Lúc Tiêu Thần tỉnh lại cũng không biết hiện tại là mấy giờ, trong phòng tối đen như mực. Anh có thể cảm giác được phía sau có người, hơi thở ấm áp của người kia phả ra trên đầu mình, còn có một cánh tay nặng trịch đang đè trên eo.
Lần này tuyệt đối không phải lần đầu tiên Tiêu Thần tỉnh lại trong lồng ngực một người đàn ông, cũng không phải anh ngủ quá sâu, nhưng lại thấy cực kỳ thoải mái, toàn thân đều ấm áp, thật giống như tất cả các tế bào thần kinh đều quay về đúng chỗ. Anh nằm đó không nhúc nhích, chờ cho mắt thích nghi dần với bóng tối, chóp mũi có thể người được mùi trên người Tư Kiêu Kỳ, là mùi thuốc lá đặc trưng còn thoang thoảng chút mùi xăng dầu. Tiêu Thần nghĩ, e là trên người mình cũng như vậy, mùi nước hoa pha lẫn mùi thuốc sát trùng, đó là một phần sinh hoạt của anh, không cách nào loại bỏ được, nếu bỏ qua thì sẽ trở nên không chân thực, cứ thế hai người dần dần thích ứng những điểm không hoàn hảo của nhau.
Tiêu Thần lại nghĩ tới lão chủ nhiệm, cũng nhớ tới giọng điệu lạnh lùng của Chương Thiên Khải, kí ức lúc cầm dao phẫu thuật lại quay về, bác sĩ cấp cứu cũng có thể làm giải phẫu nhưng mà dù sao giải phẫu ở khoa cấp cứu cũng không giống giải phẫu ở khoa ngoại lồng ngực…Có nên trở về hay không đây?
Cấp cứu cho dù không được tốt, nhưng dù sao cũng không hay chạm mặt Thẩm Bằng, đỡ phải nghe hắn lải nhải; bình thường không hay gặp Chương Thiên Khải nên vốn dĩ Tiêu Thần cũng đã sớm quên mất câu nói “Cậu cứ lo ôm đùi Quách Hoành đi”. Nhưng là hôm nay đụng mặt Chương Thiên Khải ở phòng phẫu thuật, nghe được giọng điệu trào phúng “Cứ lo nịnh bợ người ta đi” thì Tiêu Thần mới phát hiện, kỳ thật tất cả đều không thay đổi. Bản thân cứ trốn tránh cũng không phải cách giải quyết. Chương Thiên Khải vẫn mang địch ý với mình như cũ, cho dù là trong đó có hiểu lầm đi chăng nữa, thì mọi chuyện cũng giống như sớm ghi lại rồi, muốn xóa đi cũng không được.
Có khi trở về cũng tốt, nơi đó mới thật sự là chiến trường của mình, trốn tránh xưa nay cũng không phải là phong cách của Tiêu Thần.
Tiêu Thần nằm đó nghĩ ngợi, Tư Kiêu Kỳ biết anh đã tỉnh rồi, cứ thế nắm chặt lấy tay anh, ôm người vào lồng ngực, nhẹ nhàng nói: “Tỉnh rồi hả?”
Tiêu Thần “Ừ” một tiếng.
Cánh tay Tư Kiêu Kỳ lướt qua người Tiêu Thần, mò mẫm bật đèn lên, ánh sáng mờ ảo, cánh tay Tiêu Thần ở dưới ánh sáng mờ nhạt hiện lên màu mật ong vô cùng khỏe mạnh.
Tiêu Thần ở trong lồng ngực Tư Kiêu Kỳ xoay người, mũi sắp đụng tới cằm đối phương, mùi hương trên cơ thể xen lẫn mùi xăng ngày càng nồng đậm, anh còn mơ hồ ngửi thấy mùi vị của nước. Tiêu Thần khịt khịt mũi, đây là mùi hương vô cùng nam tính, tràn ngập hơi thở của người đàn ông thành thục, là dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, là cơn mưa xối xả trên cánh đồng hoang vu, Tiêu Thần mơ mơ màng màng nghĩ vậy, hẳn là giống với mùi trên người Tư Kiêu Kỳ.
“Tiêu Thần, tôi đói.” Tư Kiêu Kỳ nháy nháy mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Mấy giờ rồi?” Tiêu Thần xoa xoa mắt, lúc nãy ngủ quá say nên giờ anh không hề có một chút khái niệm về thời gian nào.
“Một giờ khuya.” Tư Kiêu Kỳ nheo mắt nhìn di động, sau đó ngồi dậy gãi đầu, “Chúng ta đi kiếm chút gì ăn đi.”
“Không đi!” Tiêu Thần lắc đầu, anh mới ăn cơm lúc ba, bốn giờ chiều, giờ này cũng không quá đói bụng.
“Vậy tôi đi kiếm gì ăn, cậu ngủ tiếp?”
Tiêu Thần lắc đầu, cũng theo Tư Kiêu Kỳ ngồi dậy: “Tôi về nhà.”
“ĐM,” Tư Kiêu Kỳ tức giận, “Tiêu Thần rốt cuộc cậu bị gì vậy? Cậu còn có thể khác người hơn nữa không? Nửa đêm ngủ tới thẳng cẳng giờ còn muốn về nhà? Giường nhà tôi bị gì sao?”
Tiêu Thần bị giọng nói lớn tiếng của Tư Kiêu Kỳ làm cho sững sờ một chút, trong lòng có chút phiền muộn, một chút thân thiết của hai người cứ thế bị quấy nhiễu, dĩ nhiên cảm thấy khó chịu. Anh chọc lấy một bên đuôi lông mày nhìn Tư Kiêu Kỳ, chờ hắn hét xong thì mới nói: “Tôi về nhà thay bộ đồ.”
“Còn có muốn lớn tiếng nữa không?” Tiêu Thần cũng không tức giận, chỉ mỉm cười.
“Là vầy… Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ đảo đảo con ngươi, “Cậu xem, cậu đang mặc quần jeans, cái này cũng không cần thay, thay cái T-shirt là được, nếu không cậu mặc đồ của tôi đi?”
Tư Kiêu Kỳ không đợi Tiêu Thần mở miệng, trực tiếp bước xuống giường, ngồi xổm xuống ngay trước tủ quần áo, Tiêu Thần nhìn sống lưng Tư Kiêu Kỳ, bất giác đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua đường sống lưng Tư Kiêu Kỳ.
“Sao vậy?” Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi, cặp mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh đến dị thường.
“Anh…đói lắm sao?”
Tư Kiêu Kỳ nắm lấy đầu ngón tay Tiêu Thần đặt trong lòng bàn tay, anh đứng lên, cúi người xuống nói khẽ bên tai Tiêu Thần: “Tôi sắp đói chết rồi.”
Vừa nói đầu lưỡi khẽ đưa xuống lướt qua bờ môi của Tiêu Thần, phảng phất xem Tiêu Thần giống như một cái giò lợn nướng mới từ trong lò ra, mặt trên bóng bẩy nhìn qua vô cùng ngon miệng.
Tiêu Thần dùng tay đè Tư Kiêu Kỳ lên giường, cánh tay còn lại dùng cùi chỏ ép lên người Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ vẫn không nhúc nhích.
“Còn dùng chiêu này? Cậu muốn làm gì?” Tư Kiêu Kỳ cười nói.
“Đói sắp chết mà còn sức như vậy sao?” Tiêu Thần cười nhạt nói, khuỷa tay lại dùng sức, ép lên người Tư Kiêu Kỳ một hồi, lần này nhẹ hơn lần trước một chút. Nhưng là Tư Kiêu Kỳ vô cùng phối hợp nằm đó, cả người như con giun mềm oặt không chút sức lực, mệt mỏi nói: “Tôi đói tới mềm nhũn luôn rồi.”
Tư Kiêu Kỳ nằm đó bày ra một bộ dáng “mời người tới ăn”, phần eo và chân hợp lại lại một tư thế vô cùng không duyên dáng. Hắn phối hợp tới vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ tới nỗi Tiêu Thần ngược lại không cảm thấy hứng thú, anh chính là yêu thích một Tư Kiêu Kỳ mạnh mẽ cứng rắn, đặt dạng người này dưới thân mới kích thích, hiện tại người này mềm nhũn…
Tiêu Thần đối với những loài động vật mềm mềm một chút hứng thú cũng không có, anh bực bội cầm lấy T-shirt màu lam, đạp đạp Tư Kiêu Kỳ: “Đừng giả chết, anh định đi ăn cái gì?”
Tư Kiêu Kỳ lười biếng ngồi dậy: “Cùng nhau đi đi, ăn xong rồi về ngủ tiếp.”
***
Tiêu Thần tùy ý đi theo Tư Kiêu Kỳ ra khỏi khu nhà, đêm hôm khuya khoắt chỉ có bệnh viện là còn sáng đèn, hai người không còn lựa chọn nào khác phải đi tới dãy cửa hàng thức ăn bên kia đường.
Hai người tùy tiện vào một quán mỳ, bởi vì nằm sát bệnh viện nên quán này làm ăn cũng không tệ lắm, trong tiệm còn năm, sáu phần thức ăn chuẩn bị bưng lên. Tư Kiêu Kỳ kêu một phần mỳ Tây Lý ngồi ăn, vừa nói chuyện với Tiêu Thần: “Mỳ lần trước tôi làm ăn không tệ đúng không, lần trước ăn chưa đã, lần sau tôi lại làm cho cậu ăn.”
Tiêu Thần nhìn bát mì trước mặt Tư Kiêu Kỳ, nước súp bên trong nhìn không ra màu gì, xem ra ăn cũng không ngon lắm. Anh thuận miệng đáp lại một tiếng, tầm mắt đảo khắp tiệm một lượt, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa tiệm, trong tay cầm một bịch ni lông, ở trong có hai phần thức ăn.
Chương Thiên Khải!
Chương Thiên Khải đang tính tiền, có vẻ như không nhìn thấy Tiêu Thần, nhưng mà Tiêu Thần lại trừng mắt ngồi bất động tại chỗ, trong lòng có chút bất an.
Tư Kiêu Kỳ đang nói chuyện vui vẻ, phát hiện Tiêu Thần ngồi đó thất thần, anh dùng đũa gõ gõ đầu Tiêu Thần, mơ hồ nói: “Sao vậy?”
Tiêu Thần từ từ chuyển tầm mắt qua, đột nhiên hỏi: “Tại sao Kiêu Hâm lại biết quan hệ của chúng ta?”
“Hả?” Tư Kiêu Kỳ sửng sốt một chút, anh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Tiêu Thần một hồi, xác định Tiêu Thần không phải đang tức giận mới nói, “Tôi với Tiểu Kiều là quan hệ gì chứ? Còn có cái gì không thể nói…Tiêu Thần cậu không phải là đang đố kị chứ?”
“Tôi đố kị? Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tiêu Thần yên lặng quăng qua một cái liếc mắt, cảm thấy nói chuyện với Tư Kiêu Kỳ bản thân cũng muốn ngốc theo.
“Vậy cậu hỏi,” Tư Kiêu Kỳ nhét vào miệng một đũa mì, nuốt xuống xong mới nói tiếp, “Tôi với Tiểu Kiều là bạn thân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện nhà cũng biết sạch sẽ không nói! Chuyện gì của tôi cậu ta cũng biết, chuyện của chúng ta cũng không phạm pháp, tại sao không thể nói? Huống chi, tôi còn ở nhà cậu ta, tôi đưa cậu về nhà cũng phải nói với cậu ta một tiếng, nếu không một ngày nào đó cậu ta mở cửa đi vào, hai ta đang làm gì đó, dù gì cũng sẽ mất mặt, tôi không muốn làm cho cậu sợ.”
“Anh còn sợ mất mặt?” Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, “Biết mất mặt còn có thể nói những lời như vậy?”
Tư Kiêu Kỳ đưa mắt lên nhìn Tiêu Thần, buông đũa xuống bắt đầu lau miệng, cười lộ ra răng hổ nói: “Tiêu Thần tôi cảm thấy cậu thật biết điều.”
“Sao?”
“Người bình thường đều sẽ thắc mắc tại sao tôi lại ở nhà của cậu ấy? Lại còn ở tầng hầm.”
“Có gì đáng để quan tâm?” Tiêu Thần nhún nhún vai, cảm thấy đầu óc Tư Kiêu Kỳ đúng là không được bình thường, “Có thể là do nhà anh cách bến xe quá xa, anh để tiện nên mới ở nhà của Kiều Hâm, có gì lạ đâu?”
Tư Kiêu Kỳ im lặng hai giây, vỗ tay một cái: “Đúng! Không có gì lạ.” Sau đó cầm đũa lên tiếp tục ăn mì.
Tiêu Thần đột nhiên nhớ ra một vấn đề, anh ngồi thẳng người lên hỏi: “Anh nói…Anh đang ở nhà Kiều Hâm?”
“Phải.”
“Vậy cậu ta ở đâu?”
“Phía trên phòng tôi!” Tư Kiêu Kỳ dùng đũa chỉ chỉ trần nhà.
Cmn! Tiêu Thần đột nhiên biến sắc, ông đây biết ngay hai người đều toàn là giả heo ăn thịt hổ, nói dối không chớp mắt.
***
Ngày hôm sau Tiêu Thần rời khỏi căn phòng nhỏ trong tiếng oán niệm của Tư Kiêu Kỳ.
Dựa theo dự định của Tư Kiêu Kỳ, sau khi ăn no ngủ đủ, đi bộ về còn có thể làm một chút vận động, sau đó ôm Tiêu Thần ngủ thêm chút nữa, đợi Tiêu Thần đi làm, mình có thể ngủ tiếp. Cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao nhiêu, con người chính là nên sống như vậy.
Nhưng anh không nghĩ tới con mèo này cư nhiên lại không chịu phối hợp!
Tiêu Thần dùng chân đá bụng dưới của Tư Kiêu Kỳ, lạnh lùng nói: “Một là tôi đánh anh, hai là anh cút qua một bên.”
“Đây là giường của tôi!” Tư Kiêu Kỳ tuyên bố chủ quyền.
“Vậy?”
“Thôi quên đi!” Tư Kiêu Kỳ vẫn nằm đó, lầm bầm nói: “ ‘No ấm sinh dâm dục’, Tiêu Thần cậu chính là xâm phạm nhu cầu sinh lý bình thường của con người.”
Tiêu Thần xoay người, đưa lưng hướng về phía Tư Kiêu Kỳ, trong lòng lặng lẽ nghĩ, món nợ này nhất định phải tính kĩ càng với Kiều Hâm.
Cứ như vậy qua ngày hôm sau Tiêu Thần từ trong tiếng oán hận của Tư Kiêu Kỳ đi bộ trở lại bệnh viện. Bởi vì khoảng cách rất gần nên lúc anh tới bệnh viện mới có hơn bảy giờ. Tiêu Thần suy nghĩ một chút, thay áo blouse rồi đi tới khu nội trú, bệnh nhân ngày hôm qua làm giải phẫu đang nằm trong phòng ICU của khu nội trú, nếu như không có gì ngoài ý muốn chắc hẳn lúc này Quách Hoành còn đang canh chừng ở đó, 24 giờ sau khi giải phẫu là khoảng thời gian vô cùng quan trọng.
Lúc Tiêu Thần đi vào ICU, Quách Hoành đang đứng đó dặn dò y tá trực ban. Tiêu Thần lặng im không tiếng động đi tới, đứng đó chờ tới khi Quách Hoành nói xong, anh mới hỏi, “Sao rồi?”
Quách Hoành cọ cọ hai mắt đỏ bừng, anh ròng rã một ngày đều nhìn chằm chằm bệnh nhân kia, một bước cũng không dám rời khỏi, loại giải phẫu này rất dễ xảy ra biến chứng.
“Vẫn ổn,” Quách Hoành mệt mỏi nói, “Hiện giờ còn chưa qua 24 tiếng, nên cũng chưa dám nói gì hết.”
“Chủ nhiệm đâu?”
“Bị tôi đẩy về phòng ngủ rồi, thầy vốn định canh chừng cùng với tôi, nhưng sức khỏe của ông ấy như vậy làm sao mà chịu được chứ, nên tôi bảo ông ấy về phòng trực nhắm mắt một chút.”
Hai người nhỏ giọng nói thì bỗng nhiên chiếc đèn báo hiệu ngay cửa phòng ICU bắt đầu chớp tắt, y tá từ trong chạy ra vừa chạy vừa nói: “Giường số 36 bị xuất huyết rất nhiều!”
Sắc mặt của Quách Hoành vốn đã tái nhợt lập tức biến xanh, anh đẩy Tiêu Thần ra bước vào, Tiêu Thần cũng theo sau đi vào ICU.
Bên trong ICU vô cùng hỗn loạn, y tá đi qua đi lại cộng với âm thanh của máy móc tạo nên một bầu không khí ngưng trọng. Tiêu Thần đứng bên ngoài thò đầu vào xem, lồng ngực bệnh nhân có nối một cái ống đầy máu, con số trên máy huyết áp vẫn đang đi xuống.
Mạch máu trong lồng ngực bắt đầu vỡ, bị chảy máu sau phẫu thuật! Tiêu Thần nhắm mắt lại, mức độ rủi ro như thế này đã được thảo luận trước khi mổ nhiều lần, loại phẫu thuật này sau khi phẫu thuật xác suất bị xuất huyết cực kỳ cao, phẫu thuật cắt hạch bạch huyết trên một phạm vi lớn như vậy, khả năng mạch máu bị ăn mòn là rất lớn.
Lúc này bác sĩ phải đối mặt với hai lựa chọn: Làm phẫu thuật, bệnh nhân có khả năng không xuống bàn mổ được, không làm, bệnh nhân cũng sẽ chết, vậy phải làm sao bây giờ? Tiêu Thần biết, các bác sĩ sẽ bàn bạc một hồi, lúc cắt đi khối u thì sẽ cắt đi những khối u không quá nguy hiểm, chí ít có thể đảm bảo bệnh nhân xuống được bàn mổ. Nhưng mà sau khi xuống bàn mổ rồi thì sao? Chất lượng sinh hoạt cũng sẽ không quá cải tiến, ổ bệnh bên trong người họ sẽ rất nhanh tái phát lại, khả năng khuếch tán trên diện rộng…
Chủ nhiệm và Quách Hoành thảo luận với người nhà bệnh nhân rất nhiều thứ, cũng đã làm tốt chuẩn bị. Chỉ là khi đối mặt với thực tế mọi người vẫn có chút khó đối mặt.
Quách Hoành căn bản không kịp đưa bệnh nhân tới phòng phẫu thuật, trực tiếp mở ngực bệnh nhân ra để cầm máu ngay tại ICU, anh quay đầu trừng y tá hét lớn: “Đem toàn bộ huyết tương trong phòng ra đây!”
Y tá sửng sốt một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không thể tin nổi mà nhìn Quách Hoành.
“Đi nhanh lên, nhìn tôi làm gì!” Quách Hoành vừa chỉ huy y tá chuẩn bị mổ vừa hét lên: “Có gì tôi chịu trách nhiệm!”
Y tá trưởng bị tiếng hét này làm thức tỉnh, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là quay đầu chạy tới phòng chuẩn bị. Trong phòng chuẩn bị có huyết tương, có thể đó là của bệnh nhân giường khác, thậm chí nhóm máu cũng khác nhau, vấn đề là tình huống bây giờ không còn kịp để pha máu nữa. Nếu như sử dụng những bịch máu này, lỡ như xảy ra phản ứng khi truyền máu, hậu quả đó…
Y tá trưởng đẩy xe tới, bên trên có mười mấy túi máu, bước tới bên cạnh Quách Hoành. Tiêu Thần đang giúp Quách Hoành làm công tác chuẩn bị, tiêu độc cho phần ngực của bệnh nhân, bác sĩ gây tê cũng đã được gọi tới. Bên trong vô cùng hỗn loạn, Tiêu Thần phát hiện vẻ mặt y tá trưởng không được tốt, anh lại nhìn Quách Hoành, Quách Hoành lặng lẽ gật gù, ánh mắt cũng không hề lay chuyển, Tiêu Thần quả quyết cầm lấy túi máu tiêm máu vào ống, máu cứ thế từ từ chảy vào mạch máu của bệnh nhân.
Lúc này, Ôn Tuấn Hoa đi vào, Tiêu Thần tự động nhường lại chỗ cho ông. Lồng ngực bệnh nhân rất nhanh được mở ra, Ôn Tuấn Hoa và Quách Hoành vô cùng ăn ý tìm thấy mạch máu bị vỡ và bắt đầu khâu nó lại. Tiêu Thần nhìn chằm chằm máy giám sát, mỗi con số trên đó đều ảnh hưởng đến mạng người, anh có thể nghe được tiếng bệnh nhân ở phòng khác nghị luận to nhỏ, cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân qua lại của các y tá, thế nhưng lúc này trong đầu anh chỉ có những con số trên chiếc máy đó.
Mạch máu được khâu lại, huyết áp bệnh nhân cho dù không tăng lên quá rõ ràng nhưng ít ra cũng đã tạm ổn định. Lúc này mặt Quách Hoành trở lên trắng bệch, nhìn y tá đứng cạnh chiếc xe bên trên có mười mấy túi máu, run rẩy nói:
“Chủ nhiệm?”
Ôn Tuấn Hoa vỗ vỗ vai Quách Hoành, trong đôi mắt ôn hòa tràn đầy kiên định, ông nói: “Không sao.”
Quách Hoành thở ra một hơi, giống như nếu Ôn Tuấn Hoa nói không sao thì sẽ thật sự không sao.
Nhưng Tiêu Thần biết, chuyện này…không đơn giản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT