Khi Tử Du đưa cô về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Cũng chỉ tại đang
đi, anh kêu đói, mà về nhà lại không có ai nên muốn mời cô đi ăn cùng rồi hẳng
về. Nghĩ là cũng chẳng thiệt thòi gì, với lại nghĩ rằng anh sống một mình, về
ăn một mình cũng buồn, mà người ta đã đưa mình về nhà, nên Kiều Vy cũng không
nỡ để anh mang bụng đói về nhà. Thực ra Tử Du cũng là người rất dễ chịu, nhìn
bề ngoài anh đối với mọi người có phần lạnh lùng, xa cách nhưng đối với những
người đã thân thiết với anh, anh lại là một con người hoàn toàn khác.
Lúc đầu, hai người còn khá ngại ngùng nhưng về sau, cô và anh nói chuyện
cũng dần thoải mái hơn. Dần dần, cả hai người cũng trở nên cởi mở hơn. Họ trò
chuyện như những người bạn. Khi cô biết anh hơn cô những tám tuổi, cô còn vô
cùng ngạc nhiên. Cả vẻ bề ngoài lẫn cách nói chuyện của anh đều trẻ hơn tuổi
rất nhiều. Ặc, sao cô lại toàn nghĩ về anh thế này. Tự gõ đầu mình, cô thật là
không có tiền đồ mà. Mới tiếp xúc với anh có một lúc mà đã bị anh cuốn hút rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định trèo lên giường đi ngủ. Mai còn phải đi làm
nữa. Mà nhắc đến đi làm, hôm nay đi cả ngày, xe vẫn chưa mang đi sửa, mai đành
dậy sớm đi xe buýt vậy. Ôi thật là mệt mà.
Khi Kiều Vy đã yên vị lăn qua lăn lại trên giường thì lúc này, Tử Du mới
về đến nhà. Nói là tiện đường chứ thực ra nhà anh và nhà cô không hề gần nhau
tí nào. Nhưng mà muốn nói chuyện nhiều hơn với cô, chắc cũng chỉ còn cách đó.
Kiều Vy - một cô gái thật thú vị. Trông cô có vẻ là một cô gái cởi mở, dễ gần
nhưng càng nói chuyện với cô, anh lại càng cảm thấy cô không chỉ là một cô gái
vô tư, vô lo, đơn giản như mọi người vẫn thấy. Bản thân cô chính là một quyển
sách mà anh cảm thấy, chừng nào anh chưa đọc đến trang cuối, anh vẫn không biết
đó là một quyển sách như thế nào. Nói chuyện với cô tuy có phần khá ngô nghê,
trẻ con, nhưng lại không hề nhàm chán, gần gũi nhưng không suồng sã, xa cách
nhưng không lạnh nhạt. Ôi mà có chuyện gì xảy ra thế này? Sao càng tiếp xúc
nhiều với cô, anh lại càng suy nghĩ nhiều về cô hơn vậy? Đi ngủ, đi ngủ sẽ
không nghĩ nữa.
Thế là tối hôm đó, có hai người nghĩ về nhau rồi chìm vào giấc ngủ. Do
tối đi ngủ sớm mà sáng hôm sau, Kiều Vy đã rất đúng giờ, quần áo chỉnh tề, dung
nhan tươi tỉnh đứng chờ nghiêm túc ở bến xe buýt. Chưa chờ được bao lâu thì
bỗng có một chiếc xe ô tô đen đỗ trước mặt cô. Người ngồi trong xe từ từ hạ
kính xuống, không ai khác chính là Tử Du.
- Ơ, anh Tử Du!
- Ha ha thật là có duyên, em chuẩn bị đến khách sạn à?
- Vâng ạ, sao anh đi làm sớm vậy?
- Chuyện, anh là giám đốc mà. Lên xe đi, anh đưa em đi luôn.
- Ơ, thế thì tốt quá.
Vừa trèo lên xe, cô mới phát hiện ra bài hát mà anh đang bật:
“Là ai đã gây ra cho em vết thương ngày hôm qua.
Ngày hôm nay tôi muốn em quên đi tất cả.
Là em, là tình yêu em đã làm tôi trở nên mạnh mẽ.
Vì em mà tôi tranh đấu, vĩnh viễn không nhận thất bại.
Hãy để tôi chăm sóc em, tôi muốn mang đến hạnh phúc
cho em sau những ngày đau khổ ấy.
Tôi đã vượt qua sự tưởng tượng của chính mình.
Mọi vất vả đau thương tôi nguyện vì em gánh vác.
Hãy để tôi
chăm sóc em, tương lai của em hãy để tôi gánh vác.”
- Ơ anh cũng nghe nhạc Trung
à?
- Ừ, ngày xưa anh có từng học
qua tiếng Trung. Anh có một nửa là người Trung mà.
- Một nửa người Trung?
- Ừ…
Thế là dưới
sự tò mò gợi chuyện của Kiều Vy, Tử Du đã thành thật khai ra về hoàn cảnh gia
đình nhà anh cho Kiều Vy. Thì ra, anh sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, thế mà
nhìn chả thấy giống gì cả.
- Em thích tiếng Trung sao?
- Vâng, em thấy tiếng Trung rất thú vị. Nền văn hóa, lịch sử của Trung
Quốc cũng rất thú vị.
- Em có vẻ hứng thú với lịch sử?
- Tất nhiên rồi. Em cực thích lịch sử luôn ý…
Câu chuyện của hai người cứ kéo dài kéo dài mãi. Từ hai
người xa lạ, những câu chuyện về bản thân giúp họ hiểu thêm về sở thích, tính
cách, thói quen của nhau.
- Em có học tiếng Trung không?
- Em đang học tiếng Trung mà. Mà
anh chắc chắn rất giỏi tiếng Trung, phải dạy em vài chiêu cơ bản đấy. Đây là
bài gì của Mayday ý.
- Hãy để anh chăm sóc em.
- À à, đúng rồi ạ.
Kì lạ, sao cô
cứ có cảm giác lúc anh nói ra tên bài hát này anh lại quay qua nhìn cô, ánh mắt
có phần ấm áp đến thể nhỉ? Chắc cô bị ảo tưởng sức mạnh rồi, làm gì có chuyện
anh lại dùng loại ánh mắt đầy tình cảm thế để nhìn cô. Nhưng chỉ nghĩ đến đấy
thôi cũng khiến gò má cô ửng hồng.
- Sao mặt em tự nhiên lại đỏ
như thế? Không khỏe sao?
- A không có gì ạ, chắc tại
trong này hơi bí đó.
- Vậy sao? Thế em mở cửa sổ
xuống cho thoáng cũng được.
- Vâng ạ.
Thế là Kiều Vy cứ mang cái tâm
trạng lửng lửng lơ lơ ấy đến khách sạn. Vừa bước vào phòng làm việc, Tử Du như
biến thành một con người khác. Vừa rồi anh gần gũi, thân thiết với cô là thế,
giờ lại trở nên giống một ông sếp thực sự, bận rộn đủ việc. Thế là Kiều Vy chỉ
còn cách tình thương mến thương, cùng xử lí đống văn kiện, công việc lặt vặt
của thư kí cùng Krystal.
- Tiểu Vy, mau khai sẽ được
khoan hồng.
Đang gõ văn bản, cô bỗng thấy
Krystal bá vai bá cổ mình.
- Khai gì cơ ạ?
- Hôm nay nha, chị thấy có
người đi cùng xe với sếp nhà mình á.
- …
- Người đấy tình cờ lại rất
giống em nha ha ha.
Krystal vừa dùng đến tuyệt
chiêu nụ cười phù thủy đã khiến cô sởn cả gai ốc. Thật là còn vòng vo gì nữa
chứ, làm gì có người nào giống cô, người đó chính là cô mà.
- Em chỉ là tiện đường. Sếp
thấy em đang chờ xe buýt nên tiện đường đưa đi thôi.
- Ồ, khéo nhỉ. Sao chị chả bao
giờ được tiện đường thế nhỉ?
- Chị này…
- Ha ha chị đùa thôi, Tiểu Vy
Vy. Chị đây nói cho em biết, sếp nhà mình rất là lạnh lùng nha, cơ mà chị lại
thấy sếp không có lạnh lùng với em như thế đâu. Thật là kì lạ đó.
- Chẳng qua là em quen với bạn
của sếp thôi.
Kiều Vy thực
không muốn có những thông tin đồn đại không hay về cô và anh. Môi trường công
sở ghen ghét, đố kị nhau như thế nào, cô đã từng được nghe kể. Ngoài mặt người
ta còn nói nói cười cười với mình nhưng không biết trong lòng thực ra đang bày
mưu tính kế điều gì. Dù sao cô cũng mới đến đây, chưa hiểu bất kì cái gì, cẩn thận
một chút vẫn hơn. Hơn nữa, sự thật là giữa anh và cô đúng chỉ là tình cờ, cô
cũng không muốn chuyện này đến tai Tử Du, anh lại hiểu nhầm là do cô phao tin
đồn thất thiệt.
- À, mai mối như thế cũng tốt
mà.
- Krystalll, chị lại trêu em
rồi.
- Bé con, trêu em thật là thú
vị nha. Nhưng mà chị nói thật đấy. Chị đây thấy em rất có triển vọng giành được
cảm tình của sếp nha. Sếp già nhà mình cũng cần có người chăm sóc rồi ha haha…
- Ai nói tôi già?
Krystal còn
chưa cười xong thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng. Thầm chửi rủa
sao số mình đen đủi như vậy? Nói xấu sếp lần nào là bị tóm ngay, Krystal liền
thức thời sửa sai.
- Nói em, là nói em đã già rồi,
cần phải tìm người chăm sóc ngay không thì sẽ không kịp nữa.
Lời còn chưa nói xong, cô nàng đã lượn vèo một vòng về
bàn làm việc của mình, không quên bỏ lại câu cảm than “Ôi! Tôi đã già thật
rồi!”
- Em đừng để ý, cô ấy hay trêu đùa lung tung vậy đấy. Đúng là giao cho cô
ấy quá ít việc rồi.
- Không có gì đâu ạ, chị ý cũng rất vui tính. Có chị ý, em thấy làm việc
rất thoải mái mà.
- Vậy sao?
- Thật mà.
Nói rồi cô cũng không quên khuyến mãi thêm nụ cười vô cùng tin tưởng,
cộng thêm giơ ngón tay cái chỉ lên trời. Nhìn bộ dạng này của cô, Tử Du không
kìm được khẽ mỉm cười khiến cho ai đó, ngón tay đang giơ bất động trong không
khí, đứng hình mất mấy giây. Đợi đến lúc anh đi rồi, cô mới hoàn hồn trở lại.
Đúng là trai đẹp chỉ nên đứng từ đằng xa nhìn mà, cô còn chưa lại gần lắm mà đã
suýt bị hút hồn mất rồi.
Mới đó mà đã ba tháng kể từ lúc Kiều Vy bắt đầu vào thực tập ở khách sạn
Trấn Phong của Tử Du. Từ tuần trước khi cô bắt đầu được nghỉ hè, thì ngày nào
cô cũng bắt đến đây làm việc. Tuy Tử Du cũng từng nói với cô.
- Em không cần phải ngày nào cũng đến đây như thế. Nghỉ hè cũng nên tranh
thủ đi chơi chút chứ, em chăm chỉ như thế chỉ tạo cơ hội cho Krystal lười nhác,
đùn đẩy việc cho em thôi.
- Không sao mà. Đằng nào ở nhà em cũng chẳng có việc gì làm. Đến đây cũng
vui, ít nhất còn có Krystal chơi cùng.
- Em chăm chỉ như thế bỗng làm sếp như anh cảm thấy mình hơi bị bóc lột
thực tập sinh.
- Không có gì, anh trả thêm lương cho em là được rồi mà.
- Em cũng thông minh phết đấy chứ.
- Chuyện, em mà.
Đây là một trong số những mẩu hội thoại trong những lần Tử Du đưa Kiều Vy
đi làm. Vì chỗ làm cũng khá xa so với nhà cô nên sau khi quán triệt tinh thần
con gái, mẹ cô đã ra chỉ thị “Thôi, cứ đi xe buýt đi con ạ. Đi xe máy mệt lắm.”
Đối với Kiều Vy thì đi gì cũng chỉ như nhau thôi, nên cô cũng đồng ý với mẹ.
Nhưng cũng khéo thay, từ hồi cô chuyển hoàn toàn sang đi xe buýt, Tử Du lại
hoàn toàn căn chuẩn lúc cô đang đứng đợi xe buýt để phóng qua. Thế là lại điệp
khúc tiện đường, cô lại được anh cho quá giang đến cơ quan. Thậm chí cô còn
nghi ngờ nếu như không phải lúc về anh hay phải đi tiếp khách chứ không về
thẳng nhà thì liệu anh có trở thành tài xế đưa đón của cô luôn không nữa. Lúc
đầu, Krystal còn tò mò, suốt ngày bám theo cô hỏi han rút cuộc quan hệ của cô
và anh như thế nào, Kiều Vy cũng kiên trì giải thích cùng thuyết phục giữa anh
và cô là bạn bè. Về sau Krystal lười hỏi, nghiễm nhiên coi cô và anh là “Tình
trong như đã, mặt ngoài còn e”, cô cũng lười giải thích, nên không ai còn đề
cập đến vấn đề này nữa.
Sau khi nghỉ hè được một thời gian chính là đến sinh nhật của Kiều Vy. Hai
mươi mốt tuổi vốn chẳng phải là một bước ngoặt trong cuộc đời gì cả nên Kiều Vy
cũng lười không muốn tổ chức linh đình gì cả. Lúc đầu là chỉ định rủ vài người
bạn đi ăn uống với nhau một bữa cho vui, nhưng thông tin này đến tai một người
ham vui, tiệc tùng như Krystal thì sao có thể chỉ đơn giản như vậy. Cô bỗng cảm
thấy nếu không làm gì đặc biệt thì quả là có lỗi với người chị em tốt Kiều Vy
của cô quá. Nhưng mà làm gì bây giờ? Krystal dành hẳn một tuần để nghĩ, nghĩ đi
nghĩ lại vẫn chẳng biết nên làm gì. Cô thì chỉ giỏi tổ chức mấy kiểu tiệc tùng
ồn ào, nhưng mà một người có tính cách như Kiều Vy chắc sẽ không thích kiểu
tiệc tùng như thế. Nghĩ mãi không ra phải làm gì, cuối cùng một vị cứu tinh
bỗng nảy ra trong đầu cô. Thế là vào một buổi chiều nào đó, nhân dịp Kiều Vy
xin nghỉ có việc, trong văn phòng giám đốc.
- Sếp, em có chuyện này vô cùng quan trọng muốn nói với sếp.
- Công việc có vấn đề gì sao?
Bình thường nếu không
phải vấn đề về công việc, Krystal rất ít khi tìm gặp anh như thế. Tuy nói, thư
kí và sếp thường có quan hệ rất gần gũi, thân thiết, nhưng quan hệ của hai
người từ khi vào công ty đã luôn vô cùng đúng chừng mực. Lúc đầu, Tử Du cũng
thấy có chút kì lạ nhưng như thế cũng tốt, cảm thấy như thế sẽ đỡ điều tiếng
cho cả hai. Về sau, cảm thấy Krystal cũng là một cô gái rất có khí chất, yêu
ghét luôn rõ ràng, muốn đi lên bằng chính năng lực của mình chứ không phải lúc
nào cũng tìm cửa sau để thăng tiến, anh càng trân trọng cô.
Hơn nữa, cũng phải công
nhận Krystal là người rất có năng lực, công việc anh giao, rất ít khi phải hỏi
lại anh, đều có thể tự tìm tòi, hỏi han rồi làm được. Lúc mới đầu, công việc
quả thực rất vất vả nhưng cô cũng chưa bao giờ kêu ca. Giờ công việc ở khách
sạn cũng đã dần đi vào quỹ đạo, mọi thứ cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng đối với cô
thư kí này, anh luôn có đãi ngộ tốt hơn những người khác, coi như bù đắp cho cô
những tháng năm vất vả cùng anh xây dựng khách sạn.
- Không phải, còn quan trọng hơn cả công việc cơ.
- Rút cục là việc gì?
- À, chuyện là em thấy sếp có vẻ quan tâm đặc biệt đến Kiều Vy nha, nên
là em có một thông tin tuyệt mật muốn nói với sếp nè.
- Vớ vẩn, em ít đưa chuyện thôi.
- Ô, thế là sếp không phải có sự quan tâm đặc biệt đến Kiều Vy à? Thế thôi, em không nói nữa vậy. Em
đi làm đây.
Nói rồi, Krystal cũng
giả bộ quay bước đi thật. Nhưng vừa đi được một bước đã nghe ai đó gọi giật lại
phái sau.
- Khoan đã, vừa rồi... em
định nói gì?
- Ha ha sếp quan tâm thì
cứ nói thẳng. Em sẽ giúp sếp làm điệp viên tình yêu cho.
- Độ này hình như em hơi
rảnh rỗi nhỉ?
- ...
- Có cần thêm việc nữa
không?
- Không có. Không có. Độ
này em vô cùng bận rộn thế nên mới không thể tổ chức sinh nhật cho Kiều Vy
được.
- Sinh nhật Kiều Vy? Bao
giờ?
- Chính là cuối tuần này
đó hi hi.
- Được rồi. Em ra ngoài
đi.
- Thế sếp định làm gì
đó?
- Em đã làm xong việc
rồi à.
- Sếp, em ra ngoài làm
việc đây.
Thế là Krystal oanh oanh
liệt liệt bị Tử Du đá ra khỏi phòng làm việc mà không thăm dò được tí thông tin
hữu ích nào cả. Nhưng cô tin là linh cảm của mình luôn đúng, chắc chắn là cô ngửi
thấy mùi gian tình giữa Tử Du và Kiều Vy. “Sếp, em đã tốt bụng cho anh cơ hội
rồi. Tận dụng cơ hội thế nào là việc của anh nhá ha ha.”
Trong phòng tổng giám
đốc.
Cuối tuần là sinh nhật
cô ấy sao? Liệu đã đến lúc chưa? Trong đầu Tử Du lúc này, hoàn toàn không có
bản hợp đồng đang xem dở trước mặt, trong đầu anh chỉ còn lại câu hỏi chưa có
lời giải đó.
“Cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất sâu đậm
Dù là tình yêu hay tình bạn thì cũng đều được
Đó là niềm hạnh phúc trong trái tim em
Dù em biết tim mình đang đau nhói…”
Cuối tuần, Kiều Vy còn
đang làm biếng trên giường, thì tiếng chuông điện thoại đáng ghét lại vang lên
làm phiền cô.
- Alô?
- Kiều Vy?
- Đúng?
- Em đang ngủ?
- Tất nhiên, không ngủ
thì làm gì. Phá giấc ngủ của người khác sao?
Nghe thấy đầu dây bên
kia yên lặng, giọng nói bực dọc của cô bỗng khựng lại, chớp chớp mắt nhìn màn
hình di động. Trời ơi, cô lại dám nói với anh như thế, chết rồi, chết rồi, tuy
chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng cô vẫn biết đắc tội với sếp chỉ có con đường chết. Cô
chưa muốn chết đâu, cô vẫn còn yêu đời lắm mà, hôm nay còn là sinh nhật cô nữa.
Thế là cô đành giả lả cười lấy lòng.
- Aha ha, anh ạ. Xin
lỗi, xin lỗi, vừa nhìn màn hình, giờ mới biết là anh gọi.
- ... Em ngủ cũng không
có giới hạn thật.
- Không có ạ. Bình
thường em sẽ không thế.
- Thật sao?
- Thật ạ! Cô nói dối
không chớp mắt. Chẳng qua hôm nay là cuối tuần thôi ạ. Mà có việc gì không anh?
Tử Du nghe câu đảm bảo
của cô mà nửa nghi nửa ngờ. Khi anh còn đang phân vân có nên tin vào câu khẳng
định của cô hay không thì đã được câu hỏi của cô kéo về vấn đề chính.
- À tối nay, tám giờ em
có bận gì không?
- Ơ, chắc là không ạ.
Sao anh?
- tám giờ em chuẩn bị
nhé, anh sẽ qua đón em.
- Dạ? Alooooooo?
Cô còn chưa nói xong thì
Tử Du đã cúp máy. Bị cú máy đột xuất như thế làm cô tỉnh cả ngủ. Gì chứ, cô còn
chưa nói xong mà. Mà tám giờ? Hẹn hò kiểu gì vậy? Cô còn chưa nói đồng ý mà. Ừ
thì chắc cô cũng chẳng làm gì giờ đấy đâu nhưng mà hôm nay là sinh nhật cô mà,
nhỡ cô không muốn đi đâu thì làm sao? Thật là, sao lại có con người chuyên
quyền thế chứ. Bình thường cô là nhân viên của anh đã đành nhưng hôm nay là
ngày nghỉ mà. Cô cáu rồi nhé, tối mà anh không cho cô một lời giải thích rõ
ràng thì xem cô hỏi tội anh cho xem.
Đúng tám giờ tối, Tử Du
đã đứng trước cửa chờ cô đi ra. Soi đi soi lại trước gương, hôm nay cô mặc một
bộ váy trắng khá đơn giản, có buộc một chiếc nơ tím nho nhỏ ở thắt lưng. Tự cảm
thấy bản thân nhìn khá là... trẻ ra được vài tuổi trong bộ váy này nhưng khi
bước ra ngoài cửa nhìn thấy Tử Du thì cô hối hận rồi. Đó chính là bởi vì, hiện
tại Tử Du chính là khoác trên mình một chiếc áo sơ mi đen, và một chiếc quần
tây cũng màu đen.
Tuy là bộ quần áo này
mặc lên người anh hoàn toàn tôn lên dáng người tiêu chuẩn của anh nhưng mà anh
có cần thiết phải mặc nguyên cây đen lại còn vào lúc trời tối om nữa không? Anh
sợ mọi người không nhìn thấy anh à? Đặc biệt là phối hợp với cái váy trắng của
Kiều Vy, nhìn hai người chẳng khác nào ác quỷ và thiên sứ, một trắng một đen,
sự tương phản là quá rõ ràng đi. Nhưng điều mà Kiều Vy không nhận thấy là,
trong bộ váy trắng trông cô có một vẻ đẹp thật thanh thuần, ngây thơ, còn anh
trong bộ quần áo đen lại thể hiện là một người đàn ông mạnh mẽ, chín chắn,
trưởng thành, rõ ràng là hoàn toàn có khả năng bảo vệ cô gái nhỏ bé trong bộ
váy trắng kia.
- Hello devil ha ha!
Bị Kiều Vy trêu, Tử Du
mới chợt giật mình. Trước đó, quả là anh đã bị cái vẻ thiên sứ của cô hút hồn.
- Anh mà là devil thì em
là gì?
- Angel, anh không thấy
em với anh đã tạo nên sự đối lập về màu sắc à?
Đối mặt với nụ cười tươi
như hoa của cô, anh bỗng không biết mình nên nói gì, đành ậm ừ.
- Thôi đi, nể tình hôm
nay là ngày đặc biệt, không cãi nhau với em nữa. Lên xe đi.
- Anh định đưa em đi
đâu?
- Bí mật. Lên xe đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT