Ba ngày tiếp theo, Thanh Thư quả nhiên đứng canh ngoài trấn. Mặc dù ông ta không nói rõ bản thân mình đang làm gì, nhưng người trong trấn Vân Thủy vẫn biết
đám người lạ ở ngoài trấn kia đến là vì Thanh Thu. Hơn nữa quan phụ mẫu
của thành Vân Thủy cùng đại nhân Phạm Thủ Quân cũng chạy đến cái trấn bé xíu này, đặc biệt tới thăm phường đậu phụ của Thanh Thu một vòng.
Vệ Minh
hiện đang có công chuyện ở phía đông nam, sau khi nhận được thư của
Thanh Thư còn tưởng mình đang nằm mơ. Những ngày này hắn viện cớ đi điều tra các cứ điểm của Bắc Vu ở Nam Vu, hắn cũng đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Thanh Thu, nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín. Nàng giống như
đã biến mất khỏi thế giới này vậy, kết cục xấu nhất có thể là cơ thể
Thanh Thu yếu ớt không chịu nổi cái rét của mùa đông nên… Bây giờ bảo đã tìm thấy, bảo hắn làm sao có thể không vui?
Từ đông
nam đến Vân Châu, Vệ Minh đi chỉ mất ba ngày, suốt dọc đường hắn cùng
mười mấytùy tùng thân tín phi ngựa như bay, khiến lũ ngựa mệt sắp chết.
Cuối cùng khi ánh mặt trời ban mai vừa ló dạng thì hắn cũng đã tới bên
ngoài thành Vân Châu.
Vệ Minh
không vào thành, mà vòng về phía đông thành, tiếng vó ngựa gõ trên con
đường đá của trấn Vân Thủy vang như sấm rền, cả nửa trấn đều bị chấn
động theo.
Bản thân Vệ Minh là người cố chấp, nếu không như thế, hắn sẽ chẳng khăng khăng
nói rằng mình chỉ cần Thanh Thu. Nhưng đồng thời hắn cũng vô cùng tự tin và kiêu ngạo, sự ra đi không lời từ biệt của nàng, khiến hắn vừa thấy
đau vừa thấy giận. Cho đến tận đêm giao thừa, Ninh Tư Bình nói từng đưa
Thanh Thu tới Đông Hoàng Lâm, hắn mới hiểu ra, tâm sự của Thanh Thu hoàn toàn không giống như hắn đã tưởng, nàng chẳng hề lo lắng cho tương lai. Nàng không cần một lời hứa hữu danh vô thực, càng không vì hắn mà để
mình phải chịu tủi nhục, điều này khiến hắn có cảm giác thất bại.
Thanh
Thư chờ bên bờ sông cuối cùng cũng chờ được thế tử quay về, ông thở phào nhẹ nhõm, dắt ngựa theo sau thế tử đến phường đậu phụ. Cư dân hai bên
đường nhao nhao ngó nghiêng, quan sát đánh giá đám người lạ đang đi vào
tiểu trấn.
Thanh
Thu căn bản chẳng còn tâm trí buôn bán gì nữa, nàng phải ứng phó với cái nhìn tò mò của hàng xóm láng giềng. Thậm chí trong số đó còn cả những
người đang làm quan, người nào người nấy đều dùng thứ giọng cực thấp để
hỏi nàng rằng đám người kia là ai, nàng chẳng có gì để nói, chỉ đóng cửa cầu yên ổn. Ai ngờ Thụy Lân và Thụy Phương cũng thức cùng nàng, dùng
ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn nàng, cứ như nàng sắp vứt bỏ anh em họ tới
nơi vậy.
Ba ngày rồi, chẳng phải nàng đợi suốt ba ngày ba đêm, chỉ vì muốn thấy Vệ Minh ư!
Tiếng vó ngựa dừng ở ngoài cửa, nhưng người lại không vào ngay. Trong ba ngày
chờ đợi thế tử, Thanh Thư cũng chẳng nhàn rỗi, ông đã thăm dò tình hình
suốt nửa năm nay của Thanh Thu ở tiểu trấn này. Ngày nào nàng tới trấn
Vân Thủy, phường đậu phụ khai trương bao giờ, rồi những ai đã từng tới
nhà nàng, bình thường nàng buôn bán ra sao, lai lịch của hai đứa bé
trong nhà nàng. Phàm những chuyện có thể nghe ngóng được, Thanh Thư quản gia không bỏ sót chi tiết nào dù nhỏ nhất, lúc này đang báo cáo lại với Vệ Minh.
Thanh
Thu cúi đầu ngồi trong phòng, lòng có chút ảm đạm, đây là nhà nàng không phải sao? Nhưng lại bị người ta bao vây, bên trong cũng có vài nam tử
thân hình cao lớn, nghe nói thế tử đã đến cửa rồi. Nàng đang băn khoăn
không biết nên ra đón hay là dùng chăn trùm đầu mình lại, để chẳng ai có thể nhận ra nàng?
Nàng
đang nắm chặt chiếc lược gỗ trong tay, răng lược bấm vào lòng bàn tay
khiến nó hằn vết máu, có trời chứng giám nàng hoàn toàn chẳng nghĩ được
gì. Vừa định đứng dậy, thì nghe tiếng chân người từ bên ngoài bước vào,
người đó vén tấm rèm trước cửa lên, đứng lại ở đó, rồi bước vào trong.
Không cần hỏi nàng cũng biết đấy là thế tử, Thanh Thu căng thẳng vô
cùng, tim đập thình thịch, đã bao lâu rồi không gặp, thế tử vẫn khỏe
chứ? Chàng sẽ nói gì?
Vệ Minh
chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng gỡ tấm vải quấn trên đầu nàng xuống, để mái
tóc thả ngang lưng. Hắn cầm một nắm tóc đưa lên mũi ngửi, một lúc lâu
sau khẽ hỏi nàng bằng thứ giọng khàn khàn: “Nàng nói với người ta rằng
tướng công của nàng họ Vệ?”.
Thanh Thu cúi đầu càng thấp hơn.
“Có điều thật đáng tiếc, tướng công họ Vệ của nàng vì lâm bệnh mà chết rồi…” Nói tới đây, Vệ Minh không kìm được nghiến răng, rồi nói tiếp: “Ta còn chưa chết mà!”.
Về việc
này, Thanh Thu phải giải thích một chút, nàng nói mình là quả phụ, chỉ
vì muốn thuận tiện hơn. Lẽ nào nàng phải nói với người ta rằng mình đã
hai mấy tuổi đầu nhưng chưa xuất giá ư? Thanh Thu ngẩng đầu lên định mở
miệng phản bác, thì đã bị hắn ôm chặt vào lòng.
Xa cách
lâu ngày gặp lại, Thanh Thu cũng thấy vui nhiều hơn là buồn, cảnh tượng
ngọt ngào từng có khiến nàng tạm thời quên hết tất cả lo âu, dịu dàng
nép vào ngực hắn. Quanh nàng là hơi thở quen thuộc và cả mùi phong trần
sương gió, chắc hắn đã vội vội vàng vàng quay về đây.
“Thế
tử…” Thanh Thu hít một hơi thật sâu, nàng định nói nhưng lại không có
dũng khí, nói gì bây giờ? Vệ Minh nhận được tin là tới ngay, sau đó thì
sao? Nếu phải quay về thành Việt Đô, vậy thì ngay từ đầu nàng cần gì khổ sở bỏ đi như thế. Nhưng nếu thế tử không đến, không muốn đưa nàng về,
ngược lại nàng sẽ trách hắn vô tình bạc nghĩa.
“Muốn
nói gì thì nói đi.” Cuối cùng Vệ Minh cũng buông nàng ra, kéo nàng ngồi
xuống cạnh mình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người ấy, giống như đang
nghiên cứu xem Thanh Thu trước mắt đây với Thanh Thu mà hắn từng trăm
nhớ ngàn thương, tưởng tượng ra trong đầu bao lần có khác nhau không.
Cuối cùng Vệ Minh khẳng định: “Nàng gầy đi khá nhiều, cũng may”.
Lời nói thật kỳ lạ, nàng hỏi lại đầy ngờ vực: “Cũng may?”.
Hắn mỉm
cười: “Nếu nữ tử mà ta ngày đêm thương nhớ, sau bao ngày xa cách lại béo lên, thì chỉ chứng minh một điều là, sau khi rời khỏi ta nàng sống rất
vui vẻ, cũng may không phải thế”.
Nhìn bộ
dạng sững lại của nàng, Vệ Minh khẽ cười thành tiếng, sự xa cách lâu
ngày không khiến họ nảy sinh khoảng cách. Hắn ôm ngang tấm eo mềm mại
của nàng, ngửi mùi hương quen thuộc say lòng người. Vệ Minh khẽ lẩm bẩm: “Nàng nhìn ta đi, cũng chẳng béo, chỉ vì nhớ nàng…”.
Bỏ đi
tha hương không khiến nàng sống tốt hơn, cũng vì một người mà héo mòn.
Thanh Thu từng suy nghĩ rất kỹ, liệu mình làm thế này là đúng hay sai.
Bất luận là do tự ti, hay sợ ánh mắt người đời, hay vì sự phản đối của
quận vương và quận vương phi. Tóm lại khi bỏ đi rồi, nàng lại ngày đêm
nhớ nhung hắn, hết lần này tới lần khác hồi tưởng lại từng giây từng
phút nàng đã trải qua trong phủ thế tử. Nếu đời này không có duyên cùng
Vệ Minh trùng phùng, vậy thì nàng sẽ nhớ lại mãi.
Thế tử
nói ngày đêm nhớ nhung nàng, thật không? Thanh Thu khẽ thở dài một
tiếng, nỗi nhớ và tình cảm sâu nặng bị đè nén lâu ngày, bắt đầu từng
chút từng chút cuồn cuộn trong tim. Nàng nhớ tới việc khi mình rời đi,
thế tử sắp cùng tiểu thư họ Khang tiến hành hôn sự, bất giác buồn bã
trong lòng, nỗi ngờ vực chưa được giải tỏa, nàng cúi đầu nói: “Đương
nhiên thiếp cũng nhớ chàng”.
Không ai nói gì, chỉ nghe thấy hơi thở khe khẽ của cả hai. Giờ này khắc này, Vệ
Minh nào còn nhớ được cảm giác tức giận vẫn giày vò hắn suốt nửa năm
nay. Hắn từng nghĩ nếu tìm được nàng, nhất định sẽ chất vấn nàng tại sao bỏ đi mà không để lại một lời nhắn nào, lẽ nào nàng chưa từng yêu hắn?
Giờ đây gặp được nàng rồi, bản thân lại chỉ cảm thấy dịu dàng ngọt ngào, thương yêu triền miên…
Sự yên
tĩnh trong giây lát bỗng bị cắt ngang, từ xa vọng lại tiếng đàn, đây
chẳng phải tiếng đàn của Hồng Bắc Hiền sao? Lần này y chơi đàn rất thong thả, con lừa bị cột ở sau viện cũng bắt đầu kêu. Không thể trách con
lừa đó, là tật cũ từ trước kia, nó cho rằng khi tiếng đàn vang lên là
lúc nó phải chịu khổ, nên mỗi lúc kêu một to hơn.
Thanh
Thu không kìm được cười ngất, đứng dậy vấn tóc lại, giờ nàng không cần
phải vấn tóc kiểu của các phu nhân nữa, mà tết thành đuôi sam. Thanh Thu ra cửa đứng nhìn, trong viện đứng đầy tùy tùng của thế tử. Thụy Lân cầm tay Thụy Phương đứng giữa viện, nhìn bộ dạng như vốn định ra phía sau
xay đỗ, nhưng bị đám tùy tùng ngăn lại, không cho hai anh em họ đi lại
lung tung.
Nàng có
thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt hai đứa trẻ, liền gọi Thụy Lân ra sau viện xem có chuyện gì, rồi bảo Thụy Phương tới đứng cạnh mình. Cô bé
căng thẳng đứng sát vào nàng, không dám ngẩng nhìn đám tùy tùng kia. Vệ
Minh cũng đi ra theo, nhớ ra trước kia đúng là Thanh Thu từng dự định đi bán đậu phụ, hắn bất giác cười khổ, nàng cũng thật quật cường. Vừa rồi
trong phòng, hai người họ chẳng ai nhắc lại chuyện cũ, một là không kịp, hai là ở đây không tiện, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng về
thành Vân Châu, tất cả đợi sau này hẵng tính.
Thụy Phương ngẩng đầu sợ hãi hỏi: “Bà chủ Thu, sắp đi ư?”.
Bàn tay
nhỏ nhắn của cô bé run rẩy, sự sợ hãi trong ánh mắt khiến người ta đau
lòng, Thanh Thu nhìn Vệ Minh một cái, cảm giác như hắn đang đợi câu trả
lời của nàng. Sau khi suy nghĩ, nàng khẽ đáp: “Ta đi vài ngày, em và
Thụy Lân trông nhà, buổi sáng mở cửa bán hàng là được”.
Nghe
thấy nàng nói chỉ đi vài ngày, Thụy Phương mím môi không nói gì nữa, bà
chủ Thu trước nay chưa bao giờ lừa nó. Cô bé cũng biết nấu ăn, các món
trong cửa hàng mấy ngày này cô bé đều có thể làm, đợi bà chủ Thu quay
về, nhất định sẽ rất vui. Thụy Lân lại vô cùng lo âu, cậu ta an ủi con
lừa xong đi ra, nhìn Vệ Minh bằng ánh mắt đầy thăm dò, cậu ta có dự cảm, nam nhân này nhất định sẽ đưa bà chủ Thu đi, hủy hoại cuộc sống ổn định mà bao lâu nay hai anh em cậu ta mong đợi.
Đối với
câu trả lời của Thanh Thu, người không vừa ý nhất lại là Vệ Minh, đi vài ngày? Lẽ nào nàng còn muốn quay lại? Nghe Thanh Thư nói trong tiểu trấn có người tới cầu hôn nàng, còn có cả một nam tử góa vợ rất thương Thanh Thu. Vệ Minh khẽ nhắm mắt lại, che đi cái nhìn sắc lẹm, hắn muốn mọi
người ở đây biết rằng, Thanh Thu không phải là quả phụ, phu quân của
nàng chưa chết, cả đời này nàng không có khả năng gả cho người khác.
Tiểu Tứ
ca nhà bên cạnh ra ngoài làm công vẫn chưa quay lại, Thanh Thu đành sang cáo biệt mẹ và vợ Tiểu Tứ, nhờ họ quan tâm đến cửa tiệm. Chỉ có Thụy
Lân và Thụy Phương là khiến nàng không yên tâm nhất, chúng là người tốt, từng giúp nàng rất nhiều. Vệ Minh sai người để lại rất nhiều ngân
lượng, nói là muốn cảm tạ khiến mẹ con nhà kia vui mừng khôn siết, không ngờ Thanh Thu lại có lai lịch như thế.
Thanh
Thư đã chuẩn bị xong kiệu, đợi nàng ở ngoài cửa. Không hiểu có phải cho
rằng thế tử vừa đến là nàng sẽ không hề do dự mà theo về không? Thanh
Thu cắn môi, mặc dù đã dặn anh em Thụy Lân trông nhà, nhưng nàng vẫn
chưa có quyết định cuối cùng. Rốt cuộc là chỉ đi vài ngày, hay sẽ không
quay lại nữa? Chỉ sợ giằng co một hồi, nàng lại thuận theo ý của thế tử
mà thôi.
Thanh
Thu quay người nhìn lại phía sau, ánh mắt Vệ Minh cũng dịu dàng hơn, bốn mắt giao nhau, trái tim nàng mềm nhũn. Thứ mà nàng ngày đêm mong chờ
chẳng phải là cảm giác thấu hiểu ăn ý tới mức này ư, thiên hạ dù có rộng lớn nhưng không có hắn, thì đi đâu cũng giống như lưu lạc.
Nàng nhẹ nhàng buông rèm, Vệ Minh quay người lên ngựa, khí thế hùng hậu như lúc
đến, đem theo cả đội người ngựa rời khỏi trấn Vân Thủy. Khi đi qua nhà
họ Hồng, hắn nhìn thấy bóng dáng một nam tử hồn xiêu phách lạc, ngẩn ngơ nhìn chiếc kiệu đi ngang cửa nhà mình, Vệ Minh đoán đây chính là nam
nhân góa vợ từng tới cầu hôn Thanh Thu mà Thanh Thư nhắc tới, không kìm
được bất giác lắc đầu, người như vậy sao có thể lọt vào mắt nàng chứ.
Thanh
Thu ngồi trên chiếc kiệu nhỏ đi vào thành Vân Châu, tới thẳng Ngọc Lâm
uyển. Vệ Minh cầm tay nàng không rời, dẫn nàng tới Lãnh Hương các, đáng
tiếc trong uyển này chỗ nào cũng đẹp, mà nàng chưa kịp nhìn rõ đã bị kéo đi.
Lãnh
Hương các là căn phòng mà hắn vẫn thường ở mỗi khi tới thành Vân Châu,
cơ thể mệt mỏi, Vệ Minh chỉ kịp tắm rửa qua loa, rồi kéo Thanh Thu ngã
xuống giường, ôm chặt lấy eo nàng mà nói: “Ngủ với ta một lúc”.
Sau đó thì chìm sâu vào giấc ngủ.
Còn chưa tới giờ Ngọ, mặt trời vẫn lên cao, Thanh Thu sao có thể ngủ được, đợi
Vệ Minh ngủ say rồi nàng bèn ngồi dậy. Bên ngoài Lãnh Hương các có một
đội tùy tùng đứng canh, Thanh Thu có phần kinh ngạc, đám tùy tùng không
rời thế tử nửa bước này quả thật rất trung thành, họ còn thận trọng hơn
gấp trăm nghìn lần khi còn ở phủ. Thấy Thanh Thu đi ra, có hai người tự
động đi theo nàng, dường như đã nhận lệnh của chủ nhân từ lâu.
Ngọc Lâm uyển này đẹp hơn phủ thế tử trong kinh thành nhiều, ở đây trăm hoa đang đua nở, có hòn non bộ có hồ nước, khiến người ta có thể quên đi mọi ưu
phiền. Đám a hoàn người hầu trong uyển đều biết rõ mọi chuyện, không ai
là không cung kính hành lễ với nàng. Người đi đầu chính là Thanh Thư,
nói là đã chuẩn bị cơm trưa cho nàng, ngoài ra còn chuẩn bị cho nàng rất nhiều y phục cũng như đồ dùng cá nhân, mời nàng đi xem xem có hợp ý
không, ông chỉ sợ có chỗ nào hầu hạ chưa được chu đáo.
Phạm Thủ Quân sau khi nhận được tin thế tử quay lại Vân Châu, đang ăn cơm trưa
cũng vội vàng bỏ món ăn mình yêu thích nhất xuống, đi ngay tới Ngọc Lâm
uyển. Ông đến cửa rồi, lại gặp Ngô thái thú, không kịp lau mồ hôi trên
mặt, chắp tay hành lễ, “Ngô thái thú đến thật sớm”.
Ngược
lại với vẻ bề ngoài nhếch nhác của Phạm Thủ Quân, Ngô thái thú lại trông rất nhàn nhã, có một người đang quạt cho hắn ta, còn có người dâng trà
mát, “Đâu có sớm, ta đến đây được nửa canh giờ rồi”.
Nhìn
tình hình này có lẽ vẫn chưa được vào Phạm Thủ Quân cũng không cho người thông báo, thận trọng hỏi: “Vị trong đó tâm trạng không tốt, không muốn gặp chúng ta sao?”.
Mặc dù
không nhiều người biết thân phận của Vệ Minh, nhưng trước kia hắn dùng
quân sĩ của thủ thành để đi tìm Thanh Thu, nên Phạm Thủ Quân và Ngô thái thú mới biết thân phận của hắn. Không tìm thấy người thế tử muốn tìm,
họ rất bất an, sợ vì chuyện này mà lỡ mất tiền đồ. Không ngờ thế tử lại
năm lần bảy lượt quay về Vân Châu, mở rộng các ngành nghề buôn bán, cứ
như định đóng đô ở đây luôn vậy.
Tục ngữ
nói dựa vào cây cao bóng mát, thế tử Vệ Minh là tâm phúc, sủng thần bên
cạnh hoàng thượng, một câu của hắn bằng cả mười năm họ cố gắng. Người ta làm quan ai cũng vì chữ “tài”, quan vận hanh thông “tài” tự khắc đến,
mỗi lần Vệ Minh tới Vân Châu, tâm trạng thay đổi khôn lường, thường mấy
ngày liền cũng chẳng tiếp ai, lần này lại thế.
Đến cửa
Ngọc Lâm uyển họ cũng chẳng được vào, người bên trong nói thế tử mấy hôm nay hơi mệt đang nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai. Hai người họ cùng ôm
một suy nghĩ, dù phải đứng đợi trước cửa nhà thế tử cả đời, cũng không
cho kẻ khác tranh mất cơ hội vào trước.
“Nghe
nói thế tử đại nhân lần này đến đây, còn mang theo một nữ tử, giờ lại
không chịu tiếp khách, lẽ nào ở trong đó…” Hai người quay sang nhìn
nhau, cùng nở nụ cười mờ ám, thế tử vì tìm nử tử mới đến thành Vân Châu, sao bọn họ lại không tìm cho hắn thêm vài người khác chứ?
Mặt trời bắt đầu lặn, Thanh Thu đã dạo khắp một lượt quanh Ngọc Lâm uyển, chắc
giờ này thế tử sắp dậy, nàng bèn quay về. Thanh Thư sai a hoàn mang thực đơn đến cho nàng chọn, việc này khiến Thanh Thu nhớ lại những ngày sống ở phủ thế tử, ở đây và ở đó chẳng có gì khác nhau, nàng lại trở về làm
nữ nhân của thế tử.
Nàng cầm thực đơn quay về phòng, trong giường buông rèm tối om, Thanh Thu rón
rén đi lên phía trước xem thế tử còn ngủ không, thì nghe thấy giọng nói
cất lên: “Nàng đi đâu thế?”.
Nàng
giật nảy mình, giờ mới biết hắn đã tỉnh, bèn đặt thực đơn lên bàn, lười
nhác đáp: “Giờ là ban ngày nên không ngủ được, thiếp ra ngoài đi dạo”.
Vệ Minh dịu giọng, rồi hỏi: “Tại sao không nói với ta một tiếng?”.
Thanh Thu cười ngất, “Chàng đang ngủ say, thiếp nói thế nào? Hơn nữa có người đi theo thiếp, sau khi chàng dậy sẽ biết thôi”.
Hắn rầu rĩ đáp: “Sau khi tỉnh dậy không thấy nàng, ta tưởng nàng lại bỏ đi rồi”.
Thanh
Thu che miệng cười, thế tử lúc nào cũng tỏ ra điềm đạm bình tĩnh, mấy
khi ai oán như thế, không nhịn được cười nàng nói: “Sao có thể thế, đây
không phải phủ thế tử…”.
Nói xong lại thấy không ổn, nếu đây là phủ thế tử thì nàng sẽ bỏ đi ư?
Vệ Minh
khẽ nhíu mày, dù phủ thế tử có không tốt nghìn lần không tốt vạn lần,
nhưng ở đó còn có hắn, lẽ nào đến hắn mà nàng cũng không lưu luyến ư? Vệ Minh vén rèm bước ra, đuôi áo dài quét đất, mái tóc đen thả trước ngực, trong trời chiều khiến người ta có cảm giác áp bức. Cổ họng Thanh Thu
khô khốc, hai mắt nhắm hờ không nhìn hắn: “Không biết bữa tối nay thế tử muốn dùng gì?”.
Vệ Minh đi đến bên nàng, tới rất gần mới dừng lại: “Nàng nói xem?”.
Nàng cầm tờ thực đơn lên, giơ ra trước mặt hắn, chặn ánh mắt nóng bỏng như lửa
kia lại, run rẩy nói: “Chàng xem có món nào hợp khẩu vị không?”.
Một tờ
giấy sao có thể ngăn được nhiệt tình trong người Vệ Minh, ngay lập tức
nó bị giật đi, khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên vẻ nghịch ngợm: “Rất
hợp khẩu vị của ta, không cần xem”.
Thanh
Thu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt, bao tâm sự không cần thiết cùng những
bất an biến mất không chút dấu tích, rõ ràng như muốn được đắm chìm
trong niềm vui này mãi không dứt. Nụ hôn dài kết thúc, mắt Thanh Thu ươn ướt, nàng muốn ngẩng lên để nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng lại bị hắn giữ chặt trong ngực, nên đành để mặc nước mắt chảy thấm vào áo hắn.
Vệ Minh chỉ cảm thấy ngực mình nóng ran, hắn bất giác thở dài: “Ta nhớ người bị bỏ rơi là ta mà, nàng còn khóc gì?”.
“Khi
không thấy nàng, ta đã đi khắp nơi tìm nàng, ta tưởng nàng tin lời của
chủ nhân Thiên phủ, không đợi ta về đã đi theo hắn.” Nhắc đến Thiên phủ, ánh mắt hắn có chút lạnh lùng.
“Thiếp
đâu có.” Nàng sụt sịt, bản thân không phải vì tin lời của Ninh Tư Bình,
thực ra tối đó ở Đông Hoàng Lâm, thế tử căn bản chẳng có hành động nào
thất thố cả. Khang Tùng Nhị nửa đêm tự ý vào lều của nam nhân, sau khi
bị người ta đưa về, nếu nhất định nói giữa thế tử và nàng ta có gì đó
thì cũng thật oan uổng cho hắn.
Cuối cùng Vệ Minh vẫn hỏi: “Sau đó ta biết nàng không đi theo hắn, tại sao không chịu đợi ta?”.
Tâm sự
của nử tữ đôi khi ngay đến bản thân họ cũng không nói rõ được, nàng ấm
ức đáp: “Hoàng thượng muốn ban hôn cho chàng, thiếp ở lại còn có ý nghĩa gì”.
“Hoàng thượng ban hôn rồi.”
Hơi thở
của Thanh Thu như nghẹn lại, nàng sớm đã muốn hỏi gần đây hắn sống thế
nào, tiểu thư họ Khang kia có phải đã trở thành nữ nhân của phủ thế tử
rồi không, nhưng bản thân lại không dám. Nàng không hỏi Thanh Thư, cũng
không hỏi mấy tên tùy tùng kia.
Khi vào
Ngọc Lâm uyển, Thanh Thu chỉ sợ ra đón mình là một nử tử yêu kiều, dịu
dàng phủi bụi trên áo cho hắn, sau đó dịu dàng hiền thục an ủi nàng nên ở lại đây… Cũng may là không có, nàng thấy yên tâm đôi chút, muốn coi
Ngọc Lâm uyển là nhà của hai người. Ở đây cách xa Việt Đô, sẽ không có
quận vương phi và những ánh mắt khác thường nhìn mình, nàng sẽ không
phải sống thấp thỏm bất an, cho dù hắn chẳng thể ở lại đây mãi mãi cũng
được.
Thì ra thế tử được ban hôn rồi…
Vệ Minh thở dài: “Sau này gặp tiểu thư họ Khang, nàng nhớ gọi nàng ta là Hoài vương phi, nhớ chưa?”.
Hoài vương phi? Thanh Thu nước mắt ầng ậc ngẩng đầu, không hiểu nhìn hắn, lòng thầm nghĩ thế tử được phong vương rồi ư?
Hắn nói tiếp: “Nàng ta sắp được gả cho Hoài vương, đệ đệ nhỏ nhất của hoàng thượng, trong tháng Hai sẽ cử hành hôn lễ”.
Thì ra
là thế, nhưng nét mặt Thanh Thu cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng, hôm nay Khang Tùng Nhị đi thì sẽ lại có người khác đến. Vệ Minh là thế tử danh tiếng
hiển hách, không phải cứ một lòng một dạ thương yêu là sẽ được như ý,
nàng vẫn sẽ chẳng thể vui vẻ.
“Nàng không cần phải phiền não vì điều này, chuyện gì cũng đã có ta đây.”
Không cần phải hỏi gì, không cần phải làm gì ư? Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng nàng đâu thể bình tĩnh như thế.
Trời đã
tối hẳn, trong phòng lại không có đèn, hai người dựa vào nhau trong bóng tối tâm tình. Cho đến cuối cùng, Thanh Thu vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa
được mọi ngờ vực trong lòng, nàng dịu dàng nói: “Thế tử, chúng ta đừng
nói những chuyện này nữa được không? Thanh Thu chỉ muốn cùng người sống
vui vẻ một thời gian, không cần phải nghĩ gì cả, chỉ ở bên chàng thôi,
được không?”.
Nàng
không biết nỗi lo lúc này của Vệ Minh, thời gian gần đây ngoài đi tìm
nàng, hắn còn phụng chỉ hoàng thượng âm thầm hành động, trừ khử rất
nhiều điểm liên lạc của Thiên phủ thiết lập ở Nam Vu. Đây là cơ nghiệp
bao năm của Thiên phủ ở Nam Vu, giờ bị hủy trong chốc lát, liệu họ có
cam tâm không.
Mặc dù
việc đàm phán giữa Nam và Bắc Vu kết thúc thuận lợi, bất luận thành ý mà hai nước đưa ra ít hay nhiều, thì nỗi hận thù trong tim chẳng ai có thể thật sự gạt bỏ, sự hòa bình tạm thời này không thể che khuất thù hận
hàng trăm năm qua. Những người như Vệ Minh, từ lâu đã là kẻ thù cần phải trừ khử đầu tiên trong mắt người Bắc Vu, lần này hắn ra tay triệt để,
càng làm tăng thêm sự thù hận của người Bắc Vu đối với hắn.
Hai nước không thể lập tức trở mặt ngay, người trong Thiên phủ lại không cam tâm tình nguyện từ bỏ. Vệ Minh luôn có cảm giác mình bị theo dõi, hắn không sợ họ tới báo thù, chỉ là lúc này đã tìm được Thanh Thu, không thể ở
lại Vân Châu lâu. Nửa năm nay hắn cũng cho người theo dõi hành tung của
Ninh Tư Bình, muốn qua y để tìm tung tích của Thanh Thu, thì sao Ninh Tư Bình có thể không cho người theo dõi hắn chứ?
Hoặc là
đây không phủ thế tử của thành Việt Đô hoặc Thanh Thu nửa năm nay sống
bên ngoài nên trái tim cũng hoang dã hơn, tóm lại nàng kiên quyết không
chịu về. Khó khăn lắm nàng mới rời khỏi kinh thành, rời khỏi thế tử,
quay về chưa chắc đã có “chuyện tốt” nào đợi nàng.
Hôm đó
khi Vệ Minh truyền dùng cơm, đã rất muộn, Thanh Thư quản gia vẫn đợi
chưa ngủ, đợi chủ nhân truyền gọi, trong lòng thầm nghĩ địa vị của Thanh Thu cô nương có lẽ không gì có thể lay chuyển nổi, cũng may lần này ông lấy công chuộc tội, tìm được Thanh Thu cô nương về cho chủ nhân.
Gần đây
Thanh Thu vô cùng lười biếng, ngày nào cũng ngủ dậy rất muộn. Còn chưa
đến giữa hè mà vừa qua giờ Ngọ, ánh mặt trời đã nóng rực khắc nghiệt như muốn hút khô người ta. Sáng sớm Vệ Minh nói muốn tìm một ít nguyên liệu để làm món canh gà hầm sen, nghe nói ở phía nam của thành có một hồ sen lúc này đang nở rộ, có thể hái về làm món ăn, hoa sen trong Ngọc Lâm
uyển mới ra nụ nên chưa dùng được.
Khi hắn
đi Thanh Thu còn đang ngủ say, trước kia đối mặt với thế tử khó trách
khỏi cảm giác thấp kém rõ ràng, giờ sau bao ngày xa cách gặp lại, nàng
không còn lo nghĩ nhiều nữa, ngược lại nàng và thế tử rất hòa hợp. Hiếm
khi có thời gian rảnh, nàng muốn về thăm phường đậu phụ ở trấn Vân Thủy, nhưng bị Vệ Minh từ chối, chỉ cho người mang ngân lượng về lo việc buôn bán, còn không cho nàng đi.
Thanh
Thu ngủ dậy, liền có một nử tử tầm hơn ba mươi tuổi nhanh nhẹn hầu hạ
nàng, ở đây chẳng có mấy a hoàn, có lẽ do sự sắp xếp của Thanh Thư. Bên
cạnh chủ nhân có một nữ chủ nhân thế này, còn cần a hoàn làm gì nữa, sớm khiến họ từ bỏ ý định này đi mới đúng.
Ngồi
chải đầu trang điểm xong, Thanh Thu thở dài, vậy mà đã hơn một tháng
trôi qua rồi, ban đầu thế tử còn nói muốn đưa nàng hồi kinh, nhưng thấy
nàng cự tuyệt, liền không nhắc đến nữa. Nghe Thanh Thư quản gia nói lần
này thế tử mang hoành mệnh, nhưng lại không thấy Vệ Minh rời khỏi Vân
Châu đi làm việc. Hai người quấn quýt trong Ngọc Lâm uyển của thành Vân
Châu, còn đi dạo thăm thú non nước quanh Vân Châu nữa.
Vừa qua
giờ Ngọ, một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng dừng lại bên cửa ngách của
Ngọc Lâm uyển, một nử tử bước từ trong kiệu ra, chính là con dâu mới của Trần gia – Nhị Xảo. Vẻ mặt nàng ta đầy lo lắng, đứng bên ngoài không
dám bước lên, một lúc lâu sau mới để a hoàn theo hầu mình tới gõ cửa, để nô bộc vào thông báo. Không lâu sau, một nữ tử tầm ba mươi tuổi bước
ra, trông rất nhanh nhẹn, cười ngọt ngào mời nàng ta vào trong, vừa đi
vừa nói: “Biết là thiếu phu nhân của Trần gia tới, cô nương đang đợi ở
bên đình hóng mát, còn cho người dâng trà lạnh và điểm tâm để đợi”.
Cô
nương? Ý muốn nói tới bà chủ Thu sao, Nhị Xảo cũng chỉ là muốn thử vận
may, xem xem quý nhân nhà này có cho nàng ta gặp bà chủ Thu không? Phép
tắc ở đây nhiều, Nhị Xảo cúi đầu không dám nhìn ngó lung tung, a hoàn
theo hầu bị giữ lại ở cửa thứ hai, nên bên cạnh nàng ta không có ai
quen. Càng đi sâu vào trong, cảnh đẹp hoa tươi đều không lọt nổi vào
mắt, ngược lại còn có chút khiến Nhị Xảo thất thần.
Đi một
lúc lâu, đại nương đó mới đưa nàng ta tới bên hồ, lá sen xanh mướt trải
rộng khắp mặt hồ tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, khiến tinh thần sảng khoái giữa tiết trời oi bức.
Đình
hóng mát bên hồ vọng ra tiếng đàn nghe rất vui tai, có người đang ôm đàn ngồi giữa đình, đại nương mang Nhị Xảo tới đây dừng lại nhường đường:
“Thiếu phu nhân Trần gia, cô nương đang ở trong đình, thiếu phu nhân tự
qua đó nhé”.
“Ừm
được, đa tạ.” Nhị Xảo nói khẽ, rồi đi về phía đình, bậc thềm trắng sạch
như ngọc, khi nàng ta bước lên, tự nhiên lại có chút do dự, đến bậc
thang cuối cùng, Thanh Thu đã dừng đàn, đứng dậy đón nàng ta.
Mái tóc
dài của nàng không vấn lên nữa, mà buông xõa trên vai, bộ váy trắng như
ánh trăng mà nàng đang mặc không biết được làm từ chất liệu gì, mềm mại
rủ xuống, khẽ phấp phới theo từng động tác của chủ nhân.
Đây
chẳng phải bà chủ Thu bán đậu phụ ở trấn Vân Thủy ư? Trong lòng Nhị Xảo
bất giác thấy ngưỡng mộ, quả nhiên là người đẹp vì lụa, bà chủ Thu như
trở thành một người khác, thiên kim tiểu thư khuê các gì gì đó chưa chắc đã đẹp bằng nàng.
“Nhị Xảo, sao cô lại tới đây, đã ăn cơm chưa?”
Việc Nhị Xảo tới thăm,Thanh Thu ít nhiều cũng thấy vui, ở thành Vân Châu này
nàng chỉ quen mỗi Nhị Xảo, gần đây không được về trấn Vân Thủy, cũng
không biết mọi người có khỏe không, ngay lập tức kéo tay nàng ta thăm
hỏi.
Cảm giác e dè vừa rồi của Nhị Xảo lập tức bị sự nhiệt tình của nàng đá bay, Nhị
Xảo cười đáp: “Bà chủ Thu… ta nghe họ gọi cô là Thanh Thu cô nương, vậy
ta nên gọi bà chủ là gì đây?”.
Đúng là
nàng ta có chút hoang mang, bà chủ Thu ban đầu tự xưng là quả phụ, luôn
ăn vận trang điểm như một góa phụ, giờ lại ăn vận như khuê nữ chưa xuất
giá, gọi thế nào đây.
“Thế nào cũng được, bà chủ Thu là ta, Thanh Thu cũng là ta, đều giống nhau cả thôi.”
Mấy a
hoàn mang điểm tâm tới, món nước quả chua ngọt dầm đá bào khiến người ta thật dễ chịu, Thanh Thu sai người lấy cho Nhị Xảo một bát: “Nào nếm thử đi, đây là nước mơ ta vừa làm, mấy ngày nay nắng nóng, ăn chẳng thấy
ngon, chỉ uống nước này mới dễ chịu đôi chút”.
Mấy a
hoàn kia làm xong việc lập tức lặng lẽ lui ra, Nhị Xảo nhìn cảnh đó nhớ
đến bộ dạng hồi đầu khi Thanh Thu vừa tới tiểu trấn, khi ấy thật không
nhận ra lai lịch của nàng lại thế này. Khi đó nàng trông thật nhếch
nhác, ngã ngấtdưới tuyết lạnh, là Tiểu Tứ ca đã cứu nàng, nên nàng mới ở lại tiểu trấn, tại sao bà chủ Thu lại xuất hiện ở đó chứ?
“Bà chủ Thu, sao cô lại tới trấn Vân Thủy bán đậu phụ? Ngay từ đầu ta đã nhận thấy cô không phải người bình thường.”
Thanh
Thu mỉm cười, làm gì có ai thần thông quảng đại thế, chỉ là Nhị Xảo quá
xem trọng nàng nếu nói không bình thường, thực ra nên nói là thế tử
không bình thường.
“Đâu có, chỉ là biết làm một hai món ăn mà thôi.” Đây là lời nói thật, nàng chẳng có sở trường nào khác.
Nhị Xảo cuối cùng không kìm được bèn hỏi dò: “Thân phận chủ nhân của Ngọc Lâm uyển này rốt cuộc là thế nào?”.
Thực ra Nhị Xảo muốn hỏi Thanh Thu, nam nhân đứng sau nàng là ai?
Thanh
Thu thoáng trầm ngâm, nàng không hiểu thân phận của thế tử có gì đáng
phải bảo mật, nhưng nàng nhận thấy đám a hoàn nô bộc trong phủ này, rất
ít người biết thân phận thật của Vệ Minh, nên nghĩ một lát bèn đáp: “Có
chút công danh trong kinh thành”.
“Làm quan, thì ra bà chủ Thu là phu nhân của quan gia. Vậy cô sắp đi cùng ngài ấy sao?”
“Phu nhân quan gia? Sai rồi, thực ra ta chỉ là một trù nương của nhà người ta thôi.”
Thanh
Thu uống nước mơ, phát hiện chỉ có một lúc mà đá đã tan hết, miệng nàng
chua, đâu chỉ miệng chua, đến lời nói ra cũng chua.
Nhị Xảo
nghe nàng nói xong càng hoang mang, đúng là, tay nghề của Thanh Thu
không ai phủ nhận nhưng quý nhân trong kinh thành sao lại vì một đầu bếp mà phải tìm tới tận đây? Lẽ nào vị quý nhân kia quyết chỉ ăn những món
của Thanh Thu làm ư?
Thời
gian này, trong trấn Vân Thủy lời đồn đại nào cũng có, nhiều nhất là nói về Thanh Thu là tiểu thiếp của quý nhân trong kinh thành bỏ trốn, giờ
bị bắt về. Ngoài ra còn nói Thanh Thu không thủ tiết, không chịu ở nhà,
lại còn tới đây mở phường đậu phụ. Nàng nói mình là quả phụ, thực ra
trong lòng độc ác rủa phu quân của mình chết sớm.
Thanh
Thu nghe xong cười gượng, trong lòng nàng có rất nhiều nỗi khổ, nhưng
không có cách nào nói ra được. Mấy hôm trước còn chiến tranh lạnh với
thế tử chỉ vì thái thú của thành Vân Châu mang nữ tử tới tặng hắn. Không phải Thanh Thu không muốn chung sống vui vẻ hòa bình với Vệ Minh, mặc
dù hắn không giữ lại những cô nương đó, nhưng Thanh Thu một khi phải đối mặt với chuyện này thường khó chịu, đến nỗi mụ mẫm cả đầu óc, a hoàn
trong phòng nàng không dùng, chỉ dùng một đại nương.
“Đúng
rồi bà chủ Thu, đây là lão phu nhân bảo ta mang tới, khi ấy nhà chúng
tôi đắc tội với cô, mong cô đừng để bụng.” Nói rồi Nhị Xảo lấy từ ống
tay áo ra một chiếc hộp, dâng lên bằng hai tay.
Thanh
Thu kinh ngạc, nàng đón lấy chiếc hộp, thấy hơi nặng, chiếc hộp được làm bằng gỗ tử đàn. Mở ra, bên trong là một hạt trân châu sáng lấp lánh,
nhìn vẻ mặt Nhị Xảo, nàng hiểu, có lẽ Trần gia vì chuyện xảy ra vào hôm
mừng thọ lão phu nhân, nên mang quà tặng mình. Nàng cười lắc đầu: “Là
Trần lão gia bảo cô mang tới phải không, ta không nhận được”.
Nhị Xảo lập tức đứng lập, “Xin bà chủ Thu hãy nhận lấy, nếu không khi về ta biết phải ăn nói ra sao”.
“Vô duyên vô cớ, nhận quà thế này sao được, cầm về đi.”
“Nhưng
lần trước… lần trước chuyện xảy ra ở Trần gia khiến cô bỏ đi chẳng vui
vẻ gì, ta còn nợ cô nửa số bạc cũng chưa có dịp để trả, bà chủ Thu xin
hãy nhận lấy.”
“Không sao, chẳng ai trách nhà cô cả, có phải chuyện gì ghê gớm đâu, lão phu nhân là thích tài nghệ của ta, đừng để tâm quá.”
Nhị Xảo
lại đẩy lại, cha chồng của nàng ta thấy đến người được quan viên đối xử
thận trọng như quản gia Thanh Thư mà còn phải quỳ xuống cầu xin nàng,
trực giác mách bảo ông rằng chủ nhân của Thanh Thư chắc chắn vô cùng cao quý. Có lẽ mấy vị đại nhân đều là vì nể mặt vị quý nhân này nên mới
chiếu cố đến ông. Trước khi đi Trần lão gia còn đặc biệt dặn dò Nhị Xảo
nhất định phải tặng được món quà này.
Được cha chồng coi trọng như thế, Nhị Xảo cảm thấy mở mày mở mặt vài phần, nhưng một hạt châu đến bản thân nàng ta cũng chưa từng nghe nói, tại sao
Thanh Thu chỉ nhìn qua đã không nhận? Nếu nàng ta không làm được việc
này, thì quay về phải ăn nói thế nào đây?
Nhị Xảo
tiếp tục khuyên: “Bà chủ Thu sau này chắc sẽ không ở đây, tốt xấu gì ta
và cô cũng từng quen biết, coi như giữ lại làm kỷ niệm đi”.
“Cái gì kỷ niệm?” Giọng một nam nhân vang lên, Vệ Minh đứng ở bậc thềm, hắn đi thật chậm giống như có tâm sự.
Thanh Thu đi tới đón: “Người nói đi hái hoa sen, sao giờ đã về rồi”.
Trước
mặt người khác nàng lược bớt hai từ “thế tử”, kẻ hầu người hạ khắp Ngọc
Lâm uyển này đều không biết thân phận thật sự của chủ nhân.
Vệ Minh
mỉm cười, lấy một túi giấy trong người ra, bên trong là những cánh hoa
màu hồng tươi tắn, Thanh Thu vội đón lấy. Ánh mắt Vệ Minh dừng lại trên
người Nhị Xảo, sau đó liếc đến chiếc hộp trên bàn. Hắn cầm lên xem, điềm đạm hỏi: “Ngươi là con dâu của Trần gia?”.
Không biết tại sao, Nhị Xảo cảm thấy chân mình mềm nhũn, đến dũng khí nhìn Vệ Minh cũng không có, cúi đầu đáp: “Vâng”.
“Dù sao
thịnh tình của người khác cũng khó từ chối, nàng nhận đi.” Vệ Minh nhanh chóng giúp họ quyết định, quay sang nói với Thanh Thu: “Mấy hôm nay
tinh thần nàng không tốt, ăn cơm xong đều ngủ, sao hôm nay còn chưa đi
ngủ?”.
Nhị Xảo
nghe vậy liền vội vàng cáo từ, hôm nay coi như nhiệm vụ tặng quà đã hoàn thành, còn được thấy dung nhan của quý nhân, mặc dù vị quý nhân này ít
nói lại khiến người ta sợ, nhưng tướng mạo thật sự rất anh tuấn.
Thanh
Thu không giữ kịp, nàng còn chưa hỏi hôm đó sau khi mình đi rồi, người
của Trần gia có làm khó Nhị Xảo không, dù sao chuyện ngày hôm ấy cũng là vì Nhị Xảo nhờ nàng tới giúp.
“Bên hồ
cũng chẳng mát hơn bao nhiêu, tại sao không tiếp cô ta trong phòng, ở đó tốt xấu gì cũng có nước đá bên cạnh, đỡ nóng bức hơn nhiều.”
“Lười
chẳng muốn…” Nàng khẽ vươn vai, nhớ tới những lời Nhị Xảo nói, đột nhiên nổi hứng muốn hỏi hắn tại sao lại giấu thân phận của mình ở đây. Vệ
Minh do dự hồi lâu rồi đáp: “Cũng chẳng có gì, không làm thế thì sao
được yên tĩnh”.
Gió thổi bên hồ, khiến vạt áo ngoài của Vệ Minh tung bay, Thanh Thu đột nhiên
nhìn thấy vết máu dính trên đùi Vệ Minh, chẳng trách khi hắn bước vào
đình trông rất chậm chạp, chắc hắn đi lại khó khăn. Nhưng tối qua trong
phòng khi hai người quấn quýt bên nhau đùi hắn vẫn bình thường, lẽ nào…
Nàng định hỏi, nhưng miệng mấp máy vẫn không nói ra lời, để mặc màu đỏ
nhức nhối đó ùa vào mắt, cuối cùng bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT