“Nàng không phải Màu Điệp?” Trung niên nam tử hoang mang nhìn Hoa Điệp, hắn cơ hồ thì thào tự nói: “Đúng rồi, Màu Điệp đã chết, nàng đã chết ở. . .nhưng mà nàng cùng nàng ấy rất giống nhau. . . . . .” Tay hắn chậm rãi vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp.

Trong mắt Hoa Điệp tràn ngập hoảng sợ, nàng sợ hãi lui về sau, muốn tránh né ma trảo của hắn, “Không. . . . . . Không nên đụng ta. . . . . .”

Trung niên nam tử nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của nàng, mặt càng thêm vặn vẹo.

“Màu Điệp, vì sao nàng sợ ta? Ta đây yêu nàng. . . . . .” Hắn tăng thêm sức nắm lấy bả vai của nàng.

Hốc mắt của Hoa Điệp tràn đầy nước mắt, “Ta không phải Màu Điệp, mau buông ra!”

Hoa Điệp sợ hãi, cả người lui về sau thành một đoạn, ánh mắt bất lực nhìn về phía đường cái, ở ngã tư đường người đến người đi, nhưng lại không ai đến giúp đỡ nàng.

Người qua đường đều e ngại trung niên nam tử có gương mặt điên cuồng này, sợ nhúng tay vào, đại hiệp sẽ bị người đánh nằm úp sấp biến thành cẩu hùng.

“Nàng là Màu Điệp, vì sao không chịu nhận ta? Chẳng lẽ nàng không quên được tên Hổn tiểu tử kia sao?” Thanh âm của hắn càng ngày càng thô bạo, vẻ mặt vô cùng oán hận làm cho lòng người kinh sợ.

“Không phải. . . . . . Buông! Ta không phải người ngươi nói đến, đau quá. . . . . .” Hoa Điệp cắn môi, trên vai truyền đến từng trận đau nhức, nàng lui về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ làm người ta đau lòng.

“Màu Điệp, theo ta trở về!” Trung niên nam tử lôi kéo cổ tay của nàng, mạnh mẽ đem nàng kéo đi.

“Không cần! Cứu mạng! Buông. . . . . .” Hoa Điệp kêu to, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Buông nàng ấy ra!”

Thanh âm lạnh lùng chợt vang lên, nháy mắt cảm giác được cánh tay bị đau, trung niên nam tử liền buông tay, Hoa Điệp rơi vào trong lòng một nam tử trẻ tuổi.

“Tướng Khuyết ca, huynh đã đến rồi, muội rất sợ!”

Hoa Điệp trốn vào trong lòng Thẩm Tướng Khuyết, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo của hắn, làm cho nội tâm của hắn hiện lên một chút cảm giác tội lỗi.

Nếu nàng không đi theo hắn, si ngốc canh giữ ở bên ngoài, thì cũng không phát sinh chuyện này, nói đi nói lại, đầu sỏ gây nên vẫn là hắn!

Thẩm Tướng Khuyết cố gắng gạt đi cảm giác tội lỗi trong lòng, hắn tự nói với mình, là nàng muốn theo tới, không có liên can gì tới hắn.

Nhưng mà vì sao hắn xoá không được cảm giác áy náy kia?

Thẩm Tướng Khuyết thu hồi tinh thần, nhìn trung niên nam tử như con hổ nhìn thấy cừu non bổ nhào đến, gương mặt dữ tợn, làm Hoa Điệp sợ tới mức càng thêm lui vào trong ngực của hắn, run nhè nhẹ.

“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Nàng phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, tay nhỏ bé liền nắm lấy vạt áo của Thẩm Tướng Khuyết không buông, sợ buông lỏng tay, nàng sẽ bị người ta mang đi.

“Muội yên tâm đi!” Mắt Thẩm Tướng Khuyết nheo lại, đánh giá người trước mắt, chém đinh chặt sắt nói: “Không ai có khả năng mang muội đi.”

“Xú tiểu tử, ngươi là ai? Đem Màu Điệp trả lại cho ta.”

Thấy hắn ra sức tiến lên, Thẩm Tướng Khuyết mang theo Hoa Điệp lui về phía sau, làm cho hắn nhào vào khoảng không.

“Ngươi. . . . . .” Trung niên nam tử bắn ra ánh mắt giết người, trên người lộ ra nồng đậm sát khí.

Vẻ mặt Thẩm tướng khuyết trở nên ngưng đọng, hắn nhìn ra được người nam nhân trước mặt này sắp ra tay.

“Xú tiểu tử, tốt nhất là đưa nữ nhân trên tay ngươi giao ra đây.” Trung niên nam tử nghiến răng nói, gương mặt không ngừng vặn vẹo.

“Ngươi là ai? Trả Màu Điệp lại cho ta.”

Hoa Điệp ở trong lòng Thẩm Tướng Khuyết vội lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Thẩm Tướng Khuyết, “Không cần, không cần giao muội ra .”

Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống, càng nắm chặt cánh tay mảnh mai của nàng, “Muội yên tâm đi! Nếu muội có chuyện gì, người trong nhà của muội tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho huynh.”

Vẻ mặt Hoa Điệp lộ ra mất mát.

“Nguyên lai huynh cứu muội, chỉ vì sợ người trong nhà mắng sao?” Nàng nếm được mùi vị chua xót trong miệng, đành phải buông tay đang cầm vạt áo của hắn ra.

“Ừ! Nếu huynh thật sự đem muội giao ra, nhị tỷ sẽ đem huynh đi làm thịt.” Thẩm Tướng Khuyết không chút để ý nói, hắn không có nhìn đến vẻ mặt mất mát của Hoa Điệp.

Hoa Điệp nhìn hắn, nhìn Thẩm Tướng Khuyết anh tuấn ở bên cạnh, như thế nào cũng không có cách tiêu tan.

Chẳng lẽ ở trong tim của hắn, một chút địa vị nàng cũng không có sao? Những lời này nhiều lần nàng muốn hỏi ra khỏi miệng, nhưng lại nuốt quay về trong bụng ngay, nàng sợ biết được đáp án sẽ làm tan nát cõi lòng.

“Xú tiểu tử, đừng trách ta không khách khí.” Trung niên nam tử vừa nói xong, tay lập tức có ưng trảo, hướng lên người Thẩm Tướng Khuyết đánh tới.

Một ngọn gió lướt ngang qua, Thẩm Tướng Khuyết đẩy Hoa Điệp sang một bên, “Muội ở bên cạnh đi, đừng cản trở huynh.”

Nàng gây trở ngại sao? Ánh mắt Hoa Điệp trở nên ảm đạm, vẻ mặt lo lắng nhìn bóng dáng hai người đang giao đấu với nhau.

Trung niên nam tử ra chiêu hung ác, trong mắt tràn ngập hận ý.

Thẩm Tướng Khuyết trở nên nghiêm túc, hắn nhìn ra được công phu của người trung niên nam tử này không đơn giản, nếu không phải bản thân còn có công phu tốt, nói không chừng sẽ thua ở trên tay hắn.

“Xú tiểu tử, công phu của ngươi không tồi, nhưng ngươi nghĩ rằng sẽ thắng được ta sao?” Trung niên nam tử phát ra tiếng cười quái dị, trong mắt hiện lên một chút nham hiểm.

Đột nhiên hắn rút ra từ trong lòng một bao thuốc bột, hướng trên mình Thẩm Tướng Khuyết ném qua.

“Cẩn thận!”

Hoa Điệp không chút nghĩ ngợi liền xông lên, che trước mặt Thẩm Tướng Khuyết.

Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết khẽ biến đổi.

Chỉ thấy bột phấn màu hồng rơi trước khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp, nhất thời, cả người nàng mềm nhũn té xuống.

“Ngu ngốc! Ai bảo muội xông lên?” Thẩm Tướng Khuyết gầm nhẹ.

Sắc mặt trung niên nam tử cũng biến đổi, không ngừng xông lên trước, vừa vặn bị Thẩm Tướng Khuyết đánh lên một chưởng.

Phụt một tiếng, máu bay đầy trời, trung niên nam tử nhổ ra một ngụm máu, cả người bay đến bên kia ngã tư đường, ngã quỳ rạp trên mặt đất, sau đó khó khăn đứng dậy, khóe môi nhếch lên một vết máu.

“Xú tiểu tử, không nghĩ tới ngươi lại có năng lực làm cho ta bị thương.” Hắn dùng tay áo lau đi tơ máu bên miệng.

Thẩm Tướng Khuyết vẻ mặt vẻ lo lắng, tay ôm Hoa Điệp mềm nhũn, lớn tiếng chất vấn, “Ngươi làm cái gì?”

“Ta làm cái gì? Ha ha!” Hắn cười ha ha, nhìn giai nhân trong lòng Thẩm Tướng Khuyết, tươi cười lộ ra chút tàn nhẫn, “Nàng đã trúng vạn ác độc tâm tán, nếu như trong hai canh giờ không uống thuốc giải, nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.”

“Đem giải dược giao ra đây.” Thẩm Tướng Khuyết ra lệnh.

“Xú tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì muốn ta giao giải dược?” Trung niên nam tử càng cười càng càn rỡ, nhìn sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết ngưng đọng lại.

“Cho dù là phải dùng thủ đoạn, ta cũng phải lấy được.”

“Chờ một chút, xú tiểu tử, nếu ngươi giao mỹ nhân trên tay ra đây, ta cam đoan mạng nhỏ của nàng có thể giữ.”

“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Thẩm Tướng Khuyết lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ ngươi muốn nàng chết sao?” Vẻ mặt của hắn biến sắc, lớn tiếng hỏi lại.

Thẩm Tướng Khuyết lâm vào trầm tư.

Hoa Điệp nằm ở trong lòng Thẩm Tướng Khuyết, vô lực kéo tay áo hắn, đáng thương nhìn hắn, liều mạng lắc đầu, “Đừng đem muội giao cho hắn, cho dù chết, muội cũng không muốn rơi vào tay hắn.”

Nhìn ánh mắt tràn ngập khẩn cầu của nàng, Thẩm Tướng Khuyết gật đầu.

Cuối cùng Hoa Điệp cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng thật sự sợ hãi Thẩm Tướng Khuyết sẽ đem nàng giao ra, cho dù là kéo dài hơi tàn, nàng cũng không muốn rơi vào tay trung niên nam nhân kia.

“Màu Điệp, nàng. . . . . Vì sao? Nàng vì sao chết cũng không đi theo ta? Chẳng lẽ ở trong lòng nàng, không có sự tồn tại của ta sao?” Trung niên nam tử ánh mắt lâm vào điên cuồng, cơ hồ là thì thào tự nói: “Ta đã biết, nhất định là tên xú tiểu tử này cho nàng ăn cái gì, cho nên nàng mới không muốn theo ta.”

“Không phải, ta căn bản là không biết ngươi, ta mới không đi theo ngươi.” Hoa Điệp càng thêm vùi vào trong lòng Thẩm Tướng Khuyết, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

“Màu Điệp, chẳng lẽ nàng quên ta là ai sao? Ta là người thân nhất của nàng, Tùng Bách ca.”

Hoa Điệp lắc đầu mãnh liệt, “Ta chưa từng nghe qua tên này, huống hồ, ta căn bản không phải là Màu Điệp, ngươi nhận lầm người rồi.”

“Rõ ràng bộ dạng nàng cùng Màu Điệp giống nhau như đúc, không có khả năng ta nhận lầm người.” Tùng Bách điên cuồng phủ nhận, hai mắt tràn ngập nồng cháy.

“Mặc kệ ngươi có nhận lầm người hay không, mau giao giải dược ra đây.” Thẩm Tướng Khuyết không thể không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt có vẻ trầm thấp.

“Ngươi không đem người giao ra đây, ta sẽ không giao giải dược.” Tùng Bách lo lắng nói.

“Vậy đừng trách ta cướp lấy.” Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết hiện lên một chút lãnh quang.

Hắn ta cười lạnh nói: “Vậy thì ngươi phải cướp từ trên tay ta.”

Trên tay Thẩm Tướng Khuyết ôm Hoa Điệp, khắp nơi đều bị hạn chế.

Tùng Bách mặc dù bị thương, nhưng mà thân thủ so với hắn vẫn là linh hoạt hơn.

Thẩm Tướng Khuyết biết hắn nói đúng, nhưng mà. . . . . .

“Ta không có khả năng đem người giao cho ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi không để ý sống chết của nàng?” Sắc mặt Tùng Bách trở nên tái nhợt, hai tay nắm chặt thành quyền.

“Ta không tin khắp thiên hạ chỉ ngươi là có giải dược.”

“Ngươi cho rằng trong vòng hai canh giờ, trừ bỏ ta ra, ngươi có thể tìm được người có giải dược sao?” Hắn châm chọc nói.

Hắn có rất tự tin, trong thời gian ngắn như vậy đối phương không có khả năng tìm được giải dược của vạn ác độc tâm tán .

“Không thử thì làm sao mà biết?” Thẩm Tướng Khuyết lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Tùng Bách thay đổi trong nháy mắt, cắn răng oán hận nhìn Thẩm Tướng Khuyết, trong lòng đang phán đoán xem lời nói của hắn là thật hay giả?

Nếu như là giả, vì sao hắn lại tự tin như vậy?

“Nửa canh giờ sau, ta ở ngoài thành chờ ngươi, nếu ngươi muốn nàng sống sót, thì đem nàng giao cho ta.”Hắn ta ném lại những lời này, liền mang theo thương tích trên người rời đi.

Hắn không tin lời tên xú tiểu tử kia, muốn nữ nhân trong lòng hắn sống sót, không thể không tìm hắn lấy giải dược.

**

“Tướng Khuyết ca, muội sẽ chết sao?” Hoa Điệp nghiêm túc hỏi.

“Muội đừng nói những lời không may mắn như vậy.” Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày.

Hoa Điệp cả người mềm nhũn nằm trong lòng hắn, nửa điểm sức lực đều không có, hốc mắt hàm chứa nước mắt, lộ ra bộ dáng yếu đuối bất lực .

“Nhưng mà hắn ta nói, không bao lâu nữa muội sẽ chết.”

“Đừng nói chết hay không, huynh sẽ không để muội chết, muội cũng đừng nói tới những chuyện này.”

“Nhưng mà. . .” Hoa Điệp muốn nói tiếp, lại bị Thẩm Tướng Khuyết cắt ngang.

“Không có gì hay nhưng mà .”

“Tướng Khuyết ca, muội muốn biết. . . . . . Nếu muội chết, huynh có khổ sở không?” Hoa Điệp nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, đột nhiên hỏi.

Dù cho hắn chỉ có một chút khổ sở, nàng cũng rất vui vẻ.

Thẩm Tướng Khuyết không trả lời, yên lặng một lúc, đôi mắt híp lại nhìn nàng.

Bị hắn nhìn, Hoa Điệp cúi đầu giống như đứa nhỏ làm sai chuyện .

Tại sao nàng cảm giác được ánh mắt của hắn âm trầm không vui?

“Huynh nói, huynh sẽ không để cho muội chết.” Thẩm Tướng Khuyết không chớp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chột dạ của nàng hỏi, "Chẳng lẽ muội không tin huynh?"

Hắn tự tin như vậy. Ánh mắt loé ra ánh sáng rực rỡ

Hoa Điệp mãnh liệt lắc đầu, “Không phải. . . . . . Muội không phải không tín nhiệm huynh, mà là. . . . . .”

“Mà là cái gì?”

“Muội. . . . . . Muội muốn biết. . . . . .” Hàm răng nàng cắn chặt môi, ánh mắt mê ly thâm tình nhìn hắn, “Muội nghĩ muội muốn biết huynh có quan tâm chuyện sinh tử của muội?”

“Huynh sẽ không để ý một người chết.” Hắn cho nàng đáp án như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp nháy mắt trở nên trắng bệch. Nhãn mâu trong suốt chứa đựng thống khổ, “Huynh. . . . . .Huynh một chút cũng không có?”

Nàng cảm thấy đau lòng, vì sao hắn một chút cũng không quan tâm? Chẳng lẽ nàng làm hắn chán ghét đến vậy sao?

“Nếu người chết, chết thì đã chết còn có cái gì để mà nói?”

“Huynh. . . . . .” Hoa Điệp nắm chặt lòng ngực, nước mắt rơi xuống.

“Muội khóc cái gì?” Hắn nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ của nàng, không muốn thừa nhận rằng nàng có đủ năng lực ảnh hưởng đến tâm của hắn.

Nhìn thấy nước mắt của nàng, lồng ngực của hắn không hiểu sao cảm thấy phiền chán.

“Chẳng lẽ muội chết, huynh không quan tâm chút nào sao?” Nàng nâng ngực, nước mắt ràn rụa.

“Muội còn chưa có chết.” Khoé miệng Thẩm Tướng Khuyết khẽ nhếch, “Huynh đã nói qua, huynh sẽ không để cho muội chết, muội mở miệng ngậm miệng đều đề cập sống chết, đừng hỏi sao huynh lại tức giận.”

Hoa Điệp cắn môi đỏ mọng, run rẩy nói: “Nhưng mà huynh nói. . . . . . Muội chết, huynh một chút cũng không. . . . .” Nói chưa hết lời, nước mắt lại rơi xuống.

“Hiện tại muội đã chết rồi sao?” Hắn hỏi nàng.

Hoa Điệp lắc đầu.

“Nếu chưa có chết, huynh cần để ý sao?” Hắn lại hỏi nàng.

Hoa Điệp im lặng một lúc suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.

“Huống hồ, muội không tin huynh sẽ cứu muội sao?”

Lần này Hoa Điệp lại liều mạng lắc đầu, khẩn trương nắm lấy vạt áo của hắn nói: “Muội không phải không tin, muội tin tưởng huynh sẽ cứu muội.”

“Vậy vì sao mở miệng ngậm miệng đều nói đến sống chết?” Hắn nheo mắt, hàn khí phát ra từ trên người hắn.

“Muội sợ, nếu có chuyện gì. . . . . .”

“Không có khả năng có chuyện gì.” Thẩm Tướng Khuyết trảm đinh chặt sắt nói:”Chỉ cần là người Thẩm mỗ huynh muốn lưu lại, Diêm La Vương cũng không có khả năng tranh thắng ta.”

Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, bất an lo sợ trong lòng Hoa Điệp cũng lắng xuống, ánh mắt trong trẻo dừng trên người hắn, mở miệng chậm rãi nói: “Tướng Khuyết ca, muội cũng không sợ chết, muội chỉ để ý huynh có quan tâm muội hay không?”

Thẩm Tướng Khuyết lại né tránh ánh mắt của nàng, “Đưa tay đây, để huynh nhìn xem vạn ác độc tâm tán trên người muội rốt cuộc là loại độc gì?”

Thấy hắn né tránh câu hỏi của nàng, ánh mắt nàng trở nên ảm đạm.

Rốt cuộc trong tim của hắn có tồn tại mình không? Hoa Điệp mấp máy môi, nhiều lần muốn hỏi ra miệng, nhưng là lại không có dũng khí.

Nếu hắn nói không cần, nàng có thể sẽ tan nát cõi lòng mà chết.

Nàng biết Tướng Khuyết ca không thương tổn nàng, cho nên mới cố ý né tránh câu hỏi của nàng. Nếu bọn họ chính là người xa lạ, hắn tuyệt đối sẽ không quản sinh tử của mình.

Hoa Điệp trong lòng đầy nỗi xót xa bi ai, ánh mắt trở nên mù mịt.

Thẩm Tướng Khuyết chẩn xem mạch đập của nàng, phát hiện độc trong thân thể nàng thật không đơn giản.

“Như thế nào ?” Nàng nhìn thấy vẻ mặt ngưng đọng của hắn.

“Trên người của muội trúng độc. . . . . .” Hắn than nhẹ, tuấn mi hơi nhíu, “Bên trong là thất vĩ thảo cùng hàm đinh hương cùng phản ứng.”

“Thất vĩ thảo cùng hàm đinh hương?” Hoa Điệp không rõ cho nên hỏi: “Đó là?”

“Đây là hai loại thảo dược đều chứa kịch độc, nếu hợp cùng một chỗ, sẽ sinh ra kịch độc càng mạnh, muốn giải độc, không phải đơn giản như vậy.”

“Vậy muội sẽ chết?”

“Huynh nói rồi, huynh sẽ không để cho muội chết.” Thẩm Tướng Khuyết vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cho nên muội liền nói chữ chết, đừng trách huynh tức giận.”

“Muội không nói là được.” Hoa Điệp chu cái miệng nhỏ nhắn uỷ khuất nói, “Vậy bây giờ nên làm cái gì? Huynh có giải dược sao?”

“Không có giải dược.”

“Huynh nói cái gì?” Hoa Điệp cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc, “Huynh không phải nói là muội sẽ không chết, nhưng huynh lại không có giải dược. . . . . .”

Nàng muốn nói lại thôi, sợ mình nói sai, lại chọc hắn tức giận.

“Không có giải dược cũng không đại biểu muội sẽ chết.” Tròng mắt Thẩm Tướng Khuyết thoáng qua một chút tinh quang, mở miệng chậm rãi nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp trở nên trắng bệch, thân thể mãnh khảnh khẽ run, “Chẳng lẽ. . . . . . Huynh nghĩ đem muội giao cho người kia đổi lấy giải dược sao? Muội cho dù chết, cũng tuyệt không muốn rơi vào tay hắn.” Nàng cắn răng, hốc mắt hàm chứa nước mắt, thấy chết không sờn nói.

“Ai nói huynh muốn đem muội giao cho người kia?” Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hắn, Hoa Điệp nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Vậy huynh định làm gì?”

“Cho dù đoạt lấy, huynh cũng sẽ không đem muội giao cho người kia, muội yên tâm đi!” Hắn mở miệng châm chọc nói.

Nghe được lời nói lạnh nhạt của hắn, Hoa Điệp cảm thấy rất khổ sở, nước mắt ở hốc mắt trung đảo quanh, làm cho người ta nhìn đau lòng khôn xiết.

Nhìn thấy bộ dáng của nàng, vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên hoà hoãn, “Đừng khóc, huynh đã nói sẽ không đem muội giao cho người kia, muội còn khóc cái gì?”

Hoa Điệp hàm chứa nước mắt, nhìn hắn,muốn nói lại thôi.

Hắn không biết khổ sở của nàng là vì hắn mà ra, nàng để ý là hắn rốt cuộc có hay không . . . . . .

Nước mắt Hoa Điệp giống từng dòng trân châu, không ngừng rơi xuống.

Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày nhìn nàng, không biết nàng vì sao vẫn còn khóc? Hắn cũng đã cam đoan hứa hẹn nàng sẽ không chết, cũng sẽ không đem nàng giao cho tên Tùng Bách kia, nàng còn thương tâm cái gì?

Nước mắt của nàng làm cho lồng ngực của hắn nỗi lên phiền muộn, hắn không biết vì sao lại như vậy?

Vừa nhìn thấy hai mắt nàng đẫm lệ, tim của hắn sẽ dâng lên một loại cảm giác tội lỗi khôn xiết, như là hắn khi dễ nàng vậy.

“Đừng khóc.” Ngữ khí của hắn càng thêm không kiên nhẫn.

“Muội. . . . . . Không khóc. . . . . .” Nàng run rẩy cắn môi dưới, không nghĩ chọc hắn chán ghét, làm hắn phiền chán, đó là chuyện nàng không muốn nhất.

“Nói không khóc mà nước mắt vẫn còn rơi?” Thẩm Tướng Khuyết thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Hoa Điệp lẳng lặng nhìn động tác của hắn, ngực nổi lên một cỗ ngọt ngào, rốt cục nín khóc mỉm cười.

Nhìn Hoa Điệp một hồi khóc, lại một hồi cười, Thẩm Tướng Khuyết lắc đầu, không biết cảm xúc của nữ nhân rốt cuộc là thế nào?

“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Hoa Điệp thâm tình nhìn hắn, trong đôi mắt trong trẻo dạt dào tình ý.

Thẩm Tướng Khuyết tránh đi ánh mắt của nàng, mày rậm dựng đứng lên.

Hắn không muốn làm cho nàng đối với mình có một tia ảo tưởng cùng kỳ vọng nào, nhưng xem ra hôm nay, chỉ sợ muốn nàng hết hy vọng lại không dễ dàng như vậy.

“Hiện tại chúng ta giải độc của muội đi!”

“Nhưng mà giải như thế nào?Huynh không phải nói không có giải dược sao?”

Thẩm Tướng Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng, “Chỉ cần cho huynh một canh giờ, huynh có thể đem giải dược hợp với muội đến, loại độc nhỏ ấy đối với huynh mà nói, căn bản không có gì khó khăn.”

Chẳng lẽ nàng nghĩ đến loại độc nhỏ này có thể làm khó hắn sao?

Xem hắn một bộ dạng đã suy tính từ trước, Hoa Điệp thế này mới yên tâm bỏ đi tảng đá lớn trong lòng, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Muội tin tưởng Tướng Khuyết ca.”

“Nếu muội tin tưởng lời ta nói, vừa rồi muội cũng không nói ra cái chuyện này.” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói.

“Nói cái gì?” Vừa nhìn thấy biểu tình hèn mọn của hắn, Hoa Điệp tâm hoảng ý loạn đứng lên, ngửa đầu, kéo cổ tay áo hắn, lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu. “Tướng Khuyết ca, huynh đang tức giận sao?”

Nàng không biết mình chọc gì khiến cho hắn tức giận?

“Huynh không có tức giận.” Thẩm Tướng Khuyết khẩu thị tâm phi. Trên thực tế, mới vừa rồi nàng hoài nghi, làm hắn có chút tức giận.

“Gạt người, huynh rõ ràng vừa xụ mặt.” Nhất cử nhất động của hắn, Hoa Điệp liền nhất thanh nhị sở, trong lòng biết rất rõ ràng.

“Vậy muội nói, vì sao huynh tức giận?”

“Muội không biết.” Chính là không biết mới hỏi nha! Cái miệng nhỏ nhắn của nàng xẹp xuống, cúi đầu.

Chỉ thấy Thẩm Tướng Khuyết nghiêm trang nói: “Muội nói muội tin tưởng ta, nhưng mà vừa rồi muội lại hoài nghi ta muốn đem muội đưa cho tên kia.”

“Muội chỉ là sợ hãi, lo lắng, huynh sẽ vì an nguy của muội liền đem muội đưa cho hắn.”

Hoa Điệp mãnh liệt cắn môi đỏ mọng, ngay cả khóe miệng cũng đã cắn nát da rướm máu cũng không hay.

“Đủ, đừng cắn nữa.” Vừa nhìn nàng tự ngược đãi bản thân, Thẩm Tướng Khuyết cảm thấy rất không thoải mái, ngực truyền đến cảm giác đau đớn không tên. Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng hắn không hiểu vì sao nhìn nàng tự làm đau mình hắn sẽ cảm thấy đau lòng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play