Lúc này Vệ
Minh mới tới cửa của Hy Xuân uyển, tối nay hắn không chỉ đến đây để dự
tiệc, mà còn vì một người. Từ sau khi phát hiện ra Khổng Lương Niên có
bí mật, Vệ Minh vẫn luôn cho người theo dõi điều tra về y. Mặc dù nhìn
Khổng Lương Niên không giống với người tư thông với kẻ địch bên ngoài,
nhưng con người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Mùa xuân sang năm Khổng Lương Niên sẽ theo đoàn sứ giả đến Bắc Vu, hơn nữa còn ở lại đó tận năm năm. Câu đố trong việc Ninh tông chủ gặp thích khách vẫn còn chưa có lời giải, nếu Khổng Lương Niên có bí mật thật, để y tới Bắc Vu thì đúng là không ổn. Vệ Minh không ngừng điều tra theo dõi, nhưng
lại chẳng tìm ra điều gì. Thân thế y vô cùng trong sạch, lại là môn sinh đệ tử của Tống thừa tướng, trung quân ái quốc, Vệ Minh cũng không muốn
túm chặt lấy y không tha, chỉ vì hắn thấy không yên tâm thôi.
Tối nay
nếu Khổng Lương Niên không tới dự tiệc, thì Vệ Minh cũng không nghĩ
nhiều, nhưng trước đó có người nhận được tin báo, y vừa đến, giờ đang ở
bên hồ.
Không
khí ở Hy Xuân uyển vui vẻ náo nhiệt, bữa tiệc này nói là tổ chức để chúc mừng chủ nhân Thiên phủ, nhưng thật ra là cái cớ để các vị quan viên ở
Nam Vu thể hiện sự phú quý của mình. Hoàng thượng đã hạ lệnh, các vị đại nhân đều phải nể mặt đến dự, ít nhiều cũng phải có quà mừng, người của
đoàn sứ giả Bắc Vu trong lòng không vui, cũng đành cố gắng gượng để tiếp đón bọn họ.
Khi Vệ
Minh đến sảnh chính nhập tiệc, cùng nâng chén chúc rượu với mấy vị đại
nhân, vừa uống vừa đợi tin tức từ Hy Xuân uyển đưa về. Hắn ngồi ngay bàn chính, chỗ của hai vị khách quan trọng nhất bữa tiệc vẫn bỏ trống,
đương nhiên là ghế dành cho Ninh tông chủ và vị hôn thê của y.
Chủ nhân bữa tiệc mãi không thấy đến, sắc mặt của vị trưởng đoàn sứ giả có phần
lo lắng, liên tục xin lỗi các vị khách quý trong phòng, nói rằng sức
khỏe của tông chủ vẫn còn rất yếu không thể đến đây, còn Tuyết Chỉ đại
gia, đương nhiên phải lấy việc chăm sóc hôn phu làm trọng.
Cuối
cùng thì tối nay vẫn không thể gặp được chủ nhân Thiên phủ thần bí kia,
Ninh Tư Bình bị thương không muốn xuất hiện cũng là lẽ thường. Bữa tiệc
vẫn được tiến hành như cũ, không thể vì thiếu hai người họ mà hủy cả bữa tiệc thịnh soạn do đích thân hoàng thượng sắp xếp.
Không
lâu sau Khổng Lương Niên xuất hiện, vẻ mặt điền đạm, y nhìn khắp một
lượt quan khách trong phòng rồi đi về chỗ của mình, xem ra đã gặp được
người cần gặp. Vệ Minh đoán rằng người mà y gặp riêng chắc chắn là người trong Thiên phủ, nhưng không biết rốt cuộc là ai.
Hắn lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc, hai tùy tùng đứng đợi ngoài cửa liền tiến đến bẩm báo, không biết họ nói những gì, mà trông vẻ mặt của Vệ Minh càng lúc
càng trầm xuống. Hắn nheo mắt đứng lặng ở đó một lúc, cũng không lên
tiếng sai người đi bắt Khổng Lương Niên về truy hỏi, chỉ quay đầu lại
nhìn tình hình trong phòng tiệc một cái. Xuyên qua cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, vừa hay nhìn thấy ngay chỗ ghế trống dành cho chủ nhân
bữa tiệc.
Sắc mặt Vệ Minh lạnh lùng, trong mắt phóng ra những tia phẫn nộ, rồi nói: “Quay về!”
Bên
ngoài thiện phòng của phủ thế tử, hai tùy tùng tận tụy với công việc
đang đứng canh ngoài cửa. Đây là nơi mà gần đây hai người bọn họ thường
lui tới nhất, dường như ngày nào Thanh Thu cô nương cũng phải đến đây
một lát, có lúc sáng sớm đã đến, có lúc lại tối muộn. Hôm nay thật kỳ
lạ, khuya khắt thế này không ngủ lại chạy tới thiện phòng.
Thanh
Thu đứng nhìn đống bí đao trên bàn bếp mà ngẩn người, chỗ bí đao này là
của người có trách nhiệm đi chợ ở thiện phòng mua về nhằm lấy lòng nàng. Mùa đông các loại rau vốn cũng ít, mấy hôm trước nàng vô tình nói mình
muốn ăn canh thịt viên bí đao, không ngờ người đi chợ lại mua giúp nàng.
Chẳng mấy khi đã qua thu rồi mà còn có thứ rau hiếm thế này, đương nhiên phải tận dụng. Nàng đã nghĩ ra mấy món, bí đao chung[1], bí đao nấu xương, nếu chỉ nấu mỗi món thịt viên bí đao thì không biết phải ăn bao nhiêu bữa mới hết.
[1]
Chung ở đây là cái chén, đồ đựng. Món ăn này người ta dùng một nửa quả
bí đao đã khoét ruột làm chung, phần còn lại nấu với thịt. Canh nấu xong sẽ đựng vào nửa quả bí đao ấy.
Tối nay
thế tử có ý muốn đưa nàng đến Hy Xuân uyển dự tiệc, nhưng Thanh Thu lắc
đầu từ chối. Sau khi nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt Vệ Minh, nàng lại có chút không đành lòng, định làm mấy món ăn đêm thanh đạm, đợi hắn về là có thể dùng ngay.
Có Thanh Thu ở đây, những đầu bếp phải trực đêm vui mừng lui về phòng nghỉ. Nàng đứng ngẩn ngơ hồi lâu, mới bắt đầu làm món canh thịt viên bí đao cho
tối nay.
Đầu tiên nàng cắt đôi quả bí đao ra, rồi lấy một đoạn mềm và non nhất cắt làm
đôi, gọt lớp vỏ xanh bên ngoài, khoét ruột, bỏ vào chậu nước rửa sạch,
hai miếng bí đặt trên thớt gỗ màu đen nhìn trắng như ngọc. Thanh Thu
ngẫm nghĩ, do dự không biết nên thái miếng hay cắt lát, thế tử chắc sẽ
về muộn, thái miếng khi nấu sẽ không bị nát, nàng bèn cắt thành từng
miếng vừa miệng, cho vào chậu để sẵn.
Nếu làm người cũng giống như làm món ăn thì đơn giản biết bao.
Thanh
Thu không phải là người thích nấu ăn lắm, nhưng càng ngày nàng cảm thấy
chỉ nhưng lúc nấu ăn, bản thân mới tạm thời quên đi phiền não trong
lòng. Canh thịt viên, đương nhiên là phải có thịt viên, có thể dùng thịt ức gà để làm. Nàng cắn môi băm nát miếng ức gà, giống như đang giải tỏa ấm ức trong lòng vậy.
Dựa vào cái gì mà nàng mới từng này tuổi đầu đã phải gánh cái danh “Vọng môn quá”[2], không tìm được người tử tế để thành thân?
[2] Vọng môn quá: Thủ tiết với vị hôn phu.
Dựa vào cái gì mà người đã biến mất từ lâu lại xuất hiện trước mặt nàng, cứ nhay đi nhay lại vào nỗi đau của nàng?
Dựa vào cái gì mà nàng phải chịu ấm ức như thế, người ta không thích nàng, vậy nàng sẽ đi?
Dựa vào
cái gì, rõ ràng nàng đã thất thân lại đánh mất cả trái tim. Chẳng qua
chỉ không đi dự tiệc với Vệ Minh, mà bản thân cứ như mắc nợ hắn không
bằng. Nửa đêm nửa hôm còn tự động chạy tới đây làm đồ ăn khuya cho hắn?
Cho tới
tận khi miếng ức gà bị băm nát nàng mới dừng tay, Thanh Thu đập trứng
vào bát, lấy phần lòng trắng trộn cùng chỗ thịt đã băm, nặn thành từng
viên nhỏ, rồi cho lửa to chờ dầu sôi.
Đây coi
như chút ấm áp cuối cùng cho những ngày còn lại nàng ở bên hắn, Thanh
Thu còn ở trong phủ này thêm một ngày thì thời gian ở bên hắn sẽ bớt đi
một ngày. Vệ Minh càng lúc càng coi trọng nàng, mỗi lần về phủ đều sẽ
tới thẳng phòng tìm nàng, thỉnh thoảng hắn còn kể nhưng chuyện thú vị
mình gặp bên ngoài cho nàng nghe, có lúc chỉ cười rồi ôm chặt nàng vào
lòng, như châu như ngọc thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tính
canh giờ thì có lẽ lúc này hắn đang vui vẻ chúc rượu khách khứa trong Hy Xuân uyển. Mấy hôm nay tâm trạng Vệ Minh rất vui, Thanh Thu cũng biết
việc đàm phán hòa bình cuối cùng đã kết thúc, điều đó có nghĩa là Ninh
Tư Bình sẽ đi ư?
Hy Xuân
uyển là nơi tổ chức tiệc mừng đại hỷ của y và Tuyết Chỉ, đấy là chỗ nàng không nên xuất hiện. Hơn nữa, nàng phải đối mặt với tình huống ấy thế
nào đây, dù nàng nói mình không còn nhớ nhung gì y nữa, nhưng xét cho
cùng Ninh Tư Bình vẫn là người từng đính hôn với nàng, đã từng là nam tử mà nàng coi trọng nhất trong cuộc đời này. Bảo nàng làm sao có thể cùng thế tử đến uống rượu mừng y cùng vị hôn thê mới?
Nghĩ đến Cao Hoằng Bình năm xưa đối với mình hết lòng hết dạ, Thanh Thu có chút
ngẩn ngơ, trong những năm y trưởng thành, cũng là để đợi nàng lớn lên,
thỉnh thoảng Cao Hoằng Bình sẽ ngượng ngùng nói với nàng rằng, sau này y sẽ đối với nàng thật tốt thật tốt. Khi nghe những lời đó, nàng chỉ muốn thật nhanh đến tuổi cập kê để được gả vào Cao gia.
Nhưng
đúng vào thời điểm trước đó, cha nàng bắt đầu đổ bệnh, nàng lúc nào cũng túc trực bên giường, đúng là đã trở nên hời hợt với Cao Hoằng Bình,
khiến y lúc nào cũng nặng trĩu tâm tư. Ánh mắt né tránh của y nhìn vào
mắt nàng có chút khổ sở, phải tới tận sau này Thanh Thu mới hiểu.
Sau khi việc y ra biên ải được quyết định, Cao Hoằng Bình từng đến nhà cáo biệt nàng.
Tiếng
củi nổ lách tách trong lò, soi rõ nét mặt Thanh Thu, bất giác nhớ lại
những chuyện cũ năm xưa, nàng chỉ biết thở dài, gần đây đúng là nàng đa
sầu đa cảm hơn rất nhiều. Chảo đã nóng, đợi dầu sủi lăn tăn, nàng bèn bỏ vào vài lát gừng và số bí đao đã xắt miếng vào đảo mấy cái, rồi đổ nước ngồi chờ nước sôi. Cách làm món canh này vô cùng đơn giản, chỉ cần viên thịt thật khéo rồi bỏ vào nồi nước sôi, thêm chút gia vị là xong.
Những
đầu bếp khác khi làm món ăn này thường sẽ dùng thịt lợn viên, nhưng nàng lại dùng phần thịt ức gà. Còn một điểm khác nữa, đấy là trình tự cho
thịt viên trước hay cho bí đao trước, vì vậy món canh nàng nấu đương
nhiên rất khác. Nàng cảm thấy chỉ cần dùng loại thịt gà hơi non, lại
không có mỡ, thì vị của món canh sẽ càng thêm thanh đạm.
Trong
nửa năm trời cha lâm bệnh nặng, vì không muốn suy nghĩ nhớ nhung tới hai người khiến nàng lòng đau như thắt, Thanh Thu luôn nghĩ cách khiến mình trở nên thật bận rộn, bận đến mức ngay cả đàn cũng chẳng có thời gian
động tới.
Nàng tìm đủ mọi cách để cha có thể dùng các món khác nhau, kết quả là khả năng
nấu ăn của nàng tiến bộ trông thấy. May là nàng nghĩ ra được thì cũng
làm được, mới không đến nỗi sau khi gia cảnh lụn bại, nàng không nơi
nương tựa biến mất trên thế gian này.
Trong
bát nước canh trong vắt như bạch ngọc điểm xuyết vài miếng bí trắng, còn cả những viên thịt màu hồng phấn, mùi hương thanh đạm vô cùng, đáng
tiếc thế tử vẫn chưa về, nếu không có thể nếm nó khi vẫn còn nóng. Món
ăn này để nguội rồi đem hâm lại sẽ không còn vị tươi ngon như vừa mới
bắc khỏi bếp. Nàng thu dọn dao thớt, rửa tay, đậy bát canh vào, đặt bên
cạnh bếp lò đang nóng rực, đợi sau khi thế tử hồi phủ sẽ bảo a hoàn mang lên cho hắn.
Thanh
Thu vừa quay lại liền ngẩn ra, đêm tối vắng lặng, một người đứng bất
động ở cửa, thân hình hơi gầy, lại chính là Ninh Tư Bình, người lẽ ra
lúc này nên có mặt ở Hy Xuân uyển cho khách khứa chúc mừng.
Thanh
Thu giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, không biết nên nói gì.
Mấy lần gặp, nàng vẫn chưa quen được với sự thật rằng y còn sống trên
thế gian này. Đột nhiên Thanh Thu nhớ ra mấy ngày trước Ninh Tư Bình tới thăm nàng, đều là đến Giám Thiên các, lần đó còn liên lụy tới một tùy
tùng của Vệ Minh biến mất không tăm tích. Tối nay hai người đứng ở cửa
kia, sao có thể im hơi lặng tiếng cho y vào, lẽ nào đã…
Nàng lùi lại phía sau mấy bước, run rẩy hỏi: “Ngài đã làm gì hai người ngoài cửa rồi?”.
Giọng nàng có phần sợ hãi, Ninh Tư Bình khẽ sững lại: “Yên tâm, chỉ là chút thuốc mê thôi”.
Y đến đã khá lâu, khuya khoắt thế này không ngờ Thanh Thu lại xuống bếp, sớm
biết mấy năm nay nàng đựa vào công việc này để kiếm sống, nhưng khi tận
mắt chứng kiến, y vẫn không kìm được xót xa.
Thanh
Thu phần nào yên tâm hơn, nhưng bất giác lại tức giận, ngày đại hỷ như
vậy y không ở bên Tuyết Chỉ, mà lại lén lút vào phủ thế tử để gặp nàng,
chuyện này là thế nào?
Y muốn
đến thì đến muốn đi thì đi, chẳng coi việc cô nam quả nữ lén lút gặp
nhau ra gì, chưa bao giờ nghĩ đến việc sau này nàng phải giải thích
nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra thế nào. Không phải những a hoàn hầu hạ
cạnh nàng hôn mê, thì cũng là tùy tùng mất tích. Lần này lại tới lượt
hai thuộc hạ luôn theo sát bên nàng cùng lúc hôn mê, nàng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra không?
Ngay lập tức, giọng Thanh Thu đầy chế giễu: “Ta quên mất, hôm nay là ngày vui
của ngài và Tuyết Chỉ, nhưng Ninh tông chủ, ngài không ngoan ngoãn ở
cạnh vị hôn thê của mình, sao lại chạy đến đây gây phiền phức cho ta,
đến khi hai người ngoài kia tỉnh lại, ta phải giải thích thế nào đây?”.
Ninh Tư
Bình ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong bếp, đột nhiên y vô cùng
thèm muốn bát canh thanh đạm kia, “Ta có thể nếm một chút không?”.
Hướng
theo ánh mắt y, Thanh Thu nhìn bát canh bí đao thịt viên mà mình vừa nấu xong, trong lòng rối bời. Vốn nàng sẽ được gả cho y để lo cơm nước, giờ tạo hóa trêu ngươi, duyên phận giữa hai người đã hết. Dù là thế tử,
cũng khó có mấy cơ hội được như thế này nữa, Thanh Thu bất giác buồn bã
nói: “Ngài không mau đi đi, đây không phải là nơi ngài nên đến”.
“Muộn
thế này mà nàng còn xuống bếp, xem ra vị thế tử kia đối xử với nàng
chẳng tử tế gì. Thanh Thu, theo ta rời khỏi nơi này đi, hãy tin ta, lần
này ta quay lại Việt Đô hoàn toàn là vì nàng. Hai lần trước nàng vô tình cự tuyệt, ta vẫn không hiểu tại sao, thậm chí còn cho rằng nàng đã thay lòng, trái tim nàng giờ đã đặt cả vào thế tử. Cho đến khi nghe nàng nói chuyện với Tuyết Chỉ, ta mới biết thì ra nàng hiểu lầm ta từ ngày ấy,
ta…”
Bao
nhiêu năm qua, Thanh Thu đều oán trách số phận mình xui xẻo, nàng cũng
đã cam chịu số phận từ lâu rồi. Đột nhiên có một ngày, mọi việc thay
đổi, hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra khiến nàng phải nhớ đến cảnh
ngộ của mình. Thanh Thu chỉ nhận ra một điều rằng, đấy là số phận của
nàng không phải xui xẻo bình thường, mà là cực kỳ xui xẻo.
Thanh
Thu lạnh mặt đáp: “Ta chẳng muốn hiểu gì cả, đối với ta mà nói, Cao
Hoằng Bình, người từng có hôn ước với ta đã chết ngoài biên ải rồi”.
Còn vị
Ninh tông chủ này quyền cao chức trọng, lại sắp đón Tuyết Chỉ về nước,
lẽ nào y có thể để cả thiên hạ biết đến sự tồn tại của nàng?
“Nhưng rõ ràng là ta chưa chết, nàng thật sự không quan tâm chút nào ư?”
Gió lạnh thổi thốc vào, ngọn lửa trên bếp lò lay động, Ninh Tư Bình dùng tay áo
che miệng ho một hồi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thanh Thu thấy y mặc ít áo, không kìm được hỏi: “Tại sao sức khỏe của ngài gần đây lại kém như thế?”.
“Mấy năm trước, không phải ta chưa từng nghĩ tới việc về tìm nàng, chỉ là khi ở
biên ải ta gặp mấy biến cố lớn, vài lần suýt nữa phải đi gặp diêm vương, hai năm gần đây khá hơn ta mới dám đến gặp nàng.”
Ninh Tư
Bình buông tay xuống, khẽ thở dài, nói tiếp: “Ta cứ tưởng khi tin ta
chết trận truyền về, bá phụ nhất định sẽ tìm cho nàng một chàng rể khác, khi biết tin nàng chưa lấy ai, ta thật sự rất vui”.
Trong
mấy năm đó, Thiên phủ thù trong giặc ngoài, suýt nữa thì tan thành mây
khói. Ninh Tư Bình không ngờ thứ đón đợi mình lại là một cục diện như
thế, hơn nữa y mới qua đấy, chưa được lòng người, không có thế lực, gần
như chẳng đối phó nổi với các nguy cơ. Bản thân giữ lại được cái mạng
nhưng cơ thể lại gặp không ít thương tích, đến khuôn mặt cũng không còn
như trước kia nữa.
“Trước
khi ta đi, đúng là đã khiến nàng có chút hiểu lầm…” Chuyện đã xảy ra mấy năm rồi, y không biết nên giải thích rắc rối của mình hồi ấy thế nào.
Nếu có
thể giải thích rõ ràng, thì khi tới tìm nàng cáo biệt, Ninh Tư Bình đã
nói rõ ngay từ đầu. Thanh Thu không hề nhắc đến việc nhìn thấy cảnh
Tuyết Chỉ ôm y, càng không hỏi y tại sao. Mới mười lăm tuổi mà nàng đã
hiểu ra một đạo lý, đối với nam tử không trân trọng mình, thì nói nhiều
cũng vô ích.
Trong
căn phòng ngập mùi thuốc, nàng từng hỏi Ninh Tư Bình một cách rất bình
tĩnh rằng có phải y muốn hủy hôn ước hay không. Y kinh ngạc ngẩng đầu
lên, nhưng lại ngượng ngùng giải thích: “Ta không biết lần này đi có thể quay về nữa không, nhưng không có ý hủy hôn”.
Không
biết có về hay không, lại vẫn không chịu hủy hôn với nàng, vậy là y có
tình hay vô tình? Nàng lắc đầu nói: “Hiểu lầm hay không hiểu lầm giờ
cũng chẳng còn quan trọng nữa, lẽ nào ngài muốn nói với ta, những gì ta
và ngài gặp phải mấy năm gần đây đều vì hiểu lầm ấy? Giờ đại khái ta
cũng có thể đoán được ra, nguyên nhân ngày đó ngài rời Việt Đô tới Bắc
Vu. Có lẽ chức chủ nhân Thiên phủ hấp dẫn ngài hơn cả, lẽ nào khi ấy
ngài sẽ ở lại không đi?”.
Đi là đi liền sáu năm, không quay trở lại. Nàng mang danh “Vọng môn quả”, như
hoa dại tự sinh tự diệt, những khổ sở đó ai có thể hiểu?
Sắc mặt
Ninh Tư Bình lộ vẻ phức tạp, từ khi người của Thiên phủ tới nói muốn đón y về tiếp nhận chức chủ nhân, y đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đi hay không đi, dù phải trả cái giá đắt tới mức nào cũng phải quay về,
đấy là số mệnh của y.
Cha mẹ
nuôi chỉ biết thân thế y kỳ lạ, trước khi rời đi, Ninh Tư Bình đã bố trí xong xuôi mọi việc, chỉ đợi tin mình chết trận truyền về, họ mất con
trai độc nhất, đau lòng sẽ rời khỏi Việt Đô tới nơi khác ẩn cư. Còn về
Thanh Thu, y vốn tưởng nàng có cha đứng ra làm chủ, cha sẽ gả nàng cho
người khác, không ngờ nàng lại lưu lạc tới mức này.
Thanh
Thu có chút buồn bã, nam nhi chí ở bốn phương, khi ấy Ninh Tư Bình quyết định như vậy không sai. So với việc đến Thiên phủ một tay che cả bầu
trời, thì những chuỗi ngày sống ở thành Việt Đô lặng lẽ làm người của
một mình nàng thực sự rất vô nghĩa. Ngước mắt nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của
y, nàng giục giã: “Muộn lắm rồi, mời Ninh tông chủ về đi”.
Ninh Tư
Bình bừng tỉnh, ánh mắt như thoáng sáng rực, ngập ngừng đáp: “Đúng, ta
đi bao nhiêu năm như thế, bỏ lại một mình nàng, trong thành Việt Đô nàng lại không có họ hàng thân thích, giờ đến tư cách để hỏi nàng câu mấy
năm gần đây sống thế nào, ta cũng chẳng có”.
Thanh
Thu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng y cũng đã hiểu ra, nếu không cứ nhắc
chuyện cũ, thật khiến nàng không chịu nổi. Vậy thì, coi như hôm nay hai
người đã nói rõ ràng hết với nhau rồi được chưa?
Qua
xuân, đoàn sứ giả sẽ rời khỏi Việt Đô về Bắc Vu, đến lúc đó y và Tuyết
Chỉ phu thê ân ái, nên quên nàng đi mới phải. Chắc đây là lần cuối cùng y xuất hiện trước mặt nàng nhỉ? Nhìn bộ dạng buồn rầu của Ninh Tư Bình,
dường như vô cùng quyến luyến với những chuyện đã qua, thực ra Cao Hoằng Bình thời niên thiếu vẫn để lại chút hồi ức ngọt ngào trong lòng nàng.
Nhưng y
lại lập tức lạnh lùng nói: “Nàng không muốn đi với ta, e rằng không phải chỉ vì oán giận, nàng là vì Hiền Bình thế tử kia, nếu không tại sao
ngay cả cơ hội bù đắp cũng không cho ta?”.
Dù gì
thế tử cũng là một nhân tài như thế, là người trong mộng của không biết
bao nhiêu thiếu nữ. Vì vậy Thanh Thu lập tức từ một người con gái cô độc không nơi nương tựa trở thành nữ tử ham hư vinh, muốn trèo cao nên đã
quên cố nhân.
Lẽ nào
người sai giờ lại thành ra là nàng? Thanh Thu nghĩ nam tử này không hề
nghĩ thông điều gì cả, Ninh Tư Bình nghiễm nhiên cho rằng nàng nên khổ
sở đợi y về cứu vớt. Chỉ cần vừa xuất hiện là lập tức lao đến ôm lấy
chân y mà kể lể những vất vả mình phải chịu đựng mấy năm qua, khóc lóc
xin theo về Bắc Vu. Sau đó mang bộ dạng khổ tận cam lai cảm kích y từ
tận đáy lòng, cam tâm tình nguyện làm một nữ tử không danh không phận
bên y cả đời.
Đối mặt
với người từng là vị hôn phu trên danh nghĩa này, Thanh Thu cố nén đau
khổ trong lòng xuống, lạnh lùng đáp: “Ngài nghĩ như thế cũng không có gì là sai, nói nhiều vô ích, ngài không đi thì tùy ngài, ta phải về phòng
rồi”.
Khi
Thanh Thu chuẩn bị đi lướt qua Ninh Tư Bình, nàng không kịp đề phòng bị y vòng tay ôm chặt vào lòng, hai cánh tay như thép, khiến nàng kề sát vào vai đối phương chẳng thể nhúc nhích. Thanh Thu hoảng sợ giãy giựa định
hét lớn, nhưng lại sợ người trong phủ biết chuyện, đành nghiêm giọng
quát: “Bỏ ta ra, Ninh tông chủ chớ nên quên thân phận hiện giờ của mình
là gì, lẽ nào muốn tất cả mọi người biết ngài đang ở đây sao?”.
Ninh Tư
Bình không nói gì, chỉ dùng sức khóa chặt lấy cơ thể Thanh Thu, một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ áo nàng, rồi lại thêm giọt nữa… Thanh Thu
bị bộ dạng đó của y làm hoảng sợ, lòng vừa bất lực vừa thê lương, để mặc y ôm một lúc, “Buông ta ra, có chuyện gì từ từ nói”.
Nàng mới là người nên khóc nhất, khổ cực bao năm qua người ngoài không thể biết
hết, đương nhiên từ bộ dạng của Ninh Tư Bình nàng cũng có thể đoán được
những năm qua y chịu khổ thế nào. Chủ nhân Thiên phủ đâu phải dễ làm,
nghe nhưng lời của y nói có lẽ còn gặp cả nguy hiểm, nhưng đường do y
chọn, dù thịt nát xương tan cũng là đáng thôi.
“Đi cùng ta.”
“Nàng ấy sẽ không đi cùng ngài!”
Đột
nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng nói dõng dạc, chính là giọng của thế
tử Vệ Minh, lòng Thanh Thu trầm xuống, bị thế tử nhìn thấy trong tình
huống này, nàng phải giải thích sao cho rõ đây. Cơ thể Ninh Tư Bình
thoáng cứng lại, y chầm chậm buông tay ra, lúc ấy nàng mới có cơ hội
thoát thân, vội vàng lùi về sau mấy bước, căng thẳng không biết phải nói thế nào cho phải.
Vệ Minh
bước vào bếp, ánh đèn mờ mờ hắt lên mặt hắn, Thanh Thu có thể nhận ra
cơn phẫn nộ đang bị dồn nén. Có trời xanh làm chứng, nàng chỉ đến thiện
phòng để làm đồ ăn đêm cho hắn, vậy mà lại lén lút biến thành gặp người
khác, vừa rồi còn ôm nhau, thế tử không hiểu lầm mới là lạ.
Cũng
tốt, đúng lúc nàng cũng định rời đi, bị Vệ Minh bắt gặp chuyện đang
quyến luyến tình cũ, chắc hắn sẽ để nàng đi dễ dàng hơn. Có điều sao thế tử lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Trong Hy Xuân uyển, Tuyết Chỉ không ép được Khổng Lương Niên nói ra chuyện gì
quan trọng, không cần đoán cũng biết việc này nặng nhẹ ra sao, y đối phó với Tuyết Chỉ vài câu rồi quay người bỏ đi. Nhưng chỉ vài lời qua lại
cũng đủ để do thám đứng cạnh nghe hiểu, thì ra chủ nhân Thiên phủ hiện
nay, Ninh Tư Bình chính là vị hôn phu trước kia của Thanh Thu. Chính
người này đã nhờ Khổng Lương Niên cầu thân với nàng, vì muốn mang Thanh
Thu đi.
Vệ Minh
sớm đã biết chuyện Thanh Thu từng có hôn ước, chỉ là vị hôn phu của nàng chết trận nhiều năm trước. Nếu nói chủ nhân Thiên phủ chính là người
từng có hôn ước với Thanh Thu, lại có quan hệ cá nhân với Khổng Lương
Niên, thì người đó có lẽ chính là người đã chết trận năm xưa.
Tin này
quả thật vô cùng chấn động, Vệ Minh bỗng nhiên cảm thấy sự việc trở nên
phức tạp. Điều tra việc Khổng Lương Niên lén lút qua lại với người của
Thiên phủ, cuối cùng lại điều tra ra người của mình. Nhất thời ngay cả
Thanh Thu, hắn cũng cảm thấy trở nên xa lạ, Thanh Thu, nàng có biết
những chuyện này không? Có phải nàng cũng đang giấu hắn?
Không
tìm thấy Ninh Tư Bình trong Hy Xuân uyển, vậy khả năng cao nhất là y đã
tới gặp Thanh Thu. Vệ Minh vội vàng đi thẳng từ Hy Xuân uyển về, lao vào phòng Thanh Thu, nhưng không thấy nàng. Tiểu nha đầu nói nàng cùng hai
tùy tùng đến thiện phòng, hắn căn bản chẳng kịp nghe họ nói với nhau
những gì, đã lao ngay đến thiện phòng. Không ngờ, Ninh Tư Bình ở đây
thật, y đang đứng trong thiện phòng của phủ hắn, ôm nữ tử mà hắn một
lòng một dạ thương yêu.
Vệ Minh
quan sát hai người buông nhau ra, Ninh Tư Bình sắc mặt ốm yếu như người
bệnh, Thanh Thu trầm mặc không nói, vẻ mặt hoảng hốt không biết đang
nghĩ gì, dường như chẳng hề quan tấm đến việc hắn có giận hay không, Vệ
Minh giơ tay ra nói: “Thanh Thu, nàng lại đây”.
Thanh Thu lại cúi gằm đầu, giống như đang vô cùng khó xử, sau khi đấu tranh hồi lâu, cuối cùng nàng cũng đi về phía hắn.
Ninh Tư
Bình thu tay lại trong tay áo, không ai thấy bàn tay y đang nắm chặt
thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, nhưng lại chẳng có cảm giác đau đớn. Tim y còn đau hơn, tận mắt chứng kiến Thanh Thu đi qua trước mặt
mình, thậm chí khi đi ngang qua y nàng còn bước nhanh hơn. Lẽ nào nàng
không chút lưu luyến gì với y?
Rõ ràng
thân phận che giấu bấy lâu nay đã bị người ta phát hiện, Ninh Tư Bình
quay đầu lại đối mặt với Vệ Minh, sắc mặt có phần tái nhợt, thậm chí còn có ý cười, nhưng y vẫn điềm đạm khách sáo với hắn: “Thế tử về nhanh
thật, ta cứ tưởng ngài ở Hy Xuân uyển sẽ vui vẻ tới nửa đêm, dù gì đấy
cũng là bữa tiệc chúc mừng cho việc đàm phán hòa bình kết thúc tốt đẹp”.
Gan của y cũng to thật, dám vứt lại vị hôn thê, bỏ mặc khách khứa đầy Hy Xuân
uyển, chỉ vì muốn tới đây gặp Thanh Thu, thật đúng là quá huênh hoang.
Vẻ mặt Vệ Minh cũng không để lộ thần sắc gì, hắn chắp tay đáp: “Nếu sớm
biết Ninh tông chủ tới thăm, thì ta nhất định sẽ bày tiệc đón tiếp. Hóa
ra Ninh tông chủ không thích rượu ngon và cao lương mỹ vị ở Hy Xuân
uyển, mà lại quan tâm đến tay nghề nấu nướng của Thanh Thu nhà chúng
tôi”.
Vệ Minh
ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, trong lòng vô cùng khó chịu, Thanh Thu
mặc dù đã đi đến sau lưng hắn, nhưng nhìn bộ dạng do dự và khó xử của
nàng, lẽ nào vừa rồi bọn họ đang ôn lại tình xưa ở đây, còn cùng nhau
thưởng thức đồ ngon? Thật đúng là biết cách hưởng thụ, lại chọn thiện
phòng trong phủ hắn!
Có nên
gọi người tới giữ Ninh Tư Bình ở lại? Y vốn là người Nam Vu nhưng giờ
đang là tông chủ Thiên phủ, thân phận không giống trước nữa. Với địa vị
Thiên phủ ở Bắc Vu, nếu như bây giờ phủ thế tử bắt giữ y, thì ngày mai
quan hệ vừa được làm dịu giữa hai nước chắc chắn sẽ quay lại điểm xuất
phát, lập tức chiến tranh loạn lạc. Xem ý của hoàng thượng, thì trước
mắt dĩ hòa vi quý, cho dù biết nhiều năm y mai phục ở Việt Đô hẳn có dã
tâm khác, nhưng cũng khó truy cứu.
Trên
đường quay về, Vệ Minh đã nghĩ đến chuyện này, nên lúc tới gần thiện
phòng, hắn cho đám tùy tùng lui xuống, tự mình lẳng lặng lên trước kiểm
tra. Quả nhiên Ninh Tư Bình ở đây, không ngờ vị chủ nhân Thiên phủ này
lại có ẩn tình sâu nặng như vậy đối với Thanh Thu.
Luận về
công về tư, Vệ Minh đều không muốn tha cho Ninh Tư Bình, bản thân hắn
cũng biết “giá trị” của mình trong mắt đám người Bắc Vu, e rằng ai cũng
muốn giết hắn cho sớm. Tức là họ đều là kẻ thù trong mắt nhau.
Mùa đông gió đêm buốt giá thốc vào, Ninh Tư Bình lại ho lên từng cơn, y thở dốc
nói: “Bữa tiệc này là quốc chủ của quý quốc ban tặng, ta vui mừng không
kịp. Có điều xa nhà đã lâu, nghĩ đến nhưng món ăn đơn giản mang hương vị Bắc Vu lần trước được nếm trong phủ thế tử, lại càng nhớ hơn, bèn tới
làm phiền”.
Y đến,
nhưng lại chẳng được ăn gì, Thanh Thu làm món ăn đêm là cho thế tử. Ninh Tư Bình nhìn hai người họ cầm tay đang bên nhau. Vệ Minh áo gấm đai
ngọc, uy nghiêm tuấn tú, chính là đối tượng trong mơ của các nữ nhi
trong thiên hạ, bất giác y thấy tức giận.
Vệ Minh
kéo Thanh Thu lùi lại phía sau nhường đường: “Giờ đã khuya, Ninh tông
chủ lại đang bị thương, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thì hơn”.
“Cũng phải, đến lúc ta nên cáo từ rồi.”
“Không
tiễn.” Vệ Minh vốn cho rằng Ninh Tư Bình không biết võ công, mấy lần
trước lẻn vào phủ thế tử, hẳn là có cao thủ trợ giúp. Ai ngờ y vừa ra
khỏi cửa đã nhún chân nhảy lên, tạo thành một đường cong, nhanh chóng
mất hút trong màn đêm. Cơ thể trông có vẻ ốm yếu tiều tụy ấy, thì ra võ
công lại cao cường đến vậy, việc y gặp thích khách bị thương mấy hôm
trước quả thực rất đáng ngờ.
Mấy hôm
trước chủ nhân Thiên phủ vô cớ gặp thích khách, không tìm ra bất kỳ manh mối nào, mà đám thích khách ấy lại dùng mật độc của Thiên phủ. Liệu có
phải bọn họ đang giở trò, vì muốn kéo dài thời gian đàm phán? Nhưng tại
sao y lại muốn kéo dài thời gian, lẽ nào chỉ đơn thuần là muốn ở lại
Việt Đô thêm mấy ngày, để tìm cách đón Thanh Thu đi thôi sao?
Quay đầu lại đối mặt với Thanh Thu, nhưng Vệ Minh lại không biết phải bắt đầu
hỏi từ đâu. Hắn đã biết Ninh Tư Bình là vị hôn phu “đã chết” trước kia
của nàng, hơn nữa chỉ là giả chết, giờ thành chủ nhân của Thiên phủ. Cây Lục Ỷ kia có lẽ là vật cũ của Thiên phủ, Ninh Tư Bình từ nhỏ lớn lên ở
Việt Đô, cây đàn theo y, còn được y đưa cho Thanh Thu làm vật đính ước.
Những việc kỳ quái xảy ra quanh nàng trước kia, giờ không cần nói cũng
rõ, có điều vẫn còn rất nhiều chuyện hắn muốn xác nhận lại với nàng.
Ví dụ
như Thanh Thu biết người này chưa chết từ bao giờ, ví dụ như tại sao
Ninh Tư Bình lại lớn lên ở Nam Vu sau đó mới đến Bắc Vu… Nhưng khi hắn
buột miệng ra lại là: “Đây hình như là nơi rất tốt để hẹn hò thì phải”.
“Không
sai, thiếp cũng cảm thấy như vậy.” Chỗ này thật tuyệt, chẳng có ai đến,
nửa đêm thì thầm to nhỏ, cao hứng còn có thể làm vài món ăn vừa ăn vừa
trò chuyện. Thanh Thu hoàn toàn không có ý định trả lời bất kỳ câu hỏi
nào của thế tử, nàng chẳng có tâm trạng nào để kể lể nhưng chuyện đã
qua.
“Nàng…” Thế tử sầm mặt, “Xem ra nàng sẽ không giải thích với ta, chuyện này là thế nào”.
Thanh
Thu đau khổ nghĩ, phải giải thích thế nào đây? Có câu nói rằng càng vẽ
càng đen, nàng đương nhiên chẳng có gì phải hổ thẹn. Có lẽ thế tử rất
tức giận, nhưng giờ cả cơ thể lẫn trái tim của nàng đều mệt mỏi, thực sự không muốn phải đối mặt với màn truy hỏi của hắn nữa.
Dù nàng
và thế tử từng có một lần ân ái, nhưng nàng không dám nói mình thực sự
hiểu con người này. Giữa hai người không thề non hẹn biển, dù hắn nói sẽ lấy nàng nhưng nàng lại cho rằng điều đó không thể.
Giữa họ
đến sự tin tưởng tối thiểu cũng không có, hắn nghi ngờ, hắn phẫn nộ điên cuồng, đều rất có lý. Nàng cũng từng nghĩ đến việc không đi nữa, trong
lòng ai chẳng muốn được thoải mái thảnh thơi, chẳng qua chỉ là làm vợ lẽ của người ta đúng không?
Ở lại
bên cạnh thế tử, cuộc sống nhất định vô cùng an nhàn, nhẫn nhịn thì cũng qua thôi, con người sống trên đời cũng chỉ mấy chục năm, trái tim yêu
thương nào có sống được lâu bằng thế. Nói không chừng vài năm nữa đến
bản thân nàng cũng cảm thấy hoang mang trước sự kiên định ban đầu của
mình.
Đương
nhiên nhưng suy nghĩ này nàng cũng ít khi nghĩ đến, nếu không, Khổng
Lương Niên cầu thân, Ninh Tư Bình muốn nàng theo y, nàng hà tất phải bám lấy thế tử không buông.
Giờ thì
không được rồi, vừa nãy nàng đột nhiên cảm thấy thà đau một lần còn hơn
cứ dùng dằng mãi. Sao không để thế tử nghĩ rằng giữa nàng và Ninh Tư
Bình trước kia đã lén lút qua lại với nhau, giờ vẫn còn đang vương vấn.
Dù gì hắn cũng nhìn thấy cảnh họ ôm nhau như thế, còn có thể giải thích
rõ ràng ư?
Thanh
Thu không nói cũng không biện bạch, nàng đứng lặng hồi lâu mới đáp:
“Không sai, tai nghe là giả, mắt nhìn là thật, chàng cũng thấy rồi đấy…
Thiếp chẳng có gì để giải thích cả”.
Vệ Minh
không kìm nổi thấy lòng nhói đau, hắn giận là giận ở thái độ của Thanh
Thu, vừa rồi khi có mặt Ninh Tư Bình, lúc hắn bảo nàng tới đây, mặc dù
nàng không khiến hắn thất vọng, nhưng tại sao thái độ lại có chút do dự
như thế? Lẽ nào trong lòng nàng, việc này còn phải suy nghĩ hay sao?
Hắn sớm
đã nghĩ đến khả năng trong lòng Thanh Thu vẫn còn nhớ nhung người cũ,
nhưng tranh chấp với người đã chết, thật chẳng cần thiết. Chỉ có điều
giờ người đó chưa chết, mà còn quay về tìm nàng, muốn đưa nàng đi, dám
hẹn hò gặp riêng ngay trước mặt hắn, hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Buổi tối hôm nay thật quá nhiều màu sắc, Vệ Minh đi dự tiệc phải bỏ về giữa
chừng để “bắt gian”. Thanh Thu bộ dạng thờ ơ như muốn nói “Muốn nghĩ thế nào đấy là việc của chàng”.
Nếu hắn
còn tiếp tục truy hỏi, có lẽ nàng sẽ lạnh lùng nói câu cáo từ rồi ôm tay nải bỏ đi. Vệ Minh bất lực nói: “Nàng biết rõ ràng những gì ta vừa nói
chỉ là tức giận, giải thích cũng có thiệt cho nàng đâu, trong lòng nàng
có phải ta còn chẳng bằng Ninh Tư Bình kia?”.
Hắn nói
những lời nhân nhượng miễn cưỡng như thế, theo lý thì Thanh Thu phải nói vài câu mới phải, nhưng nàng chỉ một mực im lặng. Vệ Minh oán giận nói
tiếp: “Hắn muốn nàng đi theo hắn, vậy nàng định bao giờ thì đi? Ta quên
mất, đoàn sứ giả Bắc Vu phải qua Tết mới lên đường, hơn nữa khi ấy cũng
là thời điểm hắn đón Tuyết Chỉ về nước, hắn có thể cho nàng thân phận
gì? Hay nàng định không cần danh phận cứ thế đi theo hắn?”.
“Thế tử
mệt rồi, nên nghỉ sớm đi!” Thanh Thu không còn sức mà giải thích, tối
nay trong thiện phòng quả thực vô cùng náo nhiệt, bát canh thịt viên bí
đao bên bếp giờ đã lạnh. Nàng u uất nhìn nó một cái, trong lòng nghĩ thế tử mới là kẻ gây họa, quay người định bỏ về phòng thì bị Vệ Minh giữ
chặt tay không buông.
“Từ hôm
nay trở đi, nàng chuyển đến phòng ta, ở cùng ta, để tránh chuyện này tái diễn. Chuyện tối nay ta không truy cứu, nhưng nàng nghe kỹ đây, Thanh
Thu”, Vệ Minh dùng ngữ khí lạnh lùng để nói với nàng: “Ta sẽ không để
nàng đi, hắn không đưa nổi nàng đi!”.
Hắn
không định truy cứu, bởi chuyện gì cũng đều có cách để điều tra, lẽ nào
không thể tra ra? Quan trọng là trái tim Thanh Thu dành cho ai.
Thanh Thu vội nói: “Thế không được, thế tử, làm vậy không đúng phép tắc”.
Chuyện
gì thế này, nghiêm túc mà nói, nam tử chẳng phải đều không cho phép nữ
nhân của mình lén gặp tình cũ hay sao? Bộ dạng vừa rồi của nàng, kiểu gì cũng phải phạt một trận.
“Quy tắc của phủ thế tử là do ta đặt ra, ta nói được là được.”
Dù Thanh Thu phản đối thế nào, nàng vẫn bị kéo về phòng ngủ của thế tử, a hoàn
trực đêm đang mắt nhắm mắt mở, thấy nàng thì hàm hồ hỏi: “Thanh Thu cô
nương, đồ ăn đêm của thế tử đã làm xong chưa, có cần mang lên đây
không?”.
Đột nhiên nhìn thấy thế tử, a hoàn lập tức bừng tỉnh, hoảng hốt hành lễ. Vệ Minh hói: “Đồ ăn đêm gì?”.
“A hoàn
hầu bên cạnh Thanh Thu cô nương đến nói, bao giờ thế tử về thì đến thiện phòng mang đồ ăn đêm do cô nương chuẩn bị cho thế tử lên. Nô tỳ không
cẩn thận ngủ quên mất, hu hu…”
Thì ra
nàng tới thiện phòng là để làm đồ ăn cho hắn, biết ngay là Thanh Thu
không bao giờ làm việc có lỗi với hắn mà. Trái tim Vệ Minh có phần dịu
đi, miệng lại nói: “Đồ vô dụng, ngươi khóc lóc cái gì, ta chưa trách
phạt ngươi, đến một câu nặng lời cũng chưa nói!”.
Lời này
vào tai Thanh Thu lại nghe ra ý khác, thế tử như đang nhắc nhở nàng, sự
khoan dung đối với nàng đã tới giới hạn cuối cùng. Nàng mím môi im lặng, thấy Vệ Minh chau mày đuổi hết đám a hoàn ra ngoài, quay người nói với
nàng: “Ngủ thôi”.
Đèn đã
tắt, giường rất rộng. Hai người nằm cùng một giường, nhưng mỗi người lại ôm một tâm sự riêng. Đây là lần đầu tiên Thanh Thu ngủ cùng giường với
hắn trong tình trạng tỉnh táo, mà càng nằm lại càng tỉnh, không sao ngủ
được.
Nàng
lặng lẽ cuộn người lại, cố gắng không phát ra tiếng động, nghĩ đến bộ
dạng kỳ lạ của đám a hoàn tùy tùng, Thanh Thu bất giác cười khổ, xem ra
thanh danh của nàng trong phủ càng ngày càng chẳng ra sao. Còn cả thế tử nữa, Vệ Minh tin nàng được mấy phần, và không tin nàng được mấy phần?
Sao cũng được, dù gì nàng cũng đã có dự tính, chuyện tối nay chỉ là ngoài ý
muốn, đến lúc nàng bỏ đi rồi, e rằng thế tử sẽ giận càng thêm giận.
Vệ Minh
nghe thấy hơi thở cố gắng đè nén của Thanh Thu mà thầm phẫn nộ. Hắn sớm
đã biết với tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không nhún nhường van xin,
hoặc dịu dàng khuyên hắn bớt giận. Cứ nghĩ đến cảnh hai người ôm nhau,
Vệ Minh lại giận, nơi sâu nhất trong trái tim bỗng đau nhói. Nhưng hắn
không thể trút giận lên Thanh Thu thêm nữa, làm vậy chỉ khiến nàng càng
rời xa hắn hơn mà thôi.
Giữ nàng ở bên cạnh không biết là việc tốt hay xấu, thời gian này hắn phải kiềm
chế rất nhiều. Rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng Vệ Minh lại không dám ôm
nàng vào lòng để vuốt ve an ủi, đây chẳng khác nào là hình phạt dành cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT