-

"Tẩu Tẩu, Tướng Khuyết ca đã trở về chưa?”

Sáng sớm, Hoa Điệp vẻ mặt hăng hái chạy vào sương phòng, cánh cửa mở ra, trong phòng liền truyền đến tiếng một nữ nhân thét chói tai, còn mang theo tiếng chửi rủa.

"Tiểu Điệp, muội cút ra ngoài cho ta!"

Nghe thấy tiếng gầm gừ, Hoa Điệp lè lè cái lưỡi màu hồng nhạt, vội vàng đóng cửa, nhanh như chớp biến mất.

"Đều tại nàng! Dạy hư nha đầu kia rồi." Ngôn Chấn nhịn không được oán giận.

“Còn nói thiếp, muội ấy còn không phải do chàng làm hư sao”. Thẩm Hương Viện quăng cho hắn một ánh mắt hờn dỗi, sau đó bắt đầu mặc quần áo.

Bàn tay của Ngôn Chấn lưu luyến trên da thịt non mền của thê tử, kích thích nàng phát ra tiếng thở dốc hưng phấn.

“Đủ . . . . Đủ, nha đầu Tiểu Điệp kia …. Còn đang ngoài cửa chờ thiếp.”

“Cứ để nó chờ”….. Ngôn Chấn hôn lên vai nương tử, nói thầm.

Thẩm Hương Viện hai má đỏ lên, quăng cho tướng công một cái nhìn xem thường, “Đừng nói đùa, nếu để muội ấy chờ, muội ấy sẽ biết chúng ta ở trong phòng làm những chuyện gì.”

“Chúng ta vốn là vợ chồng, có cái gì mà ngượng ngùng?”

“Chàng. . . . Thật là.”

Thẩm Hương Viện đẩy bàn tay hắn đang chạy loạn trên người nàng ra, khẽ gắt một tiếng, liền vội vàng mặc quần áo, tránh hắn lại động tình, kéo nàng về trên giường ân ái một phen, không thể như vậy.

Kéo dài một lúc, Thẩm Hương Viện mới đỏ mặt từ trong phòng đi ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ranh mãnh của Hoa Điệp.

“Ngôn ca ca và tẩu tẩu thật yêu nhau, Hoa Điệp hình như đến không đúng lúc”. Nàng bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với Thẩm Hương Viện.

“Nha đầu xấu, đừng trêu ta. Nói mau, có chuyện gì?” Khuôn mặt Thẩm Hương Viện đỏ lên, vội vàng nói sang truyện khác.

“Nghe nói Tướng Khuyết ca đã trở lại đúng không?” Hoa Điệp trở nên hưng phấn, lập tức quay quanh Thẩm Hương Viện ở bên cạnh liên tục hỏi.

“Muội nghe ai nói vậy? Mỗi ngày muội đều hỏi Khuyết ca khi nào thì trở về, rốt cuộc gả muội cho đệ ấy được rồi.” Thẩm Hương Viện cười nói.

Kể từ khi Thẩm Tướng Khuyết cứu Hoa Điệp trở về từ Quỷ Môn Quan lúc mười tuổi, nàng liền cả ngày quấn lấy Thẩm Tướng Khuyết, nhưng Thẩm Tướng Khuyết không hề thích, chỉ cảm thấy nàng thật phiền toái.

Cho nên, một năm nọ vào buổi tối, hắn không chào mà đi, nói muốn đi lưu lạc giang hồ, lần này đi đã trôi qua bốn năm.

“Tướng Khuyết ca đã về nhà?” Ánh mắt Hoa Điệp sáng lên.

“Hẳn là mới đến chứ….”Thẩm Hương Viện nói còn chưa nói xong, Hoa Điệp đã vội vã chạy đi.

“Tiểu Điệp,muội chờ chút.”

Nàng gấp rút vội vàng kéo Hoa Điệp.

“Tẩu tẩu, có chuyện gì sao?” Trái tim của Hoa Điệp đã sớm bay đến trên người của người ở Thẩm phủ rồi.

“Muội đừng nóng vội, Tướng Khuyết đã lớn rồi, đệ ấy sẽ không chạy trốn, tỷ có lời muốn hỏi muội.” Thẩm Hương Viện kéo Hoa Điệp đến một góc, cười hỏi: “Tiểu Điệp, có phải muội yêu thích tiểu đệ nhà ta không?”

Gương mặt Hoa Điệp thoáng chốc đỏ lên, cực kì thẹn thùng.

Thẩm Hương Viện nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, môi đỏ mọng cong lên, còn xấu xa trêu chọc nàng, “Muội không nói lời nào là khó xử sao? Không ngờ tiểu đệ ta như vậy mà không có nữ nhân theo.”

“Ai nha! Tẩu tẩu, tỷ biết rõ….” Hoa Điệp gấp đến độ dậm chân, mặt trở nên đỏ hơn, không cần nói cũng biết.

“Tỷ hiểu được, tỷ chỉ trêu chọc muội thôi.” Thẩm Hương Viện cười trêu nói.

Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt Thẩm Hương Viện đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, “Tiểu Điệp, nguyên nhân muội thích Tướng Khuyết là vì năm đó đệ ấy đã cứu muội một mạng sao?”

Từ nhỏ thân thể Hoa Điệp đã không tốt vì luôn phải chịu những cơn đau đớn do độc Thụ Hàn đem lại, cho đến mười lăm tuổi gặp được Thẩm Tướng Khuyết cứu trở về từ Quỷ Môn Quan.

Thẩm Hương Viện rất lo lắng Hoa Điệp đem sự cảm kích nhầm lẫn thành tình yêu nam nữ.

“Tất nhiên muội rất biết ơn Tướng Khuyết ca đã cứu mạng muội, nhưng…. Muội cũng không vì cảm kích mới thích huynh ấy…..”

“Rốt cuộc là vì sao?”

“Cái này,tỷ bảo muội phải nói như thế nào?” Hoa Điệp đỏ mặt, khuấy đều các ngón tay vào nhau, biểu tình thẹn thùng làm cho người ta thương xót.

“Tất nhiên là thành thật nói nha!” Thẩm Hương Viện trêu ghẹo nói, nhìn bộ dáng của nàng, chính xác là sa vào bể tình của nữ nhân.

“Thì…. Ở lần đầu tiên muội nhìn thấy Tướng Khuyết ca mặc dù huynh ấy cau có, nhưng mà muội có thể cảm giác được động tác của huynh ấy rất dịu dàng, mỗi lần muội phát bệnh, huynh ấy luôn ở bên cạnh chăm sóc muội…..”.

“Vậy chứ Ngôn ca ca không ở bên cạnh chăm sóc muội sao?“ Thẩm Hương Viện chen miệng vào nói.

“Điều đó không giống nhau!” Hoa Điệp dậm chân, khuôn mặt một trận hồng rực.

“Như thế nào không giống? Là tâm sẽ giống nai con chạy loạn sao?”

Nàng nói một câu liền trêu trọc một câu, Hoa Điệp hận không thể tìm trên mặt đất một cái động để có thể chui vào.

“Tẩu tẩu…..” Hoa Điệp trừng đôi mắt đẹp quăng cho nàng một cái nhìn xem thường.

“Được rồi! Không trêu muội nữa. Tỷ đã hiểu được muội là thật lòng ,vậy thì tỷ cũng yên tâm đem tiểu đệ giao cho muội, bất quá lấy cá tính tiểu đệ….” Nàng hướng Hoa Điệp nháy mắt mấy cái, “Đệ ấy vậy mà lại là cái đầu ngỗng không hiểu phong tình, muội sẽ phải vất vả chút.”

Hoa Điệp do dự nói:“Muội không sợ Tướng Khuyết ca không hiểu phong tình, mà chỉ sợ Tướng Khuyết ca không thích muội.

“Muội yên tâm” Thẩm Hương Viện vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, tròng mắt đen nhánh xoay tròn, “Tỷ có một ý kiến hay.”

“Chủ ý gì?” Hoa Điệp trừng mắt to, tò mò hỏi.

“Gần quan được ban lộc….”

“Thế nào là gần quan được ban lộc?”

“Chính là….” Thẩm Hương Viện hướng Hoa Điệp ngoắc ngoắc ngón tay, Hoa Điệp lập tức đem đầu đến gần.

Nàng ở bên tai Hoa Điệp nói nhỏ vài câu, chỉ thấy Hoa Điệp mở to hai mắt.

“Có thể không? Nhưng mà Ngôn ca ca …..”

“Đừng lo lắng.” Thẩm Hương Viện vỗ ngực cam đoan với nàng, “Ngôn Chấn có tỷ lo, tỷ sẽ nghĩ tất cả biện pháp thuyết phục chàng.”

** “Hoang đường” Ngôn Chấn nhíu mày khiển trách.

"Sao lại hoang đường? Thiếp thấy đây là ý kiến hay." Thẩm Hương Viện đứng thẳng lưng đối mặt với tướng công tranh luận không ngớt.

“Hay gì chứ? Ta cho rằng nó quá tồi tệ”. Ngôn Chấn lẩm bẩm chửi mắng.

“Ngôn Chấn, chàng nói chủ ý của thiếp tồi tệ?” Thẩm Hương Viện bất mãn cong môi lên, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

“Nàng thế mà lại đi dạy cho Tiểu Điệp và Tướng Khuyết đơn độc ở cùng nhau dưới một mái nhà, cô nam quả nữ ….”

“Ai nói chỉ có hai người bọn họ ở cùng nhau? Chàng đừng quên, còn có cha thiếp.” Thẩm Hương Viện không đợi Ngôn Chấn nói xong đã trực tiếp ngắt lời hắn, “Hơn nữa, thiếp thật lòng mong chúng nó trở thành một đôi, nếu hai đứa nó có cái gì, không phải là đúng ý thiếp hay sao?”

“Không được, ta không đồng ý Tướng Khuyết và Tiểu Điệp ở cùng.”

Thấy Ngôn Chấn lắc đầu không chịu Thẩm Hương Viện liền nổi giận.

“Vì sao chàng không đồng ý? Tiểu đệ nhà thiếp có gì không tốt?” Nàng ép hỏi.

“Đệ ấy rất tốt, chỉ là hay đi lang thang, không có chỗ ở cố định.”

“Đệ ấy sao lại lang thang? Rõ ràng là chàng có thành kiến.” Thẩm Hương Viện bảo vệ tiểu đệ của mình, “Huống hồ, Tiểu Điệp giao cho tiểu đệ trông nom có cái gì là không tốt? Nếu có thể thì thân càng thêm thân, về sau có chuyện gì, chàng cũng có thể biết có phải không?”

Đối mặt với sự thuyết phục của thê tử, Ngôn Chấn động lòng.

“Vấn đề là, Thẩm Tướng Khuyết sẽ chấp nhận sao? Ta không muốn Tiểu Điệp phải thương tâm”.

“Chàng yên tâm đi! Đứng trước tình yêu, nữ nhân đều kiên trì.Chàng đừng xem Tiểu Điệp còn nhỏ, muội ấy lúc nào cũng có thể lớn lên, chàng cũng không thể bảo vệ muội ấy cả đời. Nếu không cho muội ấy thử, thì làm sao mà biết được lão đệ đầu gỗ nhà thiếp có động lòng hay không?”

“Nếu Thẩm Tướng Khuyết làm cho Tiểu Điệp khổ sở, ta tuyệt đối sẽ không tha cho đệ ấy!” Trong đôi mắt Ngôn Chấn hiện lên một chút lạnh lẽo.

Thẩm Hương Viện nhịn không được rùng mình một cái, bất quá rất nhanh liền hiểu được ý của hắn.

“Nói như vậy, chàng đã đồng ý với ý kiến của thiếp?”

Khoé miệng Ngôn Chấn giật giật, “Ta không đồng ý với nàng thì lát nữa nàng cũng sẽ cùng Tiểu Điệp thay phiên nhau mà nói ở bên tai ta, ta không đáp ứng cũng không được.”

Hắn không khỏi cảm thán, đầu năm nay, nam nhân thật khó làm nha!

**

“Con trai à! Con cũng nên thành thân đi chứ?” Thẩm gia lão gia “ẩn tình đưa tình” nhìn con trai, làm cho toàn thân Thẩm Tướng Khuyết nổi da gà .

“Làm ơn, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn con.”

“Ánh mắt gì?” Thẩm gia lão gia giả bộ không hiểu.

“Ánh mắt ghê tởm và buồn nôn.” Thẩm Tướng Khuyết mặt không chút thay đổi nói, mặt khác ném cho cha một cái nhìn xem thường.

Thẩm gia lão gia liền nhăn mặt, chốc lát sau lại lộ vẻ ai oán, thiếu chút nữa là khóc kêu trời.

“Ô…….. ta thật sự là đáng thương, hai đứa con gái đều gả đi, đứa con trai thì đi suốt bốn năm không trở về nhà, nương tử lại mất sớm, còn lại ta một lão già cô đơn, cả ngày trông coi nhà cửa, cũng không biết khi nào thì mới có thể ôm cháu……”.

“Dừng!” Thẩm Tướng Khuyết không thể không ngắt lời cha đang thao thao bất tuyệt, nếu để cha nói một trận, không biết đến năm nào tháng nào ngày nào cha mới chịu dừng.

“Con xem, ngay cả quyền nói con cũng cướp đoạt, khổ thân ta đã nuôi con lớn như vậy, chẳng qua là muốn con cưới vợ mà thôi…..” Thẩm gia lão gia lại than thở.

“Con không phản đối cha tái giá.” Thẩm Tướng Khuyết lạnh lùng nói.

“Phi Phi phi !Ta đối với mẹ con là trung trinh bất nhi, tái giá cái gì.”

“Mẹ qua đời sớm, con nghĩ cha cưới thêm vợ mẹ cũng sẽ không để bụng đâu.”Thẩm Tướng Khuyết khẽ nhíu mi tâm, khoé môi nở nụ cười châm chọc.

Thẩm gia lão gia tức giận quát, “Ta muốn con cưới vợ, không phải ta muốn tái giá,cái ta muốn là cháu, chẳng lẽ muốn ta sinh thêm một đứa sao?”

“Nếu cha sinh ra, con cũng không ngại có nhiều đệ đệ, muội muội.” Thẩm Tướng Khuyết không cho là đúng, nói.

“Con… Con nói cái gì?” Thẩm gia lão gia tức giận đến run nhè nhẹ, “Con không chọc tức chết ta là không thể sao?”.

Nó có phải là con trai của ông không?!

Thẩm Tướng Khuyết thở dài, “Là lỗi của con, con không nên chọc giận cha.”

Nhìn thấy cha không kềm chế được cơn giận, Thẩm Tướng Khuyết lộ ra vẻ mặt không biết phải làm thế nào.

“Nếu biết sai, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, nhanh lấy vợ rồi sinh cho cha một đứa cháu.” Thẩm gia lão gia tức giận nói.

“Được rồi! Con thử là được.” Thẩm Tướng Khuyết nhún vai nói cho có lệ.

“Thử cái gì? Nếu con không tìm được vợ, cha liền giúp con an bài một mối hôn sự.” Thẩm gia lão gia kiên quyết nói.

Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết khẽ biến đổi, gương mặt xanh mét nhìn ra được hắn rất không vui.

“Thế nào? Có ý kiến sao?” Thẩm gia lão gia không khách khí hỏi con trai.

“Con nào dám có ý kiến ?” Thẩm Tướng Khuyết tươi cười, ngoài cười nhưng trong không cười, đáy mắt lạnh lẽo.

“Không ý kiến là tốt rồi, con trai, con cần phải cố gắng”

“Vâng, con sẽ cố gắng.” Thẩm Tướng khuyết trả lời như vậy, nhưng hắn lại không để chuyện này ở trong lòng.

Muốn hắn thành thân, quả thực còn khó hơn mặt trời mọc ở phía tây.

Buổi sáng, bốn phía vẫn còn tràn ngập trong làn sương sớm, ánh nắng ấm áp chiếu qua lớp sương mù.

Hoa Điệp bưng một chậu nước, thật cẩn thận mở cửa phòng, nhẹ giọng phát ra tiếng ê a, nàng rón rén đi tới.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ giấy chiếu thẳng vào trong phòng, ánh sáng thay thế vẻ tối tăm trong căn phòng, Hoa Điệp đem chậu nước đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng, im hơi lặng tiếng đi đến trước giường.

Một nam tử đang ngủ trên giường, ngũ quan tuấn mĩ làm cho Hoa Điệp nhìn đến mê mẩn.

Mũi hắn thẳng tấp, đôi mắt thâm thuý, đôi môi rất mỏng, đường cong trên mặt như đao tước lạnh lẽo cứng rắn, nhưng lúc hắn ngủ thì nhìn hắn giống một đứa trẻ.

Hoa Điệp giơ tay lên, nhẹ nhàng miêu tả hình dáng của hắn, từ mũi đến khoé miệng, khi ngón tay ở trên bờ môi hắn, ánh mắt nàng trở nên mờ mịt.

Từ lúc mười tuổi gặp được, ánh mắt của nàng sẽ không tự chủ được mà cứ nhìn theo hắn.

Lúc đầu nàng bị vẻ anh tuấn của hắn hấp dẫn, sau đó chính hắn đã cứu mạng nhỏ của nàng, đủ loại cộng lại làm nàng sùng bái hắn hơn cả Ngôn ca ca.

Ngôn ca ca cưng chìu nàng, che chở nàng, còn Tướng Khuyết ca thì ngược lại, hắn lúc nào cũng thờ ơ với nàng, nhiều lần nàng nhìn thấy trong ánh mắt ấy là sự thiếu kiên nhẫn. lúc ấy nàng chỉ là một đứa trẻ, điều đó làm nàng thất vọng.

Bởi vì nàng từ nhỏ đã được người ta nâng trong lòng bàn tay thương yêu cưng chìu, chỉ có Tướng Khuyết ca là không thương nàng.

Hoa Điệp nhịn không được thở dài.

Nàng biết hắn chính là không chịu nổi sự dây dưa của nàng nên rời nhà đi? Nhưng kể từ khi hắn rời đi, tâm trí của nàng cũng đi theo hắn.

Sau bốn năm, nàng chẳng những không quên được hắn, ngược lại càng thêm tưởng niệm.

Hình ảnh của hắn đã bén rễ trong đầu nàng, làm cho nàng quên cũng quên không được, thậm chí trong thư phòng hội hoạ của nàng đầy những bức hoạ chân dung vẽ về hắn bốn năm trước.

Ánh mẳt Hoa Điệp lưu luyến nhìn Thẩm Tướng Khuyết ngủ say, lúc này đây hắn càng có vẻ nam tử hơn bốn năm trước, ít đi phần ngây ngô, hơn vài phần ổn trọng.

Dù sao, trong bốn năm, nàng cũng thay đổi rất nhiều, từ cô gái nhỏ biến thành tiểu cô nương, công tử tới cửa cầu hôn vô số, nhưng trong lòng nàng chỉ tồn tại Thẩm Tướng Khuyết.

Tay nhỏ bé của Hoa Điệp không ngừng chạm vào hai bên má của Thẩm Tướng Khuyết, di chuyển xuôi theo đường cong trên mặt hắn, ánh mắt si mê quyên luyến, ngực tràn ngập tưởng niệm.

Phút chốc, tay nhỏ bé của nàng bị bàn tay to của hắn bắt được.

Nàng đột nhiên đình chỉ hơi thở, giật mình, vừa vặn đối diện với đôi mắt sắc sảo giống như chim ưng của hắn.

Từ lúc cảm giác được có người đi vào phòng, Thẩm Tướng Khuyết đã tỉnh lại.

Dù biết trong nhà không có nguy hiểm, nhưng ở bên ngoài bốn năm, đã rèn luyện hắn trở nên nhạy bén hơn, huống chi hắn nghĩ sẽ không có ai tiến vào phòng hắn?

Nếu là cha, không có khả năng.

Nếu là đại tỷ hoặc nhị tỷ, các tỷ sớm đã một cước đá văng cửa, tuyệt đối không nhẹ nhàng đi vào như vậy.

Hắn muốn xem người vừa vào muốn làm cái gì.

Hắn vốn nghĩ rằng là kẻ trộm vô danh nào, nhưng nghi ngờ này rất nhanh bị hắn xoá đi, bởi vì kẻ trộm không có khả năng ngốc đến nỗi ăn cắp trước mặt người vừa tỉnh ngủ..

Vậy thì là ai?

Cảm giác được có người đến gần bên giường.Thẩm Tướng Khuyết toàn thân căng thẳng dự định người tới có động tác thì hắn sẽ nhảy lên.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới sẽ ngửi được một mùi hương thơm ngát.

Loại hương thơm này chỉ có trên người nữ nhân, hắn rùng mình, ngừng lại ý niệm trong đầu, hắn chờ xem nữ nhân này định làm cái gì?

Nàng dựa vào rất gần, mùi hương thơm ngát kia thản nhiên quanh quẩn ở mũi hắn .

Đột nhiên nàng ngồi chồm hổm xuống, kéo chăn lên, miêu tả hình dáng và khoé miệng hắn.

Hắn có thể cảm nhận được sự quyến luyến sâu sắc của nàng, cùng tiếng thở dài khe khẽ.

Nàng thở dài làm tâm Thẩm Tướng Khuyết nổi lên sóng to, hắn không rõ vì sao nàng thở dài?

Thẩm Tướng Khuyết nhịn không được bắt lấy tay bé nhỏ của nàng, hắn mở mắt ra, đập vào tầm mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như tuyết.

Nàng có một khuôn mặt trái xoan, lông mày như hoạ, môi không tô mà đỏ, đôi mắt trong vắt tràn ngập vẻ kinh hoảng.

Nhìn Thẩm Tướng Khuyết đột nhiên tỉnh lại, Hoa Điệp thật giống đứa bé làm ra chuyện sai trái. Trên mặt tràn ngập vẻ chật vật và xấu hổ, đứng ở trước mặt hắn mà chân tay luống cuống, tay còn bị hắn nắm chặt.

“Nàng là ai?” Thẩm Tướng Khuyết nhướng mày lên, nhìn giai nhân khuynh thành trước mắt. Hắn có cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng hơi gợn sóng.

“Tướng Khuyết ca, huynh không biết muội sao?” Hoa Điệp thất vọng không nói nên lời. Nàng còn tưởng rằng Tướng Khuyết ca trông thấy nàng thì sẽ kinh hãi, chứ không phải hờ hững như vậy.

Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, một chút vị trí của nàng cũng không có?

“Nàng là….” Thẩm Tướng Khuyết nghe giọng nói ngọt ngào của nàng, hơn nữa nàng gọi hắn Tướng Khuyết ca, người duy nhất gọi hắn như vậy cũng chỉ có…“Nàng là Hoa Điệp?”

Khi hắn hô đúng tên của nàng thì nàng hưng phấn tươi cười, trong ánh mắt loé ra ánh sáng rạng rỡ “Tướng Khuyết ca, huynh nhận ra muội sao?”

Thẩm Tướng Khuyết lại nhíu mày …“Muội tại sao lại ở đây?”

Nhìn nàng trở thành nữ nhân mười tám, Thẩm Tướng Khuyết có cảm giác tâm tư hắn đang lung lay.

Tiểu cô nương năm đó quấn quýt lấy hắn, nháy mắt đã biến thành một vị cô nương, có dung nhan tuyệt sắc và dáng người duyên dáng.

Thẩm Tướng Khuyết nhịn không được quan sát nàng, ở dưới ánh mắt của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng.

“Tướng Khuyết ca, huynh sao lại nhìn muội chằm chằm như vậy?”

“Muội trưởng thành rất nhiều….Ta không nhận ra muội”. Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói, đè xuống cảm xúc quái dị trong lòng.

Là do quá đẹp? Hay là ngạc nhiên?

Trong lòng Thẩm Tướng Khuyết chợt có một loại linh cảm kì diệu, hắn thậm chí hi vọng hiện nay nàng chỉ là một tiểu cô nương, không cần lớn lên.

“Tướng Khuyết ca, muội xinh đẹp không?” Hai mắt Hoa Điệp trợn to, khẩn cấp hỏi.

“Cũng được.” Giọng điệu hắn thản nhiên nghe thế nào cũng giống như trả lời cho có lệ, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, hắn hỏi lại nàng. “Hoa Điệp, muội sao lại ở trong phòng ta?”

“Bởi vì muội muốn hầu hạ huynh nha!”

Nàng lộ ra tươi cười ngọt ngào, Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày lại.

“Muội là đại tiểu thư, không cần hầu hạ ta.”

“Đây là muội cam tâm tình nguyện.”

Nghe nàng phản bác ngược lại, Thẩm Tướng Khuyết nói không ra lời. Trên mặt nàng nở nụ cười hạnh phúc, giống như hắn cự tuyệt chính là chuyện thiên lý không tha.

Có chuyện gì thế này?

Thẩm Tướng Khuyết đứng ngồi không yên, hắn có cảm giác mình sắp trở thành con mồi trong lưới.

“Muội không cần vì hầu hạ ta mà sáng sớm chạy từ Ngôn Phủ tới. Ca ca của muội chẳng lẽ không quản muội sao?”

Nói đến Ngôn Chấn, hắn liền nhớ lại vị phu quân của nhị tỷ này của hắn luôn nâng Hoa Điệp trong lòng bàn tay. Đột nhiên, trong lòng hắn lại cảm thấy kỳ lạ.

“Muội không phải sáng sớm từ Ngôn Phủ chạy tới.”

“Vậy?” Thẩm Tướng Khuyết nhướng mày, trong lòng hắn đã hiện lên cảnh báo.

“Muội ở nơi này mà!”

“Cái gì?” Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết khẽ biến.

“Tướng Khuyết ca, huynh không vui sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Điệp xẹp xuống, đôi mắt phủ đầy hơi nước trông vô cùng tội nghiệp làm người ta nhìn thấy không đành lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play