*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tư Kiêu Kỳ cảm thấy Tiêu Thần vô cùng kiên quyết, từ buổi sáng mình dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn hắn tới hôm nay hắn vẫn chưa lộ diện!
Ngày đầu tiên Tư Kiêu Kỳ gọi điện cho Tiêu Thần, gởi tin nhắn, muốn hẹn một bữa gặp nhau để lăn giường, Tiêu Thần trả lời: “Không được, hôm nay việc ở bệnh viện rất nhiều, không cách nào đi ra được, anh hỏi thử tay phải của anh xem, không chừng hắn có thời gian đấy.”
Ngày thứ hai, Tư Kiêu Kỳ nhận được một tin nhắn y hệt, giống tới từng dấu chấm câu, anh vô cùng hoài nghi Tiêu Thần thực sự chỉ là copy paste hoặc là dùng chế độ tự động trả lời. Ngày thứ ba, Tư Kiêu Kỳ nghĩ tới Tiêu Thần làm ca đêm nên chắc sẽ tương đối rảnh rỗi, huống hồ hắn còn được nghỉ một ngày, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo. Đầu tiên anh vô cùng ân cần đổi ra trải giường, sau đó đi siêu thị mua một hộp ba con sói, lúc đứng trước quầy lựa chọn vô cùng cẩn thận, vô cùng nghiêm túc nhìn nhìn so sánh nhãn hiệu và kiểu dáng. Cuối cùng chọn một loạn vô cùng bóng loáng hứng thú bừng bừng về nhà gọi cho Tiêu Thần:
“Bác sĩ Tiêu?”
“Ừm.” Tiêu Thần rên một tiếng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng “tích tắc”, Tư Kiêu Kỳ đoán chắc là âm thanh của mấy thứ máy móc trong bệnh viện, anh vô cùng nhanh trí hỏi:
“Cậu còn trong bệnh viện sao? Vậy hôm nay vẫn chưa được rảnh?”
“Ừ, gần đây có hơi bận, bệnh viện không thể so được với cơ quan, làm việc cũng không thể đúng giờ được.”
“Vậy thôi,” Tư Kiêu Kỳ thoải mái nói, “Chờ cậu rảnh rồi nói, cậu làm việc tiếp đi.”
Tiêu Thần cúp điện thoại xong tâm trạng vô cùng tốt, nói thật anh không nghĩ tới Tư Kiêu Kỳ lại thoải mái như vậy, cứ tưởng ít nhất hắn cũng oán giận vì chuyện hôm đó, Tiêu Thần vô cùng chán ghét loại đàn ông suốt ngày lải nhải. Huống chi lúc này anh không cần bạn tình cũng không có nhu cầu đó, điều quan trọng bây giờ là phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với việc thẩm tra.
Tiêu Thần vừa tan ca đêm lập tức đi tới viện hành chính để lo liệu, một tổ công tác ba người đang đợi anh tới để trần thuật, đương nhiên đây là trình tự của bệnh viện.
“Bác sĩ Tiêu, cậu vui lòng trần thuật lại một chút chuyện ngày hôm đó đi.” Tổ trưởng nghiêm túc nói.
Tiêu Thần không nhịn được muốn trợn trắng mắt, nhiều lúc anh thật sự không hiểu mấy thứ “Quy định điều lệ” này rốt cuộc là gì, việc quan trọng nhất của bác sĩ không phải là cứu người sao, “Quy định điều lệ” quan trọng hơn mạng sống của con người sao? Tại sao nhất định cứ phải cứng ngắc quy củ như vậy, đến giờ còn tiếp tục truy cứu mấy thứ này cũng có ích gì đâu?
Anh cố gắng ổn định lại tâm trạng, bắt đầu thuật lại rõ ràng những gì đã diễn ra, từ lúc bắt đầu thảo luận phương án với Ôn Tuấn Hoa cho tới buổi sáng ngày hôm đó trợ giúp cấp cứu tại phòng ICU, kể lại cặn kẽ không sót một chi tiết. Trong lúc thuật lại Tiêu Thần vô cùng cẩn thận, cố gắng nói rõ ra tình hình bệnh nhân lúc đó nguy cấp thế nào: trong lồng ngực bị xuất huyết nhiều, huyết áp giảm xuống rất nhanh…Đều là người làm nghề y, tình huống lúc đó nguy hiểm thế nào chỉ cần nghe tới đây thôi cũng có thể hiểu được rõ ràng.
Cuối cùng Tiêu Thần nói: “Vì lẽ đó, trong tình huống như vậy, tôi cảm thấy biện pháp của Quách Hoành là thỏa đáng, tuy rằng lấy huyết tương của người khác là việc trái ngược lại với quy định của bệnh viện, nhưng việc đó cũng là do bị bắt buộc, với lại dù gì Quách Hoành cũng đã thành công rồi…Tôi nghĩ, dưới bất cứ tình huống nào, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.”
Tổ trưởng nở nụ cười, thân thiện hướng về phía Tiêu Thần cúi người xuống nói: “Tiêu Thần à, đây rõ ràng không theo đúng trình tự, cậu cũng không phải ngày đầu tới bệnh viện, sao lại sơ suất như vậy?”
“Nếu theo đúng trình tự cần thành lập tổ chuyên án?” Tiêu Thần sắc bén hỏi, “Tôi đúng là không phải ngày đầu tới bệnh viện, cũng bởi vì như vậy tôi mới biết rõ nếu phải làm đúng trình tự sẽ thành ra cái dạng gì!”
Tổ trưởng cười ha hả, cũng không cảm thấy khó chịu, hắn vỗ vỗ tay vào phía trong hồ sơ nói: “Cái này không phải do năm nay bắt buộc phải quản lý gắt gao sao, chuyên gia chuyên án, tất cả tư liệu đều phải nhập vào ngăn hồ sơ dành riêng, do vậy trình tự cũng có chút phức tạp…Khụ, cái này đối với tôi cũng không dễ dàng mà, thông cảm cho nhau một chút đi.”
Tiêu Thần cười cười không tiếp lời, nhìn lại hai người khác đang ngồi trong này, anh biết chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Từ viện đi ra, Tiêu Thần lập tức tới khu nội trú ICU, tình hình của bệnh nhân kia hiện tại đã ổn định, y tá trưởng nói với Tiêu Thần bệnh nhân này đang được bác sĩ Lưu đảm nhiệm, Quách Hoành chỉ là phụ trợ. Vẻ mặt y tá lúc nói những lời này lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, cô thở dài nói: “Cái này cũng là chuyện không có cách giải quyết.”
Tiêu Thần cúi đầu nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường, trên người được cắm vô số ống dẫn, mấy tấm điện cực cứ như thế khiến cho cơ thể người này bao quanh toàn là máy móc, mỗi dữ liệu đều được ghi chép chính xác. Con người chứ không phải máy móc, người là động vật có ý thức, tình cảm, lý trí và sự phán đoán, trong thời khắc mấu chốt bác sĩ chính là dựa vào những điều này chứ không phải là mấy phép tính toán tinh vi. Có người nói, làm bác sĩ lúc nào cũng có thể đối mặt với việc một mạng người đột ngột ra đi, do đó mỗi phán đoán đều là đánh cuộc trên mạng sống của bệnh nhân. Có thể trên thực tế, bác sĩ cũng đem tiền đồ và vận mệnh của mình đặt lên canh bạc này, chỉ là đại đa số người không biết hoặc không hiểu thôi.
Tỷ như Quách Hoành, hắn đánh cược thắng bệnh tình nhưng lại thua bởi chế độ. Hắn dùng huyết tương của người khác để cứu sống bệnh nhân, nhóm máu của những huyết tương này lại chưa được pha lại với nhau, trái ngược nghiêm trọng tới điều lệ. Nếu như bệnh nhân xảy ra bất trắc, chính là sự cố chữa bệnh; nếu không xảy ra bất trắc, cũng sẽ dính líu tới trách nhiệm luật pháp, bởi vì hắn làm ảnh hưởng tới quyền lợi của bệnh nhân khác.
Hiện tại, bệnh nhân cũng không do hắn quản nữa, điều này kỳ thực cũng là do lỗi lầm ngày hôm đó của hắn. Phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất khoa ngoại lồng ngực, người nối nghiệp của Ôn Tuấn Hoa, tiền đồ của hắn rất có thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Tiêu Thần cảm thấy chuyện này vô cùng nực cười.
***
Một tuần sau, Tư Kiêu Kỳ chính thức không chịu được nữa. Tiêu Thần bận rộn anh có thể hiểu được, hai ba ngày không thấy mặt thì thôi đi, cái tên này dù sao bình thường cũng toàn làm chuyện khiến người khác muốn tức chết rồi, có lẽ vì vậy Tư Kiêu Kỳ cảm thấy chuyện này cũng vẫn có thể nhịn được. Nhưng mà anh dần dần phát hiện lúc nói điện thoại Tiêu Thần rất không tập trung, nói chuyện được hai ba câu đã muốn cúp điện thoại; mà copy paste tin nhắn hay trả lời tự động cũng không thèm làm, chỉ gõ mỗi hai chữ “bận rộn”.
Quá đáng!
Tư Kiêu Kỳ có ý thức nguy cơ vô cùng mạnh, anh vẫn nhớ rõ ràng lời Kiều Hâm nói “Tên bạn trai đó của bạn sĩ Tiêu, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai”, cho nên khi anh phát hiện Tiêu Thần là kiểu người mà sau khi xuống giường có thể trở mặt không quen biết thì cẩn thận suy nghĩ về tình cảm của chính mình.
Anh chắc chắn bản thân mình thích Tiêu Thần, cái “yêu thích” này cũng không thể nói là “yêu”, càng không thể nói là dạng sống chết có nhau, bạc đầu giai lão thế nhưng vẫn cảm thấy bản tính của người này rất hợp với mình, cả trên giường lẫn xuống giường. Quan trọng chính là dù miệng lưỡi của người này có chút độc địa, ánh mắt gay gắt, nhưng cũng không phải thật sự xấu. Hai người đàn ông trưởng thành ở chung với nhau hài hòa mới là quan trọng nhất, vì vậy Tư Kiêu Kỳ quyết tâm cho dù Tiêu Thần có là đóa mẫu đơn leo tường trèo ra ngoài anh cũng phải dứt khoát kéo về.
Cứ thế, cuối tuần lúc Tiêu Thần đang tăng ca đêm, Tư Kiêu Kỳ mang theo đồ ăn khuya tới thăm. Cứ như thường lệ trước hết gọi điện thoại của Tiêu Thần, Tiêu Thần không bắt máy, khả năng là đang làm việc. Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút gửi một tin nhắn tới: “Ban đêm mây đen gió lớn, thích hợp ở hoa viên vụng trộm.”
Tiêu Thần kê xong đơn thuốc cho bệnh nhân lấy điện thoại ra nhìn, sau khi nhìn thấy tin nhắn có chút sửng sốt, anh không nghĩ tới người này còn đang bị thương đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới bệnh viện tìm mình “tới hoa viên vụng trộm”. Tiêu Thần cất điện thoại vào túi áo, xem xét cẩn thận để xác định mình không còn bệnh nhân cần khám, đi tới chỗ y tá dặn dò mới chút rồi nhanh chóng đi ra lối đi tắt thông tới vườn hoa nhỏ.
Trên đường hầu như không có ai, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh khiến càng khiến anh cảm nhận rõ ràng tâm tình nhảy nhót của bản thân. Cả một tuần này anh đều bận rộn giúp Quách Hoành khai thông quan hệ, bởi vì bản thân Ôn Tuấn Hoa cũng bị liên quan, do đó nói chuyện cũng không tốt lắm. Không bỏ qua người chịu trách nhiệm chính trong việc này, Tiêu Thần tận dụng mấy ngày rảnh rỗi chạy tới văn phòng của Phó Chủ tịch Trương, một mặt là trợ giúp điều tra, mặt khác là “Đường cong cứu nước”.
*Đường cong cứu nước (曲线救国): Một từ được dùng ở thời Trung Quốc chống Nhật, giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng trên mọi thành phần từ công nhân cho tới trí thức, kiềm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả từng chút một, đôi khi phải hi sinh 1 thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn.Anh mỗi ngày đều phải nói những lời nói khách sáo, mỗi ngày đều bị dây dưa với mấy cái điều lệ cứng ngắc, mỗi ngày đều bị người ta nói ra nói vào tức đến nỗi nói không ra lời…Tiêu Thần có thể chắc chắn trong chuyện này chính là có người lợi dụng sự cố này mà làm lớn chuyện, cố tình muốn truy tới cùng, anh cũng rất muốn biết ai lại nhàn rỗi như vậy.
Tâm tình của anh vô cùng phiền muộn, rối tinh rối mù, hoàn toàn không có tâm trạng để đi gặp Tư Kiêu Kỳ, do đó đều là dứt khoát từ chối. Nhưng hiện tại, Tư Kiêu Kỳ nửa đêm còn mò tới bệnh viện không khỏi khiến cho Tiêu Thần cảm thấy cao hứng, phảng phất như tìm được một bức tường kiên cố để dựa vào, cho bản thân mình một lối thoát.
Bên trong vườn hoa nhỏ, Tư Kiêu Kỳ đang ngồi trong một góc tối, con ngươi sáng long lanh, cười một cái liền lộ ra mấy cái răng. Bên người có một túi ni lông, bên cạnh còn có hai hộp cơm.
Tiêu Thần thản nhiên ngồi xuống, nghiêng đầu nói: “Gặp mặt vụng trộm trong hoa viên, anh đúng là si tình a.”
“Dù sao tôi cũng phải ăn khuya, ăn một mình vô vị, không bằng tìm người ăn chung.” Tư Kiêu Kỳ chà chà gò má Tiêu Thần, sau đó cứ như chuột trộm được mỡ mà cười đắc ý không ngừng.
“Tới bệnh viện ăn khuya thú vị lắm sao?” Tiêu Thần chỉ về phía con đường nhỏ nằm phía đông vườn hoa, con đường này không tính là rộng, một đầu nối liền với cửa bên hông phòng cấp cứu, đầu còn lại không biết dẫn đi đâu. Anh chỉ vào con đường nhỏ nói: “Anh thấy không, con đường đó khá là thần bí, tất cả bệnh nhân tử vong đều được đẩy tới nhà xác trên con đường đó, anh ở chỗ này ăn cơm không chừng còn có thể gặp vài ba vị kia.”
Tư Kiêu Kỳ vừa mở túi ni lông vừa Ừ một tiếng nói: “Vậy cũng tốt, thấy bọn họ tôi còn muốn ăn hơn.”
“Sao?” Tiêu Thần ngạc nhiên tới ngây người, tư duy của tên này không phải là của người bình thường mà.
“Ừ, nhìn thấy bọn họ tôi sẽ nghĩ, đời người vô cùng ngắn ngủi, càng phải cố gắng trân trọng, để mỗi ngày đều trôi qua một cách vui vẻ, không cần phải làm khó chính mình, muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống.” Tư Kiêu Kỳ vừa dùng giọng điệu trêu ghẹo nói vừa cầm đôi đũa nhét vào tay Tiêu Thần, sau đó lấy hơi nói tiếp: “Còn nữa, muốn làm thì làm.”
Câu cuối cùng anh cố tình ghé sát tai Tiêu Thần mà nói, còn vô cùng lưu manh liếm vành tai Tiêu Thần một hồi. Tiêu Thần bị một câu “không cần phải làm khó chính mình” làm cho lung lay, cảm thấy nỗi buồn chất chứa trong lòng cả tuần nay cuối cùng cũng xuất hiện một lỗ hổng, cuối cùng cũng có chỗ trống để thở rồi. Anh mỉm cười một cái, cố gắng giả vờ bình tĩnh nâng vai lên chà xát vành tai, sau đó nói: “Đừng làm loạn, tôi mới vừa trong phòng cấp cứu đi ra, vừa mới khám bệnh cho hai bệnh nhân bị kiết lị xong.”
Nhiệt tình của Tư Kiêu Kỳ vừa mới nhen nhóm lập tức bị câu nói này làm cho tan thành mây khói không còn một mống, chỉ còn lại một chút khói xanh lỡn vỡn, anh bực bội lấy ra một bát nhựa đưa cho Tiêu Thần: “Cho cậu, mì sợi.”
Tiêu Thần nhìn tới bát thức ăn của Tư Kiêu Kỳ, không vui nói: “Dựa vào cái gì anh được ăn phá lấu còn tôi phải ăn mì sợi!”
Phá lấuTư Kiêu Kỳ chỉ chỉ bát, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ cũng ăn phá lấu?”
Tiêu Thần giật lấy bát của Tư Kiêu Kỳ, gắp một miếng ruột già bỏ vào miệng: “Bác sĩ ăn phá lấu thì phạm pháp chắc?”
“Bác sĩ các cậu không phải vô cùng chú ý mấy phương diện này sao? Không ăn nội tạng động vật, sợ có nhiều cholesterol gì đó…”
“Mỹ thực và mỹ nhân đều không thể phụ lòng.” Tiêu Thần ngả ngớn sờ sờ cằm Tư Kiêu Kỳ, cảm xúc thô ráp chỗ đó khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
“Tôi cư nhiên lại xếp sau mỹ thực?” Tư Kiêu Kỳ khó tin chỉ chỉ chóp mũi mình nói.
“Ai nói anh là mỹ nhân?” Tiêu Thần buồn cười nói, nhét vào miệng hai miếng bánh nướng, lầm bầm nói: “Anh vô cùng không phù hợp với mắt thẩm mỹ của tôi.”
“Không hợp mắt thẩm mỹ cậu còn theo tôi lên giường?”
“Tắt đèn là được.”
(=))))))))))))))))))Tư Kiêu Kỳ bị câu nói này làm nghẹn không nói nên lời, im lặng một hồi quyết định không thèm cùng Tiêu Thần chấp nhặt, đấu võ mồm trước giờ đều không phải ưu thế của mình. Người khôn ngoan đều biết không nên so điểm yếu của mình với điểm mạnh của người khác, Tư Kiêu Kỳ quyết định đem tất cả món nợ này sau này ở trên giường đòi lại cho bằng hết.
“Ngày mai có thể tan ca đúng giờ không?” Tư Kiêu Kỳ đổi chủ đề.
“Làm gì?”
“XXX cậu!” Tư Kiêu Kỳ ngắt mông Tiêu Thần một cái.
“Bận rồi.”
Tư Kiêu Kỳ ở dưới ánh trăng nhàn nhạt đánh giá vẻ mặt Tiêu Thần một hồi, phát hiện người này không phải đùa giỡn.
“Khi nào cậu mới rảnh?”
“Không biết.” Tiêu Thần lại gắp lên hai miếng, miệng nhai nhòm nhèm.
Tư Kiêu Kỳ đặt bát mì sợi qua một bên, hết sức chăm chú hỏi: “Tiêu Thần, cậu nói thật cho tôi biết, gần đây cậu bận rộn như vậy là đang làm gì?”
“Ha ha,” Tiêu Thần nở nụ cười, lau miệng nói, “Tư Kiêu Kỳ, lời thoại này của anh cứ như giọng điệu mẹ tôi chất vấn ba tôi có nuôi tiểu tam ở ngoài hay không. Thông thường câu tiếp theo chính là, ‘Anh có phải chán ngán cái nhà này, không muốn nhìn thấy tôi nữa phải không’.”
“Vậy cậu có phải không muốn nhìn thấy tôi không?”
“Nếu thật như vậy thì sao?” Tiêu Thần bị một miếng ruột già chặn ngay cuống họng nuốt không trôi, “Anh nói anh một người đàn ông như thế này…”
“Có thể cậu thật sự không muốn gặp tôi.” Tư Kiêu Kỳ lúc nói câu này vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ, dưới ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc, không hề có chút ý tứ đùa giỡn nào. Ánh mắt kia rất ôn hòa, không oán giận, không đa nghi, lại mang theo mấy phần ưu sầu, mấy phần lo lắng. Tiêu Thần có chút hoảng hốt, cảm thấy có thứ cảm xúc nào đó đang dâng trào không kiềm lại được, cái cảm giác này rất giống ngày hôm đó ngay cửa lầu phẫu thuật, bản thân trong vô thức tìm tới số điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, nhưng kì thực cũng không biết nên nói rõ với hắn về mối quan hệ phức tạp này như thế, càng không hiểu tại sao lại muốn nói với hắn.
Tiêu Thần cầm bát bỏ vào thùng rác, vỗ vỗ tay đứng dậy: “Tôi đi trước đây, ngồi nãy giờ cũng hai mươi phút rồi.”
Hai lông mày của Tư Kiêu Kỳ lập tức cau lại, trên mặt lộ vẻ không vui.
“Sau khi tan ca sẽ tới tìm anh.” Tiêu Thần nói.
“Thật không?” Tư Kiêu Kỳ thả lỏng chân mày, giọng điệu cũng vui vẻ hẳn.
Tiêu Thần gật gù, giọng nói mang theo ý cười nói: “Nhớ chuẩn bị điểm tâm cho tôi.”
Tư Kiêu Kỳ gật đầu không ngừng, nghĩ một chút lại quăng thêm một câu: “Tôi cũng không bận gì, mười giờ tôi tới bệnh viện đón cậu, sẵn tiện dẫn cậu đi ăn bữa sáng kiểu Quảng Đông.”
Bữa sáng kiểu Quảng*Bữa sáng kiểu Quảng: cái này nếu các bạn hay xem TVB sẽ biết, thông thường người Quảng sẽ ăn sáng với bánh bao hấp, sủi cáo, cháo,…Tiêu Thần kì thực rất muốn nói tôi thà về nhà ngủ còn sướng hơn, nhưng nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Tư Kiêu Kỳ lại không đành lòng, dù sao ngày mai cũng được nghỉ cả ngày, ở chỗ của Tư Kiêu Kỳ, mình cũng có thể ngủ tới khi nào thật đã thì thôi.
Tư Kiêu Kỳ vui vẻ rời đi, lúc Tiêu Thần ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ không biết làm sao nói rõ chuyện này với Tư Kiêu Kỳ, cũng không hiểu vì sao lại muốn nói với hắn – thế nhưng hắn cũng không để ý.