoảng thời gian đó bằng
cách dịu dàng hơn so với lúc bắt đầu.
Anh kẽ chạm trán mình vào trán nàng và nói, “Xin chào”.
Nàng cười, xấu hổ. “Xin chào.”
“Chúa ơi, anh nhớ em. Anh nhớ cảm giác về em. Anh nhớ mùi vị
của em... cả hương cam đặc trưng của Isabel. Nhưng hơn tất thảy, anh nhớ em.”
Nàng chạm vào môi anh, ngăn lại những từ ngữ dồn dập ấy.
“Nick”, nàng thì thầm. Trong câu nói đó là vô số những vết thương.
“Em đã đến London.”
“Đúng vậy.”
“Từ khi nào?”
“Ba ngày trước.”
Ba ngày và không ai nói với mình cả. “Gabriel sẽ phải trả
giá cho việc này.”
“Em đã cầu xin anh ấy không nói với anh. Em chưa sẵn sàng.
Em muốn mình trở nên xinh đẹp trước mắt anh.”
Anh lắc đầu. “Với anh, em luôn luôn xinh đẹp.” Nàng nghiêng
đầu và anh nâng cằm nàng lên bằng một ngón tay.
“Luôn luôn thế Isabel. Trong tang phục, trong chiếc quần ống
túm, trong lụa là gấm vóc... hay khi chẳng gì. Đối với anh, em luôn luôn xinh
đẹp.”
“Có một điều anh phải biết.” Nàng dừng lại và anh chờ đợi.
Cuối cùng, nàng hít thở sâu từ từ. “Em yêu anh.”
Anh nhắm mắt lại, câu nói anh khao khát muốn nghe. Khi anh
mở mắt ra, nàng đang quan sát anh, lo lắng. “Em không phải nói điều đó.”
Mắt nàng mở lớn. “Có chứ. Em nên làm thế.”
Anh lắc đầu. “Không, tình yêu à. Không cần thiết.”
Nàng lùi lại một bước, giọng nói cương quyết và kiên định.
“Nicholas St. John. Hãy nghe em. Em yêu anh. Em yêu anh hơn những gì em từng
nghĩ đến. Em yêu anh từ ngày chúng ta kết hôn. Và ngày trước đó. Trước đó nữa.
Em sợ rằng nếu em nói thật, anh sẽ bỏ lại em vào một ngày nào đó, em sẽ buồn,
cô đơn và tan nát trái tim bởi vì anh không ở bên em.”
Gạt đi những giọt nước mắt tuôn rơi theo từng lời, nàng tiếp
tục. “Nhưng không nói với anh rằng em yêu anh đã không làm em yêu anh ít đi.
Dẫu sao chăng nữa anh cũng rời đi. Em buồn, cô đơn và tan nát cõi lòng. Vì vậy
em đến đây. Em không thể sống mà không nói cho anh biết em yêu anh. Bởi em
không muốn anh nghĩ rằng anh không xứng đáng với những điều anh đã làm. Anh
xứng đáng với ai đó tốt hơn em.”
Nàng dừng lại, hít thở sâu, bị choáng ngợp bởi cảm xúc. Nàng
đáp lại ánh mắt anh và ở đó, trong sâu thẳm đôi mắt xanh, nàng tìm thấy lại
Nick, người mà nàng những tưởng đã mất từ đêm trong phòng ngủ của nàng bởi
những câu nói xuẩn ngốc. Nàng không biết làm thế nào để níu anh trở lại. Và vì
vậy nàng nói những lời từ sâu tận con tim. “Em đến London để nói với anh rằng
em yêu anh. Làm ơn hãy tin em.”
Anh bước đến gần nàng, một ngón tay nâng cằm nàng, nghiêng
mặt nàng hướng về phía anh và nói điều trong trái tim anh. “Anh sẽ không bao
giờ rời bỏ em lần nữa, Isabel. Anh rất xin lỗi vì việc anh đã làm. Anh đang
quay về. Anh xin thề.” Nụ hôn anh đặt lên môi nàng thật dịu dàng như minh chứng
cho lời hứa của anh.
Nước mắt lại rơi khi anh ngẩng đầu lên. “Anh đã rời đi trước
khi em kịp sửa chữa sai lầm.”
Anh kéo nàng vào trong vòng tay mình. “Anh biết. Anh xin
lỗi.”
Nàng nói, lời nói áp chặt vào ngực anh. “Nick, em đã muốn
sửa sai.”
“Anh biết.”
“Em nghĩ anh đã quyết định không yêu em nữa.”
Anh lùi lại, nhìn vào đôi mắt lo lắng của nàng. “Không
Isabel. Chúa chứng giám, anh yêu em hơn cả trước đây, ”
Nàng nở một nụ cười ướt át. “Tốt. Em cân nhắc việc gửi tặng
Voluptas như một món quà hòa bình, nhưng cô ấy quá nặng.”
Anh mỉm cười. “Anh thích tặng bằng hiện vật.” Anh lại hôn
nàng lần nữa, âu yếm da diết đến khi cả hai hít thở một cách khó nhọc. Khi họ
dừng lại, Isabel vòng tay quanh cổ anh và anh nhìn nàng với cái nhìn tinh quái.
“Bộ váy này không thể tin được.”
“Anh có thích nó không?” Nàng ưỡn căng người về phía anh,
giống như một con mèo cần âu yếm và anh rên lên.
“Nó từ đâu vậy?” Anh nói, chạm vào vị trí giữa cổ và vai
nàng.
“Callie đã yêu cầu thợ may của chị ấy làm nó. Em chỉ có một yêu
cầu”
Anh đang hôn khắp phần trên bầu ngực cô. “Mmm?”
Nàng thở hổn hển khi ngón tay trỏ của anh chạm vào nhũ hoa
bên dưới lớp vải. “Đó là màu đỏ.”
Anh ngẩng lên, đam mê xuất hiện trong ánh mắt anh. “Nó thật
lộng lẫy. Anh nên tháo nó ra khỏi người em để có thể ngắm nhìn nó tốt hơn.”
Nàng cười khúc khích trước sự trêu chọc của anh. “Không,
Nick. Chúng ta phải quay lại buổi tiệc. Chúng ta đã gây ra một cảnh tượng không
thể tin được.” Nàng há mồm kinh ngạc, đẩy anh ra. “Anh có nghĩ Callie sẽ tha
thứ cho chúng ta không? Chúng ta đã phá hỏng buổi vũ hội của chị ấy!”
Nick bật cười trước sự quan tâm của nàng. “Isabel, nếu anh
biết một điều gì đó ở chị dâu anh thì đó chính là chị ấy sẽ vô cùng biết ơn
chúng ta vì đã gây ra một cảnh tượng như vậy tại buổi vũ hội của chị ấy. Điều
đó sẽ làm nên tiêu chí cho tất cả các bữa tiệc trong tương lai tại nhà Ralston,
Chúa cứu anh trai anh.” Anh vén một sợi tóc xoăn vương trên trán nàng. “Nhưng
nếu em muốn, chúng ta sẽ quay lại.”
Nàng khẽ mỉm cười. “Em thừa nhận là em muốn quay lại, tình
yêu à. Vì hai lý do, đặc biệt hơn cả, em muốn khiêu vũ với chồng em.”
“Đó là một ý kiến hay.” Mắt anh sẫm lại. “Anh rất muốn mọi
người nhìn thấy anh nhảy với vợ anh.”
Kết thúc nụ hôn cuối cùng và bí mật, họ đi xuyên qua hành
lang và đứng trên bậc thang, nơi vô số các cặp mắt nhìn thấy họ tức thì.
Isabel siết chặt tay Nick. “Mọi người đang nhìn chúng ta.”
Anh giơ tay nàng lên, hôn lên các đốt ngón tay qua lớp lụa
của chiếc găng trước khi nghiêng người thì thầm, “Tất cả họ đều đang cố gắng
tính toán thời gian chúng ta ở trong phòng”.
Nàng ngượng ngùng nhìn vào mắt anh. “Để làm gì?”
Anh nhương nhướng đôi mày tinh quái.
Nàng há hốc miệng kinh ngạc, một bàn tay che đi nụ cười.
“Không!”
Anh cười và nàng cố gắng hít thở khi nhận ra anh mới đẹp
trai làm sao. Anh là của nàng. Chỉ là của nàng.
Họ bước xuống bậc thang trở lại khu vườn, tay trong tay khi
ai đó gọi họ. “St. John!”
Nick dừng lại, kéo Isabel sát hơn khi một người đàn ông xuất
hiện. Anh ta cao gầy và rất đẹp trai, chiếc áo khoác ngoài được cắt may hoàn
hảo cùng với một đôi giày sáng bóng hoàn hảo. Trên tay là một cây gậy đầu bọc
bằng bạc được thiết kế theo lối khiến những người xung quanh cân nhắc anh ta
còn hơn cả một người giàu có bậc nhất.
Anh ta dừng lại trước họ và Nick vẫn siết chặt tay Isabel.
“Densmore.”
Isabel mở to mắt. Đây là Densmore sao? Người đàn ông đẹp
trai, ăn mặc đẹp một cách khác thường với một nụ cười lố bịch là ngài Densmore,
người đã làm bọn họ rất lo lắng suốt đây sao?
Densmore hơi cúi chào, quay sang phía Isabel. “Ta cho rằng,
đây là quý cô Isabel...”
Không mất quá nhiều thời gian để danh tính nàng lan truyền
khắp đám đông. Chị dâu của nàng đã làm việc rất nhanh.
“Nicholas.” Isabel sửa lại.
“Ta xin lỗi, nàng có thể nhắc lại được không?”
“Nếu ngài đang nói chuyện với tôi, thưa ngài, tôi tin rằng
quý danh ngài nên gọi là phu nhân Nicholas.” Nàng có thể cảm nhận được sự
khuyến khích của Nick.
Densmore nhìn từ chồng sang vợ vẫn với nụ cười tươi rói trên
khuôn mặt. “Ta cứ nghĩ mọi ngươi đang lừa ta, vậy ra đó là sự thật”
Nick lắc đầu giả vờ nghiêm túc. “Vợ của em không hề lừa anh
đâu, Densmore.”
“Tốt thôi, ít ra, không có người lạ”, nàng nói, nhìn thấy
lúm đồng tiền trên má chồng nàng.
Nàng thích cái lúm đồng tiền đó làm sao. Nàng nhất định phải
nói với anh điều đó.
Densmore kinh ngạc. “Tốt thôi”, anh ta nói. “Làm tốt lắm!
Quả là một tin tốt lành!”
Nick lại siết chặt tay Isabel lần nữa. “Tôi cũng nghĩ thế.”
“Không, St. John. Ý tôi là - bây giờ anh có thể phải quyết
những việc của nhà Wastrearl! Dù sao tôi cũng không muốn cái thứ trách nhiệm
chết tiệt đó.” Anh ta thầm thì. “Không thể chịu đựng được điều đó.”
“Chúng tôi không mong gì hơn thế.” Isabel lạnh lùng nói, làm
chồng nàng cười toe toét.
Densmore lắc đầu, hoàn toàn không nghe thấy- “Thuyền
trưởng!” Anh ta vỗ vai Nick. “Hãy nói tôi có nên ra lệnh cho người của tôi đi
khắp nơi vào ngày mai để nói về những chủ đề đặc biệt không nhỉ? Điều đó sẽ thế
nào? Tôi thấy khá là tuyệt vời!”. Anh ta dừng lại. “Tin không may về cha của
nàng, thưa phu nhân Nicholas. Ờ. Hãy chấp nhận lời chia buồn của ta.”
Và không chờ câu trả lời, Densmore đã bỏ đi, để mặc Nick và
Isabel ngạc nhiên khi anh ta biến mất trong đám đông.
Nàng quay sang Nick, ngạc nhiên trước người bảo hộ thần bí
người mà nàng luôn sợ hãi. “Dường như anh đang gánh phải rất nhiều thách thức
của Townsend Park đây.”
Isabel cười toe toét trước thái độ giả vờ thất vọng của anh.
“Anh sẽ sống sót thế nào đây?”
“Rất khó để tưởng tượng.” Anh cầm tay nàng lên, áp nhẹ môi
lên các đốt ngón tay nàng qua lớp lụa mỏng.
“Vô lý. Anh thích chúng em mà.”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn nàng và nàng cố gắng hít thở trước
cảm xúc hiện hữu trong đôi mắt xanh của anh. “Anh thật sự rất thích.”
Anh tiến lại gần. Nàng chỉ có thể tiến lại và hôn anh.
Không. Điều đó hoàn toàn không phù hợp.
Phải mất bao lâu nữa họ mới có thể rời khỏi buổi vũ hội vớ
vẩn này?
Sự thấu hiểu xuất hiện trong mắt Nick. Anh cúi người. “Sớm
thôi”, anh thì thầm, lời nói dịu dàng, tinh quái và chứa đầy hứa hẹn, “Bây giờ,
em có muốn nhảy cùng anh không, người đẹp?”.
Nàng không thể ngăn má mình đỏ lên vì thích thú “Vâng, xin
mời.”
Anh kéo nàng vào trong đám đông của các cặp khiêu vũ, nhảy
điệu vanxơ khắp sân. Sau một lúc lâu và đung đưa theo điệu nhạc, anh nhận thấy
nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt nàng và hỏi, “Em đang nghĩ gì?”.
“Em đang nghĩ về lý do thứ hai khi em muốn quay lại bữa
tiệc.”
Anh nhếch một bên mày. “Điều gì?”
“Để thông cáo với các quý cô, những người đã đọc trên báo
Pearls & Pelisses rằng quý ông này đã thực sự có gia đình.”
Tiếng anh bật cười quá lớn, cái cách anh kéo nàng lại quá
gần, thu hút chú ý của các cặp đôi xung quanh.
Và sau đêm nay, vợ chồng họ trở thành đề tài mà giới thượng
lưu sẽ bàn tán trong vài tháng tới.
Mọi thứ sẽ rất không hay khi họ phát hiện ra Isabel là con
gái của dòng họ Wastrearl... và nàng đang trong giai đoạn chịu tang.
Nhưng khi nàng cười và khiêu vũ trong vòng tay mạnh mẽ của
người đàn ông yêu nàng... đó không còn là mối quan tâm chính nữa. Và khi anh
cúi xuống và thầm thì vào tai nàng...
Đúng vậy, trên thế giới này còn nhiều điều tồi tệ đáng bận
tâm hơn là vụ bê bối xuất phát từ tình yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT