Isabel đứng trong phòng ngủ tăm tối, nhìn vùng đất bên ngoài
cửa sổ - mảnh đất được sở hữu bởi nhiều thế hệ của dòng họ Townsend trước khi
nó từ từ suy tàn và đến khi bị bán, cuối cùng cũng không có gì để lại cho cậu
bá tước hiện tại. Nàng nhìn những tia nắng cuối cùng biến mất, bầu trời từ màu
đỏ rực rỡ nhạt dần rồi chuyển sang màu xanh đen thăm thẳm.
Nàng đứng đó hàng giờ đồng hồ, mảnh đất của nàng đang thay
đổi do cái nhìn vô định của nàng, một ý nghĩ mà tự nó cứ lặp đi và lặp lại
trong tâm trí.
Anh đã nói dối nàng.
Đáng lẽ nàng phải nhận thấy. Nên dự đoán có điều gì đó giống
như thế này sẽ xảy ra. Phải biết rằng anh không như những gì đã thể hiện. Thế
mà thay vì là hy vọng cuối cùng - thì đấy lại chính là thứ phá vỡ chỗ dựa của
ngôi nhà Minerva.
Nàng áp tay lên ô cửa sổ, nhìn lớp thủy tinh mát lạnh dần mờ
sương bên dưới ngón tay.
Anh đã yêu cầu nàng tin anh. Anh đã tán tỉnh nàng để nàng
quan tâm anh.
Và phản kháng lại khả năng đánh giá mà nàng có.
Nàng tin anh sẽ không làm tổn thương các cô gái. Không làm
tổn thương sự cân bằng mong manh của ngôi nhà Minerva.
Không làm tổn thương nàng.
Và anh đã làm.
Ngay từ đầu anh đã là kẻ thù của họ. Được công tước Leighton
gửi đến để tìm em gái của anh ta, để khám phá bí mật của họ. Để phản bội họ.
Và anh đã làm điều đó bằng cách thức tồi tệ nhất có thể.
Bằng cách làm nàng tin anh.
Nàng cố hít thở sâu suy nghĩ.
Sao nàng có thể khờ dại như thế.
Nước mắt sắp rơi và nàng nhắm chặt mắt lại. Nàng sẽ không
khóc vì người đàn ông đó... người nàng chỉ biết trong ba ngày. Người nàng không
nên mời đến ngôi nhà Minerva. Người nàng không nên cho phép bước vào cuộc đời
nàng.
Nàng đã mắc phải một sai lầm vô cùng khủng khiếp.
Nàng đã để bản thân bị tán tỉnh bởi những lời lẽ ngọt ngào
và bị lôi cuốn bởi những tiếp xúc động chạm của anh.
Cũng giống như mẹ nàng.
Các cô gái sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.
Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Nàng ép đầu vào cửa sổ, cảm thấy ô kính mát lạnh chạm vào
lông mày khi nàng hít thở sâu, muốn bản thân ngừng nghĩ về anh. Thay vào đó,
nàng thúc giục bản thân nghĩ làm thế nào để cứu tất cả họ bây giờ, khi những bí
mật của họ đã bị vạch trần, giờ đây chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi toàn
bộ London - toàn bộ nước Anh - biết rằng họ là ai và ở đâu.
Vì vài lý do, nỗi sợ hãi bị phát hiện không thể so sánh với
nỗi đau bị anh phản bội - biết rõ mọi thứ nàng tin tưởng sẽ...
Sẽ không bao giờ đến.
Có một tiếng gõ nhẹ trước cửa đã ngăn những giọt nước mắt
chực trào lần nữa.
Nàng đã phớt lờ những nỗ lực tiếp cận căn phòng, nhưng nàng
không thể chịu đựng ý nghĩ cô đơn hơn nữa.
“Vào đi.”
Cánh cửa từ từ mở ra và Isabel ngạc nhiên khi thấy
Georgiana, với mái tóc vàng xoăn rối tung sáng rực lên trong ánh nến bên ngoài
hành lang. Mất một giây để cô gái này tìm thấy Isabel ở góc phòng.
Cô ngập ngừng bước vào, dừng lại vài bước trước Isabel, cân
nhắc xung quanh cô một lúc trước khi nói, hai tay nắm lấy nhau. “Em xin lỗi vì
đã làm phiền chị...”
Isabel nở một nụ cười buồn. “Nếu một trong hai chúng ta cần
xin lỗi, Georgiana, thì chị chắc người đó nên là chị.”
Đôi mắt Georgiana mở lớn. “Vì chuyện gì?”
“Chị đã đưa người đàn ông có thể làm hại em đến.”
Cô gái trẻ hơn nhìn Isabel với ánh mắt ngay thật. “Em xin
báo với chị, quý cô Isabel, chị không làm như vậy.”
“Hử? Em nghĩ anh ta sẽ tự phát hiện nơi đây nếu chị không
mời anh ta đến đây ư? Em nghĩ anh ta sẽ tìm thấy em nếu chị không ngu xuẩn tin
anh ta ư?”
“Đúng vậy.”
Isabel quay đi.
“Chị không biết anh trai em, Isabel. Anh ấy là người độc
đoán và gia trưởng nhất mà em từng biết và anh ấy không bao giờ chịu thua bất
kỳ điều gì trong cuộc sống. Anh ấy là công tước thứ mười một của dòng họ
Leighton. Chị có biết phả hệ của một dòng họ đã vươn rộng bao xa mới sinh ra
mười một ngài công tước không? Người sau kiêu ngạo hơn người trước.” Georgiana
lắc đầu. “Simon sẽ đi cùng trời cuối đất để tìm em. Em thực sự ngạc nhiên khi
chúng ta chỉ phải giải quyết ngài Nicholas và hai tên bắt cóc ngu xuẩn đó. Em
đã nghĩ anh trai em sẽ buộc vua George cử hậu vệ riêng của ngài ấy đi tìm em
cơ.” Georgiana đặt tay mình lên cánh tay Isabel. “Chị không đưa ngài Nicholas
đến để hại em. Mà em đã đưa anh ấy đến làm hại chị. Và em xin lỗi vì điều đó.”
Lời nói đó tràn qua người Isabel và nàng ngồi xuống ghế bên
dưới cửa sổ nơi nàng đã đứng hàng giờ. Ra hiệu cho Georgiana ngồi xuống, Isabel
nhẹ nhàng nói, “Chị xin lỗi khi biết em có một người anh trai gây nhiều áp lực
với em như thế”.
Georgiana mỉm cười. “Không phải thế. Em chưa bao giờ nghi
ngờ tình yêu của Simon dành cho em. Anh ấy có thể rất ngạo mạn và độc đoán,
nhưng anh ấy luôn bảo vệ những gì liên quan đến mình.”
“Vậy tại sao...” Isabel không hiểu.
“Câu chuyện của em không chỉ đơn thuần là một cô gái chạy
trốn.”
“Chắc chắn thế.”
“Em sẽ kể cho chị. Em nghĩ chị xứng đáng để biết tại sao tất
cả mọi chuyện lại xảy ra.”
“Chị rất muốn biết về điều đó”, Isabel nói.
“Em…” Georgiana dừng lại, nhìn vào ô cửa sổ, nơi Isabel biết
cô ấy không thể nhìn thấy gì ngoài khuôn mặt của chính mình được phản chiếu
trong tấm kính tối màu. “Em đã yêu. Không quan trọng là với ai.”
Isabel lặng yên, chờ Georgiana lấy can đảm để tiếp tục nói.
“Em đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Em đã tin rằng anh ta cũng yêu em.”
Cô dừng lại, nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy vạt váy. Khi cô nhắc lại, đó
là một lời thì thầm. “Nhưng anh ta không yêu em.” Cô cố gắng hít thở sâu bình
tĩnh. “Em cho rằng vì đó là điều tốt nhất nên… Simon chưa bao giờ cho phép
chúng em kết hôn. Em đã bị nhốt lại. Anh ta đã rời đi mà không nói câu nào. Và
rồi…”
Cô dừng lại, không thể tiếp tục nhớ lại những ký ức đó.
Isabel nghiêng người, cầm lấy tay Georgiana. “Em không cần phải kể với chị.”
“Em muốn.” Georgiana thì thầm. “Em muốn ai đó nghe em nói.”
Isabel tiếp tục im lặng, biết điều gì sẽ đến.
“Em phát hiện mình có thai. Em không thể nói với Simon. Em
không thể làm anh ấy thất vọng, vài tuần trước, người hầu đã kể cho em một câu
chuyện cô ấy nghe được về một ngôi nhà ở Yorkshire. Một nơi mà những cô gái trẻ
đến đó để bắt đầu lại. Chạy đến chỗ của quý cô Isabel.” Cô mỉm cười, khẽ khàng
và do dự. “Và vì vậy em đến đây.”
Cô ngước lên, nhìn vào mắt Isabel, ánh mắt mở to và trong
sáng... tựa như một đứa trẻ. “Em biết rằng anh ấy sẽ đến tìm em. Em không nghĩ
anh ấy sẽ tìm ra em sớm như thế.”
Isabel siết chặt tay cô gái. “Chị cũng biết anh ấy sẽ đuổi
theo em. Điều đó không thay đổi sự thật em được chào đón trong ngôi nhà này”,
nàng mỉm cười gượng gạo, “Ít nhiều thì việc đó… nằm trong sự bảo vệ của chị. Và
sự bảo vệ của bá tước Reddich”.
“Như những gì em ngưỡng mộ về ngài bá tước, Isabel, em không
nghĩ cậu ấy có thể làm được gì nhiều khi đối mặt với anh trai em.”
“Vô lý. Rõ ràng em trai chị có dành một vị trí đặc biệt
trong tim cho cô gia sư của nó. Chị nghĩ cậu nhóc sẽ hạnh phúc khi chiến đấu vì
em.”
Nụ cười của cô gái tươi tắn hơn. “Em thích cậu ấy, chị biết
mà. Và dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn tự hào khi nói rằng em đã dạy
tiếng La tinh cho ngài bá tước nhỏ tuổi của nhà Reddich.”
Họ cùng mỉm cười trước khi Georgiana tiếp tục nói. “Còn
chuyện này. Về ngài Nicholas.”
Isabel nghiêm túc, lắc đầu. “Chị sẽ đuổi anh ta đi ngay lập
tức.”
“Em không nghĩ chị nên làm thế.”
Isabel há hốc miệng. Có thể nàng đã nghe không chính xác.
“Em có thể nhắc lại được không?”
“Anh ấy là một người đàn ông tốt, Isabel. Nếu em không nghe
từ anh trai em và các bạn anh ấy trong nhiều năm - cái cách họ kể về St. John,
như thể anh ấy là người hùng giữa chúng ta. Nếu em không nghe từ những cô gái
luôn mong mỏi sự trở lại của anh ấy từ lục địa và những người luôn tỏ ra kính
trọng anh ấy khi người em gái chung nửa dòng máu của anh đến London và anh ấy
rất tự hào đứng bên cạnh trong khi biết bao người còn lại của xã hội thượng lưu
thì cười cô ấy... Em sẽ nghĩ đến chuyện hôm nay, khi anh ấy có thể đưa em quay
trở lại với anh trai em, nhưng anh ấy để em ở lại đây với chị.”
Trái tim Isabel nhói đau, những từ ngữ mô tả rõ ràng về
người đàn ông nàng từng nghĩ đó chính là anh. Có lẽ anh trung thành với bạn bè,
chấp nhận cô em gái và là mẻ cá tốt nhất đối với những quý cô thượng lưu nhạt
nhẽo chỉ thấy được vẻ đẹp trai và ví tiền kếch xù của anh. Nhưng hôm nay anh đã
chứng minh anh không dành cho nàng.
Nàng cảm nhận được những giọt nước mắt đau đớn và muốn xóa
đi tất cả. “Em đã nhầm. Đó là một St. John khác. Còn người này là một tên lừa
đảo cố ý lừa lấy lòng tin của chúng ta.”
Lấy lòng tin của chị. Lấy đi cảm xúc của chị.
“Em nghĩ có thể anh ấy rất cố gắng trở thành một người bạn
tốt với em trai chị.”
Isabel lắc đầu. “Đó không phải là vấn đề. Anh ấy đã làm mọi
chuyện có thể để tiếp cận chị... để tìm em và tiết lộ vị trí của chúng ta. Chị
e rằng người đàn ông này không giống với ngài St. John thần tượng mà em miêu
tả.”
Và rồi, như thể nàng đã làm anh hiện ra bằng những lời tố
cáo kịch liệt đó, anh đứng tại lối vào, ngay ngưỡng cửa mà Georgiana để hé. “Ta
lấy làm tiếc khi nàng nghĩ như thế.”
Isabel như nín thở khi nhìn thấy dáng hình anh cao lớn và
vững chãi, in bóng trên vùng ánh sáng dìu dịu từ hành lang hắt vào. Sự xuất
hiện của anh mang đến một loạt những cảm xúc - phản bội, tức giận và không tin
tưởng, có cả nỗi buồn và cái gì đó gần như không thể chịu đựng được.
Sự khao khát.
Nàng cứng rắn lại, quyết tâm giữ giọng lạnh lùng dù đang đớn
đau. “Tôi chắc rằng tôi đã phạm phải sai lầm. Ngài không thể vẫn ở lại nhà tôi
sau nhũng gì ngài đã làm.”
Nàng không thể nhìn thấy mặt anh, nhưng anh đông cứng và đột
nhiên cảm thấy căn phòng trở nên ngột ngạt hơn. “Ta đến đây để nói chuyện với
nàng.”
“Được thôi, có một chút vấn đề, tôi e rằng tôi không có hứng
thú nói chuyện với ngài.”
Anh bước một bước dài vào phòng, thể hiện rõ sự tức giận.
“Hiện giờ tôi thấy ngài thừa nhận là ngài đã xúc phạm cũng
như phản bội tôi. Ngài sẽ rời khỏi phòng ngủ của tôi ngay lập tức.”
Anh hơi quay mặt đi, nhìn cô gái còn lại trong phòng. “Quý
cô Georgiana, ta hy vọng cô có thể để chúng ta ở lại. Ta và quý cô Isabel có
vài điều cần nói. Một mình.”
Georgiana ưỡn người thẳng hơn - thể hiện phong cách của một
quý cô sinh ra trong một gia đình đại quý tộc. “Tôi không thể làm điều đó, thưa
ngài.”
“Ta hứa rằng không làm bất kỳ điều gì để hại cô ấy.”
Isabel nở một nụ cười không mấy hài hước. “Lời nói của ngài
chỉ có trọng lượng như thế ở đây thôi.”
“Ta biết nàng đang giận dữ, Isabel. Ta muốn nàng cho ta cơ
hội để giải thích.” Anh lại nhìn sang Georgiana. “Ta đảm bảo với cô. Cô ấy sẽ
an toàn khi ở với ta. Chúng tôi sẽ cưới nhau.”
Cằm của Georgiana hơi chùng xuống, những điều ấy khiến
Isabel vừa cáu tiết vừa thất vọng.
Sao anh dám.
“Chúng ta sẽ không có đám cưới nào cả.” Nàng phản đối.
Anh quay sang nàng lần nữa và trong giây lát, nàng ước mình
có thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Đứng trong bóng tối, anh trở nên nguy hiểm hơn
và đáng lo ngại hơn. Đặc biệt, khi anh nói, trầm và khàn, “Isabel, nàng nói
nàng sẽ cưới ta. Ta mong nàng giữ lời hứa đó”.
“Và ngài cũng nói tôi có thể tin ngài Nicholas. Lời hứa đó
thì sao?”
Sự im lặng bao trùm, cả hai đều không muốn nói sau khi lời
thách đấu được đưa ra. Cuối cùng, Nick nhượng bộ, lại cầu xin cô gái trẻ tuổi
hơn. “Quý cô Georgiana - ta đã đảm bảo rằng ta sẽ bảo vệ cô trước anh trai cô,
phải không?”
“Vâng.”
“Và ta đã hứa với cô - dù chẳng đáng làm thế”, anh dừng lại,
da diết nhìn Isabel. “Ta sẽ không ép cô phải rời khỏi ngôi nhà này.”
“Vâng.”
“Làm ơn, hãy cho phép ta.”
Georgiana suy nghĩ trong một lúc, đưa mắt nhìn Nick rồi sang
Isabel. Cô đã có quyết định, “Tôi sẽ cho ngài mười lăm phút, thưa ngài. Không
hơn”.
Isabel cáu kỉnh hất đầu về phía Georgiana. “Kẻ phản bội!”
“Mười lăm phút, thưa quý cô Isabel. Chắc chắn chị có thể
dành cho anh ấy mà. Em chỉ đứng ngay ngoài thôi.”
Isabel cau mày nhìn cô gái rời khỏi phòng, kéo cửa gần như
đóng lại phía sau cô, một dải sáng mảnh chiếu vào trong phòng. Isabel đến bên
giường và thắp sáng một ngọn nến, không muốn ở trong bóng tối cùng với người
đàn ông nhanh chóng chuyển từ đồng minh sang kẻ thù này.
Nàng nhanh chóng thắp sáng nến xung quanh phòng, cho đến khi
cả hai đắm mình trong ánh sáng vàng và Isabel hối tiếc vì hành động đó.
Anh đã thay bộ quần áo mới sạch sẽ. Trang phục màu đen,
chiếc áo khoác và ghi lê thanh lịch, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trai của anh.
Nàng chú ý đến chiếc cà vạt được thắt hoàn hảo của anh và trong giây lát ký ức
giữa anh và James ùa về.
James. Cơn giận xuất hiện.
Thậm chí anh còn lôi kéo James.
Nàng khoanh tay trước ngực, tránh cái lạnh buốt của ý nghĩ
đó. “Tôi không có gì để nói với ngài.”
“Đúng vậy. Nàng đã làm mọi chuyện trở nên quá rõ ràng.”
Anh đứng thẳng và yên lặng, hoàn toàn bình tĩnh. Nàng chưa
bao giờ thấy anh như vậy. Như thể anh là một người khác với người đàn ông nàng
đã biết trong vài ngày qua.
Như thể anh đang nói dối nàng.
Anh đã làm như vậy.
Nàng quay đi, không muốn anh thấy sự phản bội của anh gây
đau đớn đến mức nào.
Dù sao anh cũng thấy được. Anh thở dài, lên tiếng trong chất
giọng dịu dàng hơn, dỗ dành hơn. “Isabel. Hãy để ta giải thích. Chuyện đó không
phải như vậy đâu.”
“Có vẻ như ngay từ đầu ngài đang tìm chúng tôi.”
Anh dừng lại. “Đúng vậy, mặc dù không phải vì nàng. Chỉ vì
Georgiana.”
“Georgiana là một trong số chúng tôi!”
“Georgiana là em gái của công tước Leighton, Isabel. Nàng
nghĩ có thể giấu cô ấy mãi mãi không?”
“Không! Tôi...” Nàng dừng lại, đắn đo câu trả lời. “Đơn giản
tôi không mong ngài đến tìm cô ấy.”
“Ta hiếm khi làm điều mà mọi người mong đợi.”
“Đúng vậy. Tôi bắt đầu thấy thế.” Nàng nhìn lên trần nhà,
thất vọng cứ dâng lên. “Đó là lỗi của tôi. Tôi đã làm tất cả mọi việc trở nên
dễ dàng hơn bằng cách yêu cầu ngài định giá bộ sưu tập đó.”
“Nếu không có bộ sưu tập này, thì sẽ có điều gì khác mang ta
đến đây.”
“Có lẽ không.”
“Isabel.” Cái cách anh gọi tên nàng thu hút sự chú ý của
nàng. “Ta làm rất tốt những việc của mình.”
“Việc gì vậy, Nick? Bởi vì đối với tôi ngài rất giỏi trong
việc thuyết phục phụ nữ nói ra các bí mật của họ bằng nụ cười duyên dáng, những
lời nói dối ngọt ngào, sự quyến rũ và cả lời đề nghị kết hôn - đó là một cách
gây ấn tượng đặc biệt để chiếm lòng tin của tôi, bằng cách đó - ngài cũng đã
phản bội họ bởi lợi ích của chính mình.”
“Đó không phải là một lời nói dối. Đó hoàn toàn là sự thật.”
Lời thì thầm của anh thật quyến rũ, dịu dàng và chân thành khiến nàng cảm thấy
thật ấm áp và hân hoan. Dù sao, giờ đây nàng đã biết rõ.
Nàng nhắm mắt lại. Cuộc nói chuyện trở nên mệt mỏi. “Làm ơn,
Nick. Không phải ngài nghĩ rằng ngài đã làm đủ cho chúng tôi chứ? Đủ cho tôi?”
“Nàng không hiểu!”
“Có gì mà phải hiểu?” Nàng gào lên. “Bao nhiêu lần ngài yêu
cầu tôi tin ngài? Bao nhiêu lần ngài nói tôi sai khi nghi ngờ ngài? Ngài thường
yêu cầu tôi chấp nhận sự bảo vệ ngài như thế nào? Đối với James? Đối với các cô
gái?”
“Và ta ở đây! Lời đề nghị vẫn còn nguyên!”
“Hãy đi đi. Ngài đã có thông tin ngài cần. Nhưng hãy nói với
công tước Leighton rằng tốt hơn anh ta nên mang theo một đội quân khi anh ta
đến đây tìm Georgiana. Nếu cô ấy không muốn rời khỏi đây, tôi sẽ bảo vệ cô ấy
bằng mọi thứ tôi có.”
“Và ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Dừng lại!” Lời anh nói làm nàng tan nát. “Ngài nghĩ rằng có
thể thuyết phục tôi quên đi chuyện đã xảy ra sao? Ngài đã phản bội chúng tôi!
Ngài đã phản bội tôi. Những điều tôi nói với ngài...” Nàng dừng lại, hít thở
sâu. “Ngài không thể tin rằng tôi sẽ đặt ngôi nhà này, những cuộc đời này vào
trong tay ngài sau khi biết điều ngài đã làm. Không phải khi tôi biết rằng lòng
trung thành của ngài có thể đem bán như gia súc cho người trả giá cao nhất.”
Từng từ từng chữ tuôn ra và nàng biết ngay rằng nàng đã đi
quá xa. Anh không thể im lặng thêm nữa. Anh nắm lấy vai nàng và buộc nàng nhìn
vào mắt anh. “Không. Ta sẽ chịu đựng sự buộc tội của nàng. Ta sẽ chịu đựng cơn
tức giận của nàng. Nhưng ta không để nàng sỉ nhục danh dự ta.”
Nàng mở miệng phản bác nhưng bị anh chặn lại. “Không,
Isabel. Nàng hãy nghe ta nói. Ta đến để giúp cô gái đó. Không phải để tổn
thương cô ấy. Nếu ta biết cô ấy ở đây và an toàn, ta sẽ không chấp nhận nhiệm
vụ này. Nhưng ta đã không biết. Thay vào đó, ta chỉ biết bạn của ta đang rất lo
lắng. Và ta phải làm những gì có thể để giúp anh ấy. Phải. Ta đã phát hiện ra
một vùng đất nhỏ của các nữ chiến binh Amazon. Phải. Ta đã khám ra bí mật của
nàng - không phải chúng được che giấu tốt. Nhưng không có điều gì liên quan đến
việc của Leighton cả. Vấn đề của Leighton là cô gái đó”, anh buông tay Isabel
để chỉ về phía Georgiana bên ngoài căn phòng, “Và đứa bé trong bụng cô ấy. Nàng
không biết gì về ta là ai và tại sao ta ở đây. Ta sẽ không bao giờ từ bỏ nàng.
Ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng, giữ bí mật cho nàng. Và ta sẽ làm thế”.
Isabel không biết nói gì khi anh dẫn nàng tiến đến cửa. Khi
anh đặt tay lên nắm cửa, nàng tìm lại được giọng nói của mình. “Làm thế nào mà
ngài biết?”
Anh hơi xoay đầu nhưng không nhìn vào mắt nàng. Giọng anh rõ
ràng và nhanh. “Làm thế nào ta biết gì?”
“Làm thế nào ngài biết Georgiana đang có thai?”
Giọng anh thiếu kiên nhẫn. “Isabel, lúc nãy ta nói rồi. Ta
rất giỏi việc ta làm.”
Câu nói đó thật đau đớn. “Tôi cũng thế”
“Đúng vậy. Nàng rất giỏi che giấu.”
“Tôi rất giỏi che giấu họ.” Nàng sửa lại.
Rồi anh quay hẳn lại, môi anh nở một nụ cười mà nàng không
thích. “Nàng làm điều đó vì họ.”
“Đúng vậy.”
“Ta không nghĩ thế.”
Nàng chớp mắt ngạc nhiên. “Dĩ nhiên thế.”
“Không. Ta không nghĩ nàng làm điều đó hoàn toàn vì họ,
Isabel. Ta nghĩ nàng làm điều đó để che giấu bản thân mình. Để giữ bản thân
không phải đối mặt với thế giới bên ngoài vương quốc nhỏ bé của nàng. Và điều
đó có thể đã đến.”
Nàng đóng băng trước những lời nói đó.
Điều đó không đúng.
Không phải như thế.
Anh đợi một lúc lâu, như thể chờ nàng đáp lại, trước khi nói
thêm. “Sáng mai ta sẽ đi. Ta thấy mệt mỏi vì Yorkshire rồi.”
Và với sự cố gắng cuối cùng, anh rời đi, đóng chặt cánh cửa
phía sau anh.
Isabel bò lên giường, kiệt sức vì cuộc đối thoại chẳng chút
dễ chịu đó và bối rối trước những cảm xúc xâu xé nàng. Anh dường như quá thành
thật - quá chân thật - quá đau đớn.
Nhưng nàng thì sao?
Chuyện đó sao có thể thú vị khi họ vội vã đi cứu Georgiana
khỏi người đàn ông mạnh mẽ và tận tâm này bên cạnh nàng? Nàng đã yêu thích cái
cảm giác có một đối tác bên cạnh biết bao nhiêu. Sau bao năm, cuối cùng nàng có
thể chia sẻ gánh nặng với một người khác? Nàng cảm thấy thoải mái vì điều gì,
lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài như vậy?
Và cảm giác trống rỗng gì xuất hiện khi anh đã lấy đi nó
khỏi nàng?
Có lẽ anh đúng. Có lẽ nàng sợ.
Nàng nằm cuộn tròn về một phía, không cho phép mình nghĩ đến
điều dó.
Nàng vẫn phải tức giận.
Bởi vì nàng không nghĩ mình có thể đối mặt với đêm tối nếu
cho phép bản thân nghĩ đến nỗi buồn có thể dễ dàng gợi lại.
Nick không thể ngủ được, anh đi về phía chuồng ngựa, dằn vặt
bản thân vì đã phản bội Isabel. Anh ngồi trên sàn, tránh đánh thức ngựa trong
khi suy nghĩ về những ngày qua, nghĩ về tất cả các cách anh có thể nói sự thật
với Isabel. Và tất cả những lần anh có thể thú nhận vai trò của mình trong vở
kịch kỳ dị này.
Nhưng anh đã không làm - và, thay vào đó, anh đã mất nàng.
Đột nhiên điều đó quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Hoàn cảnh trớ trêu này không thể xảy ra với anh. Anh đã đồng
ý nhiệm vụ lố bịch của Leighton vì anh cần rời khỏi London và tránh xa bài báo
ngu xuẩn đó. Anh đã tránh những người phụ nữ õng ẹo bị anh thu hút vì tất cả
những lý do lầm lẫn ngớ ngẩn đó. Anh muốn thoát khỏi họ và vở kịch đi cùng với
họ.
Và anh đã dừng chân ở đây. Trong một ngôi nhà toàn là phụ
nữ, những người đã dành hầu hết cả cuộc đời để ngụy trang, trốn tránh những tên
bắt cóc, công tước và chỉ có Chúa mới biết những người nào nữa sẽ đến tìm họ
bằng mọi giá.
Nếu đó không phải là cuộc sống của anh, nó sẽ thật hài hước.
Và trung tâm của vòng xoáy là Isabel - Isabel đầy quyền lực,
thông minh và mạnh mẽ, Boadicea[1] của anh. Isabel xinh đẹp, đam mê, không
giống với bất kỳ cô gái nào anh đã gặp.
[1] Nữ hoàng chiến
binh vùng Iceni, nước Anh cổ đại - thế kỷ I sau Công nguyên.
Có nhiều điều ở người con gái này khiến anh ngưỡng mộ. Quan
tâm. Khao khát.
Và yêu.
Anh sững sờ trước ý nghĩ đó.
Có thể anh đã yêu nàng ư?
Anh cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến điều đó. Quá lâu rồi, anh
tránh yêu - một việc hoàn toàn tốt đẹp đối với ai đó, nhưng với anh là sai hoàn
toàn. Anh đã chứng kiến cái cách mà các cô gái sử dụng tình yêu như một vũ khí.
Anh đã chứng kiến mẹ anh hủy diệt cha anh. Và tồi tệ hơn anh biết mình sẽ trở
nên như thế nào khi cho phép bản thân cố gắng yêu. Cái cách mà Alana đã sử dụng
tình cảm để chống lại anh, giống như một người điều khiển con rối chuyên
nghiệp, đã đưa anh đến sa mạc của Thổ Nhĩ Kỳ và vào tù.
Nếu quá khứ đã dạy anh bất kỳ điều gì, đó chính là: Nếu anh
cho phép mình yêu Isabel, thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Anh có thể bỏ trốn. Đây là cơ hội để anh để lại nàng - và
tình trạng điên rồ đã xảy ra với nàng - phía sau. Anh có thể quay về với cuộc
sống êm đềm và bình thường ở London, quay lại với những món đồ cổ, câu lạc bộ
và gia đình của anh và quên đi những ngày anh đã trải qua ở Yorkshire.
Tuy nhiên, khi anh cân nhắc về cuộc sống mà anh đã rất hài
lòng trước khi đến đây, anh cảm thấy nó thiếu đi điều gì đó vô cùng quan trọng.
Thiếu đi ý chí mạnh mẽ của Isabel và khuôn miệng tinh quái, đôi môi ngọt ngào
và mái tóc nâu vàng hoang dại của nàng đã bám chặt lấy anh bất kể khi nào nàng
ở gần.
Anh muốn nàng.
Anh nhìn theo hướng cánh cửa chuồng ngựa và trong giây lát,
đánh giá sự muộn màng của thời gian. Anh lưỡng lự, cân nhắc lựa chọn.
Anh nên rời khỏi nàng.
Có lẽ nàng đã ngủ.
Hình ảnh Isabel dịu dàng và khao khát, đôi mắt khép hờ đang
nhìn anh, đang chào đón anh... và quá nhiều để có thể cưỡng lại được.
Anh muốn nàng.
Và nếu anh phải đánh thức nàng để có được nàng, thì tất cả mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nàng đang ngủ khi anh lẻn vào phòng, vẫn trong chiếc quần dài và
chiếc áo sơ mi bằng lanh. Nàng đã không thổi tắt nến sau khi anh đi, một vài cây nến đã cháy hết, chẳng còn gì ngoài một đống sáp. Còn hai cây
vẫn đang cháy, một ở trước cửa và cây khác bên cạnh giường, soi dáng
nàng đang ngủ trong một không gian ánh sáng dìu dịu.
Anh đóng cửa, biết rằng mình đang phạm phải tội lỗi tồi tệ nhất, bước vào phòng ngủ mà nàng không biết hoặc không đồng ý, nhưng điều đó không thể ngăn anh đến gần nàng để ngắm nhìn khi nàng đã ngủ.
Nàng cuộn người gần như một quả bóng, nằm nghiêng một bên, đối diện
với cửa và ánh sáng. Bàn tay nàng nắm lại đặt bên dưới má và đầu gối co
lại, như thể nàng có thể bảo vệ mình khỏi những con quái vật đáng sợ
trong đêm đen.
Quái vật như anh.
Anh phủ nhận từ ngữ đó, tập trung vào khuôn mặt nàng, lấp đầy hình
ảnh người phụ nữ làm cuộc đời anh tan nát trong lòng. Nàng đẹp, đôi môi
dày, sống mũi thẳng kết hợp với gò má cao rải rác tàn nhang. Anh dừng
lại, ngạc nhiên khi thấy những chấm nâu nhỏ đã tiết lộ khoảng thời gian
nàng làm việc dưới ánh nắng - tuy nhiên đó là lý do tại sao người phụ nữ này lại trở nên khác biệt.
Ánh mắt anh âu yếm nhìn khuôn mặt nàng, cuối cùng lưu luyến trên đôi
lông mày đang nhíu lại vì lo lắng ngay cả trong giấc ngủ. Nick cảm thấy
có gì đó thít chặt lấy ngực mình khi nhìn cái nhíu mày khá sâu ở đó, anh đã làm nàng như vậy. Anh không thể ngăn mình không tiến đến, lướt nhẹ
ngón tay dọc cái chau mày đó, cố gắng để xóa đi nó.
Cái chạm tay đủ để đánh thức nàng khỏi giấc ngủ chưa sâu và nàng thức dậy với một tiếng thở sâu, tay chân duỗi căng ra khi nhận thức quay
lại. Anh mất một lát để tưởng nhớ nàng những lúc như lúc này - ấm áp,
tràn đầy sức sống và không để ý đến thế giới xung quanh nàng.
Một ngày nào đó, anh sẽ hôn để đánh thức nàng và giữ nàng ở trên giường.
Ý nghĩ đó không có thời gian để tồn tại.
Khi nàng nhìn thấy anh, giấc ngủ đã biến mất chuyển thành ngạc nhiên, rồi giận dữ. Nàng bật dậy. “Tại sao ngài ở đây?” Nàng cho hai chân
xuống mép giường và Nick kháng cự lại bản năng giữ khoảng cách giữa họ,
không hiểu sao anh biết rằng nếu nàng đứng dậy, anh sẽ mất đi vị trí
trong trận chiến này.
Ngay lập tức nàng hiểu anh đang làm gì. Mắt nàng nheo lại. “Hãy để tôi đứng lên.”
“Không. Đến khi nàng nghe những điều ta phải nói.”
“Ngài đã nói đủ rồi, Quý ngài Nicholas.”
Anh không thích giọng điệu khách sáo của nàng. Bằng cách nào đó, anh
phải thuyết phục nàng nghe anh. Anh phải thuyết phục nàng rằng anh xứng
đáng được giải thích. Nỗi tuyệt vọng thúc giục anh và anh đã làm điều
theo bản năng, cúi xuống và nắm lấy tay nàng.
Ngay lập tức nàng cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng anh vẫn giữ chặt và sau vài giây, nàng chấp nhận.
“Ta không nói xin lỗi.” Nàng không đáp, anh gượng cười. “Nếu nàng hiểu ta hơn, nàng sẽ biết rằng ta không biết cách xin lỗi.”
“Đúng vậy, có lẽ ngài cần thời gian để học điều đó.” Nàng nói đơn giản.
“Ta không bao giờ muốn làm nàng tổn thương, Isabel. Nếu ta biết sẽ
tìm thấy điều đó khi đến phía Bắc, ta sẽ không bao giờ đồng ý lời đề
nghị của Leighton.” Anh dừng lại một lát, nhìn xuống nơi bàn tay họ đan
vào nhau. “Đó là một lời nói dối. Nếu ta biết rằng ta sẽ tìm ra nàng khi ta đến phía Bắc, ta đã đến đây nhiều năm trước.”
Miệng nàng hé mở và anh nhếch mép cười. “Ta biết nàng không có gì để
nói. Nàng thấy đấy, Isabel, nàng là người phụ nữ khác thường tuyệt vời
nhất. Ta đã gặp nhiều phụ nữ trong đời ở khắp nơi trên thế giới. Nhưng
ta chưa bao giờ gặp một cô gái nào mạnh mẽ, thông minh và đáng yêu như
nàng. Nàng phải tin khi ta nói với nàng rằng ta sẽ không bao giờ làm bất kỳ điều gì để tổn thương nàng.”
“Nhưng ngài đã làm tổn thương em.”
Câu nói chứa đầy nỗi đau và chỉ là một lời thì thầm, vang đến bên
anh, rồi anh cầm tay nàng áp lên miệng mình, hôn chúng với sự tôn kính.
“Ta biết ta đã làm điều đó. Chắc chắn bây giờ nàng rất ghét ta.”
“Em không ghét ngài.”
Anh nhìn nàng và nhìn thấy sự thật ở đó. “Thật vui khi em nói thế.”
Lông mày nàng nhíu lại và anh nhức nhối muốn hôn lên đó để xua đi cái nhíu mày. “Nhưng em không hiểu...”
“Một ngày nào đó”, anh hứa, “Một ngày nào đó ta sẽ kể cho nàng mọi chuyện”.
Nàng lắc đầu. “Không, Nick. Không có ngày nào cả. Đây chính là lúc để nói sự thật.”
Anh hít thở sâu, trái tim anh biết nàng đã nói đúng. Anh phải nói cho nàng tất cả... anh phải tự bộc lộ bản thân mình vì nàng để nàng sẽ tin
anh lần nữa. Không biết tại sao, ý thức được điều đó, anh trở nên mạnh
mẽ hơn. “Được rồi.”
Anh đứng dậy, đi đi lại lại khi bắt đầu nói về mình.
“Mẹ của ta đã rời bỏ chúng ta khi ta mười tuổi. Mới hôm trước, bà còn ở đó, rồi hôm sau, bà đã đi mất. Chúng ta không biết bà ấy đi đâu - sau một thời gian, thật khó để tin rằng lúc đầu bà ấy đã từng ở đó với
chúng ta.” Anh dừng lại trước cây nến gần cửa và quay lưng lại với nàng. “Nàng nghĩ mất đi người mẹ là điều tồi tệ nhất đối với một đứa trẻ
nhưng nó thực sự không như vậy. Điều khó khăn nhất là ta không biết
chuyện gì xảy ra. Điều gì khiến bà ấy bỏ đi. Điều khó khăn nhất là những lo lắng rằng… bằng cách nào đó... có cái gì đó xảy ra với ta.”
Nàng mở miệng định nói, nhưng anh đã tiếp tục, không muốn dừng lại,
không chắc chắn rằng anh có thể bắt đầu lại nếu anh dừng. “Ta đã bị ám
ảnh bởi sự bỏ đi của bà. Bởi lý do đằng sau nó. Cha ta vứt đi mọi thứ
của bà ấy trong những ngày bà ấy biến mất, nhưng ta cần phải tìm ra cái
gì đó sẽ chỉ ra cho ta hướng đi đúng. Ta đã tìm thấy một cuốn nhật ký và trong đó có kế hoạch của bà ấy về tương lai. Bà ấy đang đi đến phương
Đông. Đầu tiên đến gặp các bạn của bà ở Paris, sau đó tiếp tục đến Ý. Bà ấy gọi đó là cuộc hành trình của bà ấy.” Anh hơi mỉm cười. “Dường như
hôn nhân cùng những đứa con và trở thành hầu tước phu nhân không đủ thú
vị đối với mẹ ta.”
“Ta không bao giờ nói với bất kỳ ai rằng ta đã tìm ra cuốn nhật ký
đó. Bao gồm cả anh trai, dĩ nhiên cả cha ta nữa. Nhưng ta đã giữ nó
trong nhiều năm, đến khi ta học xong. Sau đó, cha ta qua đời và Gabriel
trở thành hầu tước và ta chẳng là gì cả.” Anh lắc đầu. “Vì vậy ta đã đến phương Đông.”
“Để tìm mẹ của ngài”, nàng thầm thì.
Anh gật đầu. “Tất nhiên, nhưng sau đó chiến sự xảy ra ác liệt và mọi
dấu vết để tìm kiếm mẹ ta đều mất hết. Nhưng, ta còn trẻ, khỏe mạnh và
có đầu óc, rồi một nhân viên cấp cao trong Cơ quan Tình báo Anh - ta
luôn nghĩ Gabriel đã trả tiền cho người đó để đảm bảo ta sẽ an toàn khi
đi qua vùng chiến sự - người đó nhận ra sự ám ảnh của ta nên đưa ta về
dưới trướng và dạy ta cách truy tìm dấu vết.”
Nàng nhìn anh đùa nghịch các ngón tay qua ngọn nến một lần rồi hai
lần. Anh có thể nói rằng nàng rất tò mò - rất muốn được đặt câu hỏi. Anh im lặng chờ đợi đến khi nàng không thể chịu đựng được và nói. “Ngài
theo dấu ai?”
Anh khẽ nhún một bên vai. “Bất kỳ ai cần được tìm kiếm. Ta chuyên tìm những người đi về phía Đông. Ta ít quan tâm đến việc ta đang làm gì, mà quan tâm nhiều hơn về nơi ta đang làm. Công việc của ta là một phương
tiện để cứu cánh. Ta đã nhìn thấy cả thế giới, nhiều hơn cái giá được
trả cho vài ngày làm việc bất kỳ khi nào nhà vua muốn tìm kiếm ai.”
“Có phải ngài…”, nàng dừng lại, do dự về câu nói tiếp theo của mình. “Ngài đã bao giờ làm tổn thương ai chưa?”
Anh cân nhắc câu hỏi một lúc. Anh không muốn nói dối nàng. Anh không
muốn nói dối chính mình. Anh quay lại không nhìn nàng khi trả lời.
“Không chú tâm. Nhiệm vụ của ta kết thúc khi người biến mất được tìm
thấy. Ta không quan tâm về điều sau đó.”
“Vậy họ đã từng bị tổn thương.”
Anh nhìn nàng. “Họ có thể bị tổn thương.”
Nàng nhấn mạnh. “Ngài cũng bị tổn thương.”
“Đúng vậy.”
Nàng nhìn vào mắt anh một lúc lâu trước khi đứng dậy, bước đến trước
anh. Nàng đối mặt với anh và Nick ngay lập lức bị áp đảo bởi sức mạnh
của nàng. “Tại sao ngài dừng lại?”
Anh lặng đi một lúc lâu, suy xét về câu hỏi đó. Anh biết câu trả lời
có ý nghĩa gì đó với nàng - nàng cố gắng hiểu anh qua từng từ ngữ. Anh
muốn chúng có ý nghĩa. Nhưng, nhiều hơn nữa, anh muốn chúng là sự thật.
“Ta không biết. Nhưng có lẽ ta dừng lại vì ta cảm thấy điều đó là
tốt, bởi vì ta thích như vậy. Có lẽ ta dừng lại bởi vì ta không còn quan tâm đến nhũng người ta tìm kiếm, về người ta đã đi tìm.” Đáp lại ánh
mắt nàng, anh ước mình có thể làm nàng hiểu. “Hoặc có lẽ ta dừng lại bởi vì họ không quan tâm đến ta nữa.”
Câu nói lơ lửng trong không khí giữa họ và anh tiến một bước gần về
phía nàng, rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Ta không nên chấp nhận nhiệm
vụ lần này... nhưng Leighton là một người bạn cũ và ta không thể từ chối anh ấy được. Ta thề, Isabel. Ta không đến để làm tổn thương nàng, hoặc
Georgiana, hoặc James, hoặc bất kỳ cô gái nào khác. Nếu ta từng nghĩ
rằng ta có thể làm gì đó tổn hại đến nàng... ta sẽ không bao giờ đến.”
Anh cúi đầu chạm vào nàng, trán họ gần như chạm vào nhau. “Ta không
muốn làm điều gì trừ việc mang lại hạnh phúc cho nàng. Không có điều gì
ngoại trừ mang đền niềm vui cho nàng. Xin nàng, hãy cho ta cơ hội khác.”
Nàng nhắm mắt lắng nghe những lời thủ thỉ và anh thấy một cảm xúc lan tỏa khắp khuôn mặt nàng. Anh nín thở, hy vọng rằng những điều anh nói
đủ để có thể giành được nàng.
Một nụ cười tinh quái xuất hiện trên môi nàng, nhanh đến nỗi nếu
không đứng gần, anh không thể thấy nó. Nàng mở mắt, ánh mắt màu nâu đáng yêu của nàng càng trở nên ngọt ngào dưới ánh vàng lấp lánh. “Em sợ, lo
lắng và hoàn toàn không dám chắc em có nên tin ngài... nhưng... em khá
là vui khi ngài đã đến. Đến Yorkshire...”, nàng thầm thì, “và tối nay”.
Anh thả lỏng hơi thở đã phải kìm nén và cảm giác thích thú ùa khắp
người, anh đưa tay kéo nàng vào lòng. Và rồi anh đã làm điều duy nhất
anh có thể nghĩ đến.
Anh hôn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT