Mùa đông đã qua, giờ đã là thời tiết tháng ba, gió xuân mang hơi nóng tới, khiến cho tinh thần con người ta thấy hứng thú, giờ là mùa xuân, đạp thanh là lựa chọn tốt nhất, trải qua một mùa đông giá rét, rất nhiều du khách đều ra ngoài dạo, còn Tô Khả Nhi thấy thời tiết ấm áp, cũng bắt đầu có kế hoạch rời khỏi Vương phủ.

Cô chuẩn bị một chút ngân lượng cùng vài bộ y phục, dự định ba ngày sau khởi hành. Cô định sẽ đi Giang Nam, kinh thành là nơi thương tâm, cô không muốn cứ ở mãi dây, cũng không thể ở được, nhưng nếu đi, phải tỏ ra lịch sự, hoặc là phải bắt chuyện với chủ nhân ở tiêu vương phủ này, cho nên, cô lựa chọn tối nay sẽ nói.

Bữa tối truyền tới thật sớm, Tô Khả Nhi một mình đi vào đại sảnh, thấy Tiêu Thương đã an vị, cô đã quen ăn cơm với anh ta, có đôi khi, hai người còn nói chuyện phiếm vài câu, cô còn nhấm nháp đồ ăn, người với người sao lại có thể không nói chuyện cơ chứ? Cô đối với Tiêu Thương đã lặng lẽ có chút thay đổi, lời nói đêm hôm đó, đều là những lời trong lòng anh ta nói. Nếu có thể đổi lại nụ cười thật lòng của cô, cũng thật khó, tuy rằng trong lòng cô không chút cảm động, nhưng ít ra cô đã biết tha thứ, sẽ không vì vậy mà yêu anh ta, nhưng tuyệt đối không còn chán ghét anh ta.

Lần này chuyện hoàng cung, cô cũng hiểu không đơn giản như vậy, nhất định là có bí mật gì mà cô không biết, nhưng, lần này cô đã quyết định rời đi, tất cả đều quên đi, cô sẽ không bao giờ truy cứu nữa, con người làm sao gánh được nhiều chuyện như vậy? Rất mệt đó! Lúc phải buông tay thì buông tay, giống như buông tay người đàn ông kia, không phải là không thương tâm, không phải là không quá khó, mà là lựa chọn để anh hạnh phúc.

Thấy Tô Khả Nhi đi vào, thời tiết khá lạnh nhưng vẫn mặc chỉ hai chiếc áo đơn bạc, theo bản năng Tiêu Thương nhíu mày, trầm giọng nói: “Sao lại mặc ít vậy?”

“Tôi không lạnh.” Tô Khả Nhi đáp một tiếng, ngồi đối diện với Tiêu Thương.

“Tiểu Hoàn, đi lấy cho nàng áo choàng lại đây.” Tiêu Thương không để ý tới lời nói Tô Khả Nhi mà căn dặn Tiêu Hoàn làm việc.

Tuy rằng Tô Khả Nhi cảm thấy anh ta quá mức bá đạo, nhưng, xem ra cũng là anh ta quan tâm đến cô, cô cũng không lên tiếng, uống một ngụm trà nóng, mở miệng: “Tôi muốn ba ngày sau rời khỏi Tiêu vương phủ.”

Những lời này làm cho Tiêu Thương kinh ngạc, có một tia dồn dập, lo âu, hắn hỏi khẽ: ‘Ngươi định đi đâu?” Biết rõ nàng sẽ rời đi, nhưng khi nghe nàng nói ra, hắn vẫn cảm giác trong lòng thống khổ, nhưng hiện giờ hắn không thể lại bá đạo cấm nàng, càng không có tư cách giữ nàng lại.

“Tôi sẽ đi Giang Nam .” Tô Khả Nhi nhìn sợi tóc trước ngực, bình tĩnh lên tiếng.

“Giang Nam là nơi rất hay, nếu muốn đến đó giải sầu, hãy đi đi.” Tiêu Thương cố gắng không thể hiện ý nghĩ muốn giữ nàng lại trong lời nói, hắn lên tiếng để nàng đi, để cho nàng có được tự do.

Nghe Tiêu Thương nói vậy, Tô Khả Nhi kinh ngạc, xem ra sự thay đổi của Tiêu Thương đối với cô không chỉ đối là thái độ, mà còn cả hành vi cử chỉ. Nhớ lại lúc trước anh ta bá đạo cầm chừng mình, hiện giờ lại nghe anh ta đáp ứng mình, cô cảm thấy có chút không quen, cô cười cười: ‘Đúng vậy, tôi muốn đến ở một địa phương nhỏ bé thuộc Giang Nam .”

“Giang Nam thời tiết thấp hơn, khi đi nhớ mang theo nhiều quần áo, chú ý an toàn.” Miệng phun ra những lời nói như này, nhưng tay cầm ly rượu thì nắm rất chặt.

“Tô cô nương, ngươi đi một mình e là không an toàn, nếu không để vương gia đưa ngươi đi.” Quản gia xen vào.

Tô Khả Nhi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Tiêu Thương thâm u nhìn mình, trong ánh mắt rất thâm trầm, là nơi cất giấu nội tâm khiến cô sợ hãi đối diện, cô bối rối rời ánh mắt ra chỗ khác, vội đáp: ‘Không cần, tôi sẽ đi một mình.”

“Nhưng, một nữ tử ra ngoài sẽ luôn gặp phiền toái.” Quản gia khuyên bảo.

Tiêu Thương lại chẳng nói gì, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên nhìn Tô Khả Nhi, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn cũng nguyện ý đưa nàng đi, chăm sóc nàng, nhưng nàng lại cự tuyệt, làm lời nói trong cổ họng hắn nghẹn không thốt ra được.

“Tôi nghĩ không cần, Vương gia công vụ bận rộn, sợ không đi được. Tôi muốn một mình đi.” Tô Khả Nhi cũng ý thức được nguy hiểm, nhưng, nguy hiểm không thể mong muốn lại đang ngay trước mặt, cô càng thêm sợ hãi đối diện với người đàn ông này, muốn nói thật sự có thể bỏ qua, lại không có khả năng, dù sao đêm hôm đó, anh ta đã gây tổn thương cho cô không dễ dàng quên đi được, hơn nữa, nhớ lại đêm hôm đó, cô còn có thể mặt đỏ tới tận mang tai, rất khó khăn để nhớ lại, tin rằng lần đầu tiên của người phụ nữ, đều rất khó quên.

“Ta sẽ sắp xếp cho hai người võ công cao cường cùng ngươi đi Giang.” Tiêu Thương buông một câu rồi bỏ đi, rõ ràng đối với việc cự tuyệt của Tô Khả Nhi, hắn có vẻ không giận.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Tô Khả Nhi cùng quản gia, cô cũng không có khẩu vị để ăn, đang định đứng lên để đi thì quản gia nói: ‘Tô cô nương, ở Tiêu vương phủ rất tốt, sao lại đi?”

“Quản gia, có một số việc ông không hiểu đâu.” Cô lắc lắc đầu.

“Ngươi sợ ở kinh thành đầy đau thương đúng không?” Quản gia thở dài.

Tô Khả Nhi không nói gì, chỉ là nhìn ánh nến trước mắt, nhớ vẻ mặt thất vọng lúc đi của Tiêu Thương, lòng người đều là thịt, không ai có thể có ý chí sắt đá, cô cũng không phải là người tuyệt tình hận anh ta đến thấu xương, cô chỉ không muốn nhìn người đàn ông này, bởi vì mỗi lần nhìn anh ta, cô lại nhớ tới đêm đó, cô nằm dưới cơ thể anh ta rên rỉ, người ta nói nam nữ ân ái là một điều đẹp đẽ, nhưng đêm đó là do anh ta dùng thủ đoạn, đương nhiên cô cũng nhấm nháp được sự hoan ái đó, chỉ là cô ý thức được sự thô bạo của anh ta, thì cô đương nhiên hận.

“Haizz, ngươi đi rồi, Vương gia sẽ rất thương tâm.” Quản gia muốn nói tình cảm của Tiêu Thương đối với Tô Khả Nhi, ông ta là người đứng ngoài, nên nhìn ra được Tiêu Thương rất muốn đưa Tô Khả Nhi đi Giang Nam, chỉ là ngại thân phận Vương gia không thể mở miệng ra mà thôi. Vương gia dù sao cũng là Vương gia, thân phận của hắn cùng tự tôn là cao ngạo, phải biết rằng, vì Tô Khả Nhi, hắn đã làm rất nhiều chuyện, chỉ là, vì sao Tô Khả Nhi không hiểu nỗi khổ tâm của Vương gia?

“Quản gia, ông nói vậy là ý gì?” Cô biết ý tứ trong lời nói của ông ta nhưng giả bộ không biết.

“Tô cô nương, ngươi vẫn giận Vương gia sao?” Quản gia dò hỏi.

Tô Khả Nhi cắn môi dưới, cười khẽ: ‘Hận đã không còn quan trọng nữa, chuyện trước kia tôi đã quên rồi.”

“Tâm sự Vương gia chính là che giấu quá sâu, Tô cô nương, có lẽ trong mắt ngươi, Vương gia là một người xấu, nhưng, ngươi hãy hiểu, hắn vì cứu ngươi, thậm chí ngay cả quyền lực cũng trao ra một nửa, nếu ngươi còn ghi hận hắn, Vương gia nhất định sẽ rất đau khổ.”

Tô Khả Nhi căn bản không dùng tâm tư để nghe, nhưng những lời của quản gia đã chạm tới nội tâm của cô, cô kinh ngạc mở to mắt: ‘Cái gì? Trao ra một nửa quyền lực?”

“Tô cô nương không biết đó thôi, chính là ngày ngươi bị Hoàng thượng triệu vào cung, ngày đó, Hoàng thượng muốn lợi dụng ngươi uy hiếp Vương gia, muốn hắn giao ra một nửa binh quyền để cho thái tử đăng vị, ngươi biết không, lúc biết ngươi bị Hoàng thượng đưa đi, trong lòng hắn biết bao lo lắng, lập tức tiến cung để bảo vệ tính mạng của ngươi, đồng thời cũng trao ra một nửa quyền lực trong tay, chỉ vì sự an toàn của ngươi.” Quản gia đem chuyện giấu ở trong lòng ra nói hết cho Tô Khả Nhi, nếu không nói ra, cho dù Tô Khả Nhi đi rồi, cũng không biết Tiêu Thương làm nhiều chuyện cho nàng như vậy.

“Thì ra là vậy?” Trong lòng cô khiếp sợ. Mình bị hoàng thượng dùng như một con cờ để uy hiếp Tiêu Thương? Còn anh ta vì mình mà cam nguyện bỏ một nửa quyền lực? Điều này sao có thể? Tuy rằng cô biết ngày đó chuyện không đơn giản như vậy, nhưng khi nghe được chân tướng, cô vẫn kinh ngạc, điều này sao có thể? Điều này sao có khả năng, Tiêu Thương sao có thể vì cô mà làm chuyện đó được?

Đáy lòng cô cực lực phủ nhận, nhưng nét mặt của quản gia kia không giống như đang lừa cô. Cô đột nhiên cảm thấy rất mâu thuẫn, quản gia càng nói càng có lực, nói tiếp: “Tô cô nương, ngươi ngẫm lại Vương gia đã từng làm những gì cho ngươi đi. Thật ra ngoài mặt hắn không nói gì, nhưng không thể phủ nhận, Vương gia thích ngươi, thích ngươi từ rất lâu rồi. Khi ngươi thích Mạc Tướng quân. Vương gia rất đau khổ, thường xuyên bị mất ngủ, nhiều lần, ta đi ngang qua phòng hắn thấy hắn một mình ngồi trong phòng, ta biết, là vì hắn nhớ ngươi. Vương gia thiên kim chi khu, lại hai lần vì ngươi mà bị thương, người không biết, lúc ngươi vào mạc phủ ở, hắn chưa từng vui vẻ, bao nhiêu áp lực đều che giấu, hắn không muốn cho người khác thấy sự đau khổ của mình. Thật ra Vương gia chưa từng chạm vào Tề cô nương, là vì hắn yêu ngươi, ngày đó, hắn biết được ngươi thích Mạc tướng quân, giận giữ đem ngươi gả cho Lưu Nghĩa, nhưng nửa đường lại ngăn kiệu hoa lại, là vì căn bản hắn không muốn gả ngươi đi, bởi vì hắn…Nếu có một ngày ngươi có thể tha thứ cho hắn…”

Tô Khả Nhi càng nghe càng đau khổ, càng nghe càng sợ hãi, cuối cùng cô không chịu nổi, thì thầm ngăn cản: ‘Quản gia, ông đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.’

“Tô cô cương, lão phu nói cho ngươi biết, cũng không phải muốn ngươi nhận Vương gia, lão phủ chỉ muốn ngươi biết sự thật thôi, bất kể Vương gia có từng xấu xa đến đâu, nhưng ít ra hắn cũng làm cho ngươi rất nhiều chuyện, có đôi khi, nếu ngươi có thể nghĩ lại cho Vương gia cũng là tốt.”

“Quản gia, tôi muốn đi nghỉ ngơi.” Cô đứng lên rồi chạy ra khỏi đại sảnh, lúc ra cửa chạm phải bóng người như bóng ma đứng đó, cả người cô run lên, thì ra anh ta chưa đi, như vậy những lời quản gia nói anh ta đã nghe hết ư? Cô hoảng hốt, cắn môi chạy thẳng đến phòng mình, cả đêm, những lời quản gia văng vẳng trong đầu cồ, làm cô chấn động, làm cô kinh ngạc, những việc làm của Tiêu Thương…làm cô sợ hãi thừa nhận..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play