Ngày nảy ngày nay, tại một ngôi trường có tên là Danh Vọng, năm đó có một
khóa học sinh thật tiêu biểu, tiêu biểu cho cái người ta gọi là sự học. Sở dĩ
trường đó có tên là Danh Vọng vì đó là một trường cũng thuộc hạng Top ten trong
thành phố, rất nhiều học sinh ước ao được học trong ngôi trường đó nhưng sự
thật sau khi họ vào được trường rồi thì chỉ có họ mới hiểu. Nhưng cũng có không
ít học sinh không hề muốn vào ngôi trường đó. Lí do ư? Nói đến lí do cũng có
thể kể ra n loại lí do. Người thì vì muốn vào cùng trường với bạn cấp hai của
mình, người thì không muốn vào một ngôi trường quá nổi tiếng để phải bon chen
với người ta. Nhưng cuối cùng tất cả đều nhắm mắt đăng kí bừa để vừa lòng cha
mẹ.
Nhưng có một sự thật mà ai cũng biết rằng dù muốn hay không muốn thì họ
cũng đã vào trường rồi và họ phải thích nghi với môi trường ấy. Dù là có đủ
điểm thi đầu vào hay phải đi “cửa sau” thì khi vào trường rồi chẳng ai còn băn
khoăn chuyện đầu vào như thế nào nữa. Dù có ghét bỏ ra sao thì đây cũng sẽ là
ngôi nhà của họ trong ít nhất là ba năm nữa. Và thế là họ dần hòa nhập vào cái
môi trường ấy và cùng vun đắp cho cái danh vọng của mình. Danh vọng mỗi người
một khác, có người có danh vọng hướng thiện có người không, nhưng đều là danh
vọng. Có lẽ, chính vì thế mà ngôi trường dần đã được đổi tên thành Danh Vọng.
Một năm trước, một ngày trước khi nộp hồ sơ vào cấp ba, ở sân trường cấp hai
nào đó:
- Cậu vào trường gì?
- Danh Vọng…
- Thế à? Cuối cùng cậu cũng đã quyết định rồi.
- Cậu biết là tớ không thể làm khác được mà. Bố mẹ tớ…
- Được rồi, tớ hiểu mà. Cậu không cần nói nữa. Tớ hiểu khoảng cách và sự
khác biệt giữa cậu và tớ.
- Vũ, cậu thôi cái cách nói đấy được không. Chúng ta có thể…
- Vy Vy, chúng ta chia tay đi.
- …
- Cậu hiểu điều này hơn tớ mà. Cậu có con đường của cậu. Cậu lựa chọn là
một đứa con ngoan, tớ quyết định thực hiện giấc mơ của tớ.
- Cậu thật ích kỉ đấy Vũ ạ. Tớ tưởng cậu sẽ hiểu tớ cơ nhưng cậu cũng
chẳng khác gì họ cả.
- Tớ xin lỗi, Vy Vy. Chúc cậu hạnh phúc với con đường mà cậu đã chọn.
- …
Một năm sau, tại ngôi trường cấp ba mang tên Danh
Vọng:
Tùng… tùng… tùng…
- Vy Vy nhanh lên trống vào giờ rồi
đấy.
- Đừng gọi tớ là Vy Vy. Chỉ có một
chữ Vy thôi. Hoặc gọi là Kiều Vy cũng được.
- Nhưng mà gọi là Vy Vy nghe hay mà
thân mật hơn mà.
- Tớ không thích.
- Sao lại thế?
- Con thưa cô cho chúng con vào lớp.
Tích tắc... tích tắc… tích tắc…
- Sao giờ này mới vào?
- Dạ… ừm… lúc nãy con đi xem điểm
nên không vào kịp ạ.
- Điểm lúc nào xem chẳng được. Xem
lâu đến thế cơ à mà phải vào muộn. Vào đi.
Tùng... tùng… tùng…
- Hix sao hôm nay lại có tiết dạy
thay cơ chứ để mình bị ăn mắng. Vy Vy may mà cậu nhanh trí.
- Đã nói đừng gọi tớ là Vy Vy mà.
- …
Vậy là đã một năm kể từ khi Kiều Vy bước chân vào ngôi trường Danh Vọng
này. Cô vẫn không thể quên Vũ, cô chắc rằng người ấy giờ đây đang ở một phương
trời xa lắm và đang thực hiện ước mơ của mình. Còn cô thì đang kẹt ở đây tại
cái ngôi trường Danh Vọng này. Cô cũng từng có ước mơ của mình, cả Vũ và cô
cũng đều từng hẹn nhau sẽ thi vào trường nghệ thuật, cùng phấn đấu để thực hiện
ước mơ của mình. Nhưng cuối cùng cô không thể giữ lời hứa đó với Vũ, và kết quả
là họ đã chia tay nhau. Cô không trách Vũ vì dù sao người bội ước trước cũng là
cô, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào nữa. Cô không thể làm trái ý bố mẹ được,
Vũ thì khác, cha mẹ cậu hoàn toàn ủng hộ việc cậu tự lựa chọn hướng đi riêng
cho mình.
Chia tay Vũ, cô không quá buồn vì dù sao tình cảm giữa hai người cũng chỉ
là một sự rung động đầu đời, cô chỉ đôi khi nhớ chứ không đau khổ vì điều đó.
Nhưng dù sao việc được gọi bằng cái tên Vy Vy khiến cô không thoải mái. Từ
trước đến giờ chỉ có Vũ từng gọi cô như thế. Và chắc rằng cho đến khi cô không
còn nhớ đến Vũ nữa cô sẽ không cho phép ai gọi mình bằng cái tên Vy Vy ấy nữa.
Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cô bỗng thấy lòng mình nhói đau nhưng lần này không
phải vì Vũ.
Cô đau khổ vì cô đã đánh mất giấc mơ của mình. Học ở ngôi trường này cô
chưa bao giờ hòa nhập được dù cô có cố đến đâu đi chăng nữa. Ngôi trường này
đối với Vy chẳng khác nào cái lồng giam giữ đôi cánh muốn bay cao bay xa của
cô. Vy là người có tâm hồn phóng khoáng, cô ít khi lo nghĩ về chuyện học vì dù
sao cô cũng cho rằng sự học không phải là giá trị duy nhất để đánh giá một con
người. Nhưng học trong ngôi trường này, áp lực bài vở và điểm số khiến cô thấy
ngạt thở không tìm được lối thoát. Nó như chặn đứng mọi mơ mộng, hoài bão của
Vy và kéo cô xuống mặt đất thô cứng lạnh lẽo.
Bạn bè cô cũng vậy. Cô cảm thấy mình không thể hòa nhập với họ. Một số
những người chơi với cô, và nhận cô vào nhóm của họ thì đều dường như không
hiểu cô nói về cái gì. Mỗi khi cô nói về mong muốn, ước mơ của mình thì họ đều
cười và cho rằng cô thật viển vông, không hề có thật. Cô buồn nhưng cũng đành
chịu, không phải ai cũng hiểu được những gì mà cô nói. Nhưng người từng hiểu nó
thì giờ đã không còn ở bên cô nữa, mỗi người một hướng đều đang theo đuổi ước
mơ của mình chỉ có cô là kẹt ở đây.
Cô đã từng tự nhủ phải cố hòa nhập và tìm cơ hội để thoát ra nhưng dần
dần cô bị cuốn vào cái vòng xoáy ấy và không thể thoát ra được. Cái vòng xoáy
danh vọng ở trường và nó làm cô mệt mỏi, đánh mất chính mình. Và mọi chuyện trở
nên tồi tệ khi có một nhóm trong lớp, hội những người tự cho mình là lãnh đạo
mà theo cô phải gọi là Hội vô công rồi nghề của xã hội xuất hiện và biến cuộc
sống của cô trở nên lộn xộn.
Đôi khi cô tự hỏi mình đã làm gì cái nhóm đó để họ có thành kiến với cô
như thế chứ. Tất cả những gì cô làm là đến trường đầy đủ mỗi ngày, và cố gắng
để hòa nhập với họ đến nỗi cô đang ngày càng đánh mất bản thân mình. Vậy mà
thay vì thông cảm họ lại đối xử như thế với cô sao. Trong cô dần hình thành nỗi
bực tức đối với họ. Cô thấy cuộc sống thật bất công với mình. Cô ghét những
người đó, những người bạn xung quanh cô lại không muốn đứng lên chống lại mà
chỉ muốn chịu đựng để sống cho qua ngày. Chính điều đó càng khiến cô ghét cái
lớp học này, ghét cái ngôi trường này hơn, và điều đó lại càng làm cô nhớ đến
Vũ nhiều hơn.
Vy vẫn thường tự hỏi rằng nếu giờ này cậu đang ở bên cô thì liệu tình
hình có tốt lên không? Liệu cậu sẽ nói gì với cô? Vũ phải tự lập từ nhỏ, cuộc
sống của cậu không yên bình như Vy. Đối với Vy dù là bằng tuổi nhưng cậu không
chỉ như một người bạn, người mà Vy thích mà còn là như một người anh trai. Khi
chị gái của Vy ra đi, Vũ đã dần thay thế được vị trí đó. Cậu đã giữ cho tâm
trạng của Vy được bình yên mỗi khi nó muốn nổi sóng. Có lẽ vì thế mà Vy đã quá
dựa dẫm vào người khác, trước đây là chị gái, sau đó là đến Vũ. Nhưng giờ khi
cả hai người đã đi thì chỉ còn lại một mình Vy giữa cái mớ bòng bong mang tên
cuộc sống này. Nhìn ra ngoài cửa sổ như hai thanh sắt nhà tù đối với cô, trời
bên ngoài vẫn trong xanh là vậy, vẫn thật yên bình nhưng sao trong lòng cô lại
dậy sóng.
- Vy, cậu đang làm gì đấy? Nhìn cậu như người mất hồn ý.
- Không, tớ chỉ đang nghĩ thôi.
- Thôi không phải nghĩ gì nữa đâu. Đời còn dài giai còn nhiều, nghĩ nhiều
làm gì cho mệt.
Cười. Vy chỉ biết cười như vậy trước nhưng câu bông đùa như vậy của Thu
Ly, một người bạn trong hội Những người vô hình của cô. Thu Ly là một người
tốt, Vy biết điều đó nhưng chẳng hiểu sao cô không thể tâm sự nỗi lòng của mình
với Ly. Có lẽ vì đầu óc của Ly quá đơn giản hay là do Ly quá khác cô. Hội Những
người vô hình của Vy đựơc thành lập không phải trên cơ sở cùng chung tính cách
mà hội là tập hợp những người đã chán ngán cái cuộc sống vật vờ ở trường và
luôn bị hội Những đứa con cưng của trời hay có tên gọi khác là hội Những kẻ vô
công rồi nghề của xã hội chèn ép, đe nẹt. Họ cũng như Vy đều coi ngôi trường
Danh Vọng này chẳng khác gì một cái toilet vậy. Khi chưa vào được thì muốn vào
cho nhanh nhưng khi đã vào được rồi thì lại chỉ muốn ra càng nhanh càng tốt.
Có lẽ chính vì thế mà những người trong hội này chỉ tụ tập lại để cùng
giúp nhau vượt qua chuỗi ngày đau thương này chứ không hoàn toàn có điểm chung
để tin tưởng. Vy có thể đã không phải là một trong số họ nếu như vào cái ngày
ấy cô chọn đi theo số đông để tẩy chay một bạn trong lớp. Nhưng thực tế là cô
đã không làm như vậy. Cô đã nghĩ rằng người bạn đó chẳng làm gì hại đến mình,
không thể tự dưng về hùa mà tẩy chay người đó như thế. Vy chưa bao giờ hối hận
vì quyết định này nhưng dù sao kết quả cũng không thể chối cãi là cô kết thúc
trong hội này. Thực ra ở trong hội cũng chẳng có gì là xấu đối với Vy, ít nhất
cô cũng không một mình, vì dù có thế nào thì họ cũng sẽ không bỏ mặc cô. Còn hội
những kẻ vô công rồi nghề kia mà có tên gọi viết tắt là RP (royal pain) cũng
gồm toàn những kẻ cô chẳng quí nên cũng chẳng sao.
Ngoài ra Vy cũng có một “gia đình” có quy mô cũng không nhỏ trong lớp. Cô
có một chồng, một vợ, hai con, một cháu, một mẹ chồng và còn kha khá chị em họ
hàng mà cô nhiều khi cũng chẳng nhớ hết nữa. Nhưng không phải ai trong số đấy
cũng luôn đứng ở bên cô, một số chỉ nhận gọi là cho có mà thôi.
- Anh, anh lại ngồi thơ thẩn nghĩ đi đâu đấy? Em bảo, em cho xem cái này
hay cực. Hôm trước em mất cả ngày làm theo lời anh cuối cùng cũng convert được
mấy cái MV của Jay Chou vào điện thoại rồi đấy.
- Thế à? Ừ để anh xem xong có gì bắn cho anh mấy bài nhớ.
Hồng Mi - là đứa em nhận Vy làm anh rể vì lí do anh của nó là vợ của Vy,
thật là chẳng phân biệt giới tính gì cả, cứ loạn hết cả lên. Nhưng mà chẳng
sao, gia tộc nhà Vy cũng loạn luân đầy, chẳng có trên dưới gì cả. Hồng Mi vốn
thích Jay Chou, Vy cũng từng khá thích anh này nên cũng gọi là có điểm chung.
Lon ton chạy ra chỗ Hồng Mi, cô cũng dứt ra khỏi dòng suy nghĩ đang bề bộn của
mình.
- Hôm qua em mất cả buổi sáng để làm mấy cái này đấy. Anh thấy em siêu
không? Khổ nỗi mấy cái vụ tin hay phần mềm này là em gà lắm.
- Ừ để anh xem nào.
Tùng… tùng… tùng…
Trống đánh vào giờ rồi, sao nhanh thế nhỉ. Ngồi trong lớp nhưng đầu óc Vy
không thể tập trung vào môn học được. Lí do cũng thật đơn giản, cô thấy những
gì mình đang phải học quả thật là vô nghĩa. Nhìn thấu nền giáo dục của đất nước
thân yêu của mình, Vy càng thấy thật chán nản vô cùng. Vy thấy buồn khi nghĩ
đến cuộc sống năng động ngoài kia, vượt ra khỏi đất nước luôn tự hào là anh
hùng này. Ở đó cô biết có sự tự do thực sự dành cho cô. Vy cũng đang rất cố
gắng để vươn tới cái tự do đích thực đấy nhưng cô vẫn cảm thấy bức bối. Bức bối
vì nhiều chuyện, vì phải học ở nơi cô không thực sự muốn, vì phải học những cái
cô biết sau này cô sẽ chẳng dùng đến. Thật là một nghịch cảnh mà không phải chỉ
Vy mà các bạn của cô cũng đều nhận ra điều đó.
Cô ước rằng mình không phải ngồi ở đây mà được bay về nhà, nếu không được
chơi thì thôi cũng ít nhất là cho cô thời gian để được học cái cô thích và thực
sự cần thiết cho tương lai sau này của cô. Nhưng rồi nghĩ mãi thì cũng đến thế,
dù sao muốn làm gì thì làm Vy cũng phải cố gắng làm sao đừng để cho điểm mình
quá thấp. Ước mơ bay cao bay xa của cô đến một miền đất lạ còn phụ thuộc vào
học bạ của cô mà. Biết làm sao được, đành cố lên thôi vậy…
Lại tắc đường nữa sao, thật là chán. Con đường Vy đi học ngày nào cũng
thế, cứ đến giờ này là lại tắc chật cứng người. Dân cư khu vực này cũng chẳng
đông đúc, chẳng giàu có đến độ có ô tô đi để đến nỗi tắc đường, ấy vậy mà nó
lại thường xuyên bị tắc đường mới hay chứ. Thật là kì lạ. Điều này thực sự
khiến Vy khó hiểu nhưng cô vẫn thường tự đùa với mình rằng tắc đường thế này
khéo lại làm cho cuộc sống của cô thêm thi vị.
Đùa là vậy nhưng Vy vẫn không thể xua tan cảm giác khó chịu của mình khi
phải lết từng bước mới về được đến nhà. Thật là khổ sở hết mức. Hôm nay cũng
vậy, đang hí hửng vì hôm nay lấy xe sớm được về sớm thì gặp ngay đám tắc đường.
Với tình hình tắc dài thế này, Vy dám chắc mình không thể về nhà trước sáu giờ
tối. Tắc đường đã là một chuyện còn vấn đề khí thải, khói bụi lại là vấn đề
khác. Nghĩ thầm không biết với cái tình hình này không biết mình có sống được
quá mười năm không nhỉ, Vy tự cười mình rồi cố gắng nhích từng bước về nhà.
Đúng như dự đoán, đúng sáu giờ Vy bước chân được về đến nhà, thấy bố đang
ngồi xem ti vi rất nhàn rỗi.
- Con chào bố!
- Sao về muốn thế?
- Con bị tắc đường. Sao cái đường
nhà mình hay tắc thế ạ? Khéo thế này chẳng mấy con bị bệnh viêm phổi.
- Ôi dời còn tắc dài. Mà về sau
còn tắc nhiều hơn ý chứ. Càng ngày càng nhiều ô tô lao xuống đây mà.
- Con chết đây. Sao mà lắm ô tô
thế chứ….
Leo lên phòng, trở về cái “tổ” của
mình, Vy mới cảm thấy thực sự được bình an. Căn phòng mới được Vy tân trang lại
nên cũng gọi là có cái mới. Ngắm căn phòng mà trong lòng cảm thấy thật tự hào
với sự sáng tạo của mình, Vy thay quần áo và xuống xem ti vi với bố. Xem ti vi
với bố tuy không thể gọi là một “thú vui tao nhã” của Vy nhưng cô thấy vui khi
làm việc đó. Ít nhất sau những gì bố mẹ dành cho Vy cô nghĩ rằng việc chia sẻ
một khoảng thời gian trong ngày của cô cho bố là cần thiết. Đằng nào tối ăn cơm
xong là cô lại lên phòng học và sau đó đi ngủ luôn rồi, làm gì còn thời gian
nào nữa đâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT