“Cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất sâu đậm
Dù là tình yêu hay tình bạn thì cũng đều được
Đó là niềm hạnh phúc trong trái tim em
Dù em biết tim mình đang đau nhói…”
Tiếng nhạc chuông bài “Em sẽ ổn thôi” của Vương Tâm Lăng đã từ lâu trở thành nhạc chuông điện thoại của Kiều Vy.
- Alo, chị à?
- Ừ chị đây.
- Chị đã đi tuần trăng mật về rồi cơ à?
- Ừ chị về rồi, đi vui lắm, sau này em lấy chồng nhất định phải học chị đi tuần trăng mật ở đây đó.
- Vấn đề này cứ để xem xét sau đi. Thế chị đi chơi vui thế có nhớ mua quà cho em không đấy?
Tuy cũng rất muốn biết cô đi tuần trăng mật thế nào nhưng mà quà vẫn là vấn đề cần hỏi trên hết.
- Ồ, quà thì không có nhưng chị có một tin vui đấy nhé.
- Chị đã… rồi sao?
- Ầy, cái con bé này. Chị có nhanh thì cũng không nhanh như thế chứ. Tin vui chị muốn thông báo cho em là chị tìm được chỗ thực tập cho em đấy, muốn thử không?
- Có chứ. Ở đâu vậy chị? Mà làm gì thế ạ?
- Chính là làm thư kí cho giám đốc khách sạn của bạn chị. Em yên tâm, cứ đi làm đi, chị đã liên lạc với bạn chị cho em rồi, em sẽ được tiếp đón tốt.
Nghe thấy Hạ Vũ nói, Kiều Vy như mở cờ trong bụng. Quả là cô đang rất muốn tìm chỗ thực tập. Món quà này chắc chắn là quý hơn tất cả các món quà khác rồi.
- Chị lại đùa em rồi. Em có muốn đi chơi đâu, em muốn đi làm để lấy thêm kinh nghiệm thôi mà.
- Chị biết rồi, chị sẽ nhắn tin địa chỉ cho em, mai em cứ đến hỏi là sẽ được gặp sếp của em.
- Vâng. Cảm ơn chị trước nhé.
- Không có gì, khi nào mời chị một bữa thịnh soạn là được rồi ha. Cứ thế nhé, chị hơi bận tí.
- Vâng ạ, bye bye chị.
- Bye bye.
Cú điện thoại vừa rồi là của Hạ Vũ, thì ra là kì trăng mật của cô ấy đã kết thúc. Lí do vì sao vừa về, Hạ Vũ đã vội vàng gọi điện cho Kiều Vy chính là vì cuộc điện thoại trước đấy ba mươi phút của cô.
- Alo, Hạ Vũ nghe a!
- Tử Du đây.
- Alo, ai đấy ạ? Em có nghe nhầm không? Là Tử Du đại nhân hạ cố gọi điện cho em sao?
- Em thật là nhiều chuyện. Anh gọi em là có việc.
- Việc gì vậy? Em với anh làm gì có việc gì với nhau nhỉ, trừ phi…
Điệu cười đen tối của Hạ Vũ khiến cho ai kia bên đầu dây điện thoại đỏ mặt.
- Khụ… ừm ý anh là chỗ anh đang thiếu một thư kí, em có tình cờ biết ai đang cần tìm việc làm thêm không?
- Ờ em không nghe rõ, có phải ý anh là anh muốn nhờ em hỏi Kiều Vy có muốn đến chỗ anh làm thư kí không hả?
- EM! Anh chỉ nói là chỗ anh cần thư kí làm bán thời gian thôi, em có quen ai thì giới thiệu cho anh!
- Được được em hiểu mà, để em sẽ hỏi Kiều Vy cho anh. Thế nhé!
- Em!
Tử Du còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị cúp. Giơ tay lên xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế. Chỉ cảm thấy sau đám cưới hôm đó, anh chỉ thấy cô bé đó thật sự rất thú vị, có một sự tò mò rất lớn về cô bé gặp xui xẻo rơi xuống hồ hôm ấy.
Vừa cúp điện thoại, Hạ Vũ đã cười như điên như dại, sau đó liền nhắn tin báo cáo cho đức phu quân yêu quý, nội dung chỉ vỏn vẹn “Có biến! Hòa thượng đã hoàn tục!” Sau đó, trên khuôn mặt cười đến méo mó của Hạ Vũ có chút gì đó vô cùng vô cùng mờ ám. Mình đã nói rồi mà, chắc chắn là có gian tình từ sau hôm đám cưới đấy. Làm gì có chuyện một người bận rộn như Tử Du mà lúc mình mang áo đi trả lại ngồi nói chuyện lâu như thế. Mà nội dung câu chuyện lại chủ yếu toàn xoay quanh Kiều Vy, nào là sau đó cô bé thế nào, có làm sao không, rồi nói một thôi một hồi đã nói đến Kiều Vy bao nhiêu tuổi, học ở đâu, học ngành gì.
Tử Du bình thường không tò mò về một người mới quen như thế, trừ khi giữa hai người có gian tình. Không ngờ không ngờ nha, con bé Kiều Vy nhìn thế mà lại có thể biến hòa thượng thành tráng sĩ khó qua ải mĩ nhân. Nghĩ một lúc mà suy nghĩ của Hạ Vũ đã bay xa thật xa đến một ngày hai con người còn chưa thân thiết kia đám cưới để cô đòi tiền làm bà mối rồi.
“Cuối cùng em đã chờ được anh, cũng may em đã không từ bỏ
Hạnh phúc khó tìm thấy, mới khiến người ta càng thêm trân trọng
Cuối cùng em đã chờ được anh, suýt chút nữa đã bỏ lỡ anh rồi
Ở độ tuổi tốt nhất gặp được anh, cũng xem như đã không phụ lòng chính mình
Cuối cùng em đã chờ được anh rồi…”
Lại cái nhạc chuông báo thức đáng chết đánh thức Kiều Vy dậy vào thứ hai đầu tuần. Nằm lăn qua lăn lại một lúc Kiều Vy mới chợt bật dậy. Chết rồi, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi thử việc. Cả tối hôm qua chuẩn bị, ngủ muộn, sáng nay lại quên mất. Vội vội vàng vàng thay quần áo, cũng may, tối qua, Kiều Vy đã cẩn thận chuẩn bị mọi thứ chu đáo nên tuy hôm nay dậy muộn nhưng cũng tiết kiệm được kha khá thời gian. Thực ra cũng vẫn chưa hẳn là muộn, nhưng hôm qua, Kiều Vy mới phát hiện xe cô bị hỏng vẫn chưa mang đi sửa nên đành phải gọi điện cầu cứu Hạ Vũ. Cũng may cô nàng Hạ Vũ lần này lại nhiệt tình hết sức, nhận lời sáng sẽ qua đón cô ngay lập tức, và lúc này đây, cô nàng Hạ Vũ không có tính kiên nhẫn cao đã bắt đầu giục cô loạn cả lên.
Vừa đến cổng khách sạn Trấn Phong, Kiều Vy chỉ kịp vội vội vàng vàng chào Hạ Vũ rồi phi thân như bay vào khách sạn. Và hậu quả của việc vội vàng phi thân vào khách sạn chính là cô lại đâm vào một người tưởng lạ mà quen. Đối mặt với cô bây giờ chính là một bộ vest màu đen được là thẳng thắn, ngẩng mặt lên, cô phát hiện một gương mặt điển trai cũng đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô, có vẻ cũng quá là ngạc nhiên khi sáng sớm đã có một cô nhóc đâm sầm vào mình như vậy.
- Em xin lỗi ạ.
Nguyên tắc của Kiều Vy chính là không cần biết là ai, mình va vào người ta, mình có lỗi, cứ xin lỗi trước đi cho chắc. Đáp lại lời xin lỗi của cô, người thanh niên kia chỉ khẽ cười. Đối mặt với nụ cười mỉm đầy sức quyết rũ của anh, xin lỗi, Kiều Vy chỉ là cô gái trẻ yêu trai đẹp à không yêu cái đẹp bình thường, cô không chống trọi được trước một nụ cười có độ sát thương cao đến vậy mà vô tình bị hớp hồn. Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của cô, anh mới nhẹ nhàng nói:
- Xin chào, không nhớ tôi sao? Tôi là Tử Du
Đùng… Cái tên Tử Du này nghe thật là quen tai nha. Chẳng nhẽ đó chính là người con trai cô gặp trong đám cưới của Hạ Vũ? Nhưng sao hôm đó khi nhìn anh ta, cô không nhận ra là mình đã gặp được một cực phẩm soái ca như vậy nhỉ?
- Ơ, anh có phải là người đã cho em mượn áo khoác trong đám cưới của Hạ Vũ không ạ?
- Đúng. Rất may vì em vẫn còn nhớ.
Trái đất đúng là tròn nha, lại cho cô gặp lại một soái ca cực phẩm như thế này. Chắc hôm đấy, cô còn mải bận tâm đến việc mình bị ướt nên mới không để ý đến anh. Cũng may hôm nay được gặp lại nha, không có thì thật là lãng phí cho con mắt soi trai đẹp của cô.
- Không có, em cũng không có dễ quên thế mà.
- Thật sao?
- Thật ạ
Vừa nói cô còn không quên khuyến mãi thêm một nụ cười duyên dáng, mặt cố gắng mở thật to cho nó tròn tròn một tí. Thực ra là cố gắng tạo ra khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, chó con để tạo tính tin tưởng. Nhìn cô bé trước mặt hớn ha hớn hở khi thấy mình, trong lòng Tử Du bỗng thấy vui hơn mấy phần. Cô bé này thấy anh lại vui vẻ như thế có phải là do ấn tượng của cô về anh là vô cùng tốt, cô giờ cực kì có thiện cảm với anh không? Chắc hẳn là như thế rồi. Tử Du chỉ cảm thấy vui vẻ mà không để ý rằng hình như đây là lần đầu tiên anh để ý đến ấn tượng của người khác về anh như thế.
- Tốt.
- Dạ?
- Không có gì. Lúc nào em cũng thích va vào người khác nhỉ?
- Không có đâu a. Là tại em đang vội, a…chết rồi, em đang vội, xin lỗi, nói chuyện với anh sau nhé.
Quả là Kiều Vy đang rất vội. Chẳng qua là nhất thời gặp lại được trai đẹp khiến cô quên mất mục đích của mình, nhưng mà giờ thì cô nhớ ra việc mình cần làm rồi. Thế là đành ngậm ngùi mà gạt trai đẹp sang một bên để vì sự nghiệp công việc to lớn. Nhưng do Kiều Vy đang mải cong đuôi lên mà chạy nên không để ý, người con trai vừa nói chuyện với cô đang cô một khuôn mặt phi thường thú vị. Đó hình như là khuôn mặt của một người đang cảm thấy quá nhàm chán bỗng nhìn thấy chuẩn bị có trò vui trước mắt vậy.
Ngày đầu tiên đi làm của Kiều Vy nhờ ai đó mà thật sự là trở nên quá đặc
sắc rồi. Cụ thể thì chính là như thế này đây. Kiều Vy nhà ta với tâm thế là
người đi làm muộn, vội vội vàng vàng chạy đến phòng quản lí để nhận việc. Đối
mặt với cô chính là trưởng phòng quản lí, chị này chẳng thèm nói gì, chỉ khinh
bỉ nhìn bộ dáng hớt hơ hớt hải của cô rồi buông một câu xanh rờn
- Nhân viên thực tập thôi, cứ từ từ đi, vội vội vàng vàng cái nỗi gì chứ.
Thực tập ở phòng nào thì đến văn phòng phòng đấy đi nha.
Thế là cô gái nhỏ Kiều Vy của chúng ta lại lôi thôi lếch thếch chạy lên
phòng giám đốc. Lần này đối mặt với cô chính là thư kí của giám đốc. Khác với
trưởng phòng quản lí, chị gái thư kí đón tiếp cô với một bộ mặt vô cùng là
giống như tri ân lâu ngày không gặp. Vừa nhìn thấy cô, chị gái thư kí đã tay
bắt mặt mừng, ôm cô thắm thiết:
- Ôi, em gái thân yêu à, chị chờ em mòn mỏi rồi đấy.
- Ơ, em xin lỗi, em đến muộn ạ.
- Không sao không sao, chờ mãi cũng chịu cho thêm người đến là tốt lắm
rồi.
- Dạ?
- Không có gì, không có gì. Em gái à, em tên gì vậy?
- Em tên Kiều Vy ạ.
Chị gái thư kí cứ thế là tuôn một tràng dài không ngừng nghỉ, Kiều Vy chỉ
còn biết mắt tròn mắt dẹt gật đầu như gà mổ thóc lắng nghe từng lời của chị gái
thư kí.
- Em gái à, mọi người đều gọi chị là Krystal nên em cũng cứ gọi chị như
thế nhé.
- Krystal? Tên tiếng Anh ạ?
- Ha ha cũng khổng hẳn, chị cũng chả biết vì sao mọi người lại gọi chị
như thế. Cái này là do mọi người đặt cho chị đó, chắc tại chị mỏng manh như pha
lê ý mà ha ha.
Chị gái ơi, chị có thể tự sướng hơn
được không? Kiều Vy nghĩ thầm. Nhưng chỉ ít phút sau, Kiều Vy đã hiểu được
vì sao chị gái thư kí lại vừa nhìn đã yêu cô đến như vậy. Không có lí do nào
khác, đó là công việc của thư kí quá là nhiều, một mình Krystal vốn là không
thể làm xuể, giờ có thêm Kiều Vy khác nào có thêm một trợ thủ đắc lực. Thế là
cả một ngày, chỉ bằng việc làm quen công việc mà Kiều Vy đã chạy qua chạy lại
cả tòa nhà đến vài chục lần. Đến khi tan làm, Kiều Vy chỉ có thể mặt trắng
bệch, mắt rưng rưng nhìn Krystal:
- Krystal, trước khi em đến, ngày nào chị cũng là như vậy đó. Em không
biết sếp của chúng ta biến thái thế nào đâu.
- Biến thái?
- Em có biết thế nào gọi là trai đẹp chỉ nên đứng từ xa trông, không nên
có bất kì quan hệ cũng như dây dưa, còn tuyệt đối không nên lại gần không?
- Chính là yêu nghiệt ạ?
- Chính xác, sai lầm lớn nhất của chị chính là thấy trai đẹp không kiềm
lòng được mà đến gần, đã đến gần lại còn làm thư kí cho trai đẹp. Quả là đau
khổ a, chị vô tội, chị chẳng qua chỉ là người yêu cái đẹp, thấy sếp đẹp trai
nên mới sống chết xin vào đây, có cần phải hành hạ chị thế không a. Em nhìn
xem, mới có một năm làm ở đây mà chị đã hoa úa liễu tàn, tiều tụy đến thế này
a.
Kiều Vy còn đang định kêu khóc Krystal quá đáng, bắt nạt giao cho cô quá nhiều
việc, giờ đổi lại là cô còn chưa nói được mấy câu đã bị Krystal ôm chầm lấy
khóc lóc kể khổ. Thực ra cô cũng cảm thấy cách ăn nói của Krystal thực ra cũng
có một chút “khoa trương” nhưng mà với tinh thần đồng đồi cao cả, cô cũng không
thể thấy người ta khóc còn mình thì cười hi hi được. Thế nên, cảnh tượng lúc
này đúng là không thể đặc sắc hơn, chính là một thư kí và một thư kí thực tập
đang ôm nhau khóc. Vừa bước vào văn phòng sau một ngày công tác, Tử Du những
muốn dọa Kiều Vy với vị trí giám đốc của anh, ai ngờ chứng kiến cảnh tượng đặc
sắc trước mặt, chính anh mới là người bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Sao anh còn
chưa kịp làm gì mà cô đã bị cô gái khác ôm dính lấy như vậy rồi.
- E hèm, có ai vừa chết sao?
- Chính là có hai người sắp chết a.
Hai giọng nữ trong trẻo đồng thanh trả lời anh. Im lặng một lúc, hai cô
gái đang ôm nhau tình thân mến thương mới từ từ tách nhau ra, từ từ đứng lên.
Và trong khi Krystal cúi đầu nhận lỗi thì Kiều Vy lại được lần thứ n trong ngày
hôm nay được trợn mắt kinh ngạc.
- Anh!
- Chào mừng em đến Trấn Phong!
- …
Lúc này, đến lượt Krystal trợn mắt nhìn một nam một nữ đang mắt to trừng
mắt nhỏ trong phòng.
- Hai người quen nhau?
- Quen.
- Hơi hơi.
Tử Du không ngần ngại đáp nhưng khi nghe được câu trả lời của Kiều Vy lại
bỗng chột dạ, còn Krystal đã hóa đá từ lâu vì sự đồng thanh trả lời của hai
người. Trong khi một người thì hóa đá, một người thì chột dạ, Kiều Vy lại chỉ
tự hỏi “Thế gọi là quen sao? Thế là cuối cùng mình cũng được quen với soái ca
à?” Nghĩ đến đây, mắt con người mê trai đẹp như Kiều Vy lập tức sáng lên, nhìn
Tử Du, cơ thể không tự giác mà xích lại gần một chút. Bỗng dưng thấy vẻ mặt này
của Kiều Vy, Tử Du còn đang chột dạ bỗng lại thấy lạnh sống lưng. Anh bối rối
rồi.
- Khụ, hai người đang làm gì vậy?
- Không có.
Sự đồng thanh lần này lại chính là giữa Krystal và Kiều Vy. Sự đồng thanh
lần này lại khiến cho Tử Du thấy khó chịu. Gì
chứ, mới gặp nhau có một ngày mà đã tâm đầu ý hợp như vậy? Thực ra, cả ngày
hôm nay, Tử Du không có mặt ở văn phòng cũng là do bất đắc dĩ. Căn bản là công
việc độ này quá bận rộn, hôm nay anh phải đi họp suốt. Rồi lại nghĩ cứ để cho
Kiều Vy với Krystal làm quen với nhau cũng được. Tình cách của Krystal, Tử Du
quá hiểu. Cô nàng nhiều chuyện này sẽ không để cho Kiều Vy cô đơn đâu. Nhưng anh
không ngờ, hai người mới đó mà đã có tình cảm sắt son đến vậy. Thầm tính tuổi
của Krystal, sao giờ này cô ấy vẫn chưa có người yêu, đúng là cũng có chút kì
lạ. Anh phải chú ý hơn mới được. Trong khi Tử Du đang suy nghĩ, đắn đo có nên
điều hai người làm những công việc cách xa xa nhau một tí hay không thì giờ tan
tầm đã đến. Liếc thấy sếp lớn vẫn đang trầm tư, Krystal mới dè dặt lên tiếng.
- Giám đốc, hôm nay còn có việc gì không ạ?
Nghe thấy tiếng Krystal, lúc này Tử Du mới máy móc nhìn đồng hồ, phát hiện
ra đã đến giờ tan tầm.
- Ừ, hết giờ rồi thì em về đi.
- Vâng ạ. Em chào sếp.
Như được giải thoát, Krystal ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc rồi xách túi
đi mà như chạy, trước khi đi còn tình thương mến thương nắm tay Kiều Vy, vẻ mặt
bi ai.
- Tiểu Vy, chị về trước. Mai gặp lại em nhé.
Cơ mặt Kiều Vy bỗng giật giật, họ trở nên thân thiết như vậy từ bao giờ
vậy? Mà cảnh này lọt vào mắt của Tử Du lại thành hai người tình thương mến
thương không nỡ chia lìa. Đợi đến khi Krystal đi rồi, anh mới lên tiếng.
- Em ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát. Anh là giám đốc ở đây.
- À, Hạ Vũ bảo em đến đây thực tập, em cũng không biết anh là giám đốc.
- Anh nhờ Hạ Vũ giới thiệu cho một người đến hỗ trợ Krystal, cũng không
ngờ Hạ Vũ giới thiệu em. Hình như em mới năm hai, liệu đến đây thực tập có được
không?
- Không sao đâu ạ. Em cũng sắp hết năm hai, chuẩn bị được nghỉ hè rồi ạ.
Chỉ cần không phải ngày nào cũng phải đến là được ạ.
- Ừ, không sao, hôm nào em bận cứ trao đổi xin nghỉ với Krystal là được
rồi.
Nói đến đây, không khí giữa hai người lại trở nên có chút trầm mặc. Cả
hai đều không biết phải nói gì. Nói về công việc thì thực sự Tử Du không có
hứng thú, cả ngày đã bận công việc túi bụi rồi. Mà hơn nữa, anh cũng tin là
Krystal đã nói cho Kiều Vy hiểu khá rõ về cách làm việc ở đây, thậm chí nhìn bộ
mặt có phần bơ phờ của cô, anh còn đoán rằng có lẽ, bản thân cô đã thấm thía
hơn ai hết. Nhưng ngoài công việc ra thì lại chẳng tìm được chủ đề nào để nói
cả. Anh cứ trầm mặc mãi, chỉ có ánh mắt là không dời cô. Cô gái nhỏ có tên Kiều
Vy đang ngồi trước mặt anh. Không biết trong ngày đã bị Krystal dọa nạt gì mà
giờ hình như cô sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng mặt anh, cứ mắt nhìn mũi rồi
tay vo viên vạt áo đã nhăn nhúm. Chẳng nhẽ, anh đã làm gì khiến cô sợ đến thế
sao?
Trong khi Tử Du đang lo lắng là đã làm gì khiến cô có ấn tượng xấu về anh
thì trong lòng Kiều Vy lại không ngừng gào thét, “anh đẹp trai à, đừng nhìn em
chằm chằm như thế được không? Người ta cũng biết ngại mà. Anh nói gì đi chứ?”
Cuối cùng Kiều Vy cũng cảm thấy không thể giả dạng cô gái e thẹn lâu hơn được
nữa đành lên tiếng trước.
- À, hôm đám cưới, cảm ơn anh ạ.
- Không có gì. Cũng nhờ thế mà quen được em.
- Có gì đâu ạ.
- Muộn rồi, em về đi. Mà em đi gì đến đây vậy?
- À, sáng nay Hạ Vũ đèo em đến. Xe em bị hỏng. Chắc giờ em đi xe buýt về
thôi.
- Giờ này đông lắm, nhà em ở đâu? Nếu không ngại, anh có thể cho em quá
giang.
- Ơ, thôi không cần đâu ạ. Thế thì phiền anh lắm.
Thực ra, lúc này trong đầu Kiều Vy lại đang đấu tranh tư tưởng. Giờ mà để
anh đèo về thì kể cũng ngại thật, nhưng mà hôm nay làm việc vất vả cả ngày mà
lại phải ngồi trên xe bus cả tiếng đồng hồ thì chẳng khác nào hành xác. Thật là
khó nghĩ quá mà.
- Không ngại đâu, đằng nào anh cũng tiện đường. Đi về thôi.
- Dạ, cảm ơn anh ạ.
Nghe thấy câu cuối của Tử Du, bao sự ngại ngần trong lòng Kiều Vy đã tan
biến hết, cô lại tự an ủi bản thân, là anh miễn cưỡng muốn em về với anh thôi
mà. Không phải tại em thích nhờ vả, không phải tại em đâu nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT