Hạ miên man trong những suy nghĩ của chính mình mà không hề biết rằng chiếc xe đã đến nơi từ lúc nào.

Bây giờ đã là 8 rưỡi, buổi tiệc đã bắt đầu từ một tiếng trước. Khách khứa đông nghẹt. Từ nhà báo, phóng viên đến người mẫu, nhà thiết kế và những ông chủ lớn đều có mặt. Mai vốn là một người quản lí giỏi, tiếng tăm và sự nổi tiếng của cô không nhỏ chút nào. Thêm nữa, Mai lại là người yêu của Hùng, giám đốc mảng điều tra thị trường của MATS, một người cũng không tầm thường chút nào, lại là bạn của toàn những người tai to mặt lớn trong công ty nên lẽ đương nhiên là cô được săn đón rồi.

Và lẽ đương nhiên, buổi tiệc sinh nhật của cô cũng phải được tổ chức hoành tráng để xứng đáng với tầm vóc của cô. Nhưng thực sự mà nói Mai không mấy hứng thú với chuyện này. Một phần vì cô ghét cái cảnh người ta nịnh nọt, lừa dối bàng những lời đường mật. Và thứ hai là cô không có hứng tổ chức buổi tiệc này. Vì hiện giờ toàn bộ tâm trí của cô đang nghĩ đến điều khác : Su là Lam Hạ, bạn của cô.

Tối qua, khi trở về nhà. Cô như ngồi trên đống lửa, hoang mang, lo sợ, hy vọng rồi lại tự dập mất hy vọng của mình. Cô nghi ngờ Su chính là người bạn của cô. Và để chắc chắn khi Su đi khỏi, cô ấy quên cái mũ của mình, cô đã chớp thời cơ hiếm hoi ấy để xin một sợi tóc của Su để làm xét nghiệm. Và bây giờ, cô đang nóng lòng đợi kết quả.

Cô đi lại liên tục trong phòng khách nhà mình hết vòng này đến vòng khác. Cô cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý ràng cô liên tục bấm ngón tay, mím chặt môi như đêm đó, cái đêm mà Hạ tham gia vào cuộc chiến. Cô bây giờ hoảng loạn và mệt mỏi. Nhưng cô không thể chia sẻ điều đó với bất kì ai. Cô mới chỉ là cảm giác, mơi chỉ là suy đoán. Cô hoàn toàn dựa trên những inh cảm của mình. Liệu ai có thể tin chứ, kể cà Hùng ?

Khi Hạ mất cách đây 4 năm, cô không tin vào sự thật. Linh cảm mách bảo cô rằng Hạ vẫn sống, vẫn đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới Cô nói điều ấy với Hùng và anh đã bảo cô quá cả nghĩ mà thôi. Cô hiểu, hiểu anh và mọi người nghĩ gì trong hoàn cảnh ấy. Cô không trách anh, cũng không tranh cãi với anh. Cô giữ điều ấu cho riêng mình. Vì lần nào, Hạ có chuyện gì thì cô cũng linh cảm đúng. Và cô tin vào trực giác của mình.

Lần này cũng vậy. Ngay từ khi gặp Su cô đã cảm thấy có điều gì đó rất gần gũi, thân quen. Khi thấy Su khóc, cô cảm thấy trong lòng mình trào dâng lên một cảm xúc chua xót, đau đớn. Su lại còn có những sở thích đặc biệt của Hạ nữa. Ăn kem với cà phê đen, thật đắng, ghét đến quán bar, không thích uống rượu và ghét việc giải thích. tất cả những lí do ấy khiến cô càng tin tưởng vào linh cảm của mình.

1h sáng

Mai vẫn còn đi lại trong phòng khách, vẫn chưa có kết quả. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Cảm giác khó thở, hồi hộp, lo lắng, hy vọng cứ bủa vây lấy cô.

Và cuối cùng, điều gì đến rồi sẽ đến. Cái máy fax kêu lên, báo hiệu có tài liệu chuyển đến. Mai chạy đến chỗ cái máy fax. Cô nín thở từng hơi một chờ khi tờ giấy xuất hiện. Khi đã hoàn tất việc chuyển fax, phải mất một lúc lâu cô mới dám cầm tờ giấy lên. Và mất một lúc sau, cô mới có thể đủ bình tĩnh để đọc tờ giấy đó.

Đôi mắt cô như nhòe đi khi đọc đến dòng chữ cuối cùng. Kết quả 98% là chị em ruột. Cô đã khóc òa lên trong giây phút đó. Cô đã gửi tóc của Su và gen của Tường Vi đi xét nghiệm. quả đúng như linh cảm của cô, Su chính là Lam Hạ, là người bạn thân của cô.

Mai cứ ngồi đó, khóc trong niềm hạnh phúc. Những lo âu của cô tan biến. Nhưng trong đầu cô bây giờ thật rối bời. Su là Hạ. Tại sao Su lại giấu diếm ? Hay chính Su cũng không biết ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...

Những suy nghĩ đó cứ ám ảnh cô cho đến tận bây giờ. Cô lo lắng khi Su chưa tới buổi tiệc. Cũng đã một tiếng rồi, chắc Su không đến . cô khẽ thở dài. Ánh mắt hơi buồn.

Cùng tâm trạng với Mai, Jen, Lin và Trung cũng đang lo lắng. Su phải nhập viện mà không rõ nguyên nhân. Đã thế, anh Khoa còn một mực đuổi ba người ra ngoài không cho vào thăm cô đã đành lại còn đuổi về, bắt phải tham gia buổi tiệc. Anh Khoa đúng thật là quá đáng mà. Cả ba người cùng thở dài.

Trung còn khổ hơn. Không được ở lại chăm sóc Su., đến buổi tiệc lại bị con ruồi Hoàng Phương đeo bám không tha

- Anh à, sao mấy hôm nay anh cứ bơ em vậy ?-Hoàng Phương níu tay cậu. Mấy hôm nay cái gì chứ? cô ta mới về nước được hai ngày mà ? Với lại cậu có quan hệ gì với cô ta ư?

- Tôi với cô có quan hệ gì ư ?- Trung hỏi giọng lạnh như băng. Nhưng chính những lời nói như vậy cùng với vẻ lạnh lùng của cậu đã khiến biết bao cô gái trong đó có Phương đổ rầm

- Anh à, sao anh lại nói vậy ?- Hoàng Phương nhõng nhẽo- Chúng ta vón là một cặp mà

- một cặp ?- Trung trừng mắt nhìn ả khiến ả giật mình- Tôi không nhớ là tôi từng nói thế. Hơn nữa, nói trước cho cô biết tôi có hôn phu rồi – Trung dứt lời thì Hạ khoác tay Khoa bước vào, trông cô đẹp như một thiên thần

- Hôn phu ?- Hoàng Phương sững người. Trung gạt tay cô ta ra, tiến về phía Hạ. Khi Phương kịp định thần thì đã thấy Trung đang đứng cạnh Hạ, người cô ả cầm nhầm va li ở sân bay. Lại còn nữa, mọi người đều náo loạn lên vì người con gái vừa mới bước vào này

- Sao cô lại ở đây ?- Trung hỏi. Cậu đang lo lắng cho cô, rát nhiều

- Có việc- Hạ đáp gọn lỏn và bỏ tay Khao ra. Cô đi ngang qua người Trung tiến về phía Mai

- Sao anh lại để cô ấy đến đây ?- trung cau mày. Khoa cười

- Đang lo lắng cho hôn phu của mình hả ?- Anh trêu- Anh không cản nổi con bé. Su rất bướng bỉnh, giống em. Chỉ có anh hai mới ngăn nổi con bé, còn những người khác pó tay- Anh mỉm cười. Trung lắc đầu. Tuy chỉ mới gặp cô nhưng Trung cũng đủ hiểu tính cách bướng bỉnh đó của cô. Rất giống hạ sự bướng bỉnh, ương ngạnh không ai bằng chỉ làm những điều mình có hứng thú mà thôi.

Hạ bước đến trước mặt Mai cười nhẹ. Mai nhìn thấy cô thì mừng rỡ. Đôi mắt hiện lê những niềm vui khó tả

- Xin lỗi vì đến muộn- Hạ nói- Quà của bà- Cô đưa cho Mai một chiếc hộp to

- Tui cũng có nghe chuyện rồi – Mai nói- Sao bà không ở nhà đi ? Đến đây làm chi cho mệt- Mai trách móc nhưng thực sự cô rất vui khi Hạ đến

- Không sao đâu- hạ nói. Lúc đó, Jen và Lin từ đâu chạy tới

- Su, bà có bị sao không ?- Cả hai người đồng thanh

- Tui không sao - Hạ cười nhẹ- Tui đi có việc chút- Nói rồi, Hạ bước thẳng đến chỗ ông Mạnh và anh Khoa đang đứng, không để cho hai người kia kịp hỏi thêm gì

- Con có thể tặng bộ váy đó cho cô ấy ?- Hạ hỏi

- tất nhiên- ông mạnh cười- Nó là của con. Con muốn làm gì là tùy ý con. Mà con có sao không ?- Ông chuyển chủ đề

- Con không sao ạ - Hạ cười nhẹ. Đúng lúc đó thì ông Cương cùng với con gái mình, ả Hoàng Phương đi tới

- Con chào bác- Cô ta hơi cúi đầu- Em chào anh

- Chào cháu- Ông mạnh cười

- Không dám, chào em- Anh Khoa miễn cưỡng

- Xin lỗi, đã cắt ngang cuộc nói chuyện của ông – Ông Cương cười

- Không sao – Ông Mạnh cũng đáp lễ

- Tôi đến là để bàn về chuyện giữa thằng Trung và con nhỏ Hoàng Phương nhà tôi- Ông ta nói- Hai đứa quen nhau cũng lâu rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc công khai với báo giới vè quan hệ của hai đứa. Đằng nào, không sớm thì muộn, con gái tôi cũng thành dâu nhà ông

- Kìa, ba- Hoàng Phương kéo tay bố mình vẻ e ngai

- Con đứng yên đi- Ông Cương nói. Hoàng Phương lập tức đứng yên, vẻ ngại ngùng- Tôi nghĩ cũng đến lúc tạo một mối quan hệ vững chắc giữa hai gia đình và hơn nữa cũng tốt cho công ty MATS- Hạ nghe xong câu này cười khẩy. Đúng là cha nào con nấy, cùng là một ruộc. Rõ ràng, ông ta đang âm thầm phá hoại MATS mà lại thốt lên câu ấy ư ? Có lợi cho công ty hay bản thân ông ? Thật nực cười

- Tôi nghĩ là ông có chút nhầm lẫn. Con trai tôi tuy là có chút quan hệ với cháu Hoàng Phương đây nhưng hai đứa nó không thể đến với nhau được- Ông Mạnh nói

- tại sao vậy ?- Ông Cương hỏi- Hay ông chê gia đình tôi không bằng gia đình ông ? Tôi nói để ông biết gia đình tôi cũng không chấp nhận chuyện này đâu. Chẳng qua là hai đứa yêu nhau quá nên tôi mới đặt vấn đề với ông- ông Cương giận dữ. Hạ nhìn ông ta, có chút khinh bỉ. Công nhận đóng kịch tốt thật

- Cháu nghĩ bác có nhầm lẫn ở đây ạ- Trung tiến đến- Cháu và con gái bác chẳng có quan hệ gì cả. Chỉ là con gái bác như đỉa dai bám theo cháu mà thôi. Hơn nữa cháu cũng có hôn ước với người khác rôi- Trung nói và tiến đến bên cạnh cô. Ả Hoàng Phương nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Cánh phóng viên đánh hơi được sắp có chuyện xảy ra nên cũng bâu quanh cuộc nói chuyện này

- Trung, con nói hơi quá rồi đấy- Ông Mạnh nhắc nhở

- Không ngờ, cha con ông lại là loại người như vậy– Ông cương gằn từng chữ

- Tôi nghĩ chính ông mới là người nên xem lại mình đi – Hạ lên tiếng. Bấy giờ, ông

Cương mới để ý đến người con gái đứng giữa Khoa và Trung. Cô ta có một vẻ đẹp hút hồn dù ăn mặc và trang điểm khá đơn giản

- Cô không có quyền xen vào chuyện giữa chúng tôi- Ông Cương tức giận

- Không có quyền ư ?- hạ nhếch mép. Lúc này, Trung vội quàng tay qua vai cô – Tôi không có quyền liệu con gái ông có ư ? Nực cười

- Cô là ai mà dám thân mật với anh Trung vậy ?- Hoàng Phương lớn tiến

- Tôi khuyên cô ăn nói cẩn thận chút- Trung nói- Cô ấyl à hôn phu của tôi. Chẳng nhẽ chúng tôi thân mật cũng phải hỏi ý kiến của cô sao ?- Trung nói đểu

- Toi nghĩ cô gái trẻ này chỉ vì tiền và địa vị của con trai ông thôi- Ông Cương cười

- Tôi lại không nghĩ vậy- Ông Mạnh đáp

- Tiền tôi không thiếu, sự nổi tiếng tôi lại càng chẳng ham hố chứ đâu như một số người..- hạ cố ngân dài ra.

- Cô ?- Ông cương tức tối- Đi về- Ông ra lệnh. Ông rẽ đám phóng viên ra và bỏ đi. Ả Hoàng Phương cũng lẽo đẽo chạy theo cha

- Xin hỏi, chủ tịch những điều tổng giám đốc Trung vừa nói có phải sự thật không ạ ?- Một phóng viên hỏi

- Những điều con trai tôi nói hoàn toàn là sự thật- Ông khẳng định

- Tổng giám đốc có thể giới thiệu một chút về vị hôn phu của mình được không ạ ?- Một ngời khác hỏi Trung. Không đợi cậu trả lời. Khoa đã xen vào

- Đó là em gái của tôi- Anh nói- Con bé mới du học từ Anh trở về

- Vậy cuộc hôn nhân này có phải vì tiền hay là để củng cố địa vị cho ai đó không ạ ?

- Như các bạn cũng nghe thấy rồi- Khoa nhấn mạnh- Giai đình tôi đặc biệt là em gái tôi không thiếu tiền để phải ăn bám vào nhà chồng. Con bé hoàn toàn có thể lo được cho bản thân một cuộc sống tốt đẹp và nổi tiếng nếu nó muốn. Cuộc hôn nhân này đơn giản chỉ là vì tình yêu. Nhưng tôi cũng không phủ nhận những lợi ích mà nó mang lại – Khoa đáp. Hạ đứng bên cạnh anh mà mỉm cười. Thực sự, tài ứng biến của anh rất giỏi.

- Vậy quan hệ giữa tổng giám đốc với siêu mẫu Hoàng Phương là như thế nào ? Có phải ăn ốc xong không chịu đổ vỏ hay không ạ ?- Một phóng viên khác hỏi

- Hai người có quan hệ mờ ám gì không ạ ?- Một người khác tiếp lời

- giữa giám đốc Trung và siêu mẫu Hoàng Phương thực sự không có gì hết- Anh Khao nhấn mạnh- Giữa họ chỉ là quan hệ những người bạn đồng nghiệp bình thường ngoài ra cũng không hè có bất cứ quan hệ mờ ám hay bất chính nào khác. Hơn nữa, Trung là người biết giới hạn và hết lòng yêu em gái tôi. Tôi tin tưởng ở cậu ấy

- Con có ổn không ?- Ông Mạnh nhìn Hạ lo lắng khi thấy gương mặt cô biến sắc

- Con ổn- hạ đáp và cười nhẹ. Cùng lúc đó, Trung đưa tay sờ lên trán cô

- Sốt rồi – Trung nói

- Vậy con đưa Su về nhà đi. Mọi chuyện ở đây để ta và Khoa lo- ông Mạnh nói. Nghe xong, Trung liền cởi áo khoác, khoác lên người Hạ

- Ở đây đợi tôi- Nói xong, Trung đi thẳng

chap 90 (tiếp)

Hạ thở dài nhìn Trung biến mất trong đám đông. Thực sự, cô đang cảm thấy yếu dần. Người cô nóng bừng lên, khó chịu. Cái đầu thì đau như búa bổ. Không biết bị làm sao nữa.

Trung trở lại, thấy Hạ như đang yếu dần. Cậu đến bên cạnh, bế thốc cô lên

- Tụi con về trước- Trung nói. Ông Mạnh nhìn thấy vậy, khẽ gật đầu và mỉm cười.

Cánh nhà báo, phóng viên và tất cả mọi người chứng kiến cảnh ấy thì ngạc nhiên. Mấy người họ bàn tán, rồi lại chụp ảnh. Cô cảm thấy khó chịu bởi những ánh mắt đó nhưng giờ đây cô không đủ sức để bận tâm đến điều đó nữa rồi. Cô đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Vì vậy, cô vùi đầu vào ngực Trung, mắt nhắm hờ và bỏ mặc mọi chuyện.

Trung cảm nhận được cơ thể Hạ đang nóng dần lên. Và lòng cậu cũng như có lửa đốt. Ra ngoài, cậu nhẹ nhàng đặt cô vào ghế trước, cài dây an toàn và nhanh chóng về chỗ ngồi của mình. Chiếc xe lao đi ngay sau đó.

Mọi người ở trong đều lo lắng cho Hạ. Jen và Lin thậm chí còn định bỏ về nhưng ông Mạnh bảo không cần, có Trung rồi. Mai cũng như ngồi trên đống lửa. Hạ đang bị ốm, cô có thể cảm nhận điều đó. Hạ không dễ bị ốm, lại càng không dễ rơi vào tình trạng mất sức lực như vậy. Nhưng khi cô đã bị ốm thì thôi rồi. Cô sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh, mệt mỏi. Điều ấy càng khiến Mai lo lắng hơn.

Trung đang phóng xe đến bệnh viện. Nhìn cô như thế, cậu không thể cầm lòng được.

Hạ đưa đối mắt mệt mỏi nhìn ra bên ngoài. Đây không phải là đường về nhà Trung. Cô nặng nhọc đưa tay kéo áo Trung

- Đi đâu vậy ?- Cô hỏi

- Đến bệnh viện- Trung quay sang nhìn cô, ái ngại nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng

- Cho tui về nhà- Hạ bật ra từng tiếng

- Không được- Trung quát- Ốm phải đến bệnh viện – Cánh tay Hạ vẫn không chịu rời đi

- Về nhà- Cô cương quyết- Không, tui nhảy xuống luôn- Một tay Hạ cầm chốt cửa như đe dọa

- Coi như anh thua em. Bây giờ, anh chở em về nhà. Ok ?- Trung miễn cưỡng. Sau lời nói ấy của Trung, Hạ buông tay ra khỏi chốt cửa và áo Trung. Cô mệt mỏi, nhắm nghiền mắt lại. Cô sốt cao quá nên bị ngất. Và lập tức theo quán tính, người cô ngã sang một bên. Đầu cô ngã vào vai Trung. Và giờ, cô như đang ngủ ngon lành. Trung thấy vậy, cười khẽ

- Mạnh mồm

Đến nhà, Trung bế Hạ lên phòng nhưng không phải là phòng cô mà là phòng của cậu. Trung nhẹ nhàng đặt cô xuống, gọi anh Thiên đến khám.

Mười lăm phút sau, anh Thiên dặn dò rồi ra về. Trung đứng đó nhìn cô, lòng chua xót. Hạ vẫn chưa hạ sốt dù cô đã được tiêm thuốc. Trung ngồi xuống bên cạnh cô, lòng thắt lại.

Cuối cùng, không chịu ngồi yên, cậu cởi chiếc áo sơ mi trên người ra, nằm xuống và ôm cô vào lòng. Cậu hy vọng rằng cái lạnh từ cơ thể cậu có thể truyền cho cô. Và sau đó, Trung thiếp đi trong sự lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play