–
Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên rất khó coi, ánh mắt không đè nén được lửa giận.
Ngôn Chấn không nén được tức giận, kéo vạt áo của hắn nói: “Ngươi nói Tiểu Điệp đã tỉnh, nhưng mà đến bây giờ muội ấy còn chưa có mở mắt, ngươi giải thích rõ ràng cho ta.”
“Nàng rõ ràng đã tỉnh.” Thẩm Tướng Khuyết căng thẳng nói.
“Nếu muội ấy đã tỉnh, tại sao không chịu mở mắt?”
“Đệ không biết.” Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết tối sầm. Hắn cũng không hiểu nếu nàng đã tỉnh, vì sao lại không muốn mở mắt ra đối mặt với mọi người?
Vẻ mặt hắn cứng ngắc, nhìn giai nhân yên lặng nằm ở trên giường, nếu không phải trên người nàng còn lưu lại dấu vết nụ hôn của hắn, hắn còn tưởng rằng đây chẳng qua là một giấc mộng.
“Thẩm Tướng Khuyết, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, ngươi cũng đã ăn Tiểu Điệp, nhưng Tiểu Điệp cũng không tỉnh lại, ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Thẩm Tướng Khuyết ném xuống những lời này sau đó xoay người rời đi.
**
“Ca ca tốt của muội, làm sao lại ngồi một mình ở đây uống rượi giải sầu?” Một cô nương kiều diễm gác tay lên bả vai Thẩm Tướng Khuyết, cười duyên nói.
Thẩm Tướng Khuyết lại không để ý đến nàng, một mình rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cô gái kiều diễm tự cảm thấy không có gì vui, nhăn mặt mũi nói: “Sư huynh, huynh trúng tà gì sao, thế nào sáng sớm liền đến chỗ này của muội uống rượu?”
Hơn nữa sau khi gọi nàng lấy rượu tới đây, liền không nói gì nữa, một mình uống rượu.
Tròng mắt Tần Phỉ Phỉ tinh quái đảo qua đảo lại, dường như đang suy nghĩ, làm thế nào để moi ra tin tức từ trong miệng sư huynh luôn luôn nghiêm túc của mình.
“Sư huynh, huynh một mình uống rượu giải sầu, chẳng lẽ có liên quan đến nữ nhân?” Nàng lớn mật suy đoán nói, thấy mặt Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống, bị nàng đoán trúng rồi.
“Sư huynh, sao huynh không nói ra, để cho tiểu sư muội giúp huynh tìm biện pháp?”
“Muội đừng làm phức tạp thêm là tốt rồi.” Thẩm Tướng Khuyết hừ lạnh. Trên đời này người không đáng tin cậy nhất, chính là Tần Phỉ Phỉ nàng.
“Muội làm phức tạp thêm cái gì?” Tần Phỉ Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất không vui. Cứ xem như thường ngày nàng hay nghịch ngợm gây sự, nhưng lúc cần nghiêm túc thì nàng cũng rất nghiêm túc nha!
“Khi nào thì muội giúp được việc?” Thẩm Tướng Khuyết xì mũi coi thường
Tần Phỉ Phỉ rống lên, “Sư huynh, huynh xem thường muội sao?”
“Không, sư huynh đây là rất để ý muội.” Thẩm Tướng Khuyết nghiêm túc nói, làm Tần Phỉ Phỉ giận đến oa oa kêu to.
“Sư huynh, huynh thật là quá đáng, dù gì có lúc muội cũng có chút cống hiến.” Mặc dù khi đó, thỉnh thoảng muội cũng mang đến một ít phiền phức.
Thẩm Tướng Khuyết không nói một lời tiếp tục uống rượu, không quan tâm đến kháng nghị của Tần Phỉ Phỉ. Một lát sau, Tần Phỉ Phỉ thấy kháng nghị không có hiệu quả, liền mở môi đỏ mọng, quấn lấy Thẩm Tướng Khuyết.
“Sư huynh, huynh đừng ngồi ở đó một mình buồn bực uống rượu, mau nói với muội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng muội có thể tìm cách giúp huynh.”
“Muội thì có thể có biện pháp gì?”
“Không thử một chút làm sao biết?”
Lúc này Tần Phỉ Phỉ sống chết dây dưa, Thẩm Tướng Khuyết không cam lòng, nói ra chuyện tình của Hoa Điệp.
Không nghĩ tới Tần Phỉ Phỉ lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Chuyện này còn không đơn giản sao?”
“Muội có mưu ma chước quỷ gì?” Nghe được Tần Phỉ Phỉ nói Thẩm Tướng Khuyết liền cảm thấy hứng thú.
“Huynh đưa lỗ tai lại đây.”
Tần Phỉ Phỉ kề tai nói nhỏ với hắn, chỉ chốc lát sau, Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày.
“Muội xác định có tác dụng?”
“Thử một chút chẳng phải sẽ biết?” Tần Phỉ Phỉ nhún nhún vai.
**
Đêm yên tỉnh, một mảnh vắng lặng.
Một bóng dáng màu đen lặng lẽ mở cửa phòng ra, bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh giai nhân ngủ say trên giường, trên mặt mang theo nụ cười xảo quyệt,
“Thì ra ngươi chính là người Thẩm Tướng ca nói ngủ say không dậy nổi” Nữ nhân cố ý làm bộ thân mật cùng Thầm Tướng Khuyết.
Nhìn người nằm trên giường nhíu chặt mày, đôi mắt nữ nhân thoáng hiện một tia giảo hoạt.
“Ngươi biết không?” Nàng cố ý tựa vào bên tai Hoa Điệp, như là thổ lộ bí mật nhỏ, “Nhờ ngươi ngủ say không chịu tỉnh lại, bằng không ta còn không biết Thẩm Tướng công dũng mãnh cỡ nào nha, là ngươi buông tha nam nhân tốt như vậy, thật là cám ơn ngươi.”
Trong cơn ngủ mê, chân mày Hoa Điệp càng nhíu chặt hơn, trên mặt túa ra mồ hôi.
Nhìn nàng phản ứng, Tần Phỉ Phỉ reo hò ở đáy lòng.
Chỉ cần thêm tý sức, nàng không tin nàng ta vẫn không chịu tỉnh dậy.
“Ngươi còn không tỉnh lại, Thẩm Tướng công liền mang ta đi, tới lúc đó còn lại mình người nằm trên giường, từ từ mà ngủ”
Không! Nàng không muốn! Không muốn nàng ấy mang Thẩm Khuyết ca đi. . . . . . Trên mặt Hoa Điệp lộ vẻ thống khổ, nước mắt từ hai mắt nhắm chặt chảy ra ngoài.
Vì sao còn chưa tỉnh lại?
Tần Phỉ Phỉ nhíu mày, không thể không dùng liều thuốc mạnh.
“Nếu ngươi vẫn cứ không chịu nghe theo lời ta mà mở mắt ra, thì sau này đừng hòng nhìn thấy đứa con của ta và Thẩm Tướng công. Chúng ta môt nhà vui vẻ, còn ngươi thì cứ nằm đó già và cô đơn cả đời”.
Nghe được lời Tần Phỉ Phỉ nói, vẻ mặt Hoa Điệp càng thêm thống khổ, lệ rơi như suối trào.
Tần Phỉ Phỉ thấy hiệu quả không sai biệt lắm, liền lộ ra nụ cười quỷ dị, “Tốt lắm, lời cần nói ta đã nói hết, tạm biệt!”
Nàng ta muốn đi? Muốn dẫn Tướng Khuyết ca đi cùng?
Không! Nàng không muốn Tướng Khuyết ca rời nàng đi, nàng không muốn. . . . . .
Hai mắt Hoa Điệp đột nhiên mở ra, nước mắt che khuất tầm nhìn của nàng.
Nàng nhấp nhấy môi, đôi môi run rẩy nặn ra mấy chữ, “Tướng Khuyết ca, không muốn. . . . . . Không muốn huynh rời xa muội . . . . .”
Đến khi nước mắt chảy xuống hết, nàng liền nhìn thấy một nữ tử đứng ở trước giường, đối với nàng nở một nụ cười có lúm đồng tiền xinh đẹp, cười ranh mãnh nói: “Chào mừng ngươi tỉnh lại.”
Thẩm Tướng Khuyết đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt lạnh băng.
Không có tiếng động, rất yên tĩnh.
Nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh băng, Hoa Điệp im lặng, nàng cúi đầu, từ trong mắt rơi ra giọt nước mắt cỡ hạt đậu.
“Tại sao muội khóc?” Mặt Thẩm Tướng Khuyết càng thúi hơn.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng khóc nói.
“Tại sao xin lỗi huynh?” Hắn cúi đầu hỏi thăm, mắt híp lại.
Hoa Điệp ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Thẩm Tướng Khuyết đi về phía trước, lấy tay lau đi nước mắt trên gò má nàng, “Tại sao muội thà ngủ say cũng không chịu tỉnh dậy? Chẳng lẽ huynh đã làm gì sai sao?”
Hoa Điệp liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi.
“Nếu không phải, vậy thì tại sao?”
Hắn càng dịu dàng, Hoa Điệp càng cảm thấy áy náy.
“Không phải là tại huynh . . . . . Mà là muội. . . . . .”
“Muội thế nào?”
“Muội không sạch sẽ. . . . . . Muội bị người nam nhân kia chạm vào, hắn còn nhìn thấy thân thể của muội, thân thể của muội không sạch sẽ . . . . . Muội. . . . . .” Còn chưa nói xong, nàng đã khóc không thành tiếng.
Đột nhiên vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên cứng đờ, thanh âm trở nên lạnh, “Bởi vì ghê tởm chính mình, nên muội không dám tỉnh lại sao?”
Hoa Điệp cắn môi đỏ mọng, gật đầu một cái, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đột nhiên, cằm bị nâng lên, môi đỏ mọng bị đôi môi hắn chiếm lấy, hắn dùng đầu lưỡi cạy hàm răng trắng đều của nàng ra, liều mạng cướp lấy hương vị ngọt ngào của nàng.
Hắn hôn đến Hoa Điệp thở hổn hển, sau đó ôm thật chặc nàng vào trong ngực, suýt nữa ép tới nàng không thở nổi, “Muội, nha đầu ngu ngốc này, muội cho rằng huynh sẽ ghét bỏ muội sao? Chẳng lẽ huynh không đáng để cho muội tin sao?”
“Không, không phải vậy.” Hoa Điệp liều mạng lắc đầu, “Muội . . . . . Muội cảm thấy mình rất bẩn. . . . . . nhớ tới đều muốn nôn. . . . . .”
Sắc mặt nàng trắng bệch, giống như muốn nôn vậy.
“Muội không bẩn tí nào, ở trong mắt huynh, muội giống như thánh nữ thanh khiết nhất.”
“Tướng Khuyết ca, huynh. . . . . . Chẳng lẽ huynh không ghét bỏ muội chút nào sao?” Hoa Điệp nhẹ giọng hỏi. Đúng là nàng sợ Thẩm Tướng Khuyết sẽ ghét bỏ mình, cho nên mới không dám tỉnh lại đối mặt với thực tế.
“Nếu như hôm nay huynh cụt tay cụt chân, muội có ghét bỏ huynh hay không?” Hắn hỏi ngược lại nàng.
Hoa Điệp liên tục lắc đầu, thề nói: “Muội sẽ không.”
Thoáng chốc vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên dịu dàng, “Muội đã không có ghét bỏ, vậy muội cho là huynh sẽ ruồng bỏ muội sao? Muội chỉ là bị một hồn cầu nhìn thấy thân thể, chỉ cần muội không bị bất cứ tổn thương nào là tốt rồi, huynh không quan tâm.”
Cánh tay của hắn ôm chặt lấy nàng, nước mắt của nàng dính ướt vạt áo của hắn.
“Tướng Khuyết ca, huynh. . . . . . Huynh yêu muội không?” Nàng run rẩy hỏi ra vấn đề nàng vẫn luôn muốn biết, ánh mắt chứa đầy nước mắt nhìn hắn.
Ngón tay Thẩm Tướng Khuyết nhẹ lướt, thay nàng gạt đi sợi tóc dính trên mặt, ánh mắt trở nên rất dịu dàng, “Trong khoảnh khắc gần như mất đi muội, huynh mới hiểu rõ lòng của mình. Hoa Điệp, huynh yêu muội, xin muội tha thứ cho sự ngu ngốc của huynh trước đây.”
Nghe được ba chữ kia, từ trong hốc mắt Hoa Điệp chảy ra giọt nước mắt hạnh phúc, “Muội rất vui vẻ, Tướng Khuyết ca, muội cũng yêu huynh.”
“Huynh biết.”
Bọn họ chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của hai người, cho đến khi Hoa Điệp xoay người bất an trong vòng tay của hắn.
“Làm sao vậy?”
“Tướng Khuyết ca. . . . . Người nam nhân kia đâu?” Nhắc tới người nam nhân kia, Hoa Điệp liền cảm thấy bất an.
“Huynh giao hắn cho Ngôn Chấn xử lý.” Thẩm Tướng Khuyết không nói cho Hoa Điệp biết, người nam nhân kia chính là kẻ thù năm xưa đã giết chết cha mẹ của nàng, hắn sẽ không để nàng nhớ lại quá khứ đẫm máu đó.
“Muội cảm thấy hắn rất khủng khiếp.” Hoa Điệp ở trong ngực hắn run rẩy. Cho tới giờ ánh mắt điên cuồng của người nam nhân kia vẫn làm nàng phát run.
Nhìn thấy sự bất an của nàng, trong mắt Thẩm Tướng Khuyết loé lên tia sáng quỷ quyệt, “Huynh biết một cách có thể giúp muội loại bỏ lo lắng.”
“Cách gì?” Hoa Điệp ngẩng đầu lên, lại thấy bóng dáng khổng lồ của hắn ép lên nàng.
“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Mặt Hoa Điệp không khỏi đỏ bừng.
“Hư! Huynh nghĩ sẽ không có người đến làm phiền chúng ta.”
Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ mập mờ làm cho Tần Phỉ Phỉ nghe lén ở ngoài cửa đỏ bừng cả mặt.
Tên sư huynh đại sắc lang này, sao lại có thể động tay động chân với người nhà như vậy chứ.
Nhưng mà, lúc nàng nhớ tới một gã nam nhân khác, gương mặt liền đỏ bừng.
Ông trời ơi, tốt nhất là phù hộ nàng không phải gặp lại tên nam nhân kia. . . . . .
-----> Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT