Đã năm ngày
trôi qua, Vệ Minh vẫn chưa có ý định lên đường, Thanh Thu cũng không
thấy phiền khi phải ở lại đây. Từ sau khi chất độc trong người thế tử
được giải hết, dường như nàng chẳng còn tâm sự gì nữa, thậm chí cũng
không giả vờ mệt mỏi ốm yếu chỉ vì không muốn hồi kinh. Đột nhiên nàng
thấy thèm ăn, ăn nhiều ngủ nhiều, nhiều lúc vừa dùng bữa chính xong đã
lại muốn ăn ngay cái gì đó.
Ở lại
một nơi nhỏ bé thế này, người không quen nhất chính là Tống Củng, hắn
không có chỗ nào để tiêu khiển, lòng nóng như lửa đốt. Còn Huống Linh
Ngọc mấy lần tới tìm Thanh Thu xin thỉnh giáo nàng chút cầm nghệ, nhưng
Thanh Thu không phải lúc đang ăn thì lại đang ngủ.
Vẫn chưa đến giờ Ngọ, tháng Bảy trời nắng chang chang, Huống Linh Ngọc lại đưa
Tiểu Liên tới gặp Thanh Thu. Nàng ta muốn xem xem hôm nay Thanh Thu có
thời gian chỉ dạy cầm nghệ cho mình không, dù gì khi hồi kinh rồi, hai
bọn họ mỗi người một phủ, sẽ khó có cơ hội thế này nữa.
Lần này
Thanh Thu không đang ăn, nhưng nàng đang dạy Thụy Phương nấu ăn. Huống
Linh Ngọc cũng không biết nàng lấy đâu ra bếp lò và ít thịt tươi, nàng
dạy Thụy Phương từng chút một, từ cách ướp thịt cho đến cách xiên thịt
vào chiếc que, rồi nướng, hai người họ vô cùng bận rộn và vui vẻ. Phạm
nương tử đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho cả hai, đợi món
thịt xiên nướng tươi ngon ra lò.
“Thanh Thu, trời nóng thế này mọi người làm gì vậy?”
“Linh Ngọc, muội đến đây, sắp được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Thụy Phương rồi.”
Thì ra
Thụy Phương thấy Thanh Thu không còn bị nghén nữa, ngày nào cũng ngồi
nghĩ xem nên ăn món gì ngon, chỉ đau khổ không thể tự mình nấu, nên cô
bé bèn lấy hết dũng cảm nói muốn thay Thanh Thu. Chủ yếu vẫn là Thụy
Phương muốn học nấu ăn, đứa trẻ này yêu thích công việc trong bếp. Thanh Thu cũng cảm thấy cách này không tồi, chỉ là sau khi mang thai khẩu vị
của nàng bỗng trở nên kỳ quái, đầu tiên nàng nghĩ ngay đến món thịt
nướng, chẳng màng trời nắng nóng, hai người vừa nói vừa làm chuẩn bị lò
và nguyên liệu xong liền bắt tay vào luôn.
Huống
Linh Ngọc thấy Thụy Phương rất chăm chú, giống như đang làm việc gì đó
vô cùng nghiêm trọng vậy, vô thức gật đầu: “Tài nghệ nấu ăn của tỷ sau
này có người thừa kế rồi, nhưng cầm nghệ còn chưa có, chi bằng nhận muội làm đệ tử, cũng không kém ai đâu, được không?”.
Câu nói
đùa này khiến Thanh Thu cười mãi không thôi, Linh Ngọc tiểu thư đúng là
hoạt bát hơn nhiều, còn biết chọc cười nàng nữa. Thanh Thu lắc đầu đáp:
“Thế không được, Tống công tử nhất định không đồng ý, chỉ riêng việc trở thành vãn bối của ta thôi ngài ấy cũng không chịu đâu. Ừm, thơm quá,
nào, để nếm thử xem tay nghề của Thụy Phương ra sao”.
Trong
lúc nói chuyện, thịt nướng cũng gần chín, Thanh Thu chẳng màng việc xiên thịt còn nóng, cầm lên ăn luôn. Huống Linh Ngọc chỉ nếm qua loa rồi đặt xuống, không phải vì nó không ngon, mà vì nàng ta vừa dùng xong bữa
sáng trước đó chưa lâu.
Thấy Thanh Thu đã ăn tới xiên thứ hai, Linh Ngọc không kìm được khuyên: “Thanh Thu, tẩu cũng nên dừng đi, muội nhìn mà thấy sợ”.
“Sao thế?”
Huống Linh Ngọc do dự rồi nói: “Tẩu ăn nhiều quá đấy”.
Thanh
Thu ngượng ngùng buông xiên thịt xuống, nàng ăn nhiều ư? Bữa sáng ăn bảy tám viên hoành thánh nấm hương, cái nào cái nấy đều nặn rất to, một bát cháo, nửa cái chân giò mật ong hun khói. Khi nàng giải thích cho Thụy
Phương cách làm thịt nướng, miệng cũng không ngừng nhai, còn ăn cả nửa
hộp quả khô, hình như không nhiều lắm thì phải.
Vừa ăn
một đống đồ ngọt, lúc này lại ăn thịt xiên nướng có vị mặn, haizz, sau
đó nàng sẽ thấy khát, đầu bếp đã chuẩn bị món canh bạch quả không ngọt
không ngấy sẵn cho nàng rồi. Lại sắp đến giờ cơm trưa, từ nay tới lúc ấy nàng định ăn thêm gì đây?
Phạm
nương tử vui vẻ: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, khi mang thai đương
nhiên sẽ ăn nhiều hơn, một người ăn hai người bổ mà”.
Tiểu Liên vội đỡ lời: “Thanh Thu tỷ tỷ, ý của tiểu thư là hai hôm nay tỷ ăn rất nhiều, gấp mấy lần ngày thường”.
“Việc này…” Nàng có chút ngại ngùng, Huống Linh Ngọc do dự hỏi: “Ai mang thai cũng đều thế cả sao?”
Phạm
nương tử không biết phải trả lời thế nào cho đúng, nhìn bộ dạng của
thiếu phu nhân này, dường như rất sợ hãi với việc ăn nhiều khi mang
thai. Thực ra ăn được là phúc, nữ tử nhà thường dân khi mang thai chỉ
mong mỗi bữa cơm đều có thịt mà ăn, khổ hơn thì chỉ mong được ăn no.
Thanh
Thu an ủi nhìn nàng ta, cười nói: “Cũng không hẳn thế, đến lúc đó muội
sẽ biết, chi bằng muội cũng nhanh nhanh giống ta đi xem sao?”.
Huống Linh Ngọc lắc đầu, nàng ta không có dũng khí lớn như thế.
Nếu có
người hỏi Thanh Thu, đời này nàng có hận ai không, Thanh Thu sẽ tính đi
tính lại, vẫn không nghĩ ra người nào khiến mình có thể hận tới tận
xương tận tủy. Nhưng hôm nay, người ấy đã xuất hiện rồi, chính là Ninh
Tư Bình mang theo Tuyết Chỉ tới.
Thời
tiết hôm nay không oi bức như mọi ngày, Thanh Thu đang ngủ rất ngon thì
bị người ta gọi dậy, nói là thế tử có khách tới thăm, nàng phải ra gặp
họ một lát, bọn a hoàn vội vàng chải đầu thay y phục cho nàng, nàng thì
mắt nhắm mắt mở ngủ gật.
Cần gì
phải trang điểm ăn vận lộng lẫy chứ, mang bầu gần bốn tháng rồi, mặc dù
nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng nhận ra, nhưng từ lâu nàng đã mặc y phục
rộng, ai nhìn cũng biết nàng đang mang thai, lại thêm mấy hôm nay ăn
nhiều, dường như Thanh Thu béo hơn một chút, ở đây có ai tới thăm được
chứ?
Thanh
Thu bước vào cửa phòng khách, nàng như người mộng du được a hoàn dắt đến ngồi cạnh thế tử Vệ Minh, căn bản hoàn toàn không chú ý đến bộ dạng
người khách trong đó, cho đến khi nghe giọng đối phương cất lên: “Thu
Thu”.
Đây
chẳng phải giọng Ninh Tư Bình hay sao? Thanh Thu giật mình tỉnh hẳn, Vệ
Minh đưa tay ra nắm lấy tay nàng, giọng cũng vui vẻ như cười: “Ninh tông chủ, đây là phu nhân của ta, ngài gọi nàng là Vệ phu nhân được rồi”.
Ninh Tư
Bình ngồi đối diện với Thanh Thu, sắc mặt có chút khác lạ, ánh mắt nhìn
nàng như có ý trách móc, dường như Thanh Thu đã làm một việc khiến y vô
cùng thất vọng vậy. Nữ tử bên cạnh mặc y phục màu đen, đến mạng che mặt
cũng màu đen, toàn thân nàng ta toát ra một thứ cảm giác khiến người
khác khó chịu, điều này làm Thanh Thu thiếu tự nhiên.
Họ tới
đây làm gì? Mới trước đó còn hạ độc người ta, giờ lại đến làm khách, lẽ
nào hai bên rõ ràng như nước với lửa lại chuẩn bị đàm phán?
“Thanh Thu, nàng không khỏe ư?”
Thanh
Thu nhìn thế tử cố cười gượng, lúc này nàng mới nhận ra phía sau Ninh Tư Bình có rất nhiều người, bên cạnh nàng cũng có không ít thị vệ. Phu thê Tống Củng ngồi ở bên kia, sau khi nghe thấy tiếng gọi đầy mờ ám của
Ninh Tư Bình dành cho nàng, không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa nàng và
y.
“Hôm nay Ninh tông chủ mang theo Ninh phu nhân tới thăm, Ninh phu nhân kiên quyết đòi gặp nàng…”
Ninh phu nhân? Thanh Thu thoáng kinh ngạc, nàng chỉ biết một Ninh phu nhân, đó
chính là Tuyết Chỉ. Lẽ nào đằng sau tấm mạng che mặt màu đen kia, chính
là Tuyết Chỉ? Tại sao nàng ta phải ăn vận như thế? Nàng thăm dò gọi:
“Ninh phu nhân?”.
Tuyết Chỉ khẽ đáp: “Tỷ đến rồi”.
Đương nhiên nàng đã đến, vừa rồi mọi người trong phòng đều nhìn thấy mà. Thanh Thu do dự, lại không thấy nàng ta nói gì.
Vệ Minh
không chết vì độc của Thiên phủ, Ninh Tư Bình cũng chẳng ngạc nhiên, nếu có thể dễ dàng giết Vệ Minh như thế, thì việc bao nhiêu thích khách nổi tiếng mà Bắc Vu phái sang đều thất bại phải nói thế nào đây. Thế lực
của Thiên phủ không còn hùng mạnh như trước kia nữa, nhưng Ninh Tư Bình
cũng chẳng lo lắng, với sự nỗ lực của y, sẽ có ngày cơ nghiệp này được
vực dậy, nhưng Thanh Thu, vĩnh viễn không còn thuộc về y nữa.
“Thu
Thu, nàng và hắn thành thân rồi ư?” Khuôn mặt trắng bệch của y thoáng
ửng hồng, vẻ mặt khó che giấu được cô quạnh. Đối với người gần như đã
hủy diệt Thiên phủ khiến Bắc Vu phải chịu thất bại kia, Ninh Tư Bình có
chút ngưỡng mộ. Nam nhân này lại muốn đối đầu với y, thích ai không
thích, lại nhất định phải thích Thanh Thu.
Thanh
Thu chau mày, Ninh Tư Bình hễ mở miệng là gọi “Thu Thu”, người ta ai mà
không đoán ra quan hệ giữa nữ nhân của thế tử với kẻ đối đầu Nam Vu kia
có vấn đề chứ?
Trên
thực tế Tống Củng và Huống Linh Ngọc đã cảm thấy sự bất thường đó, ánh
mắt liếc về phía Vệ Minh, nhưng thế tử điềm đạm đi vào chủ đề chính
không biểu lộ bất kỳ điều gì ra ngoài: “Ta đã ở đây đợi Ninh tông chủ
lâu rồi, hãy để tôn phu nhân ở lại nghỉ ngơi, giữa ta và ngài còn có
chuyện cần bàn bạc, mời”.
Ninh Tư Bình lại không nhìn hắn, cũng chẳng màng ánh mắt mọi người đang nhìn mình, y gọi nàng rất dịu dàng: “Thu Thu…”.
Chính
vào lúc Ninh Tư Bình cất tiếng gọi như thế, Thanh Thu đã cắt ngang: “Xin hãy gọi ta là Vệ phu nhân, giống như chúng tôi phải gọi Tuyết Chỉ đại
gia là Ninh phu nhân vậy, được không?”.
Ánh mắt Ninh Tư Bình dừng lại trên người Thanh Thu rất lâu, sau đó mới đáp: “Ừm, không sai”.
Thanh
Thu thở phào nhẹ nhõm, vốn hồi kinh rồi nàng sẽ phải đối mặt với mớ
phiền phức lớn từ phía quận vương phi. Nếu nàng lại đánh mất danh dự của mình ở đây, mang cái danh vị hôn thê bị vứt bỏ của Ninh tông chủ về,
thì thật sự không còn gì để nói!
Thanh
Thu nghiến răng nghiến lợi, người này chắc chắn có thù với nàng, trước
khi nàng tới tuổi cập kê thì y đã chết rồi, nàng vốn chẳng có tâm trạng
mà hận thù đối phương nữa. Nhưng y lại xuất hiện trước mặt nàng hết lần
này tới lần khác, từng hành động lời nói đều như muốn trói buộc nàng.
Nàng chỉ mong Ninh Tư Bình không thất lễ với mình trước mặt mọi người,
nếu không với tính cách của Tuyết Chỉ, chẳng phải mọi chuyện càng tệ hơn sao.
Cuối
cùng y cũng không nhìn Thanh Thu nữa, lạnh lùng liếc nữ tử bên cạnh,
thản nhiên nói: “Những lời thế tử muốn nói, ta đều hiểu, nếu không ta
cũng chẳng ở đây, nhưng phải xem Nam đế có điều kiện gì”.
Hai nam
nhân đã đi nói chuyện chính, để lại hai nữ tử ngồi đối mặt với nhau.
Đương nhiên đằng sau họ vẫn còn rất nhiều người, nhìn giống như chuẩn bị một cuộc đàm phán.
Phạm
nương tử có vào một lần, mang canh cho Thanh Thu giải nhiệt, đồ ăn của
nàng do Phạm nương tử và Thụy Phương chăm lo, người khác không thể động
tay vào, đây là ý của Vệ Minh, hắn sợ ai đó lại hạ độc nàng.
Mùi
hương ngọt ngào lan tỏa giữa hai người, cảm giác khó chịu trong lòng
Thanh Thu càng lúc càng lớn. Nàng không muốn ăn, chỉ muốn đứng dậy về
phòng nghỉ ngơi, nhưng hôm nay Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ là khách, nàng
là nữ chủ nhân, huống hồ trong phòng còn rất nhiều người đang nhìn họ.
Nàng khách sáo hỏi Tuyết Chỉ: “Cô có muốn dùng một ít không?”.
Tuyết
Chỉ khẽ lắc đầu, hai người đã lâu không nói chuyện với nhau, dường như
đang thăm dò xem ai kiên nhẫn hơn. Thanh Thu ngồi lâu khó chịu, đang
định đứng dậy đi lại, thì Tuyết Chỉ đột nhiên nói với Cung Hải đứng phía sau mình: “Mọi người lui ra trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với
Vệ phu nhân”.
Cung Hải không yên tâm về nàng ta, nên đáp: “Phu nhân không thể…”.
Đám thị
vệ đứng sau Thanh Thu cũng bước lên trước vài bước như phòng bị, hai bên đều không yên tâm khi để họ ngồi riêng với nhau.
Tuyết
Chỉ lạnh lùng: “Sợ gì, ta đã đến nước này rồi, Vệ phu nhân sẽ không làm
gì đâu, mà cho dù tỷ ấy muốn, thì đối với ta đó cũng là sự giải thoát”.
Cung Hải lo lắng nhìn nàng ta, nhưng vẫn theo lời đưa người lui ra ngoài. Tuyết
Chỉ nhìn đám thị vệ không hề nhúc nhích đứng sau Thanh Thu, thấy họ
không có ý định rút lui, đành phải thương lượng: “Mọi người hãy lùi lại
phía sau vài bước là được”.
Yêu cầu
này không quá đáng, Thanh Thu ra hiệu cho họ. Đợi đám thị vệ đứng sang
một bên, Tuyết Chỉ mới lên tiếng: “Thế tử nói tỷ đã có thai rồi, thì ra
là thật”.
Thanh Thu gật đầu, trong lòng lại không tin nàng ta vì hiếu kỳ muốn xem thai phụ có bộ dạng thế nào, mà tới gặp mình.
“Ta đến để nhìn tỷ lần cuối… ta sắp chết rồi.”
Thanh Thu kinh ngạc: “Cô đang nói gì?”.
Nghe
những lời ấy, Thanh Thu cảm thấy thật hoang đường. Thời gian này năm
ngoái, nàng và Tuyết Chỉ gặp nhau ở đại sảnh của phủ quận vương, nàng ta da trắng như tuyết, ăn vận rực rỡ giống tiên nữ tràn ngập hạnh phúc,
nói: “Muội sắp lấy chồng”.
Hôm nay họ trùng phùng ở đây, lại nghe nàng ta ai oán nói: “Ta sắp chết rồi”.
Nàng và
Tuyết Chỉ chơi với nhau từ nhỏ, sau khi trưởng thành lại như hai người
xa lạ. Không phải Thanh Thu muốn tỏ ra xa lánh nàng ta, thực sự Tuyết
Chỉ luôn đề phòng nàng, may mắn hay bất hạnh không hoàn toàn phụ thuộc
vào Thanh Thu.
“Thật
đấy, ta không cần thiết lừa tỷ mấy chuyện này, ta đã trúng độc, sống
không được mấy ngày nữa đâu.” Nói rồi Tuyết Chỉ đưa tay trái khẽ giơ lên vén chiếc mạng che mặt màu đen. Lúc này Thanh Thu mới nhìn thấy mặt
nàng ta, đầu trọc lốc, nàng phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng kêu kinh hãi của mình.
Khuôn
mặt vốn xinh tươi như tiên nữ của Tuyết Chỉ, giờ đầy những nốt màu đen
to nhỏ hoặc lốm đốm những chấm màu tím, không sao nhận ra hình dạng cũ.
Tuyết
Chỉ bỏ mạng che mặt xuống, chua xót cười: “Khi ta mới nhìn thấy bộ dạng
của mình, cũng sợ muốn chết, ở lì trong phòng gào thét cả nửa ngày”.
Giọng
nàng ta thật bi thảm, càng là nữ nhân đẹp thì càng quan tâm đến sự thay
đổi trên dung mạo của mình. Nam nhân mà nàng ta yêu lại chẳng hề quan
tâm đến nàng ta, người bạn tri giao duy nhất lại là người nàng ta đố kỵ
căm hận nhất, lúc sắp chết Tuyết Chỉ mới nhận ra mình chẳng có gì.
Sự giày
vò về thể xác sao sánh được với nỗi cô độc thê lương trong tâm hồn,
Tuyết Chỉ không muốn mình chết cô độc thế, nàng muốn được nắm chặt tay
một người, rồi tắt thở trong đau đớn. Nhưng Ninh Tư Bình chưa từng quan
tâm tới nàng ta, hoặc nói cách khác là không thèm quan tâm, trên thế
gian này có lẽ chỉ còn Thanh Thu là người thân gần gũi duy nhất.
Tuyết
Chỉ có rất nhiều lời muốn nói, những lời oán hận, những lời áy náy,
nhưng nàng ta không biết phải bắt đầu từ đâu. Bao nhiêu năm Tuyết Chỉ
vẫn cho rằng mình thật khổ, khổ đến mức khó có thể diễn tả bằng lời
được, đến giờ nàng ta đột nhiên nhận ra dù mình có nói, cũng chẳng ai
hiểu. Nhìn vẻ thương xót hiện lên trong ánh mắt của Thanh Thu, nàng ta
cúi đầu: “Không cần lo, nỗi thống khổ này sắp kết thúc rồi”.
Thanh Thu đột nhiên nhận ra có gì đó bất thường, run rẩy hỏi: “Tay phải của cô đâu?”.
Tuyết Chỉ cười thê thảm: “Tỷ nhận ra rồi à?”.
Nàng ta
nhẹ nhàng kéo ống tay áo bên phải lên, để lộ cánh tay mà nàng ta vẫn cố
giấu, không biết tại sao bàn tay phải vẫn thường gảy ra những nốt nhạc
tuyệt đẹp kia lại biến mất. Thay vào đó là cổ tay trơ khấc, giống như bị ai đó chặt đứt vậy, Thanh Thu nhìn xong mặt biến sắc, đến đám thị vệ
đứng từ xa quan sát tình hình cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thanh
Thu bắt đầu cảm thấy không khỏe, dịch vị dạ dày trào lên họng, nhưng
nàng cố gắng chịu đựng. Có tin đồn nàng ta bị thương ở tay, nhưng không
ngờ là tay phải bị chặt đứt.
“Thế này là…” Thanh Thu kinh ngạc nhìn Tuyết Chỉ, không biết tại sao lại thành như vậy.
Tuyết Chỉ bình tĩnh kéo tay áo xuống: “Tạo hóa trêu ngươi, cũng là báo ứng của ta”.
“Bởi vì
ta đã dùng bàn tay này làm một chuyện có lỗi với Bình ca ca.” Khuôn mặt
Tuyết Chỉ đột nhiên thoáng ửng hồng một cách không bình thường, ánh mắt
để lộ sự điên cuồng, nhìn bàn tay bất lực của mình, khó chịu nói: “Bình
ca ca không chịu tha thứ cho ta, ta đành phế nó đi”.
Thanh
Thu nhìn Tuyết Chỉ với ánh mắt như không tin được, đối với một người yêu đàn thì đôi tay là thứ quý giá nhất, vậy mà nàng ta lại nhẫn tâm chặt
đứt nó, sao có thể tàn nhẫn đến thế?
“Có muốn biết ta đã làm chuyện gì không?”
Thanh Thu lập tức lắc đầu, nàng không tò mò như thế.
Nhưng
Tuyết Chỉ chẳng để ý tới việc nàng từ chối, tự lẩm bẩm nói tiếp: “Ta
dùng bàn tay này, đích thân truyền bức mật thư được gửi cho Bình ca ca
ra ngoài. Vị thế tử của tỷ cũng thật thủ đoạn, đã lần theo đầu mối đó
tra xét được tất cả, tìm ra các điểm liên lạc ở ngoại thành của Thiên
phủ… Ta vốn tưởng lần này mình chết chắc, không ngờ không chết, mà chỉ
mất một bàn tay”.
Thế là trong thành có tin đồn Tuyết chỉ đại gia bị thương ở tay, không bao giờ có thể chơi đàn nữa.
Ninh Tư
Bình không để nàng ta chết, bức thư đó là do một kẻ có dã tâm đưa vào
tay Tuyết Chỉ, làm cho nàng ta nghĩ rằng, chỉ có làm như thế, Ninh tông
chủ mới an phận ở lại Thiên phủ, không còn ngày ngày tìm cách về Nam Vu
nữa. Dù nàng ta không truyền ra ngoài, thì cũng sẽ có người để lộ tin
tức này.
Sau khi
sự việc xảy ra, Tuyết Chỉ bị hạ độc, Ninh Tư Bình điên cuồng muốn cứu
mạng nàng ta, nhưng việc chặt đứt bàn tay đó đã khiến chất độc phát tác
nhanh hơn, dù thần tiên hiển linh cũng khó cứu, cuộc sống của nàng ta
chỉ còn tính bằng ngày.
Sau này, thì Tuyết Chỉ đã hiểu rõ nguyên nhân, không phải y không giết, mà là
không thèm giết. Trong mắt Ninh Tư Bình, nàng ta vốn chẳng là gì cả, chỉ có một tác dụng… theo y về Bắc Vu, cử hành hôn lễ long trọng mà bao
người ghen tỵ, gả cho chủ nhân Thiên phủ, làm chủ mẫu trên danh nghĩa
của Thiên phủ.
Thanh
Thu không sao tưởng tượng được người vẫn đang sống sờ sờ trước mặt nàng
đây, không lâu sau nữa sẽ chết. Nàng nuốt nước bọt một cách khó khăn,
rồi hỏi: “Thật sự không còn cách nào ư, ý ta muốn nói tới…”.
“Cũng là độc, nhưng ta không may mắn như thế tử…” Đột nhiên Tuyết Chỉ chuyển đề
tài, nhìn bụng nàng nói: “Nếu khi ấy, tỷ và Bình ca ca thành thân thì có lẽ ta đã thành di nương[1]của đứa bé này rồi”.
[1] Di nương: Dì
Lúi này
Tuyết Chỉ nhắc lại chuyện xưa, đúng là có vài phần nực cười. Nếu trên
thế gian này không có Ninh Tư Bình, chỉ có Cao Hoằng Bình, Thanh Thu
được gả vào nhà họ Cao làm thiếu phu nhân một cách thuận lợi, sinh con
ra đương nhiên đứa bé sẽ gọi Tuyết Chỉ là di nương. Mọi người vui vẻ
sống những ngày bình yên và ý nghĩa… Thanh Thu bi thương nghĩ.
“Từ
trước tới nay, ta luôn hận tỷ, nếu không có tỷ, Bình ca ca nhất định sẽ
thích ta, sẽ không giống bây giờ, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một
cái. Giờ ta mới hiểu, cho dù không có tỷ thì trong mắt Bình ca ca cũng
không bao giờ có ta. Giống như mấy năm trước khi ở bên huynh ấy, ta từng cho rằng trải qua bao khó khăn vất vả, dù trong lòng huynh ấy có tỷ,
nhưng cuối cùng sẽ bị hình ảnh của ta xóa nhòa, ai ngờ càng không được
gặp tỷ huynh ấy lại càng nhớ nhung. Giờ ta sắp phải đi rồi, đến một nơi
mà huynh ấy cũng không thấy được, có lẽ như thế Bình ca ca thỉnh thoảng
sẽ nhớ tới ta, tỷ nói xem có đúng không?”
Đúng hay không giờ không còn là chuyện của nàng nữa, Thanh Thu chẳng thấy Tuyết
Chỉ có gì sai, nàng chưa từng giận Tuyết Chỉ, khi ấy cho dù không có
Tuyết Chỉ thì Ninh Tư Bình cũng vẫn bỏ đi. Nàng vẫn bị người ta chỉ trỏ, và sống cô độc từ đấy tới nay, tuổi thanh xuân của nàng cũng vẫn bị chà đạp như thế, chẳng có gì thay đổi. Còn việc họ trùng phùng ra sao, trải qua những khó khăn thế nào, nàng không có hứng thú muốn biết.
Thanh
Thu có chút ngẩn ngơ, thậm chí không để ý thấy cơ thể Tuyết Chỉ loạng
choạng như sắp ngã, khi nàng định thần lại, Tuyết Chỉ đã ngồi ở ghế. Vào giây phút cuối cùng một bóng người vụt lao vào, đấy là Cung Hải, hắn ôm chặt cơ thể Tuyết Chỉ: “Phu nhân!”.
Chất độc trong người Tuyết Chỉ vốn không phát tác nhanh như vậy, chỉ là nàng ta
không còn muốn sống nữa. Dòng máu đen liên tục rỉ ra từ miệng, loang
khắp tấm mạng che mặt, Tuyết Chỉ dựa vào lòng Cung Hải, hấp hối. Việc
này kinh động đến hai nam nhân đang đàm phán phía sau, khi Ninh Tư Bình
tới nơi, chỉ thấy Cung Hải đang ôm Tuyết Chỉ trong lòng, còn vị trí
Thanh Thu đang ngồi bị vây chặt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Tư
Bình nhẹ nhàng bay vào trong phòng, giơ tay gạt đám thị vệ đang đứng bảo vệ trước mặt Thanh Thu ra, nói: “Thu Thu, nàng không sao chứ?”.
Thanh
Thu không sao, sắc mặt chỉ nhợt nhạt hơn bình thường một chút, vừa rồi
khi Tuyết Chỉ ngã xuống, thị vệ phía sau đã lao tới chặn trước mặt nàng, nhằm ngăn màn thổ huyết của Tuyết Chỉ, nàng chẳng nhìn thấy gì cả. Cung Hải không kìm được hét lên: “Tông chủ, phu nhân không ổn rồi”.
Vệ Minh
vượt qua y ôm Thanh Thu vào lòng, ra hiệu cho người của mình lui cả
xuống, nói: “Ninh tông chủ, nếu cần gì cứ nói, chúng tôi ra ngoài
trước”. Nói xong hắn liền mang theo Thanh Thu lui ra.
Ninh Tư
Bình chầm chậm quay người, nhìn Tuyết Chỉ nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt vô
cùng phức tạp. Hôm nay y đồng ý đưa nàng ta tới đây, chính là vì biết
Tuyết Chỉ không còn sống được lâu nữa, không ngờ lại nhanh như thế.
Cung Hải thúc giục: “Tông chủ…”.
Đột
nhiên Ninh Tư Bình không biết phải làm thế nào, từ trước tới nay y luôn
cố giữ khoảng cách với cô gái này. Đương nhiên, tâm sự của nàng ta tình ý của nàng ta y hiểu hết, Tuyết Chỉ muốn y ôm nàng ta một lúc trước khi
rời khỏi nhân thế, việc này cũng không quá khó.
Tuyết
Chỉ không thể nói được nữa, khi nhìn thấy Ninh Tư Bình ánh mắt nàng ta
sáng rực lên, nhưng y chỉ chăm chăm lo cho sự an toàn của Thanh Thu, nên mắt nàng ta lại tối dần đi. Được Ninh Tư Bình ôm trong lòng nhưng Tuyết Chỉ vẫn thấy rất lạnh, hoàn toàn không giống cảm giác mà nàng ta tưởng
tượng thời còn niên thiếu. Tuyết Chỉ đã từng nhiều lần hoài nghi, liệu
phải chăng vì có Thanh Thu nên nhiệt huyết trong lòng Ninh Tư Bình mới
được đốt lên, bởi vì trước kia nàng ta bị mê hoặc bởi nụ cười ấm áp của
y.
Người
của Thiên phủ đi rồi, Thanh Thu biết Tuyết Chỉ đã rời bỏ nhân thế, nàng
là người duy nhất cảm thấy buồn. Nàng không thể tưởng tượng được một
người vừa đứng ngay trước mặt mình không còn tồn tại nữa, giống như
những gì đã qua không thể cứu vãn, biết rõ nó sắp trôi đi nhưng cuối
cùng vẫn không thể làm gì để níu kéo.
Vệ Minh
sợ Thanh Thu phải tận mắt chứng kiến cái chết của Tuyết Chỉ sẽ khiến
nàng bức bối, hắn liên tục kể chuyện vui cho nàng nghe, kể cả những mẩu
chuyện cười mà hắn được nghe hồi ở biên ải, cuối cùng mới giải thích vì
sao người của Thiên phủ lại tới đây.
Thì ra
trong mật chỉ hoàng thượng dặn hắn không được tự ý đấu với người của
Thiên phủ. Chỉ cần cuộc tranh giành đấu đá giữa hoàng thất Bắc Vu và
Thiên phủ chưa kết thúc, thì trong một thời gian ngắn Bắc Vu cũng không
thể trở nên hùng mạnh được, điều này có lợi với Nam Vu.
Ngoài
mặt thì thấy, rõ ràng Thiên phủ thảm bại, thực ra không hoàn toàn như
thế, Thiên phủ chỉ chuyển vào hoạt động trong bóng tối mà thôi. Hoàng đế Bắc Vu muốn giữ thể diện, không chấp nhận sự tồn tại quang minh chính
đại của Thiên phủ. Mặc dù trước kia chính Thiên phủ đã ủng hộ để người
này kế vị, nhưng bây giờ hắn không muốn mình bị kìm kẹp như vậy, nhưng
mối liên hệ giữa Thiên phủ và hoàng thất không phải muốn cắt đứt là cắt
đứt được ngay.
Ninh Tư
Bình là người thông minh, cho nên y nhượng bộ, như thế càng có nhiều
thời gian để làm chuyện mà y muốn. Chỉnh đốn nội bộ Thiên phủ, giết hết
những kẻ phản đối y, cho đến khi nhận được tin, Vệ Minh ở lại thành Vân
Châu một thời gian rất dài, bên cạnh còn có một nữ tử.
Hôm nay
hai bên đã ngầm đạt được thỏa thuận, còn thỏa thuận về việc gì, thì hắn
không nói, Thanh Thu cũng không muốn biết, đây không phải là việc của
nàng.
Trước
khi đi, Ninh Tư Bình còn nói chuyện riêng với Thanh Thu một lúc. Vệ Minh thấp thỏm trong lòng, muốn biết nội dung của cuộc nói chuyện ấy: “Được
rồi, Thanh Thu, ta đã chủ động nói nhiều chuyện như thế, nàng cũng nên
cho ta biết, vừa rồi hắn đã nói với nàng những gì”.
“Chẳng có gì, Ninh tông chủ chỉ hỏi thiếp có muốn đi cùng y không thôi.” Nàng cố ý chọn ra một câu để trả lời hắn.
Vệ Minh
tỏ ra như chuyện ấy đã biết từ lâu, nhướng mày: “Lần sau ta sẽ lờ mệnh
lệnh của hoàng thượng đi, giết chết hắn xong rồi tính, để hắn đừng nhòm
ngó những thứ không thuộc về mình”.
”Thiếp là đồ vật sao?”
“Nàng là mẹ của con ta, là phu nhân của ta, người đó sau này sẽ không xuất hiện
trước mặt nàng nữa, nàng sẽ không có cơ hội đi cùng hắn đâu.”
Đương
nhiên nàng sẽ không đi, thực ra Ninh Tư Bình không nói nhiều, nhìn cái
bụng hơi nhô lên của nàng y còn có thể nói được gì, chuyện rành rành ra
đấy, nàng sẽ không bao giờ đi theo y. Chính vì trước kia Ninh Tư Bình đã buông tay nên mới gây ra cục diện ngày hôm nay, còn trách ai được? Y
khẽ ho, cơ thể run lên dữ dội, nhưng ánh mắt vẫn sáng như đốm lửa: “Nàng thật sự không muốn đi cùng ta sao?”.
Thanh
Thu chỉ lắc đầu, tránh ánh mắt Ninh Tư Bình, nàng thầm cảm thấy thật
không đáng thay cho Tuyết Chỉ. Vì một nam tử như vậy mà khiến mình sống
không bằng chết, rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT