Ngoài cửa sổ sổ ánh nắng gió xuân tràn ngập, bên trong, một người lo lắng đi tới đi lui bận rộn xử lý người trên giường bị thương, sau khi lau rửa sạch sẽ, Tô Khả Nhi cẩn thận băng bó vết thương trên vai Tiêu Thương, mắt lơ đãng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn toát lên khí phách vương giả, hàng mi dài khép lại, che đi đôi mắt sắc bén, không còn tính uy hiếp nữa.

Cô nhìn Tiêu Thương chăm chú, đột nhiên mặt nóng bừng, nhớ lại đêm đó với Tiêu Thương, mặt cô lại đỏ tới tận mang tai, ngực anh ta bóng loáng, bên ngực trái, một vết sẹo nhỏ ở đó, nhìn mà ghê người, lòng cô chấn động, vết thương này chính là lần trước Tiêu Thương đã đỡ mũi tên thay cô, theo bản năng, khóe mắt cô ươn ướt, ngón tay nhẹ nhàng sờ nhẹ vào, chậm rãi vuốt ve, cô cảm giác vết thương trên người Tiêu Thương đều do mình mà có, trên cánh tay trái, trên ngực, lần này là ở vai, vì sao người cao cao tại thượng như anh ta lại cam tâm bị thương vì cô?

Lúc đó, cô chưa từng suy nghĩ, cảm giác việc anh ta chắn tên thay mình là theo lẽ thường phải làm, bởi vì anh ta thiếu nợ mình, nhưng, ngày đó khác với ngày hôm nay, nếu so với việc Tô Khả Nhi bị chịu nhiều tra tấn, sự trả giá của anh ta là ba lần trải qua sinh tử, lúc này lòng cô vô cùng phức tạp,bối rối.

Đúng lúc này, cô nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện, cô bưng chậu nước ra ngoài, thấy trong viện có hai thị vệ đang nói chuyện với nhau về việc Tiêu Thương bị thương.

“Các ngươi làm gì mà để Vương gia vừa ra khỏi kinh thành đã bị thương hả?”

“Đám tặc tử này đúng là đợi Vương gia cô lập là xuống tay luôn, chúng ta cũng khó phòng bị, huống chi, Vương gia một lòng chỉ muốn đến Giang Nam thăm Tô cô nương, muốn ngăn cũng không ngăn được.”

“Vương gia lần này bị thương không phải là nhẹ, nhỡ có sơ xuất gì, mười cái đầu chúng ta cũng không gánh được.”

“Haizz, ai kêu Vương gia thâm tình ý trọng với Tô cô nương chứ? Hắn vừa nghe nói Tô cô nương ở Giang Nam kết giao tân hoan, hắn lập tức yêu cầu tới Giang Nam , chúng ta ngăn cản không được.” Thị vệ vẻ mặt đau khổ nói.

Tô Khả Nhi đứng ở hành lang nghe câu đó, cả người chấn động? Cái gì? Tiêu Thương nghe nói mình ở Giang Nam kết giao tân hoan? Ai? Chẳng lẽ Tiêu Thương luôn cho ngươi giám sát mình? Chẳng lẽ tân hoan trong mắt anh ta là Lý Văn Hiên? Cô quả thật dở khóc dở cười, cái gì mà tân hoan chứ? Người như cô tùy tiện vậy sao, cô khẽ cười, nhưng sau đó là chua xót, Tiêu Thương chỉ vì nguyên nhân đó mà bất chấp nguy hiểm chạy tới Giang Nam, có thật là anh ta thuộc dạng người trầm ổn không? Chẳng lẽ anh ta thật sự có ý với mình? Cô bối rối nghĩ, vì sao nghe chuyện anh ta làm nhiều chuyện cho cô như vậy, lúc nào cô cũng thấy bất an, bối rối, hiện giờ, là cô thiếu nợ anh ta, cô thật sự không thích cảm giác nợ người khác như này.

Đúng lúc này cô thấy một văn nhân đi vào trong viện, là Lý Văn Hiên? Anh ta ngẩng lên nhìn thấy Tô Khả Nhi ở lầu hai, liền hướng về cô cười: “Khả Nhi, ta đến đây.” Nói xong, Lý Văn Hiên không để ý ánh mắt chằm chằm của thị vệ đang nhìn mình, chỉ hơi ngạc nhiên một chút.

“Ngươi nói tân hoan của Tô cô nương là hắn ta?” Một thị vệ nhíu mày hỏi, trong lòng thầm hừ một tiếng, dáng vẻ yếu đuối này còn dám tranh giành với Vương gia?

“Là hắn ta ư? Chỉ là một lão sư thôi.” Một thị vệ khác cũng lộ vẻ khinh thường, đều vì hắn ta mà Vương gia suýt chút nữa bỏ mạng.

Tô Khả Nhi đi xuống, nói với Lý Văn Hiên: “Sao hôm nay huynh lại rảnh mà đến đây?”

Lý Văn Hiên cười, đáp: “Trong nhà ngươi có khách?” Nói xong, đưa mắt nhìn mấy thị vệ kia.

“À, là bằng hữu.” Tô Khả Nhi cười, không biết vì sao, cô thấy không được tự nhiên, đối lại trước đây, Lý Văn Hiên mà đến cô rất vui vẻ, cũng rất thản nhiên, nhưng hôm nay, cô có chút bất an, liếc mắt lên lầu hai, hy vọng người đàn ông kia chưa tỉnh lại.

“A, bằng hữu của ngươi thật nhiều.” Lý Văn Hiên cười hah ha, hắn phát hiện trong viện của Tô Khả Nhi có những gương mặt mới, hơn nữa đều là nam nhân, vẻ mặt sát khí, ánh mắt nghiêm nghị, không giống như người dân bình thường, điều này làm cho Lý Văn Hiên rất tò mò với thân phận của Tô Khả Nhi, dựa vào mắt nhìn của hắn, Tô khả Nhi không phải là nữ tử tầm thường, có lẽ là tiểu thư con nhà quý nhân quan to, còn những người kia thì phụng mệnh bảo hộ nàng.

Tô Khả Nhi cười khẽ, dẫn hắn vào đại sảnh pha trà uống, trong lòng cô nghĩ, Tiêu Thương ở trong này, vì sao cô không thể kết giao bằng hữu? Vì sao cảm thấy không được tự nhiên?

Lý Văn Hiên ngượng ngùng đứng lên, hắn đoán được Tô Khả Nhi là tiểu thư quyền quý, hắn cảm giác mình đang trèo cao, hắn ái ngại nói: “Ta đi dạy một học trò ở gần đây nên sẽ không ở lại uống trà, đây là điểm tâm do mẫu thân ta làm, ta mang qua cho ngươi nếm thử.” Nói xong đưa túi giấy đang cầm trong tay cho Tô Khả Nhi.

Cô hơi ngạc nhiên đưa tay nhận lấy, cười tươi như hoa nói: “Ôi, thơm quá, nhất định là rất ngon.”

“Chỉ cần ngươi thích là được rồi, không có việc gì nữa, ta đi trước.” Nói xong Lý Văn Hiên lướt qua ánh mắt khinh thường của thị vệ, xoay người đi.

Tô Khả Nhi cảm thấy Lý Văn Hiên phát hiện ra gì đó mới đi gấp như thế, cô thấy rất ái ngại, vội chạy nhanh ra nói: “Để tôi tiễn huynh.”

“Không cần, ngươi nên vào thư phòng ngồi đi. Ta vừa mới mua một mẻ là trà mới, ta pha trà cho ngươi uống.” Lý Văn Hiên cười nói, đột nhiên, hắn ngước lên nhìn lầu hai, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng kia, hắn rùng mình như lạnh thấu xương, khí chất người nam nhân trên lầu hai làm hắn chấn động.

Tô Khả Nhi theo ánh mắt Lý Văn Hiên nhìn lên, thấy Tiêu THương đã đứng đó từ lúc nào, khoanh tay lạnh lùng đứng ở trên đó nhìn xuống, ánh mắt tức giận nhìn Lý Văn Hiên, giống như muốn lăng trì người ta làm Lý Văn Hiên run lên, hắn vội hướng sang Tô Khả Nhi nói: “Tô cô nương, tại hạ đi trước, cáo từ.”

“Không tiễn.” Tô Khả Nhi dừng lại, quay đầu lườm Tiêu Thương một cái, nghĩ đến việc vừa rồi Lý Văn Hiên bị ánh mắt Tiêu Thương dọa cho sợ hãi, cô có chút buồn cười, người đàn ông này định làm gì vậy? Coi Lý Văn Hiên là tình địch ư? Cô trừng mắt với người trên lầu, rồi bước lên lầu.

Thấy Tiêu Thương chỉ mặc chiếc áo đơn đứng ở ban công, ngọc thụ lâm phong, tuấn dật phi phàm, cô nhìn mà sửng sốt, làm một con hổ nguy hiểm yêu một nữ nhân thì sẽ có cảm giác gì? Anh ta sẽ thuận theo cô, cho nên, nữ nhân sẽ không sợ con hổ đó.

“Huynh dọa cho khách của tôi chạy rồi đấy.” Cô giận dỗi nói.

“Sau này không được gặp nam tử này nữa.” Giọng nói bá đạo vang lên, Tiêu Thương có chút tức giận, nữ nhân này sao không chịu an phận chứ?

“Dựa vào gì? Tôi gặp ai cũng không liên quan tới huynh.” Tô Khả Nhi phản bác.

Đối diện với sự chất vấn của Tô Khả Nhi, Tiêu Thương lại thấy hối hận, lại không thể nề hà, chỉ có thể hờn dỗi, không cẩn thận chạm vào vết thương trên vai, mặt trầm xuống, đau đớn hừ một tiếng, ôm ngực.

Tô Khả Nhi đang đắc ý dạt dào thấy Tiêu Thương như vậy thì lại lao đến đỡ Tiêu Thương, quan tâm hỏi: “Huynh làm sao vậy? Có phải là miệng vết thương bị hở không?”

Tiêu Thương nhìn người đang đỡ mình, ánh mắt lo lắng, hắn khẽ cười, nói; ‘Ngươi quan tâm ta?”

Tô Khả Nhi bị hỏi như vậy thì chân tay luống cuống, hừ một tiếng, không thừa nhận nói :”Tôi nào có, tôi chỉ muốn huynh mau khỏe lên, rồi rời khỏi nhà của tôi thôi.”

“Vì sao?” Tiêu Thương nhíu mày, chẳng lẽ nàng không hề chào đón mình?

“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy huynh.” Tô Khả Nhi cắn môi nói.

“A…” Một tiếng kêu đau khổ vang lên, cả người Tiêu Thương lảo đảo như muốn ngã, Tô Khả nhi thấy thể vội đưa tay đỡ Tiêu Thương, lại thấy cả người cao lớn đó ép cô vào tường, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương phóng đại gần ngay mặt cô, hắn nhếch môi nói: “Ngươi còn không thừa nhận ngươi quan tâm ta?”

“Huynh giở trò.” Tô Khả nhi thấy mình bị lừa, thẹn quá hóa giận trừng mắt, đưa tay muốn đẩy Tiêu Thương ra, ngăn cản tư thế ám muội này.

Tuy rằng Tiêu Thương bị thương, nhưng sức lực để áp chế nàng thì hắn có thừa, hắn đau lòng chau mày, khàn giọng nói: “Bổn vương nhiều lần bị thương vì ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không chút nào đau lòng ư?”

“Đó là vì huynh đáng bị như thế, ai kêu huynh sống chết đến Giang Nam làm gì?” Tô Khả Nhi tức giận phản bác lại, sau khi nghe chuyện anh ta tới Giang Nam , càng nghĩ cô càng giận, tự mình làm thương mình, liên quan gì tới cô?

“Ngươi…” Tiêu Thương nghiến răng, không biết nói gì, căn bản hắn không muốn cho nàng biết, hắn đường đường là một vương gia lại đi ăn dấm chua với một thư sinh dạy học.

“Tôi thế nào?” Tô Khả Nhi nhìn thằng vào mắt Tiêu Thương, không chút e dè.

Tiêu Thương nheo mắt, môi bạc khẽ cong lên, nói nhỏ: “Nếu bổn vương lúc này mà chết, ngươi cũng không chút nào động lòng ư?”

Vốn thấy anh ta khinh bạc với mình như vậy, cô cũng rất tức giận, nhưng nghe anh ta nói nhỏ như vậy, cả người cô run lên, cô cố nói lớn :”Sinh mạng là của huynh, sống chết không liên quan tới tôi, vì sao tôi lại động lòng với huynh?”

“Nếu bổn vương thật sự ngày đó mất đi tính mạng, tất nhiên có liên quan tới ngươi, bởi vì, bổn vương nguyện vì ngươi mà chết.” Tiêu Thương gầm khẽ, nữ nhân này không nên tức giận với hắn, rõ ràng là cảm nhận được sự quan tâm của nàng, nhưng nàng lại nói những lời làm hắn đau lòng.

“Huynh…” Tô Khả Nhi cứng họng, trong lòng kinh ngạc, anh ta đang nói gì? Anh ta thổ lộ sao? Cô cảm thấy bối rối, cố sức đẩy Tiêu Thương ra, thở dốc nói: “Huynh đang nói gì, tôi nghe không hiểu.”

“Ngươi hiểu được, ngươi biết bổn vương thích ngươi, nhưng người không dám thừa nhận.” Tiêu Thương khàn khàn nói, vừa rối thấy Lý Văn Hiên ôn hòa nho nhã làm hắn cảm giác nguy cơ, hắn vẫn không biết Tô Khả Nhi thích kiểu nam tử như nào, nhưng duy nhất có thể xác định nàng thích nam nhân ôn nhu, mà tên Lý Văn Hiên này tuấn tú thanh nhã, rất giống Mạc Dạ Ly, điều này làm hắn bất an.

“Huynh căn bản không hiểu thế nào là yêu.” Tô Khả Nhi cười giễu, quay lại nhìn Tiêu Thương, thấy vẻ mặt tuấn tú cuồng ngạo kia bầm tím, cô lại không đành lòng.

“Vậy ngươi nói cho bổn vương biết, như thế nào là yêu một người?” Tiêu THương nheo mắt.

“Yêu một người, điều kiện đầu tiên là phải tôn trọng người đó. Ngay cả sự tôn trọng mà huynh cũng không hiểu, nói gì đến chuyện yêu.” Tô Khả Nhi không khách khí trả lời.

“Tôn trọng?” Tiêu Thương nhấm nháp từ này, quả thật, từ này từ lâu hắn chưa có dùng qua, Tiêu Thương hắn từ nhỏ ngoại trừ cha mẹ ra, ngay cả đương kim hoàng thượng hắn cũng không tôn trọng, rốt cuộc tôn trọng thì có ý nghĩa gì”

“Được lắm, không thèm nghe huynh nói nữa, huynh ở đây mà dưỡng thương, sau khi khỏe lên thì quay về kinh thành đi.” Tô Khả Nhi nói xong, xoay người xuống lầu.

Chạng vạng, thị vệ bên cạnh Tiêu Thương tự động lui ra, trong tiểu viện chỉ còn hai người Tô khả Nhi và Tiêu Thương, nơi này không rộng lớn giống như Tiêu vương phủ, cho nên, Tô Khả Nhi đi tới đi lui đều có thể nhìn người kia đang chăm chú nhìn mình, cô phớt lờ, kệ anh ta. Một lúc lâu sau, cô mang thức ăn lên, đặt trước mặt Tiêu Thương, lên tiếng cảnh cáo: “Nơi này không phải Tiêu vương phủ, không có thịt cá, huynh ăn đi.”

“ngươi cho bổn vương là loại người nào? Bổn vương không phải là người sống an nhàn sung sướng.” Tiêu Thương nhíu mày, nhìn đồ ăn do nữ nhân này tự nấu, trong lòng hắn ấm áp, lại với sắc trời chạng vạng, có ánh đèn, hai người họ nhìn giống như một đôi vợ chồng bình thường.

Kỳ thật Tô Khả Nhi cũng có chút hồi hộp, lúc sau trưa cô từng đề nghị Tiêu Thương ra ngoài ở, anh ta đường đường là Vương gia ở khách sạn nào mà chẳng được, nhưng anh ta lại kiên trì ở đây, cô đành phải bó tay.

Thức ăn do nàng tự nấu, Tiêu Thương cảm thấy hương vị thật đặc biệt, nhìn động tác nàng chậm rãi nhai nuốt, nhìn nàng bận rộn, tóc có chút rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn dưới ánh đèn lại càng quyến rũ, làm hắn ngây ngốc.

Tô Khả Nhi ngẩng lên thấy Tiêu Thương đang nhìn mình, cô bối rối, tưởng trên mặt mình có gì bất nhã, vội lấy tay lau lau, khó hiểu hỏi: ‘Nhìn gì vậy?”

Thấy động tác của nàng thật đáng yêu, Tiêu Thương cười, nói khẽ: “Làm một người bình thường thật tốt.”

“Sao một Vương gia lại nguyện ý từ bỏ quyền bị để thoái ẩn quy điền chứ?” Cô chế nhạo Tiêu Thương, trong lòng nghĩ thầm, Tiêu Thương coi trọng quyền lực, làm sao dễ dàng buông tay.

“Nếu có thể cùng ngươi thoái ẩn quy điền, bổn vương nguyện ý.” Tiêu Thương không chút do dự đáp.

“Được, cùng huynh thoái ẩn quy điền, tôi nhất định sẽ đói chết, huynh chẳng biết làm gì, hàng ngày chỉ biết vung tay múa chân ra lệnh, huynh coi tôi là nha hoàn của huynh thôi.” Tô khả Nhi biết rõ ý của Tiêu Thương, nhưng lại cố tình nói theo ý khác.

Tiêu Thương khẽ cười, sự chân thật của nàng làm hắn vui sướng, có thể cùng nàng trêu ghẹo cười vui, cảm giác này thật tốt, hắn thâm tình nhìn nàng, sửa lại nói: “Nếu có thể cùng ngươi thoái ẩn quy điền, bổn vương rất muốn….’

“Được rồi, huynh muốn làm gì tôi mặc kệ, tôi no rồi, huynh ăn nhanh một chút, tôi dọn dẹp còn đi ngủ.” Tô Khả Nhi ngắt lời anh ta, theo bản năng, cô không muốn nghe những lời sau đó.

Bị người khác ngắt lời đối với Tiêu Thương mà nói, vẫn là rất không vui, nhưng hắn chỉ cúi đầu xuống ăn cơm, còn Tô Khả Nhi đã ra ngoài hóng gió đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play