Đường Vũ ngồi trong phòng mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gặp gia trưởng gì chứ, cái này rõ ràng là tam đường hội thẩm mà.
Trong phòng một đối ba.
Đường Vũ nhìn ba người ở đối diện, người ngồi giữa đầu tóc cắt ngắn, cặp mắt tỏa ra tinh quang, đường cong trên mặt vô cùng cứng rắn, trên người mặc một bộ quần áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay được xăm hình dày đặc; người ngồi bên trái mặc đồ vest thẳng thóm, đôi lông mày dày rậm làm cho cả người mang theo khí tức oai hùng chí khí, tóc mai bạc trắng không khiến hắn thêm già mà lại tăng thêm chút thành thục ổn trọng; mà người ngồi bên phải thì mặc quần jeans áo thun bẻ cổ, nhìn rất nhã nhặn nhưng lại tỏ ra khá lãnh đạm, có vẻ không dễ nói chuyện lắm.
Đường Vũ liếc mắt nhìn Kiều Vũ Nặc xin giúp đỡ, Kiều Vũ Nặc nhún nhún vai ra hiệu: “Thiếu niên, cố lên!”
Đường Vũ đành phải tự mình cầu phúc, hắn vừa mới làm xong màn giới thiệu, mà nội dung so với điều tra hình sự còn chi tiết hơn. Chờ hắn nói xong một tràng dài ba người ở phía đối diện vẫn không thấy lên tiếng, cứ như vậy yên lặng đánh giá hắn, làm nhịp tim hắn suýt nữa là chạy thẳng một hàng luôn rồi.
Đường Vũ quyết định chủ động tấn công, phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt, hắn cân nhắc một chút, theo phép tắc thì hẳn là nên nói chuyện với người cha ruột ngồi ở giữa trước, nhưng căn cứ theo những gì hắn điều tra được thì người có thể điều khiển toàn cục hẳn là người cha nuôi ngồi bên trái, nhưng người ngồi bên trái lại khá là nghe lời người bên phải, mà vị kia lại có vẻ không dễ thân cận cho lắm…
Đường Vũ đơn giản bó tay, đành phải nháy mắt với Kiều Vũ Nặc: “Tổ tông ơi, người cũng nói câu gì đi chứ.”
Kiều Vũ Nặc cong môi nói: “Ba vị baba, mọi người ít nhất cũng cho cái ý kiến a.”
Tư Kiêu Kỳ nhướng mày nói: “Cậu từ bỏ thành phố Z để theo Gạo Nếp về An Hải sống có hối hận không?”
“Con không hối hận,” Đường Vũ nói, “Công việc bây giờ của con rất tốt, tình cảm với Kiều Vũ Nặc cũng rất ổn định, con không có gì để tiếc nuối cả. Còn cha mẹ con thì đợi qua mấy năm nữa cuộc sống ổn một chút con sẽ rước bọn họ về đây ở, như thế này rất tốt.”
“Nếu như cậu với Gạo Nếp không thành thì sao?”
“Kỳ baba, ba đừng có nguyền rủa con ba như vậy chứ.” Kiều Vũ Nặc ở một bên nũng nịu. Tư Kiêu Kỳ cười trấn an con gái bảo bối, ra hiệu bảo Đường Vũ nói tiếp.
“Nếu như không thành, thì con sẽ vẫn làm chuyện con nên làm, tiếp tục công việc, rồi tìm một người bạn gái, yêu đương rồi kết hôn.” Đường Vũ thẳng thắn nói, “Con nguyện ý vì Vũ Nặc mà nỗ lực, nếu như có thể thành đương nhiên không còn gì tốt hơn, nếu không thành ít ra con cũng từng cố gắng, sau này cũng sẽ không hối hận.”
Tiêu Thần tiếp lời: “Cậu thấy Gạo Nếp có khuyết điểm không?”
Kiều Vũ Nặc trợn trừng hai mắt, câu này đúng là chỉ có Thần baba có thể hỏi.
“Khuyết điểm ạ, vậy thì nhiều lắm,” Đường Vũ giơ bàn tay lên đếm, “Sơ ý, dễ xúc động, chỉ biết vứt đồ lung tung mà không dọn, không thích làm việc nhà, còn có chút lười, làm việc cũng không có kế hoạch…”
Kiều Vũ Nặc rốt cuộc không nghe nổi nữa, thuận tay cầm cái ghế gần đó ném qua, ngắt lời Đường Vũ.
Tiêu Thần gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Cậu rất hiểu nó, như vậy, tôi hy vọng cậu sẽ chịu trách nhiệm cho lựa chọn ngày hôm nay của mình.”
Đường Vũ liều mạng gật đầu.
Cuối cùng, Kiều Hâm nói một câu tổng kết: “Vậy chúng ta bàn xem khi nào có thể để gia trưởng hai bên gặp mặt ăn bữa cơm.”
***
Hôn lễ của Kiều Vũ Nặc tổ chức tổng cộng hai lần, bởi vì Đường Vũ là người thành phố Z, cho nên trước đó phải ở thành phố Z tổ chức một lần, nghe nói nhà họ Đường vì không muốn mang tiếng trèo cao nên dốc hết vốn liếng ra để tổ chức hôn lễ cho con trai. Nhưng Kiều Vũ Nặc lại một mực phản đối, cô nói: “Có tiền dư không bằng cho tụi con bao lì xì dày hơn chút.”
Thế là dưới sự kiên trì của Kiều Vũ Nặc, hôn lễ được tổ chức vừa đơn giản lại ấm áp, phụ mẫu nhà họ Đường càng thêm vừa lòng người con dâu này.
Chờ tới khi trở lại An Hải, quan điểm này của Kiều Vũ Nặc hoàn toàn bị bác bỏ, có Tư Kiêu Kỳ ở đây, bất cứ lí do “tiết kiệm” gì đều không được chấp nhận. Tư Kiêu Kỳ trực tiếp bỏ ra năm mươi vạn nói: “Trước cứ nhiêu đây, không đủ thì nói với ba.”
Kiều Vũ Nặc rất muốn giấu đi ba mươi vạn làm của riêng, chỉ dùng hai mươi vạn tổ chức hôn lễ, đáng tiếc chút tính toán này không thể nào qua được mắt Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói: “Gạo Nếp, cha con là người làm ăn, hôn lễ này có rất nhiều người tham gia, nhất định phải làm cho cao cấp một chút.”
Kiều Vũ Nặc bĩu môi: “Ba định biến hôn lễ của con thành sân khấu hát hí khúc à?”
“Có dựng sân khấu, nhưng không hát hí khúc.” Tư Kiêu Kỳ nói.
Hôn lễ đã định sẽ tổ chức ở khách sạn năm sao Khải Lai, lễ phục và áo cưới cô dâu đều là tìm người may theo yêu cầu. Tiêu Thần tìm một công ty dịch vụ cưới cao cấp lo liệu hết thảy, bản thân thông qua mối quan hệ với bệnh nhân tìm được một MC tới chủ trì hôn lễ. Tư Kiêu Kỳ không rõ chi tiết, từ việc lớn như bối cảnh lễ đài tới việc nhỏ như bánh kẹo cưới, không có cái nào là hắn không quan tâm.
Tiêu Thần ở trong phòng hóa trang chặn Tư Kiêu Kỳ lại nói: “Anh để con mình tự quyết định đi, ham náo nhiệt cái gì?”
Tư Kiêu Kỳ thuận tay khóa cửa phòng hóa trang lại, đặt Tiêu Thần lên cửa, đỡ trán nói: “Bảo bối, đây là hôn lễ đó.”
Tiêu Thần trong khoảng cách gần nhìn vào đồng tử sâu hút của Tư Kiêu Kỳ, trong đó tràn đầy ấm áp, bỗng nhiên anh hiểu Tư Kiêu Kỳ nói “hôn lễ” là có ý gì.
Tiêu Thần nhẹ nhàng xoa mặt Tư Kiêu Kỳ, mỉm cười, đôi môi mềm mại cọ nhẹ lên môi Tư Kiêu Kỳ, anh nhẹ nhàng nói: “Tiếc nuối sao?”
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu: “Bên nhau hai mươi năm, cũng sắp ba mươi năm rồi, thật ra trước giờ anh chưa từng nghĩ tới hôn lễ, chỉ là hôm nay náo nhiệt như vậy nên có hơi xúc động. Mình không tổ chức được hôn lễ thì coi như giúp người ta tổ chức cũng vui rồi.”
Tiêu Thần cười nói: “Anh vui là được rồi.”
Hôn lễ tổ chức vô cùng náo nhiệt, trên thế giới quả nhiên chỗ nào cũng phải chi tiền, dưới kỹ thuật âm thanh và ánh sáng cao cấp, hiện trường đám cưới lộng lẫy xa hoa. Lúc Kiều Hâm kéo tay Kiều Vũ Nặc bước trên thảm hoa hướng về phía Đường Vũ, Tư Kiêu Kỳ cười nói với Phỉ Phỉ: “Coi bộ dáng như vệ sĩ của nó kìa, mong là Đường Vũ đừng bị choáng.”
Phỉ Phỉ cũng vui vẻ: “Không ngờ Đại Kim Tử mặc âu phục vào lại dữ dằn như vậy.”
Kiều Vũ Nặc cầm bó hoa hồng xanh trên tay, kéo lấy đuôi váy dài đi về phía Đường Vũ, dưới cái nhìn của mọi người hướng về phía hạnh phúc của mình mà bước tới. Tay Tiêu Thần ở dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay Tư Kiêu Kỳ, phảng phất muốn cùng Tư Kiêu Kỳ đi qua con đường trải đầy hoa này.
Tư Kiêu Kỳ nghiêng mặt qua, ghé lại gần Tiêu Thần nói: “Gần ba mươi năm rồi anh vẫn còn yêu em, đúng là muốn leo tường cũng không dễ.”
“Tốt lắm,” Tiêu Thần cười gật gật đầu: “Lại kiên trì ba mươi năm nữa.”
Tư Kiêu Kỳ cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với Tiêu Thần: “Ba mươi năm.”
Trên sân khấu, Kiều Vũ Nặc lúc này đang chuẩn bị ném hoa, mấy cô bạn thân của cô dâu ở dưới sân khấu la hét không ngừng, người này xô đẩy người kia. Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy đám nhóc kia liền vui vẻ, anh nói: “Nhìn xem, lại làm anh nhớ tới hồi trung học nhìn nữ sinh chơi bóng rổ, tình cảnh đó đúng là…”
Tiêu Thần liếc mắt nhìn lên sân khấu, trong chớp mắt đứng bật người dậy.
“Vợ, em đi đâu vậy?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.
Tiêu Thần không có trả lời hắn, anh bước tới đứng sau lưng đám nữ sinh kia, nơi đó vừa vặn có đặt camera, Tiêu Thần đứng cạnh người quay phim giống như đang nhìn thẳng về phía ống kính vậy. Kiều Vũ Nặc trước khi ném hoa có nhìn thoáng qua, ngạc nhiên thấy Tiêu Thần gật đầu với mình.
Kiều Vũ Nặc trong nháy mắt hiểu ra, cô nàng canh vị trí một chút rồi dùng hết sức ném hoa về phía Tiêu Thần. Tiêu Thần vội bước lên hai bước, ỷ vào chiều cao của mình cướp lấy bó hoa trước ánh nhìn ngạc nhiên của mấy cô nhóc.
Dưới sân khấu tiếng hét chói tai không ngừng vang lên. Đám anh em tốt bên An Tiệp lúc này liên tục nhìn về phía Tư Kiêu Kỳ bằng ánh mắt quỷ dị, bắt đầu nhao nhao: “Thần ca, dù sao cũng coi như là cưới người vào cửa rồi, tốt xấu gì cũng cho người ta cái danh phận đi thôi!”
Tiêu Thần đã công khai rồi, Tư Kiêu Kỳ tuy không bộc lộ quá rõ ràng thì người quen trong giới cũng biết là trong nhà người này có người. Người có thể tiếp nhận tự nhiên cũng sẽ thành khách quen hợp tác nhiều năm, còn nếu không thể tiếp nhận, Tư Kiêu Kỳ cũng không ép buộc, cùng lắm là giang hồ không gặp thôi, cho nên bạn bè trong thương trường lúc này cũng nhập cuộc mà hô hoán.
Vấn đề là ở đây còn có phụ mẫu nhà họ Đường với bạn bè của cô dâu chú rể nữa! Tiêu Thần đứng trong hội trường lắc lắc bó hoa trên tay, làm ra bộ dáng mấy phần lúng túng. MC lúc này mới đi xuống sân khấu nói: “Vị tiên sinh này, ngài vừa mới nhận được bó hoa của cô dâu, vậy ngài có lời gì muốn nói với cô dâu không?”
Toàn hội trường yên tĩnh lại.
Tiêu Thần cầm lấy micro, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, cô dâu rất đẹp, đây cũng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi, người này tôi đã nhìn suốt 28 năm trời, nhìn hắn dần dần trưởng thành, cố gắng phấn đấu, từng bước một đi tới hôm nay, có được sự nghiệp của mình, cũng có được người mình yêu, tôi rất vui vì có thể cùng hắn đi qua nhiều năm như vậy, hy vọng tương lai có thể tiếp tục nhìn thấy hắn hạnh phúc vui vẻ. Mọi người đều thấy được cô dâu là một người xuất sắc, tôi rất yêu hắn, tôi sẽ yêu hắn đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh mình…À, đúng rồi, Đường Vũ đừng có ăn giấm nha.”
Dưới sân khấu vang lên một trận cười to.
Đường Vũ gắt gao nắm chặt lấy tay Kiều Vũ Nặc gật đầu, hắn đương nhiên biết “cô dâu” trong miệng Tiêu Thần thật ra là ai! Không chỉ có Đường Vũ hiểu, mà Kiều Hâm, Phỉ Phỉ, Trình Tử, Trương Hạo, mẹ Tiêu…Còn có rất rất nhiều người đều rõ ràng, Tiêu Thần nói là 28 năm, Gạo Nếp năm nay 27 tuổi. Có lẽ, ngoại trừ người nhà họ Đường ra thì những người còn lại đều hiểu rõ.
Thế là tiếng vỗ tay vang lên, tiếng huýt sáo cũng vang lên theo khiến hội trường càng thêm nhộn nhịp.
Trong một mảnh hỗn loạn này, có một người tay đỡ trán rũ mắt xuống, cố gắng che lại hốc mắt đỏ hoe và nước mắt rơi xuống khóe miệng đã có vài vết nhăn. Đây là người anh yêu, là Tiêu Thần của anh, là Tiêu Thần hay xấu hổ, vĩnh viễn lãnh lãnh đạm đạm. Đời này Tiêu Thần làm hai ra hai chuyện động trời nhất đều là vì mình.
Tư Kiêu Kỳ thật sự nghĩ không ra Tiêu Thần làm sao có được dũng khí và quyết tâm để đứng giữa đám đông nói ra những lời này. Nhưng là Tư Kiêu Kỳ có thể từ trong những lời này của Tiêu Thần nhìn ra tình yêu bền bỉ không ngừng, bởi vì phần tình cảm này, anh cảm thấy mình có được vui vẻ và hạnh phúc mà người khác mãi mãi cũng không cảm nhận được.
Kiều Vũ Nặc nhấc váy đi xuống, hướng về phía Tiêu Thần dang tay.
“Nhóc con, chúc con hạnh phúc.” Tiêu Thần dùng sức ôm Kiều Vũ Nặc vào lòng, ở bên tai cô nàng nói.
“Thần baba, ba cũng phải hạnh phúc đó.” Kiều Vũ Nặc cười nói: “Ba cầm hoa đi tìm Kỳ baba đi.”
Tiêu Thần buông tay ra, anh không trở về chỗ ngồi mà đi thẳng ra cửa hông của hội trường. Tư Kiêu Kỳ một đường nhìn chằm chằm Tiêu Thần, nhìn hắn rời khỏi hội trường mình cũng theo sát đi ra, sau lưng bạn xấu còn ném một đống kẹo cưới vào người anh lên tiếng trêu chọc.
Tiêu Thần đứng ngay cửa phòng khác, trong tay cầm bó hoa màu lam, hôm nay anh mặc một thân âu phục màu xám bạc, nơi thái dương lộ ra mấy sợi tóc trắng, vừa nho nhã vừa trầm ổn. Tư Kiêu Kỳ từng bước một đi qua, dắt tay hắn, thuận tay đẩy cửa phòng khách ra.
“Làm gì?” Tiêu Thần bị Tư Kiêu Kỳ kéo vào phòng, trên mặt là ý cười nồng đậm.
“Làm em!” Tư Kiêu Kỳ phịch một tiếng đóng cửa phòng lại, xoay tay đặt Tiêu Thần lên ván cửa, cúi đầu xuống chiếm lấy môi đối phương.
Những năm gần đây, bọn họ đã hôn nhau vô số lần, nhưng mà nụ hôn hôm nay khiến hai người không hẹn mà cùng có cảm giác khác hẳn lúc trước. Cách đó một hành lang, là hiện trường hôn lễ long trọng, chú rể anh tuấn cùng cô dâu xinh đẹp nắm tay nhau tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người. Bọn họ thản nhiên bộc lộ tình yêu của mình ra. Mà hành lang bên này, hai người đã dắt nhau đi qua gần ba mươi năm, chỉ có thể trốn trong gian phòng nho nhỏ, dùng thanh âm chr có đối phương nghe được nói một câu “Anh yêu em”.
Nhưng là, vậy thì đã sao? Tình yêu vốn thuộc về hai người, những người khác, hay chuyện khác, dù không có nửa phần rung động đối với đoạn tình cảm này, thì cũng có gì phải để ý đâu?
Tiêu Thần vòng tay qua eo Tư Kiêu Kỳ, anh chăm chú kéo người vào trong ngực, ngón tay len qua từng sợi tóc bạc của đối phương. Anh nhỏ giọng nói: “Hôn lễ, tốt chứ?”
“Có em là đủ rồi!” Tư Kiêu Kỳ dán môi mình lên trán Tiêu Thần, môi của anh có thể cảm nhận được trán Tiêu Thần đã không còn trơn bóng, còn có nếp nhăn nhàn nhạt, làn da của người này đã lỏng, mềm mềm ẩn chứa hết thảy lắng đọng của năm tháng.
Còn có ba mươi năm, Tư Kiêu Kỳ nhắm mắt khẩn cầu: Thời gian ơi, xin chầm chậm chút thôi.
————-
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, một kết thúc quá trọn vẹn đối với mình. Mình ngưỡng mộ tình yêu của hai bạn lắm, thích cái cảm giác nắm tay nhau cùng đi qua hết năm dài tháng rộng, giống như câu “Bầu bạn chính là lời tỏ tình lâu dài nhất” Cảm ơn mọi người đã ủng hộ để mình có đủ động lực hoàn bộ này, mong rằng truyện có thể mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp và ngọt ngào, giống như nó đã mang đến cho mình, để chúng ta thêm tin vào tình yêu, rằng ở đâu đó trên thế giới này vẫn luôn có người đang đợi bạn ^^ Chúc mọi người năm mới vui vẻ <3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT