Hơn mười giờ, buổi tiệc sinh nhật kết thúc, sớm hơn mọi khi rất nhiều.
- Mai, em sao vậy ?- Hùng hỏi
- Em không sao- Cô cười nhẹ- Anh cứ về đi. Em muốn yên tĩnh một mình- Cô nói. Hiểu ý cô, Hùng tuy rất lo lắng nhưng cũng không nán lại lâu.
- Vậy thôi. Anh về. Có chuyện gì nhớ báo anh- Hùng hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra khỏi phòng. Mai bây giờ giống hệt 4 năm trước, cái ngày mà Hạ mất, cô cũng như vậy. Điều đó khiến anh càng lo lắng hơn. Hùng bước ra ngoài thở dài. Cùng lúc đó, Kiên bước vào trong phòng. Hùng nhìn Kiên khó hiểu.
Cánh cửa mở ra, Kiên bước vào. Mai quay mặt ra
- Em đến rồi đấy à ?- Mai đứng dậy
- Chị có chuyện gì vậy ạ ?- Kiên hỏi vè ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng
- Em có tin là Hạ đã chết không ?- Mai hỏi và nhìn ra ngoài cửa sổ
- Sao chị lại hỏi vậy ?- Kiên hỏi. Mai im lặng, không nói gì. Một lúc sau, cô mới hỏi lại
- Em có tin không ?
- Thực sự- Giọng Kiên trùng xuống- Chưa bao giờ em tin là chị Hạ đã chết- Kiên dứt lời thì Mai quay lại phía cậu
- Tại sao vậy ?- Mai hỏi
- Chị có tin vào linh cảm không ?- Kiên hỏi. Mai không trả lời- Có thể chị không tin nhưng em tin. Linh cảm của em nói rằng chị ấy vẫn còn sống. Hơn nữa, bức ảnh trên mộ không phải là chị Hạ. Dung mạo của chị ấy ngày đó không phải dung mạo thật. Gương mặt thật của chị ấy bị lớp bảo ảnh thân hộ pháp che đi
- Chị cũng tin vào linh cảm- Mai nói- Và linh cảm của chị nói rằng Su chính là Hạ. Em tin không ?- Cô hỏi. Nghe xong, Kiên nhún vai, lắc đầu
- Chị Su với chị Hạ khác nhau nhiều quá. Chị Su lạnh lùng hơn rất nhiều- Kiên đáp. Nghe xong, Mai bật cười
- Em nhầm rồi, ngày đó Hạ cũng lạnh lùng y như vậy. Chỉ có điều em không để ý hoặc Hạ không cho em thấy mà thôi – Mai ngừng lại- Lạnh lùng chính là bản chất của Hạ- Kiên nhìn Mai khó hiểu
- Trước gờ, em không thấy chị ấy như vậy- Kiên thở dài- Chị ấy đã giấu em
- Không hẳn vậy- Mai giải thích- Với những người thân của mình, Hạ luôn giấu sự lạnh lùng đó đi- Kiên lặng người, không đáp
- Em đọc tờ giấy trên bàn đi- Mai nói và chỉ cho Kiên một tờ giấy trên bàn. Kiên cầm lấy nó, đoc và cậu sửng sốt
- Không thể nào- Kiên bàng hoàng
- Không tin được đúng không ?- Mai cười- Nhưng đó là sự thật
- Vậy tại sao chị ấy không nhận ra em ?- Kiên hỏi
- Có thể cô ấy bị mất trí nhớ hoặc là cô ấy cố tình – Mai đáp- Mọi chuyện còn là bí ẩn
- Em phải đi gặp chị ấy để hỏi cho ra nhẽ- Kiên vội vàng, định bước ra khỏi phòng
- Em đứng lại đi. Đừng nóng vội như vậy. Em hỏi Su bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì đâu- Mai nhắc nhở
- Vậy em sẽ hỏi anh Khoa, bác Mạnh hoặc ngoại. Họ chắc chắn sẽ biết điều gì đó
- Em nghĩ họ sẽ trả lời ư ?- Mai nhướn mày- Em ngây thơ quá. Họ đã cố tình giấu diếm thì sẽ không dễ dàng nói cho em mọi chuyện đâu
- Vậy bây giờ em phải làm gì?- Kiên hỏi
- Làm như chưa biết chuyện gì- Mai đáp- Chúng ta sẽ quan sát mọi thứ
- Em biết rồi – Kiên đáp
Kiên ở trong phòng Mai một lúc nữa thì ra về. Trong lòng cậu cũng ngổn ngang những suy nghĩ giống Mai sáng nay khi biết tất cả sự thật.
Khi Kiên đi rồi, Mai thở dài, mệt mỏi, lo lắng. Cô trở lại giường với lấy món quà của Su , cách đó không xa. Cô mở ra và đúng như những gì cô dự đoán : một chiếc váy trắng và một chiếc vòng cổ có hình bông tuyết. Mai cầm chiếc váy lên, mỉm cười. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Hạ vẫn nhớ, vẫn nhớ điều ước của cô. Hạ vẫn chưa quên. Nhiêu đó đủ rồi. Mai lại cười hạnh phúc,
Sau đó, Mai lật gấu váy lên. Hạ luôn thế, luôn để lại kí hiệu của riêng mình trên mỗi mẫu thiết kế. Đó là hình bông tuyết thêu nổi với hai chữ cái B.S là hai chữ cái viết tắt tên của Hạ theo tiếng anh. ở váy, áo Hạ để kí hiệu đó ở gấu, quần la ở trên cạp, còn áo khoác ở cổ, hoặc gần đó. Thói quen này của Hạ không thể nào bỏ được. Và vì thế, mỗi thiết kế của cô luôn là duy nhất dù người khác có làm nhái nhưng họ không để ý đến điều đó mà dù có để ý thì cũng không thể bắt chước nổi vì nó rất khó.
Mai đặt chiếc váy xuống và cầm sợi dây chuyền lên. Đúng như lời hứa và ước mong của cô. Sợi dây chuyền có hình một bông tuyết màu trắng tuyệt đẹp. Mai vuốt nhẹ một cánh của bông tuyết, ở giữa có khắc tên cô.
Và vô tình, Mai đã mở được trục của bông tuyết. Bây giờ, trước mặt cô là năm bông tuyết giống hệt nhau, đẹp đến kì lạ, xếp thành một vòng tròn. Mỗi bông tuyết lại có một biểu tượng riêng. Mai nhìn chúng bật cười trong nước mất. Mỗi biểu tượng đều liên quan đến cô...
chap 91 (tiếp)
1h sáng, ở trong phòng Trung
- Đừng đi- Hạ hét lên trong hoảng sợ. Trung giật mình tỉnh giấc. Nước mắt Hạ thấm đẫm cánh tay Trung
- Không sao, có anh ở đây rồi- Trung nói và ôm cô chặt hơn.
Sau đó, Hạ thiếp đi và không nói mớ nữa. Trung lắc đầu. Sao Su giống Hạ đến thế ? Hai con người mà cậu cảm thấy như là một. Sự mạnh mẽ giả tạo, luôn cố gắng gồng mình lên và đón nhận tất cả. Nhưng thực chất bên trong lại yếu đuối, mỏng manh, luôn có giấu diếm bản thân trong cái vỏ của riêng mình và luôn phải chịu những đau khổ.
Trung khẽ thở dài. Gái như cậu có thể gỡ bỏ lớp vỏ ấy một lần nữa....
5h sáng
Hạ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Trung mà vẫn ngủ ngon lành. Cô khẽ cựa quậy, mong có thể thoát ra khỏi vòng tay ấy mà không làm Trung tỉnh giấc
- Yên nào- Trung nói khẽ nhưng cũng đủ để cho Hạ nghe thấy. Cậu đưa ta sờ lên trán cô - Hạ sốt rồi- Trung nói tiếp và siết chặt vòng tay hơn. Bây giờ trước mặt cô là ngực của Trung. Cô nhắm nghiền mắt lại sợ sệt. Trung thấy vậy khẽ mỉm cười
- Buông tui ra- Hạ nói nhưng vẫn không dám mở mắt ra
- Không buông. Làm gì được tui- Trung trêu chọc
- Nếu anh không buông ra tui sẽ...- Không để Hạ nói hết câu, Trung đặt một nụ hôn lên môi cô, làm Hạ giật mình. Cô mở mắt nhìn Trung đầy ngạc nhiên. Cô cố đẩy Trung ra nhưng không được. Sức của cô đâu thắng nổi cậu chứ
- Không cần phải ngạc nhiên như thế đâu- Trung cười nửa miệng, luyến tiếc rời khỏi bờ môi kia
- Anh... anh...- Hạ tức tối, gương mặt đỏ lên trông thật đáng yêu
- First kiss ?- Trung nhướn mày. Hạ tránh ánh mắt của Trung. First kiss ư ? Cậu đã cướp của cô từ đêm trước rồi chứ không phải chờ đến hôm nay nhưng cậu thích trêu cô, thích nhìn thấy gương mặt xấu hổ của cô. Nó rất giống Hạ, rất giống
- Anh thật quá đáng- Hạ phá vỡ bầu không gian sau một lúc im lặng
- Quá đáng?- Trung nhếch mép- Tôi là hôn phu của cô.
- Thì sao ?- Hạ nhướn mày
- Thì từ bây giờ, chúng ta sẽ ở chung phòng- Trung nói- Cô không được quyền phản đối tôi đã nói với ba rồi. Ông đồng ý. Còn bây giờ, ngủ đi- Trung ôm chặt Hạ.
Hạ thở dài rồi cũng chìm vào giấc ngủ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT