Đôi khi cái gọi là
tình yêu lại vô cùng đơn giản. Không cần lí do, chỉ cần cảm thấy hai con tim
đồng điệu là có thể yêu được rồi. Nhưng tình yêu liệu có thể bền vững được đến
đâu, đó lại là một vấn đề khác. Đừng nói đến loại tình yêu vô tư không đi kèm
với trách nhiệm. Tình yêu mà không có trách nhiệm với người mình yêu thì chỉ có
thể dẫn đến nỗi đau cho cả hai bên, ngược lại, nếu như dám yêu và dám chịu
trách nhiệm với tình yêu của mình, thì đó lại chính là lúc tình yêu được đơm
hoa kết trái…
*-------*----------*---------*
Rời khỏi phòng
tiệc, họ cùng nhau dạo bước trên con đường tĩnh lặng. Mỗi người dường như đều
đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
- Anh không muốn
hỏi em bất cứ điều gì về Vũ sao?
Lúc này, Tử Du
mới quay sang nhìn cô. Từ nãy, tuy là bàn tay của hai người vẫn luôn nắm chặt
không buông nhưng anh không dám nhìn cô. Anh sợ sẽ nhìn thấy sự hối hận, do dự
với người cũ trong mắt cô. Nhưng giờ đây, đối mặt với câu hỏi của cô, anh thấy
lòng mình bình yên. Phải, sao anh phải lo lắng, anh tin cô. Chỉ cần cô nói
không, anh nguyện sẽ tin cô.
- Em có còn
tình cảm với cậu ta không?
- Không.
- Ừm.
Sau khi đã khẳng
định được niềm tin của mình, Tử Du chỉ mỉm cười với cô. Hai người vẫn song song
bước đi trên con đường khuya.
Nhưng Tử Du
không hề nói với Kiều Vy là anh tin cô. Anh chỉ im lặng bảo "Ừm.” Điều này
lại mang đến một đám sương mờ trong lòng Kiều Vy. Tại sao anh ấy không hỏi cô về
Vũ? Là tin tưởng cô hay thực sự là không quan tâm? Không quan tâm về chuyện quá
khứ của cô với Vũ, trước cái biểu hiện quyết không ghen tuông này của anh, cô
nên thấy vui hay thấy buồn đây? Ôi, suy nghĩ nhiều thật là đau đầu, ly cocktail
buổi tối khiến cô thấy chóng mặt hơn.
- Du, em đau đầu
quá.
- Anh đưa em về.
Khi cánh cửa
nhà Kiều Vy đóng lại, cũng là lúc Tử Du quay người đối mặt với Vũ. Từ khi anh
lái xe đưa cô về đã luôn có cảm giác có một chiếc xe bám theo sau.
- Chúng ta có
thể nói chuyện được không?
Với lời đề nghị
của Vũ, hai người con trai vào một quán bar rồi tìm một chỗ khá yên tĩnh.
Lần này, Tử Du
là người lên tiếng trước.
- Vũ... có phải
không?
Nhìn người
thanh niên trước mặt, Tử Du cũng phần nào hiểu được vì sao hồi đó Kiều Vy nhà
anh lại thích cậu ta. Đó là một người thanh niên sở hữu một dáng vẻ khiến người
ta cảm thấy tin tưởng được. Với một người luôn thiếu cảm giác an toàn như Kiều
Vy, Vũ chính là người có thể cho cô cảm giác an toàn.
- Tôi muốn quay
lại với Kiều Vy.
Đối mặt với câu
nói chắc như đinh đóng cột của Vũ, Tử Du chỉ mỉm cười. Người con trai trước mặt
cậu lúc này hoàn toàn bình tĩnh. Nếu như những người khác, nghe nói có người
khác muốn cướp bạn gái mình chắc đã nổi khùng lên nhưng ngược lại, anh ta lại
quá bình tĩnh. Chính cái sự bình tĩnh này của anh ta lại khiến Vũ cảm thấy kính
nể. Bản thân cậu nhận ra, anh ta có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho Vy Vy.
- Tôi khômg quản
việc cậu muốn gì. Muốn làm gì đó là quyền của cậu.
- Anh sẽ buông
tay?
Khá thắng thắn,
đúng là tuổi trẻ, nghĩ gì nói nấy. Nhìn Vũ, Tử Du bỗng nhớ lại mình của tám năm
trước. Nếu tám năm trước, anh cũng ở trong hoàn cảnh của Vũ, liệu anh có hành động
như vậy không? Điều này anh cũng không rõ, nhưng tính cách này của cậu khiến
anh có thấy không bị ác cảm dù rằng cậu nói muốn giành lại Kiều Vy. Có lẽ, nếu
như họ không cùng yêu một người con gái, hay giả như họ cùng yêu một người con
gái nhưng Vũ không muốn giành lại Kiều Vy thì họ vẫn có thể là những người bạn,
bạn tốt. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ, tình huống có vẻ không phải như vậy. Thế
thì, dù có chút tiếc nuối, anh vẫn không thể nhường Kiều Vy cho cậu được.
- Vũ, nhìn cậu
tôi lại nhớ tôi của tám năm về trước. Tuổi trẻ như vậy thật tốt. Có thể nói năng
mạnh dạn như vậy.
- Ý anh là?
- Tôi có thể thấy
tình cảm của cậu dành cho Kiều Vy. Tình cảm cậu dành cho cô ấy là thật, tôi
hoàn toàn trân trọng nó nhưng cậu đã là tổn thương cô ấy một lần, giờ cậu còn
muốn sao?
Bị nói đúng điểm
yếu, nhất thời Vũ không biết phải đáp lại thế nào. Ở người con trai trước mặt
có một sự điềm tĩnh đến đáng ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt đó, cậu không biết anh
đang nghĩ gì, đang lo lắng hay tức giận. Dường như đó là khuôn mặt không cho
phép người đối diện đọc được cảm xúc của mình. Nhưng một lúc sau, cậu đã lấy lại
được bình tĩnh.
- Đúng là trong
quá khứ có một số hiểu lầm không đáng có nhưng tôi sẽ dùng hiện tại và tương
lai để bù đắp tất cả.
- Cậu sai rồi.
Quá khứ chính là một bóng đen trong lòng Kiều Vy. Sự trở về của cậu chỉ càng
làm tổn thương cô ấy. Hơn nữa, hiện tại của cô ấy đã không còn là cậu nữa rồi,
tương lai của cô ấy lại sẽ càng không phải là cậu.
- Anh dựa vào
cái gì chứ?
- Dựa vào tình
yêu của tôi cho cô ấy không chỉ đơn thuần là tình cảm nam nữ thông thường mà
trong đó còn có cả trách nhiệm.
- Ai nói với
anh tôi không có trách nhiệm?
- Nếu cậu có
trách nhiệm thì năm năm trước đã không hỏi han gì mà đòi chia tay với cô ấy như
thế? Nếu cậu thực sự đã trưởng thành thì vừa rồi đã không yêu cầu tôi buông
tay. Cậu nên hiểu, Kiều Vy không phải là đồ vật, không phải tôi buông tay thì cậu
sẽ có cơ hội còn tôi không buông tay thì cậu không có cơ hội. Tình cảm con người
không đơn giản như vậy.
Một câu của Tử
Du đã đánh bại hoàn toàn sự tự tin của Vũ. Phải, năm ấy là cậu đã sai, là cậu
đã bỏ mặc Vy Vy lúc cô ấy cần cậu nhất, nhưng giờ chẳng phải cậu đã trở về rồi
sao. Khuôn mặt bàng hoàng của Vũ nói cho Tử Du biết anh đã nói đúng điểm yếu của
cậu.
Sau ngần ấy năm
lăn lộn trên thương trường, Tử Du có đầy đủ kinh nghiệm để có thể đọc được cảm
xúc và điểm yếu của đối phương. Đó chính là những mánh khóe mà một người kinh
doanh như anh cần phải nắm rõ, rõ ràng, trên thương trường, mọi thứ đều trở nên
tàn nhẫn. Nhưng đối mặt với Vũ, anh không muốn đả kích cậu quá lớn. Dù sao anh
cũng hiểu với độ tuổi của Vũ lúc đó, sự bồng bột là không thể tránh khỏi, hoàn
cảnh năm đó lại có phần phức tạp, kết quả như ngày hôm nay thực sự không thể
trách ai. Nếu có trách, có lẽ chỉ có thể trách, độ tuổi không phù hợp.
- Vũ, cậu có biết
tình yêu của cậu và Kiều Vy năm năm trước so với tình yêu của tôi dành cho Kiều
Vy bây giờ có gì khác nhau không? Tôi thừa nhận cậu là mối tình đầu của cô ấy,
để bắt cô ấy quên được hoàn toàn mối tình đầu là một điều không thể, nhất là với
những người có cá tính như Kiều Vy. Nhưng cậu không thấy rằng, hai người hồi đó
còn quá ngây thơ, quá trẻ con. Tình yêu của hai người hồi đó cũng vậy, quá mỏng
manh, quá trong sáng. Tình yêu ở cái thời điểm đó dù đẹp nhưng không bền. Tôi
bây giờ thì khác. Vũ, tôi hơn cậu và Kiều Vy tám tuổi, giờ tôi cũng đã gần ba
mươi rồi. Tình yêu mà tôi dành cho cô ấy không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ,
mà chính là sự trưởng thành của một người đàn ông. Tôi biết mình muốn gì và cần
gì. Tôi cũng hoàn toàn đủ khả năng để chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của
mình. Đối với tôi, cô ấy vừa là bạn gái vừa là em gái. Cô ấy cần chỗ dựa, tôi sẵn
sàng có thể đóng vai trò của người anh trai, cô ấy muốn có người chia sẻ, tôi sẽ
làm bạn trai cô ấy. Bản thân Kiều Vy, khi chấp nhận yêu tôi, cô ấy hoàn toàn hiểu
rõ điều này. Khi cô ấy không để ý đến chênh lệch tuổi tác của chúng tôi, nghĩa
là cô ấy muốn tìm một người chín chắn. Điều này cậu có không Vũ? Cậu đi nước
ngoài bốn năm, nhưng cậu vẫn chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Liệu kể cả bây giờ, cậu
có thể trở thành chỗ dựa cho Kiều Vy không? Kiều Vy là một cô gái luôn thiếu thốn
cảm giác an toàn, cái loại cảm giác này liệu cậu có thể cho cô ấy không khi mà
bản thân cậu còn chưa thực sự ổn định?
Nghe Tử Du nói
một tràng như thế, bỗng nhiên Vũ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu trở nên lẫn lộn.
Con người này, càng ngày càng khiến cậu cảm thấy không đơn giản. Anh ta biết
đâu là điểm yếu của cậu, thậm chí hoàn toàn nắm rõ nó và biết sử dụng nó để làm
mọi thứ trở nên có lợi cho anh ta.
- Vy Vy luôn thiếu
cảm giác an toàn sao?
- Phải, trong
con người Kiều Vy luôn tồn tại cảm giác sợ hãi bị mọi người ruồng rẫy, ghét bỏ.
Có lẽ điều này xuất phát từ vết thương tâm lí mà cô ấy phải chịu khi mâu thuẫn
trong họ hàng xảy ra.
- Mẫu thuẫn
trong họ hàng?
Nhìn nét mặt có
phần hoang mang của Vũ, Tử Du như chợt hiểu ra. Thì ra cậu ta không biết gì cả.
Lúc này đây, trong lòng Tử Du bỗng xuất hiện một niềm vui không tên. Thì ra là
có những chuyện Kiều Vy kể cho anh mà không hề kể cho cậu ta.
- Đến cả điều
này mà cậu cũng không biết thì giờ cậu đã hiểu ý tôi rồi chứ?
Vẫn biết rằng
không nên đả kích cậu ta như vậy, nhưng Tử Du lại không thể kiềm lòng muốn giải
quyết tình địch này càng sớm càng tốt. Anh tin tưởng Kiều Vy không có nghĩa anh
cảm thấy thoải mái khi có người cứ muốn giành lấy cô.
- Kiều Vy không
phải sẽ mãi đứng một chỗ để chờ cậu. Cô ấy đã bước đi rồi, cậu đừng níu kéo nữa.
Từ giờ, hiện tại và tương lai cô ấy, tôi sẽ bảo vệ.
Cảm thấy có lẽ
như thế đã đủ cho ngày hôm nay, Tử Du quyết định không nói nữa. Dù sao ngay từ
đầu, anh cũng không muốn khiến Vũ cảm thấy bị đả kích quá lớn. Dù sao cậu ta
cũng không đáng bị trách móc hay dằn vặt gì cả. Lúc Tử Du chuẩn bị đứng lên thì
nghe thấy Vũ.
- Vì sao anh lại
thích cô ấy?
Vẫn còn có thể
phản ứng lại sao? Tử Du có phần ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi của Vũ, nhưng
không sao, cuối cùng thì cũng hỏi đến câu hỏi muôn thuở này rồi.
- Cậu có tin
vào định mệnh không?
- Định mệnh?
- Phải, đối với
tôi, cô ấy chính là định mệnh. Lần đầu tiên gặp cô ấy đã không thể quên cô ấy.
Về sau chính thức tiếp xúc, làm quen thì ngay lập tức liền cảm thấy thích cô ấy
không cần phải có lí do. Chỉ đơn giản biết rằng đó là người mình muốn luôn ở
bên cạnh, cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Câu trả lời của
Tử Du thực sự khiến Vũ phải giật mình. Cậu còn nhớ, vào một buổi chiều mùa thu
nào đó, khi cậu và Vy Vy vẫn còn bên nhau. Tình cảm lúc ấy vẫn thật trong sáng,
hồn nhiên, chỉ đơn giản là có cảm tình với nhau thôi chứ có biết yêu là gì đâu.
Lúc đó, Vy Vy đã hỏi cậu:
- Vũ, cậu có
tin vào cái gọi là định mệnh không?
- Định mệnh?
Khi đó, cậu
cũng đã hỏi lại Kiều Vy y hệt như ngày hôm nay. Lúc ấy, cậu nhớ rằng, Kiều Vy
đã nói với cậu.
- Ừ, định mệnh ấy,
cái kiểu mà khi nhìn thấy nhau thì liền cảm thấy đã được định sẵn là sẽ dành
cho nhau, thích nhau mà chẳng cần lí do gì, mãi mãi không chia lìa ý.
Giờ đây, tại
sao cậu lại nghe thấy lời nói này ở một người con trai khác, và tại sao người
đó lại là Tử Du? Đúng ra một người từng trải, va vấp trên thương trường như anh
ta thì phải là người vô cùng thực tế chứ. Tại sao anh ta lại có thể tin vào một
cái không có logic như thế? Cậu không tin. Tại sao cậu chưa bao giờ là người
tin vào định mệnh trong khi một người như anh ta lại có niềm tin như thế.
- Anh cũng tin
vào cái gọi là định mệnh sao?
Thấy Vũ nhìn mình
bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, Tử Du chỉ nhìn cậu mỉm cười nói từng chữ.
- Phải… Tôi tin.
Lúc đó, cậu đã nghĩ người đó của Kiều Vy chính là cậu. Nhưng giờ đây thì
sao? Người đấy, liệu… có thật sự là cậu không? Trong lòng Vũ bỗng dâng lên một
nỗi sợ hãi mơ hồ.
Trong một nhà hàng sang trọng, người ta có thể bắt gặp
hình ảnh một cô gái đang cặm cụi vẽ một cái gì đấy rất chăm chú. Đôi mắt cô ánh
lên sự thích thú. Từng nét vẽ đưa qua đưa lại. Chiếc bút chì thô cứng trên bàn
tay cô gái vẽ nên những nét vẽ mềm mại, hình như cô đang vẽ một chiếc vòng tay.
Thỉnh thoảng gương mặt cô gái lại có nét đăm chiêu, chắc là đang suy nghĩ xem
nên vẽ tiếp như thế nào. Dường như cô tập trung đến nỗi không nhận ra bên cạnh
cô đã có một chàng trai anh tuấn đứng nhìn cô từ lúc nào.
Tử Du đến thì ánh
mắt anh dừng ngay tại cô gái đang miệt mài cầm bút vẽ đó. Nhìn thấy cô, ánh mắt
anh ngay lập tức ánh lên vẻ hạnh phúc thấy rõ. Anh bước nhanh đến bên cô nhưng
cô gái nhỏ này hình như lại đang quá say sưa với công việc mình đang làm mà
không thèm để ý đến anh đã đứng trước mặt cô. Thấy kì lạ, Tử Du liền vòng ra
đằng sau cô để nhìn rõ hơn cô đang vẽ cái gì. À thì ra là cô ấy đang vẽ một
chiếc vòng tay, kiểu dáng khá độc đáo, sáng tạo.
Chiếc vòng tay mang hơi hướng cổ trang nhiều hơn là hiện
đại, hình như cô lấy ý tưởng từ những cây thân leo. Chiếc vòng tay này nếu như
đeo lên dường như là sẽ bám theo phần cổ tay của người đeo. Tuy không có những
kiến thức cơ bản về đồ trang sức nhưng vừa nhìn Tử Du cũng có thể thấy, chiếc
vòng mà cô đang vẽ là một loại vòng khá kén người đeo. Đối với cô gái có phần
cổ tay quá gầy, đeo sẽ không đẹp, mà những người cổ tay to thì cũng không nên
đeo loại này vì như thế chẳng khác gì nhấn mạnh vào điểm không đẹp của mình.
Nhớ đến chiếc váy mà Kiều Vy đã mặc hôm kỉ niệm thành
lập khách sạn, Tử Du bỗng cảm thấy chiếc vòng này phù hợp đến hoàn hảo. Chiếc
váy ngày đó kết hợp với chiếc vòng này cộng với một vài phụ kiện và làm tóc
kiểu cổ thì chắc chắn sẽ không khác gì tạo hình cho một tiểu thư hay công chúa
thời xưa vậy.
Đứng đợi một lúc, khi bản vẽ có vẻ đã hoàn thành kha
khá, Kiều Vy mới ngẩng đầu lên. Cúi quá lâu khiến cổ cô có chút tê mỏi, định sẽ
xoay xoay đầu một chút cho đỡ mỏi thì ai ngờ, Tử Du đã đứng bên cô tự lúc nào.
- Ơ, anh đến lúc nào vậy? Sao lại đứng sau em như thế?
Đáp lại khuôn mặt ngạc nhiên của cô, lúc này Tử Du mới
nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên cô, cầm bản vẽ vừa được hoàn chỉnh trước mặt cô
lên, anh mới nói.
- Ừ, anh đến nhưng thấy em say mê quá, nên không nỡ phá
ngang. Đây là em tự thiết kế?
Thực ra Kiều Vy không phải học chuyên ngành thiết kế gì
cả. Bản thân cô chỉ cảm thấy mình có chút tài lẻ hội họa thôi, chắc là do di
truyền từ bố. Nhưng mà điều này cũng làm cô nhiều lần buồn phiền, sao bố cô vẽ
đẹp như thế, tài năng dồi dào là thế mà đến lúc di truyền cho cô, rơi đâu mất
hết, còn mỗi có một tẹo teo như thế. Hôm nay ngồi đợi Tử Du, không có việc gì
làm, cô mới lôi giấy bút ra vẽ chơi, chứ giờ anh hỏi lại là dùng từ thiết kế
cho bản vẽ chơi của cô thì thật làm Kiều Vy cảm thấy có chút xấu hổ. Cô nhìn
anh cười trừ, cố gắng che giấu gương mặt đã có phần đỏ lên vì ngượng.
- Thiết kế gì đâu anh, em chỉ rảnh rỗi sinh nông nổi
thôi.
Đã ngắm nghía bản vẽ của Kiều Vy đủ lâu, lúc này, Tử Du
mới nhận xét.
- Thực ra anh thấy kiểu vòng này cũng rất đặc biệt. Nhất
là nó phù hợp với cái váy lần trước em thiết kế.
- Tại vì cái váy đó cũng chỉ là em thích rồi vẽ ra thôi,
thực ra giờ không có nhiều người mặc kiểu váy có hơi hướng cổ xưa như thế nữa,
nhưng mà anh cứ đòi mang đi may rồi tặng em. Tất nhiên là được mặc bộ váy mà
mình tự thiết kế thì rất vui rồi nhưng mà vì giờ ít người mặc kiểu váy như thế
nữa nên lần đấy em vất vả lắm mà có tìm được phụ kiện đi kèm cái váy đấy đâu.
Quả là không phải tầm thường. Đúng là nếu ghép chiếc
vòng này với chiếc váy mà lần trước cô mặc thì ta đã có một bộ trang phục hoàn
hảo rồi. Kiều Vy học về chuyên ngành kinh tế nhưng lại có thể có đầu óc nghệ
thuật như thế. Tử Du chưa từng xem nhẹ tài năng của cô nhưng đối với chuyện học
hành của cô, anh vẫn luôn vô cùng thắc mắc. Căn bản anh cảm thấy cô không thực
sự để tâm vào những gì mình học, tuy thành tích học hành không quá tệ nhưng cô
lúc nào cũng có thái độ khá dửng dưng, không có nhiệt huyết, hoàn toàn thờ ơ.
Điều này nhiều khi khiến Tử Du cảm thấy có chút không
vui, cảm thấy cô dường như không định hướng được bản thân muốn cuộc đời mình sẽ
như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ tập trung vừa rồi trên khuôn mặt cô,
anh đã hiểu vì sao. Trong dáng vẻ tập trung vừa rồi của cô là tràn ngập sự đam
mê cùng thích thú, dáng vẻ ấy khác hẳn với dáng vẻ bình thường của cô khi học
kinh tế. Có lẽ, đó mới chính là năng khiếu, thiên hướng của cô.
- Thế nên em mới quyết tâm đã làm là phải làm cho trót?
Người ta không có thì mình tự thiết kế?
- Không phải, tự dưng em nghĩ ra nên vẽ thôi.
Nhìn kĩ bức vẽ của Kiều Vy, Tử Du cũng có thể nhận ra,
nét vẽ của cô thực sự rất khá, tuy không bằng được họa sĩ chuyên nghiệp nhưng
mà từ đường nét, cách đánh bóng bằng chì gỗ đều thể hiện một con mắt nghệ thuật
tinh tế. Điều này cũng làm Tử Du khá ngạc nhiên. Lần trước nhìn cô vẽ được hẳn
một cái váy nhưng để may được anh cũng phải nhờ nhà thiết kế chỉnh sửa một chút
nên không để ý. Nhưng giờ nhìn thấy chính tay cô hoàn thành phác họa của một
cái vòng mà còn hoàn hảo đến mức độ ấy thực sự làm anh cảm thấy kính nể. Có lẽ,
lần trước là do cô không có những kiến thức cơ bản về cắt may nên bản vẽ mới
phải chỉnh sửa nhiều như thế.
- Thực ra em vẽ rất khá mà.
Lúc này, Kiều Vy mới nhìn anh nở nụ cười tinh nghịch.
- Anh quên bố em là ai sao? Hi hi thế này đã là gì? Bố
em còn giỏi hơn nhiều.
Phải rồi, anh quả đã quên bố cô từng là một nhà thiết kế
nổi tiếng trong giới trang sức. Nhìn bức vẽ của cô, anh cũng có thể thấy hẳn là
cô cũng được thừa hưởng không ít năng khiếu rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, Tử Du như
nghĩ ra cái gì đó, liền nói.
- Em tặng anh bức vẽ này được không?
Nghe anh hỏi vậy, Kiều Vy cũng thấy có chút ngỡ ngàng,
chỉ là bức họa cô vẽ chơi thôi mà, anh không đến nỗi cô vẽ cái gì cũng mang đi
làm cho cô đồ thật như cái váy lần trước đấy chứ.
- Anh lấy làm gì? Em chỉ vẽ chơi thôi mà, không phải em
muốn có cái vòng như thế thật đâu.
Biết cô đang hiểu nhầm ý mình, nhưng lại muốn sau này
tạo cho cô một bất ngờ nên anh chỉ úp úp mở mở.
- Yên tâm, không như những gì em nghĩ đâu. Rồi, coi như
em đồng ý rồi nhá, bức vẽ này giờ thuộc sở hữu của anh.
Nói rồi, anh liền nhanh tay cất luồn bản vẽ của cô vào
chiêc cặp xách tay anh hay mang theo. Nhìn bản vẽ thân yêu của mình bỗng bay
vào cặp người khác, tuy rằng người đó là bạn trai cô, nhưng sâu tận trong lòng,
Kiều Vy vẫn có chút tiếc nuối đứa con tinh thần mình vừa mới vất vả cho ra đời
mà bản thân còn chưa được ngắm kĩ. Nhìn thấy hai chữ “tiếc nuối” to tướng trên
mặt Kiều Vy, Tử Du bỗng thấy buồn cười liền trêu cô.
- Sao, không nỡ cho anh à?
Bị anh nói trúng tim đen, cô chỉ ấp úng chữa ngượng.
- Không có mà. Chỉ nghĩ về mà anh lại vứt bừa bãi rồi
thành giấy vụn thì thà để em giữ còn hơn thôi.
Thấy khuôn mặt như con dâu về nhà chồng của cô, Tử Du
không nhịn được cười.
- Yên tâm, về anh sẽ đóng khung treo trang trọng trong
nhà.
Nghe anh nói thế, lúc này, Kiều Vy bỗng hớn hở hơn hẳn.
Thực ra, người nghệ sĩ nào cũng có một chút gì đó cái gọi là kì vọng đối với
đứa con tinh thân của mình. Tuy chỉ là nghiệp dư, luôn nói mình vẽ chơi thôi,
nhưng mỗi bức vẽ vẽ ra, Kiều Vy đều toàn tâm toàn ý, thế nên dù không muốn thừa
nhận nhưng cô luôn có một sự kì vọng nhất định vào nó, hi vọng sẽ được mọi
người trân trọng.
- Anh nhớ đấy nhé, hứa rồi đấy.
- Ừ. Anh hứa. Rồi coi như bữa cơm hôm nay anh mời, được chưa tiểu thư?
- Hi hi tất nhiên là được ạ. Anh thoải mái, em cho phép anh được mời em
bữa cơm này.
Nhìn thấy khuôn mặt tinh nghịch như trẻ con của cô, anh
bỗng nghĩ, thì ra tuổi tác cũng không phải là một vấn đề gì to tát. Nhìn vẻ trẻ
con toát ra từ cô, anh bỗng thấy mình trẻ lại, được sống lại những năm tháng
tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Thế cũng tốt mà, phải không? Hơn nữa, cũng không phải
lúc nào Kiều Vy cũng trẻ con như vậy, khi cần nghiêm túc, với những vấn đề hệ
trọng, cô lại thể hiện là một người vô cùng hiểu biết và nhạy cảm. Có lẽ, từ
giờ, anh không nên quá để ý đến chênh lệch tuổi tác giữa hai người nữa.
Hai người cùng nhau ăn tối, lần nào đi ăn, Tử Du cũng sẽ
cằn nhằn thói quen ăn uống của Kiều Vy một chút, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt cô ăn
cái này ăn cái kia, nhưng nếu cô không chịu, anh cũng sẽ không bắt ép cô đến
cùng. Mỗi người có một thói quen ăn uống riêng, anh không muốn ép cô ăn những
cái cô không muốn, những lúc bắt ép chẳng qua là vì chợt nhận ra cô không ăn
được quá nhiều thứ. Kể cả những thứ cơ bản, cần thiết cho sức khỏe cũng không
ăn, toàn nhặt nhặt rồi bắt anh ăn hộ. Nhưng khi đối mặt với khuôn mặt cau có,
phụng phịu của bạn Kiều Vy, Tử Du nhà chúng ta lại đành ngậm ngùi bỏ qua cho cô
lần này. Nhiều lần anh cũng phải tự cảm khái “Bố mẹ em nuôi em lớn được như
ngày hôm nay, không để em còi cọc nheo nhóc, cũng thật là kì công quá đi.”
Nhưng lúc ấy, đổi
lại lời nói của Tử Du chính là ánh mắt phóng dao của cô. Nhưng mà cô bé này
cũng kì lạ, lườm người ta mà chẳng có chút lực sát thương nào cả, thậm chí càng
đáng yêu, càng làm người ta muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
Về phần Kiều Vy, cô lại thấy vô cùng thích thú vì từ giờ
đi ăn đã có người ăn hộ cô những thứ cô không ăn được. Tuy thỉnh thoảng có kêu
ca, cằn nhằn một tí nhưng mà không sao, cô có thể từ từ giáo dục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT