Anh không ghen có
lẽ vì anh tự tin, anh đủ tự tin vào tình cảm của cả hai, anh tự tin rằng dù Vũ
có xuất hiện cũng sẽ không thể chia cắt được bọn họ. Vì một lẽ, anh xứng đáng
với cô, xứng đáng với tình yêu mà cô dành cho anh, xứng đáng với bó hoa hồng
trắng mà một ngày đẹp trời nào đó, anh đã tặng cho cô.
***********
Từ khi Vũ trở về, ngày nào khi ra khỏi nhà Kiều Vy cũng
nhận được một bó hoa để ở trước cửa vào sáng sớm. Hoa hồng bạch, đó là loài hoa
cô thích nhất. Bên trong bó hoa luôn kèm theo một tấm thiệp, trong thiệp không
có gì khác chỉ có tên người gửi. Kiều Vy rất thích hoa hồng bạch. Lần đầu tiên
Vũ tặng hoa cho cô, Kiều Vy nhớ, cậu đã từng hỏi:
- Sao bình thường con gái đều thích hoa hồng nhung hay
hồng màu sắc gì đó còn cậu lại thích hoa hồng bạch vậy?
- Vì hoa màu trắng hay dành cho những người chết trẻ.
- Cậu…
Cô vẫn còn nhớ lúc đó, Vũ đã nhìn cô bằng ánh mắt kiểu
như “cậu điên vừa thôi cho người khác điên với”, lúc đấy, Kiều Vy đã thấy vẻ
mặt đó của Vũ thật sự rất buồn cười. Thực ra, chỉ là cô muốn trêu Vũ một chút
thôi:
- Đùa cậu tí thôi mà. Thực ra hoa hồng bạch còn có một ý
nghĩa là tôi xứng với bạn. Khi một người con trai có để tự tin để tặng cho cô
gái anh ta yêu bó hoa hồng bạch có nghĩa là anh ta khẳng định với cô gái ấy là
anh ta hoàn toàn xứng đáng với cô ấy, xứng đáng với tình yêu của cô ấy. Một
người con trai có thể nói ra điều ấy còn đáng trân trọng hơn vạn lần câu anh
yêu em hay đại loại thế đấy.
Cô còn nhớ, lúc đó Vũ đã giơ tay lên long trọng hứa với
cô, cậu sẽ cố gắng hết sức để thực hiện đúng ý nghĩa của bó hoa này. Nghĩ đến
đây, Kiều Vy bỗng cảm thấy lòng mình có chút đau xót. Đến bây giờ cô vẫn không
biết liệu Vũ ra nước ngoài rồi trở về thành danh như thế có phải là để xứng
đáng với bó hoa ngày trước hay không nhưng dù có là như vậy thì đó cũng là
chuyện của quá khứ rồi.
Bó hoa ngày nào cũng rất tươi, rất đẹp nhưng đáng tiếc
hoa đẹp nhưng không có người thưởng thức. Cô không phải là người thích hợp để
thưởng thức bó hoa này. Chính vì thế mà ngày nào cũng có một bó hoa nằm chỏng
chơ trong thùng rác. Vốn là người cực kì dứt khoát trong tình cảm, Kiều Vy hiểu
nếu cô không dứt khoát sẽ cho Vũ thêm hi vọng. Trong khi đó, sau cái hôm Vũ đến
khách sạn, bản thân cô đã hiểu, giờ đây giữa họ là không thể nào níu kéo được
nữa. Nếu đã vậy tại sao còn phải làm cho nhau thêm đau lòng?
Chuyện được tặng hoa, Kiều Vy không nói cho Tử Du biết.
Dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng, nói ra có lẽ cũng chỉ gây ra
những hiểu lầm không đáng có. Bình thường, Kiều Vy hay ra cửa trước để chờ Tử
Du qua đón cô đến khách sạn, tiện thể phi tang bó hoa trước cửa. Không ngờ, hôm
nay Tử Du lại đến sớm hơn dự định. Khi anh bước xuống xe cũng chính là lúc Kiều
Vy đang vung vẩy ném bó hoa vào thùng rác trước cửa. Vừa thực hiện xong hành vi
phi tang, ngẩng đầu lên lại đụng ngay ánh mắt nhìn chăm chú của Tử Du khiến cho
Kiều Vy có chút chột dạ.
Tử Du không nói gì, chỉ bảo cô lên xe, dường như anh đã
đoán ra được điều gì đó. Mới sáng sớm, bó hoa còn đẹp như vậy, lại đúng loại
hoa mà cô thích, thế nhưng cô lại thản nhiên ném thẳng vào thùng rác, qua đó,
chỉ suy luận một chút là có thể hiểu chủ nhân của bó hoa đó là ai. Tất nhiên
suy luận đơn giản như vậy không thể làm khó Tử Du rồi. Thì ra, cậu nhóc đó vẫn
chưa từ bỏ. Xem ra những gì anh nói đêm hôm ấy vẫn quá khách sáo với cậu ta
rồi.
Thấy Tử Du không nói gì, Kiều Vy lại càng thấy chột dạ
hơn. Mang theo tâm trạng như tội phạm vừa bị bắt quả tang lên xe, không khí
trong xe bỗng trở nên nặng nề. Bài hát “Để anh chăm sóc em” của Mayday lại vang
lên, mãi một lúc sau, Kiều Vy mới lí nhí nói:
- Bó hoa đó…
- Của Vũ phải không?
Còn chưa nói hết câu, Kiều Vy đã bị anh ngắt lời. Cô
quay sang nhìn anh kinh ngạc nhưng lại nhận được một khuôn mặt bình thản của
anh. Điều này khiến trong lòng cô bỗng có phần cảm thấy mất mát. Tại sao anh
lại có thể thản nhiên như vậy? Bạn gái mình được người khác tặng hoa, lại còn
là người yêu cũ đang đòi quay lại, chẳng nhẽ, anh không có cảm giác gì sao?
Chẳng lẽ, một chút cảm giác ghen tuông cũng không có? Hay bản chất là anh không
sợ mất đi cô? Có cô hay không, đối với anh cũng không hẳn là quan trọng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Vy bỗng có một cảm giác đau
đớn, vị đắng ở đâu bỗng thấy trào dâng trong cổ họng. Đến cuối cùng, với anh,
em là gì vậy? Anh nói anh yêu em nhưng anh không biết rằng tình yêu luôn kèm
theo sự ghen tuông sao? Cô thực sự rất muốn hỏi anh câu này, rất muốn hỏi anh
tại sao không ghen, tại sao không thấy khó chịu. Nhưng hỏi xong thì được gì
chứ, nếu anh không có cảm giác gì, hỏi thế khác nào cô đang miễn cưỡng anh.
Thôi vậy, tại sao phải miễn cưỡng như thế. Không biết làm gì hơn, cô quay đầu
nhìn ra ngoài, trong lòng bỗng hoang mang.
Nhìn thấy Kiều Vy không được vui, Tử Du lại tưởng cô sợ
anh hiểu lầm gì chuyện giữa hai người. Thành thật mà nói, bản thân anh chứng
kiến cảnh đấy cũng cảm thấy không vui chút nào cả nhưng mà nhìn thấy cô thẳng
thừng vứt bó hoa đi như vậy, anh hiểu đối với đoạn tình cảm trước đây, cô đã
không còn níu kéo hay vấn vương nữa, nên anh yêu tâm, không muốn làm cô bận
tâm. Ở cái độ tuổi này rồi, anh không còn cái kiểu ghen tuông mù quáng của tuổi
trẻ nữa, anh đã đủ chín chắn và trưởng thành để nhận ra vấn đề ở đâu. Rõ ràng,
vấn đề ở đây nằm ở cậu thanh niên kia, anh sẽ gặp cậu ta để giải quyết nếu cần.
Còn cô bé Kiều Vy hay suy nghĩ linh tinh này, anh không nói gì miễn cho cô khỏi
suy nghĩ linh tinh. Vì thế anh chỉ đơn giản nói.
- Anh hiểu, anh cũng sẽ không nghi ngờ linh tinh gì cả.
Em đừng lo lắng.
Nghe anh nói, Kiều Vy không quay lại. Trong lòng cô vẫn
vô cùng rối bời. Thấy vẻ mặt phức tạp của cô, đoán là cô lại suy nghĩ linh tinh
gì rồi, Tử Du cũng không biết phải nói sao, chỉ đơn giản đưa tay ra nắm lấy tay
cô. Lúc này anh mới nhận ra, tuy thời tiết đang vào mùa thu, không nóng không
lạnh nhưng sao tay cô lại lạnh lẽo như vậy. Anh nhìn cô đau lòng, anh nhất định
phải gặp cái câu tên Vũ này để bảo cậu ta tránh xa cô ra. Chiếc xe cứ bon bon
đến khách sạn, chở hai con người với hai tâm trạng khác nhau, dường như có một
bức ngăn cản vô hình đang lớn dần lên giữa họ.
Bước vào phòng làm việc, nhìn thấy gương mặt tươi cười
của Krystal, Kiều Vy cũng thấy thoải mái hơn trong lòng. Cô quyết định tạm thời
sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa. Vừa ngồi yên vị thì cô đã thấy Krystal lượn
qua chỗ mình rồi đặt một phong thư xuống trước mặt cô.
- Của em này, vừa được gửi đến đây sáng nay đấy.
Tò mò, mở phong thư ra, Kiều Vy lại càng bất ngờ hơn.
Trong thư là tin thông báo cô đã qua vòng sơ tuyển và bản vẽ của cô đã được
chọn trở thành một trong những sản phẩm trang sức mới của một công ty trang sức
khá nổi tiếng. Còn chưa đọc xong thì Krystal ở bên cạnh đã hô to.
- Ô, em được chọn rồi sao? Em đăng kí thi cái này từ bao
giờ vậy? Chị cứ tưởng là sếp mình định thi chứ?
- Dạ? Ý chị là sao?
Kiều Vy về chuyện này hoàn toàn mù mịt. Cô không hiểu cô
tham gia cuộc thi thiết kế sản phẩm mới này từ bao giờ và chuyện này thì có
liên quan gì đến Tử Du chứ. Lúc này, Krystal mới kể cho cô.
- À, là thế này. Cách đây cũng lâu rồi, chị vào phòng
sếp đưa tài liệu, lúc đấy sếp không có trong phòng, nhìn qua máy tính của sếp,
chị thấy đang mở trang web thông báo cuộc thi này. Lúc đấy cứ tưởng sếp nhà
mình định trổ tài thi thố chứ, về sau không thấy nhắc đến nên chị cũng suýt
quên rồi đấy. Nhưng mà kệ, dù sao cũng chúc mừng em, chúc mừng chúc mừng, giải
thưởng là gì vậy, chị có được ăn khao không đấy?
Còn chưa đợi Krystal nói xong, Kiều Vy đã lao vào phòng
tổng giám độc tìm Tử Du, bỏ lại sau lưng lời kêu gào đòi khao của Krystal. Vừa
vào phòng, cô đã thấy Tử Du đang cắm cúi xem một tài liệu nào đó. Thấy cô bước
vào, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Sao vậy em?
- Cái này là anh gửi à?
- Ừ. Có kết quả rồi sao? Chúc mừng em, em phải cảm ơn
anh đấy.
- Sao anh biết đến cuộc thi này?
- À, là lần trước lúc chọn đặt cái vòng tặng em thì thấy
có cái thông báo này trên web, tò mò lên xem. Lúc đấy cũng không để ý lắm, về
sau thấy mẫu vòng em vẽ mới chợt nhớ ra. May mà cuộc thi này không có giới hạn
thời gian. Công ty này mỗi mùa đều sẽ chọn một mẫu thiết kế đẹp nhất làm sản
phẩm đặc biệt số lượng giới hạn của mùa đấy.
Nhìn thấy tờ kết quả trong tay, Tử Du cảm thấy còn vui
hơn cả Kiều Vy. Quả là anh không nhìn sai người mà. Tài năng của cô, anh đã
được chiêm ngưỡng, giờ anh muốn mọi người cũng đều phải ngưỡng mộ tài năng của
cô. Nhìn thấy gương mặt vui mừng nhưng vẫn cố tỏ ra phụng phịu, hờn dỗi của cô,
anh bỗng không kiềm được mà muốn ôm cô vào lòng. Bước ra khỏi bàn làm việc của
mình, anh mới kéo cô đến gần cửa sổ.
- Sao vậy? Giận vì anh gửi mẫu đi mà không nói cho em
biết sao?
Nghe thấy anh hỏi thế, cuối cùng Kiều Vy cũng thấy hài
lòng. Rất tốt, cuối cùng thì cũng biết lỗi, biết là cô đang giận.
- Anh ý, làm gì cũng chẳng bao giờ nói với em một câu.
Giờ mang bản vẽ của em đi thi cũng vẫn còn không bảo em, tất nhiên là em phải
bực mình rồi.
Kiều Vy đang trách móc Tử Du mà sao từng lời từng chữ
vào tai Tử Du lại giống như một cô bé đang nũng nịu vậy. Anh chỉ cười xoa đầu
cô.
- Vì anh không biết trước kết quả ra sao. Nói ra sợ nhỡ
không có kết quả tốt lại khiến em buồn nên mới lén lén lút lút gửi. Anh cũng là
có nỗi khổ riêng mà.
Nhìn thấy khuôn mặt đang cố tỏ ra “có nỗi khổ riêng” của
anh mà cô không nhịn được cười. Thấy từ sáng đến giờ, Kiều Vy cuối cùng cũng
chịu cười với anh, Tử Du thầm cảm ơn sao cái tin tốt này đến thật đúng lúc.
- Nhưng mà có vấn đề này, em mới chỉ qua vòng sơ tuyển thôi. Muốn được
chính thức chọn còn phải đưa ra một cái tên rồi còn phải tự thiết kế một đoạn
quảng cáo nữa.
- Cái này em định thế nào?
- Em không biết. Giờ còn đang bất ngờ chứ em đã nghĩ được gì đâu.
Quả là thông tin này đến quá bất ngờ. Hiện tại, tâm
trạng Kiều Vy cũng vô cùng rối bời. Cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó, bản vẽ
của mình sẽ được mang đi thi thố ở đâu càng không nghĩ sẽ có nhiều người nhìn
thấy nó. Giờ lại bảo bản vẽ sẽ có cơ hội được làm thành một sản phẩm hoàn
chỉnh, điều này khiến cô vừa mừng vừa bất an. Nếu sản phẩm sản xuất ra không
được mọi người chào đón thì sao? Nhỡ sau đó, công ty hối hận vì đã chọn mẫu
thiết kế của cô thì sao? Hàng loạt suy nghĩ cứ xoay mòng mòng trong đầu Kiều Vy
khiến cô không thể quyết định gì lúc này được. Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt
Kiều Vy, Tử Du nhẹ nhàng an ủi cô.
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, có anh ở đây rồi. Về ý tưởng
quảng cáo thì em cứ nghĩ từ từ đi. Còn tên sản phẩm, sao em không lấy luôn cái
tên Hàn Vy?
- Hàn Vy?
- Ừ, đó là một thương hiệu đã có tiếng từ trước, chắc
chắn sẽ có nhiều người nhớ. Hơn nữa, thương hiệu đó lại là của bố em nên sẽ
không lo bị nói là ăn cắp bản quyền. Mà sử dụng một cái tên quen thuộc như thế
sẽ gợi sự tò mò về sản phẩm cho nhưng người trong nghề. Họ sẽ tò mò không biết
giữa nhà thiết kế sản phẩm lần này và thương hiệu Hàn Vy đã sụp đổ trước đây có
quan hệ gì với nhau không. Như thế chúng ta chưa cần làm gì đã tạo ra được hiệu
ứng thu hút tương đối tốt.
Lần đầu tiên Kiều Vy được thể nghiệm thế nào là đầu óc
nhà quản lí kinh doanh thiên tài. Cô quay lại nhìn Tử Du bằng ánh mắt muôn phần
ngưỡng mộ, đưa hai tay lên tỏ vẻ “Bái phục bái phục.” Nhận được ánh mắt của
Kiều Vy, Tử Du nở nụ cười tỏa sáng nhất của anh.
- Tại hạ không dám, không dám.
Nghe xong, hai người đều cười vui vẻ. Mọi tâm trạng nặng
nề buổi sáng đã được ném sạch sành sanh đi đâu hết. Nhìn người con trai đang
đứng đằng sau ôm cô, cô bỗng thấy thật an toàn. Lồng ngực anh rất rộng, bờ vai
anh cũng rất vững chãi, cô đặc biệt thích cảm giác được anh ôm từ phía sau. Lúc
đó, dựa vào người anh, cô có cảm giác không gì có thể chia cắt được bọn họ, anh
chính là chỗ dựa vững chắc nhất mà cô có. Thế giới hỗn loạn bỗng trở nên bình
yên bên anh.
Thôi vậy, đến đâu hay đến đấy. Anh không ghen có lẽ vì
anh tự tin, anh đủ tự tin vào tình cảm của cả hai, anh tự tin rằng dù Vũ có
xuất hiện cũng sẽ không thể chia cắt được bọn họ. Vì một lẽ, anh xứng đáng với
cô, xứng đáng với tình yêu mà cô dành cho anh, xứng đáng với bó hoa hồng trắng
mà một ngày đẹp trời nào đó, anh đã tặng cho cô.
Sau khi niềm vui mừng vì đạt giải qua đi, Kiều Vy lại
phải đối mặt với một vấn đề vô cùng đau đầu khác. Giải thì đoạt được rồi, nhưng
muốn mẫu sản phẩm này của cô trở thành sản phẩm đại diện của năm nay thì bản
thân cô lại phải tự thiết kế ra một đoạn phim quảng cáo dài năm phút. Vấn đề
này thực sự khiến cô vô cùng đau đầu. Tại sao lại hẳn những năm phút? Chẳng
phải quảng cáo bình thường trên tivi chỉ khoảng hai phút thôi sao, nhiều quảng
cáo còn tiết kiệm đến độ gần như chỉ kịp nhìn thấy tên của thương hiệu rồi sản
phẩm quảng cáo thôi, chẳng phải vậy sao? Nghĩ đến sao mình lại phải thiết kế
quảng cáo những năm phút, trong lòng Kiều Vy cảm thấy vô cùng buồn bực, buồn
bực vì cơ bản là cô hiện giờ chẳng có ý tưởng gì cả. Đến hai phút còn chẳng có
đừng nói là năm phút.
Gặp phải vấn đề
trước mắt, cô lại bức bối quay sang lườm người đang mải mê chúi đầu vào máy
tính làm việc bên cạnh. Chẳng là hôm nay Tử Du phải tăng ca ở công ty, không
muốn để Kiều Vy nhàm chán ở nhà nên lôi cô đến cùng. Nói là muốn cô đến vì
không muốn cô ở nhà ngủ nướng nhưng chủ yếu là không muốn dời xa cô. Càng ngày,
sự chiếm hữu của Tử Du với cô lại càng mạnh, dường như ngày nào không nhìn thấy
cô là thấy trong lòng bất an không yên. Đang làm việc thì Tử Du bỗng cảm thấy
có ánh mắt u hồn lạnh lẽo đang hướng mình phóng tới. Ngẩng đầu lên, thì ra Kiều
Vy đang nhìn anh bằng ánh mắt oán hận. Ánh mắt ấy của cô quả là khiến anh không
rét mà run.
- Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt ấy?
Cuối cùng cũng thấy Tử Du chú ý đến mình, Kiều Vy hài
lòng lên án.
- Còn không phải sao. Tại anh hết đấy.
Tự dưng bị đổ lỗi, Tử Du chẳng hiểu rốt cuộc mình lại
làm gì chọc tức cô rồi. Nhìn vẻ mặt hoang mang của Tử Du, Kiều Vy lại được thể
tiếp tục lên án.
- Còn không phải tại anh gửi bản vẽ của em đi sao? Giờ
sắp đến ngày phải gửi thiết kế quảng cáo về rồi mà em chẳng có ý tưởng gì. Làm
thế nào bây giờ?
Vừa nói cô vừa ôm gối dựa nằm bò ra ghế sofa trong phòng
anh. Lúc này Tử Du mới hiểu ra cô đang nói đến cái gì.
- Chẳng phải đã chọn được tên sản phẩm là Hàn Vy rồi
sao?
- Em không có nói đến tên gọi, là nói đến đoạn quảng cáo
cơ, hẳn là năm phút cơ đấy.
Vừa trả lời xong cái email cuối cùng, Tử Du cũng đứng
lên tiến lại gần cô, nhấc cô đang nằm trên sofa ôm vào lòng.
- Thế em có ý tưởng gì không?
Kiều Vy lại nhìn anh ai oán.
- Không có, có đã chẳng ngồi kêu ca với anh. Em không
biết đâu, anh làm phải làm cho trót đi, không được bỏ em một mình lo đâu đấy.
Nghe thấy giọng điệu nũng nịu của Kiều Vy, anh chỉ nhẹ
nhàng cười. Cô bé này lúc nào cũng vậy, làm việc vô cùng tùy hứng. Cái gì cô ấy
muốn làm thì đừng hòng người khác được đụng tay đến còn những việc không có
hứng thú thì tìm mọi cách để đùn đẩy cho người khác. Chẳng biết nên gọi cô là
cô bé lười biếng hay như thế nào nữa.
- Ừ, để anh xem xem. Đầu tiên là phải có chủ đề quảng
cáo. À, khoan đã, em muốn nhấn mạnh vào chỉ tập trung giới thiệu cái vòng hay
là muốn tạo hẳn thành một câu chuyện rồi mới dẫn ra sản phẩm là cái vòng?
- Em cũng không biết, nhưng em thích cách tạo một câu
chuyện hơn. Vì lần này quảng cáo những năm phút, em nghĩ tạo một bộ phim ngắn
thì cũng được, mà như thế sẽ không bị nhàm chán, ý đồ quảng cáo cũng không quá
rõ ràng.
Nghe cô nói xong, Tử Du chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát. Những
vấn đề quảng cáo sản phẩm, anh vốn không mấy xa lạ. Mỗi khi một sản phẩm mới ra
mắt thì lại càng phải đặc biệt chú trọng đến cách thức quảng cáo vì đôi khi
quảng cáo đã chiếm đến 50 % sự thành bại của sản phẩm rồi. Sản phẩm mới, nhất
là đối với một nhà thiết kế chưa có tên tuổi như Kiều Vy thì quảng cáo lại càng
quan trọng. Nếu quảng cáo không tốt, khách hàng sẽ chẳng thèm mất thời gian mà
xem xét để nhận ra thiết kế của cô có gì đặc biệt hơn các mẫu thiết kế khác.
- Trong thư có nói rõ là sẽ phát đoạn quảng cáo này ở
đâu không?
- Em cũng không rõ, chỉ thấy nói là trên các phương tiện
truyền thông, giải trí, quảng cáo và hệ thống các cửa hàng của hãng.
Tử Du lúc này lại chìm vào suy nghĩ. Nhìn gương mặt đang
suy nghĩ của anh, Kiều Vy bỗng nhớ cô đã từng đọc được ở đâu đó nói rằng “người
đàn ông quyến rũ nhất là khi họ tập trung làm việc.” Anh lúc tập trung suy nghĩ
vừa bớt đi phần lạnh lùng lại thêm vào vài phần chững chạc. Ánh mắt suy tư cho
thấy anh đang lên kế hoạch gì đó. Khung cảnh lúc này thực sự là rất đẹp, ánh
nắng nhẹ của ngày thu chiếu sáng đến hai con người đang ngồi trên sofa. Người
con gái nhỏ bé được người con trai ôm trọn tạo cho người ta một cảm giác anh
đang bảo bọc, che chở cô. Bàn tay người con gái khẽ giơ lên nhẹ vuốt khuôn mặt
đang trầm tư suy nghĩ của người con trai. Cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Vy
như kéo Tử Du ra khỏi luồng suy nghĩ của anh. Khẽ cúi xuống chạm vào đôi mắt
đang mơ màng nhìn anh, mỉm cười.
- Sao vậy?
Dường như vẫn còn đang mơ màng, Kiều Vy chỉ khẽ trả lời.
- Không có gì, chỉ là thấy anh làm việc rất là chăm chú.
Bó tay trước câu trả lời của cô, Tử Du chỉ mỉm cười,
nhấc cô lên để cô ngồi đối mặt với anh. Anh đang suy nghĩ cho cô mà cô lại
chẳng hề để tâm đến công việc của mình. Cô bé này đúng là khi đã tìm được người
gánh việc hộ mình thì sẽ quên luôn đó là trách nhiệm của mình và mặc định luôn
công việc này đã được sang tên đổi chủ.
- Anh đang nghĩ nếu điều kiện quảng cáo là như thế thì
làm một đoạn phim ngắn cũng được.
- Em cũng thấy làm một đoạn phim ngắn sẽ rất thú vị
nhưng vấn đề là như thế thì phải quay phim rất kì công mà thời gian lại không
còn nhiều. Quay phim phải tìm được diễn viên này, rồi lại tìm cảnh quay rồi …
- Cũng chưa chắc đã cần phải như thế.
Cảm thấy Kiều Vy lại bắt đầu phức tạp hóa mọi chuyện, Tử
Du đành nhẹ nhàng ngắt lời cô. Gì chứ cô bé này thì anh lạ gì, luôn suy nghĩ
mọi chuyện quá lên rồi lập tức bác bỏ mọi loại ý kiến, cho rằng nó sẽ không khả
thi. Nhưng cô không hiểu là có nhiều cái nói thì nghe có vẻ to tát, phức tạp
nhưng thực tế khi bắt tay vào làm rồi sẽ cảm thấy nó không phức tạp đến thế.
- Em thử nghĩ xem, có phải là cái vòng này em thiết kế
theo phong cách cổ trang không? Nếu mà lấy theme là cổ trang là chủ đạo thì
đoạn quảng cáo cũng không nhất thiết phải quay phim trực tiếp. Em xem như mấy
game võ hiệp truyền kì gì đó, những đoạn phim quảng cáo của họ cũng đều là dùng
đồ họa nhân vật dựng nên. Hiệu ứng đạt được cũng tương đối tốt, mà cũng tiết
kiệm được thời gian quay ngoại cảnh, chủ yếu là cần có người sử dụng tốt đồ
họa, chú trọng vào thiết kế phong cảnh trong clip và nhân vật là được rồi.
Kiều Vy thực sự choáng váng. Thực sự ý tưởng của anh
không có gì sáng tạo cả vì như anh nói đã có rất nhiều công ty quảng bá game đã
dùng cách đấy nhưng để liên hệ được giữa game và trang sức thì quả là cô chưa
nghĩ đến. Chỉ trong một thời gian ngắm từ lúc cô kêu ca với anh mà anh lại có
thể ngay lập tức đưa ra ý tưởng và kế hoạch cụ thể như thế, đúng là không tầm
thường chút nào. Thấy Kiều Vy vẫn đăm chiêu suy nghĩ, Tử Du liền nói tiếp.
- Thực ra anh cũng chỉ nghĩ thế thôi, nếu em không muốn
chúng ta có thể nghĩ cách khác.
- Không phải. Em thấy cách đấy cũng rất hay. Nhưng mà em
không biết mấy cái thiết kế đồ họa đấy nên đang suy nghĩ xem có thể nhờ ai
không.
Vấn đề này không phải Tử Du không nghĩ qua. Khi anh đưa
ra một ý tưởng, thường là anh luôn lường trước tất cả những thứ cần thiết rồi.
Những vấn đề sau này gặp phải đều là những vấn đề phát sinh nho nhỏ thôi.
- Vấn đề đấy em không cần phải lo, anh có một người bạn chuyên
về mảng này, có thể nhờ cậu ta làm giúp. Em chỉ cần viết ra cho anh ý tưởng câu
chuyện mà em muốn sử dụng, anh sẽ bảo cậu ta thiết kế nhân vật rồi dựng cảnh
cho phù hợp, thế là xong thôi. Ý tưởng câu chuyện nếu em thấy được thì anh có
thể chọn một câu chuyện cổ nào đó rồi biến tướng nó đi một chút là được, vì
cũng chỉ là quảng cáo thôi nên nội dung không cần quá sâu sắc hay độc đáo đâu,
tạo hình thiết kế đẹp, bắt mắt dễ hiểu là được rồi.
- …Thể là xong rồi ạ?
- Ừ, vấn đề của em đã được giải quyết.
Tại sao vấn đề làm cô trăn trở đau đầu suốt một tuần qua
mà anh lại có thể giải quyết đơn giản thế nhỉ. Không thể nào mà chỉ có một lúc
như thế mà anh có thể lo chu toàn từ việc thiết kế đến ý tưởng như thế. Nhất
định là anh biết cô sẽ gặp rắc rối trong vấn đề này nên đã thay cô suy nghĩ chu
đáo từ trước, chỉ đợi cô mở miệng hỏi là sẽ tuôn ra một tràng thể hiện năng lực
cho mà xem. Nhất định là thế rồi. Nhưng cô còn chưa kịp thuyết phục bản thân
xong thì anh lại nói tiếp.
- Xin lỗi em, thực sự là độ này anh hơi bận rộn nên
không quan tâm nhiều đến chuyện đấy được. Nhất thời chỉ có thể nghĩ ra cách đó
là cách đơn giản mà dễ dàng nhất.
- … Nhất thời? Em vừa nói em nghĩ mãi không ra thế mà
anh lại nói là anh nhất thời đã nghĩ ra cách giải quyết. Du, anh có phải là
đang xỉ nhục IQ của em không?
- …
Đối mặt với khuôn mặt đang nhịn cười vô cùng đau khổ của
anh, cô bỗng có cảm giác chắc chắn anh đang xỉ nhục IQ mình thấp quá, nghĩ suốt
một tuần mà vẫn chưa ra cái gì. Đang định phản kháng thì nhớ ra thiết kế như
thế nào vẫn phải dựa vào anh nhờ bạn giúp, thôi được, lần này cô nhịn, cô sẽ
nhịn…Thấy vẻ tức giận nhưng không nói gì của cô mà anh không nhịn được nữa, lại
ôm cô rồi cười như nắc nẻ. Độ này anh có vẻ bị nghiện ôm cô, cứ lúc nào chỉ có
hai người là y như rằng anh lại ôm cô. Nhiều lúc Kiều Vy lại tự hỏi chẳng nhẽ
anh bình thường thiếu thốn tình cảm quá nên giờ mới thích ôm cô như thế chăng?
Khi Tử Du tăng ca xong thì mặt trời cũng đã chuẩn bị
lặn. Kiều Vy còn đang trong nhà vệ sinh rửa mặt thì điện thoại của cô trên mặt
bàn Tử Du bỗng kêu inh ỏi. Bản nhạc chuông “Em vẫn ổn thôi” lại vang lên. Không
nén nổi tò mò, Tử Du liền ngó xem ai gọi cô, trên điện thoại chỉ hiện lên một
chữ “Vũ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT