Ba ngày sau, giữa trưa mặt trời vô cùng chói
mắt, gió mát mang mùa xuân tới, ở cửa tiêu vương phủ, một chiếc xe ngựa
hoa lệ đỗ ở đó, hai con tuấn mã bất an gõ gõ chân dưới đất, Tô Khả Nhi
đi ra ngoài cửa, một người tuấn nhã cao lớn đứng sau cửa, không ra ngoài tiễn. Tô Khả Nhi quay đầu lại, mắt lướt qua quản gia, cười: “Quản gia,
tôi đi rồi, khi nào rảnh sẽ đến thăm ông.”
“Được, Tô cô nương đi
đường cẩn thận.” Quản gia cười, trong lòng thầm thở dài, đã khuyên bảo
nhiều như vậy, nhưng Tô cô nương vẫn kiên quyết đi, ông ta cũng không
thể giữ lại. Tô Khả Nhi gật gật đầu, nhìn sang người đàn ông kia thì
chạm phải ánh mắt kia, cô không dám đối diện với khuôn mặt anh ta, nói
khẽ: ‘Tôi đi rồi, mấy ngày vừa qua cảm ơn huynh đã chiếu cố, tạm biệt.”
Nói xong, cô bước lên xe ngựa.
Gió thổi khẽ bay làn váy của cô,
tung bay về phía sau, giống như tiếng động muốn giữ nàng lại, vài sợi
tóc bị gió thổi bay, giữa trán tóc hơi rối loạn, lúc cô lên xe ngựa,
không hiểu sao quay lại nhìn đằng sau, người đứng giữa đại môn kia, cao
lớn như tùng, mái hiên của đại môn đã che đi đôi mắt thâm thúy của anh
ta, chỉ biết anh ta nhìn mình, biểu hiện trên mặt không thể đoán ra.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút thất vọng, một sự thất vọng khó tả, biết rõ
anh ta thích mình, nhưng lúc mình đi anh ta lại không nói một câu, một
câu giữ lại cũng không nói, nói thật lòng, cô cảm thấy có chút thất
vọng. Cô bặm môi vén rèm đi vào trong xe ngựa, đem tất cả những cảm xúc
vứt bỏ bên ngoài rèm xe ngựa, cô nói: “Đi thôi.”
Phu xe lập tức cho xe chạy, còn ở bên cạnh, bốn thị vệ chậm rãi đi theo, âm thầm bảo vệ.
Dõi theo xe ngựa xa dần, Tiêu Thương rất muốn giữ nàng lại, nhưng hiện giờ, người đã biến mất trước mắt mình, quản gia nhìn khuôn mặt đau khổ của
hắn, cất tiếng: “Vương gia, hay là chuẩn bị xe ngựa đuổi theo đưa nàng
trở về.”
Đuổi theo đưa nàng trở về? Hắn muốn, rất muốn, nhưng
người cao ngạo như hắn không thể tiếp nhận sự cự tuyệt, nếu Tô Khả Nhi
còn tiếp tục cự tuyệt hắn? Bởi vì trong lòng hắn, rõ ràng nàng sẽ không
vì hắn mà ở lại, đối với nàng mà nói, hắn là người đáng hận, đáng giận,
hắn phất tay, trầm giọng nói: “Không cần.”
Tô Khả Nhi ngồi dựa
trong xe ngựa, trong đầu cô hỗn loạn, nghĩ ngợi lung tung, Tiêu Thương
có đuổi theo giữ cô lại không, nhưng cô oán hận cự tuyệt anh ta mà đi
như vậy, chắc là không có đâu, anh ta không hề đuổi theo, cô cắn môi,
xem ra mình nghĩ quá nhiều rồi.
Dù sao cũng là du ngoạn, cô vén
rèm nhìn một cửa hàng bán y phục liền cho xe ngựa dừng lại, cô đi vào,
lát sau đi ra với thân nam trang, nếu đã xuất hành, vẫn là giả trang
thành đàn ông thì có vẻ an toàn hơn. Nếu không, một cô gái đi ra ngoài,
nhất định sẽ có không ít phiền toái.
Xe ngựa bình an ra đến cửa
thành, phu xe dựa vào lệnh bài của tiêu vương phủ nên thuận lời ra khỏi
thành, phía sau bốn thị vệ vẫn âm thầm đi theo.
Chuyến đi này của cô đến Giang Nam đã được mười ngày rồi, trong mười ngày này không xảy
ra chuyện gì, thời tiết này đi ngắm cảnh vùng Giang Nam đúng là rất hợp
lý, phong cảnh trên đường đi cũng đủ cho cô ngắm, mãi khi đến Giang Nam, cô bắt đầu dự tính sẽ sống ở đây, lập tức lựa chọn một căn nhà không có ai, sau đó quét dọn sạch sẽ, sau đó sẽ mướn hai nha hoàn làm bạn, bắt
đầu một cuộc sống mới.
Còn trong mười ngày này, Tiêu vương phủ ở
kinh thành cũng yên lặng rất nhiều, Tiêu Thương suốt ngày trong thư
phòng, ngoại trừ đến bữa ra, không có ai dám đến quấy rầy hắn, chỉ thỉnh thoảng có hạ nhân đi vào đưa rượu cho hắn. Hạ nhân đoán, Vương gia
thường xuyên uống rượu.
Ở phía Nam xa xôi, lúc này tướng sĩ đang
chúc mừng thắng lợi, trong trướng, vĩnh viễn có một người thân trắng
tuyết ngồi ở vị trí trọng yếu, khóe môi cười thản nhiên, ánh mắt trong
sáng, cao thượng tao nhã.
Lúc này, các tướng sĩ bắt đầu đàm luận
việc cưới vở, trong đó, một người to gan hướng về người nam tử tuấn dật
cười nói: “Mạc tướng quân, khi nào thì cho chúng ta uống rượu mừng của
ngươi vậy?”
“Chỉ sợ làm các vị thất vọng rồi, Mạc phủ tạm thời
chưa tính cưới vợ.” Nam tử cười trả lời, chỉ là, chén duyên chưa chạm
đến môi, hàng mi dài không che giấu được nỗi đau khổ, ly rượu vừa uống
trở nên chua xót.
“Mạc tướng quân là ai chứ, người có thể xứng
với tướng quân nhất định là tuyệt thế mỹ nữ, tiểu thư bình thường sẽ
không hợp mắt tướng quân của chúng ta đâu.”
“Đúng vậy. Nếu nhà ai có tuyệt sắc mỹ nữ, nhất định phải giới thiệu cho tướng quân, nào, uống.”
Mọi người mỗi người một câu, còn lúc này, Mạc Dạ Ly đứng lên đi ra khỏi
trướng, gió thổi bay trường bào phần phật nhìn cảnh đêm vô biên, hắn khẽ hỏi, Khả Nhi, muội bây giờ ra sao?
Thì ra, nỗi đau tình cảm tận
xương cốt, cuối cùng chỉ là một câu thăm hỏi ân cần trong lòng, là bi,
là đau, hay là bất đắc dĩ? Tình cảm làm cho người ta thống khổ, cũng làm cho người ta kiên cường. Mạc Dạ Ly nhìn hoàng triều phía chân trời, hắn biết, chỉ cần hắn bảo vệ biên giới này an toàn, là bảo vệ được nữ nhân
hắn yêu, hắn sẽ vĩnh viễn bảo hộ nàng.
Trong chùa miếu phía bắc
kinh thành, mười mấy hắc y nhân tụ lại một chỗ, trên mặt đều lộ sát ý,
trong đó, có một nam tử có vết sẹo dài ở giữa mặt, kép dài từ trán tới
khóe miệng, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn đám hắc y nhân, trầm giọng nói: “Trịnh phủ từng đối với các ngươi không tệ, cha ta bị giết, Trịnh gia
ta bị giết, giờ là lúc các ngươi báo ân, bất luận dùng thủ đoạn gì, cũng phải lấy đầu Tiêu Thương, tế cha ta linh thiêng trên trời, vì Trịnh phủ giết người báo thù.”
Hắc y nhân vừa nói xong, một tên hung hăng kêu lên: ‘Đúng, giết Tiêu Thương, báo thù cho lão gia chúng ta.”
“Giết Tiêu Thương, thay trời hành đạo.”
“Được, lần này giết hắn, cứ theo kế hoạch mà làm, tên này thủ đoạn ngoan độc,
không dễ đối phó, lần này kế hoạch của chúng ta, chỉ được thành công,
không được thất bại.’
Ánh lửa chiếu vào vết chém trên mặt người nói chuyện càng tăng thêm huyết sát ý, ánh mắt kia khiến người khác sợ hãi.
Xuân về hoa nở, phong cảnh Giang Nam có thể nói nhất tuyệt, còn lúc này, rất nhiều người thích ngồi trên thuyền hoa trên hồ, cảm thụ được nước trong suốt, trời xanh thẳm, lúc này, bên trong một chiếc thuyền hoa, một nữ
tử áo xanh ngẩn ngơ ngồi trên đầu thuyền, nhìn cảnh sắc xa xa, nước trời một màu xanh thẳm, còn người thì cô đơn, cô thở dài, nếu lúc này có ai
đó ở bên cạnh thật tốt, cô bất chợt nhớ đến Tiêu Thương, nghĩ đến người
đàn ông này, cô cảm thấy buồn cười chính mình, làm sao có thể nghĩ đến
anh ta chứ?
Lúc này cô đang thanh minh tình cảm của mình, có đôi
khi, chấp nhất tình cảm từng làm mình đau khổ, mỗi người đều có một lựa
chọn, không ai có thể can dự vào, giống như Mạc Dạ ly chọn Tề Tú Viện,
còn cô lựa chọn ra đi.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền hoa chậm
rãi đền gần thuyền Tô Khả Nhi, nghe trong thuyền hoa có tiếng cô gái
cười lảnh lót, một cô gái trong trang phục đỏ thắm đi ra đưa tay vục
nước dưới hồ, tiếp theo, cô gái đó cúi hẳn người xuống, một thiếu niên
từ bên trong lao ra, kéo hồng y nữ tử, dặn dò: ‘Làm như vậy rất nguy
hiểm.”
“Nhưng, ta muốn chạm vào nước, nước ở hồ rất ấm.” Hồng y nữ tử nói.
Thiếu niên sủng nịnh chỉ tay vào trán nàng, cười nói: “Ngốc ạ, hồ nước này
vẫn lạnh, đi thôi. Bên ngoài gió lớn, đừng để cảm lạnh.”
“Nhưng ta muốn nhìn phong cảnh một chút.” Hồng y nữ tử cắn môi yêu cầu.
Thiếu niên gật đầu, đưa tay ôm cô gái vào lòng, dùng mình để chắn gió thay
nàng, hồng y nữ tử cảm nhận được sự dịu dàng của thiếu niên, vẻ mặt lập
tức thẹn thùng, lại tỏ ra rất vui, trên mặt tràn đầy hạnh phúc ngọt
ngào.
Hình ảnh này quả thật đả kích Tô Khả Nhi đang cô đơn, ai có thể nhìn thấy uyên ương hí thủy, tâm lặng như nước được chứ? Ai có thể
thấy chim liền cánh, lại không hề bận tâm?
Đôi nam nữ trước mặt cô thân mật, cô thì lại cô đơn chiếc bóng, y phục đơn bạc, cảm giác thật lạnh.
Trở vào thuyền hoa, cô bắt đầu hưởng thụ trà, có đôi khi, pha một ấm trà
cũng là một sự khoái lạc, cảm nhận được vị trà trên miệng, cũng là một
sự hưởng thụ.
Ở Giang Nam đã ba bốn ngày, tâm trạng của cô rất
bình lặng, thỉnh thoảng đi trên đường nhìn những du khách giống như
mình, nhìn đi nhìn lại, muốn hình muôn vẻ dáng người, lại không liên
quan tới mình.
Khó khăn nhất chính là buổi tối, ăn xong bữa tối,
nằm trên giường lại không thể ngủ ngon, gió thổi bên ngoài cửa sổ làm cỏ cây lay động khiến cô tỉnh giấc, nơi này không an toàn như trong tiêu
vương phủ, làm cô ngủ không yên.
Tiếp một ngày nữa là ngày thứ
năm ở Giang Nam rồi, Tô Khả Nhi lặng lẽ du sơn ngoạn thủy qua từng ngày, chỉ là thiếu một người đồng hành, một người để nói chuyện, nếu không,
bất kể là du đào nguyên hay du hồ, qua nhiều nơi ngay cả một người nói
chuyện cũng không có, luôn cảm thấy cô đơn.
Tuy nhiên, mặc dù Tô
Khả Nhi đac có cảm giác này, lại không biết tìm bạn ở đây, ít nhất cô
muốn kết giao với một văn nhân nhã khách, cùng nhau đàm luận chuyện nhân sinh.
Lại nói đến, thuyền hoa về gần bờ, Tô Khả Nhi xuống
thuyền, thấy quán trà lâu đối diện rất náo nhiệt, liền đi vào, trong
quán trà lâu chật ních, tiểu nhị chạy đôn chạy đáo, thấy Tô Khả Nhi đến, lập tức cười nói: “Cô nương, uống trà sao?”
“Đúng vậy, có thể giúp tôi một chỗ ngồi không?” Tô Khả Nhi cười hỏi.
Tô Khả Nhi có chút thất vọng, xoay người định đi, đúng lúc này, một nam tử thanh tú mở miệng nói: “Nếu cô nương không chê có thể ngồi cùng tiêu
sinh.
Tô KHả Nhi quay sang người đó, là một bạch diện thư sinh,
đang ôn hòa hướng về cô mỉm cười, tiểu nhị vội gật đầu nói: ‘Cô nương,
đây là lão sư ở Giang nam chúng ta, ngươi có thể ngồi cùng bàn với hắn.”
“Huynh là lão sư?” Tô Khả Nhi hỏi, nhận ra trên người thanh niên này tỏa ra đậm chất văn học.
“Chỉa là dạy học mà thôi, ta tên là Lý Văn Hiên.” Người thanh niên cười.
Tô Khả Nhi ngồi xuống, quen được một người bạn, Lý Văn Hiên là một lão sư
nổi danh ở Giang Nam, sau vài ngày nữa, Tô Khả Nhi thường cùng anh ta du ngoạn, sự hiểu biết của Tô Khả Nhi cũng khiến anh ta ngạc nhiên, rất
nhanh đã trở thành bạn tốt của Tô Khả Nhi. Lý Văn Hiên là một người
khiêm tốn, nói chuyện ôn hòa, lại hiểu biết, Tô Khả Nhi cũng học được ở
anh ta rất nhiều điều.
Chỉ là, Tô Khả Nhi kết bằng hữu với nam
nhân, sau năm ngày truyền đến tai Tiêu Thương ở kinh thành, nghe thị vệ
bẩm báo Tô Khả Nhi thường cùng với Lý Văn Hiên du ngoạn cùng nhau.
Tin tức này làm Tiêu Thương chấn động, tức giận không thôi, trên trán gân
xanh đã nổi, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng khiến người khác sợ hãi,
hắn đấm một quyền lên bàn, nữ nhân này, không chịu cô độc sao? Chẳng lẽ
không có nam nhân thì nàng không sống nổi? Tiêu Thương quả thật chỉ hận
không thể bay thẳng tới Giang Nam ngay lập tức, sau đó, Tiêu Thương
quyết định đi Giang Nam .
Lại không biết, chuyến đi này của Tiêu
Thương suýt chút nữa mất tính mạng, nửa đường hắn dẫn theo năm thị vệ
thì bị một đám hắc y nhân tập kích, trải qua một trận sinh tử, hắc y
nhân một nửa thương vong, còn lại thì bỏ trốn, trong đó huyết mạch duy
nhất của Trịnh gia bị giết, chỉ còn lại tên hắc y nhân thủ lĩnh không
còn tâm đâu mà chiến đấu, tất cả đều chạy hết.
Trận chiến này
thương vọng thảm trọng, Tiêu Thương bị thương trên vai, thị vệ chỉ còn
lại hai người, nhưng biết rõ có người ngầm sát hại mình, Tiêu Thương vẫn đi Giang Nam .
Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi, sáng sớm Tô Khả
Nhi ra ngoài mua điểm tâm, vừa cắn quả lê vừa lẩm nhẩm hát, vửa mới
xuống cầu thang, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, cô nhíu mày,
tưởng nha hoàn mua đồ ăn đã quay về, cô kêu: ‘Đến đây.” Sau đó chạy
nhanh tới mở cửa, nhưng, sau cánh cửa là người đàn ông trên người đầy
máu, trái lê trong tay rơi xuống, cô không thể nào dự đoán được người đó là Tiêu Thương.
“Sao lại là huynh?” Tô Khả Nhi kêu lên.
Một thị vệ nói: ‘Tiêu Vương gia vốn định đến Giang Nam thăm Tô cô nương,
không ngờ nửa đường bị kẻ địch tập kích bị trọng thương, suốt đêm chạy
tới Giang Nam .”
“Huynh…” Tô Khả Nhi không thể tin được, nhìn người đàn ông nay, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên làm gì bây giờ.
Tiêu Thương nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt tái nhợt tuấn tú liền tràn
ngập sự vui vẻ, mang theo sự mệt mỏi, thấy nàng cảm giác thật tốt, ý chí cứng rắn chống đỡ mấy ngày qua đã mơ hồ, mắt nhắm lại, hắn ngất xỉu
dưới chân nàng. Tô Khả Nhi thấy Tiêu Thương ngã xuống, sợ tới mức vội
đưa tay ra đỡ, thị vệ cũng bước đến hỗ trợ, cảm nhận được cơ thể lạnh
lẽo kia, tim cô đậm mạnh, cố che giấu sự lo lắng trong lòng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT