Sáng hôm sau, Hạ nhanh chóng thay đồ rồi xuống dưới nhà. Cô không để gương mặt thật. Tất nhiên rồi. Sau vụ hôm qua, cô không muốn mình đi đâu cũng bị chú ý. Đã vậy, hôm nay cô còn bị bắt đi chung xe với Trung nữa. Ngán ngẩm nhưng không chống đối lại được ý của bác nên cô đành nghe theo.
- Hôm nay thi đấu rồi, cô nhớ cẩn thận đó- Trung nhắc nhở. Hạ nhìn ra ngoài giả bộ không nghe
- Nè, tôi nói mà cô làm nghe sao ?- Trung cáu. Hạ vẫn lặng im
- Tôi đang nói với cô đấy- Trung bực mình, hét lớn
- Bla...bla...bla- Không thể ngồi im khi bị Trung quát nhưng Hạ cũng không có ý định trả lời
- Cuối cùng thì cô cũng chịu mở miệng hả ?- Trung nhếch mép
- Bla...bla...bla- Hạ trêu tức Trung
- Bla cái đầu cô ý- Trung cốc vào đầu Hạ. Cô quay lại
- Tui nói cho anh biết cuộc đấu hôm nay anh tự đi mà thì, tui không tham gia đâu- Hạ lạnh lùng
- Ba bắt cô tham gia mà – trung nói
- Bác ý nói là tham gia chứ có bắt tui phải đánh nhau đâu - Hạ cười gian xảo- Anh tự đánh đi nha- Nói rồi, Hạ mở cửa xe, bước xuống chuồn thẳng. Chẳng là khi cô vừa dứt lời cũng vừa lúc chiếc xe dừng lại. Thật là may mắn không cô lại phải nghe Trung càu nhàu.
Tại cuộc thi
Trước khi bắt đầu cuộc thi, mọi người đều tập trung lại để nghe nội quy và hướng dẫn.
- như các bạn đã biết, sau đây vài phút, cuộc thi sẽ bắt đầu- Khoa nói- Như chúng ta đã biết cuộc thi sẽ gồm bốn vòng. Vòng đầu sẽ là đấu đơn, mỗi người được cho vào một căn phòng bất kì, việc của các bạn là phải cho chúng tôi thấy sức mạnh thật sự của các bạn. Mỗi phòng sẽ có một yêu cầu khác nhau. Vòng thứ hai là vòng đấu loại, đôi. Riêng những đội hạt giống sẽ chỉ phải đấu 2 trận ở vòng loại, thắng đi tiếp, thua đương nhiên bị loại- Anh ngừng lại một chút- Nhưng tôi tin những đội hạt giống sẽ không thua – Anh mỉm cười- Vòng thứ ba đấu loại trực tiếp và vòng cuối cùng là chung kết. Danh sách đội hạt giống và danh sách thi đấu sẽ được công bố trên trang mạng của trường và ở bảng tin. Riêng đội của Trung- Su, tuy được xếp loại hạt giống nhưng Su chưa được xếp hạng nên sẽ phải tham gia đối kháng đơn sau 2 trận của đội mình. Nếu thua, đội này coi như loại. Và cuối cùng, tôi xin chúc các bạn may mắn- Anh cười rồi bước xuống bục.
Mọi người nghe xong đều tập trung đi xem thông tin. Riêng Su, cô chẳng mấy quan tâm đến cuộc thi này. Với cô, tất cả chỉ là hình thức mà thôi. Mọi người cố tình bày ra trò này để cô phải đấu, phải thể hiện bản thân mà thôi, Mà đó lại là điều cô ghét nhất, cô ghét đánh nhau, ghét giết người và thậm chí ghét sử dụng sứ mạnh của chính mình. Vì vậy, nhiều lần cô làm chính bản thân mình bị thương. Nhưng cô cũng biết rằng cô không thể đánh nhau, không thể không giết người , không thể không sử dụng sức mạnh của mình. Vì đó là công việc của cô. Cũng do đó mà cô hạn chế sử dụng sức mạnh của mình.
Khẽ thở dài trước hiện thực luôn trái với điều cô mong muốn thì từ đâu ả Hoàng Phương đi đến trước mặt cô
- Không ngờ cô còn sống ?- Cô ta nhếch mép khinh bỉ
- Tôi không nghĩ cô đủ khả năng khiến tôi phải chết- Hạ đáp lại. Giọng đe dọa nhưng lạnh tanh
- Lần sau mày sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy đâu – Hoàng Phương gằn từng chữ
- Không dễ dàng ư ?- Hạ cười khẩy- Điều đó không có trong từ điển của tôi
- Tao sẽ cho mày thấy- Phương nhấn mạnh
- Được thôi, tôi chờ điều đó- Hạ đáp- Nhưng đừng để tôi thất vọng như lần trước - Hạ nhấn mạnh
- Mày sẽ biết- Nói xong, Phương bỏ đi. Phương đang rất tức giận lại được vụ hôm nay nữa chắc sẽ sớm nỏ tung lên thui
- Nhỏ đó nói gì vậy ?- Lin đến bên cạnh và hỏi
- Không có gì- Hạ đáp hờ hững
- Bà nên tránh xa con nhỏ đó ra- Jen nhắc- Con nhỏ đó nhiều thủ đoạn lắm
- Bình thường thôi- hạ nhếch mép. Không phải cô khinh địch, chính xác thì cô chưa bao giờ coi thường người khác. Nhưng cô đã biết tất cả về Phương, sau một cú điện thoại, tất cả những thông tin về nhỏ đó đã rõ như ban ngày. Nhỏ đó công nhận cũng lợi hại, sức mạnh cũng không tầm thường nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ngựa non háu đá. Cô đã từng gặp biết bao người như cô ta, hơn cô ta, độc ác hơn gấp nhiều lần
- Bà không có sức mạnh liệu có tham gia nổi đối kháng không ?- Lin hỏi tỏ vẻ lo lắng.
- Đúng vậy- Jen tiếp lời- Hay bà bảo anh Khoa cho bà rút khỏi cuộc thi đi?- Jen đề nghị. Hai người này mới chỉ trông thấy cô đánh nhau thôi. Công nhận Su đánh nhau rất giỏi nhưng Su không có sức mạnh gì.
Hạ nhìn hai người đó. Cô thừa hiểu là họ đang lo lắng cho mình. Họ không biết cô có sức mạnh. Tất nhiên rồi. Điều này cô đã cố che giấu, phủ nhận bấy lâu nay
- Đừng lo – Hạ đáp rồi đi về phía Trung- Bao giờ phải đấu
- 8h bắt đầu vòng đấu đơn trong căn phòng. 10h, tôi với cô đấu. Hai trận liên tiếp- Trung đáp, mắt vẫn dán vào máy tính
- Đầu tiên ?- Hạ hỏi
- Chính xác- Trung trả lời
- Chị có sao không ?- Thư từ đâu chạy đến- Hôm qua nhìn chị em lo quá- Thư lo lắng. Hạ cười nhẹ
- Thư ngốc. Chị không sao
- Hay bà xin lùi cuộc đấu ngày hôm nay đi ?- Mai đề nghị- Bà vẫn chưa khỏe lắm
- Không sao- Hạ đáp. Cô cảm thấy mọi người đang lo lắng cho cô rất nhiều. Đặc biệt là Mai, Trung và Kiên. Mai và Trung thì cô có thể hiểu được nhưng Kiên thì… Ánh mắt Kiên nhìn cô đầy lo lắng, kính trọng và cả sự yêu thương dường như là của một người em với một người chị
chap 92 (tiếp)
8h, cuộc thi bắt đầu
Trung và Hạ là hai người đầu tiên bắt đầu lượt đấu. Hai người bước vào hai căn phòng khác nhau. Ba phút sau, cả hai người bước ra chẳng nói chẳng rằng. Họ lạnh lùng, đưa mắt nhìn nhau như muốn hỏi điều gì đó, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Ba phút trước,
trong căn phòng của Trung
- anh à, anh muốn chơi trò gì đây ?- Trung hỏi người con trai đối diện. Khoa quay người lại, mỉm cười
- Chơi trò gì ư ?- anh hơi nhướn mày- với trình đội của em nên chơi trò gì nhỉ ?
- Anh làm ơn nhanh nhanh chút đi. Tốn thời gian quá- Trung giục. cậu đang lo lắng cho Hạ. Sức khỏe của cô chưa hồi phục nên việc sử dụng sức mạnh lúc này là khá khó. Thêm nữa, sức mạnh của cô có vẻ không giỏi lắm (cái này Trung tự đoán và tưởng bở thôi) nên khá bất lợi
- Lo cho Su hả ?- Anh đổi chủ đề- Con bé không sao đâu.
- Anh biết cô ấy còn chưa hồi phục mà vẫn bắt tham gia cuộc thi ư ?- Trung hơi tức giận
- Xem ra, em đã tìm lại được con người mình trước kia- Anh nói- anh với em chơi cá cược không ?
- Cá cược ?- trung hỏi lại
- Cá xem Su có thắng cuộc thi này không ?- anh đáp
- Em không chơi- Trung nói - Cô ấy với em cùng đội mà
- Vậy cá xem Su sẽ ra khỏi căn phòng trong thời gian bao lâu ?- anh hỏi
- Được- Trung nói- Em cá mất hai mươi phút- Trung dứt lời thì anh cười
- 3 phút. Vậy là đủ rồi- anh đáp rồi nói tiếp- sắp hết ba phút rồi, em đi ra đi
- Vậy còn phần thi của em ?- Trung hỏi
- Không cần- anh mỉm cười- cả cuộc thi này đều là không cần thiết với em. Em tham gia chỉ là … chỉ là..- Anh bỏ lửng câu rồi biến mất. Trung thở dài rồi bước ra khỏi căn phòng.
Trong căn phòng của Hạ
Hạ bước vào căn phòng.
- Em đến rồi- Anh Thiên nói. Hạ nhìn anh, không chút ngạc nhiên
- Muốn em giúp điều gì mà lại bày ra trò này?- Cô hỏi rồi ngồi xuống chiếc ghế rước mặt anh
- Anh cũng chỉ là được anh hai em nhờ thôi- Anh Thiên cười
- Giúp gì ?- cô hỏi lại
- Chữa trị cho mấy người này - Thiên nói rồi chỉ tay về phía cuối phòng. Nơi đó có hai con người đang nằm bất tỉnh . Hạ nhìn liếc qua hai người đó. Và anh chóng trên không trung xuất hiện hai quả cầu bằng gió và nước. Hai quả cầu bay lơ lửng như thế trong vòng hơn một phút rồi bay thẳng về phía hai người kia, găm vào lồng ngực họ
- Xong rồi- Hạ đứng dậy- Vết thương của họ cũng không nặng lắm. Còn những vết thương ngoài da nhờ anh
- Cảm ơn em- Thiên đáp. Hạ quay ra phái cửa, trước khi ra khỏi phòng cô dừng lại một chút
- Lần sau đừng tốn thời gian bày ra trò này. Có gì gặp trực tiếp em sẽ giúp- Nói xong, cô mở cửa, bước ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của mọi người và Trung. Trung quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Đáp lại ánh mắt đó, Hạ nhún vai rồi bỏ đi
Hạ vừa bước ra thì điện thoại Trung reo lên, báo có tinh nhắn. Đó là anh Khoa \\\Em thua anh rồi nhé’ kèm theo một cái mặt cười. Trung khẽ cười, cậu tò mò muốn biết thử thách trong căn phòng của Hạ và sức mạnh thực sự của cô. Cô là một ẩn số và cậu sẽ là người tìm ra ẩn số đó.
- Cô có sao không ?- Trung hỏi rồi ném cho Hạ lon côca lạnh vừa mới mua. Hạ đón lấy nó rồi lắc đầu, mở lon côca. Cô đưa lên miệng uống. Lạnh thật. Cô cười trong vô thức làm trái tim ai đó lỡ một nhịp
- Căn phòng của anh có gì ?- hạ hỏi, phá tan bầu không khí giữa hai người
- Chẳng có gì- Trung nhún vai rồi đáp- Thế còn của cô ?
- Thiên vị- Hạ nói. Dù nói vậy nhưng cô thừa biết rằng là bất cứ điều gì Trung cũng có thể vượt qua một cách dễ dàng- trong khả năng- cô đáp. Đôi mắt nhìn ra xa
- Trong khả năng ?- Trung hỏi lại- nó yêu cầu cô làm gì?
- Nhiều chuyện- Hạ nói rồi tiếp tục uống lon côca. Trung không hỏi nữa mà im lặng nhìn đôi gò má cô ủng hồng vì lạnh.
chap 92(tiếp)
10h cuộc đấu đôi bắt đầu
Cũng giống như lần trước, Trung- Hạ bắt đầu cuộc đấu. Kết giới đã được lập. Cả hai cùng bước vào kết giới. Nhưng có một điều lạ là bên trong kết giới có một chiếc ghế, một cái bàn, một tách trà và một quyển sách. Hạ bước vào kết giới đã vội tới chỗ chiếc bàn. Cô ngồi xuống, thản nhiên uống trà và cầm quyển sách lên đọc trước ánh mắt ngỡ ngàng của Trung và tất cả mọi người.
- Cô làm cái gì vậy ?- Trung hét lên không giấu nổi sự ngạc nhiên
- Tui đã nói trước rồi. anh tự đánh đi- Hạ đáp lại lạnh lùng
- Đánh một mình ư ?- Trung hỏi lại- Cô không tham gia sao ?
- Không- hạ đáp. Đôi mắt lướt nhanh trên những trang sách- anh cứ đánh đi, không phải lo cho tôi.
Hạ vừa dứt lời thì đối thủ đã lao vào Trung tới tấp. tuy không mấy bận tâm đến chuyện xung quanh những những tiếng ồn trên khán đài cũng lọt vào tai Hạ
- Con nhỏ đó làm gì vậy ?- Một đứa hỏi
- Trời biết
- Nó không đánh nhau mà đẩy hết cho anh Trung cũng được ư ? Con nhỏ này to gan nhi
- Bla…bla…bla- Những âm thanh hỗn tạp vô tình lọt vào tai Hạ.
Cô thở dài. Thiên hạ thật lắm chuyện. Rồi cô liếc ngang sang chỗ Trung, Trung rất giỏi, giỏi hơn cô. Cô biết. Vì thế, Trung đủ sức đánh thắng hai người kia mà không cần đến cô. Nên cô cũng chẳng hơi đâu mà tham gia, vừa đỡ nhọc công tốn sức lại theo đúng ý của mình. Như thế lợi quá còn gì.
Một trong số hai đối thủ của đội kia thấy cô cứ ngồi thản nhiên đọc sách nên vội phóng về phía cô hàng ngàn mũi tên có độc. Trung không kịp ngăn lại vì đang bị cản bởi người còn lại. Nhưng cũng chẳng có gì phải lo cả. mấy mũi tên kia chưa kịp làm gì cô đã đồng loạt rơi xuống trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Bởi vì xung quanh cô có một kết giới vô hình bảo vệ. Chiêu này là cô học được của anh hai, vừa nhàn thân lại không lo bị thương. Lợi hại quá còn gì.
Tên kia sững người lại. Chớp thời cơ đó, Trung phóng một quả cầu gió về phái người đó. Và lập tức, người đó ngã xuống. Kế thúc trận đầu tiên, trung- Su thắng.
Trận thứ hai diễn ra ngay sau đó theo yêu cầu của ông Mạnh. Mọi việc vẫn diễn ra tương tự như trận đấu trước. Một mình Trung đánh, Hạ vẫn ngồi thản nhiên, uống trà đọc sách.
gần mười phút sau, trận đấu kết thúc. Hạ đứng dậy, ra khỏi chỗ ngồi của mình, không nói gì
- Sao cô lại làm vậy ?- Trung hỏi. Hạ nhún vai, hờ hững, không đáp. Lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên
- Đội của Trung- Su đa đi tiếp vào vòng thứ ba- Giọng Khoa vang lên- Trận đấu đói kháng của Su sẽ diễn ra vào hai ngày nữa….
Nghe xong những thông tin cần thiết, Hạ liền bỏ đi , để mặc Trung ở đó với một đống câu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT