Nói ra kể
cũng lạ, chuyện cũ như thể từ tám trăm năm trước giờ đây lại ùa về cùng
lúc trong tâm trí. Từng chuyện, từng chuyện không hình ảnh nào là không
rõ ràng, bảo nàng làm sao không hốt hoảng. Cũng may vừa về đến phủ thế
tử, liền có tiểu nha hoàn chạy ra đón, nói là thế tử đã hồi phủ, đang
sai Hồng Ngọc tìm nàng, nên nàng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, vội
vàng đi tới Giám Thiên các.
Lúc này
mới được nửa buổi chiều, sao thế tử lại về sớm như vậy? Thanh Thu đột
nhiên nghĩ đến việc hôm nay mình ra ngoài gặp người Bắc Vu, bất luận
trước kia y là ai, thì giờ trên danh nghĩa Ninh Tư Bình cũng là chủ nhân Thiên Phủ. Bắc Vu và Nam Vu đứng ở thế đối lập, mặc dù giờ đang đàm
phán hoà bình, nhưng không chừng ngày nào đó lại đánh nhau, sau này vẫn
nên ít gặp thì hơn.
Vừa tới
ngoài Giám Thiên các, Hồng Ngọc chặn nàng lại: “Thế tử e rằng đã bị cảm
lạnh, không được khoẻ lắm. Muội cho người nấu mấy lần canh gừng giải cảm nhưng đều bị thế tử mắng vì chẳng ra sao, bị người hất đổ”.
Thanh Thu theo trực giác muốn né tránh: “Vậy thì lát nữa tỷ tới gặp người”.
“Muội thấy tỷ lại nên chịu mệt mỏi một chút, làm bát canh gừng vào thăm mới phải.”
Một bát
canh gừng nóng hổi làm cũng chẳng mất mấy công sức, nhưng nàng bưng khay đứng đứng ngoài cửa phòng thế tử hồi lâu vẫn không dám vào. Thanh Thu
luôn cảm thấy việc phải gặp gỡ Vệ Minh lúc này quá gượng gạo. Vì hắn mà
trong phủ Thanh Thu bỗng thành người nổi tiếng, ai ai gặp nàng cũng đều
khách khí chào một tiếng, “Thanh Thu cô nương”. Giờ nàng có đến thiện
phòng cũng chẳng ai quản. Nàng chỉ là một trù nương, cũng chỉ muốn làm
một đầu bếp, có điều tình hình trước mắt nàng không được làm chủ, trừ
phi nàng tỏ ra cứng rắn với thế tử.
Sau cơn
mưa, gió mang hơi lạnh lùa vào phòng lớn khiến màn trướng tung bay, lập
tức có a hoàn đi đến đóng cửa sổ quanh phòng, thấy Thanh Thu đứng bên
ngoài phòng thế tử ngẩn ngơ, liền vội vàng mời nàng vào.
Đây là
lần đầu tiên Thanh Thu vào phòng thế tử, cúi đầu tránh tấm rèm cửa mà a
hoàn vén lên. Nàng ngước mắt nhìn thấy một thanh bảo kiếm treo trên
tường bên phải, một bộ khôi giáp sáng bóng lẳng lặng đặt trên bộ giá đỡ
đặc chế, khiến cho phòng ngủ đầy kim ngọc này cũng đượm mùi chiến tranh.
Vệ Minh
đang nửa ngồi nửa dựa ở đầu giường, thấy nàng vào, không khách khí nói
luôn: “Đừng nói với ta, nàng lại mang canh gừng vào đấy”.
“Đúng là canh gừng, nghe nói thế tử bị lạnh, dù sao cũng nên dùng một ít thì hơn.”
Đại phu
đã đến khám và kê thuốc, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là
ổn. Hắn là người luyện võ ít ốm đau, nay lại cảm phong hàn, có lẽ gần
đây tinh thần lẫn thể xác vô cùng mệt mỏi vì chuyện đàm phán hoà bình
giữa hai nước.
Thanh
Thu thấy một chiếc bát không đặt cạnh giường, trong phòng thoang thoảng
mùi thuốc. Có lẽ thế tử uống thuốc rồi, nàng bưng bát canh gừng do dự,
nếu đã dùng thuốc thì bát canh gừng này không cần uống cũng được. Nàng
đang định tìm chỗ để đặt xuống. Vệ Minh không đợi a hoàn tới hầu, giơ
tay đón lấy bát canh, uống cạn một hơi. Cũng may lúc này bát canh không
còn quá nóng, không đến nỗi khiến hắn bị bỏng. Hắn uống thêm chút nước
để súc miệng rồi khoát tay ý đuổi a hoàn trong phòng lui ra, “Thanh Thu, nàng đến đây”.
Thanh
Thu đang ngắm nhìn cách bày biện trong phòng, một đôi ngọc khối được
trạm trổ độc đáo đặt trên trà kỷ, đều là những thứ tốt cả. Nếu là người
bình thường thì chắc chắn sớm đã giấu bảo bối này cho kỹ, chỉ có những
vương công quý tộc mới coi đây là đồ không đáng tiền mang ra bày trí.
Vài năm trước nàng đã thấy nhà họ Cao bày thứ này.
Lời của
thế tử nàng không thể không nghe, Thanh Thu theo lời hắn tiến lên phía
trước, lúc ấy mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ai cũng
nói nếu sức khoẻ không tốt thì tâm trạng sẽ xấu theo, nàng cố gắng hết
sức tỏ ra ngoan ngoãn, kính cẩn nói: “Thế tử có gì dặn dò?”.
Nhưng Vệ Minh vẫn nhận ra sự bất an của nàng, chau mày nói: “Không cần làm bộ
làm tịch như thế, ta chỉ muốn nói chuyện với nàng, tự tìm một cái ghế
ngồi gần lại đây”.
“Vâng.”
Nàng chọn một chỗ cách giường không xa cũng chẳng gần rồi ngồi xuống,
sau đó tiếp tục ngắm đồ đạc bày biện trong phòng. Ban ngày ban mặt, cũng chỉ có thể nói chuyện mà thôi.
Vệ Minh
nhân dịp này ở phủ nghỉ ngơi vài ngày, hắn thật sự không đủ kiên nhẫn để bàn bạc với đám người tới từ Bắc Vu kia. Đã vậy lại còn phải bày ra bộ
mặt hết sức nỗ lực, mấy ngày nay hắn sớm đã muốn tìm cách thoát thân
rồi. Hôm nay khó khăn lắm mới được về nhà, nào ngờ bước vào phủ lại được tin Thanh Thu đã ra ngoài, hơn nữa còn chẳng ai biết đi đâu. Mặc dù có
người đi theo, nhưng hắn vẫn không kìm được suy nghĩ nhiều, trong lòng
buồn nên đã đuổi a hoàn mang thuốc vào tới mấy lần.
Giờ Thanh Thu đã về, khuôn mặt bình thản không nhận ra có điểm gì khác biệt, nhưng hắn vẫn thấy có gì đó rất lạ.
“Nàng đang nghĩ gì?”
“À, nô tỳ đang nghĩ trận mưa này cuối cùng cũng tạnh.” Nàng thở dài một cái.
“Hình như nàng không thích mưa, ta nghe nói sáng nay khi tỉnh dậy trông nàng rất mệt mỏi.”
Xem ra
đúng là phải ngồi chuyện phiếm với hắn rồi, Thanh Thu bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, “Hôm nay trời mưa nên chẳng làm được gì, đương nhiên nô tỳ có chút uể oải.”
“Thế mà ta lại tưởng nàng đang nhớ ta.”
Thanh Thu suýt chút nữa thì ngồi không vững, hắn thường thích dùng những lời như thế này để trêu nàng.
Không
biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên Vệ Minh bật cười khẽ, vẻ buồn bực trên
nét mặt cũng tiêu tan hết, hắn dịu giọng hỏi: “Sao, đúng là không nhớ ta chút nào ư? Cũng may ta và nàng chỉ một nụ hôn đã đính ước xong.”
Nhắc đến chuyện này nàng càng đứng ngồi không yên, chỉ muốn chạy đến bịt miệng
hắn lại. Tuổi đã nhiều, tình cảm cũng đã có, những những chuyện xấu hổ
như thế nàng chưa từng dám nghĩ, huống hồ là nói ra? Vốn định coi chuyện xảy ra hôm ấy như chưa từng tồn tại, không ngờ hắn lại nói trắng trợn
như thế. Nàng lập tức đỏ bừng mặt đáp: “Chuyện không có, xin người đừng
nói bừa”.
Hôm nay
tâm trạng nàng có chút xáo trộn, nhất thời không chú ý, giọng nói cũng
không còn cung kính nữa, đến hai từ “thế tử” cũng quên không gọi, khiến
khoảng cách trở nên gần gũi thân thiết hơn.
Vệ Minh chống đầu cố nhịn cười, hỏi: “Vậy được, nói cho ta biết sao trông nàng lại buồn bã thế kia?”.
“Cũng
chẳng có gì, chỉ là mỗi lần trời mưa thế này, nô tỳ đều cảm thấy rất
buồn. Gia phụ mấy năm trước cũng đã qua đời trong một ngày thời tiết như vậy. Khi ấy nô tỳ mới mười lăm tuổi, vì bệnh tình của cha mà không thể
tiếp tục theo học đàn, thường xuyên ở cạnh hầu hạ người, trong phòng cha cũng ngập mùi thuốc…”
Mỗi lần
nhớ đến chuyện này, Thanh Thu đều cảm thấy vô cùng thê lương, từ nhỏ
nàng đã không được sống những ngày có đủ cả cha lẫn mẹ. Vừa trưởng
thành, cha lại bỏ nàng ra đi, nàng đã nếm quá nhiều đau khổ vất vả.
Vệ Minh
nhìn nàng đầy thương xót, giờ thì hắn đã hiểu vì sao nàng lại vào quận
vương phủ làm đầu bếp. Hắn từng gặp rất nhiều con cháu danh gia quyền
quý, khi gia thế còn hưng thịnh thì chẳng thiếu hữu hảo giai nhân bên
cạnh, sau khi gia cảnh sa sút rất nhiều người chỉ biết than thân trách
phận, buồn chán sống qua ngày, rất ít người có suy nghĩ phải tự lập tự
cường, càng phải sống tốt hơn.
Vệ Minh
không biết trong lòng Thanh Thu đã nghĩ đến chuyện khác, thời gian cha
nàng bị bệnh rồi nằm liệt giường cho tới tận lúc lâm chung, nàng luôn có một nỗi sợ hãi kỳ lạ với bệnh tật. Giờ thế tử lại nhiễm phong hàn cũng
đang nằm trên giường, liệu có nghiêm trọng không?
Từ đó
đột nhiên nàng nghĩ đến Ninh Tư Bình, cũng chính là Cao Hoằng Bình. Lần
này trùng phùng, nhìn y có phần yếu ớt của người mang bệnh, như thế bệnh đã nhiều năm, liệu có nghiêm trọng không? Vừa rồi ở Vọng Giang đình,
phản ứng của nàng hình như đã khiến họ thất vọng, thậm chí còn chẳng
buồn hỏi thăm mấy năm nay y sống thế nào.
Người
thật sự thất vọng là nàng, thế mà y còn nghĩ tới việc muốn nàng phối
hợp, nhìn y đến đây đón Tuyết Chỉ, còn nàng phải mang theo danh xuất giá rồi theo phu quân đến Bắc Vu nhào vào lòng y! Việc này khiến sự phẫn nộ của nàng lớn hơn cả sự tò mò.
Nếu như y xuất hiện bằng một cách khác thì sao? Không, không, lẽ nào nàng còn hy
vọng y tôn trọng hôn ước trước kia đến đây đón này về làm thê tử? Giờ
đâu còn có chuyện liên minh kết hôn nữa, Thanh Thu cũng đâu phải của
hiếm. Nàng là quản gia thiện phòng trong phủ quận vương, mặc dù giờ
không còn như thế nữa, nhưng tóm lại nàng cũng không cần sống dựa vào
người khác. Trù nương thì đã sao, còn đỡ đáng thương hơn là ngồi đợi có
người tới cầu thân.
Nghĩ đến đây nàng bỗng dưng có chút cảnh giác, nói với thế tử những chuyện này
làm gì. Cho dù hắn không phải là công tử quý tộc chỉ biết sống trong
nhung lụa, thiếu hiểu biết không có năng lực, nhưng cuộc đời này hắn
hiểu được bao nhiêu? Nên nàng làm bộ vô tình hỏi: “Ai cũng bảo mưa thu
chỉ lất phất, thật không ngờ hôm nay lại mưa to như thế. Thế tử giờ tinh thần đã khá hơn, không biết tối nay muốn ăn gì?”.
“Chẳng
muốn ăn gì cả.” Hắn định đứng dậy, nhưng cũng biết nếu không nghỉ ngơi
tử tế thì bệnh này càng lâu khỏi. Nằm mãi trên giường thật sự rất buồn
chán, thức ăn ngon tới đâu cũng chẳng thấy ngon miệng, xem chừng nói
chuyện với nàng còn đỡ buồn hơn. “Nói chuyện khác đi, bao nhiêu tuổi thì nàng theo Ngũ Liễu tiên sinh học đàn?”
Thanh
Thu nghiêng đầu suy nghĩ, “Tám tuổi, khi ấy nô tỳ cảm thấy việc học này
rất lạ lẫm, nhưng ngày nào cũng luyện tập mấy tiếng đồng hồ, lại cực
khổ. Nhưng tiên sinh rất nghiêm, cuối cùng luyện nhiều tới mức ngày nào
không chơi đàn lại thấy như thiếu thứ gì đó.”
Vệ Minh
tưởng tượng đến cảnh một cô bé ngồi sau cây đàn, mặt nhăn mày nhó dùng
ngón tay nhỏ xinh gảy dây đàn. Bất giác hắn mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến Tuyết Chỉ, vận mệnh hai người bọn họ quả thật khác nhau một trời một
vực. Một người là danh gia, một người lại làm đầu bếp. Vệ Minh nhớ lại
trước kia hắn từng hỏi nàng rằng tại sao Tuyết Chỉ đến quận vương phủ
lại đòi gặp riêng nàng, hai người nói chuyện rất lâu, nàng chỉ nói rằng
mình ngưỡng mộ Tuyết Chỉ. Nha đầu này nhìn thì có vẻ điềm đạm thật thà
nhưng tâm tư lại rất khó dò, Thanh Thu chưa bao giờ trả lời thẳng thắn
những câu hỏi của hắn. Mặc cho hắn trêu chọc, luôn tỏ thái độ né tránh,
hình như đúng là nàng không có ý định ở lại bên hắn. Nghĩ đến đây, Vệ
Minh lại thấy không thoải mái, ho khan một tiếng, “Miệng ta hơi khô, rót chén trà qua đây”.
Đây là
sơ suất của nàng, trò chuyện cả buổi, nàng suýt thì quên mất bổn phận
của mình. Thanh Thu vội vàng đứng dậy rót trà dâng hắn, Vệ Minh nhìn
nàng đứng cách mình khá xa, chỉ giơ chén trà tới trước mặt hắn. Vệ Minh
mỉm cười: “Đặt xuống đã, đỡ ta đứng dậy rồi uống”.
Đỡ thế
tử đứng dậy? Thế chẳng sẽ phải chạm vào hắn ư? Rõ ràng vừa rồi hắn nửa
nằm nửa ngồi uống hết bát canh gừng, lúc này sao lại đòi đỡ dậy, đâu
phải bị tàn phế, cần người giúp đỡ? Có lẽ thế tử nhiều quy tắc, nàng
đành đặt chén trà xuống, tiến lên đỡ hắn.
Gần nhau thế này, Vệ Minh nhìn nàng được rõ hơn, chiếc cằm nhỏ xinh xắn khiến cổ họng hắn hơi thít lại, mái tóc đen còn buông sát người hắn. Vệ Minh để
mặc nàng đỡ bả vai mình, nhét một chiếc gối tựa sau lưng, rồi cẩn thận
kéo chăn mỏng lên đắp cho hắn. Vệ Minh vô thức, ngay sau đó hắn vòng tay ôm lấy người Thanh Thu khi nàng định rời đi, khẽ dùng sức một chút đã
đủ để kéo nàng vào lòng.
Đột
nhiên lại bị một nam nhân ôm trong lòng, Thanh Thu ngoài cảm thấy ngượng ngùng tức giận ra, còn có cảm giác bất lực trong dự định. Sớm đã biết
hắn sẽ nhân cơ hội này mà động tay động chân, quả nhiên như vậy! Lòng đã có sự chuẩn bị đề phòng, nên khi vừa bị hắn kéo vào lòng Thanh Thu đã
lập tức giằng ra. Vệ Minh không định khăng khăng không buông, để mặc
nàng giằng ra một lúc rồi cũng buông tay. Hắn chỉ cảm thấy phần mông
nàng trườn qua dịch lại trên đùi mình mấy cái, khiến hắn có cảm giác hồn xiêu phách lạc không thể nói bằng lời. Ở nhà thật tuyệt, thời tiết này
rất thích hợp để kề vai sát má với giai nhân, tìm chút lạc thú mới phải. Không đợi Vệ Minh ngồi tưởng tượng, đã thấy Thanh Thu vừa nhảy được
xuống khỏi giường liền cần chén trà lên nhằm thẳng mặt hắn mà ném.
Vệ Minh
nghiêng người tránh được cái chén nhưng không tránh được nước trà. Nước
trà nóng bắn lên người khiến hắn hít một hơi thật sâu vì rát. Hắn thấy
Thanh Thu lại định cầm bát thuốc lên ném, nàng căn bản chẳng màng tới
thân phận chủ nhân phủ thế tử của hắn, biết mình đuối lý, Vệ Minh bèn ôm ngực kêu lên một tiếng rồi ngã vật xuống giường.
Nàng đã
ra tay quá mạnh sao? Hình như cũng không ném phải chỗ hiểm nào, Thanh
Thu giơ cao bát thuốc do dự chưa dám ném, mấy ngày nay nàng không có
cách nào đối phó với sự tiếp cận lúc thì dùng lời lẽ dịu dàng cầu khần,
lúc thì có chút vô lại của Vệ Minh. Nàng không ghét hắn tới mức ấy, thậm chí còn chút động lòng, lại tôn trọng hắn vì hắn là thế tử, nên khi đối mặt với Vệ Minh có chút nhân nhượng. Nhưng vừa rồi là do cuống, lại
không đủ kiên nhẫn, lẽ nào hắn cho rằng trước kia nàng ở thiện phòng rèn luyện được kỹ năng này chỉ để ngắm thôi ư? Mặc dù hiện giờ không có
xẻng nấu ăn, nhưng cao thủ xuất chiêu, vạn vật đều có thể dùng làm binh
khí, chén trà bát thuốc cái nào cũng rất thuận tay!
Thấy hắn vẫn nằm trên giường, bộ dạng như vô cùng đau đớn, Thanh Thu bắt đầu
thấy hoảng, đặt bát thuốc xuống, hỏi: “Thế tử, người sao thế?”.
Việc cần làm bây giờ là đỡ hắn dậy ngồi dựa vào đầu giường, rồi rút khăn tay ra
lau mồ hôi cho hắn. Thấy Vệ Minh ôm ngực, nàng do dự không biết có nên
xoa ngực cho hắn không.
Vẻ mặt
đối phương như đang cố gắng chịu đựng đau đớn, Vệ Minh hít một hơi thật
sâu đáp: “Canh gừng nàng mang tới có vấn đề, ta cảm thấy ngực đau thắt”.
Nói mãi, nói mãi, hơi đã đuối, trán lại rịn mồ hôi, Thanh Thu sợ tới mức tay
chân luống cuống, “Sao có thể thế được, để nô tỳ gọi đại phu…”
“Không cần đâu, là độc…”
Độc? Lần trước chẳng qua nàng chỉ muốn dùng các loại thực vật kỵ nhau để hắn
chịu khổ sở một chút, nhưng không thành công còn khiến nàng suýt phải
chịu đòn. Lần này lại có độc, vậy nàng có thể sống không? Tai hoạ này,
chết cũng không chịu buông tha nàng, nhưng độc ở đâu ra chứ, do kẻ thù
của hắn hạ độc? Nàng lật mí mắt cửa thế tử lên, rồi thuận tay sờ từ trán xuống lông mày lông mi đến mũi miệng của hắn một lượt, chẳng phát hiện
ra điều gì lạ thường.
Vệ Minh
vốn đang nhắm chặt mắt vì đau đớn, đột nhiên mở trừng mắt, nhìn thẳng
vào đôi mắt đang kề sát mặt mình của Thanh Thu, cười đầy mê hoặc, “Nàng
sờ buồn quá…”.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, xì một tiếng đẩy hắn: “Thế này mà bảo là bị bệnh ư? Nô tỳ thấy người khỏi rồi đấy”.
“Tương
tư ngấm vào tận xương cốt rồi, độc trong canh gừng nhất định là muốn hại ta tương tư đau khổ tới chết. Thanh Thu, ra đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, lẽ nào nàng không nhận ra?”
Nàng
chẳng mảy may rung động, xoa cánh tay, nói: “Người nói khiến nô tỳ rùng
hết cả mình, chắc bệnh trên người thế tử đã chuyển sang nô tỳ, giờ nô tỳ đang lạnh như bị sốt rét đây”.
“Nàng
đừng nói, ta nói chuyện một lúc đi, ra đầy mồ hôi, giờ đỡ nhiều, canh
gừng đúng là hiệu quả.” Vệ Minh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại
của nàng không chịu buông, nhìn nàng chớp mắt. “Lạnh lắm phải không, để
ta sưởi ấm cho nàng”.
Thanh
Thu chẳng qua là nhất thời lỡ mất tuổi xuân, lỡ mất thời điểm xuất giá.
Nàng vẫn luôn cho rằng mình sẽ tìm được một nam nhân nghiêm túc thích
hợp để gả, giúp tướng công dạy dỗ con cái, từ đó sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Nhưng
hôm nay nàng chẳng có chút thanh danh nào, đã ở cùng phòng qua đêm với
thế tử, bị hắn khinh bạc. Có điều làm sao có thể nghiêm túc nói với Vệ
Minh rằng, mình không phải loại người dễ dãi, sau này nàng còn muốn xuất giá, cứ thế này sao nàng có thể thành thân được? Đúng là trứng chọi đá, nàng không phải a hoàn nô bộc, đâu thể trở thành người của thế tử,
nhưng kiên quyết liệu có ích không? Cùng lắm sự kiên quyết mang lại cho
nàng một thân phận, một thân phận được coi là vinh dự trong mắt người
ngoài, giống như nhị phu nhân của quận vương vậy, làm tiểu thiếp của
hắn.
Thế tử
cũng không còn ít tuổi nữa, quận vương phi đang trù tính việc tìm thê tử cho Vệ Minh, đương nhiên Thanh Thu không thể làm chính thê của hắn,
thân phận không xứng. Nàng không thể làm chính thê của hắn, thoả mãn với cuộc sống của mình, yêu cầu của nàng không nhiều không ít, đều là những suy nghĩ rất bình thường. Nhưng nàng lại vô cùng căm hận việc làm thiếp cho người ta, Thanh Thu không muốn sống như nhị phu nhân, đợi hắn mười
ngày nửa tháng tới sủng ái một lần. Cuộc sống như thế có lẽ rất nhiều nữ tử vẫn đang sống, nhưng nàng sẽ phát điên mất.
Nàng chỉ muốn làm thê tử của một nam nhân, luôn cầm tay mình, cùng sống với nhau tới già. Cúi đầu nhìn cả hai đang nắm chặt tay nhau, Thanh Thu nghĩ,
đều tại nàng, ngay từ đầu nàng nên kiên quyết dứt khoát tỏ thái độ với
hắn, thì bây giờ cũng không cần phải oán trách người ta đàm tiếu mình.
Nàng suy nghĩ rồi nghiêm mặt nói: “Thế tử hà tất phải mang Thanh Thu ra làm trò
đùa, nô tỳ và người cách biệt quá xa. Cứ tiếp tục thế này, về lễ không
hợp, mà cũng vô ích”.
Nụ cười trên mặt Vệ Minh nhạt dần, “Sao, trong mắt nàng, ta chẳng qua chỉ đang trêu ghẹo nàng thôi ư?”.
“Chẳng
phải thế sao, a hoàn trong phòng thế tử người nào cũng trẻ trung phơi
phới, xinh như hoa như ngọc, hà tất phải trêu ghẹo nô tỳ?”
Hắn “hừ” lạnh một tiếng, “Có phải giống như Khổng Lương Niên thì mới được coi là thật lòng, mới được coi là chân tình? Cũng đúng, đương nhiên, ta không
thể so sánh với hắn, mưa to gió lớn còn đứng chờ ngoài phủ để đợi nàng.
Thật đúng là quá si tình!”.
Thì ra
hắn biết hôm nay Khổng Lương Niên đứng chờ ngoài cửa phủ chặn đường
nàng. Vậy thì chắn chắn sau đó Vệ Minh đã biết nàng đi đâu, nàng cũng
không chắc chắn liệu hắn có biết nàng đã gặp ai không. Thanh Thu đành
hàm hồ đáp, “Khổng hàn lâm chỉ vì thương hại nô tỳ cô độc, muốn chăm sóc nô tỳ mà thôi, không thể nói là si tình.”
“Một nam nhân vô duyên vô cớ sao lại muốn chăm sóc một nữ tử? Sau này nàng đã có ta chăm sóc, bảo hắn không cần lo nữa!”
Vệ Minh
nói chắc như đinh đóng cột, nhưng sao có chuyện dễ dàng thế được. Thanh
Thu thở dài, nói một cách chậm rãi, “Nô tỳ không dám nhận tình cảm của
thế tử, một mình nô tỳ sống quen rồi, sợ không gánh được cái phúc ấy”.
“Thanh
Thu, nàng lại thế rồi, lẽ nào nàng chưa từng để ý tới ta? Hay là…” Vệ
Minh dừng lại rồi nhìn nàng chăm chăm, hỏi: “Bây giờ nàng không còn muốn xuất giá nữa?”.
Đương
nhiên nàng vẫn muốn được gả đi, vì vậy mới sợ hắn gần gũi quá sẽ huỷ
hoại thanh danh của nàng, sẽ không có lợi cho cuộc sống sau này. Trong
lòng nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối mặt với thế tử và trước
sự chênh lệch thân phận quá lớn, nàng lại không thể nói thành lời.
Thực ra
hắn rất tốt, nữ tử bản tính vốn mềm yếu, nàng có kiên cường tới đâu cũng vẫn mong có người sẽ chăm sóc mình cả đời, huống hồ lại là một nam tử
như Vệ Minh. Còn cả Ninh Tư Bình nàng gặp buổi chiều nay nữa, y là nam
tử duy nhất trong quá khứ mà nàng vẫn còn nhung nhớ. Cho dù y bỏ nàng,
nhưng bây giờ y lại đột ngột trở về, còn nói sẽ không khiến nàng phải
chịu ấm ức thêm nữa, bảo nàng trong lòng sao có thể không dậy sóng?
Lại có
tới hai nam tử nói muốn chăm sóc nàng, cho thấy đời này tìm được một
tướng công như ý không phải việc quá khả năng. Trong lòng nàng không kìm được bỗng đưa ra so sánh, không phải so sánh thế tử và Ninh Tư Bình ai
tốt hơn ai, mà là so sánh xem ai kém hơn ai. Rõ ràng đi Bắc Vu là việc
không thể xảy ra, lẽ nào nàng tới đó để cùng chia sẻ tướng công với
Tuyết Chỉ? Vậy đầu tiên đương nhiên là nàng phải ở lại Nam Vu, nhưng ở
lại cũng chưa chắc đã không phải chia sẻ tướng công với nữ tử khác.
Nàng
đáp, có chút buồn bã, “Đương nhiên là phải xuất giá, nhưng nô tỳ để ý
thì ích gì? Lẽ nào nô tỳ nói nô tỳ nghiêng về phía thế tử, thì người sẽ
vui vẻ cho phép nô tỳ ra khỏi đây sao?”.
Vệ Minh
ghét nhất là nghe nàng nói tới việc ra đi, hắn khẽ hừ: “Khổng hàn lâm
tốt thế sao, nàng lúc nào cũng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn đi, là vì hắn
ư?”.
Thanh
Thu ngẩn người, việc này liên quan gì tới Khổng hàn lâm? Hay nói cách
khác, căn bản hắn chưa từng nghĩ đến việc cứ cuốn lấy nàng thế này thì
kết cục cuối cùng sẽ ra sao. Hắn không chịu nghĩ xem, những ngày gần đây người trong phủ nói nàng những gì, vì chuyện này mà nàng đã mất hết
thanh danh. Nếu nàng lập tức đồng ý, sợ rằng tới lúc ấy người không chấp nhận được lại chính là thế tử, đùa cợt bỗng thành thật, xem xem hắn
định phản ứng thế nào.
Hay thế
tử định đùa tới cùng? Nghĩ đến đây, nàng lại không kìm được buột miệng
đáp, “Cũng chẳng có gì tốt, ít nhất thì y cũng sẽ lấy nô tỳ làm thê. À,
đúng, Khổng hàn lâm muốn tìm một người vợ kế, mặc dù chẳng phải thân
phận tôn quý gì, nhưng vẫn còn hơn làm thiếp. Thậm chí tốt hơn nhiều so
với một a hoàn bị thu nạp”.
Nàng
không phải tỏ ra thanh cao, nhưng cũng không muốn bị người khác coi
thường. Nàng nói những lời này hy vọng Vệ Minh sẽ không cho rằng, nàng
vọng tưởng muốn hắn phải hứa hẹn. Lời hứa hẹn ấy nàng không dám nhận,
nếu để người khác biết, nhất định sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ. Một trù nương vọng tướng được thế tử hứa sẽ cho mình làm chính thê,
chẳng tự lượng sức mình gì cả!
Vệ Minh từ từ bỏ bàn tay Thanh Thu ra, nàng nói cũng không phải không có lý, hắn định làm nào với nàng đây?
Thanh
Thu vốn cũng không hy vọng hắn sẽ nói những lời ngọt ngào, nhưng thấy bộ dạng Vệ Minh như vậy lại không tránh được cảm giác chua xót trong lòng. Tình cảm là chuyện nàng không hiểu, nhiều năm trước do được đính ước
nên nàng mới tiếp xúc với tiểu tử họ Cao. Nhưng khi ấy còn nhỏ, hai
người ở cùng nhau cũng chỉ đi ăn quà vặt, nói chuyện tiếu lâm, chưa kịp
làm gì cả.
Đột
nhiên xuất hiện một thế tử xuất chúng theo đuổi nàng, cả ngày không nói
tương tư thì cũng nói tình sâu nghĩa nặng, dần dần nàng cũng thấy trái
tim mình có chút loạn nhịp, dường như đã hiểu mùi vị tình ái. Tạm thời
không nói những gì hắn bảy tỏ là thật hay giả, nhưng vừa nhắc đến chuyện chính thức, thái độ của Vệ Minh khiến nàng lạnh toát, trái tim cũng
lạnh, khẩu khí cũng lạnh theo: “Thế tử không cho rằng ai cũng mong được
người thu nhận về làm một a hoàn là đủ đấy chứ?”.
Nàng
không đủ đẹp, càng không biết tính tình của hắn để hầu chuyện. Nói xong
câu đó Thanh Thu hất tay Vệ Minh rồi bỏ đi, mặt lãnh đạm đi được một
lúc, đột nhiên nàng không nghĩ ra mình phải đi đâu. Có lẽ nàng nên quay
về phòng, nhưng căn phòng đó là thủ đoạn tỏ ra ân sủng của hắn, nàng hà
tất phải quay về? Nghĩ vậy, nàng đứng trước tiền đình, nhìn đám lá khô
xơ xác bị mưa gió thổi tới nàng. Thanh Thu thầm nguyền rủa, thế tử gì
chứ, giống hệt tên giả dối Ninh tông chủ hôm nay, nam tử trên thế gian
này đều bạc tình!
Sau khi
Thanh Thu đi, Vệ Minh gọi tuỳ tùng đã theo nàng hôm nay tới, hỏi rõ hành tung buổi chiều của nàng, mới biết Thanh Thu đội mưa gió đi ra ngoài
thành, lòng bất giác tràn đầy nghi hoặc.
Tuỳ tùng đó đáp: “Thanh Thu cô nương và Khổng hàn lâm đến Vọng Giang đình, ở đấy đã có một người đợi sẵn. Chỉ là khoảng cách quá xa, nên chúng thuộc hạ
không nhìn rõ là ai.”
Vệ Minh
nghịch miếng ngọc bội ở thắt lưng, trở nên trầm tư. Mặc dù hắn không
thường xuyên ở trong phủ, nhưng chuyện lớn chuyện bé không có chuyện gì
giấu được hắn. Hôm qua khi Huống Linh Ngọc từ quận vương phủ về bèn cho
gọi Thanh Thu tới gặp, nghe nói biểu muội không làm khó gì nàng. Thực ra là chuyển lời thay Tống Củng, có điều Thanh Thu đã từ chối, không muốn
gặp Khổng Lương Niên nữa. Những chuyện này, Vệ Minh đều biết. Nhưng
người mà nàng gặp ở Vọng Giang đình hôm nay là ai, lại khiến nàng thay
đổi chủ ý đi theo Khổng Lương Niên, người này nhất định có vấn đề.
Hắn phải làm thế nào với Thanh Thu đây? Câu hỏi hôm nay của nàng, hắn không thể
trả lời ngay, giờ cũng chưa nghĩ xong. Hắn tuyệt đối không giống như
những gì nàng nghĩ, hắn chỉ trêu đùa nàng trong lúc nhàn rỗi. Nhưng cũng không phải tình sâu nghĩa nặng như hắn vẫn thể hiện, thời gian qua kiểu nữ tử nào Vệ Minh cũng đã từng gặp. Những chuyện trăng gió mây mưa hắn
cũng từng làm qua, sao dễ dàng dâng hiến trái tim mình chứ. Huống hồ,
hắn không còn trẻ nữa, cũng chẳng phải là một tiểu tử dễ rung động, đối
với tình cảm trong lòng, Vệ Minh biết cách khắc chế.
Thanh
Thu là nữ tử khiến hắn có chút vui vẻ, có chút thích thú. Có một điểm mà Vệ Minh không nói dối, đó là thức ăn nàng làm đã khiến hắn động lòng,
có lẽ đúng là có mùi vị của tương tư ở trong ấy. Nhưng Vệ Minh có phần
không chắc chắn, bản thân luôn cho rằng Thanh Thu không đơn giản giống
như nàng vẫn thể hiện. Mấy hôm trước tại sao nàng lại gặp trộm trong
phòng, có kẻ nào lẻn vào phòng nàng, thậm chí tiểu a hoàn trúng thuốc mê ngủ như chết, thật sự có kẻ nào đó đến vì Lục Ỷ?
Vệ Minh
nghĩ đến nửa đêm vẫn chưa ra phải làm thế nào với Thanh Thu, chỉ là
người của thế tử thì quả thật ấm ức cho nàng, lấy nàng làm chính thê lại có quá nhiều khó khăn. Trên đời này không có chuyện vẹn cả đôi đường,
với tính cách của nàng, có lẽ rất quan tâm đến việc này. Chỉ là chuyện
tương lai, không ai có thể nói chắc, hắn hà tất phải vội vàng quyết định ngay.
Vệ Minh
vừa khỏi thì Thanh Thu lại bất ngờ đổ bệnh, cũng là bị cảm phong hàn,
hơn nữa lại còn nghiêm trọng hơn thế tử. Ngay tối hôm đó nàng phát sốt,
sáng hôm sau đã không dậy nổi. Vệ Minh tâm trạng sảng khoái đi thăm
nàng, thấy nàng uể oải ủ rũ nằm trên giường bất giác cười ngất. Thật là
theo một cách khác, tình hình hôm qua của hai người giờ đã hoàn toàn đảo ngược, nàng nằm trên giường, hắn ngồi cạnh. Mấy ngày nay Vệ Minh định ở nhà nghỉ ngơi, nên ở lì trong phòng nàng không chịu đi, nói rằng mình
vẫn chưa khỏi khỏi, cùng nàng đồng bệnh tương liên. Thanh Thu tức giận
không được, xấu hổ không xong, đuổi hắn cũng không đi, mà làm mặt lạnh
lại chẳng được lâu, đành để mặc hắn.
Trong Tư Thu viên trồng rất nhiều cây quế, tháng Tám đúng mùa hoa quế, đứng từ
rất xa cũng ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào. Giờ đã cuối thu, hoa quế bắt
đầu rụng, rơi đầy đất, nhưng ở đây hương vẫn rất nồng.
Một bàn
tay nhỏ nhắn trắng như ngọc nhẹ nhàng ngắt mấy bông hoa quế, đặt vào
lòng bàn tay quan sát thật kỹ, dưới ánh mặt trời, màu trắng và màu vàng
điểm xuyết cho nhau thật nổi bật. Tuyết Chỉ nghiêng lòng bàn tay khiến
mấy bông hoa quế đó rơi xuống đất, nhìn những vũng nước nho nhỏ còn sót
lại trên con đường đá dần dần nhấn chìm chúng, nàng có chút thích thú.
Từ những toà viện xa xa vọng đến tiếng đàn sáo, còn cả tiếng các nử tử đang nô
đùa, thỉnh thoảng lại rộ lên cười lành lạnh, vang vọng khắp Tư Thu viên. Nơi này vốn rất yên tĩnh, nhưng vì hoàng đế Nam Vu muốn bày tỏ tình cảm với Ninh tông chủ của Bắc Vu phải rời xa quên nhà đến Nam Vu làm khách, nên đặc biệt đưa tới rất nhiều mỹ nhân Nam Vu biết đàn hát ca vũ, khiến nơi này không còn yên tĩnh nữa. Mới sáng sớm mà đã huyên náo như thế
khiến Tuyết Chỉ bất giác chau mày, thật không biết đám nữ tử này có gì
mà vui như thế.
Cũng có
thể họ đang ở độ tuổi thanh xuân, kẻ nào cũng ngây thơ không biết thời
gian càng trôi qua càng không có lợi cho họ. Đến toà viện này cả nửa năm rồi mà vẫn chưa được gặp mặt chủ nhân của Thiên phủ, thế mà họ lại vô
tư không để ý.
Tuyết
Chỉ ngẩn người nhìn về hướng ấy, không biết đám nữ tử đó có theo họ về
Bắc Vu không. Ninh Tư Bình tính tình lạnh lùng, bên cạnh chẳng dung nạp
bất kì nữ tử nào. Cứ để họ cười đi, cười thoả sức đi, sau này bị ném vào Tư Thu viên này không thể ra ngoài, phải ở đây sống cả đời, đến khi ấy
có bao nhiêu nước mắt cũng không đủ!
Hộ vệ mặt dài vẫn luôn theo sát bên nàng ta bỗng cử động, do dự nói: “Cô nương, có cần thuộc hạ đi…”.
Tuyết
Chi lạnh lùng nhìn về phía ấy một cái, khẽ đáp: “Không cần, sau cơn mưa
trời lại sáng, họ đều buồn quá lâu rồi, hà tất phải khiến người ta mất
hứng”.
Nàng đổi sang vẻ mặt dịu dàng hỏi: “Cung Hải, ngươi có biết hôm qua tông chủ đi đâu không?”.
Đây mới
là điều nàng ta quan tâm, hôm qua sau khi từ phủ thế tử về, Tuyết Chỉ
phát hiện rằng, không chỉ có mình nàng ta khi mưa to gió lớn nhưng không chịu ngồi yên trong nhà, mà còn có cả Ninh Tư Bình. Y cũng đã ra ngoài
nhưng không biết đi đâu, xem ra trận mưa to thế này cũng không ngăn được hai người, nhưng y đi đâu?
Cung Hải do dự: “Việc này… Thuộc hạ theo cô nương ra ngoài, tông chủ đi đâu làm sao thuộc hạ biết được?”.
Tuyết
Chi cắn môi, trong lòng có chút căm hận, Cung Hải là cận vệ của Ninh Tư
Bình, với địa vị của hắn, muốn biết Ninh tông chủ đi đâu là việc rất đơn giản. Nhưng khi nàng ta hỏi, hắn lại nói không biết, kì thực là không
muốn nói thì đúng hơn. Không ngờ Cung Hải lại trung thành như thế, đi
theo Tuyết Chỉ cũng gần hai năm rồi, nhưng vẫn kiên quyết giữ đúng bổn
phận của mình.
Đúng lúc này Ninh Tư Bình đi tới, thấy nàng ta cũng chỉ khẽ gật đầu. Giữa họ
trước nay vẫn vậy, nếu Tuyết Chỉ không nói gì thì y cũng sẽ không nói
gì. Nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng rất vui, nên y đột nhiên mở miệng nói
trước, “Cuối cùng thì cũng tạnh mưa rồi”.
Dường
như trong giọng nói có chút nuối tiếc, câu nói không đầu không đuôi ấy
khiến Tuyết Chỉ chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Nàng ta đành khách
sáo nói: “Hôm qua mưa to, chàng vẫn ổn chứ? Nửa đêm có ho không?”.
Họ là vị hôn phu, vị hôn thê của nhau, cùng ở một nơi là chuyện rất kỳ quặc.
Trong nhà Tuyết Chỉ cha mẹ vẫn còn, nhưng con gái đi xa đã lâu, lần này
quay về, càng không thể nói được nàng ta, Tuyết Chỉ muốn thế nào, chẳng
ai quản được.
“Phiền nàng lo lắng, ta…”
Ninh Tư
Bình còn chưa nói hết thì sự huyên náo phía bên kia bỗng ồn ào hẳn lên.
Đám vũ nữ ở đó không chịu được cô đơn, có mấy đứa nha đầu ăn mặc sặc sỡ
thò đầu ra khỏi Nguyệt Nha môn bắt chuyện với hộ vệ, nói cười ha ha.
Tuyết Chỉ cúi đầu không nói gì, Ninh Tư Bình thích yên tĩnh, những nữ tử này dù bị phạt cũng đáng đời lắm, chỉ trách họ xui xẻo mà thôi.
Ai ngờ
Ninh Tư Bình từ xa nghe thấy những nữ tử đó lao xao nói giọng Nam Vu,
nét mặt lại thoáng như cười, quay đầu hỏi Tuyết Chi: “Nàng còn nhớ có
lần ta tới cầm viện, những cô nương học đàn đó cũng giống như họ, muốn
ra ngoài chơi nhưng không dám, thò đầu ra nhìn ta. Ngũ Liễu tiên sinh
quản giáo rất nghiêm, khi ấy Thanh Thu…”
Lúc đó
Tuyết Chỉ mới mười hai, Thanh Thu cũng chỉ mới mười ba, từ khi hai người cùng học đàn, tình cảm rất thân thiết, đi đâu cũng như hình với bóng.
Tình bằng hữu của nữ tử một khi đã sâu đậm thì rất gắn bó, Thanh Thu
suýt chút nữa còn bỏ rơi thờ ơ với Cao Hoằng Bình. Sau này thì trở thành nhóm ba người. Họ đều nhớ đến chuyện cũ thời ấy, có chút vui vẻ nhưng
cũng có chút thất vọng, Ninh Tư Bình nhớ lại thời mà y chưa biết gì về
thân phận thực sự của mình, những ngày vui vẻ sống bên Thanh Thu.
Tuyết
Chỉ lại nghĩ đến những chuyện vui buồn đã xảy ra trong mười năm qua. Từ
sau khi về Việt Đô, nàng ta chỉ thấy sợ, sợ y sẽ thay lòng, khó khăn lắm mới đi được cùng y tới ngày hôm nay, liệu chuyến về Việt Đô này mọi
việc có thay đổi hay không? Nàng ta có dự cảm hạnh phúc vừa nắm trong
tay sẽ lại biến mất.
Về Việt
Đô là sự sắp xếp của y, chỉ một câu “Cũng phải về một chuyến, chi bằng
ta về Việt Đô đón nàng” đã khiến Tuyết Chỉ cam tâm tình nguyện gạt bỏ
mọi lo lắng. Nàng ta đã quay về cố quốc, nơi mà bản thân không bao giờ
còn muốn đặt chân lên nữa, đợi y đưa người tới đón. Chỉ là sự việc phát
triển không theo ý Tuyết Chỉ, Nam Vu dường như không chỉ là cố quốc của
y, mà còn có một ma lực khác hấp dẫn khiến Ninh Tư Bình không thể rời
đi.
Tuyết Chỉ hận tất cả, hận nơi này, vì nơi này có người nàng ta không bao giờ muốn gặp.
Nàng ta
mấp máy môi, sớm muốn hỏi y rằng quay lại có phải vì muốn đón Thanh Thu
không, nhưng lại không muốn nhắc đến cái tên này giữa hai người. Trước
kia y ở Bắc Vu cách nơi đây mười vạn tám ngàn dặm, không gặp được Thanh
Thu, giờ y quay lại có phải vì nàng ấy?
Có lẽ
không phải, Ninh Tư Bình đã không còn là thiếu niên đa tình hay cười
trước kia nữa, mà là một người cực kỳ vô tình lạnh lùng. Nam tử coi
chính sự làm trọng, không thể vì một nữ tử mà khiến mình lâm vào nguy
hiểm. Vấn đề này dằn vặt trong lòng đã lâu, nung nấu sắp nát, nát trong
tim Tuyết Chỉ rồi. Giờ y nhắc đến, vậy thì y đã không còn để tâm nữa,
hay vẫn chưa từng từ bỏ?
Nhưng
lời lên tới miệng nàng ta lại thành: “Nhìn họ thiếp cũng thấy mình trẻ
ra mấy tuổi. Không khí phương Nam đúng là rất có lợi, thích hợp cho
chàng dưỡng bệnh, không biết chúng ta còn ở lại đây bao lâu nữa?”.
Nàng ta
cố ý né tránh không nhắc đến hai chữ Thanh Thu, sợ khơi gợi tình ý Ninh
Tư Bình, thực ra tuổi xuân của đám nữ tử ấy, Tuyết Chỉ chẳng ngưỡng mộ
chút nào. Mười năm tuổi xuân của nàng ta, tất cả đều hiến dâng cho y, đã dành để tương tư rồi.
Giờ thân phận của Tuyết Chỉ mới khiến người khác phải ngưỡng mộ, không phải nàng ta tự kiêu, nhưng ngay cả đến Thanh Thu, Thanh Thu mà y không bao giờ
quên được, chẳng qua cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi. Bây giờ nàng ta
chỉ mong sớm trở về Bắc Vu, tất cả mọi người đều biết, y đến Nam Vu là
để đón Tuyết Chỉ, quay trở về làm lễ thành thân.
Ninh Tư
Bình không nhắc đến ngày về, mà lại nhìn cây quế khắp vườn, đột nhiên
nói: “Khi hoa quế rụng hết, chính là sinh thần của Thanh Thu, chớp mắt
đã đến rồi”.
Thì ra, hôn sự của họ không quan trọng bằng sinh thần của Thanh Thu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT